Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: James H. Chase
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Pas D'orchidées Pour Miss Blandish
Dịch giả: Nhật Tân
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 965 / 7
Cập nhật: 2016-06-17 08:03:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ại úy Charles Brennan, thuộc ty Cảnh sát thành phố, một người to bự, tóc có sợi hoa râm nơi thái dương, chồm người ra trước bàn bắt tay Fenner. Ông ta nói:
Tôi không có ngờ có ngày được tiếp một thám tử tư trong văn phòng của tôi. Mời anh ngồi. Sao khỏe không?
Bết lắm, - Fenner vừa ngồi xuống vừa nói. - Nhưng tôi không phải là loại người kêu khóc rên rỉ.
Tôi kinh ngạc khi biết anh xin giấy phéo hành nghề thám tử đấy. Đáng lẽ anh nên ở trong ngành báo chí thì hơn. Chó cũng không muốn làm thám tử.
Tôi không có ý muốn sống như chó đâu, - Fenner vui vẻ trả lời, - Cảm ơn ông đã gửi gắm tôi cho ông Blandish.
Brennan vung tay nói thản nhiên:
Xin nói riêng với anh và với cái cẳng gỗ của bà dì tôi, lão Blandish làm tôi muốn điên lên được. Bây giờ thì may ra anh cùng điên theo đấy, còn tôi thì an lành.
Fenner dổng tai lên.
Anh muốn nói gì thế?
Rồi anh sẽ hiểu thôi. Từ lúc con gái rượu của lão bị bắt, lão làm tình làm tội không cho tôi ngơi phút nào. Gợi ý cho lão thuê anh là tôi tự vệ hợp pháp đấy. Sáng, trưa, chiều tối, lão cứ ở trong văn phòng tôi hay đeo bên máy điện thoại gọi tới lúc hỏi lúc nào thì tôi tìm được những tên bắt cóc con gái của lão? Hỏi cả ngàn lần chứ không phải một lần. Tới khi chết chắc câu hỏi ấy vẫn còn ghi trong bụng tôi!
Tương lai tốt đẹp đấy. - Fenner rầu rĩ nói, - Thế mà tôi cứ tưởng anh mang hoa lại tặng tôi.
Bộ tôi là một hướng đạo sinh sao? Nói thực cho anh biết: anh mà tìm ra được mấy thằng khốn đó thì cũng bằng như anh được bầu làm hoa hậu đó.
Nhưng bọn chúng chắc phải ở đây đấy chứ?
Tất nhiên. Chúng có thể ở Canađa, Mêhicô, trên trời, dưới đất đủ cả. Ba tháng nay cả thế giới Cảnh sát đi tìm mà không thấy bóng dáng gì hết. Tuy nhiên tôi cũng phải đồng yes với anh là chúng đang ở đâu đó.
Còn cô gái? Anh tin cô ta chết rồi sao?
Đúng. Phải chết thôi, giữ làm gì? Không có ích gì cho chúng mà trái lại còn nguy hiểm nữa. Không biết chừng chúng đập cô ta cùng một lượt với MacGowan. Không biết chúng chôn cô ta ở đâu.
Còn con nhỏ Anna Borg, - Fenner hỏi. - Nó làm gì hiện nay?
Nó vẫn còn ở đây. Người của tôi bám sát nó suốt hai tháng nay mà không được gì hết. Nó mới có thằng bồ mới, chắc chán cảnh chờ Riley rồi. Nó trình diễn ở Câu lạc bộ Thiên Thai.
Bồ mới tên gì?
Eddie Schultz.
Fenner nhíu mày rồi búng tay.
Tôi biết rồi. Thuộc băng Grisson. Cao, to, đẹp trai.
Đúng đấy. Băng Grisson mua lại Câu lạc bộ Thiên Thai vốn thuộc hạng ba, trước kia do tên Toni Rocco làm chủ. Bọn chúng mua sửa sang lại nên bây giờ thành một quán rượu trông được, không tai tiếng gì.
Fenner vểnh tai.
Tiền ở đâu ra? Theo tôi biết thì băng Grisson đâu có giàu gì?
Tôi kiểm tra rồi, - Brennan trả lời, - Abe Schulberg cung cấp tiền, kết ước với Măng Grisson. Mụ trông coi quán, tiền lời chia đôi.
Fenner thấy không còn gì thắc mắc nữa. Anh mồi thuốc, ngả người trên ghế.
Thế có nghĩa là mối manh tiêu hết rồi?
Có khi nào nó rõ đâu. Vụ này thật điên cái đầu. Mất tiền bạc, thời gian thật nhiều mà không tiến thêm được chút nào hết.
Fenner nhăn mặt, viễn tưởng được bỏ túi ba mươi ngàn đôn càng lúc càng xa. Anh vừa đứng lên thì chợt nẩy ra một ý.
Lúc con nhỏ Anna ở với Riley, nó làm nghề ngỗng gì?
Trình diễn vũ điệu ở Câu lạc bộ Vũ Trụ. Không được bao tiền nhưng có Riley bao.
Ở Câu lạc bộ Vũ Trụ? ( Fenner bỗng như suy nghĩ rồi nhìn đồng hồ ). Được rồi, tôi không phiền đại úy nữa. Nếu móc ra được chuyện gì tôi sẽ cho anh hay.
Anh không móc ra được gì hết vì chẳng có gì để móc cả, - Brennan cười nhạo.
Tâm trí Fenner bị thu hút, anh quay về văn phòng thấy Paula còn đó dù đã sáu giờ chiều.
Cô chưa về sao? Định ngủ ở đây à?
Em không dám bỏ đi, - Paula đáp, đôi mắt xanh mở to. - E rằng lại có một tay triệu phú khác đến. Ôi, Dave, em đã nghĩ ra cách tiêu xài khi chúng ta được số tiền lớn đó.
Câu nói ấy là một giấc mơ và cái để giải thích là nơi chữ khi. Thôi được rồi, cô còn ở đây thì vào lục trong đống hồ sơ hôi thối xem thử có giữ gì về Pete Cosmos không?
Vào lúc làm phóng viên, Fenner xếp những tin tức anh có về tất cả dân găngxtơ trong thành phố, đủ thứ lớn nhỏ, rồi lập thành một sưu tập khổng lồ ghi tất cả các sự kiện lặt vặt để vào lúc cần thì buộc một tên khốn phải phun ra.
Sau năm phút, Paula đem đến một mớ giấy cắt từ báo ra.
Cảm ơn kho báu của anh. Bây giờ anh bận việc. Sao, ta đi ăn tối với nhau mừng may mắn chứ?
Gương mặt Paula sáng rõ lên.
Hay quá. Để em mặc cái áo mới. Ta đi đến Champagne Room. Chưa bao giờ em đến đó, nghe nói hấp dẫn lắm.
Điều hấp dẫn duy nhất ở đó là tiền thanh toán. Lúc nào được ba mươi thiên thì ta sẽ vào đấy, còn chưa thì thôi. Để anh nói chỗ ta đến. ( Fenner ây yếm choàng vai Paula ). Ở câu lạc bộ Vũ trụ. Vừa vui chơi vừa làm việc.
Mặt Paula như vừa ăn phải ớt.
Câu lạc bộ Vũ Trụ à? Tiếng tăm xấu mà dơ bẩn nữa.
Thôi đi đi người đẹp, tôi bận việc. Sẽ đón em lúc tám giờ rưỡi.
Fenner quay người cô, phát mạnh một cái vào mông làm cô nhảy băng ra cửa. Anh chăm chú ngồi vào bàn đọc các mảnh báo cắt. Sau nửa tiếng, anh gọi cú điện thoại, xong xếp tất cả hồ sơ, tắt đèn lên xe về nhà. Trong căn hộ hai gian, anh tắm một phát, mặc bộ com lê sậm màu, xem lại khẩu 38 rồi nhét vào túi dưới nách.
Paula đang nôn nóng chờ đợi. Chiếc áo dài đen cắt gọn làm nổi những đường nét thân hình cả cô khiến Fenner phải nhìn đến hai lần. Cô ngồi vào băng xe, cố ý để lộ đôi chân mang tất nilông và nói:
Chết nỗi là em cứ luôn luôn phải tự đi mua khuy áo của mình. Lúc anh nghĩ tới tặng hoa, chắc em trợn ngược mắt quá.
Em nên xếp mấy lọ nước đường sang một bên, báu vật của anh ạ. - Fenner nhếch mép cười. - Chẳng bao giờ anh có ý nghĩ ấy đâu nên em không khi nào thiệt thòi cả. ( Chiếc xe rời lề đi lẫn vào trong dòng xe cộ ). Anh vừa tìm được một vài chuyện của Pete nhắc lại, thế nào hắn cũng tái mặt cho mà xem.
Paula quay sang anh.
Dù sao thì chắc em cũng được ăn một chút chứ? Em không thích bụng đói rã ra mà ngồi nhìn anh với tên Mễ đó trợn trừng, nghiến răng hầm hè nhau chút nào.
Ta ăn trước, người đẹp của anh ạ, - Fenner vỗ lên đầu gối cô, hứa hẹn.
Paula hất tay Fenner ra.
Cái đầu gối này là để dành cho ông xã tương lai của em. Anh muốn thì cũng được, nhưng phải làm đơn.
Fenner phá lên cười. Anh thích đi chơi với Paula là vì gặp nhau, cả hai cứ đùa giỡn như trẻ con.
Khi họ đến Câu lạc bộ Vũ Trụ thì đã đông khác nhưng người quản lí mặt mày lấm lét cũng tìm ra được một cái bàn. Fenner nhận ra quán thật tồi tệ. Đã sáu tháng nay anh không đến, mà nay trông xập xệ quá chừng. Paula nhìn quanh nói:
Thật như cái nhà xác nhỏ. Em không hiểu tại sao người ta lại đến đây. Chắc có lẽ toàn dân vắt cổ chảy ra nước cả thôi.
Fenner tảng lờ như không nghe thấy. Một chú bồi non choẹt đến đưa đi các món gọi. Paula thở dài.
Ta ăn món vịt chiên thì hơn. Đầu bếp nhà hàng này dù sao cũng không làm hư món này đâu.
Chớ vội quá, - Fenner cười. - Anh cam đoan nó sẽ dai như chão rách cho mà xem.
Nhưng khi thức ăn bưng ra, hai người không nói gì. Không ngon, nhưng ăn được.
Họ ra sàn nhảy giữa các món ăn dọn ra. Paula cố tỏ ây yếm nhưng Fenner nhất định đạp vào chân cô. Chẳng nên sự gì hết. Lúc Paula đang chọn món tráng miệng, Fenner đẩy ghế đứng lên.
Bây giờ vào việc. Anh đi gặp Pete, em cứ bình tĩnh ních đầy bụng, không lâu đâu.
Fenner cố mỉm cười sau một lời nhạo báng của Paula, rẽ người đi đến văn phòng Pete. Chẳng cần gõ cửa, anh bước vào và đá cánh cửa khép lại.
Pete đang cúi người cộng sổ, ngạc nhiêm ngẩng đầu lên, nhận ra người mới vào, càu nhàu nói:
Làm gì mà vào phòng tôi cái kiểu lạ thế? Anh muốn gì?
Chào bự con, - Fenner đến ngồi góc bàn. - Lâu quá ta không gặp nhau rồi.
Anh muốn gì đấy, - Pete lặp lại, mắt gườm gườm.
Mấy lúc gần đây anh có gặp Harry Levane không?
Pete nhỏm dậy:
Không, không cần gặp hắn. Có chuyện gì thế?
Tôi mới gặp hắn. Anh sắp khốn đốn rồi. ( Fenner buồn bã lắc đầu ). Hắn nói với tôi chuyện cô gái anh mang đi Miami, kỳ nghỉ hè vừa qua. Cô ta còn vị thành niên. Pete ạ, lạ cho anh, chuyện qua quýt đó chắc anh mắc hai năm tù đấy.
Pete giật mình như có kim đâm vào đít, mặt mày trắng bệch.
Láo! Anh nói gì thế?
Fenner mỉm cười thương hại.
Chớ làm ra vẻ ngây ngô, Pete, Harry thấy anh với cô bé. Hắn không quên là nhờ anh mà hắn đã lãnh ba năm tù vì tội quấy rối ở Clifford. Hắn chờ dịp trả thù.
Trán Pete ướt đẫm mồ hôi.
Đồ nhơ nhớp! Tôi sẽ giết hắn. Hắn không có bằng chứng gì hết.
Không, có đấy. Hắn biết cô gái là ai và đã nói chuyện với cô ta. Tôi cho anh biết con nhỏ nhất định kiện đấy.
Pete buông mình ngồi xuống ghế, cất giọng ồ ề:
Cô ta bây giờ ở đâu? Tôi muốn gặp cô ta để thu xếp. Cô ta ở đâu?
Tôi biết. Tôi cũng biết chỗ ở Harry. Mệt đấy, Pete ạ, nhưng không chết đâu. Nếu ta thu xếp với nhau thì tối ẽ không nói gì hết. Tôi cần biết một ít tin tức. Ta trao đổi nhau.
Pete gầm ghè nhìn Fenner.
Anh muốn biết cái gì?
Không gì nhiều lắm đâu, Pete ạ. Anh nhớ Anna Borg không?
Pete tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ờ...mà sao?
Cô ta từng làm việc ở đây?
Đúng.
Cô ta có nói với anh về chuyện Riley bỏ rơi không?
Cô ta không biết gì hết.
Thế có lúc nào cô ta nói đến Riley không?
Còn phải hỏi. Cô ta gầm gừ với thằng cha luôn luôn.
Làm sao cô ta lại quen Schultz?
Pete lưỡng lự.
Có qua có lại nhé. Anh cho tôi biết Harry và cô gái ở đâu phải không?
Ngoéo tay nào!
Vài ngày sau vụ bắt cóc. Eddie đến đây tìm cách bắt liên lạc với Anna nói rằng Măng Grisson muốn nói chuyện với con nhỏ. Lúc tôi cho biết bọn Liên bang theo dõi cô ta chặt chẽ thì hắn bảo tôi gọi Anna đến đây, trong phòng này. Tôi không tham dự cuộc nói chuyện nhưng hai ngày sau Anna hết làm cho tôi mà chuẩn bị làm cho Câu lạc bộ Thiên Thai khi bọn Grisson mở tiệm này. Eddie và cô ta đang sống chung với nhau.
Tại sao Măng Grisson lại quan tâm đến cô ta? - Fenner hỏi dò.
Pete nhún vai.
Chuyện này thì tôi không biết.
Fenner đứng dậy, ngoáy hai địa chỉ trên lốc giấy rồi nói:
Đây. Ở vào địa vị tôi thì nên liên lạc với hai người này thật nhanh. Harry nóng muốn cho anh vào từ lắm. Muốn làm cho hắn câm đi, chắc anh phải tốn bộn bạc đấy.
Trở về phòng ăn, Fenner thấy Paula đang vui vẻ với một gã điển trai cứ dán mắt vào cái áo hở cổ của cô. Fenner đẩy gã ra.
Nào, Cún, chuồn đi, ngứa mắt lắm.
Tên điếm liếc nhìn đôi vai ngang ngửa và cái cằm khiêu khích của Fenner rồi rút lui thật nhanh. Paula nói với gã:
Chớ sợ con khỉ bự đó. Cứ ục mặt vào hắn là xong.
Nhưng tên điếm đã lui ra đến giữa phòng. Fenner mỉm cười.
Này, con miu của anh. Em chọn bạn thật là hay.
Paula ngửa người trên ghế và cười trả:
Anh bạn Mễ của anh có đập vào mắt anh không?
Không. Thôi ta đi. Anh cần phải về ngủ.
Ngủ một mình à?
Ừ, một mình, - Fenner vừa đáp vừa dẫn cô ra cửa. - Anh ngủ lấy sức để sáng mai làm việc. Anh sắp phải đi gặp Anna Borg, con bé ghê gớm lắm.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em