Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 16
T
ôi ngỡ như mình bay lên mãi mà không thóat khỏi chiếc thang máy.
Thế rồi đột nhiên tôi lên tới đầu thang. Tôi bước ra nền bê tông cứng. Những đứa khác đã ở đó cả rồi. Ax đang ráng biến hình thành người, nhưng anh làm việc ấy khá vất vả. Việc biến hình vội vã thường làm cho bạn khốn khổ đến mức bạn chỉ muốn lết vô một xó mà ngủm béng cho xong.
Tôi bước trên nền bê tông, lảo đảo vì quá oải. Trời tối mò, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ soi những khuôn mặt xung quanh tôi.
“Cẩn thận đó!” Cassie nắm tay tôi, “Bọn mình ổn cả rồi, giờ thì cả bọn đang ở dưới chân tháp nước đằng sau trường đó mà.”
“Phải chuồn lẹ khỏi đây thôi, không tụi Yeerk phát hiện ra đó.”
“Là cái chắc.” Marco hất đầu về một xó có hai tên Mượn xác đang nằm bất tỉnh.
“Phải ra khỏi nơi này ngay.” Anh Jake nói. “Em không sao chứ, Rachel?”
“Vâng, chỉ oải thôi. Em… em chưa biến thành gấu bao giờ, lại hổng đủ thì giờ nắm lấy quyền kiểm soát. Xin lỗi anh nha.”
“Hổng sao đâu Rachel. Con gấu chẳng đã giúp cả bọn thóat khỏi chỗ đó là gì”.
Rồi tôi cũng về được tới nhà bằng cách nào đó. Tôi lết vô giường và lập tức ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, lúc cái chuông báo thức vừa tắt, tôi cố giương hai mắt ra mới nhìn thấy con số trên mặt đồng hồ.
“Rachel? Con dậy chưa đó?” Mẹ tôi gọi qua cửa.
“Dạ rồi, con dậy rồi.” Tôi thưa.
Tôi lết ra khỏi giường và lảo đảo đi về phía buồng tắm chung của mấy chị em. Jordan đang ở trỏng. Tôi lại vô sảnh để đi tới buồng tắm của mẹ.
Mẹ bận một bộ đồ đi làm màu da bò và đang xỏ vớ vô chân. “Trông con không được khỏe lắm.” Mẹ vừa nói vừa nhìn xéo tôi một cái.
“Ừm.” Tôi ậm ờ. “Con xài vòi tắm của mẹ nha?”
“Con vẫn mang bộ đồ tối qua con mặc về nhà đó.” Mẹ nói giọng gay gắt. “Con loạng choạng vô nhà lúc chín rưỡi tối, đi chân không, trên người là bộ đồ nịt. Bây giờ con vẫn ăn vận như thế.”
Tôi lờ đờ ngó xuống người mình. Phải rồi, rõ ràng là tôi vẫn đang mang bộ đồ biến hình. “Ừm… con, con bỏ quên giày ở nhà Cassie, con cho Cassie coi mấy động tác thể dục ấy mà. Mẹ có cho con xài vòi tắm của mẹ không ạ?”
“Đi chân không về nhà rồi lăn ra ngủ như chết chẳng thèm ăn uống gì cả.” Mẹ lắc đầu. “Rachel, có chuyện gì thì nói cho mẹ nghe đi.”
Tôi làm bộ phá lên cười. “Có chuyện gì á? Chẳng có chuyện gì đâu mẹ ơi…” Tôi cười rinh rích, dụi mắt cho tỉnh hẳn, và lại cười…
Mẹ tôi thở dài đánh sượt. “Sáng nay mẹ phải ra cãi ở tòa từ sớm.” Mẹ nói. “Nhưng mẹ muốn con ở nhà tối nay, hai mẹ con mình sẽ nói chuyện với nhau một chút. Mẹ biết ba con đã đặt ra cho con một vấn đề lớn. Mẹ biết đó là một quyết định gay go với con, Rachel à.”
“Mẹ có cho con xài vòi tắm của mẹ không ạ?” Tôi cũng thở dài và không cười nữa.
“Cứ xài đi. Con nhớ lo cho em Sara đi học đúng giờ nghen.”
Tôi đóng cửa buồng tắm và vù tới vòi nước nóng bốc hơi nghi ngút.
Khi ấy mọi chuyện bắt đầu trở lại trong đầu tôi. Bung ra khỏi bụng con Taxxon nè. Đề nghị của người Ellimist nè. Tobias trở lại thành người trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nè.
Và cuộc uýnh lộn… một con gấu nổi khùng. Mà con gấu chính là tôi.
Tôi rùng mình. Nước nóng đã hết mất tiêu.
“Chị Rachel? Chị ngủ ở trỏng hả?” Có tiếng Jordan ngoài buồng tắm.
“Jordan hả? Em lo cho Sara đi học giùm chị được không?” Tôi kêu ra ngoài. “Chị tắm trễ một chút đó. Em lo giùm chị mọi chuyện nha.”
Ngày hôm đó lần đầu tiên tôi cúp cua. Tôi nằm vật vờ ở nhà và coi những chương trình tivi ngớ ngẩn. Tôi bấm lui các kênh, hết những đám người lộn xộn này tới đám người lộn xộn khác.
Nhưng giữa hình ảnh các nhân vật cáu kỉnh và các xướng ngôn viên tươi cười hiện ra những hình ảnh khác. Một con Taxxon bị tét làm đôi y như cái bao rác bục. Những tiếng la câm lặng, đóng băng của các vật chủ không tự nguyện bị nhốt trong chuồng.
Và trên tất cả các tiếng ồn của tivi, tôi nghe được tiếng nói khác. Tiếng người Ellimist vang lên trong đầu tôi. Chúng ta có thể cứu một mẫu nhỏ của giống người.
Và tiếng anh Jake. Em mất kiểm soát rồi!
Và ba tôi. Tới thành phố khác. Tiểu bang khác.
Tôi ráng không nghĩ tới những chuyện xảy ra bữa trước. Kỳ quái thiệt đó: Tôi sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Một thế giới là gia đình, nhà trường, các lớp thể dục, mua sắm, nghe nhạc, coi tivi… toàn những chuyện thông thường.
Rồi một thế giới hoàn toàn khác.
Trong thế giới ấy tôi là… một chiến binh. Tôi liều mạng sống của mình. Tôi tham dự cuộc chiến sinh tử kinh hoàng chống lại những loài quái đản khủng khiếp. Trong thế giới ấy tôi chẳng còn là một đứa nhóc bình thường nữa…
Đến trưa tôi tự làm cho mình một ổ bánh mỳ nướng kẹp phô mai. Tôi mở tivi trong bếp khi nướng bánh. Và lúc ấy có bản tin buổi trưa của ba tôi. Ba đang thực hiện một chương trình bên ngoài phòng thu. Một sự kiện ở trung tâm hội nghị.
Tôi tắt âm thanh và chỉ coi phần hình. Tôi ném vỏ bánh vào thùng rác.
“Mình phải làm gì bây giờ?” Đột nhiên tôi la toáng lên, và tôi tự giận dữ với chính mình, “Mình phải làm gì đây?”
Tiếng của tôi chìm nghỉm trong sự im lặng của buồng bếp. Tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Tôi đâu có muốn mình trở nên sướt mướt quá vậy.
Tôi đứng trơ ra đó, ngó trân trân lên cái tủ ly. Người Ellimist… con gấu… ba tôi… Tôi phải làm gì đây? Bỏ mẹ và các em lại? Bỏ ba lại? Bỏ bạn bè? Bỏ cả cái hành tinh lộn xộn này?
Tôi hình dung mình đi tới gặp ba ở trung tâm hội nghị. “Ba ơi, con có chuyện này…” Và ba sẽ vòng tay ôm lấy tôi, vuốt tóc tôi như ba vẫn làm, và bảo “Thôi nào, nhóc của ba. Đừng nghiêm trọng quá vậy mà…”
Tôi tắt tivi cái bụp. Tôi cảm thấy đau trong bụng như thể nuốt phải thủy tinh vỡ.
Tôi cần phải ra khỏi nhà. Tôi cần phải ngưng suy nghĩ.
Tôi lên cầu thang và mở cửa sổ phòng ngủ.
Ít phút sau, một con đại bàng đầu bạc to bự bay khỏi phòng tôi và vút lên trời.