Nguyên tác: Highland Shifter
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Chương 14
Q
ua đôi mắt chim ưng, Simon xà xuống sau một cái cây và âm thầm lướt qua tên lính gác tháp canh phía tây tường thành. Không phải gã hiệp sĩ xem chim ưng như một mối đe dọa, nhưng không cần thiết gây ra sự chú ý nào đến bất kì hình thái động vật mà anh đang hóa thân. Anh hưởng thụ luồng không khí cuối cùng lùa qua đôi cánh khi ẩn mình sau khung cửa sổ tối.
Trước khi vuốt chạm đất, anh sẵn sàng thay đổi hình dạng của mình. Cơn đau quen thuộc bộc phát trên từng đốt xương sống, da căng lên và lông vũ dần biến mất. Bất kể cảm thấy như được giải phóng tâm trí ra sao khi xuất hiện đôi cánh để có thể bay lượn trên tất cả mọi người và mọi vật, có tay có chân và cảm giác ngon miệng của con người luôn làm anh chào đón hơn.
Giữ cơ thể mình từ đầu đến chân, Simon đứng lên trong tư thế cúi người và hít một hơi thật sâu.
Hơi thở hoảng sợ tràn ngập căn phòng.
Anh không phải đang ở một mình.
Bầu trời đã phủ màn đêm và trăng chưa nhô cao.
Không có ánh nến, thật khó để biết ai đang chờ đón anh. Anh nghĩ mình nghe thấy tiếng váy đầm. “Mẹ?”, anh hỏi, hy vọng không phải bà. Việc một người đàn ông trưởng thành khỏa thân tồng ngồng khiến anh thấy không ổn lắm.
“Ôi, Chúa tôi.” Không phải mẹ anh.
Anh có thể cảm nhận được nỗi hốt hoảng của Helen trước cả khi nhìn thấy mặt cô. Tấm váy choàng trượt xuống sàn ngay dưới chân anh, anh nghe tiếng lưng Helen va vào cửa.
“Helen.”
Cô xoay người, lần bàn tay theo vách tường, tìm tay nắm cửa. Simon chộp lấy cái váy, quấn nó quanh hông và chặn cánh cửa trước khi cô mở nó.
“Khoan đã.” “Để tôi đi.”
Simon giữ chặt tay trên cửa, cố gắng ôm Helen bằng cánh tay còn lại để cô bình tĩnh.
Cô luồn qua cánh tay anh và chạy về góc khác của căn phòng nhỏ. “Tránh xa tôi ra.” Giọng cô run rẩy. Cú sốc từ chuyện nhìn thấy anh thay hình đổi dạng hẳn phải khủng khiếp lắm.
Nhân tiện, tại sao cô lại chờ anh ở đây? Ai bảo cô tới? “Helen, được rồi.”
“Được?”, cô rít lên. “Anh… anh vừa… Ôi, Chúa ơi.” Cô lại lẩn vào bóng tối, những bóng đuốc ngoài kia in lập lờ trên tường. Chỉ bằng ý chí, anh gọi lên ngọn lửa từ một chân nến trên tường, và ngay lập tức ánh sáng bùng lên sưởi ấm Helen. Đôi mắt xanh đẹp đẽ của cô mở to, toàn thân cô đông cứng, muốn chạy trốn mà không được. Cô di chuyển tới lui chỉ vài bước chân, bàn tay cô nắm chặt cái váy.
“Làm sao em lại tới đây?” “Mẹ anh nhờ tôi đến.”
Anh sẽ phải nói chuyện với bà. Và cuộc nói chuyện sẽ không vui vẻ gì. Đây không phải cách mà anh muốn tiết lộ quyền năng của mình cho Helen biết.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy, Simon?”
“Lẽ ra tôi nên kể với em theo cách của mình.”
“Kể với tôi cái gì? Rằng anh không phải con người hả?” “Tôi là người”, anh hạ thấp giọng và liếc qua cửa sổ đang mở sau lưng cô.
Cô hiểu ý anh nên hạ giọng. Nén lại âm lượng nhưng trong ngữ khí tức giận thì không. “Anh đã bay vào đây. Đó chẳng giống con người trong từ điển của tôi.”
Simon giơ tay lên và huơ chúng qua lại vài lần. “Thế này không giống người với em à?”
Liếc nhanh cánh tay, ánh mắt cô trở lại gương mặt anh. “Tôi nghĩ anh chỉ là người nói chuyện được với động vật. Anh không bảo rằng anh có thể biến thành chúng.”
“Em có tin không nếu tôi nói tôi có thể?”, anh tiến lại gần hơn.
Cô lùi bước. “Tôi không biết nên tin vào cái gì nữa.” Đôi tay cô run rẩy.
Chết tiệt! Mẹ anh nên giải thích rõ ràng.
“Tôi phát hiện ra khả năng của mình ngay khi chúng tôi đến đây. Tôi chưa bao giờ ngờ vực nó, nhưng cũng không thấy xấu hổ.” Đó là sự thật, dù anh ước mình có thể xóa bỏ vài phút kí ức vừa rồi ra khỏi tâm trí Helen và chỉ kể về nó khi anh cảm thấy cô đã sẵn sàng chấp nhận.
“T… thế, anh là gì? Người chim hả?”
Anh lắc đầu. “Chim ưng rất tiện lợi. Tôi có thể do thám mà không bị phát hiện.
Nét mặt cô dịu lại. “Họ bảo tôi anh đi trinh sát một mình. Nghe có vẻ là một nhiệm vụ cảm tử.”
“Không hề. Chỉ người trong gia tộc mới biết quyền năng của tôi. Kẻ thù chắc chắn không biết gì. An toàn của tôi, của tất cả chúng ta, phụ thuộc vào tính bí mật.”
“Tôi nghĩ thế là tốt.” Cô bẻ ngón tay và nhướng mày.
“Vậy, anh không sao chứ?”
“Tôi ổn. Em mới làm tôi lo lắng, tiểu thư à.”
Helen bắt đầu nhịp chân, với Simon đó là dấu hiệu tốt. Mỗi lần cô nhịp chân, cô đều đặt ra những câu hỏi trong đầu. “Chim à? Chỉ chim thôi sao?”
Lời nói dối đã sẵn trên môi anh, nhưng ngụy trang bây giờ không còn ý nghĩa nữa. “Và nhiều hình dạng khác.”
Cô ngắt lời, “Những hình dạng nào?”. “Sói.
Giống con sói trong rừng ngày đầu chúng ta gặp mặt. “Phải. Là tôi.”
Cô bắt đầu hồi hộp, tiếp tục hỏi. “Những con khỉ đột?” “Không, tôi chưa thử. Tôi đã từng đội lốt cá mập.
Đáng ghét là thở dưới nước không hề thoải mái.”
Cô thôi bộ dạng dũng cảm và nhịp chân, gượng cười nhẹ. Cơ thể cô bắt đầu run lên khi sự căng thẳng trong những ngày qua dần chiếm lấy tâm trí. Helen vùi mặt vào đôi bàn tay, chúi người xuống sàn.
Simon đỡ kịp và ôm cô trong vòng tay mình trước khi cô ngã.
Run rẩy, cô vùi đầu vào vuông ngực trần của anh. Simon dỗ dành và an ủi cô. Cô đã trải qua quá nhiều chuyện.
Giữ cô khi cô khóc đã trở thành thói quen. Không phải anh thấy phiền chuyện cô nằm trong vòng tay mình, nhưng anh muốn nó trong một tình huống khác hơn. Mùi hương nữ tính lấp đầy khứu giác anh, mùi mà anh từng ngửi thấy khi ở trong lốt động vật. Hương thơm oải hương nhẹ nhàng của loại xà phòng mà anh biết phụ nữ thường dùng khiến anh hít thở thật sâu và sảng khoái.
Lòng bàn tay Helen áp trên ngực anh và chầm chậm dò xét. Có lẽ cô đang muốn xác định xem còn cọng lông vũ nào sót lại không. Ngón tay cô lướt nhẹ qua đầu điểm nhạy cảm trên đó làm nó săn lại, buộc phần giữa cơ thể anh dần phản ứng.
Anh cần ngăn chặn sự dò dẫm của cô trên người mình hoặc phải viên mãn việc lợi dụng tình trạng mong manh của cô.
Tóm lấy bàn tay đang di chuyển, anh giữ cho đến khi cô tách ra đủ xa để nhìn sâu vào mắt anh. Khát vọng cháy bỏng chạy dọc sống lưng anh khi cô nhón chân đặt nụ hôn lên môi anh.
Một nụ hôn đầy ngụ ý, sẵn sàng dâng hiến từ người phụ nữ mà anh đã khao khát từ cái nhìn đầu tiên, anh bất lực cưỡng lại. Buông tay cô ra, Simon kéo chiếc eo thon thả sát vào mình và áp môi vào cô. Chúng nóng, ẩm và mời gọi sự khám phá. Đây không phải một cái hôn trộm, hay được sinh ra từ cú sốc, nó ngọt ngào và say mê, nó đáp ứng tất cả các cung bậc cảm thụ.
Ham muốn nhanh chóng biến thành nhu cầu khi cô gắng ép cơ thể mình sát vào hơn. Bầu ngực đầy đặn chạm vào ngực anh và Simon đưa tay đáp lại nhiều hơn trước cơn cuồng nhiệt của cô. Cô nín thở khi ngón cái của anh miết qua khiến đầu nhũ hoa cứng lên.
Helen hôn sâu hơn và trượt bàn tay xuống tấm lưng trần của anh. Cô dừng lại ở hông rồi di chuyển ngược lên, móng tay bấm vào da của anh.
Anh vẫn nấn ná đôi môi cô, nếm từng tấc cho đến khi cả hai cần không khí để thở. Trong tâm trí, Simon biết mình cần ngăn không để sự quyến rũ này lấn át nhưng cơ thể lại có những phản ứng hoàn toàn khác. Simon cắn nhẹ điểm nhạy cảm đang co giật trên cổ Helen. Anh kéo tuột vạt áo lỏng lẻo của bộ váy đầm cô đang mặc, khám phá vùng da trắng mịn trên bầu ngực.
Một phần anh mong đợi cô đẩy ra, nhưng cũng phấn khởi khi cô uốn lưng để anh có nhiều khoảng không hơn. Điểm hồng sẫm lộ rõ khi chiếc váy đầm trượt xuống và Simon dùng miệng bao trọn lấy nó. Anh mỉm cười trên đó khi cô khuỵu gối và gần như kéo cả hai ngã xuống sàn.
Sàn nhà.
Anh cần chấm dứt chuyện này hoặc là kết thúc nó cùng với cô ngay trên sàn đá ẩm ướt. Anh day đầu nhũ hoa của cô giữa đôi môi và nếm lấy nó lần cuối trước khi rời khỏi.
Chúa ơi, cô thật đẹp. Mi mắt khép hờ, đôi môi hé mở mời gọi. Nhưng giờ không phải lúc.
Quá sớm.
“S…sao anh dừng lại?”
“Anh quan tâm nhiều hơn đến sự thoải mái của em nên không thể có em trong căn phòng bẩn thỉu này.”
Anh kéo vạt áo che ngực cô nhưng vẫn giữ chặt lấy cô. Nếu anh đã học được điều gì về những người phụ nữ ngã vào vòng tay mình thì đó là họ sẽ bỏ chạy bất cứ khi nào cả hai ngừng ôm lấy nhau. Simon không muốn cô chạy mất.
Như phản xạ tự nhiên, cô vùng vẫy lùi ra, nhưng anh không để cô đi. Thay vào đó, anh ép môi mình vào môi cô trong nụ hôn đầy hứa hẹn và chỉ dứt ra khi cơ thể cô đã dần thoải mái.
“Anh làm em điên mất, Simon.”
Anh mỉm cười. “Ai đó chắc đang tìm kiếm chúng ta. Một cuộc chiến ác liệt, hay em quên rồi?”
Cô thở dài và thôi nhón chân. “Gia đình anh bắt gặp chúng ta đang hôn một lần là đủ cho cả đời rồi.”
“Phải. Thật khó khi đối mặt với mẹ mà không cảm thấy xấu hổ.”
“Đúng.”
“Có lẽ khi mọi việc lắng đi chúng ta có thể tìm hiểu nhau nhiều hơn.”
Mặt cô đỏ bừng khi nghe câu nói, “Anh thích như vậy”.
Simon hôn lên trán và nắm lấy tay cô. Khi mở cửa, họ nhìn thấy Cian đang đứng tựa ngoài căn phòng cùng điệu cười tinh quái trên khoé môi.
***
Helen đã không gặp Simon suốt ba ngày. Ba ngày dài bị tra tấn tinh thần và những đêm mất ngủ. Trong lúc anh đang trinh sát vùng Cao nguyên dưới lốt chim ưng, theo dõi kẻ thù, gia đình MacCoinnich bố trí lại phòng ốc để đủ cho số lượng ngày càng tăng của những hiệp sĩ đi theo họ. Lãnh chúa Ian có nhiều đồng minh và ít kẻ thù, điều này có nghĩa là lâu đài sẽ bùng nổ quân số. Càng nhiều người tham gia, Amber càng nhợt nhạt. Hai người họ cố bắt tay vào việc sửa lại chuỗi vòng cổ nhưng từ bỏ chỉ sau vài giờ. Mặc dù Helen chỉ mới quen Amber vài ngày nhưng cô lo lắng cho sức khỏe của cô ấy. Càng ngày cô ấy càng trở nên xanh xao.
Khi Helen có chút thời gian ở một mình với Myra, cô hỏi mình có thể làm gì để giúp. “Có chuyện gì không ổn vậy?”
“Là quyền năng của Amber. Thấu cảm của em ấy vượt ngoài những người em ấy chạm vào. Áp lực và lo âu về trận chiến nằm trong tất cả tâm trí bọn họ”
“Và Amber cảm nhận tất cả nỗi lo sợ đó?”
“Thất bại, phiền muộn, căm ghét… em ấy cảm nhận tất cả. Nó tồi tệ hơn cả trong mười năm qua. Em ấy cẩn thận để không phải chạm vào ai khác, nhưng vốn không cần dùng tay để điều khiển năng lực đó.” “Chị ấy không thể ‘tắt’ nó đi à?” Myra hất mái tóc dài đen tuyền của mình qua vai. “Không.” “Thế còn việc tạo ra một tầng đệm? Điều gì đó xoa dịu khả năng thấu cảm của cô ấy với những người khác?”
“Giống như cháu nhét đầu mình dưới gối để giảm tiếng ồn à?”
“Vâng. Mọi người kể cháu nghe những câu chuyện huyền ảo về cách cô đọc suy nghĩ của mọi người hoặc giữ tiếng ồn bên trong phòng để không ai biết được sự thật về cô. Phải có cách nào đó chứ.”
Lora trở lại cùng Tara và Lizzy. Hầu như đám trẻ đã ngủ say ở hai gian phòng dành cho chúng, trai một bên, gái một bên. Cánh phụ nữ sẽ thay phiên nhau trông nom lũ trẻ lúc đàn ông vắng mặt. Chỉ khi lũ trẻ thiếp đi vào ban đêm thì Helen mới được nghe tin tức trong ngày.
“Selma, Briac, lại đây hai cháu”, Lora nói với những đứa lớn nhất.
Khi các thiếu niên đứng cạnh bà, bà cười dịu dàng. “Bà cần hai đứa trông nom các em để bà nói chuyện riêng với mấy cô, mấy dì.”
Briac, đứa trẻ hiểu rõ rằng mình đã quá tuổi để bị gạt sang một bên như trẻ con, ưỡn ngực. Tara ngăn con trai trước khi nó lên tiếng. “Cha yêu cầu con mang gươm bên mình trong khi làm nhiệm vụ, con trai.”
Miệng Briac nhanh chóng ngậm lại và đứng thẳng hơn. Nó vươn tay hướng về phía thanh gươm trên lò sưởi. Gươm rơi vào lòng bàn tay nó một cách an toàn.
Helen nuốt khan. Cô từng nhìn thấy Myra mở cánh cửa bằng ý nghĩ khi hai bàn tay bận rộn, nhưng chưa bao giờ chứng kiến một trong những đứa trẻ làm điều gì tài phép đến vậy. Như thể có chút tôn trọng đối với cậu thiếu niên cầm thanh gươm, và khả năng phết vào mông ai đó chỉ bằng ý nghĩ.
“Các em sẽ an toàn với con.” Nó ung dung bước ra khỏi cửa và đi vào phòng giành cho các cậu bé.
“Vậy còn con?”, Selma hỏi Lizzy.
Lizzy nhìn con gái, mỉm cười. “Cô Myra và mẹ sẽ vào cùng con sớm thôi. Chúng ta không muốn tối nay có rắc rối gì.”
Cô bé gật đầu và hôn mẹ trước khi theo Briac rời khỏi phòng.
Còn lại một mình họ, Helen hỏi, “Mọi chuyện là sao vậy?”. “Briac cần biết nó đang có ích, bằng không sẽ gây rắc rối. Cian cũng y hệt vậy lúc còn tuổi thiếu niên. Tốt nhất nó nên ở lại với những đứa khác. Sự rèn luyện của nó chưa đủ để đứng trên chiến trường cùng mấy người đàn ông.”
“Nó chỉ là đứa trẻ.”
“Mười sáu tuổi, đàn ông thường đã có mặt trên chiến trường.”
“Quá trẻ.”
“Có lẽ vậy”, Lora nói.
“Mọi người mang về tin tức gì?”
Năm người họ chuyển đến gần lò sưởi và tìm chỗ ngồi thoải mái. “Chúng tôi đã biết được tên của một trong các thị tộc muốn chống lại chúng ta.”
Helen chẳng biết bất kì cái tên họ tộc nào, bởi vậy đáp án này không phải điều cô hứng thú nghe, nhưng những người phụ nữ còn lại trong phòng đều giật mình. “Ai?”
“McNeil.”
Tara và Lizzy nhún vai. Myra nhíu mày suy nghĩ. “Mẹ biết cái tên đó không?”
“Ta không rõ”, Lora đáp. “Đã nhiều năm kể từ khi cái tên này được thì thầm ở đây. Rất lâu trước khi chúng ta tìm kiếm Grainna.”
Đó là cái tên Helen biết. Tất cả thành viên nhà MacCoinnich đều nói đến mụ phù thủy Druid ác độc, kẻ đã tìm cách tiêu diệt từng hậu duệ cuối cùng của nhà MacCoinnich. Bà ta đã biến mất, ơn trời, nhưng không phải không trả giá.
“Sao họ tấn công?”
“Chúng ta chưa biết. Để củng cố khu vực này với binh lính của riêng họ chăng? Khó nói lắm.”
“Vậy thì sao, bất cứ ai có gươm lớn nhất thì giành được nhà hả?” Helen cố gắng nắm bắt lí do tại sao đàn ông trong thời đại này gây chiến tranh.
“Trong nhiều năm qua, chuyện này đang diễn ra thường xuyên hơn. Dường như với sự chuyển giao quyền lực giữa Scotland và nước Anh, vùng đất này và các lãnh thổ khác xung quanh đã trở nên có giá trị đáng để mạo hiểm đoạt lấy.”
Hơn bao giờ hết Helen ước chi cô từng quan tâm đến môn Lịch sử châu Âu. Trường học khó có thể nói là nơi cô trưởng thành. Cô bỏ học và thi lấy bằng trung học khi đã lớn. Thậm chí cô từng học vài học kì tại trường Cao đẳng Cộng đồng. Nghệ thuật châu Âu cô biết đôi chút. Nếu một tác phẩm được tạo ra trong khoảng thời gian đặc biệt hỗn loạn thì nó sẽ càng giá trị, nhưng ngoài chuỗi ngày tháng đó, cô chẳng biết chút gì về xu hướng chính trị.
Lizzy lắc đầu. “Ta không nghĩ vậy. Chẳng có bất cứ thông tin nào về cuộc chiến trên vùng đất này trong sách.”
“Sách, sách gì?”
“Khi chúng tôi gửi Myra đến tương lai, cô muốn cô ấy đem về vài thứ. Sách Lịch sử nằm trong danh mục.” Tara hơi nhoài người tới trước khi nói, “Không phải bọn cô lên kế hoạch thay đổi lịch sử, vì cô nghĩ sẽ giữ những viên đá an toàn nếu đưa chúng tránh xa vùng chiến địa”.
“Chưa kể đến việc sẽ bảo vệ được bản thân”, Lizzy bổ sung.
“Chúng ta sẽ không từ bỏ pháo đài MacCoinnich, thậm chí nếu bị tấn công”, Lora nói.
“Nhưng chúng ta sẽ không mạo hiểm an nguy của tất cả thành viên gia tộc vì ngồi chờ một quả bom.” Lizzy không tin mình sẽ chìm cùng với con tàu. Thật thoải mái khi biết có người trong ngôi nhà này sẵn sàng rút lui nếu chiến tranh là vô nghĩa. Helen đã trải qua tuổi thơ khá tồi tệ và cô không mong muốn một cái chết đẫm máu tại thế kỷ XVI.
“Chúng ta đã chiến đấu và hạ gục một cánh quân nhỏ gần một năm nay. Có vài kẻ bị bắt là lính đánh thuê, điều này chứng tỏ bất cứ ai đứng đằng sau cuộc tấn công đều không có những tùy tùng hết mực trung thành.”
“Vậy thì làm sao họ tổ chức được một cuộc tấn công với quy mô lớn? Theo cháu, dường như tất cả mọi anh chàng lực lưỡng dưới kia đều có thể dễ dàng chế ngự những nhóm quân nhỏ.” Helen cố tưởng tượng đây là một trận đánh giữa nhóm phiến quân với một đội quân. Phải có điều gì đó cô đã bỏ sót. “Làm thế nào McNeil thôi thúc được cuộc chiến này?”
“Đó là nghi vấn. Điều mà ta hy vọng Lizzy có thể tìm thấy đáp án trong mấy cuốn sách.”
Helen quay sang Lizzy. “Cháu biết rồi, cô là một sử gia.”
“Vì cô rất thích đến trường”, bà đảo mắt. Helen bật cười.
“Cô đi tìm hiểu cái tên đó, chờ xem sẽ tra ra những gì. Có thể giúp biết chính xác hiện tại gia tộc đó đang ở đâu.”
“Ta sẽ chỉ con vị trí trên bản đồ.”
“Simon sẽ quay về vào ngày mai với nhiều thông tin hơn.”
Helen nghe nói anh đã đi, nhưng cô hết sức kiềm chế nỗi lo lắng đến sự an toàn của anh. “Ngày mai? Cháu tưởng anh ấy quay về mỗi đêm.”
Nó phải đi xa hơn để thám thính cách dàn binh của kẻ thù. Chúng ta đã bố trí quân mình bên sườn phía đông kẻ địch”, Lora giải thích chiến lược của Ian.
“Nó sẽ về mà.” Lizzy nắm tay Helen. “Chờ đợi thật tệ”, Helen nói.
“Ta muốn nhiều hơn thế thay vì chỉ bước ra và đá đít chúng đi.”
“Nhưng để lộ quyền phép của chúng ta sẽ mang đến nhiều lính McNeil hơn. Toàn Scotland và hầu hết nước Anh sẽ tham chiến để xóa sổ vùng đất của những phù thủy.”
Lora liếc quanh căn phòng. “Amber đâu rồi?”
“Nhốt mình trong phòng em ấy”, Myra trả lời mẹ.
“Ta nên đoán ra.”
“Em ấy không khỏe. Nếu con không biết về nỗi phiền muộn của em ấy, con thực sự sẽ tưởng em ấy bị bệnh.” Tara bước tới lò sưởi và đặt thanh củi vào ngọn lửa.
“Helen và con đã thảo luận về hoàn cảnh của Amber. Helen cho rằng có thể có loại màn chắn nào đó chúng ta sẽ phủ quanh em ấy để giảm sự công kính của phép thấu cảm.”
“Một màn chắn phép thuật à?”, Lizzy hỏi.
“Cháu nghĩ vậy”, Helen nói. “Không phải vì cháu biết cách làm sao để tạo ra nó, nhưng dường như mọi người có thể.” Helen chỉ vào một sợi dây quấn treo ở tay nắm cửa. Myra giải thích sợi dây giữ cho cuộn trò chuyện và tiếng ồn trong phòng trở nên yên lặng với bất cứ ai đứng ngoài. Đó là việc mà Myra và Lizzy đã nghĩ ra nhiều năm trước để ngăn các người hầu khám phá ra bí mật gia đình MacCoinnich. Sợi dây được giữ cẩn thận, chỉ sử dụng khi có vấn đề riêng tư cần thảo luận. “Sợi dây mà mọi người chế tạo thành bùa đã hiệu quả. Tại sao không chế thứ gì đó tương tự cho Amber?”
Mọi người lẳng lặng suy nghĩ về lời của Helen. “Cô thích cách nghĩ của cháu”, Lizzy nói.
“Điều đó sẽ hiệu quả.”
“Chúng ta phải thử. Không biết trận chiến sẽ kéo dài bao lâu. Tôi ghét phải thấy Amber khổ sở.” Myra liếc nhìn Helen với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Tạo ra một cái vòng trong lâu đài đầy chiến binh là mạo hiểm”, Lora nói.
“Mạo hiểm hơn đánh mất Amber sao?” Lora lắc đầu. “Không.”
“Vậy thì mẹ hãy bàn bạc với cha Ian trong khi chúng con lên kế hoạch kế tiếp. Chúng ta sẽ ổn hơn khi làm gì đó có ích cho người khác. Đồng thời, ngay lúc cần thiết, nếu Amber cần sử dụng khả năng của mình để phát hiện gián điệp giữa mọi người, em ấy sẽ không thể thực hiện.” Lizzy đã cắt đứt mọi nguyên tắc cơ bản. Chẳng trách Simon đã trưởng thành rất tốt ngay cả trong sự hỗn loạn của việc du hành xuyên thời gian và có phép thuật.
“Mẹ sẽ trở lại.” Lora đứng dậy rời đi.
“Thế, cái vòng đó cần tất cả những nguyên liệu gì?”, Helen liếc nhìn ba người phụ nữ và chờ câu trả lời từ họ.