Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 15
B
ao ngày Judith chờ Joe trở lại hoặc ít ra trả lời những cú điện thoại của nàng, nhưng điều này không xảy ra. Vì một lý do nào đấy, chàng đã không muốn gọi hoặc gặp nàng. Nàng tự nhủ rằng nàng chỉ muốn theo đuổi vụ án của mình thôi. Vụ án ấy, nhưng nếu đấy là sự thật, vậy tại sao nàng không cứ việc trưng dụng những nhân viên điều tra khác ở chỗ khác nhỉ? Nàng có quá đủ tư cách để làm như thế kia mà. Tại sao lại phải đợi Joe nhỉ? Chuyên môn mà nói, các chưởng lý quận không lớn cấp hơn các chỉ huy trưởng cảnh sát, nhưng ở mức độ thực tiễn họ lại lớn hơn. Người ta nghĩ rằng họ có quyền lực chính trị, và đôi lúc có thật; họ là luật sư, nên theo bản năng, các nhân viên cảnh sát phải sợ họ. Việc thi hành pháp luật là một guồng máy nguy hiểm đầy những khớp và răng cưa. Guồng máy này được các luật sư điều khiển. Các nhân viên cảnh sát, vì chỉ phục vụ guồng máy, đôi khi bị cuốn vào và cán đi. Điều này họa hoằn mới xảy ra với các luật sư. Luật sư là những người tống giam các nhân viên cảnh sát, nhưng bản thân họ rất ít khi bị tống giam. Do đó Judith đã có thể đòi hỏi các nhân viên điều tra từ hầu hết bất kỳ vị chỉ huy trưởng nào. Có thể có sự phản đối lúc đầu tùy thuộc vào cách nàng trình bày vụ án của mình, nhưng nếu nàng cố nài nỉ có lẽ họ cũng chấp thuận.
Nàng biết điều này.
Nhưng nàng ghét vứt quyền lực của mình ra chung quanh. Có lẽ vì nàng là một người đàn bà giữa quá nhiều đàn ông nhưng làm như thế đối với nàng hình như là loại tư cách xấu xa tệ hại nhất. Đấy là tư cách mà những người đàn ông thường có để nhờ cậy khắp nơi chẳng chút ngần ngại. Đấy là một phần lý do khiến cho cuộc đời thật hỗn độn. Nàng không phải là đàn ông. Nàng thường từ chối làm điều ấy. Nàng thích từ từ làm cho người ta muốn giúp đỡ nàng, muốn làm một công việc theo cách của nàng hơn.
Và thế là nàng đã đợi Joe Hearn và mỗi ngày nàng thêm mòn mỏi bằng những cảm xúc độc hại hơn những cơn cảm xúc của ngày trước. Sự thất vọng là cảm xúc đầu tiên, kéo dài lâu nhất và khó chịu đựng nhất, vì nó được nuôi dưỡng bằng sự hy vọng mà không có nó sự thất vọng đã không thể tồn tại được tí nào cả. Lần điện thoại reo tiếp theo có thể là Joe đấy. Trong lúc ấy nàng đi đi lại lại chờ đợi và không thể nào tập trung suy nghĩ vào công việc bình thường của văn phòng nàng. Những nạn nhân mới của mỗi ngày có nghĩa ít đi đối nàng và những phụ tá trẻ của nàng có vẻ như những người lạ.
Kế đến là sự tuyệt vọng kinh khủng - Joe không chịu gọi nàng. Không nghĩ ra được vì sao - hẳn là một sự thất bại nào đấy về phần nàng. Nàng chìm vào nỗi tự thương hại chính mình.
Cuối cùng là sự giận dữ. Nàng không chịu bị đối xử kiểu ấy. Nàng không muốn chờ Joe nữa. Nàng không cần chàng, cũng chẳng cần nhân viên điều tra nào khác. Từ từ, nàng lên đến cơn thịnh nộ và sau đấy bắt đầu hành động hoàn toàn khác hẳn bản tính vốn có của nàng.
Sau khi gom lại bảy tấm ảnh, nàng nhét cả vào một chiếc phong bì dày rồi xuống đường Trung ương và gọi taxi. Nàng sẽ lên tòa nhà ấy trên đường 78 Đông một mình. Nàng sẽ cho người gác cửa, người quản lý, những người thuê phòng khác, có lẽ thế, xem các tấm ảnh của nàng, và sau đấy nàng sẽ gọi xếp Cirillo và phàn nàn về cách Hearn đã đối xử với nàng. Nhưng lúc lên phố trên, nàng bỗng nhận ra mình chẳng có khái niệm nào về cách tiến hành khi đến đấy cả. Nàng không phải là một nhân viên điều tra. Nàng đang hành động nông nổi chỉ do xúc động; điều này ngược lại với tất cả sự huấn luyện để làm luật sư mà nàng đã có được. Tại sao nàng xử sự như thế này nhỉ? Hơn nữa, ngoại trừ chiếc phong bì của nàng, những tấm ảnh phóng đại bóng loáng của nàng, nàng không được vũ trang. Không phải nàng tưởng tượng mình đang đi vào bất kỳ nguy hiểm nào. Điều gì có thể xảy ra giữa ban ngày nhỉ?
Tại đường 78, nàng bước ra khỏi taxi. Mái hiên tòa nhà từ cửa ra tới lề đường. Có những mái hiên tương tự dọc suốt đường phố. Chúng tạo thành những bóng che dài trên một vỉa hè có lẽ sẽ chan hòa ánh nắng nếu không như thế. Trước cửa là người gác cửa tòa nhà. Bộ đồng phục của hắn màu xanh lục. Mái hiên trên đầu hắn cũng thế.
Nàng băng qua phía hắn. “Ông Santoro có nhà không?” Santoro là người làm chủ cả chiếc xe ở New Jersey lẫn gian nhà ở đây.
“Tôi phải nói là ai hỏi đây?” Người gác cửa đáp. Hắn rút nhanh vào bên trong tổng đài của hắn. Hắn đã cầm sẵn ống liên hợp.
“Chờ đã,” Judith lên tiếng và nàng cau mày. Vì một lý do nào đó nàng đã hy vọng rằng gian phòng ấy vắng người. Nếu thay vào đấy, Santoro có ở nhà, thì vấn đề này bỗng trở nên tế nhị hơn nhiều.
“Đừng gọi”, nàng bảo người gác cửa và vội nói thêm, “Tôi có thể nhờ ông làm cho tôi một việc. Có thể nhờ ông xem vài tấm ảnh giùm tôi được không?”
Nhưng đôi mắt của người gác cửa có vẻ né tránh. Câu hỏi quá nhiều đối với hắn. Nhiệm vụ của hắn chỉ là lưu ý đến chiếc cửa và hắn nhìn chung quanh như thể tìm một người nào khác có thể giải đáp một điều gì thật là quan trọng.
Sau khi đặt chiếc phong bì xuống chiếc giá bên cạnh hắn, Judith cho tay vào ví, vì nàng hiểu rõ về những người gác cửa, và nàng trao cho hắn mười đô la. Nàng nhìn tờ giấy bạc biến mất và thái độ của hắn thay đổi.
“Bà muốn biết gì nào?” hắn hỏi.
Hắn là một người ngoại quốc, do giọng nói của hắn. Ý, có lẽ thế. Judith chỉ có ba cái tên kèm theo bảy tấm ảnh, nhưng cả ba đều nghe có vẻ Ý đối với nàng. Có lẽ nàng đang đương đầu với một ổ ma túy của Mafia đấy, và bây giờ nàng định thẩm vấn một người gác cửa Ý. Nàng mong mình không đơn độc. Nàng mong rằng nàng đã ở lại trong văn phòng, nơi nàng là một thành viên.
Một lát sau cơn giận đối với Hearn trở lại. Trong bốn tấm ảnh, nàng chẳng có tên gì cả. Đấy là lý do nàng đến đây, để tìm cách nhận diện những người này. Nàng không cần Hearn hoặc bất kỳ ai khác, và nàng không sợ những người gác cửa, dù Ý hay không phải Ý. Hãy cho nàng biết tên đi và nàng có thể tìm ra địa chỉ tương ứng. Với các địa chỉ, nàng có thể tìm ra số điện thoại, bảng số xe. Những máy điện thoại có thể nghe lén, những chiếc xe có thể theo đuôi.
Judith quyết định tiến hành. Từ chiếc phong bì của mình, nàng rút ra tấm ảnh của Santoro, “Vậy người này là ai?” Nàng tươi mặt hỏi.
Người gác cửa liếc vào tấm ảnh. “Ông Santoro đấy.”
“Đúng đấy,” Judith vui vẻ đáp. “Tốt lắm.” Nàng cảm thấy mình không phải như một nhân viên điều tra mà như là một cô giáo tiểu học khuyến khích học sinh đưa tay lên. “Hãy cho tôi hỏi xem ông có nhận ra tấm ảnh nào trong những tấm kia không?”
Đầu người gác cửa bắt đầu gật. Hắn đã trông có vẻ hài lòng về mình. Hắn nhận ra tất cả. Hắn bảo, “Tôi đã thấy họ vào đây, với ông Santoro đấy.”
“Rất tốt,” Judith lại bảo. Vẻ tươi cười của nàng đã bắt đầu ngượng nghịu vì nàng không biết phải làm gì tiếp theo. Nếu ở địa vị nàng, Joe Hearn sẽ làm gì nhỉ? Giá mà chàng có ở đây nhỉ?
“Ông Santoro có biếu buộc boa hậu hĩ không?”
“Ông ấy buộc boa khớ đấy.”
“Còn những người kia thế nào?”
“Họ chẳng bao giờ cho cái gì cả.”
“Tốt,” Judith nói. Tất cả đều là những câu hỏi ngu xuẩn. Nàng đánh trống lảng. “Bây giờ chúng ta định đi đâu đây.”
“Tại sao cô muốn biết nhỉ?”
“Tôi định tạo cho họ một sự bất ngờ đấy.”
Nàng đánh trống lảng để tranh thủ nghĩ ra một lối hỏi mới, một lối hỏi có vẻ không khôn ngoan để theo đuổi. Cuối cùng nàng lên tiếng, “Tôi đoán có lẽ họ có nhiều bạn gái. Có lẽ họ tổ chức những bữa tiệc thịnh soạn trên ấy đấy.”
“Tôi chỉ làm việc ban ngày thôi.”
“Nhưng có nhiều bạn gái đến đấy thăm ông Santoro chứ? Ông có hỏi tên của họ chứ? Và rồi ông bấm chuông trên lầu, đúng không?”
“Ông ấy bảo tôi cứ đưa họ lên đấy.”
“Ông có biết tên cô gái nào đã lên trên đấy không?” Judith cố gắng thốt lên một cách tình cờ. Nếu nàng có thể tìm ra tên của chỉ một cô gái thôi, có lẽ nàng sẽ có được một nguyên cáo đấy.
“Làm sao tôi biết tên họ được chứ?”
“Tôi hiểu.” Nàng gật đầu nhiều lần. “Ông hiểu ý tôi đấy.” Nàng nghiên cứu các bức ảnh của nàng. Chúng được bày ra trên cái giá đặt dưới tổng đài của người gác cửa. Nàng bỗng càng lúc càng căng thẳng, và sợ rằng nếu ép vấn đề này quá, nàng có thể làm hỏng đi toàn bộ cuộc điều tra. “Ông hoàn toàn có lý, ông biết chứ?” Đây là công việc cho các nhân viên điều tra, không phải cho các nữ luật sư. Họ sẽ biết rõ phải làm gì tiếp theo, trong khi nàng chỉ đoán thôi.
Rồi cũng đột ngột như thế, nàng bỗng chán nản với mình. Nàng thấy mình cũng chẳng khá hơn gì một người nào trong số những nạn nhân bị hiếp dâm đã đến trước mặt nàng cả. Với một tiếng lạo xạo, bản năng của một người phụ nữ là bỏ cuộc quá dễ dàng. Nếu Judith bỏ đi lúc này, sau khi chẳng hỏi thêm câu hỏi nào nữa cả, sẽ chẳng có gì thay đổi. Người gác cửa này sẽ không quên nàng đã cho hắn mười đô la, rằng nàng, đã điều khiển cuộc phỏng vấn lạ lùng này. Hắn sẽ không quên rằng đã xem những tấm ảnh. Thực ra, vấn đề tiếp tục chất vấn hắn có thể là phương cách hữu hiệu nhất để bịt kín miệng hắn cũng như sẽ biến hắn thực sự trở thành kẻ đồng lõa của nàng.
Nàng vẫn chưa nghĩ đến những nguy hiểm có thể xảy ra cho bản thân mình.
“Chúng ta hãy xem lại các tấm ảnh đi,” Judith bảo, rồi chỉ vào bức ảnh thứ nhất, “Ông biết tên người đàn ông này không?” Đấy là tên súc sinh với cái đầu hói và đôi cánh tay xâm, người trông như một cổ động viên túc cầu. Trong số những tên đàn ông đã tấn công các cô gái trong băng video, tên này có vẻ là tên hung ác nhất. Trong ảnh hắn đang mặc một chiếc sơ-mi chữ T và vòng tay trước ngực.
“Ông ấy không cho tôi biết tên.”
“Nhưng ông trông thấy ông ấy đến đây nhiều lần chứ?”
“Mỗi lần ông Santoro đến là ông ấy đến đây.”
Và bây giờ Santoro đang ở đấy. Điều này có lẽ là một lời cảnh cáo cho Judith, nhưng nàng đang chỉ chờ lắng nghe âm thanh về tên của gã đàn ông. Nàng không nghe lời cảnh cáo nào cả. “Còn người kế tiếp này thế nào?”
Người gác cửa, rốt cuộc, chẳng gọi tên được chờ bức ảnh nào cả ngoại trừ của Santoro.
“Mà thôi, ông có thể cho tôi biết điều này không?” Judith hỏi. Thái độ tươi cười của nàng trở lại, nàng nỗ lực thúc đẩy vụ án tiến triển càng xa càng tốt. “Ông có thể cho tôi biết ai trong những người đàn ông này là nhiếp ảnh viên không?”
“Các cô gái, họ là người mẫu. Cơ quan đưa họ đến đấy.”
“Ông có biết tên cơ quan không?”
“Các cô gái cho tôi biết tên của họ và cơ quan nào, nhưng tôi không nhớ. Tôi bảo họ là ông Santoro bảo hãy lên ngay đi.”
Sau lưng người gác cửa là một hành lang. Đồ đạc cổ, các chậu cây, tường đóng panô nửa phần trên bằng gỗ sồi già như một ngôi nhà thờ. Judith cũng trông thấy một cửa thang máy - ngay lúc ấy nó mở ra - và một người đàn ông bước ra. Hắn mặc một bộ đồ lao động, mang một chiếc va li.
Đấy là tên súc sinh xâm tay nàng đã trông thấy trần truồng trước đó trong khoảnh khắc chiếu lại đoạn phim.
Những bức ảnh của Judith vẫn trải ra trên giá, một trong những tấm ảnh đó là khuôn mặt của gã đàn ông, nhưng nàng không cử động được. Nàng sững sờ. Nàng không nhặt chúng lên được.
Người gác cửa quay lại và cũng trông thấy gã đàn ông. “Cô muốn tôi hỏi tên ông ấy chứ?”
Gã đàn ông đã dừng lại để đốt một điếu xì gà, một sự trì hoãn có lẽ cứu được mạng của Judith. Nàng vươn tay tới những tấm ảnh, thu lại được thành một đống và lật úp lại. Lúc đi ngang qua nàng, gã đàn ông bỗng nhìn phớt nàng, rồi tiếp tục đi ra cửa vào vùng nắng bên ngoài.
Judith khó khăn lắm mới giữ được hơi thở. Với những ngón tay cứng đờ, nàng lùa những tấm ảnh vào lại trong chiếc phong bì dày. Với người gác cửa nàng bảo, “Cám ơn ông, ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều đấy”. Nàng hầu như chạy qua hắn ra tận vỉa hè.
Gã đàn ông đã gần đến góc đường. Judith quá căng thẳng đến nỗi nàng vất vả lắm mới co đầu gối được. Nàng kẹp chiếc phong bì dưới nách và đi theo gã đàn ông. Đến góc đường, hắn rẽ và bắt đầu đi xuống đại lộ Lexington và nàng theo sau hắn. Hắn bước thật nhanh, đôi vai gã trông còn rộng hơn cả trên băng video và hắn có vẻ biểu lộ một sức mạnh thể lực còn lớn hơn nữa. Hắn không hói thật sự. Nàng nhận thấy rằng phía sau và hai bên đầu hắn đã bị cạo.
Điếu xì gà của hắn hình như bị tắt đi - trong lúc hắn dừng để đốt lại, Judith gần chạm vào người hắn.
Có những điều trở ngại to lớn trong đầu óc nàng nhưng nàng cố gắng vượt qua chúng. Nàng chẳng có kinh nghiệm hoặc được huấn luyện gì về vấn đề theo dõi những kẻ tình nghi cả. Nàng cảm thấy bồn chồn. Đấy không chỉ là sự sợ hãi về thể chất, dù nàng biết rằng mình cảm thấy như thế - bất kỳ người đàn bà nào cũng như thế cả, nàng tự nhủ. Nếu hắn muốn lôi nàng vào một ngưỡng cửa hoặc một ngõ hẻm có lẽ hắn có thể giải quyết nàng nhanh chóng với đôi tay trần của hắn. Nhưng điều nàng sợ hơn là phạm một điều sai lầm đưa đến việc phá hỏng cuộc điều tra.
Nàng quyết định nhường thêm cho hắn một ít đất, và trong lúc nàng đi, đôi mắt nàng bắt đầu nhìn chung quanh các vỉa hè để tìm một nhân viên cảnh sát. Nàng có thể chìa tín nhiệm thư của nàng, ra lệnh cho ông ta giữ gã đàn ông lại. Liệu người cảnh sát có tuân lệnh nàng không? Tên súc sinh có ngoan ngoãn đầu hàng không? Nàng đi qua các tủ kính bày hàng da thuộc, quần áo kiểu. Các đường phố đều đầy những người mua hàng. Nếu có một tiếng súng nổ, một người nào đấy sẽ bị thương. Các tủ kính của một vài cửa hiệu trong số này sẽ bị đạn phá nát đi. Giả sử người cảnh sát bị giết thì sao nhỉ? Nhưng dù sao, nàng không trông thấy người nào cả. Dù sao, nàng cũng chưa chịu bắt tên đàn ông này. Còn ba tên hiếp dâm nữa ngoài kia đấy. Bắt tên này là những kẻ đồng mưu của hắn sẽ biến mất. Nàng sẽ không thể ướp lạnh hắn quá lâu để chờ thực hiện những cuộc truy bắt khác.
Gã đàn ông vẫn rảo bước có chủ đích dọc theo đại lộ Lexington. Điếu xì gà của hắn cứ tắt mãi; hắn lại dừng để đốt lại - lần này Judith ở sau hắn khá xa để nàng có thể quay nhanh về hướng một chiếc tủ kính tránh thu hút sự chú ý của hắn. Nàng hiểu tại sao những cuộc theo dõi rất ít khi được những cá nhân đơn độc thực hiện. Một cá nhân không có sự lựa chọn nào cả; hai người trở lên có nhiều điều để chọn hơn. Chính Judith cũng chẳng dừng lại được ở phòng điện thoại ở đấy và gọi sự trợ giúp nữa.
Nàng bắt đầu tự rủa mình. Theo đuổi gã đàn ông này không phải là việc của nàng. Đây là công việc của cảnh sát. Có lẽ đấy là công việc của Joe Hearn nhưng chàng đã từ bỏ nó và nàng nữa. Trong lúc đi theo sau lưng gã đàn ông đầu hói, nàng lại đâm ra giận dữ.
“Mẹ kiếp Joe Hearn.”
Đến góc đại lộ Lexington và đường 75, gã đàn ông đầu hói đến gara đậu xe tầng dưới của một tòa nhà. Từ vỉa hè, một đoạn dốc thoai thoải vòng lại xuống đồi, và hắn đi xuống đấy. Judith nhìn vào bóng tối và do dự. Gã đàn ông đã biến mất ở khúc quanh. Sau khi hít một hơi thật sâu, nàng theo hắn xuống đoạn dốc. Đây là một gara công cộng, nàng tự nhủ. Sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
Nàng bước ra và vào một căn phòng sâu có tầng thấp. Có năm sáu chiếc xe đậu giữa những cây trụ; nơi ấy bốc lên mùi khói xăng hôi hám. Về phía sau là một đoạn dốc nữa vòng xa hơn xuống đồi. Nó có vẻ như lao vào lòng đảo. Gần đấy là một phòng thu ngân với một nhân viên ăn mặc xoàng xĩnh đứng bên trong. Trước mặt anh ta là gã đầu hói. Lúc Judith đến gần, hắn trao qua một tập hóa đơn đậu xe. Người nhân viên đặt cái tập vào trong một ống hình trụ mà hắn ấn mạnh vào một ống hơi. Ống hình trụ biến mất cùng với một tiếng bốp và xì, rồi gã đầu hói lấy ví trả tiền.
Judith đứng ngay sau lưng hắn trong lúc việc giao dịch đang xảy ra và ngạc nhiên về việc người sống ngoài vòng pháp luật phần lớn mọi thời điểm đều theo thật đúng pháp luật. Hắn đang trả chi phiếu của hắn y như bất kỳ một ai khác. Nàng nhìn đăm đăm vào giữa lưng hắn và cảm thấy mình đang ở trước mặt một điều ác nguyên thủy. Hắn tỏa nó ra hoặc nàng nghĩ như thế nhỉ, và hầu như không trông thấy được, nàng bắt đầu rùng mình như thể những sự thể hiện của điều ác thoát khỏi người hắn như những luồng khí lạnh giá. Chưa bao giờ trong một phòng xử lúc đứng bên cạnh bị cáo mà nàng cảm thấy điều gì như thế này cả, dù một số trong những người ấy là những kẻ ác. Nhưng những tội ác ấy trong lúc nàng gặp họ đã bị giảm xuống thành những từ trong một thủ tục. Tội ác của gã đàn ông này, như dành riêng cho các máy điện tử, nàng đã nhìn tận mắt.
Gã đàn ông đã bước sang bên cạnh để đợi cho xe của hắn được mang lên. Điều này đã khiến cho Judith đứng trước mặt căn phòng nhỏ và lục qua ví nàng. “Tôi không thể tìm ra hóa đơn tôi được”, nàng giải thích với người tiếp viên và nàng giả vờ tiếp tục tìm. Người tiếp viên ăn mặc xoàng xĩnh nhẫn nại với nàng. Nàng đặt ví tay xuống và bắt đầu lôi đồ bên trong ra. Chẳng có ai khác trong gara mà nàng có thể trông thấy, chẳng có khách hàng nào xếp hàng sau lưng nàng, không có công nhân nào khác, không ai mà nàng có thể kêu cứu cả.
Gã đàn ông đầu hói, nàng ghi nhận từ góc mắt của mình, đang quan sát nàng hơi quá kỹ. Nàng vẫn còn lục lọi đồ vật và bắt đầu kinh hãi. Bỗng một chiếc Cadillac mới vừa leo lên triền dốc vừa rít lên. Một người thanh niên mặt đầy mụn đang ngồi ở tay lái. Hắn vượt lên dãy phòng nhanh quá đến nỗi tất cả bốn xe đều phản đối lúc hắn đạp thắng, sau khi nhảy khỏi xe, hắn mở cửa ra cho chủ nhân của nó.
“Hãy nghĩ một tí đến xe tôi chứ”, gã đàn ông đầu hói lên tiếng. “Tôi định cho anh một ít gì đấy, nhưng bây giờ tôi không cho anh gì cả”. Với điếu xì gà gắn chặt giữa hai hàm răng, gã ngồi xuống sau tay lái, kéo cửa đóng lại và lái lên dốc về hướng đại lộ Lexington.
Chiếc xe mang bảng số của New York. Sau lưng gã, với bàn tay run rẩy, Judith ghi những con số.
Nàng để chiếc xe có thì giờ ra ngoài đường. Rồi nhiều thì giờ hơn, cho đến lúc tim nàng thôi đập mạnh. Rồi nàng tự mình đi lên dốc. Nàng đứng ra ngoài, dưới ánh nắng: chiếc Cadillac đã biến mất. Mồ hôi nàng toát ra thấm vào những tấm đệm của chiếc áo nàng, nàng nhận ra như thế. Tất cả sự sợ hãi ấy chỉ là để đạt được ít con số thôi và nàng nhìn xuống đại lộ. Chẳng có chiếc Cadillac nào cả: nàng được an toàn.
Ở góc đường là một quán ăn trưa nhỏ. Nàng đến đấy, ngồi lên một chiếc ghế đẩu bằng nhựa xoay dưới trọng lượng của nàng. Nàng ngồi trong hơi nóng sôi sục, vẫn toát mồ hôi và gọi một tách cà phê mà nàng không uống, một chiếc bánh rán xám xịt mà nàng không ăn. Bây giờ nàng hiểu thêm một điều nữa: tại sao các nhân viên cảnh sát lại lo lắng cho bạn của họ thật sâu sắc. Điều ấy là do sự chia xẻ cảm xúc mạnh nhất trong tất cả những cảm xúc của con người. Đấy không phải là yêu hay ghét, nhưng là sợ hãi. Các nhân viên cảnh sát lập lại kinh nghiệm chia xẻ sợ hãi này nhiều lần. Sợ hãi là một chất keo gắn bó hơn tình yêu. Sự chia xẻ sợ hãi là điều đã nối kết họ lại thật chặt chẽ, một sợi dây thắt chặt mà chính nàng bị loại ra mãi mãi, dù nàng có thể cảm thông cho các nhân viên cảnh sát hoặc đòi hiểu họ đến mức nào đi nữa. Họ không quan tâm và thông cảm các viên chưởng lý quận, những người đối với họ chỉ là những luật sư, được các bàn giấy lớn, những cấp lớn bảo vệ, khác hẳn với điều mà các nhân viên cảnh sát gọi là “đường phố”, nghĩa là nghi ngờ và nguy hiểm - sự sợ hãi hoàn toàn, thuần túy đi kèm với những công việc như công việc nàng đã làm vừa rồi.
Nàng ngồi trong quán ăn trưa nhỏ cho đến lúc nàng cảm thấy bình thường trở lại, và cố gắng quyết định xem phải làm điều gì tiếp theo. Nàng bỗng thoáng nghĩ có thể trở lại tòa chung cư, tiết lộ danh tánh mình (lần này) với viên quản lý và tham vấn ông ta. Trên mái nhà, ông ta đã có vẻ là một người lương thiện. Có lẽ nàng có thể biết được nhiều hơn nơi ông ta, có lẽ đủ để có một trát lục soát nơi gian nhà của Santoro nữa.
Nhưng nàng biết nàng không muốn trở lại đấy. Tự thú nhận đi, nàng nghĩ, mình sợ.
Vâng, nàng nghĩ, mình đơn độc và mình sợ.
Sau đấy, lúc đã trở lại tòa án hình sự tại đường Trung ương, nàng ngồi nơi bàn giấy của nàng và nghĩ ngợi. Hãy suy nghĩ cẩn thận rằng mình muốn làm gì đi, nàng tự cảnh cáo. Đừng làm gì liều lĩnh đấy.
Nàng lên lầu gặp thanh tra Davidoff, tiểu đội trưởng tiểu đội của chưởng lý quận, mà cho đến nay nàng đã sơ bộ phác họa ra vụ án. Nàng đề nghị ông gọi bất kỳ trung sĩ nào mà ông định chỉ định tiến hành cuộc điều tra.
“Có phải đấy là điều chúng ta phải làm ngay bây giờ không?” Davidoff hỏi. “Tôi hơi thiếu người đấy, và…”
“Bây giờ đấy”, Judith quả quyết.
Ông nhìn nàng.
“Bây giờ đấy”, nàng nói lại.
Một viên trung sĩ được gọi đến, một chàng thanh niên có khuôn mặt vui vẻ tên Delaney. Judith phổ biến mọi thứ cho đến lúc anh ta nắm được mọi khía cạnh của vụ án. Nàng giao lại bảy tấm ảnh của nàng, số xe của chiếc Cadillac, vị trí gian phòng tại đường 78, và số điện thoại của đại úy Sample tại New Jersey. Nàng phác họa ra những bước mà Delaney phải thực hiện. Trong vòng một giờ, nàng bảo anh ta, chàng sẽ phải có tên và địa chỉ của gã đầu hói ở hãng ô tô và tối nay chàng sẽ phải thành lập những toán theo dõi. Trong vòng một tuần chàng sẽ phải nhận diện cho được tất cả những kẻ tình nghi kia cũng như có thể tiết lộ danh tánh của họ cho các hãng người mẫu. Một vài hãng đã giao dịch với một hai người của bọn chúng và đã đưa các cô gái đến gian phòng của Santoro. Khi Delaney tìm ra đúng những hãng ấy, anh ta có thể bắt đầu vận động các người mẫu của họ, và điều này sẽ cho anh những nguyên cáo. Chỉ cần một nguyên cáo thôi, anh có thể có được một tờ trát lục soát trên dãy phòng của Santoro. Anh ta sẽ tìm được thêm bằng chứng ở đây, Judith tin chắc như thế - thêm nhiều cuộn băng, ma túy, hoặc súng ống, những quyển sách địa chỉ nhận dạng còn nhiều nguyên cáo hơn nữa. Sau đấy, Delaney chỉ cần thực hiện bắt giam thôi. Vụ án đã được phá vỡ, nàng bảo chàng. Việc anh phải làm chỉ là theo dõi thôi.
“Anh cần bao nhiêu nhân viên điều tra nhỉ?” Nàng hỏi chàng. “Sáu ư?” Sáu là nhiều đấy và nàng thấy thanh tra Davidoff cau mày.
Nhưng chàng thanh niên, vì không biết phản ứng của chỉ huy trưởng của mình, gật đầu.
“Được, thanh tra Davidoff, hãy lo cho trung sĩ Delaney sáu nhân viên điều tra đi. Vụ án của anh đấy”. Nàng bảo Delaney, “Khi nào anh yêu cầu trát lục soát, trát bắt giam, anh hãy đến gặp tôi. Hoặc nếu anh cần một lệnh đặt máy nghe lén hoặc gì đấy. Nếu không, tôi không muốn liên lạc với anh cho đến khi nào anh đã sẵn sàng để tống giam bốn tên hiếp dâm lại, cũng như hy vọng có ba người kia nữa đấy”.
Delaney, vẻ mặt hớn hở, cả nhiệt tình nữa, bắt tay nàng lúc nàng bỏ đi. Trở về phòng, nàng cảm thấy vừa phẫn nộ vừa khoan khoái, về phần nàng, vụ án đã xong. Nàng đã rứt tay khỏi nó. Nàng cũng đã rứt tay khỏi Joe Hearn nữa.