Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
.T không ngừng bồn chồn, tự hỏi chuyện gì mà lâu đến vậy. Gã dừng lại một chút, sững sờ bởi nhận thức được rằng những linh hồn đã tiên đoán được gã đang tới, rằng Wicasa Tankala đã nghe được tiếng của Đấng tối cao và chuẩn bị sẵn sàng khi họ tới. Lắc đầu, gã bắt đầu đi đi lại lại. Gã đã tắm và mặc áo da hoẵng sạch sẽ cùng chiếc xà cạp mà Wicasa Tankala đưa gã từ cả tiếng trước, vậy mà Brandy vẫn chưa tới. Có phải cô đã đổi ý rồi không? Nếu có như vậy liệu gã có thể đổ lỗi cho cô được không?
Gã liếc nhìn chiếc bát đựng đồ ăn Tasina Luta mang tới, nhưng gã không còn tâm trí nào mà ăn cả. Bàn tay gã lo lắng đặt trên đùi. Cảm thấy thiếu vắng trọng lượng quen thuộc của khẩu colt trên hông. Gã đã mang theo súng bên mình trong quá nhiều năm, gã đã gần như cảm nhận như thể nó là một phần của mình, giống như chân tay mình. Vậy nên gã cảm thấy thật trông vắng khi thiếu nó.
Trong khoảnh khắc, gã đã nghĩ đến chuyện mang bao súng lên, nhưng rồi gã đẩy suy nghĩ đó qua một ben. Đây là đêm tân hôn của gã. Gã sẽ không gặp cô dâu của mình trong bộ dạng cũ. Giờ đây gã là một người đàn ông hoàn toàn bình thường. J.T bật cười khe khẽ. “Tình yêu của một phụ nữ tốt,” gã nhăn nhó nghĩ và cảm thấy sự ấm áp bao quanh trái tim mình khi gã nghĩ về cô. Cô yêu gã, yêu gã đủ để cưới gã. Trong tất cả những điều kỳ diệu xảy ra gần đây, thì tình yêu của Brandy là điều phi thường nhất.
Suy nghĩ của gã đột ngột dừng lại khi nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo bên ngoài. Băng qua sàn, J.T nhấc vải che cửa lên và dường như hơi thở của gã nghẹn lại khi trông thấy Brandy đứng đó bao phủ lấp lánh ánh bạc.
Cô mặc chiếc váy bằng da nai được tẩy trắng. Răng nai sừng tấm trang trí phần trên chiếc áo; một chiếc chuông bạc nhỏ xíu được khâu vào rìa đai giữa gấu và tay áo. Chuông cổ tích, gã nghĩ, âm thanh của nó nghe thật giống với tiếng cười của thiên thần. Chân váy cô mặc được trang trí bằng lông nhím và lông vũ, đôi giày da đanh được trang trí đồng bộ với những lớp lông đính trên váy.
Tóc cô buộc nửa đổ xuống lưng giống như những phụ nữ đã lập gia đình khác. Cô đang ửng hồng đến tận chân tóc, và cô đang đeo một chiếc vòng bằng đồng trên cổ tay. Wicasa Tankala cùng vợ ông, Chatwinna, bước theo Brandy vào lều, theo sau là Tasina Luta, nhưng J.T chỉ nhìn thấy mỗi Brandy. Người phụ nữ của gã. Sớm thôi sẽ là vợ gã.
Nụ cười hiểu biết nở trên môi Tasina Luta khi bà mang của hồi môn của Brandy vào trong lều đặt gần cửa ra vào. Rõ ràng cháu ngoại bà có rất nhiều tình yêu với cô gái xa lạ xinh đẹp này. “Vì hai con đều đã đồng ý kết hôn do vậy không cần lễ ăn hỏi hay những con ngựa làm quà ra mắt,” vị pháp sư trịnh trọng tuyên bố, “vậy nên buổi lễ sẽ diễn ra ngắn thôi. Tình cảm sẽ gắn kết hai con với nhau chứ không phải những lời nói. Với người Lakota, kết hôn sẽ gắn kết tâm hồn người đàn ông với trái tim người phụ nữ, tạo thành một sự liên kết không thể bị phá vỡ.”
J.T gật đầu, sau đó quay về phía Brandy. Nước mắt đang lấp lánh trong mắt cô khi gã dịch lại những gì vị pháp sư nói. Và bên dưới những giọt nước mắt, gã trông thấy tình yêu cô dành cho mình đang tỏa sáng, soi rọi như ánh sao phương Bắc. “Từ nay trở đi, hai con sẽ chia sẻ cùng một dòng máu, một thân sách, một trái tim,” Wicasa Tankala nói. “Sẽ không còn lạnh giá, khi cả hai sưởi ấm cho nhau. Sẽ không còn cô đơn, khi hai linh hồn hòa quyện và trái tim hai con sẽ hợp làm một.”
Vị pháp sư dừng lại để J.T dịch lại cho Brandy. Sau đó, ông ta nắm lấy tay phải J.T và tay phải Brandy trong tay mình. “Hãy đối xử tốt với nhau, “Wicasa Tankala nói. “Hãy nhớ rằng tình yêu sẽ tuôn trào trong hai con đêm nay.”
Vị pháp sư nghiêm nghị nhìn họ một lúc. Sau đó, ông đặt bàn tay họ lại với nhau và mỉm cười. “Chia sẻ tình yêu của hai con đêm nay đi. Đến đêm mai, vợ ta và ta sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng đám cưới cho hai con.”
J.T lặp lại những lời nói của ông ta cho Brandy, sau đó nắm lấy bàn tay người đàn ông già trong hai tay mình. “Pilamaya, Tunkasila.” Wicasa Tankala gật đầu. “Thêm một điều nữa. Brandy, con phải nắm lấy tay phải Tokala và dẫn cậu ấy đến chỗ ngồi danh dự.”
Wicasa Tankala ra hiệu về phía sau chiếc lều. J.T dịch lại, sau đó đưa tay cho Brandy. Má cô hồng lên khi cô dẫn gã về đến cuối lều.
Chatatawinna bước về phía trước và đưa cho Brandy một đôi giày da đanh. “Con hãy đi nó vào cho chồng con,” Wicasa Tankala hướng dẫn, “sau đó ngồi xuống phía bên phải ngọn lửa là chỗ của người phụ nữ.”
Brandy lắng nghe cẩn thận những gì J.T dịch lại cho cô. Giữ đôi giày da đanh gần với tim mình, cô quỳ xuống trước mặt J.T, ánh mắt cô dán chặt vào khuôn mặt gã khi cô đi đôi giày vào chân gã. Sau đó cô đến ngồi xuống nơi Wicasa Tankala chỉ dẫn.
Wicasa Tankala gật đầu. “Hai con giờ là vợ chồng,” ông ta long trọng nói. Ông nắm lấy tay Chatawinna và họ rời khỏi lều. Tasina Luta ôm lấy cháu ngoại bà. “Hãy sống thật hạnh phúc, cinks, như ta đã hạnh phúc với ông cháu.” Bà nắm lấy tay J.T và siết chặt. “Đừng để quá khứ cản bước cháu hướng tới tương lai.”
J.T gật đầu. Tasina Luta mỉm cười với gã, đôi mắt đen của bà sáng lên bởi những giọt nước mắt. Sau đó, bà quay sang Brandy và nắm lấy tay cô.
“Cháu trai ta là một người xa lạ đối với ta,” bà nói khẽ bằng tiếng Anh, “nhưng trong trái tim ta, ta biết thằng bé là một người đáng kính. Hãy đối xử tốt với nó, và nó sẽ đối xử tốt với cháu.” “Làm ơn, ở lại và ăn cùng chúng cháu.” Brandy nói.
Tasina Luta lắc đầu. “Để lúc khác, cháu gái. Đêm nay là của hai cháu.” Bà đặt tay Brandy vào trong tay J.T. “Hãy hạnh phúc, các cháu của ta. Hãy thường xuyên đến thăm ta nhé.” “Chúng cháu sẽ đến,” J.T hứa. Gã ôm bà ngoại, đôi mắt gã bị châm chích bởi những giọt nước mắt không rơi khi nhìn theo bà ngoại rời khỏi lều. Cả đời mình, gã đã nghĩ gã cô độc trên đời khi mà gã có gia đình đang chờ đợi gã ở đây.
“Em thích bà ngoại anh, J.T.” Brandy nhận xét. “Em rất vui vì anh sẽ có cơ hội để làm quen với bà.” “Phải, anh cũng vậy.” Đứng dậy gã băng qua sàn và kéo lại tấm vải che cửa, sau đó hít sâu một hơi và quay lại.
Brandy vẫn đang ngồi chỗ cũ, trông còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời. Gã đưa tay ra và cô vội vã bước về phía gã, mặt cô đỏ ửng, đôi mắt trong veo với tình yêu và niềm hạnh phúc khiến gã quên cả thở.
“Brandy.” Anh đã làm gì thế này? Gã nghĩ. Làm cách nào anh có thể rời bỏ em khi thời gian đến?” “Hôn em đi,” cô thì thầm. “Em sẽ chết mất nếu anh không hôn em.”
Với một tiếng rên rỉ đồng tình, gã nghiêng miệng mình trên miệng cô, không sao tin được rằng cô là của gã, thật sự là của gã, và gã có thể ôm cô, chạm vào cô bất cứ lúc nào gã muốn. “Em vẫn mặc đống đồ lót lạ mắt đó chứ?” gã thì thầm.
Brandy nghiêng đầu ra sau để cô có thể trông thấy gương mặt gã. “Vâng, và anh nên trông thấy ánh mắt của những phụ nữ Da đỏ đã giúp em tắm gội và mặc đồ,” cô nói, cười toe toét. J.T cười lại với cô, và rồi, khi nhớ lại cô đã trông thật trêu ngươi trong đám trang phục thiếu vải đó, gã cảm thấy ham muốn của mình leo thang. Giờ đây cô đã là vợ gã, và gã có thể ngắm nhìn cô, chạm vào cô bằng cả trái tim.
Như thể đọc được suy nghĩ của gã, Brandy bước lùi lại. Cô không hề cảm thấy chút bối rối nào khi cô bắt đầu cởi đồ, chậm rãi, đầy khiêu khích. Chưa bao giờ trong cả cuộc đời mình cô từng cố gắng để quyến rũ một người đàn ông. Chưa bao giờ cô nhận ra tuyệt vời biết bao khi là một người phụ nữ, cũng chưa từng tưởng tượng được niềm hạnh phúc và mãn nguyện rằng cô đủ nữ tính để đánh thức được người đàn ông cô yêu. Cũng chẳng có gì nhiều để cởi, cô nghĩ khi trút bỏ chân váy và đôi giày da đanh. Cô bước khỏi váy, chiếc chuông nhỏ rung leng keng với mỗi cử động. Nhu cầu giữa họ đã được đốt nóng trong những ngày qua, nhưng chưa bao giờ trở nên nóng bỏng đến vậy khi đôi mắt J.T đang nhìn cô lúc này.
Brandy liếm môi, sau đó đưa ta ra và bắt đầu cởi quần áo J.T, tay cô nhẹ nhàng chạy dọc cánh tay và vai gã, chìm vào đám lông trên ngực gã, trêu chọc xuống thắt lưng đến sự khuấy động của gã. Cô nghe thấy hơi thở gấp gáp của gã khi cô bắt đầu cởi chiếc xà cạp của gã ra. “Chưa được,” J.T thì thầm, sợ rằng nếu cô chạm vào gã bây giờ gã sẽ nổ tung mất. Với bàn tay run rẩy, gã gỡ tóc cô ra, vuốt tóc cô cho đến khi nó xõa tung trên vai cô thành một đám mây đen mượt.
Thì thầm tên cô, gã bế cô trong vòng tay tiến tới chiếc giường phía sau lều. Gã nhẹ nhàng hạ cô xuống, sau đó ngả người theo cô xuống đồng lông thú, đôi môi gã rải những nụ hôn như mưa lên mặt, lên cổ cô. Gã cọ má vào lớp ren đen đang bao phủ bầu ngực cô. Môi gã trượt trên bụng cô. Brandy hít sâu khi làn sóng hạnh phúc tràn qua cô. Cô cởi đôi giày da đanh và chiếc xà cạp của gã ra, đôi tay cô lướt trên chiếc bụng phẳng của gã; gã trượt quần lót của cô xuống hông, rồi xuống đùi cô, sự cọ sát của lụa cùng sự ấm áp của đôi tay gã kết hợp đầy gợi cảm trên làn da cô.
Và rồi đôi tay gã di chuyển lên chiếc áo lót của cô và dừng lại. Không thể đừng được, Brandy phá lên cười. “Thế này,” cô nói, và ngồi lên, cô chỉ cho gã cách cởi chiếc móc phía sau.
“Em gọi cái này là gì?” gã hỏi cô trượt dây vai áo xuống. “Nó là áo lót.”
“Nó để làm gì.” “Kiểu một dạng áo nâng ngực ý.”
J.T nhướn mày khi gã đánh giá mảnh vải ren nhỏ xíu. “Không giống như bất kỳ chiếc áo nâng ngực nào anh từng thấy. Nó vận hành thế nào?” “Nó dùng để, anh biết đấy, hỗ trợ cho ngực của phụ nữ.”
“Trông có vẻ không hỗ trợ được nhiều lắm,” gã lẩm bẩm khi ném nó lên đống đồ của mình. “À, em cũng không lớn lắm,” Brandy nói, đỏ mặt, “vậy nên em cũng không cần nhiều sự hỗ trợ.”
Ánh mắt J.T di chuyển đến ngực cô, và gã ôm lấy chúng trong tay mình. “Đủ lớn cho anh,” gã thì thầm. Brandy tan chảy vào gã khi gã bắt đầu hôn cô lần nữa, mải miết trong cảm giác làn da trần của gã áp vào da cô. Cô khám phá cơ thể gã, thưởng thức hương vị của gã, đo lường đôi vai rộng của gã bằng hai bàn tay mình, chiều dài cánh tay và đôi chân cơ bắp của gã. Trước sự ngạc nhiên của cô, chân gã có máu buồn, một thực tế cô sẽ cất đó để dùng tới trong tương lai.
Không có chút e dè giữa họ, chỉ có cảm giác đủ đầy. Đối với Brandy, nó giống như thể cuối cùng cô cũng tìm thấy nửa linh hồn còn lại của mình; đối với J.T, nó như thể gã lại được trở về nhà sau một thời gian đi xa. Ngọn lửa đang lụi dần khi J.T ở phía trên cô. Gã do dự một chút, khắc ghi hình ảnh cô trong tâm trí mình, muốn giữ mãi hình ảnh cô trông ra sao vào cái đêm đầu tiên gã biến cô thành của mình. Mái tóc cô, đen như lông quạ, đang xõa tung trên đám lông thú, tỏa sáng lung linh như một sinh vật sống trong ánh sáng mờ ảo của ngọn lửa. Làn da cô màu mật ong, ấm áp và ngọt ngào, ướt đẫm mồ hôi. Đôi môi cô hồng lên và hơi sưng từ những nụ hôn của gã. Cô với tay về phía gã, không thể chờ đợi thêm nữa, và gã hạ thấp mình hơn, thì thầm tên cô khi gã từ từ chiếm lấy cô.
Brandy siết chặt gã vào cô, hông cô cong lên để gặp gã, đôi mắt cô long lanh nước khi J.T di chuyển sâu trong cô. Chưa bao giờ cô biết đến cảm giác bình yên, mãn nguyện, cảm giác thuộc về nhau đến vậy. Và rồi không có thời gian suy nghĩ nữa, chỉ còn cảm giác đáng kinh ngạc khi hợp nhất với người đàn ông cô yêu. Trong tâm trí cô, cô nghe thấy tiếng của vị pháp sư: Từ nay trở đi hai con sẽ chung một thân xác, một dòng máu, một trái tim. Sẽ không còn lạnh giá, khi cả hai sưởi ấm cho nhau. Sẽ không còn cô đơn, khi hai linh hồn hòa quyện và trái tim hai con sẽ hợp làm một.
Và đó là khi cô cảm thấy, như thể linh hồn cô đang nhập vào gã. Cảm giác đó không giống với bất cứ điều gì cô từng biết đến, và cô nghĩ rằng cuộc hành trình ngược tời gian của cô là một cái giá quá nhỏ để trả cho việc tìm ra nó. Cô thức giấc lúc nửa đêm và thở dài khi cảm thấy cánh tay J.T quanh mình, ôm cô thật chặt, như thể gã sẽ không bao giờ để cô đi.
Cô xích lại gần hơn, một cảm giác ấm áp thân thuộc nhấn chìm cô khi cô đặt tay lên ngực chồng mình. Chồng cô, cô mơ màng. Có từ ngữ nào đẹp hơn thế trong tiếng Anh hay không? Sự run rẩy đầy hứng khởi và mong chờ trườn qua cô khi cô cảm nhận thấy bàn tay J.T trượt lên ngực mình.
“Em tưởng anh ngủ rồi.” Cô đặt tay gã lên cô, giữ nó ở đó. Bàn tay gã thô ráp và chai sạn và ấm áp tuyệt vời trên làn da trần của cô. “Không.” Gã quay người nằm nghiêng và kéo cô sát vào mình, để cô cảm thấy gã tỉnh táo nhường nào.
“Nữa sao?” cô hỏi, và gã nghe thấy tiếng cười bị đè nén trong giọng cô. “Lần nữa,” J.T thì thầm. Bàn tay gã vuốt ve đường cong ở hông cô, chiều dài mượt mà của đùi cô. “Và lần nữa và lần nữa và lần nữa.”
Gã hôn lên chóp mũi cô và má cô, sau đó để môi mình vuốt ve khóe miệng cô. “Anh yêu em,” gã nói tha thiết. “Anh nghĩ có lẽ anh đã chờ để được yêu em mãi mãi.” “Đừng chờ lâu hơn nữa.”
Gã thì thầm tên cô khi gã lăn cô nằm ngửa và len vào giữa hai đùi cô. “Em khiến anh say sưa trong nỗi ham muốn em.” “Vậy thì tận hưởng đi nào, J.T,” cô thúc giục, giọng cô mềm mại và vượt mà, như làn da đang bên dưới bàn tay gã.
Gã hôn cô và lại hôn cô, đôi tay gã di chuyển trên da thịt cô cho đến khi cô quoằn quại bên dưới gã, cho đến khi cô nắm lấy gã trong tay và dẫn gã về nhà lần nữa. Cô giống như ngọn lửa trong vòng tay gã, một ngọn lửa sống động thanh tẩy trái tim và tâm hồn gã, đốt đi những tăm tối, cô đơn và thay thế sự trống rỗng của cuộc đời gã bằng sự ấm áp và niềm hy vọng.
*** J.T chậm chạp thức giấc, nhận thức dần trở lại khi một cơ thể ấm áp đang cuộn tròn bên mình, của một bên chân trần đang gác lên mình. Gã hít sâu một hơi, mũi gã lấp đầy bởi mùi xạ hương phụ nữ.
Gã mỉm cười yếu ớt khi nâng một lọn tóc cô lên và quấn nó quanh ngón tay mình. Giờ đây cô đã là người đàn bà của gã, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Họ đã làm tình đêm qua, cho đến khi gã biết tường tận từng đường cong ngọt ngào, mỗi thung lũng quyến rũ, từng đỉnh đồi dịu dàng. Gã đã từng làm tình với nhiều phụ nữ khác, nhưng gã chưa bao giờ yêu một ai, hay chưa có ai từng yêu gã. Chỉ là bây giờ gã đã hiểu được mọi ý nghĩa của tình yêu. Giờ đây gã đã biết tại sao gã đã luôn có cảm giác mơ hồ không hài lòng với những phụ nữ khác, tại sao gã lại cảm thấy như bị lừa gạt.
So sánh những gì gã từng có trước đây với hiện tại giống như so sáng ánh sáng của một ngôi sao xa xôi với sự rực rỡ của ánh mặt trời mùa hè. Cho đến đêm qua, gã chưa bao giờ nhận ra việc làm tình còn chứa đựng nhiều hơn chỉ đơn thuần là ham muốn thể xác. Khi tận hưởng với đúng người, nó sẽ mang nhiều ý nghĩa hơn chỉ là sự tham gia của thể xác; đó là sự kết hợp của tâm trí và linh hồn, của hai trái tim. Giờ đây cô đã là của gã, và gã là của cô, và sẽ chẳng có gì giống như trước nữa. Cô trở mình bên gã. Phản ứng ngay lập tức của gã trước sự cọ xát ngọt ngào của da thịt cô là không thể nhầm lẫn. Nhanh chóng, gã ham muốn cô, cần cô.
“Brandy?” Gã lăn người nằm nghiêng. Chống tay lên, gã cù má cô bằng vài lọn tóc trong tay. “Brandy, em dậy chưa?” “Chưa.”
Gã nghe thấy tiếng cười khe khẽ trong giọng cô khi gã đưa lưỡi quanh vành tai cô. “Brandy.” Gã nhẹ nhàng gọi tên cô, ép cơ thể gã vào cô, để cô thấy gã đang sẵn sàng đến mức nào.
“Đi đi.” Cô quay lưng lại với gã để che giấu nụ cười của mình, cố nén tiếng cười khúc khích khi cô chờ gã trêu chọc lại mình. Nhưng không có gì cả, và khi cô nhìn qua vai, cô trông thấy gã đã ngồi lên, hàm gã nghiến chặt. “J.T, có chuyện gì vậy?” cô lo lắng hỏi. “Không có gì. Em nói anh để em yên mà.”
“Nhưng em đâu có ý đó!” cô la lên, xấu hổ khi nghĩ rằng gã cho những lời cô nói là nghiêm túc. “Em chỉ muốn trêu chọc chút thôi.” Gã nhìn cô, đôi mắt đen ánh lên vẻ tổn thương và bị che phủ bởi nỗi đau.
“J.T, anh phải biết là em chỉ đang đùa thôi chứ.” “Anh không bao giờ muốn làm em tổn thương, Brandy, hay ép buộc em. Hoặc khiến em làm điều gì đó mà em không muốn.”
“J.T, em xin lỗi.” Cô do dự một lúc. “Chưa từng có bất kỳ...” Cô hít sâu một hơi. “Chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào anh từng làm tình trêu chọc anh sao?” “Chưa.” Cơ hàm gã siết chặt. “Nó chỉ là việc làm ăn thôi, thực hiện một cách nhanh chóng, và cũng nhanh chóng bị lãng quên.”
Do dự, cô chạm vào cánh tay gã và vuốt ve vai gã. Chưa từng có ai yêu gã sao? Trêu chọc gã? Chơi đùa cùng gã? “Em xin lỗi,” cô nói lần nữa. Gã lắc đầu. “Không, anh mới là người phải xin lỗi. Tha lỗi cho anh, Brandy. Chuyện này mới quá. Anh đoán là anh làm không được tốt lắm.”
“Không phải thế,” cô nói kịch liệt, và ôm lấy gã trong vòng tay mình, và rồi chứng minh cho gã thấy rằng gã là người đàn ông tốt nhất, tuyệt vời nhất mà cô từng biết. ***
Đã là qua trưa khi họ rời khỏi lều. Brandy đã có một khoảnh khắc xấu hổ khi mọi người quay sang nhìn chằm chằm cô. Đến bây giờ, tất cả mọi người đều biết rằng họ đã kết hôn đêm hôm trước, và lý do tại sao họ lại dậy muộn đến vậy. Cô cảm thấy má mình đang nóng bừng. Đâu có gì phải xấu hổ đâu, cô nghĩ. Dù sao thì cô cũng đã là vợ J.T, nhưng rồi cô vẫn không thể không cảm thấy như thể cô đang đứng khỏa thân trên phố cho toàn thế giới chiêm ngưỡng. J.T truyện trò với mọi người trên đường họ đến sông. Brandy chỉ gật đầu, sự bối rối của cô nhạt dần khi cô tự hỏi những người Lakota sẽ nghĩ gì khi họ biết cô là người Crow.
Và rồi cô quên sạch mọi thứ khi J.T tìm ra một nơi hẻo lánh ở phía hạ lưu. Nước sạch và ấm, tầm nhìn được che khất bơi một rừng cây bông và bụi rậm bao quanh. Cô ngập ngừng khi J.T cởi bỏ quần áo và xuống nước.
“Thôi nào,” gã gọi. Brandy cắn môi. Cô chưa bao giờ bơi khỏa thân cả. Cô chưa bao giờ nghĩ mình là một phụ nữ phong kiến, nhưng cô khá miễn cưỡng khi cởi đồ ngoài trời, tắm trên con sông mà bất cứ ai cũng có thể trông thấy.
“Brandy?” “Em tới đây.” Cô ngồi xuống một tảng đá và cởi giày. Liếc nhìn qua vai, cô cởi áo váy, sau đó đứng lên và bước ra ngoài. Cô nghe thấy J.T huýt gió khe khẽ khi cô đứng lên trước mắt gã chỉ mặc đồ lót, cảm thấy toàn bộ cái nhìn của J.T khi cô cởi áo ngực và quần lót, sáu đó ào xuống nước.
Gã bơi về phía cô, đôi mắt đen rực lửa ham muốn. “Không phải ở đây,” Brandy la lên. “Chắc chắn anh không nghĩ chúng ta... không phải ở đây.”
“Sao lại không nào?” Cô liếc nhìn quanh. Đúng vậy, nơi này khá tách biệt, nhưng luôn có khả năng người khác sẽ thấy; những đứa trẻ chơi trò thám hiểm bên ngoài khu trại, một cặp đôi nào đó muốn tìm nơi yên tĩnh.
Cô rùng mình mong đợi khi J.T ôm lấy cô trong vòng tay và hôn cô. Cô cảm thấy chiều dài cơ thể gã áo vào cô, ướt át và trơn trượt và đầy ham muốn, và cô nhanh chóng quên đi mọi mối nghi ngờ, mọi sự lo lâu, tất cả ngoại trừ nhu cầu của bản thân với người đàn ông này. Gã vuốt ve cô, và nó như thể đây là lần đầu tiên. Cô quấn tay quanh cổ gã, cần phải chạm vào gã, hôn gã, nghe giọng nói ấm áp của gã, trầm và khàn đang thì thầm tên cô. Một cơn gió nhẹ thổi tới khi gã bế cô đặt lên cỏ, cơ thể gã bao phủ cô, tay gã trêu chọc cô, đôi môi gã mơn man má cô, cổ họng cô, đường cong nơi ngực cô.
“Brandy. Brandy.” Tên cô, lần nữa và lần nữa, là tất cả những gì gã nói khi gã chiếm lấy cô, lấp đầy cô, khiến cô trở nên trọn vẹn. Tay gã siết chặt quanh cô, khuôn mặt gã áp vào vai cô.
“Anh yêu em,” gã thì thầm tha thiết.” A. Brandy, em sẽ không thể biết anh yêu em bao nhiêu.” “Em biết.” Cô căng người lên áp vào gã, cần cảm thấy gần hơn nữa, và rồi cô mất kiểm soát, không còn biết đến điều gì khác ngoài sự ngây ngất vỡ òa trước những cái vuốt ve của gã, cảm giác kỳ diệu lan toản, cảm giác hoàn thiện. Thuộc về nhau.
Từ từ, cô dần lấy lại nhận thức: sức nóng của mặt trời trên mặt, nước đang vỗ lên đùi cô, hương thơm của cây xô thơm và cây thông, tiếng hót của các loài chim. Cô khẽ thở dài khi mở mắt và mỉm cười với J.T. Cô muốn hét lên, muốn nói với cả thế giới rằng cô hạnh phúc biết nhường nào. Cô muốn ở lại đây mãi mãi, với gã, với cánh tay gã quấn quanh cô và cơ thể họ đan vào nhau. Cô muốn sinh con gã. Một bé trai, cô mơ màng, với mái tóc đen và đôi mắt của J.T. J.T nhướn mày. “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì,” cô nói nhanh. “Trông như thể thứ gì đó liên quan đến anh.”
“Chỉ là em yêu anh rất nhiều thôi mà.” “Ở đây em có hạnh phúc không?”
Brandy do dự một lúc, nghĩ về gia đình và bạn bè cô. Cô nhớ họ, sẽ luôn luôn nhớ họ, nhưng đây là nơi cô muốn ở lại. “Brandy?”
“Rất hạnh phúc,” cô trả lời tha thiết, biết rằng cô sẽ hạnh phúc ở bất cứ đâu, miễn là có gã bên cô. Gã làm tình với cô lần nữa, chậm rãi và nhẹ nhàng. Và rồi, gã lấy ra một bánh xà phòng và tắm cho cô từ đầu đến chân. Đó là điều gợi tình nhất cô từng biết tới, và cũng là lẽ đương nhiên khi cô lấy bánh xà phòng trong tay gã và đáp trả lại.
Sau đó, Brandy giặt chỗ đồ lót và vắt lên một cành cây thấp cho khô. Ra khỏi làn nước, J.T tự làm mình bận rộn khi Brandy mặc lại váy. Cuối cùng họ ngồi dưới ánh mặt trời, để chân lơ lửng trong nước, chờ đồ của cô được hong khô.
“Thật giống như những gì anh luôn tưởng tượng.” J.T trầm ngâm sau một lúc. “Gì cơ?”
“Nơi này. Mẹ anh thỉnh thoảng vẫn luôn nói về nó, thường là vào ban đêm khi mẹ đã uống quá nhiều. Nó thật yên bình, mẹ đã nói vậy, nơi duy nhất mẹ được hạnh phúc, nhưng mẹ không bao giờ nói đến chuyện quay trở về.” “Sao lại không?”
“Mẹ xấu hổ vì những gì đã làm, xấu hổ phải trở về và đối mặt với cha mẹ mình và thừa nhận họ đã đúng về cha anh. Mẹ nói Tasina Luta đã cảnh báo sẽ có ngày Frank Cutter sẽ nhìn bà với vẻ khinh miệt. Mẹ anh chưa bao giờ đủ cam đảm để quay trở lại đây và thừa nhận rằng Tasina Luta đã đúng: Frank Cutter sẽ không bao giờ có thể là người giống như ông ngoại anh. “Thật đáng buồn.”
“Ừ. Mẹ đã dạy anh ngôn ngữ của bà và thỉnh thoảng, khi nhớ nhà, mẹ sẽ chẳng nói đến điều gì khác ngoài những chuyện về người Lakota. Thỉnh thoảng, khi mẹ cảm thấy thật sự hèn hạ, mẹ lại cầu xin anh tha thứ vì đã kết hôn với cha anh.” “Ông ấy đã đối xử tàn tệ với bà ấy sao?”
J.T hít sâu một hơi trước khi trả lời. “Ông ấy đánh bà.” “Ông ấy cũng đánh anh phải không?”
J.T gật đầu. “Thỉnh thoảng.” Cô biết rõ những chuyện như vậy. Có một đứa trẻ trong lớp của cô cũng bị cha mẹ lạm dụng như vậy. Cố hết sức, Brandy cũng không bao giờ có thể hiểu được sao một người đàn ông lại có thể đánh vợ mình, hay sao cha mẹ lại có thể đánh con cái họ. “Em rất tiếc, J.T.”
Gã nhún vai. “Không sao cả. Anh có thể chịu được những trận đòn. Chỉ là thật khó khăn, khi biết...” Gã ngừng lời, nhìn chằm chằm vào mặt nước đang lặng lẽ vỗ bờ. “Biết gì cơ?”
“Biết rằng ông ta ghét anh.” Cô nắm lấy tay gã trong tay mình, trái tim cô tan vỡ trước nỗi đau cô trông thấy trong đôi mắt gã, trước sự tổn thương trong giọng nói gã.
J.T nhìn xuống đôi bàn tay họ đang nắm chặt. “Anh không biết tại sao chúng ta lại nói chuyện này. Giờ thì chúng không còn là vấn đề nữa.” “Dĩ nhiên nó là vấn đề.”
“Bỏ qua đi,” J.T nói cộc lốc. “Nó kết thúc rồi.” “Thật không?”
Gã ngước nhìn cô, vẻ mặt trần ngâm. “Em đang cố gắng nói đến điều gì?” “Em không biết chính xác. Ý em là, những gì đã xảy ra trong quá khứ sẽ định hình tương lai.”
“Tiếp đi.” Gã nhìn cô chăm chú. “À chỉ là, nếu anh có một tuổi thơ tốt đẹp hơn, anh sẽ không thể trở thành một tên tội phạm được.” Cô nói vội vã, ước rằng mình chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.
“Em đang nói với anh rằng đó là lỗi của mẹ anh mà anh trở thành người xấu sao?” “À, không chính xác là vậy.” Cô cựa quậy dưới ánh nhìn thăm dò của gã. “Được rồi, phải, kiểu như vậy. Ý em là, nếu anh có cha mẹ... những người cho anh một cuộc sống gia đình tốt hơn, mọi điều của anh hẳn là đã khác rồi.” Cô ngước nhìn gã, hy vọng gã hiểu được những điều cô đang cố nói.
“Không có ai để đổ lỗi cho cách anh đã sống ngoại trừ bản thân anh.” J.T nói thẳng thừng. Gã nắm lấy tay Brandy trong tay mình. Đôi tay mẹ gã thô ráp, móng tay nham nhở. Bà còn có một vết sẹo xấu xí trên mu bàn ta trái, ký ức về một khách hàng đã gây ra nó bằng một điếu xì gà đang cháy. Brandy có làn da mịn màng không tì vết. Không một vết chai sần, không có dấu hiệu cho thấy cô từng làm việc nặng nhọc trong đời. “Em xin lỗi, J.T,” Brandy hối hận nói. “Em không có ý nói rằng mẹ anh đã không thành công trong việc dạy dỗ anh.”
“Thật không?” Gã đặt tay Brandy trở lại vào lòng cô, sau đó nhìn chằm chằm về phía sông. Lần cuối cùng mẹ gã mang thai, bà đã mất việc ở quán rượu. J.T đã đi tìm việc nhưng không một ai muốn thuê một đứa trẻ 14 tuổi, trông giống người da đỏ hơn là người da trắng, vậy nên gã quay sang ăn cắp. Và gã làm nó rất tốt. Gã nhanh tay và nhẹ nhàng, và không bao giờ bị bắt. Gã sợ rằng mẹ sẽ biết được những gì gã làm, vì vậy gã chưa bao giờ nói cho bà biết tiền từ đâu mà có.
Giờ đây, nghĩ lại, gã nhận ra rằng hẳn bà đã biết, và họ đã rất thiếu thốn vậy nên bà đã để gã tiếp tục làm vậy. Nhưng rồi, theo suy nghĩ của người Lakota, nó cũng không hẳn là ăn cắp. Việc ăn cắp từ kẻ thù chỉ được coi là một cuộc đảo chính, và với J.T thì tất cả người da trắng đều là kẻ thù. “Mẹ đã làm những gì tốt nhất có thể,” gã thì thầm, nói với bản thân hơn là với Brandy.
Brandy nhìn chằm chằm vào J.T, cố tưởng tưởng gã đã lớn lên theo cách đó như thế nào, biết rằng cha ghét mình, biết rằng mẹ đã bán mình để cứu gã. Cô chỉ ngạc nhiên rằng gã đã không lớn lên xấu xa hơn thế. “Anh đã làm gì sau khi mẹ qua đời?” cô hỏi, cần phải biết phần còn lại.
J.T nhún vai. “Anh bắt đầu trượt dốc với vài tên tội phạm trẻ tuổi cố gắng làm nên tên tuổi cho mình. Chúng lấy tên Fenton Gang.” “Em chưa bao giờ nghe về họ.”
“Anh cũng không mấy ngạc nhiên. Chúng muốn được nổi tiếng, nhưng chuyện đó không bao giờ đến. Anh ở lại với chúng cho đến khi anh được, anh không nhớ lắm, mười sáu hay mười bảy, và sau đó anh tách riêng. Cho đến lúc đó, băng đảng cũng chỉ còn vài người. Hai tên bị giết. Ba tên trong tù. Anh quyết định tốt nhất là mình nên tách riêng.” J.T bắt gặp cái nhìn của Brandy. “Anh là một tay chơi bài giỏi, và là một tên trộm rất siêu. Anh chưa bao giờ bị bắt.”
“Cho đến khi anh ăn trộm con ngựa đó.” “Ừ,” J.T đồng ý một cách buồn bã. “Cho đến khi anh ăn trộm con ngựa đó.” Gã đứng dậy và đưa tay cho Brandy. “Đi nào, về thôi.”
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)