Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Godfather
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Open Heineken
Upload bìa: Open Heineken
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 51
Cập nhật: 2023-11-05 19:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hằng Carlo Rizzi hận đời lắm. Mới làm rể nhà Corleone, đã bị gạt phăng ra một bên, chỉ được thí cho một điểm ghi đề, cá cược, tuốt tận khu đông Manhattan. Nó tưởng được ở một căn trong cơ ngơi Ông Trùm ở Long Beach. Vì nó biết nếu thích, Ông Trùm dễ dàng bảo mấy gia đình ở nhờ dọn đi nơi khác. Được ở trong khuôn viên cùng gia đình, có nghĩa nó sẽ được thâm nhập chuyện nhà. Nhưng "Ông Trùm vĩ đại" đã xử sự với nó chẳng ra gì. Thế rồi lão già bị bắn gục ngoài đường chẳng khác gì một tay anh chị mới vào nghề. Nó ước chi lão điếm già chết quách cho xong. Sonny sẽ cầm đầu việc nhà, lúc đó nó sẽ nhờ vả được, vì Sonny đã từng là bạn nó.
Nó nhìn con vợ đang rót cà phê. Chúa ôi! Sao nó mau tàn thế? Mới lấy nhau được năm tháng, nó đã phát phì ra. Đúng y như mấy mụ Ý nhà quê.
Nó vỗ cái mông núng nính thịt của Connie. Con vợ nó toét mồm cười.
Nó khinh miệt bảo:
– Cô béo hơn cả lợn xề rồi đấy.
Nó rất khoái nhìn cái mặt đau khổ, những giọt nước mắt lã chã của vợ. Nó là con gái "Ông Trùm vĩ đại" nhưng nó là vợ mình, mình muốn làm gì thì làm. Điều đó làm thằng Carlo Rizzi cảm thấy rất có uy, vì một kẻ nhà Corleone chỉ là tấm giẻ chùi chân của nó.
Ngay đêm tân hôn, nó đã khởi sự cho con nhỏ một bài học rồi. Chẳng là vì con Connie khăng khăng giữ rệt giỏ tiền mừng, nó "bụi" con vợ thâm tím cả mắt, lấy hết tiền. Và nó chẳng bao giờ cho vợ biết nó tiêu xài những gì. Chúa ôi! Gần mười lăm ngàn đồ nướng sạch vào trường đua và bao gái cũng đáng nể thật.
Nó biết con vợ đang ngắm phía sau, nên với tay lấy dĩa bánh nó cũng gồng cho cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, vừa vét sạch phần dăm bông, trứng gà. Nhưng con người to lớn, đồ sộ như nó thì bữa điểm tâm cũng phải tương xứng chứ. Nó rất khoái biểu diễn thân hình trước mắt vợ. Tóc vàng, tay bự, vai nở, bụng thon, chứ đâu như mấy thằng chồng nhà quê bệu mỡ. Nó cũng biết, đối với lũ bộ hạ trong nhà vẫn được tiếng "ngầu" thì nó khỏe hơn. Đó là đám Clemenza, Tessio, Rocco Lampone và cái thằng Paulie mới bị tụi nào hạ gục, mà nó không biết rành vì chuyện gì. Còn thằng Sonny, tuy hơi to lớn và nặng cân hơn nó, nhưng nếu một chọi một, nó đủ sức hạ Sonny. Nhưng vẫn ớn Sonny vì những lời đồn đại về thằng anh vợ này, tuy theo nó thấy thì Sonny là thằng tốt hay đùa giỡn cả ngày. Phải, nếu lão Trùm già "ra đi", Sonny lên thay thế, đời nó sẽ khá lên. Vì Sonny là bồ bịch của nó mà.
Nó uể oải kéo dài chầu cà phê. Quen lối sống đất đai rộng lớn thoáng đãng của miền Tây, nên nó rất ghét căn hộ chật chội này, lại thêm lát nữa phải tới "Văn phòng". Hôm nay là chủ nhật, ngày cao điểm nhất trong một tuần của dân cá cược thể thao: bóng chuyền, bóng rổ...
Nó quay lại ngó Connie vừa trang điểm, thay đổi trang phục xong. Con vợ nó sửa soạn quần áo, tóc tai y hệt mấy con nhỏ Ý quê mùa ở New York. Váy áo lụa hoa, viền kết rườm rà, còn thêm dây nịt, hoa tai, dây chuyền... Làm nó trông già hơn đến hai chục tuổi.
Carlo bực bội hỏi:
– Cô đi đâu thế?
Vợ nó trả lời tỉnh bơ:
– Đi thăm ông già. Ông vẫn còn bệnh mà. Carlo tò mò:
– Vậy là Sonny vẫn điều khiển chương trình à?
Connie õng ẹo hỏi:
– Chương trình gì? Nó điên tiết quát lên:
– Con chó nhà quê, đừng giở giọng đó với tao, tao đập cho lòi con ra bây giờ.
Trông mặt con Connie sợ hãi mà phát ghét, nó bật khỏi ghế, tát cho con vợ một cái như trời giáng. Rồi tới tấp vả thêm ba cái nữa. Thấy môi vợ tóe máu, sưng vù lên, nó mới ngừng tay. Nó sợ để lại dấu vết trên mặt Connie. Vợ nó chạy vào phòng ngủ, sập cửa, lách cách khóa bên trong. Nó cười ha hả, tiếp tục ngồi xuống, uống cà phê.
Nó phì phèo hút thuốc lá cho đến giờ thay đồ đi làm ăn. Nó đập cửa rầm rầm, la lớn:
– Mở ra, tao đá tung mẹ nó cửa ra bây giờ.
Nó nghe tiếng động trên giường, rồi vợ nó mở khóa cửa. Nó vào phòng, thấy con vợ mặc mỗi cái quần lót, nằm quay mặt vào tường. Đúng là con dâm đãng. Carlo muốn vợ nó về thăm bố, để xem có thêm tin tức gì không, nó bảo:
– Sao vậy? Có mấy cái tát mà hết hứng đi rồi à?
– Tôi không đi nữa.
Con nhỏ lắp bắp, giọng đầy nước mắt. Nó kéo mặt vợ quay lại, và nó hiểu tại sao vợ nó không muốn đi nữa. Thế cũng tốt. Vì có lẽ nó đã hơi nặng tay. Má trái vợ nó sưng tù vù, môi trên phù gần đụng mũi. Nó bảo:
– Cũng được. Nhưng hôm nay tao về trễ đấy. Chủ nhật bận lắm.
Nó xuống đường, thấy tờ giấy phạt đậu xe trái quy định, mười lăm đô, gắn ngay đầu xe. Nó bỏ tờ giấy vào hộc xe. Nó đang hưng phấn. Cứ mỗi
lần đập vợ là nó cảm thấy khoan khoái, như giải tỏa được mối hận đối với những gì nhà Corleone đối với nó.
Lần đầu tiên đánh vợ xong, nó cũng hơi lo. Vì ả chạy te ngay về nhà, đưa con mắt tím bầm ra mách bố mẹ. Carlo sợ toát mồ hôi. Nhưng khi vợ nó trở lại, nó ngạc nhiên thấy vợ đúng là một cô vợ Ý ngoan hiền, đảm đang. Suốt mấy tuần sau đó, thằng Carlo cũng tỏ ra là một người chồng gương mẫu, âu yếm, săn sóc vợ đêm ngày. Con Connie tưởng chồng hồi tâm, thương yêu mình thật tình, bèn thỏ thẻ kể cho nó nghe tất cả những gì xảy ra.
Chẳng là bà Trùm thấy con gái bị chồng đánh sưng cả mặt mày thì cũng xót, nói với ông khuyên răn thằng rể. Nhưng Ông Trùm gạt phắt đi, bảo:
– Ở nhà, nó là con gái mình, bây giờ có chồng, nó thuộc quyền chồng. Đến cả vua Ý cũng không dám xía vào chuyện vợ chồng người khác. Thôi về đi, liệu mà ăn ở sao cho nó khỏi đánh mày.
Ỉ là con gái cưng, Connie trả treo liền:
– Bố có bao giờ đánh mẹ chưa? Ông Trùm bảo:
– Bà ấy có làm gì để bố đánh được đâu.
Bà Trùm cười cười, gật đầu. Nó lại mách vụ chồng lấy hết tiền mừng đám cưới, chẳng biết tiêu xài cái gì. Ông Trùm nhún vai nói:
– Vợ tao mà hỗn láo như mày, tao cũng đánh. Connie đành phải về với chồng, chưng hửng chẳng hiểu sao trước kia bố thương yêu nó thế, mà bây giờ lại dửng dưng với nó như vậy.
Thật ra ông Trùm đâu có hững hờ như vậy. Mấy thằng làm việc dưới quyền con rể ông, đều là người của gia đình. Tất cả mọi hành động của Carlo đều được báo cáo cho cố vấn Tom Hagen. Ông biết hết thằng Carlo đốt tiền mừng đám cưới vào đâu. Nhưng ông không thể can thiệp. Ông
thấy không phải bổn phận ông là hù dọa thằng rể để nó biết bổn phận làm chồng. Rồi khi Connie có bầu, nó tiếp tục phàn nàn với mẹ vì bị ăn đòn, nó còn bảo muốn ly dị cho xong, lần đầu ông nổi nóng với con gái:
– Nó là bố của con mày. Mày muốn con mày ra đời không có bố sao?
Biết những chuyện này, thằng Carlo càng tự tin. Vậy là nó được an toàn. Nó đem chiến công khoe với hai thằng thư ký chuyên ghi chép cá cược của nó là Sally Rags và Coach. Hai thằng đàn em phục lăn khí phách trượng phu của nó đối với con gái cưng của Trùm Corleone vĩ đại.
Nhưng thằng Carlo sẽ chẳng hí hửng, nếu biết Sonny đã tức điên lên khi biết em gái nó bị đánh đập và nếu không có chỉ thị nghiêm khắc của Ông Trùm, nó đã cho thằng em rể đi ngủ với giun rồi. Vì vậy Sonny lánh mặt thằng Carlo, vì nó biết nếu gặp, nó sẽ không kiềm chế nổi tính nóng như lửa của nó.
Và trong buổi sáng chủ nhật đẹp trời này, thằng Carlo Rizzi lòng phơi phới lái xe phom phom trên đường Chín Sáu về khu Đông, mà không nhìn thấy xe của Sonny Corleone chạy ngược chiều, tiến về hướng nhà nó.
Sonny đã ra khỏi vành đai bảo vệ và qua đêm với con phù dâu Lucy Macini trong thành phố. Đêm qua, bốn thằng đàn em ở hai bên căn hộ của Lucy. Lúc này trên đường về, hai thằng lái xe phía trước, hai thằng lái một xe khác bọc hậu phía sau. Nó chợt có ý nghĩ ghé nhà vợ chồng Connie để đón em gái về Long Beach, vì Carlo giờ này chắc đã tới văn phòng cá cược.
Đợi hai thằng ngồi xe trước vào nhà rồi nó mới đi theo, trong khi hai thằng ngồi xe sau ra khỏi xe, quan sát chung quanh. Nó cũng thận trọng tự quan sát, dù chỉ một phần triệu khả năng đối phương thấy nó trong thành phố, nhưng thận trọng vẫn hơn. Đó là bài học nó có được từ cuộc chiến những năm 30.
Không bao giờ nó dùng thang máy. Đó là những cái bẫy nguy hiểm. Nó leo cầu thang lên lầu tám, gõ cửa căn hộ em gái. Nó đã thấy xe Carlo ngoài đường, nên biết Connie đang ở nhà một mình. Vậy mà nó gõ mãi mới nghe tiếng Connie sợ sệt, lí nhí hỏi:
– Ai đó?
Giọng hãi hùng của Connie làm nó sững sờ. Con em nhỏ dại của nó lúc nào cũng láu táu, vui tươi, ào ào như mọi người trong gia đình. Chuyện gì xảy ra cho con bé vậy? Nó bảo:
– Mở ra, anh Sonny đây.
Connie vừa mở cửa là nhào ôm lấy anh khóc nức nở. Sonny ngạc nhiên, nhẹ đẩy con em ra và thấy cái mặt sưng húp của em gái, nó biết hết mọi chuyện.
Lửa giận phừng phừng, mặt nhăn nhúm lại vì tức, Sonny vùng quay mình, định chạy theo thằng em rể. Connie bám chặt kéo nó vào phòng, khóc thét lên vì khiếp đảm. Nó còn lạ gì tính nóng khủng khiếp của ông anh cả, vì vậy có bao giờ nó dám nỉ non chuyện bị chồng đánh với anh Sonny đâu.
Nó bảo:
– Lỗi tại em. Em cứ xông vào, bực quá anh ấy mới đánh em. Thật ra anh ấy đâu định đánh em.
Sonny ráng bình tĩnh hỏi:
– Hôm nay em định về thăm bố, phải không? Connie lắc đầu:
– Em không muốn bố mẹ thấy em thế này đâu. Tuần tới em về. Sonny quay điện thoại, bảo:
– Thôi được. Anh gọi bác sĩ đến đây săn sóc cho em. Em phải cẩn thận.
Mấy tháng nữa em sinh?
Connie trả lời:
– Hai tháng. Em xin anh đừng làm gì anh ấy nhé.
Sonny cười ha hả. Mặt nó thật tàn nhẫn khi cất tiếng nói:
– Đừng lo. Tao không bắt con mày thành mồ côi trước khi ra đời đâu. Trước khi đi, nó hôn lên bên má lành lặn của con em gái.
Trên đường Đông 11: Một dãy dài xe đậu hàng hai trước một cửa hàng bánh kẹo và cũng là đầu não cá cược của Carlo Rizzi. Trên vỉa hè trước cửa hàng, mấy ông bố chơi trò rượt bắt với lũ con. Mấy ông cho con đi chơi sáng chủ nhật, đồng thời cũng làm bạn đồng hành trong khi cá độ. Vừa thấy Carlo tới, các ông bố ngừng ngay trò rượt bắt, tung hứng banh, mà mua kem, mua kẹo cho mấy nhóc, để tụi chúng im lặng, trật tự trong lúc mấy ông bố bắt đầu chúi đầu vào nghiên cứu tin tức thể thao trên mấy tờ báo.
Carlo đi thẳng vào căn phòng rộng phía sau cửa hàng. Hai gã phụ tá cho nó, thằng gầy Sally Rags và thằng mập Coach đã sẵn sàng giấy bút để đón chờ dân cá cược. Trên giá gỗ, một tấm bảng lớn với đầy đủ tên của mười sáu đội bóng thi đấu hôm nay. Giữa tên hai đội thi đấu cùng nhau là một ô vuông để trống, dành ghi hiệu số bàn thắng.
Khi Carlo gọi điện thoại và ghi ghi chép chép mức tiền trả thưởng hôm nay, hai thằng phụ tá chăm chú theo dõi từ lúc Carlo bỏ ống nghe, cho đến khi nó ghi mức thưởng lên bảng của từng đội. Thật ra, hai gã đã được báo trước những con số này, nhưng chúng có bổn phận theo dõi cung cách làm việc của Carlo. Vì ngay trong tuần lễ làm việc đầu tiên, chàng rể quý của Ông Trùm, đã "lầm lẫn" để thất thoát sáu ngàn đô. Nên Ông Trùm ra lệnh phải âm thầm kiểm tra tất cả công việc của Carlo.
Bình thường thì ở một điểm cá cược nhỏ như thế, Ông Trùm không hề phải bận tâm để mắt tới. Nhưng đây là nơi thử nghiệm khả năng và tư cách làm việc của thằng rể, nên được đặt dưới quyền giám sát trực tiếp của cố
vấn Tom Hagen, công việc hàng ngày, hai thằng phụ tá đều phải báo cáo về ông "Cố" Tom.
Danh sách các đội và mức cá cược đã được niêm yết, nên dân đánh cá bắt đầu tràn vào phòng trong để xếp hàng đặt cược. Hai tên phụ tá luôn tay ghi chép, cứ đầy một trang là xé rời ra, bọc số tiền mới thu trao cho Carlo. Carlo leo lên buồng kho chứa kẹo. Nó gọi về trung tâm thông báo chi tiết, rồi cất tiền vào một cái két, giấu sau một tấm màn cửa sổ. Trước khi trở xuống nhà dưới, nó đốt tờ giấy ghi số, mở nước la va bô cho trôi hết tro tàn.
Tất cả các cuộc thi đấu chỉ bắt đầu từ hai giờ. Vì vậy đặt cược xong mấy ông bố đưa gấp con cái về, chỉ còn đám con bạc độc thân còn nấn ná chờ độ sau vào khoảng bốn giờ chiều.
Khoảng một giờ rưỡi khách hàng thưa dần. Carlo và Sally Rags ra trước nhà ngồi hóng mát, ngó mấy đứa nhỏ chơi banh trên hè. Một xe cảnh sát phóng qua. Hai thầy trò Carlo không thèm quan tâm, điểm cá cược này có ô dù từ trên, cấp địa phương đâu dám ho he. Nếu có bị càn quét từ cấp cao hơn nữa thì cũng được thông báo ngầm từ trước, dư thời gian để dọn sạch dấu tích.
Coach cũng ra ngoài ngồi tán gẫu, toàn chuyện bóng đá và đàn bà.
Thằng Carlo hô hố cười khoe:
– Tao mới đập cho con vợ một trận. Cho nó biết thế nào là lễ độ. Coach hỏi:
– Bụng cô ấy cũng lớn lắm rồi nhỉ? Thằng Carlo tỉnh khô:
– Ôi dào, mấy cái tát thì đau đớn gì. Nó cứ làm như bà chủ. Làm sao tao chịu được.
Mấy tay cá cược vẫn loanh quanh ngoài hè, vừa hóng gió vừa bàn chuyện cá độ. Thình lình mấy thằng nhóc đang chơi banh hốt hoảng chạy toán loạn. Một chiếc xe gầm rú phóng tới cửa tiệm bánh kẹo, tiếng bánh xe thắng gấp rít trên mặt đường, cửa trước thoắt mở, tên lái xe bung ra, làm mọi người hết hồn. Đó chính là Sonny Corleone.
Cái mặt bè bè của nó vốn đã nặng nề, lúc này như một cái mặt nạ đầy cuồng nộ. Thoáng một giây, nó bay tới nắm cổ thằng Carlo. Nó kéo thằng em rể ra giữa đường. Nhưng Carlo gồng mình bám chặt lấy hàng rào sắt, co rúm người, cố dùng vai và cánh tay che đầu, mặt. Áo sơ mi nó toạc rách trong tay Sonny.
Thằng Sonny vừa đấm vừa chửi. Thằng Carlo lực lưỡng vậy mà không dám kháng cự, im thin thít, nghiến răng chịu trận. Hai thằng Coach và Sally không dám can thiệp. Chúng đinh ninh chuyến này, thằng Sonny giết chết thằng em rể, dính dáng vào là lãnh chung số phận. Mấy thằng nhóc chạy tán loạn, xúm lại định cự nự tay lái xe, thấy gã này đang đấm ông chủ Carlo tới tấp, hãi quá, há hốc mồm đứng xem. Ngay lúc đó, một chiếc xe khác đậu sát xe Sonny. Hai thằng vệ sĩ của nó nhảy ra khỏi xe, thấy màn đấm đá đang diễn ra, cũng không dám can ngăn. Nhưng chúng cảnh giác, sẵn sàng bảo vệ xếp, nếu có thằng ấm ớ nào uống thuốc liều nhào vào tiếp tay cho thằng Carlo.
Cảnh tượng thật thê thảm, vì thằng Carlo hoàn toàn như cái bao cát để cho thằng anh vợ đấm thoải mái. Nhưng có lẽ nhờ vậy mà nó giữ được mạng sống. Vì mặc dầu sức lực nó ngang ngửa với Sonny, nó không hề chống lại, cứ bám cứng lấy cái rào sắt, mặc cho thằng anh vợ loi như mưa lên đầu, lên cổ cho hả giận. Sau cùng Sonny ngừng tay, vừa phì phì thở vừa bảo:
– Thằng khốn kiếp, mày đánh em tao lần nữa, tao sẽ giết chết mày.
Sau mấy câu nói của Sonny, tình trạng bớt căng hẳn. Vì nó hăm là nó không giết, hay chưa giết lúc này. Carlo không dám ngó Sonny, cứ cúi gằm
mặt, hai tay bám chặt rào sắt, cho đến khi tiếng xe rú lên rời khu phố, và tiếng thằng Coach ân cần:
– Thôi, vào đi, Carlo. Đứng đây cho thiên hạ ngó à.
Đến lúc đó thằng Carlo mới dám buông tay khỏi rào sắt, ngó quanh, người lớn trẻ con đang trừng trừng nhìn nó. Nó choáng váng chóng mặt, để Coach dìu vào phòng trong, chườm đá lạnh lên mặt. Tuy mặt nó không bị thương, chảy máu, nhưng sưng vù lên. Cơn sợ lắng xuống, thì nỗi nhục nhã làm nôn nao ruột gan đến nỗi nó nôn thốc tháo. Coach phải giữ đầu nó trên cái bồn rửa mặt, như nó đang bị say rượu vậy. Rồi Coach đưa nó lên lầu, nằm nghỉ. Carlo không hề nhận ra sự vắng mặt của thằng Sally lúc đó.
Sally Rags rảo bước tới cuối phố gọi điện thoại báo cho Rocco Lampone những gì vừa xảy ra. Nghe xong, Rocco báo gấp cho sếp của nó là Peter Clemenza. Clemenza bịt ống nói, trước khi rủa thằng Sonny:
– Thằng chó chết nóng như lửa.
Clemenza gọi về Long Beach báo cho cố vấn Tom Hagen. Tom im lặng một lúc, bảo:
– Cho mấy thằng lái xe rảo về hướng Long Beach ngay lập tức. Phòng khi có gì xảy ra cho thằng Sonny không. Thằng đó mà lên cơn, không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Biết đâu, mấy người bạn ta bên phe kia đã biết tin hiện Sonny đang ở trong thành phố.
Giọng Clemenza nghi ngại:
– Khi tao và nhà Tattaglia kịp cho người ra tới đường, thằng Sonny cũng về tới nhà rồi.
Hagen kiên nhẫn bảo:
– Biết thế. Nhưng lỡ có gì bất thường xảy ra thì sao? Chú cứ ráng làm hết khả năng đi.
Clemenza kêu Rocco Lampone đem mấy xe và người bao ngả về Long Beach, còn lão rút ba thằng trong toán đang bảo vệ nhà lão, cùng lên cái Cadillac quý hóa của lão, trực chỉ cầu Atlantic Beach, hướng về thành phố New York.
Một trong mấy tên lảng vảng trước cửa hàng bánh kẹo, là tay bạc cò con và là điềm chỉ viên của nhà. Tattaglia, báo vụ anh em rể nhà Corleone đánh đấm nhau về cho sếp. Nhưng tên nhận tin phải báo lòng vòng từ các cấp dưới, khi nguồn tin tới được sếp lớn Tattaglia thì Sonny Corleone đã an toàn về tới nhà Bố Già ở Long Beach và sẵn sàng chờ cơn thịnh nộ của ông.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già