Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Chương 14 - Căn Phòng Của Cô Gái
T
rong sân nhà Sauri, Julia đưa mắt nhìn Rick trong lúc cậu đang chăm chú lắng nghe dòng thông tin của ông Alberto, sau đó cô đi theo bà Rossella vào một căn bếp cũ ốp đá cẩm thạch.
“Câu chuyện đó, ông ấy có thể nói về nó cả ngày,” bà Rossella vừa băng qua căn phòng vừa giải thích. “Nếu cháu không nhìn thấy người hầu nào, đó là bởi sau trải nghiệm tồi tệ với Dante, người hầu nam cuối cùng của chúng ta, Alberto không muốn để ai vào nhà nữa. Và ông ấy cũng không hoàn toàn vô lý, thành phố này lan truyền quá nhiều chuyện ngồi lê đôi mách rồi...”
Julia thấy giờ không phải lúc thích hợp để hỏi về nội dung của những câu chuyện ngồi lê đôi mách đó, cô đi theo bà Rossella lên cầu thang. Họ tới một căn phòng có lẽ đã bị khóa từ khá lâu dựa vào việc bà Rossella phải rất khó nhọc mới mở được nó.
“Cháu chờ ở đây một lát nhé...” Người phụ nữ thầm thì rồi biến mất vào bên trong căn phòng để mở cửa sổ. Một thác ánh sáng tràn vào và bà Rossella reo lên:
“Xong rồi, cháu tới đây nào!”
Đó là một căn phòng ngủ, sàn lát gạch bàn cờ đen trắng. Một chiếc giường phủ ga màu xanh lá kê sát tường, một chiếc bàn tròn nhỏ xếp rất nhiều hộp đựng trang sức, một chiếc gương, một chậu chứa nước và một chậu rửa được trang trí hình hoa.
“Đây từng là phòng của bà Penelope...” Bà Rossella giải thích. “Khi Alberto và bác chuyển tới sống ở đây, chúng ta quyết định giữ nguyên nó như vậy mà không động tới thứ gì.”
Julia bước vài bước trong căn phòng từng thuộc về bà Penelope, cô bé hít hà mùi bức bí, ẩm ướt nhưng lại nhận được một làn hương dịu nhẹ, không hề khó chịu chút nào. Sau đó cô bé dừng lại trước một bức tranh lớn.
“Là bà ấy ạ?” Cô bé hỏi với giọng yếu ớt.
“Ừ. Bà ấy rất đẹp, phải không?” Bà Rossella trả lời cô bé và tiến lại gần.
“Rất đẹp ạ...” Julia thì thầm.
Bức tranh họa hình một cô gái có mái tóc dài sáng màu, được cột bằng một dải ruy băng màu xanh da trời. Cô gái đứng bên khung cửa sổ đang mở. Chính trong căn phòng mà họ đang đứng.
“Bà ấy đã vẽ bức tranh này ạ?” Julia hỏi, đắm chìm vào ánh mắt của Penelope.
“Ồ, không phải. Bức tranh đó do ông Ulysses tặng khi ông tới hỏi cưới bà ấy làm vợ. Nó là của một họa sĩ bậc thầy người vùng Flemish mà bác không nhớ tên.”
Julia không sao rời mắt khỏi bức tranh.
“Cháu rất giống bà ấy, cháu biết chứ?” Bà Rossella nói. “Vì thế bác mới muốn cho cháu xem nó.”
Từ dưới sân vọng lên giọng ông Alberto, phá vỡ bầu không khí trong phòng:
“Thế nào, hai quý cô! Các cô định bỏ rơi chúng tôi à?”
“Bác nghĩ chúng ta nên trở lại chỗ ông già hay cằn nhằn đó thôi.” Bà Rossella cười lớn và đóng những cánh cửa chớp lại.
Ngay lúc ấy, Julia chợt hiểu ra có một sự sai lệch nào đó.
Trong sân, Rick vẻ đau khổ đang ngồi thụp trong chiếc ghế. Ông Alberto đứng dậy để mời bà Rossella và Julia ngồi xuống, sau đó ông tiếp tục câu chuyện của mình.
“Vậy là, như ta đã nói với cháu, chúng ta đồng ý mua lại ngôi nhà của gia đình Sauri, và đây chính là lý do mà các cháu đã gặp chúng ta.”
Rick tóm tắt nhanh cho Julia những chi tiết trước đó:
“Gia đình Sauri đã tuyệt tự khi bà Penelope lấy người họ Moore.”
“Ôi, khỉ thật!” Julia thầm nghĩ.
“Khắp thành phố người ta bàn tán rôm rả khi biết rằng Penny bé nhỏ phải lòng một người nước ngoài. Hơn nữa lại là người phương Bắc.”
“Đúng là vậy.” Ông Alberto xen ngang. “Ta không nói đó là một vụ tai tiếng nhưng... cũng gần như thế.”
Julia nhìn Rick. Cậu bé bình thản gật đầu, hiển nhiên cậu không hề nhận ra điều chúng vừa khám phá được.
Trở lại chủ đề ban đầu, ông Caller vuốt ria mép và hỏi:
“Các cháu vẫn chưa giải thích cho chúng ta vì sao các cháu lại ở Venice này. Từ Anh quốc sang thì hẳn là một chuyến đi dài...”
“Bọn cháu đang tìm một người,” Rick trả lời. “Và vì người đó là bạn của ông Ulysses Moore, nên bọn cháu nghĩ ông ấy cũng là bạn của các bác. Ông ấy từng là, à không, ông ấy tên là Peter Dedalus.”
Cái tên của người thợ đồng hồ lơ lửng trong không khí như một làn khói, thời gian cứ dần trôi mà từ phía ông bà Caller chẳng có chút dấu hiệu lạc quan nào.
“Các cháu nói Dedalus ư?” Ông Alberto lưỡng lự lẩm nhẩm. “Đó là một cái tên mới với ta. Em thì sao, Rossella?”
Cả bà ấy cũng lắc đầu.
“Ông ấy từng là bạn của Ulysses theo kiểu nào?”
“À, ừm...” Rick tìm kiếm sự trợ giúp từ Julia, nhưng cô bé dường như hoàn toàn đứng ngoài cuộc trò chuyện mà chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. “Julia?”
Khi nghe có người gọi mình, cô bé ngẩng đầu lên và nói:
“Thực ra bọn cháu cũng không biết ạ.”
Ngay sau đó cô bé nhìn lên phía ô cửa sổ đóng kín nơi căn phòng của bà Penelope Moore.
“Ôi, khỉ thật!” Cô bé lại nghĩ.
“Ông Peter là một người thợ thủ công lành nghề... nói chính xác là một thợ chế tác đồng hồ.” Rick giải thích. Sau đó cậu bé cúi xuống để lục tìm trong chiếc ba lô. “Đây ạ, chính ông ấy đã làm ra chiếc đồng hồ đeo tay này.”
Ông Alberto Caller cầm nó trong tay với vẻ hồ nghi.
“Cháu nói là đồng hồ đeo tay à? Thế... nó là cái gì?” Ông xoay nó giữa các ngón tay, kinh ngạc vì những thiết kế tinh vi của nó. “Ta tự nhận mình là người mê đồng hồ, nhưng ta chưa từng nhìn thấy thứ gì tương tự...”
“Chúng rất đặc biệt ạ...” Rick giải thích. “Bác có thấy con cú này không? Trông nó hơi giống chữ ký của ông ấy.”
“À, tất nhiên rồi!” Bà Rossella thốt lên khi quan sát chiếc đồng hồ trước ánh sáng. “Con cú! Mình có vật nho nhỏ đó với con cú khắc ở trên, không phải sao anh Alberto?”
“Nhưng nó không phải một chiếc đồng hồ, em yêu.”
“Không, nhưng... nó là của Penelope...”
Trong đầu Rick vẳng lại những lời cuối cùng ông Nestor nói trước khi Cánh cửa Thời gian đóng lại sau lưng chúng: Âm nhạc! Các cháu hãy nhớ rằng Peter phát cuồng vì âm nhạc!
“Ông Peter rất mê âm nhạc.” Cậu bé nói.
“Phải rồi!” Rossella thốt lên với vẻ rạng rỡ. “Anh thấy em có lý chưa, chàng khờ?”
Ông Alberto nhăn trán, trong khi hai đứa trẻ nhìn người phụ nữ với vẻ băn khoăn.
“Cái hộp nhạc mà mình có trên chiếc tủ ngăn kéo ấy!” Bà Rossella Caller thốt lên. “Các cháu có muốn xem nó không nào?”
“Vâng ạ, có thể nó có ích cho bọn cháu.” Rick trả lời.
Sau đó, cả bốn người cùng đứng dậy.
“Julia? Cậu bị sao vậy?” Rick đi chậm lại, thầm thì với cô bạn. “Cậu rất lạ kể từ lúc đi từ tầng trên xuống.”
“Làm sao bình thường cho được! Rick, cậu không nhận ra điều gì à?” Cô bé khẽ trả lời.
“Nhận ra gì cơ?”
“Về bà Penelope.”
“Bà Penelope làm sao?”
“Bà ấy là người thừa kế cuối cùng của gia đình đã tuyệt tự vào năm 1751...”
Julia bỏ lửng câu nói và Rick phải suy nghĩ một chút trước khi hiểu được mọi điều.
Suýt chút nữa thì cậu bé có thể ngất đi được. Rõ là vậy rồi, bởi nếu gia đình bà Penelope Sauri tuyệt tự vào năm 1751, thì bà Penelope chắc chắn phải sinh ra vào thế kỷ 18.
Vậy là ông Ulysses Moore đã du hành qua thời gian để cưới bà ấy.
(...)
Một đoàn diễu hành gồm bốn quý bà vui vẻ đang rảo bước trên những con phố của Kilmore Cove.
“Ôi, cô ấy quả là xinh xắn!” Bà Biggles nói trong khi đưa những quý bà kia về nhà mình. “Lại còn rất đáng yêu. Chị gái tôi dành rất nhiều lời hay ý đẹp cho cô ấy... Dẫu sao tôi sẽ cho các cô xem tất cả những bức ảnh...”
Bước phía sau bà Biggles, bà Bowen đang cố bảo vệ kiểu tóc mới của mình khỏi những cơn gió. Bà giáo Stella thì tìm ô cửa kính hoặc những tấm gương chiếu hậu để kiểm tra liệu những lọn tóc nhuộm sáng của mình có phải là một quyết định quá liều lĩnh hay không. Cô Gwendaline vui vẻ trò chuyện với cả ba người.
“Hy vọng không ai trong số các cô dị ứng với mèo...” Bà Biggles khúc khích cười và mở cánh cửa ngôi nhà nhỏ bằng đá. “Khi người chị gái tội nghiệp của tôi còn sống, chị ấy ho không dứt. Mời các cô vào, cứ tự nhiên nhé!”
Bà Bowen vô thức phủi chân váy dài quá đầu gối của mình và lẩm bẩm:
“Chắc lông lá ở khắp nơi.”
Hai mươi chú mèo cả thảy của bà Cleopatra Biggles đang xếp hàng trên cầu thang dẫn lên lầu trên. Bà chào chúng bằng thứ giọng ngân vang rồi quay lại nói với những vị khách:
“Các cô cứ tự nhiên như ở nhà nhé! Tôi lên trên lấy ảnh.”
Trong khi bà giáo Stella và cô Gwendaline bình luận về cánh cửa thì bà Bowen làm một cuộc dò xét nhanh ngôi nhà. Y như bà đã hình dung, lông mèo bám trên đi-văng, trên tất cả ghế bành, nhiều đến mức khiến mọi nỗ lực tự nhiên như ở nhà của bà đều trở thành không thể. Hơn nữa, còn có một lớp cát mỏng vương khắp sàn nhà, đấy là chưa nói đến việc ở chính giữa hành lang có hẳn một đống cát lớn!
“Marco Aurelio, để ta qua nào!” Tiếng bà chủ nhà vang lên ở tầng trên.
“Theo các bác, mình có đang làm phiền bà ấy không?” Cô Gwendaline đánh liều hỏi khi nghe thấy bà Biggles mở ra rồi đóng vào rất nhiều ngăn kéo.
“Chính bà ấy đã nài nỉ mà.” Bà Bowen nhún vai.
“Tôi thì thực sự rất vui,” bà Stella xem giờ và nói. “Các chị không thấy việc xem lại những bức ảnh cũ thật thú vị sao?”
Thực tế là, hơn cả chuyện những bức ảnh cũ, bà Biggles đã thuyết phục họ về nhà bằng việc nói rằng bà có vô số ảnh của cô Newton thời trẻ. Và bởi nữ triệu phú đó hoàn toàn nằm trong bức màn bí ẩn với người làng, nên việc cô ta có giao du với bà Biggles đã dẫn lối tới những tưởng tượng vô cùng hấp dẫn, do đó cả ba quý bà đều thấy lời mời ấy quả thực không thể cưỡng nổi.
“Chúng đây rồi!” Bà Cleopatra Biggles vui vẻ reo lên và bước xuống cầu thang cùng bốn cuốn album ảnh to tướng.
Bước cẩn thận qua lũ mèo, bà đề nghị những bà bạn hãy tới ngồi trong bếp để có thể trải rộng album ảnh trên chiếc bàn giữa bọn họ. Một phút sau, ấm pha trà được đặt lên bếp và cả bốn bắt đầu tò mò ngắm nghía các bức ảnh đen trắng.
Bà Biggles gợi lại ký ức chung qua các bức ảnh vì chúng khắc họa những thời điểm lịch sử đã qua của Kilmore Cove:
“Bức ảnh này chụp khi tuyến đường sắt vẫn đang còn hoạt động và ông già Núi Lửa Đen vẫn còn ở đó. Đó là một mùa hè bội thu cá ngừ. Còn đây là mùa đông của ba mươi năm trước, khi những người săn cá voi tấn công một con cá voi đang hấp hối ở ngoài khơi... Đây là chị tôi trong chuyến đi tới Ý: Florence, Rome, Venice. Đây là chị ấy trên thuyền gondola!”
Rồi họ quay lại với Kilmore Cove, xem ảnh lễ ban thánh thể của các cô cậu sinh năm 74 và bữa trưa trên bãi biển. Một trong số rất nhiều lễ cưới ở Công viên Rùa và lễ hoa đăng lớn với đám rước tới tận nhà thờ Sant’Elmo. Kế đến là lễ bầu cử thị trưởng và đón tiếp thầy hiệu trưởng tới làng, bà giáo Stella tâm sự rằng thầy ấy có hơi thở kinh khủng khiến đám học sinh khiếp đảm.
“Thời ấy trong làng có nhiều trẻ con hơn!” Bà Bowen bình luận và nhớ lại cảnh phòng khám của chồng mình đầy ắp bọn nhóc xây xước đầu gối.
Và cứ thế: kia là Leonard, người gác ngọn hải đăng, khi anh ta còn trẻ và cả hai mắt còn sáng. Ở trang tiếp theo có bức ảnh mà người ta không thể nhận ra đó là cha Phoenix khi cha nằm dài sưởi nắng với một chiếc khăn mùi soa trên đầu...
“Người đàn ông sau lưng này là ai, người đứng cuối cầu tàu với chiếc mũ thợ săn ấy?” Cô thợ làm tóc trẻ tuổi thắc mắc.
Những người phụ nữ chuyền tay nhau và nheo mắt nhìn thật chăm chú bức ảnh.
“Các cô biết là ai không? Là ông Moore, chủ Biệt thự Argo đó!” Bà Biggles cuối cùng cũng công bố.
Bức ảnh lại đi một vòng nữa quanh chiếc bàn. Bà Cleopatra Biggles có thể có lý, nhưng khó mà chắc chắn được vì người đàn ông ấy đứng quá xa để nhận rõ mặt ông.
Đúng lúc ấy bà Biggles thấy một bức ảnh màu ló ra từ cuốn album và bà nhanh tay chộp lấy nó: đó là Oblivia Newton đeo một chiếc vòng cổ lấp lánh đá quý, chụp cùng một chú chó săn cao đến ngang hông.
“Nó đây rồi!” Bà reo lên, thu hút sự chú ý của các bà bạn. “Cô triệu phú bí ẩn của chúng ta đây rồi.”
Gwendaline cầm trên tay bức ảnh cũ có hình ông Ulysses Moore ở phía sau.
“Tôi có thể giữ tấm này chứ?” Cô thật thà hỏi.
Rồi cô vờ như nó tình cờ rơi vào trong túi mình.