Số lần đọc/download: 1243 / 17
Cập nhật: 2017-09-17 02:19:14 +0700
Chương 15
M
arceline ngủ thiếp đi trên chiếc phô-tơi. Có cái gì đó làm chị thức giấc. Chị hấp háy xem giờ, không rút ra kết luận gì đặc biệt nhưng cuối cùng thì cũng hiểu ra là có ai đang gõ cửa, một cách rất kín đáo.
Chị tắt phụt đèn đi và không động đậy nữa. Đây không thể là Gabriel được vì nếu anh về với những người kia thì dĩ nhiên là anh sẽ khua khoắng ầm ĩ đánh thức cả khu dậy. Cũng không phải là đám công an, vì mặt trời còn chưa lên. Còn giả định đấy là một tên trộm muốn ngó ngàng đến chỗ tiết kiệm của Gabriel thì chị chỉ phát buồn cười.
Yên lặng một lúc rồi ai đó lại vặn cái nắm đấm. Không được gì, người đó bắt đầu tí toáy cái ổ khóa. Việc đó diễn ra trong một lúc khá lâu. Tên này không nghề lắm, Marceline tự nhủ. Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra.
Gã này không đi vào ngay. Marceline thở nhẹ và khéo đến mức gã khó có thể nghe thấy chị.
Rồi hắn cũng nhích lên một bước và sờ soạng tìm công tắc đèn. Hắn đã tìm ra và ánh sáng bật lên trong khoang treo áo khoác.
Marceline nhận ra ngay lập tức dáng người của gã, cái gã xưng danh là Pédro Đồ-thừa ấy. Nhưng khi hắn bật được đèn trong căn phòng có Marceline lên, chị lại tưởng mình nhầm vì nhân vật đang đứng đấy râu đen thì không, mà kính râm cũng chẳng.
Giày xách trên tay, hắn mỉm cười.
— Tôi làm bà sợ hết hồn nhỉ? - Gã hỏi một cách lịch thiệp.
— Đâu có - Marceline đáp dịu dàng.
Và khi gã nọ tự ngồi xuống, lẳng lặng xỏ lại đôi giày, chị thấy là mình đã không nhầm lẫn trong lần nhận dạng đầu tiên. Đấy đúng là cái gã mà Gabriel đã quẳng xuống cầu thang.
Khi đã đi giày xong, gã lại nhìn Marceline và mỉm cười. - Lần này, - Hắn nói - thì tôi xin chấp nhận một cốc xi-rô.
— Tại sao lại “lần này”? - Marceline hỏi, chị nhấn thật rõ những từ cuối có ngoặc kép trong câu hỏi của mình.
— Bà không nhận ra tôi à?
Marceline tần ngần, rồi đành phải nhận (động tác).
— Chắc bà tự hỏi tôi đang làm gì ở đây, vào giờ này?
— Ông là một nhà tâm lý học tinh tường, ông Pédro ạ.
— Ông Pédro? Tại sao lại “ông Pédro”? - Gã nọ tò mò hỏi, thêm vào chữ “ông Pédro” vài cái ngoặc kép.
— Vì sáng nay ông tự xưng như vậy - Marceline trả lời dịu dàng.
— Vậy à? - Gã làm ra vẻ tỉnh bơ - Tôi quên mất.
(im lặng)
— Thế nào? - Gã trở lại - Bà không hỏi tôi đến làm gì ở đây, giữa giờ này à?
— Không, tôi không hỏi ông đâu.
— Thật đáng buồn, - Gã nói - vì tôi sẽ trả lời bà là tôi quay lại đây để được nhận lời mời uống một cốc xi-rô.
Marceline lặng lẽ tự nói với chị mấy lời để tự truyền đạt cho mình những suy nghĩ sau đây:
— Hắn muốn mình bảo hắn rằng lý do mà hắn bày ra để đến đây là ngốc nghếch, nhưng mình sẽ chẳng làm cho hắn vui lòng. À không!
Gã nhìn quanh.
— Cất ở trong này (động tác) phải không?
Hắn chỉ vào cái tủ xấu xí.
Vì Marceline không trả lời, gã nhún vai, đứng đậy, mở tủ, lấy ra cái chai và hai chiếc cốc.
— Bà cũng uống một chút nhé? - Gã mời.
— Uống thứ đó sẽ làm tôi khó ngủ - Marceline dịu dàng trả lời.
Không cố nài. Gã uống.
— Thật tởm lợm - Tiện thể, gã nhận xét qua loa thế.
Còn Marceline, chị không đưa ra một câu bình luận nào.
— Họ vẫn chưa về sao? - Gã nọ hỏi, cốt để cho có chuyện mà nói.
— Ông thấy rõ quá rồi còn gì. Nếu không thì ông đã bị cho xuống dưới nhà từ lâu rồi.
— Gabriella! - Gã nói, một cách mơ màng (một lúc).
Buồn cười (một lúc). Buồn cười một cách thực sự.
Gã dốc cạn cốc.
— Hà, hà - Gã khà lên nho nhỏ.
Trong không gian, phảng phất sự yên lặng.
Cuối cùng thì gã cũng quyết định.
— Sự thể là thế này, - Gã nói - tôi có vài câu hỏi muốn đặt ra với bà.
— Ông cứ việc hỏi - Marceline nói dịu dàng - nhưng tôi sẽ không trả lời đâu.
— Bà buộc phải trả lời thôi - Gã nói - Tôi là công an điều tra Berlin Poirée.
Câu ấy làm Marceline bật cười.
— Thẻ của tôi đây - Gã tự ái nói.
Và từ xa, gã giơ ra cho Marceline xem.
— Thẻ này giả - Marceline bảo - Thoáng nhìn đã biết ngay rồi. Và nếu ông là một công an điều tra thực thụ, ông sẽ thừa biết là người ta không thi hành điều tra như vậy. Sao ông chẳng chịu khó đọc lấy một tiểu thuyết hình sự, dĩ nhiên là một cuốn của Pháp, để học cho biết. Đây có đủ lý do để làm ông toi đời rồi: phá khóa, xâm nhập nhà dân trái phép.
— Có khi lại còn làm trái phép cái khác nữa ấy chứ.
— Ông nói gì vậy? - Marceline nhẹ nhàng hỏi.
— Chuyện là, - Gã nói - tôi đã phải lòng bà. Vừa nhìn thấy bà là tôi đã tự bảo mình, mình không thể tiếp tục sống trên trái đất này mà không xơi được nàng một ngày nào đó. Rồi tôi lại tự nhủ, đằng nào cũng vậy, thôi thì cứ làm càng sớm càng tốt! Tôi thì tôi không thể chờ đợi được. Tôi là một kẻ hay nóng ruột: tính tôi nó thế. Vậy nên tôi nghĩ, tối nay mình sẽ có cơ hội, vì nàng, người đàn bà tuyệt vời ấy, chính là bà đấy, chỉ có một mình trong tổ, vì những người khác trong căn nhà nhỏ này và cả cái thằng cha gàn dở Turandot kia sẽ đến Mont-de-piété để ngưỡng mộ mấy trò nhẩy nhót của Gabriella. Gabriella (im lặng)!
Thật buồn cười (im lặng). Buồn cười một cách thực sự.
— Sao mà ông biết được tất cả chuyện này?
— Tại vì tôi là công an điều tra Berlin Poirée.
— Ông thật quá đáng - Marceline nói, chị đột ngột thay đổi từ vựng - Cứ khai thẳng ra ông là một tên cớm giả cho xong.
— Tại vì bà nghĩ rằng đã là cớm, như bà vừa gọi, thì không biết yêu chắc?
— Thế thì ông quá ngu.
— Có những tên cớm chẳng được sáng sủa lắm đâu.
— Nhưng ông thì ngu có bằng.
— Thế đấy là tất cả ấn tượng của bà trước lời bày tỏ của tôi, lời tỏ tình của tôi?
— Chả lẽ ông có thể tưởng tượng rằng cứ có yêu cầu là tôi lại nằm ngửa ra luôn như thế à?
— Thực lòng, tôi cho rằng trước sự quyến rũ của bản thân tôi thì cuối cùng bà cũng không thể bàng quan được. - Sao mà lại có những điều zớ zẩn như thế không hiểu!
— Rồi bà sẽ thấy. Chỉ chuyện trò một lúc là sức chinh phục của tôi sẽ có hiệu quả ngay.
— Thế nếu không có hiệu quả?
— Thì tôi sẽ nhẩy xổ vào bà. Nhanh, gọn!
— Vậy thì cứ thử đi. Thử xem nào.
— Ôi, tôi có thời gian mà. Chỉ đến nước cuối cùng thì tôi mới dùng đến cách này, cái cách mà, phải nói thực, lý chí của tôi không hoàn toàn đồng tình.
— Ông nên gấp gáp lên. Gabriel xắp về bây giờ.
— Ô, chưa đâu. Đêm nay thì phải sáu giờ sáng.
— Khổ thân Zazie - Marceline dịu dàng nói - Nó sẽ mệt phờ ra mất. Sáu giờ sáu mươi là con bé phải lên tàu.
— Mặc kệ Zazie đấy. Lũ gái ranh ấy làm tôi lợm giọng, ngoa ngoắt lắm. Kinh! Còn một con người đẹp đẽ như bà thì… zời ơi…?
— Vậy mà sáng nay ông lại chạy riết theo nó, con bé tội nghiệp ấy.
— Không nói thế được. Chính tôi đã đem nó về cho các vị. Với lại tôi vừa mới bắt đầu một ngày… Nhưng khi tôi thấy bà…
Vị khách buổi tối nhìn Marceline, làm ra vẻ bâng khuâng, rồi gã nhấc phắt cái chai xi-rô lên, trút đầy thứ giải khát này vào một cái cốc mà hắn nốc cạn phần “nội dung” còn phần “vỏ” không hấp thụ được thì bỏ lại trên bàn, như người ta vẫn xử sự với mảnh xương của miếng thịt lườn, hay cái xương răm của con cá bơn vậy.
— Ái chà! - Gã vừa làm thế vừa nuốt chỗ xi-rô mà gã đã tự pha lấy và xử lý rất chóng vánh như thói quen khi uống vodka.
Gã quẹt cặp môi dính dớp với mu bàn tay (trái) và liền sau đấy, bắt đầu cái màn quyến rũ như đã thông báo trước.
— Tôi, - Gã nói thế này - tôi là một người hay thay lòng đổi dạ. Con nhãi ranh, con nhóc xó xỉnh quê mùa ấy, tôi đâu có thèm để ý, ngay cả mấy chuyện chết chóc của nó. Đấy là tôi nói với bà về buổi sáng sớm này này. Nhưng trong ngày, thì có phải là tôi đã chơi “đổ” một mụ dở hơi thuộc tầng lớp xã hội đàng hoàng, khi mới nhìn, không? Bà Nam tước Mouaque. Một mụ góa. Mụ ta cứ dính chặt vào tôi như keo. Chỉ trong năm phút, cuộc đời của mụ ta tất cả đã đảo lộn lên. Phải nói là vào lúc ấy tôi đang diện bộ cánh bảnh nhất của tôi là bộ cảnh sát giao thông. Tôi khoái thế lắm. Tôi phá cho vui với bộ trang phục ấy, bà không tưởng tượng nổi đâu. Niềm vui lớn nhất của tôi là huýt một chiếc tắc-xi rồi leo lên đấy. Con zán ngồi sau tay lái không biết đằng nào mà lần. Rồi tôi bắt đưa tôi về nhà. Hoảng hồn cái nhà con zán ấy (im lặng). Có thể là bà cho rằng tôi hơi kênh kiệu?
— Người nào có gu của người nấy.
— Tôi vẫn không quyến rũ được bà à?
— Không.
Bertin Poirée húng hắng ho mấy cái, rồi nói tiếp bằng những lời lẽ sau:
— Thế thì tôi phải kể cho bà nghe chuyện tôi gặp chị góa kia thế nào.
— Tôi để ý làm quái gì đến chuyện ấy - Marceline dịu dàng bảo.
— Dù sao thì tôi cũng đã tống được mụ ta vào Mont-de-Piété. Tôi, những biến hóa của Gabriella (Gabriella!), bà xem, tôi cứ lạnh như không ấy. Nhưng bà… Bà làm tôi sáng lên.
— Ô, ông Pédro Đồ-thừa! Ông không ngượng à?
— Ngượng… Ngượng… Nói thì dễ thế. Khi tán gẫu thì làm sao mà tế nhị được (một lúc)? Với lại, đừng gọi tôi là Pédro Đồ-thừa. Tôi khó chịu lắm. Đấy là một cái tên vớ vẩn tôi bịa ra lúc ấy, như thế thôi, với Gabriella (Gabriella!), nhưng tôi không quen được, và chưa bao giờ dùng đến.
Vả lại còn nhiều tên khác hoàn toàn hợp với tôi.
— Như Bertin Poirée?
— Thế chẳng hạn. Hoặc là cái tên tôi dùng khi mặc trang phục nhân viên cảnh sát (im lặng).
Gã có vẻ lo lắng.
— Tôi mặc… - Gã lặp lại với vẻ đau khổ - Tôi mặc… Nói thế có đúng tiếng Pháp không nhỉ? “Mặc tôi” thì chuẩn rồi, nhưng còn “tôi mặc”? Bà nghĩ sao, người đẹp của tôi?
— Rằng… ông làm ơn để “mặc tôi”.
— Điều đó hoàn toàn không có trong ý định của tôi. Vậy là, khi tôi mặc…
— Ông cải trang…
— Không, không phải thế tí nào!! Đấy không phải là đồ cải trang!!! Ai nói với bà là tôi không phải là một cảnh sát thực thụ?
Marceline nhún vai.
— Vậy thì, vêtez-vous[71]!
— V-ê-t-i-s-s-e-z mới chuẩn, người đẹp của tôi ạ. Phải nói vêtissez-vous mới đúng!
Marceline phá lên cười.
— Vêtissez-vous! Vêtissez-vous! Sao mà ông lại kém thế.
Người ta nói là vêtez-vous!
— Bà sẽ không khi nào làm tôi tin được điều đó.
Gã có vẻ tự ái.
— Ông cứ xem cách chia trong từ điển ấy.
— Từ điển? Tôi có mang từ điển theo người đâu. Mà ngay cả ở nhà cũng không. Bà nghĩ là tôi có thời gian để đọc sách chắc. Thế này là đã đủ bận rộn rồi.
— Có một cuốn ở kia kìa. (động tác)
— Ái chà! - Gã nói, vẻ thán phục - Hơn nữa, bà lại còn là một trí thức.
Nói thế rồi gã chẳng hề nhúc nhích.
— Ông có muốn tôi đi lấy ra không? - Marceline hỏi một cách nhỏ nhẹ.
— Không, hãy “mặc tôi”!
Gã đi lấy cuốn sách từ trên giá xuống, vẻ cảnh giác, không lơi mắt khỏi Marceline. Rồi gã quay trở lại, mở sách ra và tra tìm một cách khó nhọc, hoàn toàn bị cuốn hút vào công việc này.
— Nào, xem xem nào… v-a… v-s… v-t… Không có trong này.
— Phải tìm ở phía trước những tờ màu hồng.
— Thế trong những tờ màu hồng thì có cái gì? Toàn những điều bậy bạ, tôi dám chắc thế…[72] Tôi có nhầm đâu, lại bằng tiếng La-tinh nữa chứ, ve-ghít-ma-in-nít[73], veritas odium ponit[74], victis honos[75] … Cũng chẳng có nốt!
— Tôi bảo ông là trước các trang màu hồng cơ mà.
— Khỉ, sao mà lại rắc rối thế! À, mãi mới thấy những từ mà ai cũng biết… Vestalat… Vésulien… Vétilleux…[76] Rồi! Đây rồi! Lại trên đầu trang nữa chứ. Lại cả dấu nọ, dấu kia, dấu của khỉ nữa chứ. Vêtir… Je vêts, tu vêts, il vêt, nous vêtons, vous vêtez… Vous vêtez… Hóa ra đúng thế thật. Buồn cười nhỉ, thực sự là buồn cười! Nào, thế còn “cởi” thì sao nào… Dévêtir, nó đây rồi… Động từ dévêtir chia giống động từ vêtir… Vậy phải nói là dévêtez-vous à?
— Thế nào? - Bất ngờ, gã hét tướng lên - Thế nào? Người đẹp của tôi, dévêtez-vous! Tốc độ lên! Cởi hết ra! Cởi sạch ra!
Và hai mắt của gã ngầu lên những máu. Nhưng lúc ấy, Marceline cũng đã biến mất hoàn toàn và không kém phần bất ngờ.
Một tay xách chiếc va-li, tay kia vịn vào những mố đá nhô ra trên tường, chị cứ men men dọc cầu thang mà di chuyển một cách dễ dàng… Chỉ còn một vài sải cẳng khoảng hơn ba mét một tí là chị kết thúc cuộc hành trình của mình.
Marceline đã khuất sau góc phố.