Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Chương 16
C
ường đại ca đau quá kêu oai oái mãi, xoa xoa đầu và hông, nhảy choi choi mắng chửi ầm ầm, bắt bọn Cầu thang lại chồng người để trèo lên tiếp. Nhưng, đợi gã trèo được lên cửa sổ, trên sân đã trống trải mênh mông, món ngon tên là Anni đã biến mất, chỉ còn hai con chuồn chuồn lượn bay trong ánh nắng vàng.
Quản giáo Xa thủng thẳng bước tới, cười nhạt một tiếng:
“Cậu Cường, bản lĩnh ghê nhỉ? Tiến bộ rồi, chải chuốt ghê, còn biết ghẹo gái hả? Chắc muốn đeo xiềng đi ngoài phố(1), hát Thiên tiên phối(2) và Thập bát tương tống(3)?”
Mắt lác trừng trừng nhìn Xa mặt rỗ, mặt tối sầm không nói năng. Đợi lão đi xa, bước qua cổng lớn của khu phòng giam rồi, gã mới gào vào khoảng không trống rỗng trên sân:
Em ơi vững vàng bước tiếp
Bước tiếp đi, đừng ngoái đầu.
Từ sau lúc gã tụt khỏi cửa sổ, có vẻ buồn buồn, nằm trên giường trở mình lật đi lật lại, nhỏm dậy hỏi tôi chữ “cảm” viết thế nào, chữ “diệt” viết thế nào, sau cùng cứ bắt tôi viết, thay gã viết một bức thư, nhờ lao động viên chuyển đến phòng giam nữ. Nói thực lòng, tôi vừa nghe viết thư cho con gái là đã rất mẫn cảm, trong óc hiện ra vô vàn vì sao nhỏ lung linh, muôn bông hoa nhỏ khoe sắc, những cánh buồm hình tam giác trôi mãi về phía biển xanh thẳm xa xăm, chẳng cần tìm sách tham khảo, tôi viết rất nhanh, dùng cả loạt tính từ: dung nhan kiều diễm, cử chỉ đoan trang, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành... Tin tưởng rằng đại đa số các nhà văn đại chúng đứng trước lá thư này đều sẽ hổ thẹn bởi kém tài, sẽ có không biết bao nhiêu thiếu nữ đều phải rung động trước lá thư kia.
Cường đại ca không hiểu những câu chữ này có ý nghĩa gì, mặt cứ thuỗn ra. Đợi đến khi tôi giải thích từng tí một, gã mới có đôi chút ngượng ngùng.
“Dài dòng quá, dài dòng quá, toàn những câu vớ vẩn.”
“Thế đại ca muốn em viết gì?”
“Chỉ cần bảo: kẻ nào gây khó dễ với cô ấy, chuyển lời ngay đến cho đại ca. Ta sẽ đi diệt!”
Gã bắt tôi xé đi viết lại.
Đêm khuya tôi ngủ cạnh gã, phát hiện ra gã vẫn cứ cựa quậy không yên, cuối cùng ngồi dậy thở dài thườn thượt. Tôi cũng chưa ngủ, bèn hỏi gã có tâm sự gì. Gã nói gã nằm mơ, mơ thấy một lão già, trông rất giống bố đẻ của gã, đang ở trên cây cầu có đường ray hẹp thì gặp một đoàn tàu hỏa, ông cố tránh đường nhưng bất chợt thụt chân, rơi xuống một động sâu muôn trượng hun hút. Về sau gã chạy tới chân cầu ứng cứu, thấy lão già đã chết, nhưng dưới mũ của lão không phải là đầu mà là một cái đồng hồ báo thức. Cậu xem có kỳ lạ không?
Trầm ngâm một lát, gã lại thở dài, dưới ánh đèn mờ đục, lần đầu tiên gã kể chuyện gia cảnh. Gã kể bố đẻ của gã mất sớm, mẹ gã tái giá, đưa gã đến nhà họ Châu. Nhưng bố dượng đối xử với mẹ gã chẳng ra gì, hai ba ngày lại đánh mẹ gã đến chảy máu đầu, có một lần đêm đã khuya, đúng lúc bên ngoài đang mưa to, lão ta còn đuổi mẹ gã ra khỏi cửa. Lúc đó chỉ có gã mới tám tuổi đầu, đã quỳ trước mặt bố dượng, cầu khẩn lão giữ mẹ gã. Nhưng bố dượng có nghe gã không? Lão vô lại ấy còn nói, cái gốc họa thực ra chính là gã, gã ăn nhà họ Châu, mặc nhà họ Châu, còn bắt nhà họ Châu đóng tiền cho gã đi học, khác nào cái động không đáy, biết bao nhiêu cho đầy? Tiêu tốn biết bao nhiêu tài sản chỉ để nuôi một thằng con hoang. Cái gai mọc trong thịt, chắc chắn không dài ra nổi.
Cường ghi nhớ những lời này, cho rằng chỉ là bố dượng tiếc tiền, cho rằng chỉ cần bớt tốn tiền mình thì bố dượng sẽ đối tốt với mẹ. Từ đó gã học được cách nhặt rác, học bán báo và dán vỏ bao diêm, quen hai người anh em đường phố, về sau học luôn ăn cắp xe đạp, xe máy, biết luôn cả ném đá và cướp dao bầu. Nhưng tất cả mọi nỗ lực đều không đạt kết quả, cầm tiền về nhà cũng chỉ vô ích. Không những bố dượng mặt nặng mày nhẹ, mà còn ép mẹ báo công an, nhất định bắt gã lên đồn. Mẹ gã thậm chí còn đi đưa quà biếu, nhờ người nói tốt, nói thế nào cũng mong chính phủ làm theo pháp luật, trị tội thật nặng thằng con bất hiếu này.
Hôm gã bị cảnh sát đưa về nhà lấy vật dụng quần áo, mẹ gã không có nhà, hoặc là không muốn có nhà. Chỉ có chị gái nhà họ Châu thu dọn các thứ hộ. Cạch, một cái khung ảnh nhỏ từ trong tủ quần áo rơi ra, chính là ảnh của bố đẻ gã, chính là vật kỷ niệm duy nhất gã vẫn luôn luôn lén lút cất giữ. Gã nhặt khung ảnh lên, sống mũi cay cay, nghiến chặt răng kìm lại, kìm nén, kìm nén, cuối cùng vẫn không kìm được, nước mắt tuôn ra. Gã thấy bên cạnh cũng có tiếng khóc thổn thức, ngẩng đầu lên nhìn thấy chị gái nhà họ Châu nước mắt long lanh nhìn gã.
“Em ơi, đưa ảnh cho chị, chị sẽ cất giữ cẩn thận giúp em.”
Gã quỳ sụp xuống, lạy chị gái nhà họ Châu một lạy, rồi ra đi cùng cảnh sát.
Không cần nói, tiếng phổ thông của gã là do chị gái nhà họ Châu dạy. Tôi nhớ hồi trước gã từng bảo, gã có một người chị gái khác cha khác mẹ, đẹp lắm, kiêu lắm, là phát thanh viên của ban phát thanh trong trường học, còn tham gia cuộc thi đọc của học sinh trung học trên tỉnh, đã đem về một cái huy chương vàng lấp lánh.