Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate Dicamillo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1559 / 46
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
iều hòa không khí trong Thư viện Tưởng niệm Herman W. Block hoạt động không được tốt lắm, mà ở đó chỉ có duy nhất một cái quạt, nên mỗi khi tôi và Winn-Dixie bước vào trong, con chó lập tức chiếm dụng nó. Winn-Dixie nằm ngay trước cái quạt, vẫy đuôi mặc cho gió thổi lông nó bay tứ tung. Một vài sợi đã quá già bay ra khỏi người nó như những sợi bồ công anh. Tôi vừa ngại nó chiếm dụng quá nhiều gió quạt, vừa sợ rằng cái quạt sẽ lại khiến nó trụi lông; nhưng bà Franny bảo rằng không phải lo lắng về cả hai điều đó, Winn-Dixie có thể nằm trước quạt nếu nó muốn và cả đời bà chưa từng nhìn thấy một con chó nào bị trụi lông vì gió quạt cả.
Thỉnh thoảng khi đang kể chuyện, bà Franny lại lên cơn đau. Đó là những cơn đau nhẹ và không kéo dài, nhưng sẽ khiến bà quên ngay lập tức câu chuyện bà đang kể. Bà chỉ đột ngột ngưng lại và bắt đầu co giật. Những lúc đó, Winn-Dixie sẽ rời khỏi cái quạt và đứng ngay bên cạnh bà Franny Block. Nó ngồi thẳng dậy, che chở cho bà với đôi tai dựng thẳng đứng trên đầu như một người lính. Khi bà Franny thôi không co giật nữa, Winn-Dixie sẽ liếm láp tay bà và quay trở lại nằm trước cái quạt.
Những cơn đau của bà Franny khiến tôi liên tưởng đến Winn-Dixie trong mưa bão sấm chớp. Mùa hè ở Floria rất nhiều dông bão, và tôi đã rất quen với việc ôm chặt Winn-Dixie mỗi khi dông bão tới. Tôi ôm lấy nó, vỗ về nó, thì thầm vào tai nó, lắc lư nó hệt như cách chúng tôi xoa dịu bà Franny trong cơn đau vậy. Nhưng tôi ôm Winn-Dixie còn vì một lý do khác nữa: tôi ôm nó thật chặt để nó không thể chạy thoát khỏi tôi được.
Tất cả những cái đó lại khiến tôi nghĩ đến bà Gloria Dump: ai sẽ vỗ về bà khi bà nghe tiếng những cái chai đó va vào nhau lách cách, những bóng ma kể lể về những việc sai trái bà đã làm? Tôi muốn ở bên cạnh an ủi bà Gloria Dump. Và tôi quyết định rằng cách tốt nhất để làm điều đó là đọc sách cho bà nghe, đọc đủ to để có thể xua đuổi những bóng ma đó.
Vì thế tôi hỏi bà Franny, “Bà Franny, cháu có một người bạn lớn tuổi mắt rất kém, nên cháu muốn đọc cho bà ấy nghe một quyển sách. Bà có gợi ý gì không?”
“Gợi ý?” bà Franny trả lời. “Có chứ, ta có thể gợi ý. Dĩ nhiên là ta có gợi ý. ‘Cuốn theo chiều gió’ thì sao?”
“Quyển đấy viết về gì ạ?”
“À, nó là một câu chuyện tuyệt vời kể về cuộc nội chiến.”
“Cuộc nội chiến?”
“Đừng nói với ta là cháu chưa bao giờ nghe nói đến cuộc nội chiến!” Bà Franny Block giơ tay ngang mặt. Trông bà như thể sắp ngất vậy.
“Cháu có biết về cuộc nội chiến,” tôi nói với bà. “Đó là cuộc chiến giữa miền Nam và miền Bắc về vấn đề nô lệ.”
“Nô lệ, đúng thế,” bà Franny nói. “Nó cũng là về quyền lợi và tiền bạc của các bang nữa. Nó là một cuộc chiến dã man. Cụ của ta đã chiến đấu trong cuộc chiến đó. Lúc bấy giờ ông mới chỉ là một cậu bé.”
“Cụ của bà?”
“Đúng thế, ngài Littmus W. Block. Và câu chuyện là thế này.”
Winn-Dixie ngáp một cái thật lớn và nằm phịch sang một bên, thở dài. Tôi thề là nó biết cụm từ đấy: “Và câu chuyện là thế này.” Nó cũng biết điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ không rời đi đâu ngay lập tức.
“Kể cho cháu nghe đi ạ, bà Franny,” tôi nói, ngồi khoanh chân bên cạnh Winn-Dixie. Tôi đẩy nó ra, cố gắng bắt nó chia sẻ một phần cái quạt, nhưng nó vờ như đang ngủ. Và nó chắc chắn sẽ không nhúc nhích đi đâu cả.
Tôi đã ngồi yên và sẵn sàng cho một câu chuyện hấp dẫn thì cánh cửa bật mở và Amanda mặt nhăn nhó bước vào. Winn-Dixie ngồi dậy nhìn nó chăm chú. Nó cố nở một nụ cười với Amanda, nhưng con bé không cười lại, thế nên nó lại nằm xuống đất.
“Cháu đã sẵn sàng cho một quyển sách khác,” Amanda nói, ném phịch quyển sách lên bàn bà Franny.
“Ồ,” bà Franny nói, “có lẽ cháu không phiền chờ đợi một chút chứ. Ta đang kể cho India Opal câu chuyện về cụ của ta. Và dĩ nhiên cháu có thể nghe. Sẽ chỉ một phút thôi.”
Amanda thở một tiếng thật dài và nhìn liếc qua tôi. Nó giả vờ như không hứng thú, nhưng thực sự là có, tôi có thể nói chắc như thế.
“Lại đây ngồi nào,” bà Franny nói.
“Cảm ơn, nhưng cháu sẽ đứng,” nó trả lời.
“Cứ tự nhiên,” bà Franny tiếp tục. “Ta đang kể đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, ngài Littmus. Littmus W. Block.”
Bởi Vì Winn-Dixie Bởi Vì Winn-Dixie - Kate Dicamillo Bởi Vì Winn-Dixie