You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Naguib Mahfouz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
nh ướm thử bộ quân phục sĩ quan trước ánh mắt nghi ngờ của Nua, nàng kêu lên van nài anh:
- Anh nên biết điều, em không thể cho phép mất anh lần nữa đâu.
Anh chỉ bộ quân phục của anh:
- Chính vì anh biết điều nên anh đã may bộ quần áo này.
Anh ngắm nghía khá lâu trong gương và đùa cợt:
- Anh nghĩ rằng có thể là tốt nếu anh bằng lòng với cấp bậc đại úy.
Nhưng đêm hôm sau nàng được biết chuyện phiêu lưu của anh qua việc trông thấy nhiều ảnh của anh in trên một tờ tạp chí hàng tuần của một người bạn nàng. Khi gặp lại Saít, nàng sụp đổ trong thất vọng:
- Anh đã phạm tội giết người! Khốn khổ thay! Em đã chẳng van xin anh hãy giữ cho yên thân sao?
Anh vuốt ve nàng và an ủi:
- Điều đó xảy ra trước khi anh đến đây với em.
Mắt nàng trở nên ngơ ngác, nàng trở nên bán tín bán nghi và thất vọng:
- Anh không yêu em, em biết thế, nhưng chúng ta có thể sống chung trong khi chờ đợi tình yêu đến.
- Đấy là điều có thể…
Nàng phản ứng lại, thất vọng cùng cực:
- Vâng đúng thế, nhưng anh đã phạm tội giết người, vậy thì còn ích gì bây giờ nữa?
Anh cười, tin tưởng và tin chắc ở mình:
- Còn có gì dễ dàng hơn là chúng ta cùng chạy trốn với nhau hở em?
- Thế chúng ta còn đợi gì nữa?
- Phải chờ cho bão táp tan đi chứ!
Nàng dậm chân giãy giụa:
- Em nghe nói rằng các con đường ra khỏi Cairô lúc nhúc những cảnh sát. Giống như anh là người đầu tiên đã phạm tội giết người vậy!
Báo chí…việc đầu độc dư luận…bất chấp tất cả anh vẫn tỏ ra bình tĩnh:
- Anh sẽ trốn khi nào anh quyết định phải trốn chạy. Đây rồi em xem…
Anh cầm lấy một dải tóc của nàng và nói tiếp giọng không vừa lòng:
- Em không biết ai là Saít Maran. Các báo chí đều nói đến hắn và em thì không tin vào anh. Anh hãy nghe em, chúng ta sẽ sống chung với nhau suốt đời và những lời tiên đoán của bà thầy bói sẽ được thực hiện.
Đêm sau anh lại đến tiệm cà phê của Tácgiăng để trốn tránh khỏi sự cô đơn và thu thập tin tức. Anh chưa đi đến cửa quán cà phê thì đã thấy Tácgiăng đi ra gặp anh, kéo anh ra xa trước khi xin lỗi anh:
- Anh đừng giận tôi, cả đến quán cà phê của tôi cũng chẳng còn là chỗ an toàn cho anh nữa rồi.
Saít thở dài thất vọng trong bóng tối:
- Tôi tưởng rằng bão táp đã yên.
- Không đâu, bão táp vẫn nổi lên ngày càng mạnh hơn, do nơi báo chí thổi lên. Hãy biến đi, nhưng đừng ra khỏi Cairô lúc này anh nhé.
Saít phát khùng nói:
- Các báo chí không có việc gì hơn là chuyện của Saít Maran sao?
- Vì cố gắng miêu tả các chiến tích của anh, các báo chí đã kích động nhà cầm quyền địa phương chống lại anh.
Anh sắp sửa ra đi, Tácgiăng chào tạm biệt và bảo thêm anh:
- Từ nay, chúng ta sẽ gặp nhau ở ngoài quán cà phê, nếu anh muốn.
Anh trở về trú ẩn tại nhà Nua. Anh trở lại với sự cô đơn, bóng tối và chờ đợi. Sự giận dữ xâm chiếm lấy anh và anh kêu lên:
- Chính mày Raúp Êluan đứng đằng sau chuyện này.
Tất cả các báo gần như đã im tiếng, trừ tờ An Giara vẫn tiếp tục khui quá khứ và khiêu khích cảnh sát. Dưới vẻ ca ngợi lòng dũng cảm của anh, họ tìm cách tiêu diệt anh. Raúp không lúc nào ngớt nói trông thấy anh treo cổ trên dây. Raúp quyết truy đuổi đến cùng dù phải dùng đến thép, lửa. Còn mình, liệu có thể tìm được một ý nghĩa cho sự tồn tại không thành nếu không phải là tiêu diệt các kẻ thù của mình? Alixơ thì trốn lủi vào một nơi chỉ có nó biết và và Raúp lại ẩn nấp trong lâu đài vững chắc. Nhưng cuộc sống sẽ có ý nghĩa gì nếu mình không trừng phạt những kẻ đối thủ của ta? Không có sức mạnh nào ngăn cản được ta trừng phạt bọn chó. Không, không một sức mạnh nào có thể ngăn cản được. Anh tự hỏi to giọng:
- Raúp Êluan, mày hãy giải thích cho tao thời gian đã làm cho con người trở nên hèn hạ như thế nào?
Người sinh viên cách mạng. Cách mạng nhập thân vào trong một sinh viên. Trong sân khu học xá lúc đó mình còn nhỏ, mình ngồi nép vào chân cha, giọng người vang lên mạnh mẽ thức tỉnh những ai nghe người nói. Người nói đến các ông hoàng, bá chúa. Bằng ảo thuật của lời người nói, các người quyền quý biến thành tên ăn cắp. Bất cứ ai trông thấy ngươi đi cùng các bạn ngươi trên đường phố Thống đốc, mặc bộ áo choàng rộng thình, mồm nhai mía đều không thể quên được ngươi. Cả cánh đồng vang tiếng ngươi nói oang oang đến cây cọ cũng nghiêng mình. Đúng vậy, một nhân cách đặc biệt mình chưa gặp bao giờ, kể cả ở chỗ Giáo trưởng. Đó chính là ngươi. Nhờ có mày mà cha tao đã xin được cho tao vào học. Và khi tao đã đỗ, mày đã cười to và reo lên: “Ông thấy không? Ông không muốn cậu ta đi học, hãy nhìn mắt nó kìa, nó sẽ là một trong những người làm cách mạng xã hội.” Chính mày dạy tao yêu sách vở và mày đã thảo luận với tao như người ngang hàng. Tao là một trong những người đến nghe mày nói ở gần gốc cọ, nơi xảy ra chuyện tình duyên của tao và thời gian ấy cũng từng là một trong những thính giả của mày. Nhân dân. Trộm cắp. Lửa thiêng. Tài sản. Đói khát. Sự mập mờ vô nghĩa của luật pháp. Và cái ngày mà mày bị tống giam thì mày đã được đưa đến tận mây xanh với sự quý trọng hết mực của ta. Và mày càng được kính trọng thêm khi mày đứng bênh vực ta sau khi ta phạm tội ăn cắp lần thứ nhất. Rồi khi mày diễn giảng về tội trộm cắp thì phẩm giá của ta được khôi phục. Có một hôm mày lại còn buồn bã nói rằng: “Tất cả những cái đó chỉ là trò trộm cắp vặt, đơn điệu và không hiệu quả, phải biết tổ chức cơ!”
Từ ngày đó ta không ngừng ăn trộm và đọc sách. Mày đã chỉ cho ta tên của những nạn nhân giàu sụ. Trong khi ăn trộm, ta đã tìm được vinh quang và danh dự của ta. Mày cũng đã giới thiệu cho ta nhiều người, trong đó có tên Alixơ Xêđơra nào đó. Đột nhiên trở nên giận dữ trong bóng tối của gian phòng, anh gào lên: “Có phải chính mày, Raúp Êluan là tân chủ lâu đài? Có phải mày là con rắn ẩn nấp sau chiến dịch báo chí này không? Giống như mọi người khác, mày muốn giết ta. Mày muốn giết cả lương tâm tao, quá khứ của tao. Nhưng tao sẽ không chết trước khi xóa tên mày. Mày là tên phản bội cao cấp nhất. Lạy Chúa, cuộc đời thật là vô lý nếu người ta bắt con chết vì tội đã giết một người mà con không quen biết. Vì vậy ta phải giết mày để làm cho cái sống và cái chết có một ý nghĩa chứ. Ta phải trút cơn giận dữ cuối cùng này chống lại thói đê hèn của thế giới này. Ta có sự ủng hộ của tất cả những người nằm dưới các ngôi mộ này, dưới cửa sổ. Còn về điều thần bí, ta để cho Giáo trưởng Ghêmiđi quyền giải đoán…
Vào lúc mà người mộ đạo Hồi kêu rao mọi người cầu kinh buổi sớm thì anh nghe thấy tiếng mở cửa. Nua bước vào tay ôm đủ thứ thịt nướng, đồ uống và báo chí. Cô nàng trông có vẻ rất thoải mái hầu như quên hết nỗi buồn phiền của hôm trước và nỗi vất vả đã qua. Nàng hôn anh và anh cũng hôn nàng đáp lại với lòng biết ơn, lần đầu tiên anh không màu mè. Nàng là trái tim mà anh gửi gắm tình yêu trước khi chết. Hai người cùng đến ngồi ở chỗ của họ mọi bữa. Rồi anh mở chai rượu, rót lấy một cốc và uống một hơi chất nước làm bốc cháy tâm can anh. Nàng nhận ra dấu hiệu mệt mỏi của anh.
- Tại sao anh không ngủ?
Đang chú tâm vào đọc báo chí, anh không trả lời. Nàng nói thêm:
- Phải đợi trong bóng tối thực là một cực hình.
Saít tung các tờ báo ra và thăm hỏi:
- Ở ngoài có gì xảy ra vậy em?
- Cũng như mọi ngày thôi.
Nàng gỡ bỏ quần áo, chỉ giữ lại chiếc yếm mỏng, một mùi phấn lẫn với mồ hôi thoảng đến mũi.
- Một số người nói về anh như là anh hùng Antara trong thần thoại, nhưng họ chẳng biết gì đến nỗi khổ của chúng mình phải chịu đựng.
Anh từ tốn đáp lại:
- Nhân dân của chúng ta phần đông không sợ gì kẻ cắp và cũng chẳng khinh chúng hơn.
Năm phút trôi qua trong khi cả hai ngốn ngấu những món thịt nướng, rồi Saít nhắc lại:
- Ngược lại, nhân dân khinh ghét đến tận ruột gan bọn chó săn chim mồi.
Nàng đưa lưỡi liếm các ngón tay dính mỡ và cười đáp:
- Em thì lại yêu chó.
- Anh không nói những con chó ấy.
- Vâng, em yêu chó, trước đây trong nhà em thường có chó đến khi em chứng kiến con chó cái nhà em chết thì em quyết định là không nuôi chó nữa.
Anh chế nhạo đáp lại:
- Nếu như em thì ta phải trốn tránh tình yêu nếu tình yêu mang lại phiền phức cho ta ư?
- Anh không yêu em mà, anh chẳng hiểu gì em cả…
- Thôi anh xin, đừng có không công bằng như vậy, em không nhìn thấy rằng thế giới đầy những bất công sao?
Nàng đã uống quá chén và đầu óc không còn tỉnh táo nữa, nàng thú nhận tên thực của nàng là Chalabigia và kể lại cho anh nghe những chuyện vui về quá khứ của nàng khi ở Baligianna. Thời niên thiếu, những vũng ao tù, thời thanh niên và sự bỏ trốn. Rồi nàng kiêu hãnh tuyên bố:
- Cha em là thị trưởng đấy.
- Đúng ra là cần vụ của thị trưởng. – Anh nhẹ nhàng đính chính lại.
Nàng sắp phản đối, nhưng anh đã nói trước:
- Chính do em đã nói với anh ngày trước.
Nàng cười vang, để lộ hàm răng còn dính cả rau mùi.
- Thực à anh, em đã nói thế ư?
- Chính do cách đó mà Raúp Êluan đã trở nên tên phản bội. – Saít giận dữ đáp lại.
Nàng nhìn anh vẻ dò hỏi:
- Raúp Êluan là ai vậy anh?
Anh tiếp, lạnh lùng:
- Ta không nên nói dối. Kẻ nào đau khổ trong bóng tối, trong cô quạnh và chờ đợi, kẻ đó không tha thứ cho sự dối trá…
Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó - Naguib Mahfouz Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó