Nguyên tác: Echoes Of Love
Số lần đọc/download: 1223 / 9
Cập nhật: 2015-09-19 10:35:31 +0700
Chương 14
Trí tưởng tượng và trái tim của cô đã bị bỏ bùa
"Làm tình nguyện mệt quá phải không?"
Shannon đẩy xe lăn về phía bàn Anna đang ngồi thu dọn nhạc cụ lúc kết thúc buổi hội thảo diễn ra vào chiều thứ Sáu.
"Nhưng vui," Shannon nói tiếp, trong khi các bậc phụ huynh tới tấp đến đón con. "Một đứa nhóc trong nhóm tớ thực sự tài năng... Anna, cậu có nghe không đấy?"
"Gì cơ? Ôi xin lỗi. Tớ đang mải suy nghĩ."
"Trông có vẻ đang lo lắng hơn là suy nghĩ, nhìn mặt cũng đủ biết," Shannon nhận xét. "Thôi nào, ăn cái này đi rồi khai thật mau."
Cô nàng dí gói bánh chocolate trước mặt Anna.
"Nhà Musgrove tổ chức tiệc nướng tối nay," Anna nói. "Năm nào cũng vậy trước Lễ Hội - một kiểu lấy lòng những người có thể cáu tiết vì tiếng ồn và những thứ đại loại như thế. Và họ muốn tớ đến đó."
"Có vẻ đây không phải lý do khiến cậu phải triệu tập một cuộc họp khẩn cấp," Shannon châm chọc.
"Felix có thể cũng tới. Anh ấy và Charlie càng ngày càng thân thiết."
"Tuyệt!" Shannon kêu lên. "Thế kế hoạch của cậu là gì?"
"Shannon, vì Chúa, cậu biết là chuyện này chẳng đi đến đâu mà? Anh ấy đã gặp mình ba lần rồi - một lần ở nhà Musgrove, hai lần ở trong làng và nếu muốn anh ấy đã chạy lại nói chuyện."
"Lũ con trai cư xử khác chúng ta," Shannon đáp tỉnh bơ, không hề để í thấy Anna bắt đầu rơm rớm nước mắt. "Cậu phải tiến hành chậm rãi từng bước một - nếu chàng ta nhìn thấy cậu, những hồi ức đẹp tươi, tình yêu và khao khát sẽ trỗi dậy. Tin đi. Mình biết rõ mà."
"Cậu biết à?"
"Có một anh chàng tớ quen - ở gần nhà bà... "
"Cậu kín tiếng thế!"
"Ừ, đó là vì năm ngoái anh ta mời mình đi chơi, nhưng mình đã từ chối. Anh ta mếch lòng, bây giờ khi mình thực sự sẵn sàng thì anh ta lại không. Cũng giống như chuyện với Felix - nhưng cậu phải kiên trì."
Anna bật cười. "OK, OK, hiểu rồi," cô nói. "Vấn đề là, thậm chí nếu mình đến... ôi Chúa ơi!"
Cô giật mình quay lại khi nghe tiếng hét thất thanh lạnh cả sống lưng phát ra từ góc phòng. Alfie Green, cậu bé được cô yêu quý nhất nhóm, đang khóc nức nở, máu mũi chảy ròng ròng. Amanda, trưởng nhóm khoảng ba mươi tuổi gì đó, mặt trắng bệch như thấy ma, đang đứng bên cạnh lấy giấy ăn thấm mũi cho Alfie, nhưng không ăn thua.
Ngay lập tức Shannon và Anna chạy tới, chỉ kịp nghe thấy Amanda kêu là sắp ngất đến nơi rồi và cô ấy ngất luôn tại chỗ. Đám đông náo loạn, các bậc phụ huynh vội vàng dẫn con ra chỗ khác. Một trưởng nhóm nữa là Anthony, nhảy bổ đi tìm đá. Anna nắm lấy đôi bàn tay và trấn an cậu bé trong khi Shannon với kinh nghiệm cứu thương đã chỉ bảo cậu bé cần phải làm gì. Lát sau, Amanda tỉnh dậy, nhìn thấy Alfie vội bò ra khỏi phòng, vì sợ sẽ nôn ra đây.
Mười lăm phút sau, máu vẫn chảy mà mẹ Alfie chẳng thấy đâu.
"Gọi xe cứu thương," Anthony quyết định, điều này khiến bé Alfie bé bỏng hét to hơn. "Gọi lại cho mẹ cháu bé. Cô ta đang ở chỗ quái nào thế? Thời gian đón con đã quá nửa tiếng rồi."
Nửa giờ đồng hồ sau, Anna cùng với Alfie và Anthony đã yên vị trong xe cứu thương trên đường tới phòng Tai Nạn và Cấp Cứu bênh viện Fleckford.
"Anna không thể đi được." Shannon phản đối ngay khi Anthony nói rằng Hội Bảo Vệ Trẻ Em yêu cầu phải có hai người đi cùng Alfie. "Bạn cháu có hẹn rồi. Cháu sẽ đi thay."
"Xin lỗi cháu," nhân viên y tế từ chối chỉ tay về phía chiếc xe lăn. "Nhưng chúng tôi không thể... "
"OK," Anna lên tiếng. "Sẽ ổn thôi. Tớ còn nhiều thời gian quay lại đây bắt xe buýt, lấy xe ôtô về nhà thay quần áo. Mà nếu không đi, cũng không phải chuyện gì to tát cả."
Mỗi một giây phút trôi qua, chuyện lại càng diễn biến phức tạp. Anthony gửi không biết bao nhiêu tin nhắn tới máy điện thoại của mẹ của Alfie nhưng vẫn không thấy cô ấy đến. Bác sỹ cho hay nếu nữa giờ nữa máu vẫn còn chảy thì ông sẽ phải quấn gạc quanh mũi cậu bé.
"Cháu đi đi," Anthony nói với Anna. "Chú sẽ ở đây với Alfie."
Nhưng mỗi khi Anna định đi thì Alfie lại khóc thảm thiết. Cô đành ở lại; cô ở lại trong lúc bác sỹ quấn gạc cho cậu bé, cô ở lại kể chuyện cho đến khi cậu bé chìm vào giấc ngủ chập chờn không yên.
Đúng tám giờ tối, cuối cùng mẹ Alfie cũng tới, tóc tai rối bù, mặt mũi đỏ gay, hai má lem nhem đầy mascara và đôi mắt thì đục ngầu. "Tôi thực sự xin lỗi, xe tôi bị hỏng trên đường các đây rất xa, điện thoại thì bị cắt và khi đi bộ đến ngôi làng gần nhất... "
Anna ra về. Cô liếc nhìn đồng hồ và quyết định gọi taxi dù mất bao nhiêu tiền đi nữa. Một dãy taxi không có người. Nhưng cuối cùng cô vẫy được một chiếc đi ngang qua. Suốt đoạn đường, họ gặp toàn đèn đỏ và các phương tiện di chuyển ì ạch hôm nay lại quyết định chọn cùng một tuyến đường.
Cậu đến chưa? Shannon sốt ruột nhắn tin khi chiếc xe taxi chở Anna vẫn chết dí đằng sau chiếc xe bón phân.
Chưa - quá muộn rồi. Không kịp thay quần áo. Không đi nữa, cô nhắn lại.
Dám không - đúng là kẻ nuốt lời! Có sao mặc vậy đi. Không thì cậu lại phải nhờ tớ tìm giải pháp đấy.
Anna khẽ liếc xuống chiếc quần bò trắng cáu bẩn và đôi giầy thể thao không biết nịnh đầm, chẳng thứ gì là lựa chọn hàng đầu của cô. Nhưng cô đã kịp thời nghiêm khắc nhắc nhở bản thân, cơ hội quay lại với Felix đã hết thì điều này không còn quan trọng nữa. Không ai quan tâm hay để mắt tới nữa.
Không thấy anh đâu.
Tần ngần đứng trước cổng sắt dẫn tới khu vườn nhà Musgrove, cô nhìn quanh một lượt. Từng nhóm người trong làng, tất cả bọn họ cô đều nhận ra, đang đứng tán chuyện dưới những chiếc dù và vọng lâu cắm rải rác trên bãi cỏ. Charlie và Zac ngồi ngả ngốn trên bãi cỏ uống bia. Henrietta và Leo bón xúc xích cho nhau còn Louisa duyên dáng ngồi trên võng tâm sự với Phoebe.
"Em đến rồi à?"
Cô quay lại và anh đứng đó, ngay sau lưng, tay cầm chiếc đĩa.
"Louisa nghĩ là em không đến," anh khẽ nhíu mày. "Chuyện gì xảy ra với em vậy?"
"Em - em kẹt chút việc," cô lắp bắp.
"Việc gì?"
"Em trợ giúp buổi hội thảo về âm nhạc," cô nói. "và cậu nhóc... "
"Lại đây, anh Felix ơi!" Louisa bật dậy vẫy tay rối rít tít mù.
"Anh tới ngay!" anh nói vọng lại rồi quay sang Anna.
"Chắc là một buổi hội thảo nguy hiểm," anh nói, một nụ cười khẽ giật nơi khóe môi. "Em có biết đằng sau áo dính đầy máu không?
Anh chợt ngừng lại. "Em có bị thương không?"
Ít nhất là anh ấy đã chịu nói chuyện với mình, Anna nhủ bụng trong khi lục lọi tủ Mallory tìm chiếc áo nào sạch sẽ. Anh ấy đã có thể đi qua coi như không nhìn thấy mình. Anh rất lịch sự, chỉ cho thấy vết máu mà không làm mình bối rối. Điều này chứng tỏ anh vẫn quan tâm. Đúng không nhỉ? Xin Chúa, hãy đưa anh ấy trở về với con.
"Anna, mình có chuyện hay ho này phải kể cho cậu!" Phoebe lao vào phòng, khẽ liếc lại đằng sau. "Nhìn này!"
Cô nàng thọc tay vào áo, lôi ra chiếc nhẫn có dây xích.
"Cameron và tớ vừa đính hôn!"
"Gì cơ?" Anna há hốc miệng nhìn Phoebe đầy kinh ngạc.
"Cậu không được thở ra một lời nào với ai đâu đấy." Phoebe ra lệnh. "Louise và Hen biết rồi nhưng - "
"Điều này có nghĩa là ngày mai thôi toàn bộ trang Facebook và nửa trang Twitter sẽ bàn tán vụ này." Anna ngắt lời. " Nhưng Phoebe này - mẹ cậu nói gì?"
"Mình chưa báo với mẹ," Phoebe nói. "Đó là lý do mình không đeo nhẫn. Tình huống tế nhị mà. Mẹ không thích Cameron, anh Zac cũng thế. Nhưng chẳng qua họ có định kiến."
"Về chuyện gì?"
"Tuổi tác, phong cách sống, và sự thật là anh ấy có đã từng có vợ... ừm, bây giờ vẫn còn, đại loại là một kiểu, nhưng... "
"Có vợ á?" Anna thở gấp. "Nhưng... "
"Chuyện đã rồi," Phoebe bao biện. "Đó không phải lỗi của anh ấy. Họ sắp ly dị. Khổ thân anh ấy, thấy bảo Alison là kẻ thích kiểm soát... "
"Phoebe, cậu điên rồi - thế học hành thì sao?"
Phoebe ngượng ngùng.
"Đừng nói với mình là... ôi thôi nào, cậu vẫn đi học đại học chứ?"
"Cameron nói là việc gì phải thế," Phoebe đáp chắc như đinh đóng cột. "Anh ấy có nhiều mối quan hệ và có thể kiếm cho mình một công việc trong chớp mắt. Mà mình cần gì phải làm lụng."
Anna đứng chết trân, miệng há hốc, lắc đầu.
"Ơ, thế cậu không chúc mừng mình à?" Phoebe gợi ý. "Hay là cậu ghen tỵ?"
"Tất nhiên là không rồi. Mình chỉ nghĩ cậu bị ấm đầu. Nếu đó là điều cậu thực sự mong muốn thì xin chúc may mắn và chúc mừng. Jamie biết không?"
Phoebe gườm gườm. "Không - sao phải biết?"
"Cậu phải nói trước khi hai chị em sinh đôi kia bép xép. Cậu nợ anh ấy điều đó."
"Tại sao? Anh ta chả là gì với mình."
"Không, cậu khiến anh ấy rất đau khổ. Mình đã gặp mẹ Jamie ở thị trấn, bác ấy nói rằng anh ấy sẽ trở về trong vài ngày nữa. Jamie đã tham gia rất nhiều buổi thử giọng và giành được một vai trong The Bill. Anh ấy sẽ về nhà và nghỉ ngơi trước khi bộ phim khởi quay."
"Hi vọng nó sẽ khiến anh ta quên mình," Phoebe lạnh lùng đáp lời. "Anh ta vẫn gửi thư, bưu thiếp và những bài thơ ủy mị. Buồn không cơ chứ?"
"Đó là điều họ làm khi thực sự quan tâm," Anna thở dài não nề. Đang định quay lại, cô chợt dừng lại.
"Cậu sẽ nói với mẹ chứ? Cả Zac nữa?" Anna nghĩ bụng, ít nhất mẹ và anh trai có thể khiến cô nàng trắng mắt ra.
"Sớm thôi," Phoebe đáp. "Khi Cameron có thể đến mà nắm tay mình. Điều này chẳng có gì khác biệt cả. Mình không như cậu; luôn biết rõ điều mình muốn và không đời nào mình thay đổi chỉ vì những lời thuyết giáo của mẹ."
Cô nàng vén tóc ra đằng sau rồi trừng trừng nhìn Anna. "Mình cứ ngỡ cậu hiểu rõ hơn ai hết.