Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Heller
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Catch 22
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 21
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Luciana
gặp Luciana đang ngồi một mình bên một cái bàn tại hộp đêm dành cho sĩ quan quân Đồng minh, thiếu tá Anzac say xỉn là người đã đưa cô tới đó và đủ ngu ngốc bỏ cô lại để tham gia hội hát hò thô tục ở quầy bar.
“Được thôi, tôi sẽ nhảy với anh,” cô nói, trước cả khi Yossarian mở miệng. “Nhưng tôi sẽ không cho phép anh ngủ với tôi.”
“Ai đã hỏi cô đâu?” Yossarian hỏi cô.
“Anh không muốn ngủ với tôi ư?” cô kêu lên kinh ngạc.
“Tôi không muốn nhảy với cô.”
Cô túm lấy tay Yossarian kéo y ra sàn nhảy. Cô nhảy còn kém cả y, nhưng cô tưng tưng nhảy khắp sàn theo điệu nhạc giật cục giả tạo kia với sự thoải mái và vui sướng hơn hết thảy những gì y từng thấy cho đến khi y cảm thấy cặp giò của mình ngủ gật đến nơi vì buồn chán và kéo giật cô ra khỏi sàn nhảy tới chỗ cái bàn có một cô gái mà lẽ ra giờ này đang làm tình với y, cô ta vẫn ngồi ở đó ngà ngà say, một tay choàng qua cổ Aarfy, chiếc áo vải satin màu cam xộc xệch mở cúc tụt xuống buông hững hờ bên dưới chiếc áo lót ren ngồn ngộn màu trắng trong lúc cô đang nói chuyện sex thô tục với Huple, Orr, Kid Sampson và Hungry Joe. Y vừa mò tới được chỗ bọn họ thì Luciana bất ngờ xô mạnh y một phát, khiến cả hai người ra xa khỏi bàn, thế là họ vẫn ở riêng với nhau. Luciana là một cô gái cao lớn, mỡ màng với mái tóc dài và khuôn mặt xinh đẹp, đẫy đà, vui vẻ và thích đong đưa.
“Được rồi,” cô nói, “tôi sẽ cho phép anh mời tôi ăn tối. Nhưng tôi sẽ không cho phép anh ngủ với tôi.”
“Ai đã hỏi cô đâu?” Yossarian ngạc nhiên hỏi.
“Anh không muốn ngủ với tôi ư?”
“Tôi không muốn mời cô ăn tối.”
Cô kéo y ra khỏi hộp đêm để ra ngoài phố, qua một dãy bậc thang để xuống một nhà hàng chợ đen toàn những cô gái sống động, líu lo và hấp dẫn dường như đã quen biết nhau cả, đi cùng họ là mấy gã sĩ quan quân đội trông có vẻ ngượng ngập đến từ nhiều nước khác nhau. Đồ ăn ở đó khá tinh tế và đắt tiền, ngập lối đi là dòng chảy nườm nượp các ông chủ lắm tiền và vui vẻ, tất cả đều béo lùn và hói. Bên trong nhà hàng huyên náo, bừng tỏa những làn sóng vui vẻ và ấm cúng ngập tràn.
Yossarian thấy kích thích kinh khủng trước vẻ khoái hoạt thô lỗ của Luciana khi cô lờ tịt y đi để dọn sạch bữa tối bằng cả hai tay. Cô ăn như ngựa cho đến khi đĩa thức ăn cuối cùng sạch trơn, rồi cô đặt bộ dao dĩa bạc xuống với dấu hiệu kết thúc, lười nhác ngả người dựa vào ghế với vẻ mơ màng, lặc lè của một kẻ phàm ăn đã được no nê. Cô thở một hơi dài, mỉm cười thỏa mãn và say đắm nhìn y thân thương.
“OK, Joe,” cô thì thào, cặp mắt đen lấp lánh vẻ biết ơn và buồn ngủ. “Giờ thì tôi sẽ cho phép anh ngủ với tôi.”
“Tên tôi là Yossarian.”
“OK, Yossarian,” cô trả lời và khẽ bật cười hối lỗi. “Giờ thì tôi sẽ cho phép anh ngủ với tôi.”
“Ai đã hỏi cô đâu?” Yossarian hỏi.
Luciana kinh ngạc. “Anh không muốn ngủ với tôi ư?”
Yossarian gật đầu dứt khoát, cười phá lên, đoạn thọc tay xuống dưới váy cô. Cô gái giật mình đột ngột tỉnh táo trở lại. Cô giật chân ra khỏi y ngay lập tức, nguẩy mông sang hướng khác. Mặt đỏ ửng đầy cảnh giác và bối rối, cô kéo váy xuống trước một cơ số các cú liếc xéo nghiêm nghị đến từ khắp nhà hàng.
“Giờ thì tôi sẽ cho phép anh ngủ với tôi,” cô cẩn thận giải thích với vẻ xá tội cho y. “Nhưng không phải bây giờ.”
“Tôi hiểu. Khi chúng ta trở về phòng tôi.”
Cô gái lắc đầu, nhìn y đầy nghi ngại, khư khư giữ đầu gối khép chặt. “Không, giờ thì tôi phải về nhà với mẹ, bởi vì mẹ tôi không thích tôi nhảy với lính và để cho họ đưa tôi đi ăn tối, và mẹ sẽ rất giận nếu tôi không trở về nhà ngay bây giờ. Nhưng tôi sẽ cho phép anh viết địa chỉ của anh cho tôi. Sáng mai tôi sẽ tới phòng anh để nắc mấy cái trước khi đi làm ở văn phòng của người Pháp. Capisci(35)?”
“Cứt!” Yossarian kêu lên đầy giận dữ và thất vọng.
“Cosa vuol dire cứt?”(36) Luciana ngơ ngác hỏi.
Yossarian phá lên cười. Cuối cùng thì y cũng trả lời cô bằng giọng hài hước đầy cảm thông. “Nó có nghĩa là bây giờ tôi muốn hộ tống cô đi tới bất cứ nơi khỉ nào cần tới để sau đó tôi có thể quay về hộp đêm trước khi Aarfy bỏ đi với cô nàng mơn mởn tuyệt cú mèo của gã mà không cho tôi có cơ hội hỏi han xem cô ta có cô dì hay bạn bè nào cũng giống như cô ta không.”
“Đi chứ?”
“Subito, subito,”(37) y dịu dàng trêu cô. “Mẹ đang chờ. Nhớ không?”
“Si, si(38). Mẹ.”
Yossarian để cô gái kéo y đi khắp đêm xuân thành Rome dịu ngọt ấy suốt gần một dặm cho đến khi họ tới một bến xe buýt lộn xộn inh ỏi tiếng còi, chói lóa ánh đèn vàng, đỏ và vang vọng tiếng lăng mạ gầm gừ của đám tài xế xe buýt râu ria lồm xồm đang phun ra hàng tràng những lời chửi rủa ghê tởm, dựng tóc gáy vào mặt nhau, vào mặt hành khách và vào cả những tốp người đi bộ lơ đãng chắn đường xe, những người này lờ đi cho đến khi bị xe buýt xô vào và bắt đầu gào lên chửi lại. Luciana biến mất vào một trong những chiếc xe bé tị màu xanh lục, còn Yossarian thì vội vàng quay trở lại với hộp đêm và cô nàng tóc vàng nhạt có cặp mắt lờ đờ mặc áo satin màu cam bung cúc. Dường như nàng ta đang mê tít Aarfy, nhưng vừa chạy y vừa tha thiết cầu mong có được bà cô khêu gợi của nàng, hoặc là một cô bạn gái khêu gợi, cô em gái, em họ, hay mẹ của nàng, miễn là cũng dâm đãng và sa đọa như nàng. Cô nàng này lẽ ra đã rất hợp với Yossarian, một phụ nữ nhếch nhác bẩn thỉu, trác táng, thô lỗ, tục tĩu, không có đạo đức và ngon lành mà y đã thèm muốn và thần tượng suốt mấy tháng qua. Nàng đúng là một của quý mà y đã kiếm được. Nàng tự trả tiền đồ uống của mình, nàng có một chiếc xe hơi, một căn hộ, và chiếc nhẫn chạm đá màu hồng cá hồi đã khiến cho Hungry Joe mất trí hoàn toàn với hình chạm khắc tuyệt đẹp một cậu bé trần truồng và một cô bé ở trên mỏm đá. Hungry Joe thở phì phì và nhảy cỡn lên và cào chân xuống nền nhà trong cơn thèm thuồng nhỏ dãi và khát khao van vỉ, nhưng cô nàng vẫn không chịu bán chiếc nhẫn, mặc dù gã đã đề nghị trả giá bằng tất cả tiền bọn họ đang có trong túi cộng thêm cả chiếc máy ảnh màu đen phức tạp của mình. Cô nàng không quan tâm đến tiền hay máy ảnh. Nàng chỉ muốn được thông dâm.
Lúc Yossarian về đến nơi thì cô nàng đã không còn ở đó. Bọn họ đã đi sạch, y bỏ ra ngoài luôn và bước qua những con phố vắng tối tăm trong cảm giác bị bỏ rơi bâng khuâng buồn bã. Thường thì Yossarian không cảm thấy cô đơn khi ở một mình, nhưng giờ thì y cô đơn trong nỗi ghen tị đầy thấm thía với Aarfy, y biết giờ này gã đang ở trên giường với một cô nàng rất hợp với Yossarian, cô nàng luôn sẵn sàng vui vẻ với y bất cứ khi nào y muốn, nếu y muốn, cùng với một trong hai hay cả hai người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, quý phái đang sống ở căn hộ trên gác luôn khiến cho mọi tưởng tượng tình dục của y đơm hoa kết trái bất cứ khi nào y có chúng, nữ bá tước tóc đen giàu có xinh đẹp với cặp môi đỏ mọng ướt át run run và cô con dâu tóc đen giàu có xinh đẹp của bà. Yossarian thấy yêu đến phát điên tất cả bọn họ trên đường y trở về căn hộ dành cho sĩ quan, y yêu Luciana, yêu cô nàng khát tình trong chiếc áo satin mở cúc, yêu bà nữ bá tước xinh đẹp giàu có và cô con dâu xinh đẹp giàu có, cả hai người đó chẳng bao giờ cho phép y chạm vào người hay thậm chí chỉ tán tỉnh thôi cũng không. Họ như những con mèo chỉ mê mẩn Nately, họ thụ động chiều theo Aarfy, nhưng họ nghĩ Yossarian bị điên và rụt tránh y với vẻ khinh miệt khó chịu mỗi khi y có lời đề nghị khiếm nhã hoặc cố sờ mó họ khi họ đi qua trên cầu thang. Họ đều là những sinh vật tuyệt diệu với cái lưỡi mềm, trắng và nhọn, miệng như quả mận tròn ấm áp, hơi ngọt và dính, đã hơi nẫu ra. Họ có đẳng cấp; Yossarian không rõ là đẳng cấp gì, nhưng y biết rằng họ có còn y thì không, và rằng họ cũng biết điều đó. Y vừa đi vừa hình dung ra loại đồ lót họ mặc trên những chỗ ấy yêu kiều của phụ nữ, tưởng tượng ra chất vải mỏng manh, trơn mềm, bó sát với màu đen tuyền hoặc lộng lẫy nhẹ nhàng màu trắng nhạt viền đăng ten hoa ướp hương khêu gơi của da thịt được mơn trớn và mùi muối tắm thơm phức bốc lên như một đám mây từ những cặp vú màu trắng xanh của họ. Y lại ước ao được ở chỗ Aarfy, được làm tình một cách dâm đãng, thô bạo và vui thú với một con đĩ say mèm ướt át không thèm để ý đến y và cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới y lần nữa.
Nhưng Aarfy đã ở trong căn hộ khi Yossarian về, và Yossarian há hốc mồm nhìn gã với cùng cảm giác kinh ngạc khủng khiếp mà y đã trải qua vào buổi sáng hôm đó trên bầu trời Bologna khi thấy sự hiện diện ác ý và bí hiểm và bất khả loại bỏ của gã trong khoang mũi máy bay.
“Anh đang làm gì ở đây?” y hỏi.
“Đúng rồi, hãy hỏi gã đi!” Hungry Joe kêu lên giận dữ. “Bắt gã phun ra với anh xem gã đang làm gì ở đây!”
Với một tiếng rên dài kịch tính, Kid Sampson dùng ngón cái và ngón trỏ làm thành hình một khẩu súng lục và tự bắn vào đầu mình. Huple đang nhai kẹo cao su và lặng lẽ quan sát với vẻ non nớt, trống rỗng trên gương mặt mười lăm tuổi của mình. Aarfy vừa đi đi lại lại vừa thư thái gõ gõ nõ tẩu thuốc lên lòng bàn tay với vẻ tự mãn no nê, dường như đang rất sung sướng khi đã khuấy động được bầu không khí trong phòng lên tới mức như vậy.
“Không phải là anh đã về nhà cô ta sao?” Yossarian chất vấn.
“Ồ, tất nhiên rồi, tôi đã về nhà với cô ta,” Aarfy trả lời. “Anh không nghĩ là tôi sẽ để mặc cô ta tìm đường về nhà một mình đấy chứ?”
“Cô ta không cho anh ở lại à?”
“Ồ, được rồi, cô ta muốn tôi ở lại.” Aarfy cười khùng khục.
“Các anh không phải lo cho Aarfy già cả tốt bụng này. Nhưng tôi không muốn lợi dụng một cô bé dễ thương như vậy chỉ vì cô ta đã uống quá nhiều. Các anh nghĩ tôi là giống gì vậy?”
“Có ai nói là lợi dụng cô ta đâu?” Yossarian sỉ vả gã trong cơn sửng sốt. “Tất cả những gì cô ta muốn là được lên giường với ai đó. Cả tối nay cô ta chỉ lải nhải mỗi chuyện đó.”
“Đó là bởi vì cô ta hơi bối rối,” Aarfy giải thích. “Nhưng tôi đã nói chuyện với cô ta một chút và thực sự đã cho cô ta chút trí khôn.”
“Anh đúng là đồ chó chết!” Yossarian kêu lên, rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống cạnh Kid Sampson trên đi văng. “Thế quái nào mà anh lại không chuyển cô ta cho bọn tôi nếu như anh đã không muốn ngủ với cô ta?”
“Anh thấy không?” Hungry Joe hỏi. “Gã có cái gì đó không ổn!”
Yossarian gật đầu và tò mò nhìn Aarfy. “Aarfy, nói tôi nghe xem nào. Anh chưa từng quất bất cứ ai trong bọn họ, phải không?”
Aarfy lại khùng khục cười với vẻ thích thú tự phụ. “Ồ dĩ nhiên, tôi nện bọn họ rồi. Đừng lo cho tôi. Nhưng với gái ngoan thì không. Tôi biết loại gái nào để nện, loại gái nào thì không, và tôi không bao giờ nện gái ngoan. Trường hợp này là một cô bé dễ thương lắm. Anh có thể thấy là gia đình cô ta có tiền đấy. Ôi, tôi thậm chí còn khiến cho cô ta ném cái nhẫn đang đeo ra khỏi cửa sổ ô tô.”
Hungry Joe nhảy dựng lên và rít lên trong đau đớn tột cùng. “Anh đã làm gì?” gã gào lên. “Anh đã làm gì?” Gã bắt đầu đấm mạnh bằng cả hai tay vào vai và cánh tay Aarfy, gần như phát khóc. “Tôi phải giết anh vì những gì anh đã làm, đồ khốn. Thật tội lỗi, gã đúng là cái ngữ ấy đấy. Đầu óc gã thật bẩn thỉu, phải không? Có phải gã có đầu óc bẩn thỉu không?”
“Đồ bẩn thỉu nhất,” Yossarian đồng ý.
“Mấy người các anh đang nói gì vậy?” Aarfy hỏi với vẻ bối rối rất chân thật. “Đau, thôi đi mà, Joe,” gã cầu xin, miệng cười hơi khó chịu. “Làm ơn đừng đấm tôi nữa, được không?”
Nhưng Hungry Joe không ngừng đấm cho tới khi Yossarian lôi gã ra và tống gã về phòng ngủ. Yossarian lờ đờ đi về phòng mình, cởi đồ và ngủ. Một thoáng sau thì trời sáng và ai đó đang lay y.
“Đánh thức tôi làm gì thế?” y rên rỉ.
Đó là Michaela, một người giúp việc mảnh mai, tính tình vui vẻ và khuôn mặt vàng vọt chất phác, cô đang đánh thức y dậy vì đang có khách đợi y ngoài cửa. Luciana! Không thể tin được. Và chỉ còn cô ở trong phòng với y sau khi Michaela rời đi, trông cô đáng yêu, khỏe mạnh và đẹp như tượng tạc, ngùn ngụt và sóng sánh một sức sống yêu thương mãnh liệt ngay cả khi chỉ đứng một chỗ và cau mặt nhìn y giận dữ. Cô đứng đó như một bức tượng thiếu nữ khổng lồ với đôi chân như hai cột trụ đứng sừng sững trên đôi giày đế xuồng trắng, mặc chiếc đầm xanh xinh đẹp và vung vẩy cái túi xách da màu trắng, to và bẹt mà cô đã dùng để phang vào mặt y khi y nhảy ra khỏi giường để vồ lấy cô. Yossarian loạng choạng lùi lại ngoài tầm chiếc túi, hoang mang ôm chặt lấy bên má đang đau nhói.
“Đồ con lợn!” Cô hằn học phỉ nhổ y, cánh mũi cô phập phồng vẻ khinh bỉ hung dữ. “Vive com’ un animale!”(39)
Với một câu chửi thề hung dữ, gầm gừ từ trong họng, đầy vẻ khinh miệt và kinh tởm, cô sải bước sang phía bên kia phòng, mở toang ba ô cửa sổ lớn, cho dòng ánh nắng rực rỡ và bầu không khí mát mẻ trong lành tràn vào như một liều thuốc tăng lực. Cô đặt túi xách lên một chiếc ghế và bắt đầu dọn dẹp phòng, nhặt đồ của y đang nằm rơi vãi trên sàn và trên mặt bàn ghế, ném tất, khăn mùi soa và quần lót của y vào một ngăn kéo trống trong tủ com mốt, treo áo sơ mi và quần vào tủ đứng.
Yossarian chạy khỏi phòng ngủ để tới phòng tắm đánh răng. Y rửa tay, rửa mặt và chải tóc. Khi y chạy về, phòng đã gọn gàng và Luciana gần như đã cởi xong quần áo. Cô có vẻ như đang thư giãn. Cô để hoa tai lên trên nóc tủ com mốt và bước nhẹ trên chân trần tới giường, trên người chỉ còn cái áo lót tơ nhân tạo màu hồng phủ ngang hông. Cô cẩn thận đưa mắt nhìn quanh phòng kiểm tra xem có bỏ sót gì chưa dọn không, rồi kéo chiếc khăn phủ giường lên, khoan khoái duỗi người nằm lên giường như một con mèo. Cô vẫy tay tha thiết mời gọi y, với một tiếng cười khàn.
“Giờ,” cô thì thầm tuyên bố trong lúc háo hức ôm chặt lấy y bằng cả hai tay. “Giờ thì tôi sẽ cho phép anh ngủ với tôi.”
Cô kể y nghe mấy chuyện bịa về kỳ nghỉ cuối tuần trên giường duy nhất với anh chồng chưa cưới giờ đã chết ở trong quân đội Ý, rồi hóa ra tất cả những chuyện bịa đó đều có thật, bởi vì cô đã hét lên, “finito!” gần như ngay khi y bắt đầu và thắc mắc tại sao y lại không dừng lại, cho đến khi y finito(40) và giải thích cho cô.
Y châm thuốc cho cả y và cô. Cô mê mẩn làn da rám nắng bao phủ cơ thể y. Y cứ nghĩ về chiếc áo lót màu hồng mà cô không chịu cởi ra. Nó được cắt may như một chiếc áo lót nam, với hai dây nhỏ vòng qua vai, và che đi vết sẹo vô hình ở sau lưng mà cô không muốn cho y xem sau khi y đã ép được cô phải khai ra nó. Người cô cứng đờ như thép khi y di ngón tay qua các đường cong từ bả vai cô xuống tận chỗ xương cụt. Y nhăn mặt khi biết về nhiều đêm khổ sở của cô trong bệnh viện, phải dùng thuốc hay bị đau, giữa mùi nồng nặc bao phủ của ê te, phân và thuốc tẩy uế, của thịt da người thối rữa giữa những bộ đồng phục trắng, những đôi giày đế cao su, ánh đèn đêm kỳ quái lờ mờ chiếu trên các hành lang cho tới khi trời sáng. Cô đã bị thương trong một trận không kích vào thành phố.
“Dove?”(41) y nín thở hỏi.
“Napoli.”
“Quân Đức à?”
“Americani.”(42)
Tim y rạn nứt, và y đã phải lòng cô. Y tự hỏi liệu cô có chịu cưới y.
“Tu sei pazzo,”(43) cô nói với y trong tiếng cười vui vẻ.
“Tại sao anh lại điên?” y hỏi.
“Perchè non posso sposare.”(44)
“Tại sao em lại không thể lấy chồng?”
“Bởi vì em không còn trinh trắng,” cô trả lời.
“Chuyện đó thì liên quan gì?”
“Ai sẽ cưới em đây? Không ai muốn cưới một cô gái không còn trinh trắng.”
“Anh. Anh sẽ cưới em.”
“Ma non posso sposarti.”(45)
“Tại sao em lại không thể lấy anh?”
“Perchè sei pazzo.”(46)
Yossarian nhăn trán lại với một niềm thích thú kỳ quặc. “Em sẽ không lấy anh bởi vì anh điên, và em nói rằng anh điên bởi vì anh muốn cưới em? Có phải không?”
“Si.”
“Tu sei pazz!”(47) y cao giọng nói với cô.
“Perchè?”(48) cô căm phẫn hét lên với y, bộ ngực tròn trịa khổng lồ nhấp nhô đằng sau lớp áo lót màu hồng khi cô ngồi dậy trên giường hổn hển thở vì tức giận. “Tại sao em lại điên?”
“Bởi vì em không muốn lấy anh.”
“Stupido!”(49) cô hét lên và vui vẻ vỗ bồm bộp vào ngực anh. “Non posso sposarti! Non capisci? Non posso sposarti.”(50)
“Ồ chắc chắn rồi, anh hiểu. Thế tại sao em không thể lấy anh?”
“Perchè sei pazzo!”
“Thế tại sao anh lại điên?”
“Perchè vuoi sposarmi.”(51)
“Bởi vì anh muốn cưới em. Carina, ti amo,”(52) y giải thích, rồi nhẹ nhàng kéo cô nằm xuống gối. “Ti amo molto.”(53)
“Tu sei pazzo,” cô thì thầm đáp, thấy vui.
“Perchè?”
“Bởi vì anh nói là anh yêu em. Làm sao anh có thể yêu được một người con gái đã không còn trinh trắng?”
“Bởi vì anh không thể cưới em.”
Cô bật dậy một lần nữa sầm sầm giận dữ. “Tại sao anh lại không thể cưới em?” cô gặng hỏi, sẵn sàng tát y cái nữa nếu câu trả lời không vừa ý. “Chỉ vì em không còn trinh thôi hả?”
“Không, không, em yêu. Bởi vì em điên.”
Cô nhìn y chằm chằm đầy oán giận một lúc lâu rồi hất hàm cười ầm lên vẻ tán thưởng. Đoạn cô nhìn y với vẻ chấp thuận, da thịt mềm mại nhạy cảm và mỡ màng trên gương mặt sẫm màu của cô trở nên sẫm màu hơn nữa và mộng mị bừng nở nhờ dòng máu căng tràn tới làm đẹp cho nó. Mắt cô mơ màng. Y dụi tắt cả thuốc của y lẫn của cô, và họ vừa không nói không rằng quay sang hôn nhau nghiến ngấu thì Hungry Joe bỗng thơ thẩn đi vào phòng mà không gõ cửa chỉ để hỏi xem Yossarian có muốn cùng gã ra ngoài kiếm gái không. Hungry Joe khựng lại ngay khi nhìn thấy họ và phi vội ra khỏi phòng. Yossarian phi ra khỏi giường còn nhanh hơn thế và bắt đầu hét lên bảo Luciana mặc quần áo vào. Cô gái chết lặng đi vì bất ngờ. Y cầm tay cô lôi ra khỏi giường và quắng cô về phía quần áo, rồi lao ra mong kịp sập cửa vì lúc đấy Hungry Joe đã chạy lại với chiếc máy ảnh. Hungry Joe vẫn kịp thò chân chặn cửa và không chịu rút nó ra.
“Cho tôi vào đi mà!” gã khẩn khoản, vặn vẹo và quằn quại như một thằng điên. “Cho tôi vào đi!” Gã ngừng một chút để nhìn vào mặt Yossarian qua khe cửa với một nụ cười mà hẳn gã cho là quyến rũ. “Tôi không phải là Hungry Joe đâu,” gã sốt sắng giải thích. “Tôi là nhiếp ảnh gia lớn của tạp chí Life. Có ảnh lớn trên trang bìa lớn. Tôi sẽ biến anh thành minh tinh Hollywood, Yossarian. Nhiều dinero. Nhiều ly dị. Nhiều phang và phịch suốt cả ngày. Si, si, si!”
Hungry Joe vừa lùi lại một chút toan chụp ảnh Luciana đang mặc đồ thì Yossarian sập được cửa luôn. Hungry Joe điên cuồng tấn công tấm chắn kiên cố bằng gỗ này, liên tục lùi lại để tập trung sức lực rồi lại điên cuồng phi người về phía trước. Yossarian tranh thủ mặc quần áo trong khoảng thời gian giữa những đợt tấn công. Luciana đã mặc xong chiếc váy mùa hè màu xanh trắng và lúc này đang giữ phần chân váy cuộn lại trên eo để mặc quần. Một làn sóng đau khổ ập tới khi y thấy cô như đang biến mất mãi mãi vào trong chiếc quần lót. Y vươn người ra tóm lấy cô và cầm bắp chân cô kéo lại gần y. Cô nhảy về phía trước và gắn chặt người vào y. Yossarian lãng mạn hôn lên tai cô, lên cặp mắt đã nhắm của cô và đưa tay xoa lên đùi cô. Cô bắt đầu rên rỉ đầy khêu gợi thì Hungry Joe quăng cả tấm thân gầy gò vào cửa trong lần tấn công tuyệt vọng cuối cùng và khiến cả hai bọn họ suýt bổ chửng. Yossarian đẩy cô ra.
“Vite! Vite!” y gắt gỏng. “Mặc đồ vào đi!”
“Anh đang nói tiếng quái gì vậy?” cô muốn biết.
“Nhanh! Nhanh! Em không hiểu tiếng Anh à? Mặc đồ vào đi, nhanh lên!”
“Stupido!” cô càu nhàu. “Vite là tiếng Pháp, không phải tiếng Ý. Subito, subito! Đó mới là ý của anh. Subito!”
“Si, si. Đó là ý của anh. Subito, subito!”
“Si, si,” cô gật đầu trả lời, và chạy đi lấy giày và hoa tai.
Hungry Joe đã tạm dừng cuộc tấn công lại để chụp ảnh qua khe cửa. Yossarian có thể nghe được tiếng màn trập của máy. Khi cả y và Luciana đã mặc đồ xong xuôi, Yossarian đợi tới lúc Hungry Joe tiếp tục xông vào thì y bất ngờ mở cửa. Hungry Joe ngã sóng soài vào phòng như một con ếch vụng về. Yossarian nhanh nhẹn nhảy tránh gã ra, dẫn theo Luciana phía sau chạy qua phòng ra ngoài hành lang. Họ chạy ầm ầm xuống gác, hổn hển phá lên cười, vui vẻ cụng đầu vào nhau mỗi khi dừng lại nghỉ lấy sức. Khi gần tới chân cầu thang thì họ gặp Nately đang đi lên và không cười nữa. Nately trông rất u sầu, bẩn thỉu và khổ sở. Cà vạt của cậu ta xoắn tít lên, còn áo sơ mi nhàu nát, hai tay đút túi. Trông cậu đầy vẻ hổ thẹn và tuyệt vọng.
“Có chuyện gì vậy, cậu bé?” Yossarian thương hại hỏi.
“Tôi lại cháy túi rồi,” Nately trả lời với một nụ cười thảm hại, đờ đẫn. “Tôi sẽ làm gì đây?”
Yossarian không biết chuyện. Nately đã dành cả ba mươi hai giờ với giá hai mươi đô la một giờ với cô gái điếm mà cậu ngưỡng mộ nhưng lại luôn thờ ơ với cậu. Và cậu đã tiêu sạch tiền lương và cả tiền trợ cấp cậu nhận được hằng tháng từ người cha giàu có và hào phóng. Điều đó có nghĩa là cậu không thể ở với cô thêm được nữa. Cô sẽ không cho phép cậu đi cạnh cô mỗi khi cô rảo bước trên vỉa hè để mồi chài những gã lính khác, và cô đã giận dữ vô cùng khi phát hiện ra cậu đang bám đuôi cô từ xa. Cậu được phép đến căn hộ của cô tùy thích, nhưng không có gì đảm bảo rằng cô sẽ ở đó. Và cô sẽ không cho cậu một chút gì cả trừ phi cậu trả tiền. Cô không có hứng thú với sex. Nately muốn được đảm bảo rằng cô sẽ không lên giường với những kẻ vô lại hay với những người cậu quen biết. Đại úy Black luôn quyết tâm mua dâm cô mỗi khi đến Rome, chỉ để hành hạ Nately khi nói cho cậu biết rằng gã vừa ngủ với người tình của cậu, và để quan sát Nately đang tự gặm nhấm lá gan của mình khi gã kể về những trò nhục nhã mà gã đã ép buộc cô phải làm.
Vẻ sầu muộn của Nately đã khiến Luciana động lòng, nhưng cô lại phá lên cười khi cùng Yossarian bước ra ngoài con phố ngập nắng và nghe tiếng Hungry Joe từ cửa sổ van nài họ quay về và cởi quần áo ra, bởi vì gã thực sự là một nhiếp ảnh gia của tạp chí Life. Luciana vui vẻ chạy đi trên đôi giày trắng đế xuồng, kéo Yossarian đuổi theo với bầu nhiệt huyết ngây thơ và tươi trẻ mà cô đã thể hiện trên sàn nhảy đêm hôm trước và trong mọi khoảnh khắc sau đó. Yossarian bắt kịp và vòng tay qua hông sóng bước bên cô cho đến khi họ tới góc phố và cô tách ra khỏi y. Cô chỉnh lại tóc qua chiếc gương lấy từ túi xách và bôi son lên môi.
“Sao anh không bảo em viết tên em và địa chỉ lên một mẩu giấy để khi nào đến Rome anh lại có thể tìm gặp em nhỉ?” cô gợi ý.
“Sao em không để anh viết tên em và địa chỉ lên một mẩu giấy nhỉ?” y nhất trí.
“Tại sao ấy à?” cô hỏi lại đầy vẻ hiếu chiến, miệng cô đột ngột nhếch lên thành nụ cười khinh bỉ và mắt cô lóe lên giận dữ. “Để cho anh có thể xé nó ra thành từng mảnh ngay khi em rời đi?”
“Ai lại xé cơ chứ?” Yossarian bối rối phản đối. “Em đang nói cái quái gì vậy?”
“Anh,” cô khăng khăng. “Anh sẽ xé nó ra thành từng mảnh ngay lúc em đi, và anh sẽ vênh váo bỏ đi vì đã có một cô gái cao ráo, trẻ và đẹp như em, Luciana, đã cho phép anh ngủ với cô ấy mà không đòi tiền.”
“Em muốn bao nhiêu tiền vậy?” y hỏi cô.
“Stupido!” cô khích động hét lên. “Em không đòi anh tiền!” Cô giậm chân và nhấc tay lên với điệu bộ dữ dội tới mức Yossarian sợ rằng cô sẽ lại lấy túi phang vào mặt y lần nữa. Nhưng thay vào đó cô viết tên, địa chỉ vào một mảnh giấy và giúi vào tay y. “Đây,” cô mỉa mai chế giễu y, cắn chặt môi lại để trấn áp một cơn run vi tế. “Đừng quên. Đừng quên xé nó ra thành từng mảnh nhỏ ngay khi em đi.”
Rồi cô bình thản mỉm cười, nắm chặt tay y, và thì thầm đầy vẻ nuối tiếc “Addio,”(54) cô áp người vào y một chốc lát rồi đứng thẳng dậy và cất những bước duyên dáng và đường hoàng.
Ngay phút cô đi, Yossarian đã xé vụn mảnh giấy và đi theo hướng ngược lại, cảm thấy rất vênh váo bởi vì một cô gái trẻ đẹp như Luciana đã ngủ với y mà không đòi tiền. Y rất hài lòng với bản thân cho đến tận khi ngẩng lên trong phòng ăn của tòa nhà Chữ thập đỏ và thấy mình đang ăn sáng với hàng tá hàng tá binh sĩ mặc đủ các thể loại quân phục hoành tráng, và rồi ngay lập tức xung quanh y toàn là hình ảnh Luciana đang cởi đồ ra và mặc đồ vào, vuốt ve và chửi mắng y dữ dội trong chiếc áo lót tơ nhân tạo màu hồng mà cô đã mặc khi lên giường với y và không chịu cởi ra. Yossarian phát nghẹn lúc ăn bánh mì nướng với trứng khi nhận ra lỗi lầm to lớn của y vì đã xé đôi tay, đôi chân trần trẻ trung tràn đầy sức sống, dài và mềm mại của cô ra thành những mảnh giấy vụn nhỏ xíu một cách trâng tráo và đã tự mãn đá cô từ trên vỉa hè xuống rãnh. Chưa gì y đã nhớ cô kinh khủng. Có quá nhiều người vô diện mặc đồng phục đang ăn nói đinh tai nhức óc trong phòng ăn cùng với y. Y chợt cảm thấy một khát khao khẩn thiết lại được ở riêng với cô lần nữa, và y nhảy phắt ra khỏi bàn ăn, chạy ra ngoài rồi chạy dọc trên phố về phía căn hộ để tìm những mẩu vụn giấy dưới rãnh, nhưng tất cả đều đã bị quét đi bởi vòi nước của công nhân dọn vệ sinh.
Y đã không thể tìm lại cô tại hộp đêm dành cho sĩ quan Đồng minh vào tối hôm đó, hay trong cảnh hỗn loạn hưởng thụ, hào nhoáng, ngột ngạt ở nhà hàng chợ đen với những khay gỗ khổng lồ tràn đầy những món ăn sang trọng cùng bầy thiếu nữ xinh tươi luôn miệng líu lo. Y thậm chí còn không thể tìm được nhà hàng đó. Khi đi ngủ một mình, y lại bị dính đạn trên bầu trời Bologna trong một giấc mơ, với Aarfy liếc nhìn y dâm dật, bám chặt vào vai y một cách đáng ghê tởm trong máy bay. Sáng dậy y chạy đi tìm Luciana ở tất cả mọi công ty Pháp mà y có thể tìm thấy, nhưng không ai hiểu y nói gì, và rồi y lại chạy đi trong sợ hãi, bồn chồn, quẫn trí và rối bời tới mức y chỉ biết tiếp tục chạy tới đâu đó trong hoảng loạn, tới căn hộ dành cho lính mà tìm cô hầu phòng béo lùn mặc quần lót màu vàng chanh, khi y tìm thấy cô thì cô đang quét bụi ở trong phòng của Snowden trên tầng năm trong chiếc áo vệ sinh màu nâu xám và một chiếc váy màu tối. Hồi đó Snowden vẫn còn sống, và Yossarian biết được đó là phòng của Snowden nhờ dòng tên màu trắng in trên chiếc túi len thô xanh dương mà y giẫm phải khi đang lao tới cô trong một cơn điên của nỗi tuyệt vọng mới mẻ. Cô tóm được cổ tay y giữ y khỏi ngã bởi y đang loạng choạng lao về phía cô đầy khao khát rồi vừa ngửa người quăng mình xuống chiếc giường phía sau vừa kéo y nằm lên người cô và niềm nở ôm lấy y trong vòng tay mềm nhẽo đầy an ủi, cây lau sàn vẫn giương cao trong tay cô như một ngọn cờ trong lúc gương mặt to bè, dâm đãng dễ chịu của cô nhìn y âu yếm với một nụ cười của tình bạn không man trá. Có tiếng cao su bật tanh tách khi cô tụt chiếc quần lót màu vàng chanh xuống dưới chân cả hai bọn họ mà không phải làm phiền tới y.
Y giúi tiền vào tay cô khi họ xong. Cô ôm chầm lấy y đầy biết ơn. Y ôm cô. Cô ôm lại y và lại kéo y nằm lên người cô trên giường một lần nữa. Y lại giúi thêm tiền vào tay cô khi xong xuôi và chạy nhanh ra khỏi phòng trước khi cô ôm chầm lấy y đầy biết ơn một lần nữa. Trở về căn hộ của mình, y quẳng hết đồ cá nhân vào một chỗ nhanh hết mức có thể, để lại cho Nately toàn bộ số tiền y có, và chạy về Pianosa trên một chiếc máy bay hậu cần để xin lỗi Hungry Joe vì đã sập cửa nhốt gã ngoài phòng ngủ. Lời xin lỗi thật không cần thiết, bởi vì lúc gặp lại Hungry Joe đang rất hưng phấn. Gã cười toe toét đến tận mang tai, và Yossarian phát ốm khi vừa nhìn thấy gã như vậy bởi vì y hiểu ngay lập tức sự hưng phấn đó có nghĩa là gì.
“Bốn mươi nhiệm vụ,” Hungry Joe thông báo ngay lập tức với một giọng ngân nga đầy nhẹ nhõm và hân hoan. “Đại tá đã lại tăng số lượng lên.”
Yossarian sững sờ. “Nhưng tôi đã bay được ba mươi hai, quỷ tha ma bắt! Lẽ ra chỉ cần bay thêm ba nữa là tôi đã xong.”
Hungry Joe thờ ơ nhún vai. “Đại tá muốn bốn mươi,” gã lặp lại.
Yossarian xô gã tránh đường và chạy thẳng tới bệnh viện.
35. Tiếng Ý: Hiểu không?
36. Tiếng Ý: Cứt có nghĩa là gì?
37. Tiếng Ý: Ngay lập tức.
38. Tiếng Ý: ừ ừ.
39. Tiếng Ý: sống như súc vật.
40. Nguyên gốc: finitoed. ở đây tác giả chơi chữ khi dùng từ tiếng Ý giống như lời cô gái (finito), vừa có nghĩa là “dừng lại ngay!” vừa có nghĩa “kết thúc”.
41. Tiếng Ý: ở đâu?
42. Tiếng Ý: Quân Mỹ.
43. Tiếng Ý: Anh điên rồi.
44. Tiếng Ý: Bởi vì em không thể lấy chồng.
45. Tiếng Ý: Nhưng em không thể lấy anh.
46. Tiếng Ý: Bởi vì anh bị điên.
47. Tiếng Ý: Em điên rồi.
48. Tiếng Ý: Tại sao?
49. Tiếng Ý: Đồ ngốc.
50. Tiếng Ý: Em không thể lấy chồng! Không hiểu à? Không thể lấy chồng.
51. Tiếng Ý: Vì anh muốn lấy em.
52. Tiếng Ý: Cưng ơi, anh yêu em.
53. Tiếng Ý: Anh yêu em rất nhiều.
54. Tiếng Ý: Tạm biệt.
Bẫy-22 Bẫy-22 - Joseph Heller Bẫy-22