Số lần đọc/download: 1776 / 73
Cập nhật: 2015-11-09 19:37:07 +0700
Chương 15: Thanh Trừ Kẻ Dị Tâm
- Không thể nào, hắn có thể trở thành người tu tiên thật sao? Xem ra sau này đúng là phái nịnh hót hắn...
Thạch Thiên Long lại nói:
- Nhớ kỹ. từ nay về sau mỗi lần mời hắn đến. để cho Nhạc Lăng. Ngữ Điệp chiêu đãi hắn. Ta biết các con thèm nhỏ dãi hai nàng, nhưng các con phải nhớ, không thể trêu vào các nàng, ngàn vạn lần đừng để các nàng mê hoặc, nhường các nàng chơi đùa với vị thúc thúc này của các con đi thôi...
Thạch Phương Văn lại hỏi:
- Phụ thân, hài nhi đã hiểu. Đúng rồi vừa rồi cơ sở ngầm của chúng ta là thủ hạ của Đàm Nhị Lang báo cáo. Đàm Nhị Lang sẽ không cam lòng chịu thất bại như vậy. Hiện tại y đang vội vàng củng cố địa bàn. tương lai nhất định sẽ hạ thủ đối với Dư Tắc Thành, chúng ta có nên ngăn cản hành động của Đàm Nhị Lang hay không?
Thạch Thiên Long đáp:
- Không cần lo chuyện này. Đàm Nhị Lang muốn làm gì cứ mặc y. Nếu gợn sóng nho nhỏ như vậy hắn cũng không vượt qua được, vậy chúng ta không cần đầu tư vào hắn nữa!
Bị Thạch Thiên Long nói sau lưng như vậy. Đàm Nhị Lang không nhịn được nhảy mũi một cái:
- Con bà nó. không biết là ai nói xấu sau lưng ta...
Hoa Hồ Điệp Hồ Khải bên cạnh nói:
- Nhị ca, theo huynh rốt cục chúng ta nên đối phó với Tiểu tử này thế nào đây? Hắn đã được Thạch Thiên Long nhận làm đệ đệ. còn tuyên bố giữa đường rằng nếu huynh dám ức hiếp hắn. sẽ đánh gãy chân huynh. Rốt cục chúng ta phái làm sao?
Đàm Nhị Lang nói:
- Làm sao ư? Cứ mặc kệ. vốn ta chi muốn hắn làm bù nhìn, để Mạc Đồ giúp chúng ta quản ly phố kia. hiện tại Thạch Thiên Long giáng một đòn như vậy. nếu như chúng ta lùi bước, vậy còn mặt mũi nào đứng ở đất này. Tên Thạch Thiên Long này không phải tâm thường, như vậy ta và Tiểu tử này không còn đường lui nữa, thế nào cũng phái chạm trán với nhau...
Hoa Hồ Điệp nói:
- Thế nhưng hắn biết tiên thuật...
Đàm Nhị Lang đáp:
- Bất quá chỉ là Hòa Diễm Thuật mà thôi, chỗ Đại ca có tiên nhân, nếu như quá lắm. chúng ta sẽ mời họ ra tay.
- Hơn nữa cũng không nhất định phái là chúng ta ra tay. chẳng phải Ma Lễ Thanh cũng muốn báo thù ư? Đây là đệ đệ của Bạch Hà Tích, nhân vật đã từng giết chết Bang chủ bọn chúng, quá đủ phân lượng. Bất quá hiện tại còn chưa tới bước ấy. hiện tại chúng ta không cần lo tới Tiểu tử này. Trước hết hãy khống chế hoàn toàn đệ tử trong địa bàn. nửa tháng sau rồi hãy nói.
- Thủ đoạn đối phó với hắn không ít. Dù tiên thuật hắn lợi hại, có thể chống được đội cường nỗ của Đại ca âm thầm bắn lén không? Dù là đối phó hắn. chúng ta cũng không cần Ma Lễ Thanh, trước tiên hãy châm ngòi cho Thủ Noãn bang va chạm cùng hắn. dạy cho hắn một bài học. Nếu hắn còn chưa hiểu chuyện, lúc ấy hãy cho Ma Lễ Thanh phế hẳn đi. Lúc ấy hắn xảy ra chuyện, người trong đường sẽ cho rằng do người Thủ Noãn bang gây ra. Đại ca chúng ta có thể mượn cơ hội này thôn tính Thủ Noãn bang, làm cho thế lực hùng mạnh hơn nữa.
- Lúc trước Mãnh Hổ bang bất quá chỉ là một bang phái nho nhỏ. hiện tại bọn chúng được như bây giờ. vì sao chúng ta không được? Đối phó với Tiểu tử kia. cần chúng ta ra tay sao. có tiên thuật thì đã sao?
Hoa Hồ Điệp nói:
- Vậy bên Thạch Thiên Long phái làm sao. y nói rằng sẽ bảo vệ Tiểu tử kia...
Đàm Nhị Lang cười nói:
- Nói thì ai mà không nói được, ai không nói dễ nghe? Nếu thật lòng bảo vệ, y sẽ không nói ngoài dường như vậy. Hơn nữa Đại ca chúng ta là em vợ Thạch Thiên Trụ. Thạch Thiên Trụ sẽ không khoanh tay đứng ngó, y thèm quyền lợi của Thạch Thiên Long đã lâu. Yên tâm đi, chỉ cần không gặp chuyện không may trong thành. Thạch Thiên Long sẽ không thành vấn đề. Không phải địa bàn của tiểu tử kia có ba thôn trại hay sao. làm sao hắn không ra khỏi thành được, mà ra khỏi thành rồi trời cao Hoàng đế xa...
Hoa Hồ Điệp ngợi khen:
- Cao mình. Nhị ca quả thật cao mình. À phải, thủ hạ của Đại ca gần đây vừa Hái được ba đóa hoa Tình Nhân trong núi. cho người đưa tới. hay là chúng ta hướng thụ một chút đi...
Đàm Nhị Lang lắc đầu:
- Không, để cho Thạch Thiên Vân đi thôi. Hoa Tình Nhân là xuân dược tốt nhất, nhưng lại có ba phần độc. cùng làm tôn thương nguyên khí. Hay là chúng ta đê cho Đà chủ hướng thụ. để cho y sớm ngày cõi hạc quy thiên...
Ra khỏi Yên Chi lâu. Lưu Hồ Tử nói:
- Tốt rồi. Yên Chi lâu phiền phức nhất đã thu phục, địa bàn coi như đã tiếp nhận thuận lợi. Đi. tiến hành bước tiếp theo, ta dẫn các ngươi tới trụ sở của chúng ta trên phố Ngọc Kiều này. Nơi đó có đám đệ tử của chúng ta, bọn chúng đều là địa đầu xà, bất cứ chuyện gì cũng biết rõ.
- Đúng rồi. trong đó có một tên Phó Chấp Sự là Mạc Đồ. vốn y là Long đầu Đại ca Điều động nội bộ cả phố Ngọc Kiều này. có khả năng sẽ có thành kiến với ngươi. Sở trường của tên này là một đôi Nga Mi thích và ám khí Băng Phách thần châm, ngươi phái cần thận
Dư Tắc Thành gật đầu đáp:
- Nếu y ngoan ngoãn làm việc, ta sẽ Dung nạp. nếu muốn giở trò. vậy chớ trách ta!
Phó Cương bên cạnh nói:
- Người này dưới thời lão Đường chủ, ta đã từng tiếp xúc. tính tình y nhỏ mọn hẹp hòi khắc bạc. ám khí của y nham hiểm vô cùng, có thể phóng ra bảy mùi độc châm một lúc.
Những lời này của Phó Cương, nội Dung chỉ là phụ. quan trọng là tỏ ý từ nay về sau một mực nghe theo sự chi huy của Dư Tắc Thành. Trước kia thật ra Phó Cương hết sức khinh thường Dư Tắc Thành, bởi vì hắn còn quá nhỏ. Nhưng hắn thi triển tiên thuật tại phân đà. đã khiến ông kinh hãi. Đặc biệt trong Yên Chi lâu. hắn đối xử bình đăng với đệ tử thủ hạ. tôn trọng phụ tử bọn họ. khiến cho ông cảm động vô cùng, bất giác đã xem Dư Tắc Thành chân chính là Chấp Sự lãnh, đạo mình.
Dư Tắc Thành nghe vậy quay đầu lại nhìn Phó Cương. Ánh mắt hai người gặp nhau, ngầm hiểu trong lòng, không khỏi gật gật đầu. tỏ vẻ đã hiểu.
Lưu Hồ Tử dẫn dắt, mọi người đi một lúc đã tới dãy phố thứ ba là phố cổ Lãng trong ba dãy phố của địa bàn Dư Tắc Thành. Tất cả cùng vào một tòa đình viện tưởng xanh ngói đỏ. đại môn bằng sắt đúc thành, vừa nhìn đã biết là nhà giàu có.
Lưu Hồ Tử nói:
- Nơi đây vốn là nhà của một trong những Đà chủ phân đà trước kia của Dã Lang bang, sau bị chúng ta chiếm, phân cho các ngươi làm trụ sở. Nhưng cũng không phải là cho không, mỗi năm phái nộp một trăm lượng bạc phí thuê.
- Các ngươi có thể ở lại nơi này. bất quá tốt nhất là về ở phân đà. nơi này không an toàn bằng ớ phân đà.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Ta hiểu, hôm nay chúng ta sẽ trở về phân đà, hiện tại trời không còn sớm nữa. gặp qua đám đệ tử này một chút, sau đó chúng ta trở về.
Lưu Hồ Tử nói:
- Đám đệ tử này là đo Mạc Đồ tuyền chọn, theo chế độ. ngươi có thể dẫn dắt ba mươi đệ tự. vượt qua số này, phân đà sẽ không phát lương. Bất quá cũng không ai quan tâm tới lương bòng, chủ yếu là dựa vào thu nhập ở địa bàn.
- Nếu đám đệ tử này không hợp ý ngươi, vậy đừng nhận bọn chúng, ở phân đà vẫn còn hơn bốn mươi đệ tử vẫn chưa theo lão Đại nào. lúc đó trở về tha hồ chọn lựa.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. cả bọn tiến vào trong đình viện. Chi thấy quanh Cảnh bên trong đổ nát hoang tàn. bàn ghế vứt chỏng trơ tứ phía.
Trong viện có mười bảy, mười tám tên đệ tử, có tên hơn bốn mươi, có tên hơn hai mươi, tên nào tên nấy trông đáng vẻ vô lại. vừa nhìn đã biết là một bọn lưu manh. Thấy bọn họ tiến vào nhưng không ai trong bọn chúng ngẩng đầu lên, giống như không hề nhìn thấy.
Lưu Hồ Tử kêu to:
- Đây là Long đầu Đại ca của các ngươi, mau tới ra mắt!
Dứt lời. nhưng không ai đứng dậy. vẫn ai làm việc nấy như trước. Lưu Hồ Tử lại kêu:
- Các ngươi có nghe không, Mạc Đồ đâu? Y đâu rồi?
Lúc này cửa nhà trong mớ ra. Mạc Đồ bước rạ phía sau y là vài tên đệ tử. Đám đệ tử trong săn vừa thấy V tiến ra, lập tức thi lễ:
- Ra mắt Chấp Sự.
Dư Tắc Thành mún cười, đây là Mạc Đồ muốn thị uy với mình, nhưng hắn vẫn không có hành động gì. Mạc Đồ hùng hổ đi tới. hai mắt trợn trừng nhìn Dư Tắc Thành chăm chú.
Dư Tắc Thành đối chọi ánh mắt với y. không hề nhân nhượng. Hai người nhìn như vậy một hồi. vẻ mật khinh miệt của Mạc Đồ dần dần trở nên coi trọng, vốn y nghĩ Dư Tắc Thành chỉ là một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa, không thèm để ý chút nào, Hơn nữa tin tức của y không thông, không ai đưa tin cho y. Nên y không biết biểu hiện của Dư Tắc Thành ở gần đây.
Hai người đối mặt hồi lâu, bất chợt huyết năng trong cơ thể Dư Tắc Thành khẽ động. Mạc Đồ chợt thấy hai mắt Dư Tắc Thành đò ngầu như máu. còn hai mắt mình đột nhiên đau nhức, lập tức quay đâu tránh né.
Ngay tức khắc. Phó Cường. Phó Thần phía sau Dư Tắc Thành bật cười ha hả. đám đệ tử khác không khỏi cảm thấy khí thế của phe mình giảm sút.
Mạc Đồ chớp mắt một hồi. cảm giác đau đớn kia mới biến mất. bèn ôm quyển nói:
- Tại hạ Mạc Đồ. tham kiến Long đầu Đại ca.
Dư Tắc Thành gật đầu nói:
- Mạc Đồ ngươi là Phó Chấp Sự trong phân đà?
Mạc Đồ đáp:
- Đúng vậy. Chấp Sự Đại nhân!
Y cố ý nói lớn tiếng hai chữ Đại nhân, cố tình châm chọc Dư Tắc Thành còn nhỏ tuổi, đám đệ tử bên cạnh cười vang ha hả.Dư Tắc Thành tiếp tục nói:
- Ngươi thân là Phó Chấp Sự, hẳn biết bang quy, Ngươi xem nơi trụ sở này đã bị bọn đệ tử làm ra cảnh tượng thế nào rồi có còn chút khí thế nào của Mãnh Hổ bang chúng ta hay sao?
- Những đồ vật ở Đây đều là vật của phân đà. bọn chúng làm hư hại như vậy. quả thật không coi uy nghiêm của phân đà ra gì. càng không coi bang quy ra gì!
- Ngươi nhìn lại mà xem. bọn này dáng vẻ lưu manh vô lại. nhưng có từng cầm đao kiếm, đổ máu vì Mãnh Hổ bang ta hay chưa?
- Ta hỏi ngươi, phái chăng bọn chúng vừa vào bang gần đây?
Dư Tắc Thành câu sau lớn tiếng hơn câu trước, khí thế uy nghiêm, dùng bang quy đè ép. Mạc Đồ không có lời nào để nói. nghe hỏi như vậy vội vàng trả lời:
- Bọn chúng mới vào bang, không biết quy củ.
Y muốn lấy cớ từ chối trách nhiệm, không ngờ đã rơi vào bẫy của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành quát lớn:
- Hôm nay Thôi Đường chủ đã có chỉ thị. phái quản lý nghiêm ngặt những đệ tử vừa mới nhập đà. không được để thật giả lẫn lộn, chi giữ lại thành phần có thể chiến đấu liều mình vì bang khi xảy ra chuyện.
- Thật ra ta cảm thấy rất nghi ngờ bọn đệ tử mà ngươi thu nhận. Căn cứ theo chỉ thị của Tổng đường, căn cứ theo mệnh lệnh của Thạch Đà chủ. cho nên ta muốn kiểm nghiệm lại. Chỉ có kẻ nào đủ tư cách mới có thể trở thành huynh đệ trong đà chúng ta. Ngươi tỏ ra bất phục, dám lệnh cho bọn chúng phản đối ư?
Dư Tắc Thành nói những lời này. mượn danh nghĩa Thôi Phó Đường chủ. Thạch Đà chủ chụp mũ. lập tức khiến cho Mạc Đồ toát mồ hôi lạnh, không có lời nào để nói. Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Hay là như vầy. ba người Phó Cương. Phó Cường. Phó Thần tới Đây. chỉ cần kẻ nào có thể qua được mười chiêu, sẽ đủ tư cách ở lại làm đệ tử. Mời Lưu Sư gia làm trọng tài phán xét!
Ba người Phó Cương lập tức ôm quyển đáp:
- Tuân lệnh Long đầu Đại ca!
Hồ Trảo Thủ mà ba người bọn họ tu luyện có một đặc điểm, chính là vừa khơi đầu đã có thế công sắc bén vô cùng. Nếu mấy chiêu đầu không giết được đối thủ. vậy mấy chiêu sau cũng không còn sát chiêu.
Lúc này không ai đám coi thường Dư Tắc Thành nữa. Trong viện có tổng cộng hai mươi mốt tên đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phái. Đúng lúc này. trong nhà có hai tên đệ tử mang ra một cái bàn và vài cái ghế. bày ra bàn trọng tài. Dư Tắc Thành mời Lưu Hồ Tử ngồi xuống, mình ngồi vào giữa, nói với Mạc Đồ:
- Mạc huynh đệ. lại Đây. ngươi cũng ngồi đi. chúng ta cùng nhau bình phầm.
Ba người ngồi xuống. Dư Tắc Thành quay lại nhìn thoáng qua hai tên đệ tử vừa mang bàn ghế ra. Hai người này chưa tới hai mươi tuổi. tay chân lanh lợi. nhưng y phục trên người khác với đám tay chân thân tín của Mạc Đồ. vô cùng rách rưới, vá chẳng vá chịt, vừa nhìn là biết không phải đệ tử thân tín.
Hai người này thấy Dư Tắc Thành nhìn về phía bọn họ. lập tức gật đầu mỉm cười. Dư Tắc Thành cũng khẽ gật gật đầu. Tới bây giờ Mạc Đồ vẫn không nhìn ra Phó Cương là ai. có thể nói tên này không biết thức thời. Không nối chuyện khác, đám đệ tử của y mặc y phục xấu có tốt có. có thể thấy rằng y đối xử không bình đẳng với đệ tử của mình. Cho nên trong đám đệ tử này không phải toàn bộ đều là thân tín của y. tự nhiên sẽ có người ôm lòng bất mãn. Như hai tên đệ tử vừa rồi rất nhanh đã phán đoán ra. nhanh nhẹn bày bàn ghế. Dư Tắc Thành ghi nhớ chuyện này. người có tẩm nhìn như vậy rất đáng để bồi dưỡng.
Phó Cương bước ra giữa săn. ông là người đầu tiên ra khảo nghiệm.
Mạc Đồ nhìn một tên tráng hán bên cạnh, lấy mắt ra hiệu, tên tráng hán nọ lập tức nhảy ra. quát lớn:
- Lỏi con kia quá coi thường người khác, đừng nói mười chiêu, hôm nay gia gia sẽ phế ngươi!
Dứt lời. y múa Tề Mi côn lao về phía Phó Cương. Một côn của tên này hùng hổ oai phong, kình phong toát ra vun vút. Vừa ra tay đã biết võ công mạnh yếu. thật ra một côn này chỉ là thức mở đầu. nhìn bộ pháp của y không ra chữ Đinh cũng không ra chữ Bát. trong một côn này ngầm ẩn giấu bảy thế biến hóa, ba chỗ sát cơ. chính là Bàn Long côn phép của phái Nhạn Đẳng.
Phó Cương là lão giang hồ. chi liếc mắt một cái đã nhìn ra sách lược của đối phương.
Ông Vốn đã uất ức một thời gian, khi còn trẻ ngông cuồng đắc tội không ít người, bị bỏ mặc mấy năm trời phái buôn bán nhỏ sống qua ngày. Hôm nay coi như tới ngày có thể ngẩng cao đầu. đâu chịu để mất mặt dễ dàng như vậy được.
Ông không hề lui tránh mà tiến lên một bước, giơ tay chộp ra một trảo, dùng thiết trảo tiếp côn. Hổ Trảo xuất ra loang loáng, giữa không trung chộp trúng Tề Mi côn. Hổ Trảo Thủ lập tức phát lực. Một tiếng hổ gầm vang lên. Tề Mi côn làm bằng gỗ lim rắn chắc vỡ nát.
Phó Cương bước ngang một bước, nhanh nhẹn trả đòn. đánh trúng vào mặt tráng hán kia khiến cho y ngã lăn xuống đất. Tráng hán lăn mấy vòng mới đừng lại. miệng phun ra bảy chiếc răng, xem như đã được một bài học về tội ăn nói ngông cuồng. Đây là Phó Cương đã hạ thủ lưu tình, nếu như một trảo đó dùng Hổ Trảo Thú. lập tức có thể đập vỡ đầu tráng hán.
Vừa rồi một trảo kia chộp vỡ Tề Mi côn. chính là biểu hiện phóng xuất chân khí. Mạc Đồ vốn lòng dạ hẹp hòi. dưới tay ngoài vài tên thân tín. những kẻ còn lại toàn là một phường vỗ mông ngựa, thấy Phó Cương ra tay đều giật mình kinh hãi không thôi.
Phó Cương quát lớn:-Người như vậy cũng xứng là huynh đệ trong bang sao. người kế tiếp!
Bên cạnh Mạc Đồ lại có một người lao ra, tay cầm Bát Quái đao. chém liên tục ba đao về phía Phó Cương. Thật ra thủ hạ của Mạc Đồ rất có tài. Bát Quái đao múa ra những bông đao hoa, đao hoa này là đo phóng xuất chân khí mà thành. Phó Cương vung trảo ngăn chặn, chân khí vờn quanh hai tay. giống như Mãnh Hổ há mồm. Trảo đao chạm nhau, chân khí đối kháng, phát ra tiếng vang thật lớn.
Hai người lại xông vào nhau, nhưng tên sử Bát Quái đao không đủ nội lực. chân khí phóng xuất cũng chi được bày đao. dần dần đao hoa biến mất. Phó Cương lập tức nắm lấy sơ hờ. một chiêu Không Thù Nhập Bạch Nhận, vào chiêu thứ chín dùng lực phá đao. đoạt lấy Bát Quái đao.
Lúc này Mạc Đồ mới trấn tĩnh tinh thần:
- Ngươi... ngươi là Thiết Trảo Phó Cương đó sao. lúc trước chúng ta từng làm nhiệm vụ cùng nhau...
Phó Cương đáp:
- Bây giờ Mạc lão đệ mới nhận ra ta sao. quả thật là quý nhân hay quên, lúc trước ta từng cứu ngươi một lần.
Sắc mặt Mạc Đồ lập tức bừng đò:
- Y là Thiết Trao Phó Cương, đệ tử của ta không ai có thể là đối thủ. như vậy không công bằng chút nào...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Được rồi. Phó lão ca ra nghi đi. Phó Cường, ngươi lên!
Phó Cương lui xuống, đổi lại là Phó Cường, nhưng lúc này không ai dám bước ra lãnh giáo. Dư Tắc Thành bèn đưa tay chỉ một trong hai tên đệ tử mà y cảm thấy hài lòng lúc nãy:
-Ngươi lên!
Sau đó, Dư Tắc Thành lấy mắt ra hiệu cho Phó Cường, Phó Cường lập tức hiểu ý. Tên đệ tử nọ mặt xanh như tàu lá. những người xung quanh phát ra một tràng cười chế nhạo. Y nghiến răng cầm lấy một thanh đơn đao. tiến lên luận võ.
Võ công của y hết sức bình phàm, cũng biết võ vẽ một vài chiêu, chém ra loạn xạ. Phó Cường đã nhận được chi thị của Dư Tắc Thành. hạ thủ lưu tình, giằng co cùng ỵ hơn mười chiêu, lập tức trở thành tên đệ tử đâu tiên đủ tư cách.
Tiểu tử này nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần lại. Dư Tắc Thành hỏi:
- Huynh đệ ngươi tên gì?
Tiểu tử này hồi đáp:
- Thuộc hạ tên là Mã Thiên Vũ. bái kiến Long đầu Đại ca.
Dư Tắc Thành móc trong người ra hai lượng bạc cuối cùng đưa cho y:
- Cho ngươi số tiền này. mai thay y phục mới cho ta. Tất cả mọi người là huynh đệ trong bang, có áo cùng mặc, có cơm cùng ăn. Thủ hạ của ta, ta tuyệt đối không bạc đãi. sẽ đối đãi đồng đều.
Dư Tắc Thành vừa nói ra những lời này. lập tức nhiều tên đệ tử xung quanh hai mắt sáng rực. cái nhìn về Dư Tắc Thành đã hoàn toàn thay đổi.
Thấy Mã Thiên Vũ chịu được hơn mười chiêu dưới tay Phó Cường, lập tức có người nảy sinh hy vọng, thân tín của Mạc Đồ lại nhảy ra một người, bắt đầu khiêu chiến Phó Cương.
Bên cạnh Mạc Đồ có bốn hảo huynh đệ. được xưng là Tứ Đại Kim Cương. Võ công bọn chúng rất khá. có thể phóng xuất chân khí, đối với Mạc Đồ cũng hết sức trung thành. Vừa rồi hai người Tề Mi côn và Bát Quái đao là hai trong số đó, Đây mới là lưng vốn lớn nhất của Mạc Đồ. Hiện tại người này cùng là một trong số đó. tay cầm trường thương, khiêu chiến Phó Cường.
Hai người chiến đấu cùng nhau, tục ngữ nói dài một tấc. mạnh một tấc. ngắn một tấc. hiểm một tấc. đúng là tình cảnh của hai người hiện tại. Đối thủ của Phó Cường sử trường thương đâm, gạt. đập. đỡ. quả thật tên này có thực tài. hơn nữa từng giết người không ít. hung ác vô cùng.
Phó Cương dùng thiết trảo chống đỡ. hết sức uy phong, áp sát vào người đối phương, chỉ có cận chiến mới có thể xuất ra hết uy lực của Hổ Trảo Thủ. Cũng phái nói rằng Phó Cường vẫn yếu hơn Phó Cương, không có khí thế lão luyện từng trải như phụ thân mình. Y có thể phóng xuất chân khí. bất quá chỉ có thể duy trì bảy. tám chiêu mà thôi.
Hai người đại chiến một hoi. hoàn toàn không có thu tay lại. có thể nói lấy mạng đổi mạng, không chút nào nhân nhượng, lập tức khiến cho bụi đất bay mù mịt. hung hiểm vạn phần. Những người quan chiến xung quanh phát ra thanh âm trầm trồ thán phục, chăm chú theo dõi trận đại chiến này.