Nguyên tác: Safe Harbour
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Chương 15
B
a ngày sau khi dùng bữa tối với Matt, Ophélie phải đối mặt với một thử thách. Sau bốn tháng hỗ trợ và quan tâm nhau, nhóm của cô dường như tan rã. Họ xem cuộc chia tay như “Buổi lễ tốt nghiệp” và mỗi người trở về cuộc đời riêng của mình. Họ sẽ cố gặp lại nhau trong cuộc họp nhóm cuối cùng. Thực tế, họ đã chia sẻ cho nhau rất nhiều điều và giờ đây họ phải chia tay nhau. Ophélie cũng thế.
Họ ôm nhau và hứa sẽ giữ liên lạc, sau đó họ cho nhau địa chỉ, số điện thoại và kể về kế hoạch tương lai của mình. Ông Feigenbaum đã hẹn hò cùng ai đó. Đó là một bà cụ 78 tuổi. Ông có vẻ rất phấn khởi khi nói về bà. Chỉ sau vài lần gặp mặt, họ đã hẹn hò nhau và lên kế hoạch đi du lịch đâu đó. Một phụ nữ trong nhóm quyết định bán nhà và dọn về ở cùng em gái. Người đàn ông mà Ophélie không thích, cuối cùng cũng làm hòa với con gái sau khi vợ anh chết, họ đã cùng nhau đi du lịch. Và hai cha con đã trở lại như xưa.
Ophélie cảm thấy mình có cuộc sống tốt hơn trước. Ít ra cô cũng tìm được công việc ở trung tâm Wexler. Thái độ của cô tốt hơn trước nhiều, dù cái lỗ đen trong lòng đôi khi vẫn làm cô buồn bã. Cô đã chia sẻ với nhóm của mình nhiều điều trong thời gian dài. Tuy nhiên cô biết ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Có cuộc vui nào mà không tàn đâu và giờ chính là thời điểm nhóm chia tay nhau. Giờ đây mọi người đều cảm thấy nỗi buồn của mình vơi đi phần nào. Ophélie cũng thế. Hi vọng của cô dường như thành hiện thực và cô cảm thấy như vậy cũng đủ rồi.
Đôi khi nỗi buồn làm cô mệt mỏi. Cô cảm thấy như mình bị mất mát cái gì đó khi nói lời chia tay nhóm và cô càng buồn hơn khi đưa Pip đến trường.
“Chuyện gì vậy mẹ?”, Pip hơi sợ khi nhìn thấy mẹ không vui. Dường như Ophélie lại buồn như ban đầu. Pip luôn lo “cỗ máy” trong người mẹ nó lại xuất hiện. Cô bé không muốn thế. Mười một tháng trước, nó đã cảm thấy mình như bị bỏ rơi sau khi cha và anh trai nó mất.
“Không có gì đâu con”, Ophélie cảm thấy mình thật ngốc nếu kể hết cho Pip nghe tâm trạng của cô. “Chỉ là những việc ngu ngốc mà thôi. Mẹ nghĩ thế. Nhóm của mẹ đã chia tay nhau ngày hôm nay. Mẹ rất nhớ họ. Các thành viên trong nhóm rất tốt, dù mẹ phàn nàn nhiều điều với họ. Mẹ nghĩ, việc họp nhóm rất hữu ích cho mình”.
“Mẹ muốn quay lại nhóm à?”. Pip hỏi với vẻ quan tâm. Nó không thích mẹ buồn. Cô bé vẫn nhớ là Chad cũng trông buồn như thế. Nó để lại trong họ một nỗi buồn khôn nguôi.
Pip muốn làm gì đó để giúp mẹ, nhưng nó không biết phải làm gì. Từ trước đến giờ khi mẹ buồn Pip không biết phải làm gì cả.
“Nếu muốn, mẹ cũng có thể tham gia vào nhóm khác. Nhưng trước sau gì những nhóm đó cũng phải tan rã thôi”. Ophélie nói với vẻ vô vọng khi cô lái xe đưa Pip về nhà. Pip cảm thấy sợ khi thấy mẹ buồn. “Có lẽ mẹ nên tham gia vào một nhóm nào khác”.
“Mẹ không sao đâu Pip. Mẹ hứa mà”. Ophélie đặt tay lên tay Pip và họ về nhà trong im lặng. Khi về đến nhà Pip lên lầu rồi vào căn phòng nhỏ mà chưa ai vào. Cô bé gọi điện cho Matt. Hôm đó, trời mưa nhiều. Matt vẽ chân dung cô bé trong phòng chứ không vẽ ngoài bãi biển. Mấy ngày qua thời tiết ở bãi biển khá tốt, ngoại trừ ngày hôm nay.
Pip kể cho Matt nghe: “Mẹ cháu trông kinh khủng lắm”. Cô bé nói rất nhỏ. Nó thầm cầu nguyện rằng mẹ nó đừng bắt điện thoại ở đâu đó và nghe cuộc trò chuyện của nó. Cô bé đã nhấn nút bảo đảm bí mật cuộc trò chuyện nhưng nó không biết nút này còn tác dụng hay không. Matt rất vui vì cô bé gọi điện cho mình. Pip nói: “Cháu sợ lắm chú Matt. Năm ngoái, cháu nghĩ... Mẹ cháu chỉ... Đôi khi mẹ không ngủ hay chải đầu... Thậm chí mẹ cũng không ăn và... thức suốt đêm... Mẹ cũng không nói chuyện với cháu nữa...”. Cô bé khóc khi nói chuyện với Matt. Những lời cô bé nói làm anh bối rối. Anh cảm thấy tiếc cho hai mẹ con họ.
Matt hỏi một cách quan tâm: “Hiện giờ mẹ cháu đang làm gì à?”. Mấy hôm trước, trông Ophélie rất bình thường nhưng không ai biết cô sẽ như thế này. Người ta có thể giấu người khác chuyện gì đó. Matt không biết Ophélie có tâm sự gì không. Có lẽ Pip là người biết rõ hơn ai hết.
“Chưa ạ!”, Pip nói và nhìn khắp nơi. Nước mắt lưng tròng, cô bé nói: “Nhưng mẹ cháu có vẻ buồn lắm”.
Matt nói: “Có lẽ mẹ cháu hơi sợ, vì nhóm tan rã cũng có nghĩa mẹ cháu mất đi sự hỗ trợ. Hiện giờ, việc chia tay đó đã làm mẹ cháu buồn. Cả hai mẹ con cháu đều mất mát quá nhiều”. Anh có thể cảm nhận được cảm giác của Ophélie ngay bây giờ. Đó là sự thật. Cô bé trò chuyện cùng anh như thể một người lớn. Khi nói chuyện qua điện thoại cô bé giống như cha mẹ đang nói chuyện về con mình. Anh luôn mong đó là lời của Ophélie nói về Pip. Nhưng không, mọi chuyện đều trái ngược với những gì anh nghĩ. Cô bé đã trưởng thành. Tháng tới sẽ là ngày giỗ cha và anh trai nó. Matt nói tiếp: “Chú nghĩ cháu nên chú ý đến mẹ cháu nhiều hơn. Nhưng mẹ cháu không sao đâu. Qua ngày mai mẹ cháu sẽ ổn mà. Cháu nhớ không, cái ngày mà mẹ cháu mắng chú đấy? Qua ngày hôm sau mẹ cháu và cháu đã đến tìm chú đấy, nhớ không? Nhưng nếu mẹ cháu vẫn như thế trong những ngày tới, hãy gọi cho chú. Chú sẽ đến”. Đó là những gì anh có thể làm. Trong hoàn cảnh này tình bạn đã mang anh đến với họ. Thực tế, Matt không có trách nhiệm với họ, mà chỉ là mối quan hệ của anh với hai mẹ con khiến anh phải làm thế. Là một người bạn, anh có thể giúp đỡ, hay ít ra là hỗ trợ cho Pip.
Cô bé nói: “Cám ơn chú Matt!”. Chỉ cần gọi điện và trò chuyện với Matt thôi nó cũng cảm thấy mình được an ủi phần nào.
Matt nói: “Gọi cho chú vào ngày mai và kể cho chú nghe mọi việc như thế nào. Nhân tiện chú cho cháu biết một tin nhé. Bức chân dung của cháu đẹp lắm”.
Cô bé mỉm cười: “Cháu cũng rất muốn xem nó!”.
Vài phút sau, cuộc trò chuyện kết thúc. Ngay lúc này đây, cả hai không nghĩ là mình sẽ gặp nhau. Nhưng cô bé biết, nếu cần, nó sẽ nhận được sự an ủi của Matt. Đó là những gì cô bé cần.
Ophélie cảm thấy mình bị bỏ rơi khi nhóm của cô tan rã. Tối hôm ấy khi Ophélie đang nấu bữa tối thì chuông cửa reo. Cô nhìn ra ngoài và không biết ai nhấn chuông. Hiện giờ họ không muốn gặp ai cả. Cô biết đó không phải là Matt. Còn Andrea càng không thể đến mà không gọi điện báo trước. Cô nghĩ có lẽ ai đó đến giao đồ, hay có lẽ Andrea quyết định đến mà không báo trước. Khi mở cửa, Ophélie thấy một người đàn ông cao lớn, đầu hói và đeo kính đứng ở trước cửa nhà. Lúc đầu cô không nhận ra ai, phải vài phút sau cô mới nhận ra người này. Ông là Jeremy Atcheson, từng là thành viên của nhóm. Hôm nay sắc mặt ông rất lạ.
Trông Jeremy hơi căng thẳng khi đứng đối diện với cô. Ông là một trong số những người không mấy nổi bật trong nhóm. Cô không mấy gì thân và cũng không nhớ mình có nói chuyện với ông ấy không.
Ông nói: “Chào Ophélie!”. Cô hốt hoảng khi ngửi thấy mùi trên người ông. “Tôi có thể vào nhà không?”.
Jeremy cười với vẻ hơi căng thẳng. Cô thấy ông ấy ăn mặc rất bê bối và chân bước không vững.
Cô hơi sợ và không biết ông muốn gì. Cô nói một cách lúng túng: “Tôi đang nấu bữa tối”. Ophélie biết vì sao ông ấy có địa chỉ của cô. Trước khi nhóm chia tay, mọi người đều có địa chỉ của nhau và hứa sẽ luôn giữ liên lạc với nhau.
Jeremy táo bạo nói: “Tuyệt thật! Tôi cũng chưa ăn tối. Bữa tối có món gì thế?”. Ông có vẻ quá tự phụ và Ophélie sợ đến nỗi không nói được gì. Khi Jeremy chuẩn bị bước vào nhà, Ophélie nhanh chóng đóng cửa. Cô không có ý định mời ông vào nhà. Cô không vui vì những gì đang diễn ra và không muốn chuyện không hay xảy ra.
“Xin lỗi Jeremy. Tôi phải đi đây. Con gái tôi đang đói, bạn tôi cũng sẽ đến trong vài phút nữa”. Cô nhanh tay đóng cửa, nhưng ông ta đã nhanh tay hơn. Cô không biết mình phải làm gì nữa, có nên hét lớn không? Không ai có thể giúp cô, ngoại trừ Pip và “người bạn đang trên đường đến”. Nhưng thực tế không có người bạn nào cả. Cô chỉ nói thế để Jeremy bỏ đi mà thôi. Cô không nghĩ có một người như thế trong nhóm của mình.
“Sao cô vội vậy?” Jeremy liếc mắt nhìn Ophélie và muốn đẩy cô để bước vào. Tuy nhiên ông không dám làm thế. Có lẽ vì uống nhiều rượu nên ông ngã quỵ xuống. Sau đó ông dần dần đứng lên. “Cô có hẹn à?”.
“Đúng vậy”.
Jeremy cao 1,85m và là một chuyên gia karate. Cô biết mình không thể làm gì để ngăn ông ta. Ophélie nhận ra hoàn cảnh của mình thật nguy hiểm và cô vô cùng sợ hãi.
Jeremy hét lên: “Không thể như thế được. Cô luôn nói với nhóm là mình không muốn hẹn hò cùng ai và sẽ chẳng bao giờ hẹn hò với người đàn ông nào mà. Tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau ăn tối và có lẽ cô sẽ thay đổi quyết định của mình”. Lời nói của ông thật buồn cười và lố bịch. Jeremy đang đe dọa Ophélie và cô không biết phải ngăn ông ta như thế nào. Từ khi kết hôn với Ted cô chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh như thế này. Khi còn ở ký túc xá trường đại học, cô từng gặp một cặp say rượu và họ làm cô vô cùng sợ hãi. May mắn thay, máy quan sát được đặt ở mỗi phòng giúp cho bảo vệ đến kịp thời và đuổi họ ra ngoài. Nhưng giờ đây không ai đến giúp cô cả. Chỉ có Pip.
Ophélie không biết mình có đủ nhanh để đóng cửa lại không. Có thể nó sẽ làm gãy tay Jeremy. Ophélie cố nói một cách lịch sự: “Rất vui khi ông đến. Nhưng bây giờ ông nên đi đi”.
“Không! Em chưa bao giờ yêu tôi phải không em yêu? Em sợ gì chứ? Nhóm mình đã kết thúc và chúng ta có thể hẹn hò với bất kỳ ai. Em sợ đàn ông à?”. Từ trước đến giờ Ophélie không nghĩ ông là kẻ nát rượu đến thế. Ngay lập tức cô nhận ra mình đang thật sự bị nguy hiểm. Nếu để Jeremy vào nhà, ông ta có thể làm cô hoặc Pip bị thương. Chính điều này giúp cô có sức mạnh để đẩy ông ta ra ngoài rồi đóng sập cửa lại. Con Mousse đứng trên lầu và bắt đầu sủa lớn khi Jeremy nhào về phía cô.
Jeremy không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng có điều gì đó mách bảo với ông ta rằng không nên làm gì hơn nữa. Ophélie vẫn còn sợ khi khóa cửa lại. Cô vẫn còn nghe tiếng Jeremy chửi rủa cô bên ngoài.
“Khốn khiếp! Cô nghĩ là mình tốt lắm sao? Cô nghĩ cô xứng đáng với tôi à?”. Ophélie vẫn đứng bên trong. Người cô run lên vì sợ hãi. Đã nhiều năm trôi qua, cô chưa bao giờ thấy sợ như thế. Cô vẫn nhớ Jeremy gia nhập nhóm vì cái chết của người em sinh đôi của mình. Dường như trong khoảng thời gian họp nhóm, ông vẫn chưa nguôi cơn giận dữ. Em trai của Jeremy bị chết do tai nạn xe hơi. Khi họp nhóm cô ít khi chú ý đến ông ta. Cô có cảm giác Jeremy vô cùng đau khổ về cái chết của em song sinh. Tuy nhiên, dù có giận dữ như thế nào đi nữa, em của ông ấy cũng không thể sống lại.
Ophélie nghĩ rằng, nếu ông ta vào được nhà, cô không dám nghĩ đến việc gì sẽ xảy ra cho hai mẹ con.
Lúc ấy, cô không biết phải làm gì, mà chỉ biết làm như những gì Pip làm trước đây. Cô nhấc điện thoại và gọi cho Matt. Cô kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra và hỏi anh là cô có nên gọi điện báo cảnh sát không.
Matt vô cùng tức giận khi nghe chuyện Ophélie kể. Anh hỏi: “Hắn vẫn còn ở ngoài đó chứ?”.
“Không! Dường như ông ta đã đi khi tôi đang gọi điện thoại”.
“Vậy không sao rồi. Tuy nhiên cô cần gọi điện cho trưởng nhóm. Ông ấy sẽ phải nói chuyện với hắn. Hắn chỉ là kẻ say rượu và làm những chuyện không nên làm. Có vẻ hắn như kẻ mất trí rồi”. Hay tệ hơn nữa, hắn có thể cưỡng hiếp Ophélie, Matt nghĩ điều đó nhưng anh không nói ra vì không muốn cô sợ.
“Hắn chỉ là một kẻ say rượu, nhưng đã làm tôi vô cùng sợ hãi. Tôi sợ nếu vào được nhà, hắn có thể làm Pip bị thương”.
“Và có thể làm cô tổn thương nữa chứ. Lạy Chúa! Lần sau, cô đừng bao giờ mở cửa nói chuyện với người lạ nữa nhé!”. Quả thật lúc ấy cô vô cùng sợ hãi. Trước mặt hắn, cô không thể chống cự hay tự bảo vệ mình. Cô từng nhớ mình là một người mạnh mẽ. Cô đã biểu hiện sự mạnh mẽ, dũng cảm của mình bằng việc cứu cậu bé trên biển. Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng chỉ là một phụ nữ xinh đẹp và sống một mình cùng cô con gái nhỏ. Hiện giờ cô đang rơi vào một tình huống đầy rủi ro khi ở nhà một mình. Matt nói: “Hãy nói cho trưởng nhóm biết và bảo ông ấy nói với hắn rằng, nếu hắn vẫn hành động như thế, cô sẽ gọi cảnh sát bắt hắn ta về tội cố ý xâm phạm cô. Nếu tối nay hắn quay lại, cô hãy gọi ngay cho cảnh sát và cho tôi. Nếu cô không an tâm, tôi có thể ở lại và ngủ ngoài ghế dài”.
Cô nói với giọng bình tĩnh: “Không đâu! Tôi ổn rồi, chỉ hơi sợ hãi một chút thôi. Có lẽ Jeremy có ý tưởng kỳ lạ về tôi trong suốt thời gian họp nhóm và ông ta cảm thấy không vui”.
Sống đơn độc trong ngôi nhà lớn quả không dễ và rất có thể bị những kẻ như Jeremy tấn công. Hoàn cảnh của Ophélie khá nguy hiểm, nhưng cô luôn thận trọng và nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Cô biết mình không thể để Matt hay người nào khác trở thành vệ sĩ của mình. Cô có thể tự mình giải quyết những chuyện như thế. Cô cảm thấy tiếc hơn vì nhóm của mình không còn nữa. Nếu không, cô sẽ bàn với họ cách giải quyết tình huống trên. Thay vì cảm ơn Matt vì đã quan tâm và đưa ra lời khuyên cho mình, cô lại gọi điện cho Blake Thompson. Khi nghe câu chuyện Ophélie kể, Blake vô cùng tức giận.
Ông hứa sẽ gọi cho Jeremy vào ngày hôm sau và sẽ nói thẳng với ông ta. Dường như Ophélie đã bình tĩnh hơn khi Matt gọi cho cô sau bữa tối. Cô đã không nói gì với Pip vì lo con gái sẽ sợ hãi. Cô nói với nó rằng người đàn ông ấy vô hại, đó là sự cố ngoài ý muốn và mình không bị tổn thương gì cả. Pip cảm thấy yên tâm khi thấy Ophélie rất bình tĩnh trong suốt bữa tối. Sáng hôm sau cô đã bình thường trở lại khi đưa Pip đến trường và làm việc tại trung tâm Wexler.
Sáng hôm ấy Blake đã gọi điện cho cô. Ông đã nói cho Jeremy biết ông ta sẽ bị bắt nếu thực hiện hành vi ấy một lần nữa. Blake nói Jeremy đã khóc và thú thật đã uống rất nhiều rượu khi biết nhóm không còn nữa.
Ông ta đã uống say suốt cả buổi chiều rồi đến nhà Ophélie. Jeremy đang trong giai đoạn điều trị tâm lý. Jeremy nhờ Blake thay mình xin lỗi Ophélie. Blake tự tin nói chuyện này sẽ không lặp lại lần nữa. Nhưng đây cũng là bài học hay cho Ophélie. Lẽ ra cô nên thận trọng với người lạ, kể cả người mà cô quen nhưng chưa biết rõ về họ. Thế giới luôn đầy rẫy những cạm bẫy mà người ta có thể mắc phải, đặc biệt là một quả phụ như cô. Đây là một ý nghĩ không hay chút nào.
Cô cảm ơn Blake vì đã giúp mình giải quyết chuyện này. Sau đó cô quay trở lại với công việc và quên đi chuyện đó. Chiều hôm ấy, khi trở về nhà cô đã nhận được lá thư xin lỗi của Jeremy.
Ông cam đoan với Ophélie chuyện ấy sẽ không lặp lại nữa. Nói tóm lại, tất cả các thành viên trong nhóm đều bị ảnh hưởng khi nhóm chia tay nhau. Tất cả đều mất đi sự an ủi, động viên của nhóm. Chính vì thế họ mới cư xử như vậy. Ophélie cũng là một trong số họ và cô vô cùng thông cảm với trường hợp của Jeremy. Điều này cũng cho Ophélie thấy rằng cô không phải là người duy nhất buồn và đau khổ khi nhóm không còn nữa. Giờ đây cô và những thành viên còn lại phải tự mình đối mặt với sự thật và tự mình giải quyết những vấn đề trong cuộc sống.
Khi vào trung tâm làm việc, Ophélie đã không còn nhớ đến những vấn đề của mình nữa. Cô bận rộn làm việc cho đến 3 giờ chiều. Cô bận đến nỗi không có thời gian để nghĩ ngợi đến chuyện gì khác. Cô yêu thích công việc đang làm và những gì học được ở nơi đây. Cô đã giải quyết được hai vấn đề vào ngày hôm ấy. Một cặp vợ chồng cùng hay đứa trẻ đến từ Omaha đã bị mất tất cả. Họ không có nơi ở, không có thức ăn và không chăm sóc được bọn trẻ. Cả hai vợ chồng đều không có việc làm. Họ không thể quay lại và không thể làm gì. Thế là họ đến trung tâm. Mọi người ở đây đều nỗ lực hết mình để giúp họ. Trung tâm đã giúp họ có nơi ở, cung cấp thức ăn, trợ cấp thất nghiệp và giúp con họ đến trường. Họ chính thức được ở nơi này một tuần. Nhờ sự giúp đỡ của trung tâm, họ có thể chăm sóc con mình mà không phải sợ gì cả. Ophélie xúc động đến nỗi rơi lệ khi nghe họ kể hoàn cảnh của mình và đứa con gái nhỏ của họ cũng bằng tuổi Pip. Ophélie không thể tưởng tượng được có người còn khổ hơn mình. Cô cảm thấy mình và Pip vẫn còn quá may mắn.
Vấn đề thứ hai mà Ophélie giải quyết là chuyện giữa một bà mẹ và cô con gái. Bà mẹ khoảng hơn 30 tuổi và là một người nghiện rượu. Cô con gái 17 tuổi nghiện ma túy. Vì nghiện ma túy mà ngôi nhà của hai mẹ con không còn nữa. Cả hai lang thang trên đường phố đã hai năm nay. Nhưng vấn đề trở nên phức tạp hơn khi cô con gái thú nhận với Ophélie rằng mình đã có thai bốn tháng. Mọi người đều lo lắng về vấn đề này. Miriam cùng một chuyên gia khác đã gặp họ và tư vấn cho hai mẹ con về việc chăm sóc sức khỏe cho cô gái đang mang thai. Họ rời trung tâm Wexler để đến “Trung tâm phục hồi sức khỏe bà mẹ mang thai” vào sáng hôm sau.
Vào cuối tuần Ophélie cảm thấy mệt mỏi. Nhưng cô yêu công việc mình đang làm. Cô đã tận mắt chứng kiến và học được nhiều điều. Nhiều lần cô muốn gục đầu khóc, nhưng cô biết mình không thể. Cô không thể để những người cần sự giúp đỡ cảm thấy tuyệt vọng. Đã nhiều lần cô nghĩ mình không thể giúp họ giải quyết vấn đề nhưng cuối cùng, mọi việc cũng được giải quyết. Cũng như bao người khác, dù nhân viên ở đây có giải quyết được vấn đề hay không, cô vẫn nỗ lực hết mình để giúp họ. Ophélie đã tiến bộ khá nhiều nhờ kinh nghiệm mà cô có được. Khi trở về nhà cô không nói gì cả. Ophélie tin Ted ở Thiên đàng cũng hài lòng với những gì cô làm. Cô đã chia sẻ và tâm sự với Pip mà không sợ gì cả.
Trong đó có vài câu chuyện khá buồn và hơi khiếm nhã. Một người đàn ông vô gia cư đã chết ngay trước cửa trung tâm vào tuần trước. Theo chẩn đoán, ông là một người nghiện rượu, thận không còn hoạt động và bị thiếu ăn. Tuy nhiên, Ophélie không kể cho Pip nghe chuyện ấy.
Vào chiều thứ sáu Ophélie đã đưa ra một quyết định đúng đắn. Quyết định mà cô có được là nhờ một chuyên gia và cũng là đồng nghiệp của cô đưa ra. Rõ ràng là từ khi vào làm việc cho trung tâm, Ophélie đã cảm thấy mình sống có mục đích và có ý nghĩa hơn.
Cô đang chuẩn bị về nhà, Jeff Mannix một thành viên của nhóm, đi ngang qua và mời cô uống cà phê.
Anh cười và hỏi Ophélie: “Công việc của cô thế nào rồi? Bận rộn lắm không?”.
“Dường như nó khá hợp với tôi. Công việc bận rộn, nhưng tôi rất thích”.
“Tôi cũng nghĩ thế”. Anh mỉm cười rồi nhấp một chút cà phê. Anh đi cùng đồng nghiệp đến đây để cung cấp thuốc và nước sạch cho những người vô gia cư. Hầu như anh luôn làm việc lúc 6 giờ chiều và suốt đêm ở trên đường cho đến 3 hay 4 giờ sáng. Rõ ràng là Jeff cũng yêu công việc mình đang làm.
Hai người đã dành ít phút nói chuyện về người đàn ông chết ngay trước cửa trung tâm vào thứ tư. Ophélie vẫn còn bàng hoàng về câu chuyện ấy.
“Tôi thật sự không thích chuyện này xảy ra. Nhưng ở đây tôi đã thấy nhiều chuyện tương tự như thế. Vì vậy, tôi không mấy ngạc nhiên về việc xảy ra vào thứ tư. Cô không biết đâu, tôi đã giúp được rất nhiều người... Không những nam mà còn có nữ nữa”.
Tuy nhiên, phụ nữ lang thang trên đường vẫn ít hơn nam giới. Phụ nữ thường đến nơi dành cho những người vô gia cư dù Ophélie từng nghe nhiều chuyện kinh khủng xảy ra ở đó. Hai phụ nữ đã kể cho cô việc họ bị cưỡng hiếp ở những nơi dành cho người vô gia cư, dù cho việc này rất hiếm khi xảy ra. Jeff nói: “Cô nghĩ mình sẽ làm thế, nhưng thực tế cô không thể làm gì hơn”. Anh từng nghe nhiều người khen Ophélie. “Khi nào cô sẽ tham gia vào nhóm của chúng tôi đây? Cô từng làm việc với nhiều người ở đây. Tôi nghe mọi người nói cô rất cừ và giải quyết mọi chuyện rất tốt. Tuy nhiên, cô sẽ tận mắt chứng kiến sự việc nếu tham gia cùng Bob, Millie và tôi”. Đây quả là một thử thách cho Ophélie và ý Jeff là thế. Anh luôn tôn trọng đồng nghiệp của mình. Anh và mọi người cảm thấy rằng mình đang thực hiện một công việc vô cùng quan trọng ở trung tâm. Họ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào khi giúp những người lang thang có được nơi ăn chốn ở.
Ophélie nói một cách thành thật: “Tôi không chắc mình có ích gì hay không. Tôi là một người khá nhút nhát. Tôi nghe nói mọi người trong nhóm của anh là những người hùng. Tôi lại sợ hãi mỗi khi ra khỏi xe tải”.
“Đúng thế! Mọi người đều có cảm giác như thế. Nhưng nó chỉ kéo dài năm phút mà thôi. Sau đó cô sẽ quên đi cảm giác sợ hãi đó và làm những việc hệt như chúng tôi làm. Tôi thấy cô cũng là một người can đảm đấy chứ”. Mọi người đồn đại Ophélie là một người có tiền. Không ai biết rõ việc này, nhưng giày cô mang khá đắt tiền, quần áo cô mặc gọn gàng, sạch sẽ và rất phù hợp. Vả lại nơi cô ở lại là khu Pacific Heights sang trọng.
Tuy nhiên, cô lại làm việc chăm chỉ không kém ai. Đó là những gì Lousie nhận xét về cô. Jeff hỏi: “Tối nay cô sẽ làm gì? Cô có hẹn không?”. Dù không thích câu hỏi này nhưng Ophélie không tỏ ra lúng túng. Cô có vẻ thích Jeff. Anh là một người trẻ trung và dũng cảm, anh biết mình đang làm gì. Người ta nói có một lần anh bị đâm trên đường, nhưng ngày hôm sau vẫn quay lại làm việc như bình thường. Ophélie vô cùng ngưỡng mộ anh. Anh sẵn sàng liều mình để làm những gì mình muốn.
Cô nói: “Tôi không có hẹn. Tôi có một cô con gái và tôi phải về nhà với nó. Tôi hứa sẽ đưa nó đi xem phim”.
Thực tế họ không có kế hoạch nào khác vào cuối tuần ngoại trừ việc Pip tham gia trận đấu bóng.
“Ngày mai hãy đưa cô bé đi nhé! Tôi muốn cô tham gia cùng chúng tôi. Millie và tôi đã nói về chuyện này vào tối hôm qua. Cô nên tham gia cùng chúng tôi một lần cho biết”.
Ophélie bối rối: “Nhưng lỡ tôi bị thương hay bị giết chết thì sao. Tôi là người thân duy nhất trên đời này của con bé”.
Jeff nhíu mày nói: “Ồ, thế thì không tốt đâu. Cô cần phải làm gì đó cho mình chứ, Opie”. Anh gọi tên cô một cách thật dễ thương. Mỗi lần gặp cô, anh đều trêu cô bằng cái tên đó. “Thôi nào, chúng tôi sẽ để mắt đến cô đấy. Cô thấy thế nào?”.
“Tôi không tìm được ai trông cô bé cả”. Ophélie nói một cách thận trọng, nhưng thật tình cô cũng hơi sợ.
“11 giờ thì sao?”. Anh mở tròn mắt hỏi Ophélie với nụ cười trên môi. Anh là một người khá điển trai, cao khoảng 1,95m. Anh từng gia nhập hải quân và làm lính biệt kích trong chín năm.
“Cô biết không, khi bằng tuổi con gái cô, tôi đã phải chăm sóc cho năm cậu em trai và thăm mẹ tôi đang ở trong tù mỗi tuần. Bà ấy bị bắt vì tội làm gái mại dâm”. Jeff đã kể cho cô nghe sự thật. Trước đây anh chưa từng kể cho ai nghe chuyện này cả. Một tay anh đã lo lắng cho cả gia đình và anh rất đáng được khen ngợi. Một trong số năm em trai của anh nhận được học bổng và được học ở Đại học Princenton. Người khác học ở Đại học Yale. Giờ thì cả hai đều trở thành luật sư. Cậu em út đang học y. Người em còn lại đang là người vận động ngoài hành lang của Quốc hội. Người em thứ năm có bốn đứa con và đang chạy đua ứng cử trở thành nghị sĩ Quốc hội. Jeff là một người đàn ông phi thường. Ophélie muốn cùng tham gia với họ dù cô hứa với Pip cô sẽ không làm thế. Công việc này quá nguy hiểm với cô. “Thôi nào... hãy cho chúng tôi cơ hội đi. Cô không muốn cứ mãi ngồi phía sau cái bàn ấy chứ. Hãy tham gia cùng chúng tôi... Cô sẽ tận mắt chứng kiến chuyện gì xảy ra quanh đây... và vì sao chúng tôi làm công việc này. Chúng tôi bắt đầu công việc vào lúc 6h30 chiều”. Đây dường như là một mệnh lệnh hơn là một lời mời. Ophélie nói sẽ suy nghĩ xem mình có thể làm gì. Cô vẫn nghĩ đến việc này sau khi đã đón Pip. Trên đường về nhà cô không nói gì cả.
Pip hỏi: “Mẹ không sao chứ?”. Nó luôn quan tâm đến mẹ của mình. Cô nói mình không sao cả và quyết định tham gia cùng nhóm của Jeff. Pip biết thật nguy hiểm khi mẹ trở về với tâm trạng như gần một năm trước đây. Lần này Ophélie không buồn nữa. Pip hỏi: “Hôm nay mẹ làm gì ở trung tâm vậy?”.
Thường mọi khi Ophélie đều kể cho Pip nghe hoạt động của mình ở trung tâm, nhưng hôm nay thì không. Khi về đến nhà Ophélie vào phòng rồi gọi điện thoại. Người phụ nữ hay đến nhà cô quét dọn nói bà có thể trông Pip vào tối hôm đó. Ophélie bảo bà trông giùm Pip cho đến 5 giờ rưỡi sáng. Ophélie không biết Pip cảm thấy như thế nào, nhưng cô không muốn cô bé buồn. Pip nói nó muốn xem phim vào thứ bảy. Nó sẽ tham gia trận đấu vào sáng hôm sau và cô không muốn nó mệt. Ophélie nói với cô bé rằng cô có việc ở trung tâm. Pip không hỏi gì thêm. Cô bé vui vì mẹ nó yêu thích công việc, sợ phải thấy cảnh mẹ suốt ngày ngủ trong phòng hay thức trắng đêm với vẻ lo âu - như trước đây.
Như đã hứa, Alice, người quét dọn đến trông Pip vào 5h30 chiều. Khi Ophélie đi, Pip đang xem ti vi. Ophélie mặc áo len dài tay, quần jeans và giày da mà nhiều năm nay cô không mang. Cô đội chiếc mũ lưỡi trai và mang găng tay, vì thời tiết lúc này khá lạnh. Jeff cũng bảo cô nên mang găng tay và nón. Dù là mùa nào trong năm đi nữa, thời tiết luôn lạnh vào ban đêm ở San Francisco. Họ mang thêm bánh rán, bánh mì sandwich và phích cà phê. Jeff nói rằng, đôi khi vào nửa đêm họ hay đến dùng bữa tối ở tiệm McDonald. Nhưng dù lên kế hoạch như thế nào đi nữa, cô cũng đã chuẩn bị hoàn tất. Ophélie đậu xe gần trung tâm và trong lòng cảm thấy nôn nao.
Có lẽ đêm nay sẽ là đêm thú vị đây và có thể là đêm thú vị nhất trong đời cô. Ophélie nghĩ, nếu Matt, Andrea hay Pip biết, họ sẽ ngăn cản cô vì sợ cô gặp nguy hiểm. Thực tế, cô cũng rất sợ.
Khi đi ngang qua nhà để xe ở phía sau trung tâm Wexler, Ophélie thấy Jeff, Bob và Millie đang chất đồ lên xe. Họ đang chuyển các hộp và túi đồ chứa quần áo, thuốc và thức ăn lên phía sau xe. Khi nhìn thấy Ophélie, Jeff mỉm cười tỏ vẻ hài lòng.
“Ồ... chào Opie... Chào mừng cô đến với chúng tôi”. Không biết anh thực sự chào mừng hay chế giễu cô, nhưng anh có vẻ vui khi thấy cô. Millie cũng thế.
Cô nói: “Rất vui khi chị đến cùng chúng tôi”. Sau đó họ lại tiếp tục công việc của mình. Ophélie cũng đến giúp họ chuyển đồ lên xe. Cô cảm thấy hồi hộp vì trước đây cô chưa từng làm công việc này bao giờ. Khi mọi việc đã xong, Jeff bảo cô đi cùng Bob trên chiếc xe tải thứ hai.
Người đàn ông gốc châu Á cao lớn đang vẫy tay chào cô và mời cô lên xe. Hầu như những chỗ ngồi còn lại đều được dọn dẹp để chừa chỗ chứa đồ.
Anh hỏi cô khi vặn chìa để nổ máy xe: “Cô thực sự muốn làm việc này chứ?”. Anh biết Jeff và cách anh khuyến khích người khác tham gia. Tuy nhiên anh cũng khâm phục vì sự dũng cảm của Ophélie. Cô quả là dũng cảm. Cô không cần phải làm thế và cũng không cần chứng tỏ sự can đảm của mình với một ai. Dường như cô đang cố tìm một cuộc sống mới và đây chính là cơ hội của cô dù nó có hơi nguy hiểm.
“Cô biết không, công việc này không đòi hỏi gì nhiều. Mọi người gọi chúng tôi là những tên cao bồi hay những kẻ rỗi hơi. Nhưng nếu thay đổi ý định của mình, không ai gọi cô là kẻ yếu đuối đâu”. Bob đang cho cô cơ hội để thay đổi quyết định trước khi quá trễ. Anh muốn cô có sự lựa chọn công bằng. Còn Ophélie không biết phải làm gì.
Cô mỉm cười: “Nếu rút lui, Jeff sẽ nghĩ tôi là một kẻ yếu đuối”. Bob bật cười.
“Có lẽ thế. Thế thì sao nào? Ai có thể ngăn cô được chứ, phải không Opie? Cô có thể làm việc này và có thể từ chối. Không sao cả. Điều này tùy vào quyết định của cô thôi”. Ophélie suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn Bob. Cô thở dài với vẻ quyết định không làm nữa. Nhưng khi nhìn Bob, cô cảm thấy mình an toàn. Thế là cô quyết định cùng họ thực hiện công việc này. Cô không biết tí gì về Bob, nhưng cô tin anh và tin mình làm đúng. Chiếc xe tải khác ấn còi. Jeff không còn kiên nhẫn hơn nữa. Anh không hiểu sao Bob vẫn chưa cho xe chạy. Có lẽ Bob đang đợi sự quyết định của Ophélie. Anh hỏi: “Cô quyết định đi hay xuống xe?”.
Cô hít sâu rồi thở mạnh, sau đó nhìn anh rồi trả lời: “Tôi đi!”.
Anh mỉm cười: “Tuyệt lắm!” rồi cho xe chuyển bánh. Đó là khoảng 7 giờ tối.