Số lần đọc/download: 4601 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:35 +0700
Chương 15
C
hỉ mới có mấy ngày nằm một chỗ mà Gia Phong tưởng chừng như lâu lắm. Nhưng có lẽ nhờ thế mà anh đã nghiền ngẫm, đã suy gẫm lại cuộc đời mình. Anh đúng là một thằng đàn ông bất hạnh. Bất hạnh ngay từ nhỏ và bất hạnh trên mọi khía cạnh. Thế thì cũng tốt thôi. Chỉ mình anh chấp nhận số phận, cớ chi anh phải buộc, phải lôi kéo những người khác vào chung số phận với mình. Nhất là Ý Kỳ, không thể để cô ấy sống hoài với niềm đau trong quá khứ. Những lời nói của mẹ nàng đã đánh động Gia Phong không ít. Nhưng anh không cảm thấy buồn bởi vì suy cho cùng, nó vẫn có phần đúng.
- Cậu Phong! Nếu cậu yêu thương Ý Kỳ, thì hãy đừng làm cái bóng ma ám ảnh nó. Tôi biết con gái mình nó vẫN còn yêu và hận cậu. Nhưng rồi mọi việc sẽ ra sao khi cái hình ảnh xấu xa đó vẫn tiềm ẩn trong lòng nó. Tuổi xuân của nó đã trôi qua trong nỗi đau và sự thất vọng rồi. Tôi không muốn nhìn con gái mình ngày càng héo hắt như thế. Cậu hiểu ý tôi chứ?
Vâng. Mọi chuyện sẽ kết thúc, Gia Phong rồi sẽ như cánh chim trời bạt gió, không biết sẽ bay về nơi đâu? Cứ thế mà Gia Phong ngồi lặng đi trong dòng suy tưởng. Anh chẳng hề để ý đến xung quanh, đến đôi mắt u buồn đẫm lệ đang nhạt nhòa qua ô cửa kính.
Hồng Hạnh đẩy cửa bước vào, cô nhận ra ngay sự thờ ơ của Gia Phong:
- Anh sao thế Gia Phong? Vết thương lại có vấn đề à?
Vẫn trong tư thế cũ, Phong đáp mà không quay lại:
- Hạnh đến đấy à? Tôi chẳng sao đâu. Mà giờ này, cô vào đây làm chi chứ?
- Tôi... tôi... - Hạnh hơi lúng túng rồi nhoẻn cười - Nuôi bệnh mà giờ giấc gì hả anh Phong? Anh nên nhớ, ngày nào anh còn ở bệnh viện là còn thuộc quyền giám sát của tôi đó nghe.
Gia Phong bâng quơ đáp:
- Thế thì cô chuẩn bị đi, cô sắp mất quyền đó rồi.
- Hả!
- Cô không cần phải lo lắng cho tôi nữa, kể cả mọi người, chị Loan, Châu cùng Diễm... Ngày mai, tôi sẽ xin xuất viện.
Hồng Hạnh cong môi:
- Anh là bác sĩ chắc? Ở đây, anh là bệnh nhân nhé.
- Cô đừng có lây bệnh nghề nghiệp, bà bác sĩ tương lai ạ. Tôi biết sức khỏe mình mà.
Hình như đôi má Hồng Hạnh đỏ bừng lên vì e thẹn, vì niềm hạnh phúc. Ý Kỳ đứng khuất sau bức tường, nhưng cô vẫn nghe và tưởng tượng ra như thế, vì cô hiểu phép màu của tình yêu mà. Tình yêu nó sẽ làm con người ta đẹp ra và xinh hơn khi hạnh phúc. Còn ngược lại? Ý Kỳ lại cắn môi, nuốt ngược dòng lệ mặn. Phía bên trong, Hồng Hạnh và Gia Phong vẫn còn tranh cãi về sức khỏe, về những ý định của chàng. Ý Kỳ chợt giật nảy người khi nghe tiếng nói như hét của Hạnh:
- Anh làm thế chẳng qua là anh chạy trốn tình yêu. Anh có nghĩ là mình làm như thế là hèn lắm không?
- Hèn ư? Đúng. Trong mắt cô ấy, tôi là một thằng hèn hạ lâu rồi, Hạnh ạ.
- Anh làm tôi tức chết đi được. Cứ tự ti, cứ mặc cảm hoài sẽ giải quyết được gì? Trong khi với hai người, tình yêu đều còn nguyên vẹn.
- Cái gì? Hồng Hạnh vừa nói gì?
Gia Phong chụp mạnh vai Hạnh, khiến cô hơi lúng túng vì sự buột miệng vừa rồi của mình.
- Xin lỗi Hạnh.
- Không có gì. Tôi chỉ vô tình nói theo cảm nhận của mình thôi.
- Hạnh nói láo. Có phải Hạnh gặp Ý Kỳ không? Mà thôi, việc đó cũng chẳng có gì. Coi như việc tai nạn vừa rồi của tôi sẽ giúp cô ấy bớt căng thẳng hơn, khi một giây phút bất chợt nào đó nhớ về cái tên của tôi.
- Anh nói tôi chẳng hiểu gì cả. Tại sao anh diễn lung tung như thế. Thật ra, Ý Kỳ... chị ấy cũng có nỗi khổ riêng. Những ngày anh nằm viện, anh đau một nhưng chị ấy đau mười, đau gấp trăm lần như thế, anh có biết không?
Gia Phong cười chua chát:
- Biết để làm gì? Để có ích gì hả Hạnh? Tôi chỉ mong cô ấy hạnh phúc.
- Hạnh phúc với người mình không yêu ư?
- Không yêu rồi sẽ yêu. Họ sắp đính hôn, phải không?
- Ai nói?
- Vũ Bằng.
Ý Kỳ quẹt nhanh dòng nước mắt. Cô lặng lẽ bỏ đi, những giọt nước mắt vẫn rơi dài, buồn thảm.
Phải, Hạnh nói đúng. Những ngày anh nằm viện với vết thương ngoài da thịt, nhưng Ý Kỳ thì lại là nỗi đau buốt tâm can. Làm sao Gia Phong có thể biết cô đã hằng giờ đứng lặng nhìn anh qua khe cửa. Cô không thể gặp anh. Không có quyền gặp anh, đúng ra là mẹ cô ngăn cấm. Bà không muốn sự phiền hà, hay đúng hơn là không muốn Ý Kỳ phải xiêu lòng. Và thế là cô chỉ được đến cùng Hồng Hạnh, nhưng chẳng bao giờ dám đối diện cùng anh. Gia Phong có bao giờ hiểu cho cô không?
"Bao nhiêu sầu, ôi sầu biết bao nhiêu.
Khi tình yêu, khi theo mãi tình yêu..."
- Về thôi chị Kỳ.
Bước chân của Hồng Hạnh đã đến thật gần, mà Kỳ vẫn ngồi lặng yên trên băng đá. Mãi cho đến khi Hạnh vỗ nhẹ trên bờ vai cô nhắc nhở, Ý Kỳ đứng lên. Hạnh lại hỏi:
- Chị khóc đấy à? Chị Kỳ à! Hạnh không hiểu nổi vì sao chị lại lẩn trốn anh Phong chứ? Chị làm thế có thấy lòng yên ổn, thanh thản không, hay lại phải cứ khóc thầm?
- Tôi... chị... - Ý Kỳ nghẹn lời - Thật ra chị cũng không muốn đâu, nhưng biết đâu thế mà tốt hơn Hạnh ạ. Thôi chúng ta về.
Hạnh vẫn làu bàu:
- Cả hai đều thật khó hiểu. Yêu nhau mà phải khổ sở thế kia, khiến Hạnh thấy mà phát sợ luôn.
Ý Kỳ gượng cười:
- Với Hạnh thì khác. Hạnh nên giữ những gì mình có được trong tay. Mình thành thật mừng và chúc Hạnh những điều tốt đẹp.
- Cám ơn chị. Nhưng Hạnh vẫn ấm ức về chuyện của hai người kìa. Lắm lúc Hạnh muốn nói thật với anh Phong về tất cả sự lo lắng, yêu thương và chịu đựng của chị. Nhưng sợ chị giận Hạnh không giữ lời hứa, nên đành im lặng trong sự ấm ức.
Giọng Ý Kỳ sâu lắng và đượm buồn:
- Mọi chuyện rồi sẽ qua Hạnh ạ. Cái gì rồi cũng có sự kết thúc cả.
- Ý Kỳ à! Chị nói thì nghe hay lắm, nhưng liệu có qua không? Chị thử nghĩ lại đi, hơn bảy năm trời nay, chắc là không ít chứ? Vậy mà với chị, với anh Phong thì thế nào? Người ta nói người trong cuộc thường không sáng suốt, biết đâu điều đó là đúng. Chị nên nghĩ lại đi, nếu tha thứ được tại sao chị lại không tha? Còn nếu quên được, tại sao chị không quên?
- Hạnh không hiểu mình đâu.
- Vâng, có lẽ như vậy. Nhưng Hạnh cũng nói thật, chị đừng buồn nữa. Dù sao xung quanh chị vẫn còn có nhiều người ủng hộ chị, chị cứ suy nghĩ lại.
Cắn môi không nói, Ý Kỳ như đếm từng bước chân mệt mỏi rời khỏi khuôn viên bệnh viện.
Mấy ngày nay, Hải đi đâu mất biệt mà Vũ Bằng tìm mãi không gặp. Lúc đầu anh cũng lo lo, chẳng biết hắn có giở chứng gì không? Nhưng thấy chẳng có gì đánh động cả, Bằng cũng yên tâm, nhất là chuyện xảy ra với Ý Kỳ cũng khá trót lọt êm xuôi. Gia đình Ý Kỳ đã nghe lời chàng mà chẳng buồn để tâm đến sự việc đã xảy ra đó. Cướp hay hành hung gì cũng mặc khi mọi chuyện đã qua, và nhất là Ý Kỳ lại chẳng gặp điều gì cả. Vũ Bằng cũng chẳng phải lo ngại gì. Có lẽ hắn đã rút êm rồi cũng nên, nhưng Vũ Bằng lại phát bực vì tên Dũng "đao". Hắn đúng là tên gian manh, lọc lừa. Vũ Bằng không biết phải tính sao với hắn, khi bây giờ hắn dùng chàng để moi tiền. Hắn làm như Vũ Bằng là két sắt, là kho bạc không bằng. Không có tiền cho hắn thỏa mãn cơn ghiền, thì chỉ cần một cú phone. Chẳng lẽ Vũ Bằng lại lép vế trước hắn sao?
Vũ Bằng long mắt trong sự tức giận và toan tính. Nhưng dù sao bây giờ cũng không cho phép Bằng manh động, bởi vì trước mắt chàng quá thuận lợi. Sự nghiệp của gia đình Ý Kỳ rồi cũng sẽ thuộc về chàng, và cả Trịnh Xuyên, cùng ông Vĩnh... bây giờ đều răm rắp theo những hoạch định của chàng.
Vũ Bằng cảm thấy thỏa mãn. Anh chưa kịp đứng lên thì một ông già bán vé số đi tới mời mọc, cùng lúc tín hiệu từ chiếc di động phát ra. Vũ Bằng vừa nghe, vừa lấy tiền trả ông già bán vé số, anh cũng chẳng chú ý đến cái nhìn tò mò của ông già nọ.
Ở một góc không xa, Kiều Diễm tái mặt khi nhận ra vóc dáng người bán vé số. Cô vội kéo đôi kính đen che khuất khuôn mặt mà trong đầu dậy lên nhiều câu hỏi.
Chờ cho ông ta đã đi ra khỏi, Kiều Diễm điệu nghệ móc gói Dunhill ra, lấy một điếu bật lửa đốt rồi thong dong đi lại phía Bằng. Vũ Bằng chưng hửng vì ngạc nhiên, song giả lả:
- Chào người đẹp. Không ngờ em ngày càng hấp dẫn hơn đấy, Diễm ạ.
- Cám ơn. Có lẽ nhờ Trịnh Xuyên đấy.
- Ô! Ông ta đã say rồi à?
- Điều đó anh phải biết rõ hơn tôi chứ.
Thật ra Diễm biết nhiều chuyện hơn mọi người tưởng. Có những việc mà người trong cuộc như Bằng, như ông Vĩnh chưa tường tận, vậy mà Kiều Diễm đã tỏ rõ. Và cô tin rằng với những đầu mối này, cô sẽ không thua Vũ Bằng. Cô sẽ lật tẩy bộ mặt của anh ta trong từng sự việc sắp xảy ra.
Vũ Bằng nói đôi câu với Diễm rồi đứng lên. Bởi vì thật sự anh cũng chẳng có điều gì để nói trong lúc này cả. Bằng hỏi:
- Em đi có một mình à?
- Không, với ba mẹ tôi và khách, nhưng họ đến sau. Anh không gặp ba tôi sao anh Bằng?
- Thôi không. Có lẽ không tiện. Để lúc khác vậy.
- Vậy chào. Anh cứ đi.
Vũ Bằng vừa đi, Kiều Diễm cũng kín đáo đi ngay, và trên cánh môi hồng đang điểm một nụ cười ẩn ý.
- Vũ Bằng à! Mày không cần phải tới đây nữa đâu. Tao đã xin xuất viện rồi.
- Đâu được. Mày chưa hết hẳn mà, sao lại tùy tiện như thế?
- Tao đã hỏi bác sĩ rồi, chẳng có gì nguy hại hết.
Vũ Bằng chậm rãi:
- Nếu vậy mày cứ về nhà tao như hồi xưa tụi mình...
Gia Phong cười nhạt:
- Mày vẫn nhớ những chuyện đó sao?
- Ừ, vẫn nhớ.
- Có chắc không?
- Mày hỏi vậy là có ý gì Phong? Thật ra sao bỗng dphưng mày lại tránh xa gia đình tao? Khi ấy, ba mẹ tao cũng ngạc nhiên lắm.
- Thế ư? Nhưng mày thì không phải ngạc nhiên chứ gì?
Gia Phong vẫn vặn vẹo, Vũ Bằng thầm hỏi: "Nó đang muốn gì đây?" Nhưng vẫn tỏ ra tỉnh bơ khi Phong tiếp tục:
- Nhưng tao biết có những việc mày không muốn nhớ, cả chuyến xe đi Bảo Lộc hôm này, phải không? Mà thôi, nếu mày muốn quên, tao cũng không nhắc lại làm gì. Tất cả đã qua hết rồi. Hãy hứa yêu thương và chăm sóc cô ấy, không được phụ bạc Ý Kỳ đó nhé. Tao sẽ không tha mày nếu như mày làm Ý Kỳ đau khổ.
Vũ Bằng tức tối, suýt chút nữa đã không bình tĩnh mà nói ra những lời xấc láo mất rồi:
"Hừ! Mày tưởng mình là ai mà lên giọng kẻ cả, dạy đời hả thằng ranh?" Vũ Bằng tự nhủ trong tâm và buộc lòng phải phớt lờ, mặc kệ. Bây giờ, anh đã là kẻ chiến thắng dù có muộn màng, có thủ đoạn đi chăng nữa.
Từ trong phòng mổ bước ra, Ý Kỳ định đi về dãy phòng dành riêng cho bác sĩ, thì giọng của cô y tá phòng hành chánh gọi giật lại:
- Bác sĩ Kỳ! Có khách tìm và chờ bác sĩ ở phòng trực đấy.
- Thế à! Ai vậy cô?
- Một đồng chí công an.
- Hả!
Ý Kỳ tròn mắt nhìn cô y tá mà trong thâm tâm lại đầy thắc mắc, cô buông miệng:
- Anh ta có nói tìm tôi làm gì không?
Cô y tá tinh nghịch:
- Anh nào cơ?
- Thì anh công an nào mà cô vừa nói đó?
- Thưa bác sĩ, em nói đồng chí công an, nhưng mà là nữa ạ. Lachì chứ hổng phải là anh.
Ý Kỳ càng chưng hửng, cô cũng phì cười vì sự hồ đồ của mình, cùng sự lém lỉnh của cô y tá nọ. Ý Kỳ gật đầu, rồi nói:
- Thôi được, tôi sẽ xuống ngay. Cô nói đồng chí ấy chờ tôi một lát nhé.
Bước từng bước chậm để cho những dấu hỏi cứ xoay tròn và nhảy múa trong đầu. Những vấn đề phức tạp trong ca mổ lại không làm Ý Kỳ hoang mang, suy nghĩ mà hình ảnh cô công an nào đó cứ hiện ra. Ý Kỳ không tài nào đoán ra được. Bởi vì theo sự phân tích của Vũ Bằng và nhận thấy việc xảy ra với mình cũng chẳng đến nỗi phải trình báo, khiếu tố, khiếu nại gì cả, nên gia đình Ý Kỳ đã bỏ qua mà không nghĩ đến việc đó rồi. Cớ gì công an lại tìm nàng để xác minh chứ? Ý Kỳ sựng lại trước cô gái trong sắc phục công an. Một nét quen quen... Ý Kỳ chưa kịp mở lời thì cô ta chìa tay theo phong cách riêng của mình:
- Chào bác sĩ Ý Kỳ. Không nhận ra người quen hả?
- Ky xin lỗi. Thật ra... Kỳ mang máng...
- Mang máng tức là không rồi, nếu nghe mình nhắc tiếp. Hà 12A3. Hà...Bá đó, nhớ chưa?
Ánh mắt Kỳ sáng lên và trong trẻo chứng tỏ họ đã nhận ra nhau. Ý Kỳ hỏi nhanh:
- Đúng là Hà rồi. Mà này! Hà vào công an bao giờ thế? Mình nhớ hồi đó, đâu nghe Hà chọn ngành này cơ mà.
Hà chép miệng:
- Thì cũng như Ý Kỳ đó thôi. Ai ngờ cô học sinh dị ứng với máu me, mỗi khi bị vết trầy xước dù chẳng đáng cũng xanh máu mặt. Còn nữa, lại sợ uống thuốc còn hơn con nít... sợ Ông kẹ... Thế mà bây giờ lại trở thành bác sĩ ngon ơ.
Những kỷ niệm như chợt ùa về. Đúng là không ngờ được Ý Kỳ rất sợ máu, sợ uống thuốc...điều đó không chỉ riêng lớp Kỳ mà cả trường đều biết. Bằng cớ là Hà, Hà không học cùng lớp với Kỳ mà vẫn còn biết đó thôi. Mõi khi bị bệnh, đi bác sĩ khám xong là những viên thuốc được Ý Kỳ tích trữ đầy cặp, chứ không phải đầy bụng. Thế mà, vậy hoá ra hay. Ý Kỳ còn nhớ lần đó, một học sinh trong trường bị xỉu bất ngờ đưa vào phòng y tế của trường. Sau khi y tá của trường khám và cho thuốc, nhưng trong phòng y tế lại hết loại thuốc đó. May nhờ những viên thuốc "tích luỹ" của Kỳ trùng hợp. Thế là Ý Kỳ nổi tiếng cũng từ đó. Vậy mà bây giờ, Ý Kỳ lại từng vật lộn với máu me hàng giờ đồng hồ mới lạ chứ.
Giọng Ý Kỳ thoảng nhẹ như dằn cơn xúc động:
- Đúng là đời không lường trước chuyện gì cả, Hà nhỉ. Mà nè! Bá sao rồi? Đừng nói với mình rằng...
- Đúng. Chúng mình bây giờ là một cặp Hà - Bá thật sự. - Hà cắt ngang lời Ý Kỳ với một vẻ khôi hài khiến Ý Kỳ cũng phải ngạc nhiên.
Nghĩ mà buồn cười. Sở dĩ Hà quen Ý Kỳ cũng vì nguyên nhân đó. Bá là anh chàng học cùng lớp với Hà. Trong một lớp lại có hai cái tên ăn ý hợp lại để làm đề tài trêu chọc, bông đùa của bạn bè. Bá rất ghét. Thậm chí vì lý do đó mà anh ta ghét cay ghét đắng Hà. Trớ trêu thay, anh ta lại "mộng ngoài cửa lớp" mà mơ về cô bạn gái cùng khối.
- Bá! Có phải bạn thích...Dê... Yk không?
Bá có vẻ giận, xanh cả mặt mày:
- Thích ai là quyền của tôi, bạn không được ăn nói thiếu văn hóa như vậy Hà ạ.
- Thiếu văn hóa? - Hà hét lên như bị chạm mạch - Bá quá đáng đó nhé.
- Còn hơn Hà. Thật khó nghe.Dùng từ chẳng ra làm sao. Mến, thích có phải dễ nghe hơn không? Còn đằng này, bạn lại bảo tôi... dê.
Hà bật cười khanh khách:
- Dê là họ Dương đó ông cụ, chẳng phải bạn đó tên Dương Ý Kỳ sao? Đúng là cái tên kỳ cục, có một không hai.
- Tên gì cũng mặc người ta, ai mượn bạn bình phẩm. - Bá lại đỏ mặt lên cãi.
Thế đó. Vậy mà bây giờ, không ai ngờ được họ lại trở thành một cặp vợ chồng, chẳng biết có ăn ý hay không? Ý Kỳ lại cười vì những điều nghĩ suy đó.
- Ky chắc bất ngờ khi gặp mình lắm hả?
Hà nhìn Ý Kỳ, đoán Kỳ vừa chìm trong những hoài niệm xưa. Nén chờ cho Kỳ thoát cơn xúc động đó, Hà bắt đầu vào đề:
- Chính mình cũng không ngờ nữa Kỳ ạ. Sau khi ra trường rồi mỗi đứa một nơi. Vả lại hồi đó, nói thẳng ra... Hà chẳng ưa gì Ý Kỳ. Vừa rồi tình cờ mình nhận hồ sơ điều tra một vụ việc. Cái tên thật lạ của Ý Kỳ đã chú ý và bắt mình tin, nghĩ người đó chính là cô bạn cùng trường ngày xưa.
- Điều tra vụ án ư?
Ý Kỳ hơi giật mình. Song cô bình tĩnh lại ngay.
- Thôi, mình về nhé Kỳ. Bạn nhớ đừng ite6't lộ làm hỏng mất sự điều tra của mìnhd dó nghe. Nè! Đây là số đt của cơ quan làm việc của Hà, có gì Ky gọi cho Hà nghe không?
Tiễn Hà đi rồi mà Ý Kỳ vẫn bần thần. Những điều ít ỏi mà Hà vừa nói, lẽ nào lại là sự thật sao? Trời ơi...