Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
16. Giòng Cuồng Lưu
H
ôm nay, gian phòng đầy nắng, trời có vẻ mát chứ không rét căm căm như những ngày qua. Trời mát là một điềm lành, Hạ Chi nghĩ. Cửa sổ đẩy nhẹ chứ không còn cứng ngắt vì đóng băng như mọi lúc.
Cầm chiếc phất trần trên tay mà lòng bâng khuâng đột nhiên Hạ Chi cảm thấy muốn đàn. Đã lâu rồi những nốt nhạc nằm yên trong tận cùng tiềm thức, hôm nay chợt reo vang trong từng tế bào, cuốn trào theo từng lỗ chân lông.
Hạ Chi thèm đàn vô cùng. Sau ngày bé Lệ mất, đàn cũng bị bỏ rơi, vì …tiếng “bùm! Âm thanh khô khan của chiếc nắp đàn đóng lại đã mang theo cái chết của Lệ.
Hạ Chi vẫn nghĩ thế. Nhưng hôm nay. Hôm nay có thể đàn được rồi, đã bảy năm rồi còn gì. Ta phải đàn lại và tập tành cho Dương Tử luôn.
Quyết định vừa lóe trong đầu, là những ngón tay của Hạ Chi như bị mê hoặc, nàng nhịp nhẹ trên cây phất trần, quét thật nhanh khung cửa kính và đóng lại.
Thư phòng rộng hơn tám thước vuông, kê hai bên vách chất đầy sách, từ những quyển sách thuốc của cha Tạo để lại những loại sách Đức và Pháp ngữ do Tạo mua, những quyển sách sắp xếp có thứ tự đẹp mắt. Với tủ sách này, chính tay Tạo chăm sóc, chàng không muốn ai đụng đến nó kể cả vợ. Chiếc bàn viết kê gần đấy một quả địa cầu thu nhỏ, một cây đèn bàn, một nghiên mực với vị trí không dời đổi cả mười năm nay.
Dưới nghiên mực là quyển nhật ký. Đây là thói quen của Tạo, mỗi ngày chàng đều phải viết đều đặn, đến cả Cao Mộc cũng biết được thói quen đó.
- Người ta bảo: Người viết nhật ký liên tục ba năm đã là một tay khá, viết mười năm thì đúng là nhân tài. Tạo viết trên cả mười năm vậy thì hắn phải là một nhân vật vĩ đại lắm.
Nhật ký của Tạo đơn giản và gãy gọn, nhiều lúc trong đoạn văn có chăm thêm một vài chữ Đức hay Pháp, Hạ Chi đọc có khi chẳng hiểu, do đó nàng thấy nó khô cằn làm sao.
Đại cương Tạo viết.
Ngày X tháng X.
Trời tối, hai visiteur médical đến giới thiệu thuốc trị bệnh phổi loại mới.
Cô y tá Minh Mỹ xin nghỉ về lấy chồng.
Ngày X tháng X. Trời u ám.
Bác sĩ phụ trách về khoa dinh dưỡng đến báo cáo là bệnh nhân đòi gia tăng thức ăn. Việc chưa giải quyết được, có lẽ phải mở phiên họp riêng giải quyết.
Ngày X tháng X Có tuyết.
Lúc này phim ở phòng quang tuyến có vẻ không được rõ, phải cảnh cáo ông kỹ sư mới được.
Hạ Chi vừa đọc vừa thấy buồn cười, nhật ký của chồng chẳng khác gì thuở mười năm trước. Vẫn khô khan và…chẳng hấp dẫn tí nào cả.
Đối với sự nghiệp, chồng ta có vẻ xem trọng hơn cả vợ con. Hạ Chi thường nghĩ như vậy. Bảy năm trước quả là một cơn mộng khủng khiếp, cái chết của bé Lệ, nối tiếp bằng sự hờ hững lạnh nhạt của chàng khiến nàng phải bơ vơ trên vực thẳm.
- Thằng Tạo lầm lầm lì lì, khó ai đoán được tim nó.
Có lần giáo sư Hạ, cha của Hạ Chi đã bảo, nhưng ông lại tiếp.
- Nhưng điều đó cũng chứng tỏ tính tự chế của nó rất mạnh.
Trong đầu chồng ta có lẽ chỉ có công việc ở bệnh viện, ngoài ra không còn cái gì khác nữa hết. Đàn ông khác hẳn đàn bà. Hạ Chi nghĩ khi nhớ tới bất luận mình làm việc gì cũng nghĩ đến chồng đến con.
Một khi người đàn ông nhớ đến vợ con họ thường phản ứng ra sao? Hạ Chi ơ hờ lật quyển nhật ký, vừa lật vừa tự hỏi. Những hàng chữ vẫn quen thuộc như ngày nào. Thật vô vị, nàng đóng sách lại, chiếc giấy bao cũ rách tung ra, một tấm giấy mỏng rơi xuống đất. Hạ Chi lật đật lượm lên.
Nếu gian phòng không ngập đầy ánh nắng, nếu lòng Chi chẳng lâng lâng với hạnh phúc của mình thì có lẽ nàng đã không đọc mảnh giấy. Đấy là một bức thơ, một bức thơ của Khởi Tạo viết cho Cao Mộc:
“Anh Mộc
Lần trước khi từ Tà Lý về anh có ghé ngang qua nhà, lúc đó tôi đã định nói chuyện nhiều với anh, nhưng rồi lại thôi. Chuyện bí mật cũ, ngoài anh ra không còn ai để tôi trút hết những ray rứt của chính mình.
Anh Mộc, tôi hiện đang khổ sở lắm đây, lương tâm tôi cứ mãi phân vân với những phiền muộn. Dương Tử bây giờ bảy tuổi rồi, bảy năm nay tuy không dài với mọi người, nhưng với tôi nó là cả một thế kỷ. Bây giờ tôi mới thấy hành động nhất thời của mình là bậy. Tại sao lại nhận con gái của kẻ đã giết con mình làm con?
Anh Mộc, tôi không thể nào quên được hình ảnh bé Lệ chết thê thảm trên bờ suối, càng nghĩ đến cái chết của con là tôi càng thấy oán hận Dương Tử. Tôi rất hổ thẹn khi nghĩ đến điều mình đã tự hào “Hãy yêu lấy kẻ thù của ngươi và xem đó như một phương châm của cả đời…”
Đọc đến đây Hạ Chi run rẩy, trước mặt nàng những cánh sao nhảy múa. Sao lại có chuyện thế này? Chi không tin, nàng đọc lại một lần thứ hai:
“…Tôi đã cố gắng hết sức mình để yêu Dương Tử. tôi nghĩ rằng tôi có thừa nghị lực để thực hiện phương châm của đời mình. Nói ra thì xấu hổ, nhưng chẳng thể chẳng thú nhận được. Từ lúc nhận nuôi Dương Tử cho đến giờ tôi chưa hề tự động xoa đầu nó, mỗi lần tôi cố gắng làm một cử chỉ thương yêu, bàn tay vừa chạm vào người nó là một lực lượng vô hình chặn tay tôi lại. Tôi đành ngưng cử chỉ thương yêu và nghĩ ngay đến cái chết của Lệ.
Tôi cũng không muốn giấu diếm anh làm gì. Con người tôi bần tiện chớ chẳng cao quí như anh tưởng đâu. Tôi đã nấp dưới cái vỏ “Yêu thương kẻ thù” để thực hiện âm mưu thâm độc của mình. Tôi đã dối gạt anh và cả chính tôi, vì tôi chẳng thể tha thứ cho Hạ Chi. Tôi nhận nuôi bé Dương Tử chẳng qua là một hành động trả thù.
Anh Mộc, bảy năm trước Hạ Chi đã phản bội tôi, ngày bé Lệ bị giết, cũng là ngày nàng và Lâm Tịnh Phu riêng rẽ tình tự trong nhà. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là mỗi lần tim tôi sôi máu. Sau cái chết của bé Lệ, Hạ Chi lại tiếp tục thông dâm với Lâm Tịnh Phu. Dù không bắt được tại trận, nhưng những lúc nào tôi vắng nhà, Lâm Tịnh Phu ghé nhà hẹn hò với Hạ Chi tôi đều biết cả. Kẻ gian dâm còn dám cả gan để lại vết tích trên cổ. Với một kẻ có thể xác cao lớn như tôi trời lại bắt có một quả tim mềm yếu, tôi không đủ can đảm để hỏi tội họ, mà tôi chỉ mong mỏi, nhiều lần mong mỏi là Hạ Chi sẽ tự ý thú nhận, tội lỗi trước mặt, tôi sẵn sàng tha thứ hết, nhưng chỉ hoài công. Tinh thần tôi càng lúc càng suy nhược, có nhiều lúc tôi muốn giết Hạ Chi đi rồi mình sẽ tự sát theo nhưng lại không đủ can đảm.
Tóm lại, không phải vì thương hại mà tôi nhận nuôi Dương Tử, mà là tôi muốn trả thù, muốn để Hạ Chi nuôi con kẻ thù, thương yêu và chiều chuộng nó cho mãi đến một ngày, một ngày nàng phát giác ra sự lầm lẫn của mình, nàng sẽ đau khổ, giận dữ…Tóm lại, anh Mộc, tôi chỉ là một thằng…”
Thư viết đến đây bỏ lưng, bức thư có lẽ không định gởi đi, những vết lệ làm nhòa trang giấy.
Hạ Chi ngồi bệt dưới đất. Bây giờ nàng là pho tượng sáp, một pho tượng vô tri bất động.
- Dễ…Dễ sợ thật!
Thế mà từ nào đến giờ nàng cứ tưởng là Tạo yêu mình, một người đàn ông gương mẫu không rượu chè, bài bạc.
Sự quyến rũ ngày nào của Lâm Tịnh Phu chỉ là một phút yếu mềm nhất thời, vả lại ta cũng chưa hẳn ngã vào lòng Lâm Tịnh Phu cơ mà? Hạ Chi không ngờ, không ngờ chồng mình lại có thể dùng thủ đoạn ác độc như thế trả thù nàng.
Không! Không làm gì có chuyện đó, Dương Tử dễ thương như vậy làm gì lại có thể là con của kẻ sát nhân được? Nhưng nếu thật…? Trời ơi, sao lại có chuyện ngoài sức tưởng tượng thế này? Nếu quả thật Dương Tử là con gái của Thạch Thổ Thủy thì ta chẳng còn lý do gì để giữ nó lại trong nhà nữa.
Hạ Chi cúi xuống đọc lại bức thư một lần nữa, cố gắng tìm kiếm một vài chữ hàm ý trò đùa, để chứng tỏ bức thư đây chẳng phải là một bức thư nói thật. Anh đùa đấy! Hạ Chi mong thế. Nhưng càng đọc nàng càng tin chắc lời trong thư. Vết hôn trên cổ của Lâm Tịnh Phu…Bậy thật, Hạ Chi cúi thấp đầu xuống. Sự thật ra ngay chính ta, ta vẫn buồn như thường. Hạ Chi nghĩ, nàng hết sức thông cảm cho nỗi buồn của Tạo. Đọc đến câu “Nhiều lúc tôi có ý định giết Hạ Chi xong sẽ tự sát theo sau” Hạ Chi biết Tạo vẫn còn rất yêu mình nhưng mà … nhưng … Tại sao Tạo lại nhẫn tâm để nàng phải ôm ấp, âu yếm con kẻ đã giết chết con nàng chứ?
Có thật Dương Tử là con của Thạch Thổ Thủy không? Hạ Chi lắc đầu. Không thể có chuyện đó được. Một đứa bé vừa thông minh vừa dễ thương như Dương Tử làm gì lại là con kẻ sát nhân được. Chắc chắn ta đang nằm mơ đây.
Hạ Chi lại nhìn xuống bức thơ. Tạo đã khám phá ra vết hôn của Tịnh Phu trên cổ ta, tại sao chàng lại không hét ầm lên hay hạch hỏi? Chàng đã nghĩ gì?
Nghĩ đến một cái hôn ngoại tình nhỏ nhoi mà bé Lệ phải chết, chồng lạnh nhạt và phải nuôi suốt bảy năm con gái kẻ thù. Hạ Chi rùng mình. Sự trừng phạt tàn nhẫn quá.
Dương Tử là con bé dễ thương, nếu nó không phải là con Thạch Thổ Thủy, mà là con của bất cứ một tên sát nhân nào khác, ta cũng sẵn sàng chấp nhận…Dù sao, cũng không thể để Dương Tử chiếm lấy địa vị hãn hữu của bé Lệ, nó không có quyền đó.
Nghĩ đến những ngày Dương Tử ốm nằm liệt trên giường, lúc nào Hạ Chi cũng ngồi cạnh chăm sóc. Chi thấy mình thật có lỗi với bé Lệ.
Có lẽ chồng ta đã sung sướng lắm khi nhìn thấy ta yêu dấu con kẻ sát nhân. Anh Tạo, anh tàn nhẫn lắm!
Bây giờ Hạ Chi mới thấy rõ quả tim cầm thú của chồng. Bao nhiêu lời dịu ngọt âu yếm trong bảy năm qua chỉ là một tấn kịch. Nỗi buồn đột ngột ụp đến, cơ thể Hạ Chi cư hồ tan rã theo những giọt lệ của mình.
- Lệ, con hãy tha thứ cho mẹ, Lệ! Lệ!
Tương lai sẽ thế nào? Một tấm màn đen vây kín trước mặt. Thôi thì tạm biệt Dương Tử! Tạm biệt…con, chúng ta không còn cách nào hơn là phải chia tay cả.
Nước mắt chảy dài, che nhòa cả khung cảnh trước mặt. Đột nhiên, Hạ Chi nghĩ đến Cao Mộc. Tại sao anh Cao Mộc biết Dương Tử là con gái của Thạch Thổ Thủy mà anh ấy cũng giấu kín ta? Tại sao? Nhớ đến mỗi lần hạch hỏi tông tích bé Dương Tử, là Cao Mộc lại thối thác hay giả vờ nói lảng sang chuyện khác là Hạ Chi càng căm hận.
Được rồi, tất cả mọi người đếu dối gạt ta, thì…Nhưng Hạ Chi đột ngột nhớ đến thằng Xá và Tử Thăng, may quá, ta vẫn còn được người thương mến. Bây giờ phải làm sao? Có nên để Xá biết rõ hết sự thật không?
Hạ Chi dùng khăn thấm nước lạnh xoa nhẹ quanh mắt. Ta sẽ không thể để Tạo sung sướng khi biết rõ ta đã hiểu hết sự thật mà đau khổ. Phải tỏ ra dửng dưng bất chấp. Nhưng ta sẽ phải nói sao với Xá khi hoàn trả Dương Tử về cho cô nhi viện? Nó sẽ phản ứng ra sao?
Những câu hỏi cứ miên man trong đầu, Hạ Chi dùng bút chì kẻ một vệt nhỏ dưới mắt để giữ vẻ tự nhiên.
Ta sẽ chẳng bao giờ để Tạo biết ta đã khám phá ra tông tích thật của Dương Tử mà đau khổ, ta sẽ không để Tạo sung sướng như vậy.
Trang điểm xong, lòng Hạ Chi cũng lặng hẳn xuống, nàng nhìn thực tế với thái độ thật bình tĩnh. Được rồi Tạo không tha thứ cho chuyện ngày xưa, bắt ta phải nuôi lấy con kẻ giết con ta, thì ta cũng sẽ chẳng bao giờ để Tạo vui sướng, ta sẽ cho chàng thấy ta sẽ yêu Phu.
Hạ Chi quyết định. Ta sẽ ngoại tình, sẽ cho Tạo thấy ta chẳng bao giờ khuất phục hành động tàn nhẫn của Tạo. Khuôn mặt của Lâm Tịnh Phu bảy năm trước hiện dần trong óc. Chiếc trán rộng, những ngón tay thon dài và đôi mắt cô đơn, bảy năm rồi, lạ thật, sao ta vẫn chưa quên được Phu.
- Mẹ ơi, con mới về!
Bé Dương Tử vừa bước vào cửa đã reo to. Hình dáng Lâm Tịnh Phu biến mất, Hạ Chi đưa tay lên xoa nhẹ cổ, nàng thấy cổ họng thật rát.
- Ồ hôm nay mẹ đẹp quá!
Bé Dương Tử mở cửa phòng, vừa trông thấy Hạ Chi đã xuýt xoa.
Đây là Dương Tử? Nhưng Dương Tử hôm qua và hôm nay khác biệt nhau thế nào đấy, mắt Hạ Chi mở to nhìn vào con bé như nhìn một quái vật. Dương Tử ngạc nhiên:
- Mẹ…Mẹ bệnh rồi à?
Con bé dễ thường này mà cha nó lại giết người sao? Không thể tin được, nhưng bức thơ của Tạo…
- Mẹ ơi, mẹ bệnh rồi hở mẹ?
Giọng con bé lo lắng khiến Hạ Chi xúc động.
- Dương Tửu con!
Hạ Chi nghẹn ngào, run rẩy đưa tay lên nâng mặt Dương Tử. Con bé đẹp thế này mà là con kẻ giết hại con ta. Mắt Hạ Chi hằn lên những tia máu đỏ. Dương Tử chưa hề thấy gương mặt mẹ lạ lùng thế này, nó linh cảm một điều không may sắp xảy đến.
- Mẹ, Mẹ làm gì lạ vậy?
Máu nóng tiếp tục đổ dồn lên mặt, hai tay Hạ Chi hạ xuống ngang ngấn cổ bé Dương Tử:
- Dương Tử…Dương Tử, chết chung với mẹ con nhé!
Hai bàn tay Hạ Chi xiết mạnh, Dương Tử hoảng hốt.
- Mẹ, mẹ, mẹ đừng làm thế con sợ.
- Chết! Chết chung với mẹ nhé con!
Hạ Chi lải nhải, hai bàn tay như hai gọng kềm. Khi Dương Tử chết ta sẽ tự sát theo. Không biết bao giờ người ta mới phát hiện ra. Trước mặt Hạ Chi hiện ra hai cái xác người với tiếng khóc của thằng Xá.
- Ôi…Mẹ…Mẹ.
Nước bọt trào ra miệng Dương Tử, chảy xuống tay Hạ Chi, đôi tay vụt buông ra Hạ Chi như tỉnh giấc sau cơn mê hãi hùng, bé Dương Tử òa khóc.
Hình như đây là lần đầu tiên con bé biết khóc thật mùi mẫn, Hạ Chi cúi xuống ôm con vào lòng khóc theo. Trời! Ta đã làm gì con bé vô tội nầy? Sự khủng khiếp hiện qua não như một giấc mơ. Không ngờ, một người mềm yếu như ta lại có thể giết người được.
Hạ Chi và Dương Tử ôm nhau khóc lớn. Chi bắt đầu thấy hối hận. Dương Tử sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay, nó sẽ nhớ mãi đến lúc trưởng thành.
Nỗi cắn rứt gậm nhấm trái tim mãi đến lúc làm cơm chiều, Hạ Chi làm sao quên được. Nàng tiến cạnh Dương Tử:
- Dương Tử, con thứ lỗi cho mẹ nhé.
Đôi mắt sưng húp vì khóc của Dương Tử, nhìn Hạ Chi.
- Tại sao mẹ lại giận con?
- Mẹ đâu có giận con, mẹ nằm mơ đấy.
- Giữa lúc thức cũng nằm mơ nữa sao?
Giọng nói của Dương Tử không còn vẻ nũng nịu. Hạ Chi nói dối:
- Ờ, người lớn vẫn có thể nằm mơ trong lúc tỉnh như thường.
- Nhưng…Nhưng tại sao trong giấc mơ mẹ lại định giết con?
- Mẹ…mẹ đâu có ý đó.
Hạ Chi bứt rứt, những hạt nước mặt lại rơi xuống. Mẹ không giận con thì làm gì…nhưng tìm mãi vẫn không ra lý do để ngụy biện cho hành động của mình.
Chuyện hôm nay thế nào Dương Tử cũng mách lại cho Tạo và thằng Xá biết, Hạ Chi lo lắng:
- Dương Tử, con đừng mang chuyện ban nãy ra mách lại bố và anh con biết nhé!
Dương Tửu mở to mắt nhìn mẹ:
- Vâng, con sẽ không nói lại ai biết đâu!