Số lần đọc/download: 3496 / 75
Cập nhật: 2015-12-01 18:36:33 +0700
Chương 16
B
uổi sáng sớm hôm sau khi thức dậy trong vòng tay của Gideon Shaw, Livia cảm thấy như thể thế giới của cô đã thay đổi. Cô đã thân mật với một người đàn ông khác một lần nữa.Có lẽ cô đang yêu kể từ khi người yêu cô đã bỏ cô đi, cảm giác bình yên không còn cô độc lẻ loi một mình khiến cô rúc sâu hơ vào trong lồng ngực anh hơn, thở đều cô ngắm nghía khuôn mặt anh say mê, anh có khuôn mặt của một thiên thần đang nhăn nhó. Mỉm cười, Livia đưa tay sờ nhẹ vầng trán anh, trượt xuống chiếc mũi dài và làn môi gợi cảm xoa nhẹ theo viền môi anh, nhẹ nhàng đánh thức anh dậy "Anh trông quá đẹp trai vào lúc sáng mai đấy", cô nói với anh khi anh đưa tay ôm cô vào trong lòng và ngáp dài.
" Anh có thể nghe được những lời khen đó khi anh nghiêm túc ngồi im cho mọi người nhìn chằm chằm vào anh hằng giờ” Giọng anh còn buồn ngủ nghe khàn khàn. "anh không muốn bất cứ ai thấy anh nghiêm túc. Điều đó sẽ là nguy hiểm”
Mỉm cười, Livia vuốt lại mái tóc anh đang lòa xoà trước trán. " Em phải trở về Marsden Terrace trước khi bà Smedley thức dậy."
"bà Smedley là ai?" Gideon càng ôm chặt cô hơn, môi tìm kiếm đường cong ấm áp của cổ cô.
"Một người đi kèm với em khi đến Luân Đôn này, bà ta già rồi, bị lãng tai và cận thị nặng!”
"Hoàn hảo", Gideon nhận xét với một nụ cười. anh chuyển môi mình xuống thấp hơn, hôn vào bầu ngực vun đầy cô. " Anh có cuộc họp sáng nay. Nhưng chiều nay anh sẽ hộ tống em và bà Smedley đi một nơi nào đó chiều nay nhé...đi ăn kem được không? "
"Oh, nghe thích quá đi mất." Da cô trở nên đỏ ửng dưới sự tác động của anh, núm vú cô bị mất hút bên trong miệng anh "Gideon..."
"Mặc dù," anh thì thầm, " Sự thích thú chiều nay xem ra không bằng ngay lúc này đâu” anh nhìn chăm chăm vào nụ hoa khi anh thấm ướt nó, ánh mắt say mê.
"Mặt trời sắp mọc rồi", phản đối, cô quằn quại bên dưới anh. " Em phải rời khỏi ngay."
"Em nên cầu nguyện rằng bà Smedley dậy muộn sáng nay," anh nói, bỏ qua các cuộc biểu tình của cô…. Sau đó chỉ còn nghe tiếng rên rỉ, thở dốc trong phòng.
Nhiều ngày sau đó, Gideon đã chứng minh là người bạn đồng hành vui vẻ khi dẫn cả hai đi dạo, đặc biệt là bà Smedley, giống như một con gà mái già trong bộ áo choàng lụa màu nâu và cái mũ lông. Nhìn Gideon qua đôi kính dày vì cận thị của mình, bà Smedley không thể nhìn thấy anh ấy đủ rõ ràng nhưng cũng khá ấn tượng bởi vẻ rực rỡ ấm áp của anh. Và thực tế anh là một người Mỹ, cũng như các người đi kèm khác, bà nhìn anh nghi ngờ sâu sắc khi anh là người nước ngoài Tuy nhiên, Gideon kiên trì tuyệt đối để thuyết phục bà ta bỏ thái độ nghi ngờ dành cho mình và anh đã thành công.
Sau khi anh mua chỗ ngồi tốt nhất để xem toàn bộ phong cảnh thành phố, cảnh đẹp của Naples và Constantinople, anh ngồi bên cạnh bà Smedley và kiên nhẫn hét lên giải thích cho những điều bà hỏi vào bên tai bi lãng của bà. Anh cũng đi lại nhiều lần để mua nước giải khát cho bà ấy. Sau khi xem thoả thê, khi họ đi ngang qua công viên Hyde Park, Gideon lắng nghe một cách khiêm nhường bài giảng của Smedley bùng nổ của tệ nạn sử dụng thuốc lá.
Khi thấy anh lấy điếu xì ga ra hút càng kích thích bà ta thuyết giảng thêm đề tài này hơn nữa. Hút thuốc khiến mọi người khó chịu, chi tiêu cho việc đó quá đáng, thuốc lá là tệ nạn... và ngồi trong phòng hút thuốc sẽ khiến người đàn ông thô tục và khiêu khích về ngôn ngữ. Đứng im nhìn bà Smedley giảng dạy anh về những điều mà thuốc lá có thể gây hại cho một người đàn ông như thế nào, Livia cố nén một nụ cười nghẹn nhìn trả lại anh, nếu bà Smedley biết anh bị nghiện rượu thì không biết bài giảng này kéo dài đến như thế nào, nhìn khuôn mặt khổ sở của anh, cô còn háy mắt trêu chọc anh và cười ha hả khi anh gườm gườm mắt nhìn trả lại cô. Cuối cùng, bài thuyết trình về thuốc lá đã được chuyển hướng đến chủ đề của nghi lễ, và sau đó vào khu vực nhạy cảm về sự tán tỉnh của người đàn ông và đàn bà, Livia cau mày khi Gideon dường như đánh giá cao những lời tuyên bố của bà Smedley.
"... Người ta nên kết hôn với một người tương tự như mình cả về tính khí, hình thức, nhân cách…,"Smedley khuyên bảo họ. "Một người đàn ông tóc đen, ví dụ, không nên kết hôn với một người đàn bà tóc nâu, và cũng không một người đàn ông mập mạp nên kết hôn với một cô gái mảnh mai. Người máu lạnh không kết hôn được người máu nóng …. "
"Vậy thì cả hai người có niềm đam mê như nhau có nên kết hợp lại không?" Mặc dù Gideon không nhìn vào Livia, anh bằng cách nào đó đã tránh được những cú đá từ Livia nhằm vào ống chân mình.
"Không, điều này thì không nên," câu trả lời nhấn mạnh. " Nếu không thì bọn họ sẽ không ngừng sản xuất ra những đứa con của họ. "
"Đáng sợ," Gideon nói, nâng cao lông mày của anh cười cười nhìn Livia.
“Và vị trí xã hội là quan trọng nhất, "bà Smedley nói. "Chỉ có những người có địa vị như nhau mới nên kết hôn hoặc nếu có sự bất công bằng này thì người chồng lúc nào cũng nên có địa vị cao hơn người vợ vì nếu ngược lại thì người vợ sẽ không tôn trọng người chồng của mình.”
Livia căng thẳng khi Gideon im lặng. Cô cũng đoán anh đang nghĩ đến tình trạng của Mc Kenna và Aline. "Em có cơ hội để gặp McKenna ở London không?"cô hỏi nhỏ Gideon, trong khi bà Smedley vẫn đang thao thao nói không biết thực tế rằng cả hai đang không nghe bà nói gì cả.
Gideon gật đầu. "Tối mai, nếu em muốn đi đến nhà hát cùng với anh"
"Vâng." Cô dừng lại trước khi yêu cầu trong một giai điệu thấp, "Có khi nào McKenna đề cập đến chị gái của em với anh không?"
Anh do dự, và đưa cho cô một cái nhìn cảnh giác ‘ Cũng có nói”
"Tâm trạng anh ấy thế nào khi nói đến chị Aline?” – cô hỏi tiếp
"Có thể nói rằng," Gideon trả lời lạnh lùng. "Anh ấy khá cay đắng và sâu sắc mong muốn trả thù. Các vết thương Aline đã gây ra với anh ta quá sâu gần như gây chết người. "
Livia nói một cách tuyệt vọng. " Chị ấy không có lỗi," cô nói. "Nhưng chị ấy sẽ không bao giờ chịu giải thích với anh ta hoặc lý do tại sao chị ấy lại làm như vậy”
Gideon nhìn cô chăm chú. “kể cho anh nghe chuyện gì thế?”
" Em không thể", Livia nói ngập ngừng. " Em đã hứa với chị ấy sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật của chị Aline. Em đã có lời hứa giữ bí mật của cô bạn thân em nhưng cô ta đã phản bội điều đó gây cho em rất nhiều đau đớn, vì thế em sẽ không bao giờ phản bội Aline..” Không thể đọc biểu hiện của anh, cô cau mày xin lỗi. " Em xin anh đừng bắc buộc em phải nói ra…”
"Đó không phải là những gì anh đang nghĩ." "Vậy anh nghĩ chuyện gì?” "tất cả mọi thứ anh tìm hiểu về em làm cho anh yêu em nhiều hơn."
Livia ngừng thở trong một giây, choáng váng bởi những điều nghe được. Phải mất một thời gian dài để cô nói được. "Gideon..."
" Em không cần phải nói gì cả," anh thì thầm. " Một lần, anh muốn có những niềm vui của việc yêu thương ai đó mà không yêu cầu bất cứ điều gì hồi đáp lại cho mình”
…….
Có hai loại thành phần đi đến nhà hát này, một là những người thích nghe hát thật và hai là những người vì lý do xã hội. Nhà hát là một nơi để được gặp mặt, tìm kiếm thông tin, và nói những lời tán tỉnh.
Ngồi ghế cùng dãy Gideon Shaw, McKenna, bà Smedley, và hai cặp vợ chồng khác, Livia sớm bỏ mọi nỗ lực để nghe những gì đang diễn ra trên sân khấu,. Thay vào đó cô chú ý có nhiều người đi qua lại dãy ghế họ ngồi, bất giác cô phát hiện sự xuất hiện của hai doanh nhân người Mỹ đang thu hút mọi người nhìn vào họ.
Gideon là một chuyên gia nói đùa, xuất hiện thái độ thoải mái và mỉm cười khi anh trò chuyện với mọi người. McKenna, mặt khác, dè dặt hơn, thận trọng những từ khi nói chuyện. cả hai cũng đều mặc áo trắng quần đen như nhau trong trang phục vest nhưng đối với Gideon mang cảm giác trang nhã và thanh lịch còn Mc Kenna tỏa ra một chút đe dọa không thân thiện với mọi người và Livia cảm thấy kinh ngạc khi chị Aline mình tôn thờ hoàn toàn con người nguy hiểm này.
Khi Gideon đi tìm cho cô một ly nước chanh, và cho bà Smedley, Livia đã có cơ hội để nói chuyện với McKenna chỉ một ít phút. McKenna mang vẻ lịch sự và một chút xa lạ, không cần sự cảm thông của bất kỳ ai, và Livia không thể không tiếc cho anh ấy. Mặc dù gương mặt của Kenna như bất khả xâm cô nhìn thấy dấu hiệu mệt mỏi trên khuôn mặt đen của anh, và đôi mắt thâm quầng chứng tỏ nhiều đêm anh không ngủ. Cô biết cảm giác khủng khiếp như thế nào khi yêu một ai đó mà mình lại không thể có được, và nó thậm chí còn tồi tệ hơn so với McKenna, bởi vì anh ấy sẽ không bao giờ biết lý do tại sao Aline từ chối anh ta. Khi lương tâm tội lỗi của Livia nhắc nhở cô chính là nguyên nhân khiến McKenna rời khỏi Stony Cross những năm trước đây, cô đỏ bừng lên vì lo lắng đến nỗi Mc Kenna cảm giác được điều đó.
“Lady," anh thì thầm, " Cảm thấy không khoẻ sao.
"Không," cô nói một cách nhanh chóng.
McKenna dường như không tin những lời cô nói nhưng anh trả lời nhẹ nhàng. " Em đang khó chịu, đừng nói dối tôi. Để tôi đưa em ra ngoài một chút cho thoải mái được không?”
Livia nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh lá cây mệt mỏi của anh, cô nhớ lại cậu bé rạng ngời khi anh còn nhỏ, và cô nghĩ về lời xin lỗi cô đã muốn làm trong hàng chục năm qua.
Tâm trạng kích động, cô nhớ đến lời hứa với Aline nhưng lời hứa đó chỉ không nói về vết sẹo chân chị ấy, cô hứa sẽ không nói hành động của cha mình. "McKenna", cô nói ngập ngừng, "Em xin lỗi anh về những việc trước đây.một sự kiện mà em đã làm anh bị tổn thương. "
"Em đang đề cập đến thời gian tôi còn ở Stony Cross Park sao?"anh hỏi với một cái cau mày nhẹ. " Lúc đó em chỉ là một cô bé thôi."
Livia bồn chồn khi cô trả lời bằng một giọng thấp. "Em lo sợ rằng cô bé nhỏ là khá láu lỉnh và nghịch ngợm và em đúng như vậy. Em là lý do mà anh đã được đóng gói để Bristol đột ngột như vậy. "
McKenna nhìn chằm chằm vào cô, với một sự im lặng nhưng cô vẫn tiếp tục. "Anh biết rằng khi còn nhỏ em luôn bám theo chị Aline, làm tất cả mọi thứ với chị ấy, và em ngưỡng mộ và tôn thờ chị ấy,và dĩ nhiên em biết mối qun hệ của hai người ra sao và em cho rằng lúc đó em đã ghen tỵ với anh khi lúc đó mọi sự chú ý của Aline đều đặt toàn bộ vào anh nhiều hơn, chị ấy giống như người mẹ thứ hai của em và em chỉ muốn chị ấy quan tâm đến một mình em thôi. Vì vậy, khi em tình cờ nhìn thấy hai người trong căn phòng lúc đó "Livia dừng lại và đỏ mặt thậm chí còn khó khăn hơn. " Em đã làm điều tồi tệ nhất có thể, em đã không nhận ra hậu quả sau đó như thế nào. Em đã đi đến gặp cha và nói với ông những gì em đã nhìn thấy. Và đó là lý do tại sao anh được gửi đến Bristol.Sau đó, khi em thấu hiểu kết quả hành động bồng bột của mình, và thấy Aline đau khổ như thế nào, em cảm thấy mình thật tồi tệ và hối hận khôn xiết. Em luôn luôn hối tiếc những gì đã làm, và mặc dù em không mong anh tha thứ cho em, em muốn nói sự thật với anh và xin lỗi anh ngàn lần.”
"Đau khổ sao?" McKenna lặp đi lặp lại lời Livia. “Lady Aline đã nói với tôi về việc tôi gửi đến Bristol vì cô ấy hối hận khi có tình cảm với một kẻ thấp hèn như tôi, tôi là một trở ngại đối với cô ấy.”
"Không", Livia vừa khóc vừa hét lên giải thích cho anh hiểu. "Đó là cha bọn em bắc buộc chị ấy nói như thế nếu không sẽ tổn hại đến anh, ông ấy nói nếu còn nhìn thấy anh ở nơi này nữa thì ông sẽ giết chết anh, ông thề rằng ông sẽ đuổi anh đi bằng mọi cách và sẽ cho anh ngồi từ và chết trong đó và chị Aline tin vào điều đó bởi vì khi đó ông ấy quá lớn mạnh và có đủ quyền lực để làm điều đó. Chị ấy không muốn anh rời xa chị ấy đến Mỹ như vậy nhưng chị ấy làm mọi cách để bảo vệ anh, Vì thế, chi ấy yêu cầu cha cho anh đi đến Bristol, hơn là bỏ anh ngoài đường phố"
McKenna nhìn cô với vẻ mặt sửng sốt nhưng lời nói lại không tin cô. "Vậy tại sao không ai cho anh biết vào thời điểm đó chứ?”
"Chị ấy tin rằng nếu tỏ vẻ yếu đuối trước anh thì bằng mọi cách anh sẽ ở lại với chi ấy”
Livia không dám nhìn vào mặt anh, cô cầm chặt vải lụa của áo choàng cô thì thầm, " Aline có nói sai về điều đó không?”
Một sự im lặng vô tận trôi qua. "Không," cuối cùng anh thì thầm.
Can đảm nhìn anh, Livia thấy McKenna nhìn chằm chằm một cách mù quáng vào diễn viên trên sân khấu. Anh dường như suy nghĩ nghiêm trọng... cho đến khi ai đó có thể chú ý mồ hôi tuôn trên trán anh, và bàn tay anh nắm lại thành quyền trên.
Livia không dám phản ứng điều gì, cô đã tiết lộ quá nhiều để làm cho Mc Kenna hiểu đúng về quá khứ của Aline, cô ngập ngừng nói "Sau khi anh đi," cô nói, "Aline không còn như lúc trước được nữa. Aline yêu anh, McKenna... chị ấy thà làm cho anh ghét mình hơn là nhìn thấy anh bị tổn thương”
Giọng nói của anh khàn đặc lại gầm gừ nói"Nếu điều đó là sự thật, cô ấy phải nói với tôi về sự thật khi cha của hai người đã chết, và quỷ tha ma bắt tại sao cô ấy lại không nói với tôi
"Có lẽ," Livia nói cẩn thận “chị ấy không muốn anh phải thấy có trách nhiệm vì chuyện đó hoặc mộtsố lý do khác nếu anh hỏi Aline…”
Cô im lặng khi McKenna đưa tay ra hiệu cô đừng nói nữa trong khi ánh mắt anh nhìn chăm chú lên sân khấu. Nhận thấy tay mình đang run nhẹ Livia nhận thấy anh càng tức giận hơn trong khi cô lại nghĩ rằng sau khi cô nói hết với anh thì anh sẽ ngạc nhiên và nhìn cô với vẻ biết ơn khi cô đã nói sự thật với anh chứ không phải với cảm xúc như bây giờ, Nhẹ cắn môi mình, Livia ngồi trong im lặng trong khi Mc Kenna nắm chặt tay mình lại không chú ý đến cô.
Nhẹ nhõm khi Livia thấy Gideon quay trở lại với hộp với nước chanh cho cô. Anh khẽ liếc nhìn từ gương mặt cô và McKenna, nhạy cảm với sự căng thẳng trong không khí. Ngồi xuống ghế bên cạnh Livia, Gideon cởi mở nói chuyện phím cùng cô cho đến khi cô mỉm cười thoải mái hơn, mặt khác, McKenna nhìn như thể anh là ma quỷ địa ngục vậy, mồ hôi tuôn rơi trên khuôn mặt đen lạnh lùng của anh và cơ thể anh căng ra như đang giận dữ điều gì đó. Anh dường như không chú ý đến xung quanh hoặc nơi anh đang ở đâu nữa. Khi không thể chịu đựng thêm nữa, anh đột ngột đứng dậy và một tiếng lẩm bẩm như tạm biệt anh bước đi ra khỏi nhà hát một cách nhanh chóng.
Gideon nhìn Livia vẻ ngạc nhiên. " Ôi chúa ơi! Hai người đã nói chuyện gì trong khi anh đi thế?"
…..
McKenna một mình đi dạo trên đường sau khi rời nhà hát, sau khi đi không biết qua bao nhiêu ngã anh mệt mỏi đứng dựa lưng vào cái cột nhà nào đó. Tâm trí và cơ thể anh hỗn loạn. Tiếng vang vọng những lời nói của Livia xôn xao trong tai anh, ăn mòn sự bình tĩnh của anh, làm anh giận dữ không biết mình có nên tin vào những lời Livia nói Ý nghĩ khi tất cả những thù hận trong 12 năm qua đối với Aline là sai lầm….điều đó làm anh sợ hãi.
Đột nhiên, anh nhớ lời mình nói trước đây. "Aline... Tôi sẽ không bao giờ đi trừ khi em bảo tôi đi... "
Điều đó hoàn toàn đúng. McKenna hy vọng rằng Aline yêu anh, anh sẽ tiếp tục ở lại với cô, không điều gì có thể làm anh rời xa cô. Và Aline biết điều đó.
McKenna kéo tay áo nỉ lên lau mồ hôi trên trán mình. Nếu đó là sự thật, nếu Aline bắt ép anh đi để bảo vệ anh khỏi sự trả thù của bá tước cha... sau đó cô yêu anh. Có lẽ điều đó bây giờ đã không còn nữa, nhưng cô đã yêu anh một lần. Anh điên cuồng khi nghĩ đến cô đã yêu anh trong thời gian đó. Anh biết anh sẽ hỏi trực tiếp cô về chuyện đó nhưng từ trong sâu thẳm anh đã có câu trả lời cho mình. Aline đã yêu anh...những từ ngữ đó quay cuồng trong tâm trí anh.
Một vài người qua đường liếc nhìn tò mò vào hình dáng to lớn như bức tượng của anh, tuy nhiên không ai dám dừng lại hoặc yêu cầu anh đi chỗ khác để nhường lối đi, họ cảm thấy một mối đe dọa trong sự yên tĩnh đó, như thể anh có thể là một người điên, những người có thể bị kích động và bộc phát một số hành động tuyệt vọng. Dễ dàng hơn, và an toàn hơn, đi bộ và giả vờ họ không nhìn thấy anh.
…..
Gideon đến phòng Livia vào đêm đó, lẻn vào trong nhà và lên phòng ngủ của cô. Anh cởi quần áo của mình một cách cẩn thận và làm tình với cô trong một thời gian dài, di chuyển sâu bên trong vào nụ hoa của cô với những cú thúc mạnh mẽ, rút ra uể oải, nâng cô nhẹ nhàng để thay đổi vị trí.
Cô rên rỉ khi được bao phủ bởi vô số những nụ hôn của anh, trong khi cơ thể cô run rẩy chào đón vật đàn ông căng đầy của anh bên trong cô.. Cô chưa bao giờ thực hiện những tư thế làm tình quay cuồng như thế này với Amberley. Không còn suy nghĩ được gì khi họ đụng chạm vào nhau, chỉ có những âm thanh rển rỉ, mê say, niềm đam mê không dứt giữa hai người, anh đã cho cô những tự do mà từ trước nay cô chưa hề biết đến, và cô muốn anh yêu mình mãi mãi, bất tận trên chiếc giường ấm áp này.
Họ nằm yên và thở dốc sau một cuộc hoan ái kịch liệt, Livia nằm vắt ngang qua người anh, chân cô nằm xoẹt ngang hai bên để trên thắt lưng anh, cô di chuyển bàn tay mình vuốt ve bờ ngực đẫm mồ hôi của anh trong khi anh uể oải di chuyển bàn tay sau lưng cô.khi chân cô vô tình chạm vào vật đàn ông của anh, cô cảm thấy nó bắt đầu đang to lên chạm vào đùi cô, sau khi họ mới vừa lên cao trào xong.
Cười dịu dàng cô ngước lên âu yếm anh "Anh đang muốn nữa hả?’", cô nói không giấu nụ cười thích thú của mình.
Mỉm cười, Gideon giữ bàn tay cô với bàn tay anh đưa lên môi hôn từng ngón một. "Không có nhiều hơn so với em."
Cô cúi xuống cho đến khi mũi của họ chạm vào nhau. “ em thú nhận một điều Mr Shaw, em đang bị anh hấp dẫn đấy."
"Hấp dẫn sao?" anh chế giễu. "Em đang điên cuồng trong tình yêu với anh."
Livia cảm thấy trái tim lạc mất một nhịp, nhưng cô vẫn bình thản nói. "Bây giờ, hãy nói lý do tại sao em sẽ rơi vào vòng tình yêu của anh?"
"Có rất nhiều lý do," anh nói với cô. "Anh không chỉ đáp ứng em ở trên giường, mà anh cũng là một trong những người giàu nhất trong thế giới văn minh này”
‘Em không quan tâm tới tiền anh” cô thản nhiên nói.
"Anh biết mà, chết tiệt". Bây giờ anh bắt đầu âm thanh bất mãn. "Đó là một trong những lý do anh yêu em”
" Anh yêu em sao?"
"Chúng ta kết hôn nhé".anh thì thầm với cô
Cau mày, Livia bắt đầu trượt ra khỏi anh ta, nhưng
Gideon nắm hông của cô lại không cho cô trốn thoát. " Nó đáng xem xét, đúng không?" anh hỏi.
"Không phải khi chúng ta chỉ biết nhau hơn hai tuần!"
" Vậy em muốn thời gian bao nhiêu. Anh có thể chờ đợi. "
"Anh phải trở về New York."
"Anh có thể chờ đợi," anh lặp đi lặp lại cứng đầu.
Thở dài, Livia hạ thấp khuôn mặt của cô vào ngực anh và hôn nhẹ lên đó. Cô buộc mình phải trung thực. "không có điều gì thuyết phục em kết hôn với anh, anh yêu à. "
Gideon vòng tay ôm cô và để bàn tay anh vuốt ve trên lưng của cô trong lời nói như cầu khẩn. "Tại sao không?"
"Bởi vì em quan tâm đến anh nhiều hơn để mà nhìn anh tự giết chính mình” Cô cảm thấy sự căng thẳng đột ngột của cơ thể dài bên dưới cô. Một lần nữa, cô rời khỏi vòng ôm của anh, hy vọng rằng lần này anh sẽ để cho cô đi.
Nhưng cánh tay của anh vẫn thắt chặt xung quanh đôi hông mảnh mai, và một tay ấn nhẹ đầu cô trở lại ngực mình, anh thì thầm nói. " Em muốn tôi không được uống rượu nữa à
"Không, em không muốn mình bắc buộc anh về điều đó."
"Nhưng em sẽ xem xét việc kết hôn với anh nếu anh từ bỏ nó?" một sự im lặng kéo dài và anh nâng cằm cô lên nhìn mắt anh.
"Vâng," cô nói một cách miễn cưỡng. "Trong trường hợp đó, em có lẽ sẽ suy nghĩ đến việc kết hôn với anh”
Biểu hiện Gideon lo lắng, môi mím lại như thể anh đang tìm kiếm bên trong chính mình và không hài lòng với những gì anh nhìn thấy. "Anh không biết có thể làm được điều đó không?", anh lẩm bẩm với một sự thẳng thắn làm cô ngưỡng mộ. "anh thậm chí không biết anh muốn gì nữa. chỉ muốn có em và có nó nữa”.
"Anh không thể bỏ nó được," cô nói thẳng thừng. " Khi anh là một Shaws”.
Gideon nhìn vào cô "Anh sẽ cho em mọi điều mà em cần và em muốn, bất cứ thứ gì em thích”
" Nhưng yêu cầu này thì không được chứ gì!." Livia bắt đầu tự hỏi nếu cô không mất trí sao lại từ chối một đề nghị từ anh khi hầu hết phụ nữ sẽ biết ơn điều đó. Một nụ cười trên đôi môi cô khi cô nhìn thấy biểu hiện của anh. Rõ ràng anh không phải là người quen với việc bị từ chối vì bất cứ lý do gì. "Hãy tận hưởng thời gian mà chúng ta có với nhau ngay bây giờ. Em sẽ về nhà trong mấy ngày nữa thôi"
"Một vài ngày? Không, ở lại lâu hơn, và đi với anh. "anh hoảng sợ nói.
Cô lắc đầu. " Mọi người sẽ nói rằng chúng ta đang lén lút khi đi cùng nhau"
"Chỉ cần đi với anh, Livia." Anh tuyệt vọng van xin cô.
"Nếu em có thể", cô quay lại khi anh hôn lên mắt cô, mũi cô, má cô và cuối cùng đôi môi ngọt ngào.
Gideo ủ rũ nói với cô. "Ít nhất cho anh biết một điều em yêu anh chứ?"
Livia vẫn im lặng, không chắc chắn liệu nói ra sẽ làm cho mọi việc tốt hơn hoặc tồi tệ hơn.
"Anh biết,"Gideon nói, mím môi tự chế nhạo khi anh nghe lời bào chữa trong giọng nói của mình. "Nếu anh thay đổi cuộc sống hiện thời thì anh sẽ có hy vọng chứ”
Em không muốn làm thay đổi cuộc sống của anh, mà điều đó chính bản thân anh, nếu không sau này anh lại trách em là do em thúc ép anh” cô nói chậm rãi" Cô thấy anh muốn tranh luận với cô nữa nhưng không hiểu sao anh im lặng và kéo cô sát vào thân thể anh
“ Nhưng anh không muốn mất em” anh thầm thì nói.
Vuốt ve lưng bàn tay anh - Livia thở dài. "Em đã sống cô đơn một mình kể từ khi Amberley mất đi, và bây giờ anh đến bên em và thấy cuộc sống mình có màu sắc trở lại, em sẽ luôn luôn yêu mến và biết ơn anh về điều đó”
"Cái gì"? anh lặp đi lặp lại mím môi hỏi “ Lòng biết ơn sao?”
"Em sẽ không thừa nhận khi em cảm thấy bất cứ điều gì nhiều hơn thế. Nó sẽ là một hình thức cưỡng chế nếu bắt em nói khác đi. " Cô nghe tiếng anh càu nhàu trên mình.
"Có lẽ anh nên thử nghiệm quyết tâm của em."
" Em đang chờ đây", Livia nói,ng thay vì âm thanh tán tỉnh thì giọng cô u sầu, và cô thấy mình được anh ôm chặt trong vòng tay.
……
Aline thở dài khi cô lấy cho mình một tờ giấy trong ngăn bàn và cây bút lông màu đen chấm theo mực từ cái hộp hình vuông được đặt vuông vắn ở góc bàn. Gần một chục lá thư từ những người bạn và họ hàng đã được chất đống trước mắt cô và cô phải nhanh chóng phúc đáp lại không được chậm trễ. Tuy nhiên, không chỉ đơn giản là gạch ngang trả lời thuận tiện nhanh chóng.
Viết thư là một nghệ thuật đòi hỏi sự chú ý đến từng chi tiết. Một số để chuyển tải các tin tức mới nhất với phong cách và sáng tạo, hấp dẫn người đọc nhất. Aline cau mày nhìn ba chữ cái mà cô đã hoàn thành. Cho đến nay, cô đã miêu tả khiếu nại hộ gia đình nhỏ, liên quan lựa chọn những tin trọng yếu nhất, và thậm chí bình luận về thời tiết gần đây. "Làm thế nào khéo léo để đủ nói về tất cả mọi thứ, và phải viết sự thật", cô nhận xét cho riêng mình với một nụ cười chế nhạo. Nhưng cô nghi ngờ rằng tin tức thực sự của mình nếu muốn viết thực sự sẽ là... Gần đây tôi có một người tình, và đã có hai lần đạt cực khoái nhất nóng bỏng nhất ở trong rừng và trong phòng ngủ của tôi…. Livia em gái tôi vẫn sức khỏe tốt, và hiện đang trên một chuyến thăm London, nơi mà tại thời điểm này, cô có thể lao vào giường của một người Mỹ say rượu.
Hình dung khuôn mặt của người anh em họ Georgina và bà cô Maude khi nhận “bức thư sự thật” này khiến Aline nghẹn vì cười.
Giọng nói của anh trai cô đột nhiên vang lên làm cô gián đoạn suy nghĩ “ Ôi chúa lòng lành! Em không có chuyện gì làm hay sao mà rãnh viết thư thế chứ”
Cô ngước nhìn lên Marcus với một nụ cười trêu chọc. " Làm như anh chưa từng viết một bức thư ấy”
"Chỉ vì việc kinh doanh thôi", Marcus thừa nhận. "Trong thực tế, điều duy nhất tồi tệ là viết một bức thư kể về mọi việc trong cuộc sống hằng ngày, tại sao mọi người lại có thể nghĩ anh có thể nhớ đến những chi tiết vụn vặn đáng chán ấy chứ, những thông lệ chẳng vui tý nào”
Nụ cười mở rộng trên môi, Aline đặt bút xuống và liếc nhìn một vệt mực nhỏ trên đầu ngón tay. " Anh có điều gì bảo em không, anh thân yêu? Em cầu xin anh đấy, làm một cái gì đó để giải cứu em khỏi sự nhàm chán không thể chịu đựng nổi này.
" "Không phải cầu xin. Có việc này xảy ra đây …" anh cho cô thấy bức thư kín trong tay, trong khi một biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt anh. "Một giao hàng đến từ London. Lá thư này đi kèm với nó. "
"Đến từ LonDon sao? Chắc đó là việc chúng ta gửi mua thêm hầu nhưng mà họ đã giao vào hai ngày trước rồi mà” cô ngạc nhiên nhớ lại.
"Không phải hầu." Marcus đi thẳng tới cửa ra vào và ra hiệu cho cô. " Giao hàng là dành cho em. Hãy đến lối đại sảnh đi”
Khi cô đi theo Marcus tới phòng đại sảnh. Không khí thơm thơm hương thơm nồng của hoa hồng, như thể toàn bộ đại sảnh đã được tẩm với nước hoa đắt tiền.
"Trời đất ơi!" cô kêu lên, đứng lại khi nhìn thấy chùm lớn hoa được mang đến từ một giỏ bên ngoài. Một núi hoa hồng trắng, một số trong đó còn đang mọc chồi, một số trong nở đầy hết rồi. Hai người hầu đang đặt để những chậu hoa hồng và ba người ngoài kia đang đi vào trên tay họ cũng cầm những chậu hoa hồng màu trắng nữa.
Marcus nói có vẻ khó chịu. "Không nghi ngờ rằng sẽ không còn một bông hoa màu trắng ở lại Luân Đôn nữa”
Tim đập dồn dập, Aline bị thu hút bởi những bông hoa trắng tinh khiết, khẽ khàng nâng niu cô hít thở mùi thơm đặc trưng của hoa hồng, cảm giác mềm mại trên tay trên má cô.
" Cái gì nữa thế?" Marcus hỏi khi nhìn thấy ông quản gia đang chỉ đạo người hầu đặt một thùng gỗ lớn bưu phẩm vào vị trí còn trống trến đại sảnh.
Aline nhìn bưu phẩm một cách ngạc nhiên không biết nó là cái gì, cô nói suy nghĩ của mình “ Cái gì thế. Salter?”
" Vâng, tôi sẽ mở ra ngay thưa tiểu thư!." Người quản gia già dùng tay tháo bưu kiện ra, cẩn thận gỡ những giấy bìa được dán một cách chu đáo, hiện ra những gói bánh thơm lừng mùi gừng và một ít hương hoa hồng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc về những gì họ đang thấy.
“ Bánh gừng sao?” Aline run rẩy đưa tay lên miệng che giấu tiếng cười hạnh phúc của mình vì cô biết ai đã gửi cho cô những thứ này rồi, toàn thân dao dộng và cùng một lúc cô lo lắng khi nghĩ đến sự tiêu xài phung phí mà anh gửi đến cho cô, nó khác hẳn những món quà so với người khác đến tặng cô, vừa lãng mạn …..và cũng thực tế khi tặng quà bằng bánh. Nhưng trên hết tất cả cô rất hài lòng về những món quà của anh.
" Bánh ư?" Marcus hỏi hoài nghi. "Tại sao Mc Kenna như địa ngục kia lại tặng cho em cả thùng toàn thứ này chứ?”
"Bởi vì đó là món em thích ăn nhất," Aline cười nói. " Sao anh biết được đây là Mc Kenna tặng cho em?”
Marcus nhìn chằm chằm vào cô chế giễu “ Chỉ có thằng khờ mới không nhận ra!”.
Dò dẫm tìm thư trong phong bì mình đang cầm trên tay, Aline lấy ra một tờ giấy được gấp làm đôi. Mở ra, hiện lên những vài dòng chữ đậm viết nguệch ngoại, không có lời mở đầu:
Cho dù là hoang mạc vô tận.
Kể cả ngọn núi cao ngất trời.
Hay là biển đại dương bao la sâu thẳm.
Những giọt nước mắt đau khổ.
Những lời nói không nên lời.
Những nỗi sợ hãi trong tim.
Anh sẽ vượt qua tất cả để đến bên em.
Bên dưới không có chữ ký... nhưng không cần thiết, Aline nhắm mắt lại, trong khi mũi mình cay xè và giọt nước mắt nóng bỏng sắp tràn ra mi mắt. Cô cố ép mình không được khóc ngay tại đây, bên cạnh anh trai mình. "Một bài thơ," giọng cô nghèn nghẹt. Ôi chúa ơi! Đó là bài thơ hay nhất mà cô từng đọc, cô dịu dàng ép thư vào trong lồng ngực mình như muốn đem nó cất vào trong tim, che giấu Marrcus cô quay đi lau nước mắt bằng tay mình.
" cho anh xem nào!" anh muốn xem Mc Kenna viết những gì cho Aline mà làm nó xúc động như thế.
Ngay lập tức, Aline nhét bài thơ vào thân trên váy cô, hoảng hốt nói. "Không, không được, nó là của em." Cổ họng cô nghẹn lại khi cơn xúc động trong cô ào ạt dâng lên, cô không còn che giấu nước mắt mình nữa, lẩm bẩm thì thầm “ Mc Kenna. Mc Kenna….”
Thở dài bất lực, Marcus đưa cho cô khăn tay “ Anh có thể làm được gì bây giờ?” Câu trả lời của Aline là một trong những điều anh ghét nhất khi phải nghe
“ Anh không làm gì được cả, không thể,… anh không thể can thiệp vào chuyện cá nhân của bọn em”
Anh dịu dàng ôm cô trong vòng tay mình và im lặng trong chốc lát khi từ xa họ nhìn thấy sự xuất hiện của một vị khách bước vào phòng đại sảnh bên cạnh là những người hầu đang chạy theo.
Bước nhanh vào phòng, trong tay cầm áo khoác ngoài của mình, Adam Lord Sandridge, quá ngạc nhiên khi thấy những bông hoa hồng mọc đầy trong nhà. “Anh đoán nó là dành cho em” qua cơn ngạc nhiên anh tiến lại gần cô, môi khẽ chạm vào lưng bàn tay cô
"Xin chào, Sandridge," Marcus bắt tay Adam, anh cười nói “ Anh đến đúng lúc, Aline hình như cần phải có ai đó giúp con bé phân tâm trong lúc này”
"Vậy thì tôi sẽ cố gắng giúp cô ấy thấy dễ chịu hơn" Adam trả lời với một nụ cười bình thường. Anh cúi đầu chào một cách duyên dáng với Aline.
" Anh đi dạo với em chứ?", cô nắm khuỷu tay anh, hỏi nhẹ nhàng..
"Thật là một ý tưởng tuyệt vời." Adam lẹ làng lấy một bông hoa và nhét vào ve áo mình, mở rộng cánh tay mình cho cô nắm, anh dìu cô đi qua đại sảnh hướng vào khu vườn phía sau ngôi nhà. Khu vườn rực rỡ màu sắc với thời tiết mùa hè ấm áp, với những bông hoa hồng màu đỏ, hướng dương màu vàng sáng chói, hoa cúc trắng tinh khiết
…..
khung cảnh mát mắt với phong cảnh đẹp tự nhiên, làm cho tâm hồn con người thư thái và bình ổn, cả hai im lặng đi bên nhau trên con đường lát sỏi đá, Adam là một trong những người hiếm hoi kiên nhẫn chờ đợi đến khi cô nói tâm sự của mình. Cảm giác xoa dịu bởi không gian khu vườn và sự hiện diện trấn an của Adam, Aline thở dài nói. "Hoa hồng là của Mc Kenna tặng cho em,"
"Anh cũng đoán thế!” Adam trả lời bình thản.
"Và kèm theo một bài thơ." Cô lấy thư từ trong áo mình và đưa nó cho anh. Adam là người duy nhất trên trái đất này mà cô cho phép anh đọc những lá thư cá nhân của mình.
Tạm dừng lại, Adam mở thư và tầm đọc. Khi anh liếc nhìn cô, dường như anh nhìn được nỗi đau và niềm vui trong mắt cô. "Rất cảm động", anh nói chân thành, trả lại bài thơ cho cô. "Em sẽ làm gì tiếp theo?"
“Không làm gì cả”.cô thở dài nói “ Em vẫn sẽ không níu anh ta lại cho mình”
Anh nhún vai trả lời. "Nếu đó là những gì mà em nghĩ rằng tốt nhất"
Anh là người duy nhất trả lời như thế với cô. Aline nắm lấy tay anh và họ tiếp tục đi bộ.
"Adam, một trong những điều em ngưỡng mộ nhất về anh là không bao giờ cố gắng tư vấn cho em phải làm gì."
"Anh coi thường những lời khuyên, nó không bao giờ hiệu qủ cả."
Họ đi men theo rìa của đài phun nước tượng hình nàng tiên cá, tìm chỗ ngồi thích hợp cho cả hai.
"Em nhiều lúc muốn đến với Mc Kenna", Aline tâm sự, "nhưng lại sợ hãi sẽ là trở thành điều tồi tệ khi nghe anh ấy trả lời…."
"Em lo lắng điều gì thế?"anh dịu dàng hỏi cô.
"Thời điểm mà em cho McKenna thấy vết sẹo chân mình, hoặc anh ấy sẽ thấy chúng quá khủng khiếp để chấp nhận hoặc là tệ hơn là anh ấy sẽ thương hại em và cảm thấy bổn phận và trách nhiệm …..và sau đó cảm giác hối hận và cuối cùng là chia tay trong đau đớn hơn. Em không thể sống như vậy, nhìn vào mình mỗi buổi sáng và tự hỏi bao giờ thì anh ấy sẽ chán ghét em” Adam phát ra âm thanh mềm mại, thông cảm.
"Em có làm điều gì sai không?" cô hỏi.
"không bao giờ xác định các vấn đề là đúng hay sai," Adam trả lời. "thứ nhất là người ta phải lựa chọn tốt nhất phù hợp với từng trường hợp, và sau đó điều thứ hai là vì lợi ích cho chính mình “
Adam hoàn toàn suy nghĩ ngược lại với Marcus, người tin mạnh mẽ vào sự tuyệt đối, đúng và sai, tốt và xấu, miệng cô cong lên với một nụ cười buồn vui lẫn lộn. "Adam, thân yêu, em sẽ suy nghĩ về lời anh nói trong những ngày tới..."
“Ưm, em thân yêu!” Họ dừng lại một lần nữa, đối mặt với nhau và bàn tay hai người vẫn nắm chặt lại. “Ôi, thật đáng buồn làm sao", cô nói. “ không công bằng với cả hai chúng ta, em nghĩ em sẽ không có một cuộc hôn nhân nào cả và em nên tự mình nghĩ như thế không nên tự tin vào mình lắm, nhưng vẫn còn anh là một người bạn thân chân thật và quan tâm đến em nhất, có thể điều đó đã đủ làm em hài lòng rồi”
Cô nói nhưng anh lại nhìn thấy những tia thất vọng trong mắt cô, Adam thấu hiểu và an ủi cô kéo cô vào vòng tay ấm áp mạnh mẽ của mình
“ Ôi, Darling” anh thì thầm “ Anh sẽ mãi mãi luôn là người bạn tri kỷ của em cho đến khi anh không còn trên cõi đời này được nữa”.