Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Van Quyen
Upload bìa: Son Le
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
áng thứ Bảy, Katie dậy muộn hơn thường lệ. Cô dành mấy ngày vừa rồi hối hả đi sắm đồ và trang trí nhà cửa - một tấm rèm đăng ten mng mới cho cửa sổ phòng khách, ít giấy dán giá phải chăng cho các bức tường, vài miếng thảm nhỏ, và mấy tấm lót đĩa và ly ra trò cho bữa tối của họ. Tối thứ Sáu cô làm việc tới tận quá nửa đêm, nhồi mấy cái gối ôm mới và dọn dẹp lại nhà cửa lần cuối. Mặc kệ ánh nắng xuyên qua cửa sổ trải lên giường, cô chỉ tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng ai đó đang gõ búa. Xem đồng hồ, cô thấy đã quá chín giờ.
Vừa bò ra khỏi giường, Katie vừa ngáp, cô đi vào bếp để bật công tắc ấm cà phê rồi mới bước ra thềm, nheo mắt trước ánh nắng ban mai rực rỡ. Jo đang ngồi trên hiên thềm trước nhà, vừa định gõ búa lần nữa thì nhận ra Katie.
Jo đặt cái búa xuống. “Không phải tôi đánh thức cô dậy đấy chứ?”
“Có đấy, nhưng không sao. Dù sao tôi cũng phải d mà. Chị đang làm gì đấy?”
“Tôi đang cố giữ cho cánh cửa chớp không rời ra. Đêm qua khi tôi về nhà, nó đang treo lủng lẳng, và tôi biết chắc thể nào nửa đêm nó cũng rơi. Tất nhiên, ý nghĩ rằng tiếng nó rơi rầm xuống có thể đánh thức mình bất cứ lúc nào khiến tôi trằn trọc suốt nhiều giờ.”
“Chị cần giúp không?”
“Không, tôi vừa xong rồi.”
“Cà phê nhé?”
“Hay đấy. Mấy phút nữa tôi sẽ qua.”
Katie đi vào phòng ngủ, cởi pyjama và mặc một bộ quần soóc áo phông. Cô rửa mặt đánh răng và chải tóc, chỉ đủ để gỡ những chỗ rối ra. Qua cửa sổ, cô thấy Jo đang đi bộ về phía nhà mình. Cô mở cửa trước ra.
Katie rót hai cốc cà phê và đưa một cốc cho Jo ngay khi Jo vào đến bếp.
“Nhà cô đâu ra đó thật rồi này! Tôi rất thích mấy tấm thảm và tranh.”
Katie nhún vai khiêm tốn. “Ừ, à thì... Southport bắt đầu giống quê nhà rồi, chắc vậy. Tôi nghĩ tôi nên biến ngôi nhà này thành cái gì đó lâu bền hơn.”
“Thật đáng ngạc nhiên đấy nhé. Có vẻ như cuối cùng cô cũng bắt đầu làm tổ rồi.”
“Bên nhà chị thì thế nào?”
“Tốt hơn rồi. Khi nào xong xuôi tôi sẽ mời cô sang.”
“Chị vừa đi đâu vậy? Mấy hôm nay tôi không gặp chị.”
Jo khoát tay lơ đễnh. “Tôi rời thị trấn đi công chuyện mấy ngày, còn cuối tuần vừa rồi thì đi thăm một người, làm việc. Cô biết nhịp điệu ấy rồi đấy.”
“Tôi cũng làm việc suốt. Gần đây tôi có hàng đống ca.”
“Tối nay cô cũng làm à?”
Katie nhấp một ngụm cà phê. “Không. Tối nay có người qua ăn tối cùng tôi.”
Mắt Jo lóe lên. “Cô có muốn tôi đoán xem đó có thể là ai không?”
“Chị biết thừa đó là ai rồi còn gì.” Katie cố ngăn cảm giác nóng ran đang chầm chậm lan quanh cổ cô.
“Tôi biết mà!” cô nói. “Chúc mừng cô. Cô đã quyết định sẽ mặc gì chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Ừm, dù quyết định mặc gì đi nữa, cô trông vẫn xinh đẹp cho xem, tôi chắc luôn. Mà cô sẽ nấu ăn chứ?”
“Tin hay không thì tùy nhé, thực sự tôi nấu ăn khá ngon đấy.”
“Cô định làm món gì?”
Khi Katie trả lời, Jo nhướng mày.
“Nghe ngon quá,” Jo nói. “Tuyệt lắm. Tôi mừng cho cô. Đúng hơn là cho cả hai. Cô hồi hộp không?”
“Chỉ là bữa tối thôi mà... “
“Tôi coi câu trả lời đó là có.” Jo nháy mắt. “Tệ thật, tôi không thể lảng vảng xung quanh để rình mò hai người được. Tôi rất muốn quan sát xem mọi chuyện diễn ra như thế nào, nhưng thật không may, tôi sẽ phải rời thị trấn.”
“Vâng,” Katie nói. “Chị không sang đây được, thật là buồn quá đi.”
Jo cười phá lên. “Này này, cô không hợp với kiểu nói chế nhạo đâu nhé. Nhưng chỉ nói cho cô biết thế này thôi, tôi sẽ không để cô yên đâu. Ngay khi về, tôi cần được nghe lại từ-A-đến-Z đấy.”
“Chỉ là bữa tối thôi mà,” Katie nhắc lại.
“Thế nghĩa là cô không phiền khi kể lại cho tôi tất cả về nó.”
“Tôi nghĩ chị cần một thú vui khác.”
“Cứ cho là thế,” Jo đồng ý. “Nhưng ngay bây giờ, tôi phải tận hưởng niềm vui sướng lây từ cô vì phần đời để yêu của tôi gần như không còn tồn tại nữa rồi. Con gái cần được mơ mộng, cô biết mà, phải không?”
Điểm đến đầu tiên của Katie là hiệu làm đầu. Ở đó, một phụ nữ trẻ tên là Brittany tỉa và làm tóc cho cô, nói huyên thuyên suốt buổi. Bên kia đường là cửa hàng thời trang nữ duy nhất ở Southport, và đó là điểm đến tiếp theo của Katie. Dù đã từng đạp xe qua cửa hàng này trước đây nhưng cô chưa hề bước vào đó. Nó là một trong những cửa hàng mà cô chưa bao giờ tưởng tượng là mình sẽ muốn hoặc cần bước vào, nhưng khi bắt đầu xem lướt quần áo, cô ngạc nhiên vui sướng không chỉ với những thứ đồ có ở đó, mà còn với giá cả. Dù sao thì cửa hàng cũng đang giảm giá, đó chính là điều Katie tập trung chú ý.
Đi mua sắm một mình ở một cửa hàng quần áo như thế này quả là một trải nghiệm kỳ lạ. Từ lâu lắm rồi cô đã không làm việc gì như thế, và khi thay đồ trong phòng thử, cô cảm thấy chưa bao giờ thảnh thơi tới vậy trong suốt nhiều năm qua.
Cô mua vài món giảm giá, trong đó có một chiếc áo cánh bó thân màu vàng nâu có đính hạt và đường chần lượn nhẹ phía trước, không quá đà mà vừa đủ để tôn dáng cô. Cô
cũng tìm thấy một chiếc váy mùa hè hoa văn sặc sỡ kết hợp tuyệt vời với chiếc áo. Chiếc váy hơi dài quá, nhưng cô biết mình sửa lại được. Trả tiền xong, cô đi qua hai nhà xuống dưới tới chỗ mà cô biết là cửa hàng giày dép duy nhất trong thị trấn, ở đó cô chọn một đôi xăng đan. Ở đây cũng đang kỳ giảm giá và dù bình thường thì cô hẳn sẽ thấy gần như phát hoảng với chuyện mua sắm, nhưng mấy ngày làm vừa rồi nhận được tiền boa cũng kha khá nên cô quyết định phung phí một chút. Có lý do mà, tất nhiên rồi.
Từ đó, cô đi tới hiệu mỹ phẩm để mua vài thứ trước rồi cuối cùng đạp xe ngang thị trấn tới cửa hàng tạp hóa. Cô bước đi thong thả, vừa lòng nhìn lướt các dãy hàng, cảm thấy những ký ức phiền muộn cũ đang cố gắng trỗi lên đã thất bại.
Mua bán xong, cô đạp xe về nhà và bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Cô làm món tôm trộn với thịt cua, đun trong nước xốt tôm. Cô phải cố lục lại công thức nấu trong trí nhớ, nhưng cô đã làm món này hàng chục lần trong nhiều năm nên tự tin rằng mình không quên gì. Về món phụ, cô quyết định làm món ớt ngọt nhồi và bánh mì ngô, còn về món khai vị, cô muốn làm pho mát Brie bọc thịt hun khói rưới nước xốt mâm xôi.
Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cô chuẩn bị một bữa ăn cầu kỳ như thế, nhưng cô vốn luôn thích cắt các công thức nấu ăn từ các tạp chí, ngay từ khi còn nhỏ. Nấu ăn là nguồn cảm hứng duy nhất cô có thể thỉnh thoảng chia sẻ với mẹ mình.
Phần còn lại của buổi chiều cô tất bật luôn tay. Cô trộn bột làm bánh mì và đặt vào lò nướng, rồi chuẩn bị các nguyên liệu cho món ớt nhồi. Những thứ đó được cho vào tủ lạnh cùng với pho mát Brie bọc thịt hun khói. Khi món bánh mì ngô xong xuôi, cô đặt lên quầy bếp cho nguội và bắt đầu làm nước xốt mâm xôi. Không nhiều thành phần lắm - đường, quả mâm xôi và nước - nhưng khi nước xốt vừa xong, gian bếp tỏa mùi thơm thật tuyệt vời. Nước xốt cũng được cho vào tủ lạnh. Mọi thứ khác có thể đợi sau.
Trong phòng ngủ, cô cắt ngắn chiếc váy chỉ chớm tới đầu gối, rồi đảo một vòng cuối quanh nhà để chắc chắn mọi thứ đã ngăn nắp. Cuối cùng, cô bắt đầu cởi đồ.
Khi đứng tắm dưới vòi sen, cô nghĩ về Alex. Cô mường tượng ra nụ cười dịu dàng và dáng đi khoan thai của anh, và hồi ức ấy nhen lên ngọn lửa âm ỉ trong bụng cô. Dù không muốn nghĩ, cô vẫn tự hỏi liệu có phải lúc này đây anh cũng đang tắm giống cô hay không. Ý nghĩ ấy có gì đó thật gợi cảm, hứa hẹn điều gì đó hưng phấn và mới mẻ. Chỉ là bữa tối thôi mà, cô tự nhắc nhở mình, nhưng ngay cả khi đó, cô cũng biết ô không hoàn toàn thành thật với chính mình.
Ở đây còn có một động lực khác nữa, một cái gì đó cô từng cố chối bỏ. Anh lôi cuốn cô nhiều hơn mức cô muốn thừa nhận, và khi bước ra khỏi vòi sen, cô biết mình phải thận trọng. Cô biết anh là kiểu đàn ông cô có thể phải lòng, và ý nghĩ ấy khiến cô sợ hãi. Cô không sẵn lòng cho điều đó. Ít nhất là chưa.
Nhưng mặt khác, cô nghe thấy một giọng thì thầm từ bên trong, có thể cô đã phải lòng anh rồi.
Tắm xong, cô làm mềm da bằng sữa dưỡng thể có mùi dìu dịu, rồi mặc bộ đồ mới, đi xăng đan, sau đó tìm đồ trang điểm cô vừa mua từ cửa hàng mỹ phẩm. Cô không cần nhiều, chỉ chút son môi, mascara và ít phấn mắt. Cô chải tóc rồi đeo đôi bông tai lúc lắc có lần cô nổi hứng mua. Trang điểm xong, cô bước lùi lại khỏi gương.
Thế đấy, cô thầm nghĩ, đây là tất cả những gì mình có. Cô xoay bên nọ, xoay bên kia, vuốt phẳng phiu áo, cuối cùng bèn mỉm cười. Lâu lắm rồi trông cô mới xinh đẹp thế này.
Dù cuối cùng mặt trời đã trôi về phía Tây, nhà vẫn hơi ngột ngạt, cô bèn mở cửa sổ phòng bếp. Gió nhẹ đủ cho cô thấy mát mẻ trong khi xếp bàn. Hôm đầu tuần, khi cô rời khỏi cửa hàng của Alex, anh đã đề nghị mang một chai rượu tới nhà cô, thế nên Katie lấy ra hai cái ly. Ở giữa bàn, cô đặt một cây nến, và vừa bước lùi lại, cô đã nghe thấy tiếng xe tiến vào. Cô nhìn đồng hồ thì thấy Alex đến vừa đúng giờ.
Cô hít một hơi thật sâu, cô trấn áp nỗi căng thẳng. Sau khi đi ngang qua phòng ra mở cửa, cô bước ra ngoài hiên. Alex mặc quần jean và áo sơ mi xanh xắn ống tới khuỷu tay, anh đang đứng ở cửa xe bên lái và cúi người vào trong xe, rõ ràng đang tìm kiếm gì đó. Chỗ tóc gần cổ áo anh vẫn còn hơi ướt.
Alex lôi hai chai rượu ra và quay người lại. Nhìn thấy cô, anh như sững lại, biểu cảm tuồng như không tin vào mắt mình. Cô đang đứng giữa những làn nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn, rạng rỡ đến vô cùng, và trong một lúc anh như chết lặng.
Nỗi ngạc nhiên của anh thể hiện ra rất rõ, và Katie để điều đó bao phủ lấy mình, biết rằng mình muốn cảm giác này kéo dài
“Anh đến rồi,” cô nói.
Tiếng cô nói vừa đủ để xua đi phút mê muội, nhưng Alex vẫn cứ nhìn đăm đăm. Anh biết mình nên nói gì đó thật dí dỏm, câu gì đó thật quyến rũ để xua tan căng thẳng, nhưng thay vì thế anh thấy mình đang nghĩ, Mình đã sa lưới. Sa lưới mất rồi.
Anh không chắc điều đó xảy ra khi nào. Hay thậm chí nó bắt đầu từ khi nào. Có thể là từ buổi sáng hôm anh thấy Kristen bám lấy Katie sau khi Josh ngã xuống sông, cũng có thể là chiều mưa anh chở cô về nhà, hay thậm chí là trong suốt cái ngày họ bên nhau trên bãi biển. Tất cả những gì anh biết là ngay ở đây, ngay lúc anh đang say đắm người con gái này, và chỉ có thể cầu nguyện rằng cô cũng cảm thấy như thế.
Đúng lúc ấy, cuối cùng anh cũng cất được tiếng. “Phải,” anh nói. “Anh nghĩ là đúng đấy.”
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên