Nguyên tác: More Than A Mistress
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Chương 15
J
ane vào sớm, nhưng cô không tài nào ngủ được. Sau nửa giờ cố dỗ giấc ngủ cô đành chịu thua. Cô xuống giường, thắp một cây nến, khoác áo choàng ấm áp ra ngoài áo ngủ, xỏ chân vào dép, và xuống dưới nhà vào căn phòng nhỏ của mình. Chốn riêng của họ. Thiên đường của họ, như anh đã gọi. Ông Jacobs hãy còn thức. Cô nhờ ông nhóm lại lò sưởi. Anh người hầu mang than đến và hỏi cô có cần anh ta giúp gì nữa không.
“Không, cảm ơn anh, Phillip. Thế là đủ. Tôi sẽ tự tìm đường về giường khi nào mệt.” “Vâng, ma’am,” anh nói. “Cô đừng quên đặt khung chắn quanh lò sưởi khi rời phòng, ma’am.”
“Tôi sẽ nhớ.” Cô mỉm cười. “Cảm ơn anh đã nhắc. Chúc anh ngủ ngon” “Chúc ngủ ngon, ma’am,” anh ta đáp.
Jane quyết định sẽ đọc đến khi nào mệt không mở mắt được nữa. Cô ngồi xuống bên lò sưởi, trong chiếc ghế Jocelyn đã ngả mình chiều nay, và cầm một quyển sách lên. Không phải quyển sách anh đã đọc. Cô không động đến nó. Biết đâu lần sau đến anh sẽ muốn đọc chương tiếp theo. Cô giở quyển sách mình đang đọc dở từ tối qua rồi đặt nó lên lòng. Cô nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.
Lẽ ra cô đừng nên cho anh vào đây. Cô biết mình sẽ không còn nghĩ căn phòng này thuộc về riêng mình nữa. Nó là căn phòng của họ. Cô cảm nhận được sự hiện diện của anh ở đây. Cô có thể thấy anh như lúc ban chiều, nằm ườn ra thoải mái nhưng không hề thiếu trang nhã trong chiếc ghế này. Cô có thể nghe thấy giọng anh đọc Mansfield Park như thể anh đang chìm đắm trong câu chuyện giống như cô. Và cô có thể thấy anh đang đứng trước cửa sổ...
Thật không công bằng. Lẽ ra Jane có thể đương đầu với cuộc sống mới của mình nếu mối quan hệ của họ diễn ra như cô trông đợi, chỉ là tình dục đơn thuần. Cô đủ hiểu biết để nhận ra tình dục không phải tình yêu, nhất là tình dục giữa một công tước phóng đãng và nhân tình của anh ta.Cô không biết chuyện này là gì. > Chiều nay anh đã dành ra hơn hai giờ đồng hồ trong căn phòng này với cô - với nhân tình của anh – mà không một lần chạm vào cô. Anh đã không đưa cô vào giường. Sau bữa trà, mà ở đó họ cũng đàm đạo về chiến tranh và những cải cách chính trị - cô là người theo chủ nghĩa hòa bình, anh thì không; cô ủng hộ nhiệt tình sự cải cách, còn anh hết sức thận trọng - anh đã đứng dậy khá đột ngột, nghiêng đầu chào tạm biệt cô, rồi ra về.
Anh để lại cho cô nỗi trống trải mênh mông. Nhưng điều đó không thể là thật, bằng không mọi thứ sẽ đảo lộn - cơ thể cô, tâm trí cô, những cảm xúc của cô. Vì phần lớn thời gian họ ở cùng nhau trong này, anh không phải là Công tước Tresham. Anh Là Jocelyn. Một Jocelyn ít dè dặt hơn con người cô vốn quen. Một Jocelyn không mang mặt nạ. Một người muốn được là chính mình hơn bao giờ hết. Một người cần tình bạn, sự cổ vũ động viên, và - à phải.
Jane thở dài thành tiếng. Một con người cần tình yêu.
Nhưng cô ngờ rằng anh sẽ không đời nào nhận món quà cuối cùng kia ngay cả khi anh biết mình rất cần. Cô càng nghi ngờ việc anh có thể đáp lại món quà ấy.
Và cô là ai mà dám trao tặng chứ? Một kẻ lẩn trốn, kẻ giết người - không, không phải thế. Thậm chí bắt đầu tin vào trực giác của mình. Cô không nghĩ cú đòn đó lại giết nổi hắn. Jane rùng mình khi hồi tưởng lại.
Rồi cô ngả đầu ra ghế và lắng nghe tiếng ông Jacobs hoặc Philip đang khóa cửa trước để đi ngủ. Một lát sau bỗng có tiếng gõ cửa ngoài phòng cô. “Mời vào,” cô lên tiếng. Hẳn đã nửa đêm hoặc muộn hơn. Những gia nhân nên ngủ rồi mới phải.
Nom anh thật oai vệ và ma quái trong chiếc áo choàng dài đen tuyền phủ kín từ cổ đến mắt cá chân. Anh đứng ngoài ngưỡng cửa, một tay đặt trên nắm đấm, trong lúc đó bụng cô lộn tùng phèo và cô biết chiều nay đúng là thảm họa đối với mình. “Vẫn thức sao?” anh hỏi. “Ta trông thấy ánh sáng dưới khe cửa.”
“Ngài có chìa khóa riêng ư?” cô hỏi lại anh. “Dĩ nhiên. Đây là nhà ta mà.”
Cô đứng dậy và đi về phía anh. Cô không ngờ anh lại đến. Và một điều kỳ lạ xảy ra. Anh bỏ tay khỏi núm cửa khi cô đến gần và dang rộng hai cánh tay, lộ ra lớp lót bằng lụa trắng của áo choàng và trang phục buổi tối màu đen và trắng thanh lịch anh mặc bên trong. Nhưng Jane thực sự không để ý đến vẻ ngoài lóa mắt của anh. Cô vẫn bước tới và chẳng mấy chốc đã được bao bọc trong những nếp áo choàng, cô ngẩng đầu lên cùng lúc anh cúi xuống.
Đó là một nụ hôn dài, sâu và mãnh liệt. Nhưng lạ một điều là nó không vương nhục dục - hoàn toàn không có. Jane ít có kinh nghiệm với những vòng ôm và nụ hôn, nhưng bằng bản năng cô biết anh không chỉ là người đàn ông hôn tình nhân trước khi đưa lên giường. Anh là Jocelyn. Và anh đang hôn cô, Jane. Khi nụ hôn kết thúc cũng là lúc anh trở lại là Công tước Tresham.
“Ta sẽ bắt em làm việc đêm nay, Jane.” “Tất nhiên là được.” Cô lùi lại và mỉm cười.
Và rồi thở dốc hốt hoảng khi anh túm chặt cổ tay cô và nhìn xuống cô bằng đôi mắt cứng rắn, lạnh lùng. “Không!” Anh gằn giọng. “Em sẽ không cười với ta kiểu đó, Jane, như ả đàn bà đỏm dáng và rệu rã che giấu sự giễu cợt ngao ngán sau nụ cười mời gọi lạnh nhạt. Không có dĩ nhiên nào cả. Nếu em không muốn ta, cứ việc bảo ta xéo đi với quỷ và ta sẽ đi.”
Cô giật tay ra. “Vậy ngài chờ đợi điều gì khi nói sẽ bắt em làm việc?” Cô giận dữ hỏi. “Phải chăng phụ nữ đi làm việc cho đàn ông trên giường mỗi khi muốn anh ta? Khi ngài gọi nó là làm việc, tức là ngài đã coi em như một ả điếm.” “Chính em,” anh nhắc cô, mắt lạnh như ánh thép, “mới làói về nghĩa vụ và quyền lợi trong hợp đồng. Nó biến ta thành loại người gì? Là cái loại mua quyền sử dụng cơ thể em. Là kẻ mua sự phục vụ từ một con điếm. Nó biến em thành ả đàn bà làm cái nghề nằm ngửa ra cho ta hưởng thụ. Chớ có ra vẻ được quyền nổi giận với ta, Jane, và mong ta ngoan ngoãn cúi đầu tuân phục. Em có xuống địa ngục ta cũng bất cần.”
“Và ngài có thể...” Nhưng cô buộc mình dừng lại và hít một hơi sâu trấn tĩnh. Tim cô đang đập điên cuồng. “Chúng ta lại cãi nhau rồi. Lần này phải chăng là lỗi của em? Nếu vậy thì em xin lỗi.” “Chỉ có thể trách cái hợp đồng mắc dịch kia thôi,” anh lầm bầm.
“Là lỗi của em.” Cô thoáng mỉm cười với anh. “Em thực sự rất vui khi nhìn thấy ngài, Jocelyn.” Vẻ tức giận và lạnh lùng tan dần trên gương mặt anh. “Thật ư, Jane?”
Cô gật đầu. “Và em thực sự muốn ngài.” “Thật ư?” Anh nhìn cô nửa tin nửa ngờ, đôi mắt đen sẫm lại.
Có thể nào đây lại là Công tước Tresham? Thiếu tự tin? Không chắc mình được chào đón? “Em đang nói điều đó trong căn phòng mà bản hợp đồng không có giá trị, nên nó hẳn là thật, về giường với em nào.”
“Ta vừa từ nhà hát về,” anh giải thích. “Ta được mời đến nhà Kimble ăn tối và đã bảo thà đi bộ đến đó còn hơn bị nhét trong xe ngựa. Nhưng đôi chân lại đưa ta đến đây. Em lý giải đi, Jane?” “Em dám nói là ngài cần một cuộc cãi cọ gay gắt với ai đó không chịu thua ngài.”
“Nhưng em là người xin lỗi trước,” anh nhắc cô. “Vì em sai,” cô bảo anh. “Em không khăng khăng đòi thắng bằng mọi giá, ngài thấy đấy. Không như người nào đó mà em biết.”
Anh nhe ră với cô. “Em nhất định phải là người nói lời cuối cùng như mọi khi, phải không Jane? Vậy thì đi thôi. Bởi đó là mục đích ta đến đây và bởi em đã mời ta, ta về giường nào.” Một lần nữa cô như ngạt thở vì khao khát khi bước qua anh và đi trước lên cầu thang. Cô thấy anh không đi theo cô ngay, mà dừng lại đặt khung chân trước lò sưởi sắp tàn.
Có lẽ, cô đoán với nụ cười thầm, đó là việc nhà duy nhất anh từng làm. Sáng mai Kimble sẽ chọc anh không thương tiếc cho xem. Jocelyn bất cần. Có bao giờ anh quan tâm kẻ nào - kể cả đám bạn thân - nghĩ gì hay nói gì về anh đâu? Và ít nhất trêu chọc còn là hành động tử tế.
Sự thực là anh đã phải quay lại đây tối nay. Chiều nay anh đã hoang mang với những sự việc kỳ quặc hơn mức dám thừa nhận. Anh phải quay lại chỉ để tìm chút bình thường trong mối quan hệ với nhân tình. Để bắt cô làm việc. Tất nhiên anh đã sai lầm khi dùng chính những từ ấy với cô. Nhưng anh không quen gượng nhẹ với sự nhạy cảm của người khác.
Anh cởi quần áo, thổi tắt nến, và trèo lên giường với cô. Anh đã bảo cô cứ để nguyên chiếc váy ngủ kín đáo và xinh xắn. Có cái gì đó gợi tình một cách bất ngờ khi túm lấy gấu váy và kéo nó qua đôi chân, qua hông đến eo cô. Anh không muốn vuốt ve kích thích gì đêm nay. Anh muốn làm cái việc mình đến để làm. Nhưng rồi không hiểu sao mọi thứ lại thành khác hẳn. Anh trượt tay vào giữa hai đùi cô và cảm nhận cô. Cô đã khá sẵn sàng. Anh ép toàn bộ trọng lượng của mình lên người cô, mở rộng chân cô ra bằng hai đầu gối, trượt hai tay xuống dưới cô, và đi vào. Cô mềm mại, ấm áp và nóng rực một cách thoải mái. Anh bắt đầu làm tình với cô bằng những cú thúc dứt khoát, mãnh liệt. Anh cố nghĩ cô chỉ là một ả đàn bà. Anh cố nghĩ ham muốn của mình chỉ là tình dục đơn thuần.
Nhưng anh đã thất bại thảm hại. Anh hiếm khi hôn trên giường vì thấy điều đó không cần thiết và quá riêng tư. Nhưng anh đang hôn cô.
“Jane,” anh thì thầm trong miệng cô, “hãy nói là em muốn ta quay lại đi, rằng từ lúc chiều em đã không nghĩ đến điều gì khác ngoài ta đi.” “Vì sao?” Cô thì thầm hỏi lại. “Để ngài có thể cảnh báo em lần nữa rằng đừng trở nên dựa dẫm vào ngài? Em không hối tiếc vì ngài đã đến. Em lấy làm mừng. Cảm giác này thật tuyệt.”
“Quỷ bắt em đi,” anh nói. “Quỷ bắt em đi.” Cô im lặng lúc anh chuyển động. Nhưng ngay khi anh nghĩ cơn cực khoái sắp đến gần, định thúc sâu hơn và nhanh hơn, thì anh cảm thấy hai cánh tay cô khép lại quanh eo anh, bàn chân cô trượt trên nệm và hai đùi cô ôm chặt hông anh trong khi cô rướn người để anh đâm vào sâu hơn.
“Jocelyn,” cô thì thào, “đừng sợ. Xin anh đừng sợ.” Anh đang tiến thẳng đến sự giải thoát và chỉ lờ mờ nghe thấy. Nhưng sau khi đã xong, lúc nằm kiệt sức bên cạnh cô, anh nghe thấy chúng dội lại trong đầu và nghĩ có lẽ mình đã tự tưởng tượng ra.
“Lại đây,” anh nói, vươn tay ra chạm vào cô. Cô cuộn mình nép vào anh, và anh hạ áo ngủ của cô xuống, kéo chăn lên đắp cho cả hai. Rồi anh ôm cô vào lòng, tựa má lên đỉnh đầu cô, và ngủ thiếp đi.
Anh thường qua đêm ở ngôi nhà này, đến gần sáng thì loạng choạng đi về nhà mình để ngủ. Anh chưa từng ngủ đêm nào ở đây. Khi đến đây đêm nay, anh chỉ định vui thú vài giờ để nhắc nhở cả Jane và anh về bản chất mối quan hệ. Jocelyn thức giấc khi ánh sáng ban ngày đang rọi vào phòng. Jane, mái tóc xõa tung với gương mặt ửng hồng và nom hết sức ngọt ngào, vẫn đang ngủ trong vòng tay anh.
Anh gỡ mình khỏi cô và vùng ra khỏi giường, khiến cô cũng thức dậy theo. Cô mỉm cười ngái ngủ với anh. “Ta xin lỗi,” anh nói cứng nhắc trong lúc mặc lại bộ trang phục tối qua. “Ta dám chắc theo bản hợp đồng quỷ quái kia thì ta không có quyền xâm phạm sự riêng tư của em những khi không đòi quyền lợi của mình. Ta sẽ đi ngay lập tức.”
“Jocelyn,” cô nói với vẻ quở trách dịu dàng, và rồi dám láo xược phá lên cười. Một cách vui sướng.
Cười anh. “Ta làm em thấy tức cười hả?” anh quắc mắt với cô.
“Em nghĩ ngài xấu hổ vì đã ngủ quên thay vì chứng tỏ kỹ năng của một người tình lừng danh. Dường như ngài luôn phải chứng minh chất đàn ông vượt trội của mình.” Việc cô hoàn toàn đúng không hề cải thiện được tâm trạng của anh.
“Ta lấy làm mừng vì ít nhất cũng làm em thích thú,” anh nói, hất áo choàng lên người bằng một cái vung tay hậm hực và cài cúc ở cổ. “Ta sẽ tự cho mình vinh hạnh đến thăm em vào thời điểm khác khi cần em. Xin chào.” “Jocelyn,” cô lại dịu dàng gọi khi anh đã mở cửa phòng ngủ. Anh ngoái đầu nhìn cô với đôi mày nhướng lên kiêu ngạo. “Đêm qua là một đêm tuyệt vời. Ngài thật đáng yêu khi ngủ lại.”
Anh không chờ để tìm hiểu cô có chế nhạo anh hay không. Anh bước qua cửa và đóng nó lại sau lưng không được nhẹ nhàng cho lắm. Quỷ tha ma bắt, anh nghĩ, khi nhìn đồng hồ dưới sảnh lúc xuống cầu thang và nhăn mặt nhận ra Jacobs đang đợi sẵn để tiễn anh ra, đã bảy giờ sáng. Anh đã ở đây bảy tiếng đồng hồ. Anh đã ở trên giường cô bảy tiếng đồng hồ, và chỉ ân ái với cô đúng một lần. Một lần.
Anh chào ông quản gia bằng một câu cụt lủn và sải bước xuống đường, mãn nguyện nhận ra chân phải ngày càng ít tê nhức hơn. Ngài thật đáng yêu khi ngủ lại.
Jocelyn không thể không cười khẽ. Cô nói đúng, chết tiệt. Đó là một đêm đáng yêu, và nhờ có giấc ngủ ngon, lâu lắm rồi anh mới cảm thấy sảng khoái như thế. Anh quyết định sẽ về nhà để tắm và thay đồ, rồi đi mua sắm - anh sẽ mua một chiếc dương cầm nhỏ cùng dụng cụ để phác họa và vẽ. Có lẽ điều tốt nhất nên làm trong toàn bộ tình huống khác thường này là thuận theo, để cho nó diễn ra, để nó bắt đầu theo cách nó muốn và theo tốc độ tiến triển của nó tới kết cục không thể tránh khỏi. Sớm muộn gì anh cũng sẽ án Jane Ingleby. Anh đã chán mọi phụ nữ anh từng quen biết hoặc có quan hệ. Anh cũng sẽ chán cô - có lẽ sau một tháng, có lẽ hai tháng, có lẽ một năm.
Trong thời gian đó, tại sao không thưởng thức cảm giác mới lạ của sự - à, đúng, của những từ ngữ đáng sợ cứ lởn vởn trong đầu anh và có nguy cơ thốt thành lời. Sao lại không?
Tại sao không tận hưởng cảm giác yêu đương? Tại sao không nếm thử sự dại dột nhất chỉ một lần trong đời?
Cũng buổi sáng hôm ấy, trong khi say sưa làm việc trong vườn, khoan khoái tận hưởng ánh sáng và hơi ấm của mặt trời trên lưng, Jane đi đến một quyết định. Cô phải lòng anh, tất nhiên là thế. Tệ hơn nữa, cô nghĩ mình cũng đang dần dần yêu anh. Thật hoài công vô ích khi cố chối bỏ tình cảm của mình và có chống lại nó bằng cách nào cũng thất bại.
Cô yêu anh. Nhưng tất nhiên chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Cô không ngốc đến độ mường tượng rằng anh sẽ đáp lại, dù cô biết anh đang bị cô ám ảnh. Với lại ngay cả anh có yêu cô thật đi nữa, cũng chẳng có cái kết hạnh phúc suốt đời để mà trông đợi. Cô là tình nhân của anh. Và còn thân phận thực sự của cô nữa.
Nhưng cô không thể cứ mãi làm một kẻ chạy trốn. Lẽ ra cô đừng bao giờ nhượng bộ thôi thúc hèn nhát đã xúi cô bỏ chạy ngay từ đầu. Nó không giống bản chất con người cô. Cô sẽ phải ra khỏi nơi ẩn nấp và làm điều lẽ ra phải làm ngay khi biết phu nhân Webb không ở London để giúp mình. Cô sẽ tìm đến Bá tước Durbury nếu ông ta vẫn ở trong thành phố. Còn nếu không, cô sẽ tìm hiểu xem trụ sở Bow Street đóng ở đâu và đi đến đó. Cô sẽ viết thư cho Charles. Cô sẽ kể câu chuyện của mình cho bất cứ ai chịu lắng nghe. Cô sẽ làm chủ số phận của mình. Có lẽ cô sẽ bị bắt, xét xử và bị quy tội giết người. Có lẽ thế nghĩa là cô sẽ bị treo cổ hoặc chí ít bị lưu đày hay lĩnh án chung thân. Nhưng cô sẽ không ngoan ngoãn đầu hàng. Cô sẽ chiến đấu cho đến phút cuối cùng - nhưng không phải bằng cách chạy trốn và lẩn lút.
Rốt cuộc cô sẽ bước ra ngoài ánh sáng và chiến đấu. Nhưng chưa phải bây giờ. Đó là thỏa thuận cô đưa ra với chính mình khi nhổ những túm cỏ dại quanh bụi hồng và xới đất cho đến khi nó đạt độ nâu màu mỡ hơn. Một giới hạn thời gian nhất định phải được đặt ra để cô không thể tiếp tục trì hoãn từ tuần này sang tuần khác, tháng này qua tháng khác. Cô sẽ cho mình một tháng, kể từ hôm nay. Một tháng để làm tình nhân của Jocelyn, và người yêu của anh, nhưng tất nhiên anh sẽ không biết vế sau. Một tháng để ở bên anh như một con người, một người bạn trong căn phòng nhỏ, nếu anh quay lại đó, và một người tình trên chiếc giường trên lầu.
Một tháng. Rồi sau đó cô sẽ ra đầu thú. Mà không nói với anh. Tất nhiên anh có thể gặp tai tiếng, khi mọi người biết anh đã chứa chấp cô ở Dudley House trong ba tuần, hoặc nếu có ai phát hiện cô từng là tình nhân của anh ở đây. Nhưng cô không lo chuyện đó. Cuộc sống của anh là một chuỗi những vụ tai tiếng. Tai tiếng luôn đi đôi với anh. Có khi anh còn đặc biệt thích thú tai tiếng này.
Một tháng. Jane ngồi xổm định xem lại thành quả làm việc của mình, thì Phillip từ hướng ngôi nhà tiến lại.
“Ông Jacobs bảo tôi đến, thưa ma’am, để báo với cô rằng có một cái đàn dương cầm mới vừa được chuyển đến cùng một giá vẽ và cả những kiện hàng khác nữa. Ông ấy muốn biết cô định đặt chúng ở đâu.” Jane đứng dậy, trái tim bay vút lên, và theo anh ta trở vào nhà.
Một tháng kỳ diệu, trong tháng đó cô thậm chí sẽ không có che đậy những tình cảm của mình. Một tháng của tình yêu. Trong tuần tiếp theo Jocelyn gần như hoàn toàn bỏ mặc gia đình anh, gia đình Oliver, nhà Forbes, và mọi chủ đềôn chuyện trong xã hội thượng lưu. Một tuần đó gần như sáng nào anh cũng cưỡi ngựa trong công viên, sau đó dành một đến hai giờ ăn sáng ở White và đọc báo, tán gẫu với bạn bè, nhưng chỉ tham gia vài buổi giao tế xã hội.
Tất nhiên Kimble và Brougham tha hồ có mục tiêu cười đùa, và sắp chuyển hướng thành thô tục. Cho đến một buổi sáng, khi cả ba đang đi bộ dọc con đường may là vắng vẻ từ câu lạc bộ White về và Kimble mào đầu. “Tất cả những gì tôi có thể nói, Tresh,” anh ta nói, giả bộ buồn bực, “là bao giờ cô Ingleby thú vị kia cuối cùng cũng làm cậu kiệt sức, cậu có thể chuyển cô ta qua chỗ tôi, nếu cậu vui lòng, tôi sẽ xem liệu mình có làm cô ta kiệt sức được không. Tôi dám chắc tôi biết một hoặc hai mánh mà cô ta sẽ không học được từ cậu. Và nếu...”
Màn độc thoại của anh ta bị thô bạo cắt ngang bởi một cú đấm trúng quai hàm trái. Với ánh mắt kinh ngạc hết chỗ nói, anh ta ngã xuống vỉa hè. Còn Jocelyn nhìn vào nắm đấm vẫn siết chặt của mình với vẻ ngạc nhiên không kém. “Trời đất!” Conan Brougham phản đối.
Jocelyn cộc lốc bảo ông bạn đang thận trọng sờ quai hàm. “Cậu có muốn được toại nguyện không?” “Trời đất!” Brougham lại cảm thán. “Tôi không dám xếp hàng sau hai cậu đâu.”
“Cậu nên nói với tôi chứ, ông bạn,” Kimble thiểu não nói, lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi lồm cồm bò dậy và phủi quần áo, “và quai hàm tôi ắt sẽ không bị ăn đòn. Trời hỡi, cậu yêu cô gái đó. Trường hợp này cú đấm có thể thông cảm được. Nhưng lẽ ra cậu có thể chơi đẹp hơn và báo trước cho tôi, Tresh. Lĩnh một trong những cú đấm của cậu không phải là trải nghiệm thú vị lắm đâu. Không, dĩ nhiên tôi không định ném găng thách đấu cậu, nên cậu không cần mang vẻ mặt dữ tợn như thế. Tôi không hề có ý bất kính với thanh danh của cô ấy.” “Và tôi không có ý gây sứt mẻ tình bạn của chúng ta.” Jocelyn chìa tay phải ra, nó được bạn anh cảnh giác nắm lấy. “Cậu và Conan trêu chọc thì được, Kimble. Hẳn là tôi đã làm các cậu ngạc nhiên. Nhưng đừng để ai khác biết chuyện này. Tôi không muốn danh dự Jane bị xúc phạm.”
“Trời đất!” Brougham đột nhiên phẫn nộ. “Cậu nghĩ chúng tôi là lũ bép xép sao, Tresham? Thật không thể tin nổi! Nhưng tôi không nghĩ sẽ có ngày thấy cậu rơi vào lưới tình.” Anh ta đột ngột cười phá lên. “Yêu đương cái chết tiệt!” Jocelyn cộc cằn.
Nhưng ngoài vụ xô xát đó, gần như toàn bộ sự quan tâm của anh bị hút về ngôi nhà nơi Jane sống và cũng là nơi anh dành hầu hết thời gian. Những buổi chiều và vài buổi tối anh ở trong cái hang nhỏ với cô, gần như không bao giờ chạm vào cô. Đến đêm thì ở trong phòng ngủ, ân ái với cô và ngủ bên cô. Đó là một tuần lễ kỳ diệu.
Một tuần đáng nhớ. Một tuần đầy ắp niềm vui mãnh liệt đến nỗi khó có thể kéo dài. Tất nhiên là nó không kéo dài.
Nhưng trước khi kết thúc, thì một tuần đó....