"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
aphne xịt ít nước hoa yêu thích của cô, Eau de Strawberry Shortcake, vào mớ tóc phồng ra xung quanh đầu cô. Sau đó giũ chỗ lông tơ ở tai, vuốt thẳng râu của mình, và đội lên một cái vương miện.
Daphne trồng vườn Bí Ngô
Sau khi nhúng mình trong hồ nước, Molly tắm rửa và thay đồ, rồi cô để mình đi bộ ra ngoài cổng và nhìn về phía cái bàn nơi mà cô đã để lại túi dụng cụ vẽ cô đã mua trong thị trấn sáng hôm nay. Đã quá lâu rồi để cô lại bắt đầu công việc vẽ tranh.
Thay vì để nó lại tại bàn, cô ngồi xuống ghế và nhấc bản thảo cô đã sử dụng ngày hôm qua để phác thảo Daphne nhảy ra khỏi vách đá. Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cuối cùng, cô bắt đầu viết.
"Bà Mallard đang xây dựng một trại hè ở phía bên kia của khu rừng Nightingale," Daphne đã tuyên bố điều đó vào buổi chiều cho Benny, Melissa, Gà mái Celia, và Gấu trúc Corky. "Và tất cả chúng ta đều được mời!"
"Tớ không thích cắm trại hè," Benny càu nhàu.
"Tớ có thể mang theo cái kính movie-star của mình không?" Melissa hỏi.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu trời mưa?" Celia cục tác.
Lúc Molly đặt tập ghi chép sang một bên, cô đã viết xong phần mở đầu của Daphne đi trại hè. Cô không bao giờ nghĩ rằng mình chỉ viết vừa vặn có hai trang giấy, và lại càng không bao giờ nghĩ rằng tâm trí của cô có thể khô khan như vậy, nhà xuất bản của cô sẽ không mua cuốn sách này cho đến khi cô làm những gì họ muốn cho cuốn Daphne Ngã Nhào. Nhưng ít nhất thì cô cũng đã viết, và cô cảm thấy rất hạnh phúc với điều đó.
Mùi hương chanh của nước đánh bóng gỗ chào đón cô khi cô bước vào trong khu nhà B&B. Những tấm thảm đã được hút bụi, cửa sổ được lau chùi sáng bóng, và các bàn trà trong phòng khách đã được bài trí với đĩa sứ Dresden màu đỏ đựng món tráng miệng kết hợp hoàn hảo với bộ ly tách. Chiến lược của Kevin nhằm giữ cho cặp đôi trẻ kia tách nhau ra cho đến khi họ hoàn thành công việc dường như rất hiệu quả.
Amy xuất hiện từ phía sau với một đống khăn sạch trắng tinh và chú ý ngay đến cái váy hè rẻ tiền màu vàng óng nhạt mà Molly đã tùy biến với bốn hàng ruy băng đầy màu sắc trang trí ở viền. "Wow! trông chị rất xinh, trang điểm rất đẹp. Em cược cái này là để thu hút sự chú ý của Kevin.”
"Tôi không cố để có được sự chú ý của Kevin."
Amy vuốt ve những vết bầm tím khiêu gợi ở dưới cổ cô. "Em có một chai nước hoa mới trong ví của mình. Nó khiến Troy say đắm nếu em thoa một chút nơi... well, chị biết đấy. Chị có muốn mượn một ít không?"
Molly tránh việc muốn bóp cổ con bé bằng việc đi sắp xếp lại nhà bếp.
Thật quá sớm để xếp ra bánh dẹt nướng và bánh mì yến mạch cô làm buổi sáng, vì vậy cô bế con chó cưng của mình và ngồi xuống cái ghế gần cửa sổ. Nó giấu đầu của mình dưới cằm cô và duỗi chân trên cánh tay của cô. Cô kéo nó vào lòng. "Mày có thích nơi này nhiều như tao không, cún con?"
Nó cho cô một cái liếm xác nhận.
Cô nhìn xuống khoảng đất hướng về phía hồ. Những ngày vừa qua những gì cô nghĩ là rừng Nightingale đã mang cô trở lại với cuộc sống. Cô vuốt ve cái bụng ấm áp của Roo và thừa nhận rằng ở với Kevin là một phần lớn trong đó.
Anh thật cứng đầu và vênh váo đến bực mình không thể tin được, nhưng anh đã làm cho cô cảm thấy như được sống lại lần nữa.
Cô luôn thể hiện sự thông minh của mình trong tất cả các cuộc nói chuyện với anh và anh không gặp bất kỳ rắc rối nào để bắt kịp cô. Nó giống như một mánh khóe – làm Dan buộc phải động não, cùng với đó là Cal Bonner và Bobby Tom Denton – Nhưng niềm đam mê thể thao của Kevin chạy song song với một trí tuệ sắc sảo mà ngay cả những hành động ngu ngốc của anh cũng không thể che giấu được.
Không phải là cô muốn so sánh Kevin với Dan. Hãy nhìn vào cái cách mà Dan yêu động vật, như chó chẳng hạn. Và trẻ em. Và trên tất cả, hãy nhìn vào cái cách mà Dan yêu Phoebe.
Cô thở dài một lần nữa và để cho cái nhìn của mình đi lang thang về phía khu vườn ở phía sau, nơi mà Troy cuối cùng đã dọn sạch đống gạch đổ nát của mùa đông. Tử đinh hương đang nở hoa, và một vài cành hoa iris đang khoe sắc tím, trong khi một bụi hoa mẫu đơn thì đang chuẩn bị nở.
Một khoảnh khắc nhấp nháy thu hút ánh nhìn của Molly, và cô nhìn thấy Lilly đang ngồi trên băng ghế sắt. Lúc đầu, Molly nghĩ rằng cô đang đọc sách, nhưng sau đó cô nhận ra cô ấy đang khâu vá. Cô suy nghĩ về sự lạnh lùng của Lilly với cô và tự hỏi đó là cách cư xử thường ngày của cô ấy hay là đến từ những tin lá cải tồi tệ sau đám cưới công khai kia... Nữ thừa kế câu lạc bộ Chicago Stars người mà đang học đòi viết sách cho trẻ em... Molly do dự, sau đó đứng dậy và lang thang đi ra cửa sau.
Lilly đang ngồi gần một khu vườn thảo mộc nhỏ. Molly thấy thật là kỳ lạ rằng một người được xem là diva nhưng lại không phản đối việc bị mắc kẹt trên một cái gác mái. Và mặc dù cái áo len hiệu Armani vắt hờ hững quanh vai cô, cô có vẻ chỉ muốn đơn giản là ngồi tại một vườn cây mọc um tùm và may vá. Cô thật là một câu đố. Thật khó cho Molly gần gũi với ai đó người mà khá là lạnh lùng với cô, nhưng cô không hoàn toàn là không thích Lilly, không phải bởi vì sự hâm mộ của cô với Lace, Inc. Mà cần phải có một sự can đảm mới có thể đối diện với sự thù địch đó.
Marmie nằm dưới chân Lily bên cạnh một cái giỏ may lớn. Roo bỏ qua con mèo để phi nước kiệu đến và chào hỏi chủ nhân của nó, người đang cúi xuống vỗ vỗ vào cậu ta. Molly nhận ra Lily đang khâu một mảnh chăn, nhưng nó không giống bất cứ điều gì mà cô từng thấy. Thiết kế của nó là một khối hình học không gọn gàng, một hình pha trộn một cách tinh tế các đường cong và hình xoắn các mẫu hình khác nhau màu xanh lá cây, với hoa oải hương chấm nhẹ một cách đáng kinh ngạc trên bầu trời màu xanh.
"Nó thật đẹp. Tôi không biết chị lại có năng khiếu như vậy."
Sự thù địch quen thuộc hình thành trong mắt của Lilly có thể làm cho buổi chiều mùa hè trở lạnh giá. "Chỉ là một sở thích".
Molly quyết định lờ đi sự băng giá kia. "Chị thật sự rất giỏi. Nó là cái gì vậy?"
"Có lẽ nó sẽ là một cái chăn," cô nói một cách miễn cưỡng. "Thường thì tôi hay làm những cái nhỏ hơn như gối, nhưng khu vườn này dường như yêu cầu một cái gì đó ấn tượng hơn."
"Chị đang làm một cái chăn với ý tưởng từ khu vườn này sao?"
Cách cư xử tốt vốn có cuả Lilly buộc cô phải đáp trả. "Chỉ với vườn thảo mộc thôi. Tôi bắt đầu thử nghiệm với nó ngày hôm qua."
"Chị làm nó từ một bản vẽ?"
Lilly lắc đầu, cố gắng chấm dứt cuộc trò chuyện. Molly cứ để mặc cho Lilly làm điều đó. "Làm thế nào chị có thể làm một cái gì đó phức tạp mà không có một bản vẽ?"
Lilly đáp trả. "Tôi bắt đầu sắp xếp các mảnh vải lại với nhau theo ý mình, và sau đó tôi chấp vá và xem những gì sẽ xảy ra. Đôi khi kết quả thật tai hại."
Molly hiểu điều đó. Cô cũng sáng tác từ các đoạn viết ngắn và các mảng ghép - một vài dòng đối thoại, các bản phác thảo ngẫu nhiên. Cô không bao giờ biết những cuốn sách của cô viết về cái gì cho đến khi cô thực sự đi vào nó. "Chị lấy những loại vải đó ở đâu vậy?"
Roo đang đặt cằm của mình trên một trong những chiếc giày Kate Spade đắt tiền của Lilly, nhưng sự kiên trì của Molly dường như làm cô bận tâm hơn nhiều. "Tôi luôn luôn có một hộp các mảnh vải nhỏ trong vali của tôi," Cô nói cộc cằn. "Tôi mua rất nhiều các mảnh vải lẻ, nhưng tấm chăn này đòi hỏi các mảnh vải với vẻ cổ điển. Tôi có lẽ sẽ cố gắng để tìm nó trong một cửa hàng bán các loại áo quần cổ điển."
Molly nhìn trở lại khu vườn thảo mộc. "Nói cho tôi biết chị nhìn thấy những gì đi."
Cô định sẽ cự tuyệt, nhưng, một lần nữa, cách cư xử tốt của Lilly đã chiến thắng. "Tôi bị thu hút bởi hoa oải hương trước nhất. Đó là một trong những loài hoa yêu thích của tôi. Và tôi thích vẻ thanh nhã ẩn chứa trong nó." Sự nhiệt tình của Lilly cho công việc này đã bắt đầu vượt qua sự khó chịu của cô. "Cây Bạc hà lục cần được loại bỏ. Nó quá tham lam, và nó sẽ xâm chiếm mọi nơi nó đi qua. Điều đó làm cho các cụm húng tây phải chiến đấu chống lại nó để sống sót."
"Cái nào là cây húng tây?"
"Những lá nhỏ kia kìa. Chúng dễ bị tổn thương, nhưng chúng cũng có thể hung hăng như cây bạc hà. Chúng có một cái gì đó tinh tế hơn." Lilly nâng đôi mắt của mình lên, và cô nhìn nắm bắt Molly trong một khoảnh khắc.
Molly đã nhận được thông điệp đó. "Chị nghĩ rằng cây húng tây và tôi có một cái gì đó chung?"
"Cô có không?" cô hỏi lạnh lùng.
"Tôi đúng là có rất nhiều sai lầm, nhưng sự tinh tế thì không phải là một trong số chúng."
"Tôi cho rằng vẫn còn có thể nhìn thấy được nhiều điều."
Molly lang thang đến rìa của khu vườn. "Tôi đang cố gắng hết sức để không thích chị nhiều như chị có vẻ không thích tôi, nhưng nó thật là khó khăn. Chị là nữ anh hùng của tôi khi tôi còn là một cô bé."
"Thật tốt." Cột băng nhỏ giọt.
"Bên cạnh đó, chị thích con chó của tôi. Và tôi có cảm giác rằng thái độ đó của chị liên quan tới cuộc hôn nhân của tôi hơn là tính cách cá nhân tôi."
Lilly cứng người.
Molly quyết định cô không có gì để mất bằng cách nói thẳng thừng. "Tôi biết về mối quan hệ thực sự của chị với Kevin."
Ngón tay Lilly đông cứng trên cây kim. "Tôi ngạc nhiên là thằng bé đã nói cho cô biết. Maida đã nói rằng nó không bao giờ nói về điều đó."
"Anh ấy không nói, tôi đoán."
“Cô rất sắc sảo."
"Chị đã phải mất một khoảng thời gian dài để đến gặp anh ấy."
"Ý của cô là sau khi tôi từ bỏ nó phải không?" Giọng nói của cô có một chút cay đắng.
"Tôi không nói điều đó."
"Cô đang nghĩ điều đó. Loại phụ nữ nào lại bỏ rơi đứa con của mình rồi sau đó lại cố gắng để xen vào cuộc sống của thằng bé?"
Molly nói một cách cẩn thận. "Tôi nghi ngờ rằng chị buộc phải bỏ rơi anh ấy, chị dường như  đã tìm cho anh ấy một mái ấm thật tốt."
Cô chăm chú nhìn vào khu vườn, nhưng Molly nghi ngờ sự thanh bình cô cảm thấy ở đây trước đó đã biến mất. “Maida và John đã luôn luôn muốn có một đứa trẻ, và họ đã yêu thằng bé từ ngày nó được sinh ra. Nhưng dù quyết định của tôi thật sự rất đau khổ, tôi vẫn cho thằng bé đi quá dễ dàng."
"Hey, Molly!"
Lilly căng thẳng khi Kevin tiến đến gần góc vườn với Marmie mập mạp cuộn tròn hạnh phúc trong vòng tay của anh. Anh dừng lại đột ngột khi nhìn thấy Lilly, và như Molly thấy, nét quyến rũ nhường chỗ cho ánh mắt lạnh lùng hận thù của người đàn ông.
Anh tiến đến Molly như thể cô chỉ có một mình trong vườn. "Ai đó đã thả nó ra."
"Là tôi" Lilly cho biết. "Nó ở với tôi một vài phút trước. Chắc nó nghe thấy cậu đang đến."
"Đây là con mèo của bà?"
"Đúng vậy."
Anh thả con mèo xuống đất, giống như là nó bị nhiểm phóng xạ, rồi sau đó bỏ đi.
Lilly đứng bật dậy khỏi băng ghế. Molly nhìn thấy một cái gì đó tuyệt vọng và thống thiết trong biểu hiện của cô. "Con có muốn biết về cha của mình không?" Lilly buột miệng nói ra.
Kevin cứng người. Trái tim của Molly thấy thấu hiểu anh khi cô nghĩ về tất cả các câu hỏi cô đã có trong những năm qua về mẹ của cô. Anh quay lại một cách từ từ.
Lilly nắm chặt bàn tay mình. Cô thở có vẻ khó khăn, như thể cô vừa chạy một đoạn đường dài. "Tên ông ấy là Dooley Price. Ta đã không nghĩ đó là tên họ thật của ông ấy, nhưng đó là tất cả những gì ta biết. Ông mười tám tuổi, một chàng trai cao, gầy đến từ một nông trại ở Oklahoma. Bọn ta đã gặp nhau tại trạm xe buýt ngày chúng ta đến L.A." Cô uống vào nét mặt của Kevin. “Tóc của ông ấy cũng màu sáng như của con, nhưng nét của ông phóng khoáng hơn. Con trông giống ta hơn." Bà cuối đầu mình xuống. "Ta chắc chắn rằng con không muốn nghe điều đó. Dooley là một vận động viên. Ông ấy đã cưỡi ngựa quăng dây – ta nghĩ ông kiếm được một số tiền thưởng kha khá từ nó - ông ấy đã thuyết phục mình rằng ông có thể làm giàu bằng cách đảm nhận các pha nguy hiểm trong các bộ phim. Ta không nhớ nhiều điều khác về ông ấy – thêm một gạch đen để con có thể chống lại ta. Ta nghĩ ông ấy hút thuốc Marlboro và thích những thanh kẹo, nhưng đã quá lâu rồi, và có thể còn có nhiều thứ khác. Bọn ta chia tay đúng vào lúc ta phát hiện ra mình đã mang thai, và ta không biết làm thế nào để tìm ông ấy." Cô dừng lại và dường như muốn lấy thêm chút nghị lực. "Một vài năm sau đó ta đọc trong một bài báo rằng ông đã bị chết khi đang thực hiện cảnh đóng thế với một chiếc xe hơi."
Biểu hiện của Kevin vẫn lạnh lùng. Anh sẽ không để cho bất cứ ai nhìn thấy điều này có ý nghĩa như thế nào với anh. Molly hiểu tất cả về điều đó.
Roo rất nhạy cảm với nỗi đau khổ của con người. Nó đứng dậy và cọ xát vào mắt cá chân của Kevin.
"Bác có một bức hình của ông ấy chứ?" Molly hỏi vì cô biết Kevin sẽ không làm. Bức ảnh duy nhất cô có về mẹ cô là sở hữu quý giá nhất đối với cô.
Lilly đã thực hiện một cử chỉ bất lực và lắc đầu. "Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ - hai thanh niên mới lớn mà thôi. Kevin, Mẹ xin lỗi."
Anh nhìn bà một cách lạnh lùng. "Không có chỗ cho bà trong cuộc sống của tôi, tôi không biết làm thế nào để làm cho nó rõ ràng hơn. Tôi muốn bà rời đi."
"Mẹ biết điều đó."
Cả hai con vật đứng lên và theo sau anh khi anh bỏ đi.
Đôi mắt của Lilly mắt sáng lấp lánh với những giọt nước mắt khi cô đổ vào người Molly. "Ta sẽ không rời đi!"
"Cháu không nghĩ rằng bác nên," Molly trả lời.
Đôi mắt của họ khóa vào nhau, và Molly nghĩ rằng cô nhìn thấy một vết nứt mờ nhạt ở bức tường ngăn cách họ.
Nửa giờ sau, khi Molly đổ những mẻ bánh mơ nướng cuối cùng của mình vào một cái giỏ đan bằng liễu gai, Amy xuất hiện để thông báo rằng cô và Troy sẽ được ở trong phòng ngủ trên lầu sau khi Kevin dọn vào căn nhà của Molly. "Cần một ai đó ngủ ở đây vào ban đêm," Amy giải thích, "và Kevin cho biết anh sẽ trả thêm tiền để chúng em làm điều đó. Không phải nó rất tuyệt hay sao?"
"Nó thật là tuyệt vời."
"Ý em là, chúng em sẽ không được phép tạo ra tiếng ồn, nhưng–"
"Lấy lọ mứt hộ tôi được không?" Molly không thể chịu được khi nghe bất kỳ thông tin chi tiết nào về đời sống tình dục của Amy và Troy.
Tuy nhiên, Amy lại không chịu dừng lại, và ánh nắng vàng buổi chiều muộn chiếu vào vệt đốm đỏ được tạo bởi vết cắn tình yêu trên cổ cô khi cô đang nhìn Molly một cách tha thiết. "Có vẻ như mọi thứ giữa chị và Kevin vẫn có thể tiếp tục nếu chị chỉ, có thể, cố gắng một chút. Em đang nghiêm túc về một ít nước hoa. Tình dục rất là quan trọng đối với người đàn ông, và nếu chị chỉ cần sử dụng một ít–"
Molly đặt giỏ bánh nướng xuống và đi sắp xếp dọn dẹp phòng khách.
Sau đó, khi cô quay trở lại căn nhà, Kevin đã ở đó. Anh ngồi trên chiếc ghế cũ trong căn phòng phía trước với Roo cuộn tròn trên đệm bên cạnh anh. Bàn chân của nó đỡ cho một cuốn sách đang mở nằm trong lòng của mình. Mặc dù anh trông như thể anh không cần một sự quan tâm nào trên thế giới này, nhưng Molly biết nhiều hơn thế.
Anh liếc nhìn cô. "Tôi thích anh chàng Benny này."
Trái tim của cô như bị nhấn chìm khi cô nhận ra anh đã đọc Daphne Nói Xin Chào. Bốn cuốn sách khác trong serie cũng nằm gần đó.
"Anh lấy nó ở đâu ra vậy?"
"Đêm qua tôi đã đi vào thị trấn. Có của một cửa hàng cho trẻ em - chủ yếu là quần áo, nhưng chủ của nó cũng bán một số sách và đồ chơi. Cô ấy có những cuốn sách này trên kệ. Khi tôi nói với cô ấy là cô đang ở đây, cô ấy đã khá vui mừng về điều đó."Anh gõ nhẹ trang sách với ngón tay trỏ của mình. "Nhân vật Benny này–"
"Đó là những cuốn sách cho trẻ em. Tôi không thể tưởng tượng được tại sao anh lại bận tâm đọc chúng."
"Sự tò mò. Cô biết đấy, có một vài điều về Benny mà dường như khá quen thuộc. Ví dụ như–"
"Thế sao? cảm ơn anh. Cậu ta hoàn toàn chỉ là tưởng tượng, nhưng tôi cố gắng để đem đến cho tất cả nhân vật của tôi các tính cách mà người đọc có thể đồng cảm."
"Vậy thì, được thôi, tôi cho là có thể đồng cảm với Benny." Anh nhìn xuống một bản vẽ của Benny mang một cái kính mát cái mà trông rất giống như gọng kính Revos bạc của anh. "Một điều mà tôi không hiểu... Chủ cửa hàng cho biết cô ấy nhận được khá nhiều áp lực từ một trong những khách hàng của mình để bỏ cuốn sách ra khỏi kệ bán bởi vì họ cho rằng nó mang tính khiêu dâm. Hãy kể cho tôi biết những gì tôi đang bỏ lỡ ở đây."
Roo cuối cùng nhảy ra khỏi chiếc ghế và đi qua để chào đón cô. Cô cúi xuống để vỗ vào nó. "Anh đã bao giờ nghe nói đến SKIFSA chưa? Tổ chức Những trẻ em khỏe mạnh cho một nước Mỹ giàu mạnh?
"Đương nhiên rồi. Họ để những đòn tấn công của mình theo sau những người đồng tính nam và đông tính nữ. Phụ nữ thì luôn có một mái tóc dài, và những người đàn ông thì phô quá nhiều răng mỗi khi họ cười."
"Chính xác. Và bây giờ thì họ ở ngay sau những chú thỏ của tôi."
"Ý của cô là gì?" Roo chạy trở lại với Kevin.
"Họ đang tấn công serie Daphne như là tuyên truyền cho người đồng tính."
Kevin bắt đầu cười.
"Tôi không đùa đâu. Họ đã không thể hiện bất kỳ sự chú ý nào về cuốn sách của tôi cho đến khi chúng ta kết hôn, và sau tất cả những câu chuyện về chúng ta xuất hiện trên báo chí, họ quyết định đứng trên một tổ chức công khai và bám theo tôi." Cô thấy mình đang nói với anh về cuộc trò chuyện của cô với Helen và những thay đổi mà Birdcage muốn có trong những cuốn sách về Daphne.
"Tôi hy vọng cô đã nói với cô ta chính xác những gì cô ta có thể làm với những thay đổi của cô ta."
"Điều đó không dễ dàng, tôi có một hợp đồng ràng buộc, và họ đã giữ Daphne Lộn Nhào ra khỏi lịch trình xuất bản cho đến khi tôi gửi những hình ảnh minh họa mới." Cô đã không đề cập đến phần còn lại của tiền tạm ứng họ còn nợ cô. "Mặt khác thì, nó không phải như thể là di chuyển Daphne và Melissa xa nhau một vài inch sẽ ảnh hưởng đến câu chuyện."
"Vậy tại sao cô không thực hiện các bản vẽ?"
"Tôi có một số rắc rối với... với các trở ngại thông thường của người viết sách. Nhưng nó đã trở nên tốt hơn rất nhiều kể từ khi tôi ở đây."
"Vì vậy, bây giờ cô sẽ làm nó cho họ?"
Cô không thích sự không tán thành mà cô nghe trong giọng nói của anh. "Thật dễ dàng để đứng trên nguyên tắc của mình khi anh có vài triệu đô la trong ngân hàng, nhưng tôi thì không."
"Tôi cho là vậy."
Cô đứng dậy và đi vào bếp. Khi cô lấy ra một chai rượu vang, Roo cọ xát vào mắt cá chân của cô. Cô nghe thấy Kevin tiến đến sau lưng mình.
"Chúng ta lại uống cùng nhau lần nữa phải không?"
"Anh có đủ sức mạnh để chống lại tôi nếu tôi không kiểm soát được mình."
"Chỉ cần không làm tổn thương cánh tay ném bóng của tôi là được."
Cô mỉm cười và rót. Anh nhận lấy cái ly cô đưa cho anh, và với thỏa thuận ngầm, họ đi cùng nhau ra mái hiên. Cái ghế kêu cọt kẹt khi anh thả người ngồi xuống bên cạnh cô và nhấp một ngụm rượu vang.
“Cô là một nhà văn giỏi, Molly. Tôi có thể thấy lý do tại sao bọn trẻ lại thích sách của cô. Khi cô vẽ Benny, cô có tình cờ muốn đề cập đến bao nhiêu–”
"Chuyện gì xảy ra giữa anh và con chó của tôi thế?”
"Chết tiệt nếu tôi biết." Anh trừng mắt nhìn xuống con chó xù, nó như muốn ngả mình nằm lên trên chân anh. "Nó theo tôi trở lại đây từ khu B & B. Tin tôi đi, tôi không khuyến khích nó đâu"
Molly nhớ cái cách Roo đã đặt sự đau khổ của Kevin lên trên lúc ở trong vườn với Lilly. Rõ ràng giữa Roo và anh đã có sự hiểu nhau, chỉ có anh là không để ý.
“Chân của cô sao rồi?” Anh hỏi
“Chân?”
“Có bất kì hậu quả nào từ cơn chuột rút đó không?”
“Nó…còn đau một chút. Cơn đau dai dẳng có phần nào đã giảm bớt. Nhưng thật sự thì nó vẫn rất đau. Tôi sẽ uống một vài viên Tylenol, chắc ngày mai nó sẽ khá hơn.”
“Không được bơi một mình nữa, được chứ? Tôi nghiêm túc đấy. Đó là một việc ngu ngốc”. Anh đặt tay mình dọc theo lưng ghế và đưa cho cô cái nhìn hàm ý rằng tôi-có ý định nghiêm túc-sẽ trông chừng cuộc sống mới của cô. "Và trong khi chúng ta đang ở đây, đừng quá gần gũi với Lilly."
"Tôi không nghĩ anh nên lo lắng về điều đó. Trong trường hợp anh không để ý, cô ấy không thích tôi.. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ rằng anh cần phải nghe cô ấy nói."
"Điều đó sẽ không xảy ra. Đây là cuộc sống của tôi, Molly, và cô không hiểu bất cứ điều gì về nó cả."
“Điều đó hoàn toàn không đúng," cô nói một cách cẩn thận. "Tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi."
Anh rút cánh tay của mình lại. "Cô không nên gọi mình là trẻ mồ côi nếu cô đã trên hai mốt tuổi."
"Vấn đề là, mẹ tôi qua đời khi tôi mới lên hai, vì vậy tôi biết cái cảm giác bị mất đi sự liên lạc với nguồn gốc của mình là như thế nào.”
"Hoàn cảnh của chúng ta không có bất cứ điều gì giống nhau, vì vậy không cần phải cố gắng để so sánh nó." Anh nhìn chằm chằm vào rừng. "Tôi đã có bố mẹ thật tuyệt vời. Cô thì chẳng có ai cả.”
"Tôi có Phoebe và Dan."
"Đó là khi cô đã là một thiếu niên. Trước đó có vẻ như cô đã lớn lên trong cô đơn.”
Anh đã cố tình để cuộc trò chuyện tránh xa mình. Cô cũng hiểu điều đó, và cô để cho anh làm. "Tôi và Danielle Steel”[77]
"Cô đang nói về cái gì thế?"
"Tôi là một fan của cô ấy, và tôi biết cô ấy có rất nhiều con. Tôi thường giả vờ là một trong số chúng." Cô mỉm cười vui vẻ với trò chơi của mình. "Bây giờ, một số người có thể thấy điều đó thật thảm hại, nhưng tôi nghĩ rằng nó khá là sáng tạo."
"Chắc chắn là điều đầu tiên."
"Sau đó, tôi đã tưởng tượng một cái chết không đau đớn cho Bert, đúng vào lúc đó một điều kỳ diệu được tiết lộ, đó là ông không phải cha ruột của tôi. Người cha thực sự của tôi là–"
"Hãy để tôi đoán nhé. Bill Cosby.”[78]
"Tôi không giỏi trong việc là điều chỉnh lắm. Đó là Bruce Springsteen[79]. Và không được ý kiến đấy?"
"Tại sao tôi nên ý kiến khi Freud[80] đã làm việc đó?"
Molly nhăn mũi với anh. Họ ngồi im lặng trong thân mật một cách đáng ngạc nhiên, và chỉ bị phá vỡ bởi tiếng ngáy ngủ theo nhịp của Roo. Nhưng Molly không bao giờ giữ được một sự yên tĩnh đủ lâu. "Tôi vẫn nghĩ rằng anh cần phải nghe cô ấy nói."
"Tôi thì không thể nghĩ ra một lý do nào cho nó cả."
"Bởi vì cô ấy sẽ không bỏ đi cho đến khi anh làm điều đó. Và bởi vì việc này sẽ mãi theo anh trong suốt phần đời còn lại."
Anh hạ cái ly của mình xuống. "Có lẽ lý do cô bị ám ảnh với việc phân tích cuộc sống của tôi là vì như thế cô sẽ không bị suy sụp khi nghĩ về chứng loạn thần kinh của cô."
"Có lẽ thế”.
Anh đứng dậy khỏi cái ghế. "Cô nghĩ thế nào nếu chúng ta vào thị trấn dùng bữa tối?”
Cô đã dành quá nhiều thời gian với anh hôm nay, nhưng cô không thể chịu đựng được ý nghĩ sẽ ở một mình đêm nay trong khi anh vui đùa với thỏi sô-cô-la Đức kia. "Thế cũng được. Để tôi lấy cái áo len đã."
Khi quay trở lại phòng ngủ, cô đã tự nói với chính mình những gì cô đã biết. Đi ra ngoài ăn tối với anh là một ý tưởng tệ hại, tệ hại tương đương với cả hai bọn họ ngồi trên hiên nhà uống rượu với nhau. Và điều tệ hại nhất là anh không chấp nhận ngủ dưới một mái nhà khác.
Mặc dù cô không quan tâm đến ấn tượng của anh, nhưng cô quyết định một cái khăn choàng kết hợp với cái váy mùa hè cô đang mặc sẽ thời trang hơn là cái áo len, và cô rút nhanh cái khăn trải bàn màu đỏ tươi cô đã tìm thấy trong ngăn dưới cùng của bàn trang điểm. Khi cô đang mở ra, cô phát hiện một cái gì đó kỳ lạ trên cái bàn bên cạnh giường của cô, một cái gì đó đã không có ở đây trước đó và chắc chắn nó không thuộc về cô. "Aarrrggghhhh!"
Kevin chạy bắn vào phòng. "Có chuyện gì vậy?"
"Nhìn kìa!" Cô chỉ vào cái chai nước hoa nhỏ. "Đó là sự can thiệp... vớ vẩn!"
"Cô đang nói về cái gì thế?"
"Amy đã để chai nước hoa kia ở đó!" Cô xoay về phía anh. “Đồ chết tiệt!”[81] ("Bite me!")
"Sao cô lại tức giận với tôi?  Tôi không làm điều đó."
"Không! Hãy cắn tôi (Bite me!). Làm cho tôi có một dấu bầm đỏ ở ngay đây.” Cô dí ngón tay của mình ngay tại điểm chỉ cách vài inch phía trên xương đòn cô.
"Cô muốn tôi làm cho cô có một vết bầm đỏ?"
"Anh điếc à?”
"Chỉ là tại sao thôi."
"Không còn ai khác để tôi đề nghị cả, và tôi không thể chịu được việc phải trải qua thêm bất cứ một ngày nào được tư vấn hôn nhân bởi một con bé cuồng sex mười chín tuổi nữa. Việc này sẽ chấm dứt nó."
"Đã có ai từng nói cô có thể là một món ăn Pháp dỡ ẹc của Bữa tối Hạnh Phúc chưa?
"Tiến lên nào. Hãy làm cho tôi. Con bé đó không hạ cố với anh như nó đang làm với tôi đây."
"Quên nó đi. Tôi không đưa cho cô vết bầm đó đâu.”
"Được thôi. Tôi sẽ tìm một ai khác làm nó.”
"Cô sẽ không!"
"Đành liều thôi, tôi sẽ hỏi bà Charlotte Long thử."
“Thật là kinh tởm."
"Bà ấy biết cư xử của một gã si tình là như thế nào. Bà ấy sẽ hiểu."
"Hình ảnh một người phụ nữ nhai cái cổ của cô chỉ làm tôi chẳng muốn ăn nữa. Và cô có nghĩ đến một chút xấu hổ khi phô trương viết thâm tím của mình lúc có những người khác ở quanh không."
"Tôi sẽ mặc một cái gì đó có cổ áo, và tôi sẽ lật nó lên."
"Sau đó, đẩy nó xuống lại ngay khi cô nhìn thấy Amy."
"Đúng, tôi không tự hào về điều đó, nhưng nếu tôi không làm điều gì đó, tôi sẽ siết cổ con bé mất."
"Con bé chỉ là một cô gái mới lớn mà thôi. Tại sao cô lại quá quan tâm như vậy?"
"Tốt thôi. Hãy quên nó đi."
"Và cô có chạy đến chỗ bà Charlotte Long không?" Giọng nói của anh ẩn chứa một chút khàn đục. "Tôi thì không nghĩ như vậy."
Cô nuốt xuống. "Anh sẽ làm điều đó?"
"Tôi đoán là tôi sẽ làm."
Ôi, trời ơi... Cô nhắm mắt mình lại và nghiêng cổ về phía anh. Trái tim cô bắt đầu nện trong lồng ngực. Cô nghĩ cô đang làm cái quái gì vậy?
Không có gì xảy ra cả, bởi vì anh đã không chạm vào cô.
Cô mở mắt ra và chớp. "Anh có thể, ừm, nhanh lên được không?"
Anh không chạm vào cô, nhưng anh cũng không di chuyển ra xa. Ôi, Chúa ơi, tại sao anh phải tuyệt đẹp như vậy? Tại sao anh lại không có một làn da nhăn nheo và cái bụng bự thay cho một hình ảnh quảng cáo cho cơ thể săn chắc chứ? "Anh còn chờ gì nữa?"
"Tôi đã không để lại dấu bầm đỏ cho bất kì cô gái nào kể từ khi tôi mười bốn tuổi."
"Tôi chắc rằng nó sẽ trở lại nếu anh tập trung."
"Tập trung không phải là vấn đề đối với tôi."
Tia nhìn trong đôi mắt màu xanh lá cây khói kia chỉ ra rằng hành vi của cô đã đặt cô ở biên giới giữa sự lập dị và điên khùng. Sự háo hức của cô đã nhạt dần, và cô giải thoát cho mình. "Thôi bỏ đi."
Cô quay lại để thoát ra, nhưng anh chụp lấy cánh tay cô. Cảm giác các ngón tay của anh trên da làm cô rùng mình. "Tôi không nói là tôi sẽ không làm. Tôi chỉ cần một chút khởi động thôi."
Như thể đôi chân của mình đang bốc cháy, cô không thể di chuyển được.
"Tôi không thể cứ lao tới và cắn." Ngón tay cái của anh vuốt ve cánh tay cô. "Nó không có trong bản tính tự nhiên của tôi." Da cô như bị kim châm khi anh đưa tay mình lên và kéo rê một ngón tay dọc theo đường cong ở cổ cô.
Giọng nói của cô mang âm sắc giống như bị quấy rầy. "Được rồi đấy. Tiến lên thực hiện đi.”
"Tôi là một vận động viên chuyên nghiệp." Từng từ của anh như vuốt ve quyến rũ cô khi anh vẽ một hình chữ S lười biếng ở dưới cổ họng cô. "Thiếu một sự khởi động đúng cách sẽ dẫn đến một tổn thương."
"Đó là mấu chốt phải không? Một…tổn thương...?"
Anh không trả lời, và cô đã ngừng thở khi miệng anh tiến đến gần hơn. Cô cảm thấy một cú sốc khi môi anh chạm vào khóe miệng cô.
Anh đã thậm chí không thực hiện một cú tấn công trực tiếp, nhưng xương cô như đang tan chảy. Cô nghe thấy một âm thanh mềm mại không thể giải thích được và nhận ra nó đã đến từ cô, người phụ nữ dễ dàng nhất trên trái đất này.
Anh kéo cô dựa vào anh, một chuyển động nhẹ nhàng, nhưng sự đụng chạm có thể bốc lửa. Cơ thể săn chắc và ấm áp. Cô muốn tất cả miệng của anh, và cô quay đầu mình để tìm, nhưng anh đã chuyển hướng. Thay vì cho cô nụ hôn mà cô mong mỏi, anh lại chạm vào khóe miệng bên kia của cô.
Máu trong người cô chạy rần rật. Anh kéo môi mình từ hàm của cô xuống chiếc cổ. Sau đó anh đã sẵn sàng làm chính xác điều mà cô yêu cầu.
Tôi đã thay đổi ý kiến rồi! Làm ơn đừng cắn!
Anh đã không làm. Anh tiếp tục chơi đùa ở cổ họng cô cho đến khi hơi thở của cô nhanh và đứt quãng. Cô ghét anh trêu chọc cô, nhưng cô lại không thể tự đẩy mình ra được. Rồi sau đó anh chấm dứt trò chơi và hôn cô thật sự.
Thế giới quay cuồng, và mọi thứ đảo lộn. Cánh tay anh đỡ lấy cô như thể cô thực sự thuộc về chúng. Cô không biết môi ai mở ra đầu tiên, nhưng lưỡi họ đã chạm vào nhau.
Đó là một nụ hôn trong những giấc mơ cô đơn. Một nụ hôn lấy đi toàn bộ ý thức về thời gian. Một nụ hôn có cảm giác rất đúng đắn, làm cô không thể nhớ đến tất cả các lý do sai trái của nó.
Bàn tay anh thọc xuyên qua mái tóc cô, và cái hông rắn chắc ép dựa vào hông cô. Cô cảm nhận được những gì mà cô đã làm với anh và cô thích điều đó. Ngực cô nóng ran khi anh bao phủ nó với lòng bàn tay mình.
Anh chửi thề và giật tay mình ra. "Chết tiệt!"
Cô nhảy lùi lại và theo bản năng để kiểm tra xem ngực cô có gì gây nguy hiểm không. Nhưng nó không phải là từ ngực cô.
Anh trừng mắt nhìn xuống Roo, cái móng sắc nhọn của nó đang cắm vào chân anh. "Tránh ra, đồ chó lai!"
Thực tế rơi trở lại trong cô. Cô đang nghĩ cái gì khi chơi trò hôn hít với Quý ông Tôi Quá Sexy chứ? Và cô thậm chí không thể đổ lỗi cho anh vì đã để mọi thứ vượt tầm kiểm soát bởi vì cô là người đã bắt đầu nó.
"Dừng lại, Roo." Bị bất ngờ, cô kéo con chó ra.
"Cô có bao giờ cắt móng chân cho con Klington này chưa?"
"Nó không tấn công anh. Nó chỉ muốn được chơi với anh.”
"Thế sao? Thì tôi cũng chỉ muốn được chơi vậy!
Một sự im lặng kéo dài giữa họ.
Việc đầu tiên cô muốn là anh nhìn đi chỗ khác, nhưng anh đã không, vì vậy cô phải quay lại nhìn. Thật là bối rối. Trong khi cô cảm thấy như đang trốn dưới gầm giường, còn anh thì dường như hoàn toàn sẵn sàng đứng đó trong tất cả các buổi tối và nghĩ về những thứ trên. Ngực cô nơi anh chạm vào vẫn còn cảm thấy ấm.
"Nó đã trở nên khá phức tạp.”  cuối cùng anh nói.
Cô cố bỏ qua việc đôi chân như làm bằng cao su của mình. "Không phải với tôi. Dù sao thì anh cũng là một người hôn giỏi. Vì vậy đừng có tự giày tự vò mình.”
Góc mắt anh nheo lại. "Cứ tiếp tục đấu tranh đi, Daphne. Bây giờ, chúng ta sẽ đi ăn tối, hay là chúng ta nên trở lại làm việc với cái vết bầm đỏ mà cô rất muốn đó?"
"Hãy quên cái vết bầm đó đi. Đôi khi việc chữa bệnh còn là tồi tệ hơn là mang căn bệnh đó."
"Và đôi khi những cô thỏ lại thành những con gà."
Cô sẽ không giành chiến thắng với trò chơi này, vì vậy cô nhăn mũi mình với anh, sau đó nắm lấy khăn trải bàn màu đỏ và quấn quanh vai mình.
North Woods décor đã trang trí phòng ăn của khu nhà trọ Hồ Gió như nhà săn của người da đỏ xưa. Màn làm bằng vải thêu Ấn Độ được treo ở những cái cửa dài và hẹp, và các bức tường mộc mạc trưng bày một bộ sưu tập giày tuyết và bẫy động vật cổ xưa, cùng với giá treo các đầu hươu và nai sừng tấm. Molly chú ý đến cái thuyền độc mộc làm bằng thân cây bulô treo trên xà nhà thay vì những đôi mắt thủy tinh cứ nhìn chằm chằm.
Kevin như đọc được suy nghĩ của cô, và anh gật đầu về phía các con vật đã chết. "Nó được làm giống như một nhà hàng  ở New York đặc biệt với món thịt kangraroo, hổ, bít tết voi. Một lần tôi được một vài người bạn dẫn đến đó ăn món hamburger thịt sư tử”
“Thật là kinh tởm! Loại người bệnh hoạn nào sẽ ăn thịt Simba[82] chứ?
Anh cười và quay trở lại với món cá hồi của mình. "Không phải tôi. Tôi đã ăn thịt băm với bánh pecan thay thế.”
"Anh đang gây khó chịu cho tôi đấy, thôi đi.”
Đôi mắt của anh đang thả những bước tango lười biếng trên cơ thể cô. "Cô đã không có ý như thế lúc mới đây.”
Cô nghịch cái chân cốc rượu của cô. "Đó là vì rượu."
"Đó là vì việc quan hệ tình dục mà chúng ta không có."
Cô định mở miệng bác bỏ anh, nhưng anh đã cắt ngang cô trước. "Hãy giữ hơi thở của cô lại, Daph. Đây là lúc cô phải đối mặt với một vài sự thật nghiêm túc. Thứ nhất, chúng ta đã kết hôn. Thứ hai, chúng ta đang sống dưới cùng một mái nhà–"
"Không phải là sự lựa chọn của tôi."
"Và thứ ba, chúng ta đều không có quan hệ tình dục nào vào lúc này."
"Anh không thể xét việc quan hệ tình dục cho một thời điểm. Đó là một cuộc sống với cam kết lâu dài. Tin tôi đi, tôi biết điều đó đấy." Cô không có ý nói câu cuối quá to. Cô đâm một miếng cà rốt mà cô không muốn ăn.
Anh đặt cái nĩa của mình xuống để nghiên cứu cô kỹ hơn. "Cô đang đùa phải không?"
"Tất nhiên là tôi đùa." Cô ăn ngấu nghiến miếng cà rốt. "Anh đã nghĩ rằng tôi nghiêm túc à?"
Anh xoa xoa cằm. "Cô không đùa."
"Anh có thấy người phục vụ không? Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng cho món tráng miệng."
"Sợ phải nói thêm à?"
"Không."
Anh chờ cô nói thêm.
Cô đâm một miếng cà rốt khác, sau đó nhún vai. "Tôi có một vấn đề."
“Vì chuyện đăng trên tờ Time à. Hãy hạ hàng rào của cô xuống đi.”
"Trước tiên hãy cho tôi biết cuộc nói chuyện này sẽ dẫn đến đâu."
"Cô biết nơi nào rồi đấy. Thẳng đến phòng ngủ."
"Phòng ngủ," cô nhấn mạnh, và ước rằng anh đã không có cái nhìn đen tối về nó như vậy. “Phòng của mỗi người. Và chuyện này phải dừng lại ở đó.”
"Hai ngày trước tôi đã thỏa thuận với cô. Nhưng cả hai ta đều biết rằng nếu không phải vì cái móng chân của Godzilla thì chúng ta đã không còn quần áo trên người ngay bây giờ rồi."
Cô rùng mình. "Anh biết rằng đó không phải sự thật."
"Nghe này, Molly, tờ báo sẽ không xuất bản cho đến thứ Năm tới. Hôm nay mới chỉ là thứ Bảy. Tôi sẽ mất một vài ngày cho các cuộc phỏng vấn và sau đó là một ngày khác hoặc lâu hơn để đào tạo bất cứ ai tôi thuê. Có rất là nhiều đêm đấy."
Cô đã để cho sự nhút nhát chiến thắng đủ lâu rồi, và cô đã thôi giả vờ ăn. "Kevin, tôi không quan hệ tình dục lăng nhăng."
"Bây giờ, nó lại là điều khác thường, tôi dường như còn nhớ một đêm vào cuối tháng hai..."
"Tôi đã xao lòng với anh, được chưa? Một sự xao lòng ngu ngốc không kiểm soát được.”
"Xao lòng?" Anh ngồi dựa vào lưng ghế, cảm thấy thích thú. “Cô bao nhiêu tuổi rồi, mười hai à?"
"Đừng có làm trò hề nữa."
"Vậy là cô đã phải lòng tôi?"
Nụ cười quanh co của anh nhìn giống chính xác như Benny khi cậu nghĩ rằng cậu đã có được Daphne đúng nơi mà cậu muốn cô ở đó. Cô thỏ không thích điều đó, và Molly cũng không.
"Tôi đã phải lòng cả anh và Alan Greenspan cùng một lúc, tôi không thể tưởng tượng được những gì tôi đã nghĩ. Mặc dù sự phải lòng của tôi với Greenspan tồi tệ hơn rất nhiều. Cảm ơn Chúa tôi đã không chạy đến anh ta với cái một cái cặp tài liệu gợi cảm.”
Anh bỏ qua điều vớ vẩn đó. "Thật thú vị là Daphne dường như cũng đã phải lòng Benny/"
"Cô ấy không phải! Cậu ta thật là khủng khiếp đối với cô."
"Có thể nếu cô ấy cố gắng, cậu ta sẽ tử tế hơn."
"Thật là kinh tởm còn hơn cả việc tôi với bà Charlotte Long!" Cô rất cần đánh lảng hướng cuộc trò chuyện này. "Anh có thể có được quan hệ tình dục ở bất cứ nơi nào, nhưng chúng ta đang có một tình bạn, và điều đó quan trọng hơn nhiều."
"Một tình bạn?"
Cô gật đầu.
"Ồ, tôi đoán là chúng ta đang. Có thể nó sẽ làm cho mọi chuyện thú vị. Tôi chưa bao giờ có quan hệ tình dục với một người bạn trước đây."
"Nó không có gì hơn ngoài một đam mê bị cấm đoán."
"Tôi không thấy lý do tại sao nó bị cấm với cô." Anh cau mày. "Đối với tôi thì có rất nhiều thứ để mất."
"Chính xác thì anh đang đề cập đến cái gì?"
"Thôi nào. Cô biết tôi cảm thấy thế nào về bóng bầu dục. Người thân nhất trong gia đình của cô tình cờ lại là bà chủ của tôi, và vị trí của tôi đang lung lay với họ vào lúc này. Điều này là lý do chính xác tại sao tôi luôn giữ mối quan hệ nam nữ tách biệt với đội bóng. Tôi thậm chí không bao giờ hẹn hò với các cô gái đội cổ vũ Star Girl".
"Vậy là giờ anh ở đây, sẵn sàng để tung tăng với em gái bà chủ."
"Tôi có tất cả mọi thứ để mất. Cô không có bất cứ điều gì cả."
Chỉ có trái tim tan nát của tôi.
Anh rê ngón tay cái của mình dọc theo thân cốc rượu của mình. "Sự thật là, một vài đêm với trò chơi tình dục có thể giúp sự nghiệp viết văn của cô."
"Tôi không thể đợi để nghe thêm về điều này."
"Nó sẽ lập trình lại tiềm thức của cô vì vậy cô sẽ không gửi bất kỳ tín hiệu bí mật đồng tính luyến ái nào trong sách của mình nữa"
Cô đảo mắt.
Anh mỉm cười.
"Hãy khoan đã nào, Kevin. Nếu chúng ta trở lại Chicago, điều đó sẽ không xảy ra thậm chí ngay cả trong suy nghĩ về việc anh có quan hệ tình dục với tôi. Anh sẽ tâng bốc nó ra sao?”
"Chắc chắn rằng tôi sẽ rơi vào địa ngục nếu chúng ta ở cùng nhau mọi lúc như chúng ta đang ở đây."
Anh đã cố ý bỏ qua điểm mấu chốt, nhưng trước khi cô có thể nói với anh về điều đó, một nữ phục vụ xuất hiện để xem có bất cứ điều gì sai sót với bữa ăn được phục vụ mà họ không ăn không.
Kevin đảm bảo với cô ta là không có bất cứ điều gì cả. Cô ta đưa cho anh một nụ cười hết cỡ và bắt đầu trò chuyện với anh như thể anh là người bạn thân nhất của cô. Bởi vì mọi người thường phản ứng như vậy với Dan và Phoebe, Molly quen với việc bị chen ngang như vậy, nhưng cô phục vụ này khá dễ thương với những đường cong gợi cảm, nên cô cảm thấy như đang bị làm phiền.
Khi cuối cùng người phụ nữ cũng đã rời đi, Kevin dựa lại vào ghế của mình và quay lại nhắm vào một đoạn trò chuyện của họ, đoạn mà cô ước rằng anh đã quên. "Việc không có quan hệ tình dục này…đã bao lâu rồi?"
Cô mất một lúc để cắt nhỏ lát thịt gà thành từng miếng nhỏ. “Một khoảng thời gian".
"Có bất cứ lý do nào đặc biệt không?"
Cô nhai từ từ, như thể cô đang suy nghĩ về câu hỏi của anh thay vì cố gắng để tìm một lối thoát. Không vì lý do gì cả, vì vậy cô cố gắng để giọng mình nghiêm trang và bí ẩn. "Một sự lựa chọn của tôi."
"Đây có phải là phần việc mà một cô gái tốt phải làm để mọi người trên thế giới tin tưởng cô, ngoại trừ tôi?"
"Tôi là một cô gái tốt!"
"Cô là một nhóc con hỗn sược."
Cô phớt lờ, một chút hài lòng, nhưng không thể hiện nó. "Tại sao một người phụ nữ tự cho mình đoan chính lại phải đi biện minh cho mình? hoặc là một phần đoan chính đi nữa, nên đừng có nghĩ rằng tôi là một trinh nữ trước khi tôi để mất tâm trí mình với anh." Nhưng trong một số trường hợp, cô là một trinh nữ. Mặc dù cô đã biết về tình dục, nhưng không ai trong số hai bạn trai trước đây của cô đã chỉ cho cô bất cứ điều gì về làm tình thực sự cả, và không cho đến cái đêm lạ lùng kia với Kevin.
"Bởi vì chúng ta là bạn bè, nhớ không? Bạn bè nói với nhau mọi chuyện. Cô đã biết rất nhiều điều về tôi hơn bất cứ ai."
Cô không thích bị xấu hổ bởi sự vạch trần này hơn gì lúc cô nói với anh cô đã cho đi hết số tiền thừa kế, vì vậy cô đã cố gắng hết sức để trông thật nghiêm trang bằng cách đặt khuỷu tay mình lên bàn và đan tay vào nhau như đang cầu nguyện. "Quan hệ tình dục đúng đắn thì không có gì phải hổ thẹn cả.”
Theo một số cách nào đó anh hiểu cô nhiều hơn là so với gia đình của cô, và hàng lông mày của anh rướn lên như nói với cô rằng cô đã không gây ấn tượng được với anh.
"Tôi chỉ – Tôi biết một số người tự cho mình có quan hệ tình dục lăng nhăng, nhưng tôi không thể làm điều đó. Tôi nghĩ rằng việc đó rất quan trọng."
"Tôi sẽ không tranh luận với cô."
"Vậy thì, đó là tất cả."
"Tôi rất vui."
Là do trí tưởng tượng của cô, hay cô đã phát hiện thấy một chút tự mãn trong biểu hiện của anh?
"Anh đang vui mừng về điều gì vậy? Chắc là anh đang tưởng tượng có một sân vận động chứa đầy loại phụ nữ dễ dãi trong khi tôi buộc phải đứng đó nói về nguyên tắc đối xử khắt khe với một số người nhưng rộng rãi với một số người khác.”
"Này, tôi không tự hào về điều đó. Nó được lập trình sẵn trong những nhiễm sắc thể X. Và nó không đủ đầy được một sân vận động."
"Hãy để tôi đặt nó như thế này: Một số người có thể xử lý việc quan hệ tình dục mà không có cam kết, nhưng tôi không phải là một trong số họ, vì vậy sẽ là tốt hơn nếu anh chuyển trở lại khu nhà trọ."
"Về mặt kỹ thuật, Daph, tôi đã thực hiện một cam kết khá lớn với cô, và tôi đang nghĩ đã đến lúc thu lại một ít lợi ích."
"Tình dục không phải là hàng hóa. Anh không thể đem nó ra mặc cả."
"Ai nói?" Nụ cười của anh trở nên cực kỳ nguy hiểm. "Có rất nhiều quần áo đẹp ở cửa hàng trong thành phố, và tôi có thể cung cấp nó miễn phí với thẻ tín dụng của tôi."
"Thật là một thời điểm đáng tự hào với tôi làm sao. Tác giả sách về thỏ trở thành gái mại dâm chỉ với một bước đơn giản."
Anh thích điều đó, nhưng tiếng cười lớn của anh bị cắt ngang bởi một cặp đôi đang tiến đến từ phía bên kia của phòng ăn. "Xin lỗi, nhưng anh có phải là Kevin Tucker không?, vợ tôi và tôi là những fan hâm mộ lớn..."
Molly dựa vào ghế và nhấm nháp cà phê của mình trong khi Kevin xử lý với người hâm mộ của mình. Người đàn ông đó làm cho cô tan chảy mà không sử dụng một hành động giả tạo nào cả. Nếu nó chỉ là vẻ đẹp bề ngoài của anh thu hút cô, thì anh sẽ không nguy hiểm như vậy, nhưng mà sự quyến rũ tự mãn chết người đó của anh đang đánh bại lớp phòng thủ của cô. Như lúc họ chia sẻ nụ hôn…
Dừng ngay tại đó! Chỉ vì nụ hôn của họ đã đánh bại đôi chân cô thì điều đó cũng không có có nghĩa cô sẽ hành động khác đi. Cô chỉ vừa mới bắt đầu lấy lại thăng bằng sau khi để cảm xúc của mình rơi tự do, và cô sẽ không tự hủy hoại để ném mình lại vào nó. Cô chỉ đơn giản là cần nhắc nhở mình rằng Kevin rất nhàm chán, và anh chỉ muốn chơi xấu thôi. Một sự thật nghiệt ngã là bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ sẵn sàng làm điều đó, và cô chỉ là tình cờ ở một thế thuận tiện với anh hơn thôi. Tuy nhiên, cô không còn có thể phủ nhận rằng sự phải lòng cũ của cô với anh đã trở lại.
Một số phụ nữ đã quá ngu ngốc khi để lạc mất nhịp thở của mình.
Kevin ném xuống cuốn cuối cùng về Daphne mà Molly đã cố gắng một cách vô bổ để giấu nó khi họ trở về căn nhà. Anh không thể tin được! Một nửa của cuộc sống hiện tại của anh đang nằm trên các trang sách cô viết. Tất nhiên là đã được sàn lọc nhưng nó vẫn…
Anh chính là Benny Badger! Chiếc Harley màu đỏ…và cái xe trượt nước của cậu ta. Chỉ với một tai nạn nhảy dù rất nhỏ thôi nhưng nó đã được đặt vào rất nhiều sự giống nhau đến bất ngờ... Và Benny trượt tuyết xuống núi Cold Old, đeo một cặp kính Revos bạc. Anh nên khởi kiện!
Ngoại trừ việc anh rất hãnh diện. Cô là một nhà văn xuất sắc, các câu chuyện đều hoàn toàn tuyệt vời với những đứa trẻ và rất hài hước. Mặc dù có một điều mà anh không thích về những cuốn sách Daphne – cô thỏ cuối cùng cũng đã có được thế thượng phong so với cậu lửng. Loại thông điệp nào sẽ được gửi đến những cậu bé đây? Hoặc rộng hơn là cho rằng vấn đề kia?
Anh nằm dài lên cái ghế làm nó chùn xuống và nhìn trừng trừng về phía cửa phòng ngủ cô đã đóng lại sau lưng mình. Tâm trạng tốt từ bữa ăn tối của anh đã nhạt dần. Anh có mà bị mù nếu không nhận ra cô đã bị cuốn hút bởi anh. Nhưng điểm mấu chốt ở đây là gì?
Cô muốn tước đoạt quyền lực của anh, đó là điểm mấu chốt. Cô muốn làm cho anh phải cầu xin để cô có thể cảm thấy như mình đã giành lại được niềm kiêu hãnh. Toàn bộ chuyện này đại loại như một chuyến phưu lưu của quyền lực nơi cô. Cô đã trở nên dễ thương và vui tính khi ở gần anh, làm cho anh thích thú với sự đồng hành của cô, sự mượt mà của mái tóc cô, những bộ quần áo được kết hợp một cách rất hiện đại chỉ làm cho anh muốn lột chúng ra khỏi người cô. Nhưng, khi đến lúc chính xác để làm điều đó, cô lại nhảy lùi trở lại và nói rằng cô không tin vào quan hệ tình dục mà không có cam kết. Thật là mâu thuẫn.
Anh cần đi tắm – với nước lạnh – nhưng chỉ có một bồn tắm rất nhỏ ở đây. Lạy Chúa, anh ghét nó. Tại sao cô lại làm việc này trở nên khó chịu đến vậy? Cô có thể đã nói không trong bữa ăn tối, nhưng khi anh hôn cô, cái cơ thể nhỏ nhắn ngọt ngào của cô đã khẳng định là có. Họ đã kết hôn! Chính bản thân anh là người duy nhất cần phải dàn xếp chứ không phải là cô!
Quan điểm của anh về việc không được lẫn lộn giữa công việc và tình cảm cần được thể hiện.Vấn đề của anh bây giờ là giữ cho đôi mắt của mình tránh xa khỏi cánh cửa phòng ngủ khiến bản thân anh phẫn nộ kia. Anh là Kevin Tucker, chết tiệt, và anh không phải cầu xin để có được tình cảm của bất kì phụ nữ nào, không phải khi có nhiều người khác đang đứng xếp hàng để cố gắng thu hút sự chú ý của anh.
Được rồi, với anh thế là đủ rồi. Từ bây giờ trở đi tất cả với anh chỉ là về công việc. Anh muốn chăm sóc khu cắm trại và tiếp tục hoàn thành các công việc cần thiết để mùa cắm trại bắt đầu. Như vậy cô nhóc khó chịu kia, người đang với tư cách là vợ của anh... Cho đến khi họ trở lại Chicago, anh sẽ kiểm soát đôi tay của mình.
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)