Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ải Du ào ào đỗ xe đúng lúc chị Trúc Chi vừa đi chợ về. Chị mắng yêu:
- Ôi trời ơi! Chạy xe kiểu gì mà như ma đuổi thế? Bộ đang bị cướp rượt à?
Nàng cười giả lả:
- Không có, vì em muốn gặp mặt chị ấy mà.
- Thế mà tôi cứ tưởng đã thoát nạn rồi. Thế mà...
Hải Du không thèm để ý đến lời chị, hỏi lại.
- Anh đâu hả chị?
- chở nhau đi bơi cả rồi.
Hỏi thì hỏi thế, chứ hơn ai hết, Hải Du biết rõ cứ mỗi cuối tuần thì chồng chị lại chở các con đến hồ bơi cả. Và nàng cũng canh ngay lúc này mới tìm đến chị. Nàng nhí nhảnh nói:
- Em sẽ làm bếp phụ chị.
Trúc Chi không thấy được thái độ khác lạ của nàng nên nói:
- Thì cứ tự nhiên. Miễn sao đừng làm hư thức ăn của tôi là được rồi.
Sau khi nói đủ thứ chuyện, Hải Du e dè hỏi:
- Chị Trúc Chi này! Cho em hỏi chị một chút nhé.
Chị cười cười:
- Lại là chuyện gì nữa đây?
- À... Là phụ nữ, lần đầu tiên quan hệ với đàn ông, sau đó cơ thể sẽ như thế nào hả chị?
Chị Trúc Chi ngừng thái thịt, trố mắt nhìn nàng:
- Hả! Sao em lại hỏi đến vấn đề đó? Bộ tính kết hôn hả?
Nàng đang ấp úng chưa biết trả lời ra sao thì bỗng chị Trúc Chi thảng thốt:
- Chết! Có lẽ em đã "ăn cơm trước kẻng" rồi phải không?
- Không... không có.
- Vậy chứ tại sao tự nhiên vô duyên vô cớ lại hỏi đến chuyện đó?
Biết không thể nào tránh được ánh mắt đầy kinh nghiệm của chị, nên nàng đành nói dối:
- Cũng tại mấy đứa bạn em đó. Ở công ty em có một đứa chuẩn bị kết hôn, cho nên chúng chúm chụm lại bảo là sau khi quan hệ, đứa thì bảo sảng khoái, đứa lại bảo mệt mói, cổ họng khô đắng... Chị biết em là chúa tò mò mà, cho nên em muốn biết thực hư thế nào ấy mà. Nếu chị không muốn nói thì thôi vậy.
Chị tát yêu nàng:
- Cái cô này, ai bảo là tôi không muốn nói nào. Vả lại, bây giờ cô đã lớn rồi, mấy chuyện này cần biết trước để mai mốt kết hôn rồi thì không phải bối rối.
- Thế thì theo kinh nghiệm của chị thì sao hả chị?
- Thì cũng giống như bạn em nói. Có lẽ chưa quen nên lần đầu tiên người phụ nữ có khi đau đớn. Sau đó toàn thân mệt mỏi, sáng ra cổ họng khô rát, có khi dáng đi còn không được bình thường. Đó là cảm giác chung vài hôm đầu, rồi sau đó chuyện đâu lại hoàn đấy. Còn nữa nha, người phụ nữ sau khi kết hôn có khi lại hồng hào trẻ đẹp ra nữa. Đó là người ta hay đùa vui là... "có hơi trai" đó.
Những lời nói vô tình của chị Chi như từng nhát búa xoáy thẳng vào tim nàng. Trời ơi! Những nghi ngờ của nàng đã đúng sự thật. Cảm giác mà chị vừa nói, sáng hôm đó nàng đều có cả. Còn nữa, sau lần đó đi đâu, ai cũng khen nàng đẹp hơn. Trời ơi! Thì ra bao lâu nay nàng trao trọn trái tim mình cho quỷ dữ.
Trọng Khôi! Nàng thấy căm thù hắn. Ngay lúc này, nàng muốn tự tay giết chết hắn. Cuộc đời nàng đã chấm dút rồi sao.
Thấy nàng ngồi im lặng với thái độ hết sức lạ lùng. Trúc Chi lo lắng hỏi:
- Hải Du! Em bị sao vậy?
Nàng cố cười và thật tỉnh để chị không nghi ngờ:
- Dạ, em không sao, chỉ hơi sờ sợ về những gì chị vừa nói thôi.
Chị cũng cười xòa:
- Nhóc con! Thế mà làm chị hết cả hồn. Nhưng em đừng quá suy nghĩ, đó chỉ là chuyện thường tình thôi. Mai mốt khi nào lấy chồng rồi em sẽ biết.
Nàng có cảm giác không thể chịu đựng được nữa nên đứng phắt dậy.
- Em đi về đây.
Chị ngạc nhiên:
- Ơ, sao lại về? Bảo ở lại ăn cơm mà.
- Bất ngờ em nhớ mình có hẹn. Em đi đây.
Không chờ cho chị nói thêm câu nào nữa, nàng chạy ra ngoài lấy xe và đi thẳng về nhà. Thật may giờ này không có ông Hải Phi ở nhà. Nàng dựng xe và chạy thẳng về phòng mình, buông mình xuống nệm nàng khóc ngất.
Chưa có nỗi đau nào mà Hải Du đã trảo qua bằng nỗi đau này. Giờ đây nàng rất muốn có ai đó ở bên nàng để nàng khóc cho thỏa thích. Lúc đầu nàng định tìm đến chị Trúc Chi, nhưng cuối cùng nàng đã không ôm chị mà òa khóc được, vì nàng thấy mình không nên làm phiền chị nữa.
Từ nhỏ tới giờ, chị đã bao nhiêu lần cùng gánh vác nỗi đau của nàng rồi. Bây giờ nàng muốn tự mình giải quyết mọi chuyện. Nhưng bây giờ phải bắt đầu từ đâu đây? Có cần phải đến công ty nơi Trọng Khôi làm việc quậy cho một trận để hắn mất tất cả không? Nhưng như thế có lẽ người xấu hổ và nhục nhã nhất vẫn là nàng. Nhưng còn ba nàng nữa. Chẵng lẽ uy tín danh dự cúa ông bị xóa sạch bởi nàng sao? Suy cho cùng tất cả cũng do nàng. Nếu hôm ấy nàng đừng tùy tiện uống cả chai rượu ấy thì làm sao hắn có cơ hội làm chuyện đồi bại ấy chứ. Nàng lại nấc lên thấy đầu mình như muốn nổ tung ra. Càng nghĩ, nỗi căm thù càng bùng phát trong đầu. Nỗi uất nghẹn khiến nàng không thở nổi. Nàng ước ao lúc này phải chi nàng có mẹ như những người khác nàng sẽ rúc đầu vào ngực mẹ mà khóc. Nhưng nghĩ đến mẹ, người đàn bà ấy, nàng càng hận thù thêm. Tại sao cuộc đời nàng luôn gặp những đau khổ, những đau khổ tưởng chừng như không thể vượt qua.
Bỗng Hải Du ngồi phắt dậy. Đối diện với tấm gương, đôi mắt nàng long lên, ráo hoảnh, lòng tự bảo không được khóc. Bây giờ hãy làm một cái gì đó. Hắn đã gây ra cho nàng quá nhiều đau khổ và mất mát, thì nhất định hắn sẽ nhận được một hình phạt thích đáng. Hắn sẽ nhận được hậu quả.
Đang chán nản với những suy nghĩ ngổn ngang thì tiếng chuông điện thoại reo vang. Nhìn vào máy, Hải Du mím môi cười. Nàng nói một mình:
- Hắn đã tìm đến rồi! Thật là may mắn quá. Nàng cũng đang có ý định đi tìm hắn đây.
Cố giữ cho giọng thật bình tĩnh, Hải Du trả lời máy:
- Alô.
Bên kia đầu dây, giọng của Trọng Khôi rất phấn khởi:
- Hải Du, em đang ở đâu thế? Chúng ta gặp nhau bây giờ có được không?
- Vâng. Nhưng anh đang ở đâu?
- Chúng ta đến quán cũ nhé.
- OK. Em sẽ đến ngay.
Nàng cúp máy. Hình như nỗi căm hờn đang bừng bừng sôi lên dữ dội, nhưng nàng cố gắng dằn lại. Và chỉ một5 phút sau, nàng đã có mặt nơi điểm hẹn.
Trọng Khôi đón nàng với nụ cười thật tươi và rạng rỡ tuy anh có hơi ốm đi và tiều tụy một chút. Nhưng Hải Du lại có suy nghĩ khác. Có lẽ hắn vừa bay bướm ở nơi đâu đến bây giờ thỏa thê nên mới đến tìm nàng. Vì đã chuẩn bị từ trước nên nàng cũng mỉm cười, nhưng nụ cười hình như không được trọn vẹn.
Thấy thế Trọng Khôi hỏi:
- Hải Du! Trông em có vẻ không khỏe lắm, em có bị làm sao không?
Nàng lắc đầu:
- Em không sao cả. Còn anh, hình như anh ốm đi nhiều đó.
Anh nắm tay nàng:
- Anh không sao. Thời gian qua bận quá, nhưng bây giờ gặp lại em, anh vui lắm. Em có biết là anh nhớ em lắm không?
Không trả lời anh, nàng hỏi lại:
- Công việc của anh thế nào rồi?
Anh hào hứng:
- Tất cả đã xong cả rồi. Em có biết không, không gặp được em, anh nhớ em vô cùng, cho nên anh dồn tất cả sức lực mong hoàn thành sớm để gặp em. Có lúc chịu không nổi, anh có gọi cho em, nhưng em không mở máy.
- Nhưng lần trước em và anh giao hẹn là không liên lạc nhau, để anh tập trung cho công việc rồi mà.
- Anh biết, nhưng vì nhớ em quá nên anh muốn nghe tiếng nói của em đấy mà.
Nếu trước kia, những câu nói của Trọng Khôi đã làm cho nàng xúc động và tràn đầy hạnh phúc, nhưng bây giờ nàng thấy ghê tởm đến rợn cả người. Nàng chỉ muốn tát vào cái mặt giả tạo ấy để lột trần hắn, nhưng nàng đã cố dằn lại.
Giọng của Trọng Khôi vẫn vô tư háo hức bên tai nàng:
- Hải Du! Bây giờ thì anh đã có cơ hội bù đắp cho em rồi. Cấp trên cho anh nghỉ phép một0 ngày. Thời gian này, anh dành tất cả cho em đấy. Bây giờ em muốn gì, anh sẽ chiều tất cả.
Nàng nghĩ thầm: một0 ngày ư? Có lẽ hắn vừa kết thúc một cuộc tình nào đó. Bây giờ nghỉ ngơi để tìm con mồi mới.
Thấy nàng im lặng cứ ngỡ nàng muốn vạch ra kế hoạch sắp tới của 2 người, anh hào hứng tiếp:
- Phải rồi, hôm trước em có nói đưa anh về ra mắt ba em, hay là chúng ta đi nhé. Còn nữa, lâu quá rồi anh cũng chưa gặp mẹ, thôi thì sẵn dịp em cùng về với anh luôn nhé. Anh đã nói với mẹ về em. Mẹ rất mừng và mong gặp em lắm.
Thấy nàng vẫn ngồi bất động, Trọng Khôi hơi lo lắng:
- Em sao thế? Hay là em chưa muốn ra mắt trong lúc này. Không sao đâu. Nếu em còn e ngại thì từ từ cũng được. Mẹ kkhông trách chúng ta đâu.
Nàng cười thầm một cách mỉa mai. Thấy chưa hắn vừa đề nghị cho có, thế rồi lại tìm cớ để hoãn liền. Vả lại chuyện ấy nàng cũng không muốn. Lẽ nào nàng lại đưa một tên bỉ ổi về để giới thiệu với cha mình.
- Ồ không, em cũng rất thích nhưng bây giờ em vẫn còn bận lắm. À phải Trọng Khôi này, sắp tới đây công ty em có tổ chức một kỳ thi dành cho tất cả kiến trúc sư. Cuộc thi tìm kiếm những kiến trúc hiện đại, mới mẻ. Hay là anh cũng tham gia nhé.
Là người yêu nghề tha thiết. Vừa nghe nói đến, Trọng Khôi đã sáng mắt:
- Thật sao, nhưng anh tham gia có được không?
- Được chứ, vì cuộc thi không giới hạn nên ai cũng có thể tham gia, miễn sao cứ thiết kế thật tốt và nộp đúng hạn là tốt rồi.
- Hay quá! Vậy anh sẽ thử sức. Ồ phải rồi, để anh rủ thêm Bảo Huy. Cậu ấy cũng rất có năng lực nhưng chưa may mắn. Biết đâu lần này cậu ấy sẽ may mắn hơn.
Hải Du thất thật thuận lợi, vì đây cũng là suy nghĩ của nàng nhưng nàng chưa kịp nói thì Trọng Khôi đã đề nghị. Nàng hơi mỉm miệng cười:
- Anh tốt với bạn quá.
- Bọn anh là thế, cùng học cùng tốt nghiệp và cùng làm việc, bọn anh luôn muốn vượt xa hơn. Nhưng tội cho Bảo Huy chưa có được cơ hội đế thăng tiến. Dạo này anh thấy cậu ấy buồn lắm, có lẽ hơi mặc cảm, cho nên anh rất hy vọng cậu ấy tham gia và đạt kết quả tốt.
- Thế thì hay quá! Em hy vọng cả 2 anh sẽ xuất sắc trong kỳ thi này.
Nàng tỏ ra bí mật rồi tiếp:
- Anh cứ về bàn bạc với Bảo Huy nhé. Em nghĩ 2 anh sẽ làm được. Còn nữa, hôm ấy em nhất định sẽ cho anh điều bất ngờ.
- Anh biết bây giờ không được sao?
Đôi mắt nàng hơi long lên rồi mỉm cười:
- Không được.
Có lẽ vì quá yêu nàng và không mảy may biết chuyện gì nên Trọng Khôi hoàn toàn không phát hiện những biểu hiện khác thường vừa xảy ra trên gương mặt nàng nên cười nói:
- Thôi thì anh sẽ cố gắng đợi vậy. Nhưng mà em chưa biểu hiện thái độ gì với anh cả.
Nàng trố mắt:
- Biểu hiện gì chứ?
- Hơn một tháng rồi mình mới gặp nhau. Em có biết thời gian qua anh vất vả như thế nào không? Em phải bù đắp cho anh chứ.
- Bù đắp gì nào?
- một nụ hôn nhé. Anh chỉ cần có thế thôi.
Nghe Trọng Khôi nói thế và nhớ lại những gì hắn đã gây cho nàng, nàng thấy lợm cả giọng. Trước đây những nụ hôn nàng thấy ngọt ngào hạnh phúc đến dường nào, còn bây giờ thì nàng thấy khủng khiếp và buồn nôn. Phải thật cố gắng nàng mới không thay đổi sắc mặt và nhẹ nhàng nói:
- Thôi, hãy để sau cuộc thi này nhé.
Trọng Khôi tiu nghỉu.
- Thế thì anh phải chờ đợi nữa rồi.
- Ráng đi, sẽ không còn bao lâu nữa đâu.
- Đành vậy thôi. Nhưng anh sẽ chuẩn bị gì cho cuộc thi đây?
- Anh cứ làm tốt bản thiết kế của mình, còn mọi chuyện em sẽ lo.
Trọng Khôi ngập ngừng:
- Nếu vậy một0 ngày phép mà anh vừa nói định dành cho em thì...
Nàng mỉm cười:
- Anh cứ dành cho công việc, em không trách anh đâu.
- Em thật không buồn chứ? Anh hứa sau này, anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn.
Hải Du cười thầm trong bụng:
- Anh còn có cơ hội đó ư? Hy vọng lần này, Hải Du sẽ cho anh một bài học nhớ đời.
Nàng quay sang anh dứt khoát:
- Thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Cuộc thi lần này "sếp" giao cho em phụ trách, nên em bận lắm, còn anh cũng mau về lo cho bản thiết kế đi. Cũng như lần trước, trong thời gian làm việc, chúng ta ngưng liên lạc.
Tuy hơi cụt hứng và luyến tiếc vì chưa được ở gần người yêu lâu hơn, nhưng thái độ quả quyết của Hải Du đã làm cho Trọng Khôi nể phục hơn. Anh đưa tay lên theo kiểu lính và đáp:
- Yes madam.
Nhưng anh lại nắm tay nàng.
- Bây giờ để anh đưa em về nhé.
- Không, em còn phải lo vài thứ. Anh cứ về đi.
Biết ý của Hải Du nên Trọng Khôi không dám nói gì thêm, đành chia tay nàng ra về.
Nhìn theo dáng đi thất thểu của Trọng Khôi, Hải Du mím môi cười, một nụ cười đắc thắng.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn