You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 30
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90
ây đánh viện binh, Tào Tháo đuổi Viên Thượng
Đi đến tự nhiên
Tháng Năm năm Kiến An thứ chín (năm 204 sau Công Nguyên), Tào Tháo được tin chiến sự ở Bình Nguyên có biến động, bèn thay đổi chiến thuật, đánh mạnh vào Nghiệp Thành, san phẳng đồi đất, chặn hết đường bộ, lại cho đào hào quanh Nghiệp Thành để cắt đứt đường liên lạc giữa Nghiệp Thành với Viên Thượng. Lúc đào hào, Tào Tháo đã dùng mẹo chỉ cho quân sĩ đào hào vừa nông vừa hẹp. Thẩm Phối đứng trên thành thấy vậy thì nghĩ bụng hào hẹp thế kia nhảy một cái là qua nên cũng không nghĩ đến việc cho quân ra quấy phá, lại còn chế nhạo quân Tào tốn công vô ích. Nào ngờ, Tào Tháo tương kế tựu kế, nhân lúc quân trong thành canh giữ trễ nải, liền hạ lệnh cho toàn quân tướng sĩ đào thông đêm, chỉ trong một đêm đào xong một con hào dài tới bốn mươi dặm, rộng hai trượng, sâu hai trượng bao quanh Nghiệp Thành, đồng thời đào thông với sông Chương Hà phía tây Nghiệp Thành, dẫn nước sông chảy ngập vào trong hào. Lúc này Thẩm Phối có ra cứu cũng đã muộn, Nghiệp Thành đã hoàn toàn cách ly với bên ngoài, chẳng những quân báo không thể truyền tin mà đến lương thảo cũng gần cạn kiệt, ngày nào cũng có dân chúng chết vì đói khát. Thẩm Phối bị vây khốn không có cách nào phá được vòng vây, hy vọng duy nhất là trông đợi Viên Thượng mau chóng đem quân về cứu viện.
Tào Tháo đã chuẩn bị đầy đủ cho việc quyết chiến, một mặt sai quân thám mã liên tục qua lại dò la quân tình của Viện Thượng, một mặt hạ trại ở ven hào phong tỏa các ngả đường trọng yếu. Nghiệp Thành là tòa thành lớn nhất ở Hà Bắc, quy mô không thua kém gì Hứa Đô, tường thành bao quanh cao tới gần ba trượng, riêng ngoại quách có tới bảy cửa thành, trong đó ở phía nam có ba cửa thành là Phượng Dương, Trung Dương, Quảng Dương, là nơi chủ yếu mà hai bên đối địch với nhau. Để đảm bảo việc phòng thủ ở phía này, Tào Tháo chẳng những đặt đại doanh trung quân ở phía nam mà còn dựng cửa trại ven hào, bố trí quân lính ngày đêm canh giữ, truyền lệnh cho tướng lĩnh, tư mã các bộ quân hằng ngày đều phải đích thân tuần tra, canh phòng nghiêm ngặt việc thám báo của quân Viên trà trộn vào vòng vây...
Những ngày này, Quách Gia ngoài việc đến trướng trung quân nghiên cứu quân cơ, chỉ cần có thời gian là lại chủ động xuống các doanh tuần tra. Cách đây không lâu, có tin tức của người nhà từ Hứa Đô chuyển đến, nói việc Trần Quần đàn hặc Quách Gia về chuyện không biết cung kiệm, vơ vét của cải đã lấp liếm cho qua. Quách Gia liệu rằng đó tất là nhờ Tào Tháo nói giúp với Tuân Lệnh quân, nên càng cảm kích ơn đức của Tào Tháo, làm việc càng tận tâm hơn. Quách Gia thay đổi hẳn tác phong văn sỹ hằng ngày của mình, mặc võ phục đội bì biền, đích thân đi xem xét nỗi vất vả của tướng sĩ, mỗi khi gặp các bộ tướng tu sửa viên môn, vận chuyển lương thảo, còn chủ động sai thân binh đến giúp đỡ, thành thử cũng được mọi người yêu mến.
Trưa hôm ấy, Hoa Đà đến châm cứu cho Tào Tháo. Tào Phi, Tào Chân, Tào Hưu cũng hầu cận ở bên cạnh. Thấy cha con Tào Tháo nói cười vui vẻ, Quách Gia lẳng lặng lui ra, rồi dẫn thân bình men theo con đường đạo giữa các doanh trại đi tuần. Lần bắc phạt này vô cùng thuận lợi, quân sĩ cũng coi việc nặng như nhẹ hơn, vừa thoải mái lại không mất kỷ luật. Tướng lĩnh, tư mã các bộ quân cứ theo mệnh lệnh đi tuần tra, qua lại như con thoi vô cùng nghiêm mật. Không biết đã đến chính ngọ từ khi nào, quân hỏa đầu các nơi đã bắt đầu nấu cơm, từng làn khói bếp bay thẳng lên trời xanh. Bỗng nhiên, Quách Gia thấy một hương thơm như mùi gạo hương thoang thoảng bên mũi, cũng thấy trong bụng réo sôi ùng ục, liền ngoặt cương ngựa lên phía bắc về doanh dùng bữa. Nào hay vừa đi ngang qua hai cửa trại, thấy đám đông lính ồn ào vây tròn lại một chỗ.
Quách Gia sai thân binh xua mọi người giải tán thì thấy có hai tên tiểu binh đang cởi trần quỳ xuống đất chịu roi, một bên là viên đốc tướng mình mặc áo giáp, tay cầm lệnh tiễn, ngồi trên lưng ngựa chửi rủa:
— Đánh! Đánh mạnh cho ta! Lũ ương ngạnh này không dạy dỗ cho tốt, đến khi ra trận thì thế nào đây!
Ba tên thân binh thủ hạ của ông ta cứ theo lệnh mà thi hành, vung roi vun vút, đánh cho hai kẻ chịu hình phạt toạc da rách thịt, luôn miệng xin tha mạng. Trong quân tuy kỷ luật nghiêm khắc, nhưng cũng không thể dùng hình quá nặng, đem sĩ tốt ra đánh ngay giữa đường mã đạo thế này thực sự không nên.
— Dừng tay! Làm sao lại dùng cực hình thế này? - Quách Gia vội vàng quát to ngăn lại.
Viên tướng ấy vội nhảy xuống ngựa chắp tay nói:
— Mạt tướng tham kiến Quách Tế tửu. Xin thứ cho mạt tướng đang mặc giáp trụ không thi lễ được chu toàn. Lão ngài tuần tra doanh trại vất vả, giờ này còn chưa dùng bữa, khiến mạt tướng sao có thể đành lòng?
Hắn ta lúc đánh đòn sĩ tốt thì dữ tợn như hùm beo, đến khi thấy quan trên lại ngoan ngoãn như cừu non. Quách Gia mới hơn ba chục tuổi mà hắn lại gọi hẳn là “lão ngài”, đám binh lính vây quanh đứng xem thấy hắn nịnh hót như vậy, đều bưng miệng cười thầm. Quách Gia vốn định mắng hắn một trận, nhưng thấy hắn vừa cất lời đã gọi ngay ra tên mình, lại còn ra sức nói rõ hay, giang tay chẳng đánh kẻ môi cười, Quách Gia nhảy xuống ngựa, khách sáo hỏi:
— Ngươi là tướng lĩnh bộ quân nào? Vì sao lại đánh quân lính ở đây:
— Khải bẩm Quách Tế tửu. - Viên tướng ấy bước lại gần thêm hai bước nói, - Mạt tướng là tư mã dưới trướng tướng quân Trương Tú, phụng mệnh tuần tra doanh trại. - Nói rồi, hắn đổi khẩu khí, quay về phía những người bị phạt, - Hai tên nhãi ranh kia canh giữ cửa trại, vừa nãy thấy quân hỏa đầu đã làm cơm xong bèn bỏ cả đại môn đi ăn vụng, nếu để cho do thám của quân Viên trà trộn vào thì sao? Ngài nói xem, bọn chúng có đáng đánh không
— Không dám, không dám! Chúng tại hạ thực sự không tự ý rời bỏ vị trí của mình... - Hai tên tiểu binh bị đánh máu me be bét, liên tục dập đầu biện giải với Quách Gia.
— Còn không chịu thừa nhận! - Viên tướng kia cầm lệnh tiễn cài vào cổ áo, túm lấy một tên thuận tay giáng cho một cái tát nổ đom đóm mắt, khiến cho tên lính ngã lăn ra đất kêu oai oái.
Tên còn lại lập tức đổi giọng:
— Tướng quân thứ tội, chúng tôi biết sai rồi, lần sau không dám nữa... lần sau không dám nữa...
Viên tướng kia nhổ toẹt nước miếng, hằm hằm nói:
— Quách Tế tửu, ngài có thấy không, đó chính là hai tên đầu bò đầu bướu! Khi nãy tại hạ dạy dỗ chúng mấy câu, chúng còn dám cãi lại, không đánh không được ạ!
Quách Gia nãy giờ quan sát viên tướng ấy, thấy y vào khoảng ba bốn mươi tuổi, trán to mặt lớn, miệng rộng mũi cao, khuôn mặt vàng khè, dưới cằm không để râu, mấy ngày nay đi tuần trong doanh trại vẫn chưa từng gặp qua, nhưng nét mặt trông rất quen. Hơn nữa người này mở miệng ra là “Quách Tế tửu”, tựa hồ rất quen biết mình. Trong quân tướng lĩnh các bộ rất đông, lại liên tục điều chuyển, nhiều người trông rất quen nhưng không nhớ được tên cũng là chuyện bình thường. Người này chắc hẳn trước đây từng có tiếp xúc. Quách Gia chợt thấy thư thái, ngẩng đầu lên nhìn cây đại kỳ trước cửa trại, cười bảo:
— Chỗ này là doanh trại của tướng quân Hạ Hầu Uyên, ngươi là bộ hạ của Trương tướng quân, đến chỗ này xử phạt sĩ tốt, tất nhiên người ta không phục rồi.
Nào ngờ viên tướng ấy vẫn rất nghiêm túc:
— Tào công trị quân bình đẳng, bất kể là thuộc hạ của vị tướng quân nào, nếu vi phạm quân kỷ đều phải xử phạt. Mạt tướng đã đến đây, trông thấy tất nhiên sẽ phải quản!
Quách Gia thấy hắn nói năng đâu ra đấy, cũng không tiện làm trở ngại ý tốt của hắn, chỉ nói:
— Muốn quản cũng được thôi, nhưng chỉ có điều làm việc không được hà khắc quá. Xử phạt sĩ tốt là để quán triệt quân pháp, không phải là để xả bực tức riêng. Ngươi đánh mấy roi là được rồi, cứ đánh mãi đến toạc da rách thịt thế này, bọn chúng còn ra trận thế nào đây? Ngươi xem xem bốn xung quanh có bao nhiêu con mắt nhìn vào, cứ thỏa sức làm theo ý mình há không làm ảnh hưởng đến lòng quân ư?
— Vâng, vâng, vâng. Ngài dạy rất phải. Mạt tướng chỉ là kẻ thô lỗ, làm sao có kiến thức được như ngài chứ? May được lão ngài chỉ giáo, mạt tướng cũng vỡ vạc ra nhiều. Quân ta thực là may mắn có được một người nhân nghĩa như ngài, vậy còn lo gì không phá được Nghiệp Thành, không đánh bại được họ Viên... - Viên tướng cúi đầu gập lưng, không ngớt tán tụng.
Quách Gia thấy bộ dạng nịnh hót của y, không nhịn nổi bèn cắt ngang:
— Thôi đi, thôi đi! Ngươi chớ ở đây rầy rà ta nữa, mau thả hai tên lính kia ra, rồi tiếp tục việc tuần doanh của ngươi đi.
Viên tướng ấy với Quách Gia thì vô cùng cung kính, nhưng vừa quay mặt sang đám lính lập tức lộ rõ vẻ nịnh trên hiếp dưới, quát bảo:
— Nể mặt Quách Tế tửu, bản quan tha cho các ngươi, nhưng phạt các ngươi không được ăn cơm, tiếp tục canh giữ cửa trại. Nếu các ngươi không phục cứ việc đi tìm tướng quân của các ngươi mà tố khổ đi, có chuyện gì cứ bảo tướng quân của các ngươi đến chỗ ta mà nói!
Hai tên tiểu binh không dám đáp lại, nén đau vâng dạ lui đi.
Quách Gia đứng bên cười nhạt - đúng là một kẻ không biết sống chết là gì, Hạ Hầu Uyên há có thể dễ dàng gây sự, vừa là thân quyến của Tào Tháo, lại là đại tướng trong quân, ngươi chỉ là chức tư mã nhỏ nhoi ở một doanh mà dám buông ra những câu cuồng ngôn như vậy, sau này liệu tiểu tử ngươi có thể gánh chịu được không? Quách Gia nén cười rồi lên ngựa chuẩn bị hồi doanh, viên tướng kia lại sán tới:
— Mạt tướng kính tiễn Quách Tế tửu, trên chiến trường trong chớp mắt có muôn vàn biến động, mong ngài hãy bảo trọng.
Nói xong y mỉm cười, cùng ba tên thân binh thủ hạ cũng nhảy lên ngựa. Vừa nãy y đánh hai tên lính kia đau thế nào, mọi người đều trông rõ cả, giờ thấy y giơ cao lệnh tiễn đi qua, tất cả đều tránh thật xa nhưng vẫn bị y soi mói:
— Các ngươi là lính ở bộ quân nào? Tất cả hăng hái lên cho ta... Trên đường mã đạo không cho phép đào hầm nấu cơm, mau tránh cả ra... Mấy người các ngươi đều mù cả rồi ư? Đun nấu bên cạnh lều trại, nếu để xảy ra hỏa hoạn, các ngươi có chịu được tội không?... - Y ra vẻ gương mẫu gặp người nào cũng nhắc nhở, chỉ trỏ chỗ nọ chỗ kia, hướng về phía đông mà đi.
Quách Gia vừa tức vừa buồn cười, cũng không tiện can thiệp, dẫn đám thân binh tiếp tục đi. Nhưng không biết vì sao, khuôn mặt của viên tư mã ấy luôn lẩn quất trong đầu, dường như muốn gọi bật ra được tên của y. Nhưng vẫn không nhớ ra rốt cuộc đó là ai, bèn quay lại hỏi thân binh:
— Viên tư mã khi nãy, các ngươi có biết là ai không
— Tiểu nhân cũng không biết, chắc hẳn là mới được đề bạt nên tiểu nhân đắc chí. Cứ nhìn bộ dạng y là biết! Ghét nhất cái thứ nịnh trên hiếp dưới, hắn đâu có giống thuộc hạ của Trương Tú tướng quân chứ, hành vi ấy giống như người được Vu Cấm dạy dỗ hơn. - Tên thân binh ấy cái gì cũng dám nói ra.
— Câm miệng! Câu ấy há ngươi có thể nói được ra ư? - Quách Gia tuy miệng trách mắng nhưng trong lòng cũng thấy buồn cười.
— Thuộc hạ biết tội... Tên ấy nịnh nọt ngài như vậy, lẽ nào ngài cũng không nhận ra y ư?
Quách Gia cười nhăn nhó lắc đầu:
— Hắn biết ta, nhưng ta không nhận ra hắn... mà cũng chẳng phải là không nhận ra, chỉ là không nhớ nổi tên thôi.
Tên thân binh cũng cười nói:
— Cũng không trách được ngài, bộ hạ của Trương Tú tướng quân đều là người ở Quan Tây, bỗng nhiên nảy nòi ra một tên tư mã nói giọng trung châu, tất là mới được điều ở chỗ khác đến.
Quách Gia đột nhiên gò cương ngựa:
— Lạ nhỉ! Tên đó đúng là nói giọng trung châu. Trương Tú ở đội tiền quân, lại là người theo hàng, việc điều động bộ hạ há lại có thể không báo cho chúa công biết? Khi nãy hắn thi lễ với ta, nói trên chiến trường trong chớp mắt có muôn vàn biến động, nhắc ta hãy bảo trọng, câu này là có ý gì nhỉ?... - Quách Gia càng nghĩ càng thấy lạ, nhận thấy có điều gì đó kỳ quặc đây, - Không được! Ta phải quay lại xem sao!
Mấy tên thân binh đều cho là Quách Gia đa nghi thái quá, nhưng nào dám nhiều lời, theo ông ta quay lại doanh trại của Hạ Hầu Uyên, nhưng viên tư mã kia đã không thấy tăm hơi đâu nữa, chỉ có hai tên lính bị phạt đòn khi nãy đang còn hậm hực đứng tựa cửa trại.
Quách Gia chỉ vào chúng hỏi:
— Viên tư mã vừa đánh mắng các ngươi đâu rồi?
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi một câu lập tức hai tên đen đủi ấy liền lập tức bò lê bò lết đến trước ngựa Quách Gia:
— Xin Quách tiên sinh đứng ra làm chủ giúp chúng tại hạ... Chúng tại hạ thực sự không bỏ bê chức trách đâu... - Nói rồi nước mắt nước mũi đầm đìa.
— Rốt cuộc là chuyện thế nào?
Hai tên tiểu binh vừa khóc vừa nói:
— Chúng tại hạ phụng mệnh canh cửa trại, viên tư mã ấy cứ đòi xông vào bên trong. Tại hạ hỏi lệnh tiễn của ông ta, ông ta chẳng những không đưa lại còn hỏi chúng tại hạ có nhận ra ông ấy không? Chúng tại hạ nào biết ông ấy hỏi thế là có ý gì, bèn cứ có sao nói vậy rằng không biết. Ông ấy bèn bảo hôm nay sẽ cho chúng tại hạ biết ông ấy là ai! Thân binh thủ hạ của ông ta cũng chẳng cần hỏi rõ trắng đen, túm ngay lấy chúng tại hạ mà đánh... Ông ta chức lớn, chúng tại hạ cũng không dám chống trả...
— Đáng ghét! - Quách Gia cũng nhớ lại người ấy khi trả lời mình đã cầm lệnh tiễn cài vào cổ áo chứ chưa đưa ra cho xem rõ, - Các ngươi bị đánh oan, sao không báo cho tướng quân của các ngươi biết.
— Tướng quân của chúng tại hạ phụng mệnh chúa công đi áp tải lương thảo chưa về, không có ở trong doanh!
Quách Gia tức giận nghiến răng:
— Sự việc không thể ngẫu nhiên thế được, kẻ đó nhất định là thám báo của Viên Thượng sai đến, muốn trà trộn vào vòng vây để đến Nghiệp Thành báo tin!
Đám thân binh bên cạnh nói chen vào:
— Vậy làm sao hắn lại nhận ra được ngài?
Câu nói ấy khiến Quách Gia tỉnh ngộ, vừa nhớ đến bộ hạ của Viên gia, khuôn mặt lớn với vầng trán rộng ấy lại hiện lên trong đầu, lần này ông lập tức nhớ ra kẻ đó là ai. Đó chính là Ký Châu Tòng sự Lý Phu, tự Tử Hiến!
Trước trận Quan Độ, Quách Gia từng đến Nam Dương khuyên Trương Tú quy hàng, vừa hay Viên Thiệu cũng sai Lý Phu đến du thuyết, hai người còn đấu khẩu với nhau trước mặt Trương Tú. Khi ấy Lý Phu văn chương nho nhã, tay áo rộng phất phơ. Hôm nay chẳng qua chỉ cắt chòm râu đi, bôi mặt vàng lên rồi thay bộ trang phục khác mà thôi, nhưng cử chỉ rõ ràng là một tên võ phu tác oai tác phúc. Quách Gia thầm kinh hãi, người này thủ đoạn cải trang rất cao, không dám chậm trễ, một mặt sai thân binh chạy thẳng đến viên môn ở bên hào báo tin, một mặt ra roi quất ngựa chạy thẳng đến đại trướng trung quân.
Tào Tháo vừa châm cứu xong còn đang ăn cơm, Quách Gia xông thẳng vào trướng:
— Khải bẩm chúa công, Hà Bắc Tòng sự Lý Tử Hiến xông vào vòng vây đưa thư!
Hoa Đà đang thu dọn hòm thuốc, đưa mắt lên nhìn Quách Gia, vô cùng kinh ngạc - người này có bệnh!
— Sao? - Tào Tháo chỉ quan tâm đến việc quân, - Hắn mang theo bao nhiêu quân mã xông vào doanh ta, vì sao quân xích hậu không thấy bẩm báo?
— Chỉ có bốn người. - Quách Gia không kịp giải thích rõ ràng, - Chúa công hãy mau hạ lệnh, lục soát toàn bộ doanh trại, chớ để chậm trễ kẻo hắn sẽ...
Còn chưa dứt câu, bên ngoài chợt thấy ầm ĩ, Hàn Hạo hấp tấp chạy vào quỳ sụp trước trướng:
— Chúa công! Có kẻ địch trà trộn vào trong quân làm bừa, đã xông ra khỏi cửa trại lội qua sông chạy vào Nghiệp Thành rồi!
Tào Tháo kinh ngạc, vội vứt bát cơm chạy ra ngoài xem sao. Bọn Quách Gia, Hứa Chử, Tào Phi dẫn theo thân binh lập tức chạy theo, đi thẳng lên phía bắc, chạy tới cửa trại bên hào ở phía nam Nghiệp Thành. Chỉ thấy viên môn mở toang, mấy tên lính canh bị trói cả vào lan can, miệng nhét giẻ chặt cứng. Sau khi giải thoát cho bọn chúng, hỏi rõ thì được biết khi này có một viên tư mã cầm lệnh tiễn đi đến, trách mắng bọn chúng là mải chơi tán chuyện, không chăm chỉ canh phòng, sau đó sai ba tên thân bình thủ hạ trói nghiến bọn chúng lại, phạt đánh đòn. Nào ngờ vừa trói xong, còn chưa dùng hình, bốn kẻ ấy đã mở cửa viên môn nghênh ngang bỏ đi. Tào Tháo biết sự tình, tức giận nghiến răng ken két, lúc ấy lại nghe trên Nghiệp Thành có tiếng hoan hô vang trời - đúng là Lý Phu đã vào được thành rồi.
Đã cẩn thận hết mực, vậy mà cuối cùng vẫn để kẻ địch trà trộn vào được, Tào Tháo trong lòng vô cùng tức giận, bất chấp sự khuyên can của chúng tướng và nhi tử, sai quân sĩ bắc cầu tạm, muốn đích thân đến dưới Nghiệp Thành nghe ngóng tình hình. Lập tức sĩ tốt hò nhau chuyển viên xa, ván gỗ đến, không bao lâu đã lắp xong cầu phao, các tướng tâm phúc Hứa Chử, Đặng Triển, Hàn Hạo, Sử Hoán dẫn theo thân binh bảo vệ Tào Tháo tiến sát bên thành, nhất cử nhất động trên thành đều nhìn thấy rất rõ. Nghiệp Thành bị bao vây đã hơn năm tháng, hôm nay coi như đã nhận được tin của Viên Thượng, quân lính vui sướng đến phát khóc, có kẻ còn vẫy cờ về phía quân Tào với vẻ đắc ý.
Tào Tháo không nhịn được chửi vang lên:
— Tên tặc tử Lý Phu được lắm! Dám chơi trò bỉ ổi đó với ta! Lão phu nhất định sẽ...
Còn chưa nói dứt câu, chợt nghe một tiếng “vút”, một mũi tên đã soẹt qua ngay bên tai Tào Tháo, bắn trúng yết hầu một tên thân binh, tên lính lập tức ngã xuống mất mạng.
Tào Tháo kinh hãi ôm đầu tháo lui, đám thân binh hốt hoảng yểm hộ. Quân Viên trên thành đang hưng phấn, một loạt những tiếng hô giết vang lên, tên bay xuống rào rào như mưa, không ít thân binh bị bắn trúng, rơi xuống hào chết. Hàn Hạo, Sử Hoán ai nấy đều bị thương mới bảo vệ được Tào Tháo rút lui qua cầu phao về đến viên môn.
Lúc này chư tướng trong doanh được tin tự đến đông đủ, Tào Hồng lo lắng nói:
— Vừa rồi có quân xích hậu về báo, Viên Thượng đã bỏ Bình Nguyên khẩn cấp kéo quân về cứu viện, hiện chỉ còn cách Nghiệp Thành có ba mươi dặm!
— Hừ! - Tào Tháo không ngờ Viên Thượng lại về nhanh như vậy, - Viên Đàm có động tĩnh gì không?
— Viên Đàm chưa thấy truy kích ở phía sau, mà đem quân đi lên phía bắc, dường như muốn đánh lấy các huyện Bột Hải.
— Hừ. - Tào Tháo không ngăn được cười nhăn nhó. - Tên tiểu tử này quả nhiên lòng dạ khó lường, muốn để cho Viên Thượng với lão phu hai hổ đánh nhau, còn hắn nhân cơ hội mở rộng địa bàn. Tiếc rằng trò khôn lỏi ấy không thể cứu vãn được thế suy tàn của hắn.
Tào Hồng vẫn rất căng thẳng:
— Bộ quân Viên Thượng có hơn một vạn người, trang bị tinh nhuệ, phần nhiều là kỵ binh. Các cánh quân phân chia đi các nơi vẫn đang tụ tập đến dần, xin chúa công mau có quyết định!
— Không phải vội. - Tào Tháo quay lại nhìn lên trên thành. - Một khi hắn đã sai Lý Phu vào thành, tất là muốn giao hẹn với Thẩm Phối trong ứng ngoài hợp giáp kích quân ta. Vào rồi cũng còn phải ra, các ngươi ai về doanh nấy chú ý canh giữ. Lão phu sẽ đích thân ngồi trấn ở đây, ta không tin thiên binh vạn mã thế này mà không bắt nổi một Lý Tử Hiến!
Quách Gia lại lắc đầu không thôi - năm xưa đánh nhau ở Quan Độ, Lý Phu còn có thể ngầm trốn qua Dự Châu đến thẳng Nam Dương, dãy doanh trại này có đáng kể gì? Người ta đã dám xông vào tất đã có cách để ra.
Chúng tướng nhận mệnh đi ra, nhưng Tào Hồng vẫn chưa chịu đi, lại cất lời nói:
— Lần này Viên Thượng đến đây binh lực rất mạnh, quân ta bao vây bốn phía, lực lượng phân tán. Quân pháp có câu “Quân quay về chớ cản”, chẳng bằng ta hãy tạm mở một lối cho Viên Thượng vào thành, rồi chúng ta lại đem quân đánh mạnh, vây khốn tất cả bọn chúng trong thành.
— Không vội, - Tào Tháo cười nhạt nói, - Hãy sai quân xích hậu đi do thám cho rõ ràng.
Tào Hồng hơi sốt ruột:
— Binh mã của Viên Thượng chỉ còn cách chúng ta có ba mươi dặm thôi, nếu như...
— Lão phu tự có chủ trương. Hắn từ xa tới đây, không thể lập tức dụng võ, hơn nữa người ước hẹn còn chưa ra khỏi thành, đợi thăm dò rõ động thái của hắn thế nào rồi hãy bàn.
Tào Hồng buồn bực đi ra.
Có người mang ghế đến, Tào Tháo thản nhiên ngồi trong viên môn. Tướng sĩ trung quân bày trận ngoài cửa, ai nấy cung tiễn sẵn sàng canh phòng bên bờ hào, chỉ cần Lý Phu trở ra là lập tức bị bắn ngay. Hơn nữa, để phòng quân địch tập trung binh lực đột phá vòng vây, quân lệnh đã được truyền đi các doanh, men theo bờ hào quanh thành bốn mươi dặm, những chỗ quan trọng đều chuẩn bị sẵn sàng.
Ba quân tướng sĩ nghiêm trận chờ đợi, ước hơn một canh giờ vẫn không thấy phía địch có động tĩnh gì, trong khi tin tức của quân xích hậu thám thính được cứ truyền về liên tục như nước chảy:
— Viên quân cách thành hai mươi lăm dặm! Viên quân cách thành hai mươi dặm! Chỉ còn mười chín dặm...
Bất kể người quay về nói gì, Tào Tháo vẫn chỉ đáp lại một câu: “Tiếp tục thám thính!” Rồi đuổi quay ra. Tận đến khi trời gần tối, đèn đuốc được thắp lên, có người đến báo:
— Đại quân của Viên Thượng đã dừng lại ở Dương Bình đình, cách mười bảy dặn, chuẩn bị hạ trại đóng quân.
Vẻ mặt Tào Tháo bỗng trở nên nặng nề, đứng dậy khỏi ghế, gọi tên xích hậu vừa báo tin đến gần đích thân dặn dò:
— Dương Bình đình là đường cái quan lớn, bên cạnh có Tây Sơn, Phẫu Thủy hiểm trở, ngươi hãy quay lại trinh sát kỹ lưỡng, xem Viên Thượng đóng doanh ở trên đường hay đóng doanh dựa vào thế núi, rồi mau quay về báo ngay cho ta biết!
Tên xích hậu lĩnh mệnh đi ra, Tào Tháo dần trở nên căng thẳng. Ông không ngồi trên ghế nữa mà đi đi lại lại trước viên môn, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một mình, khi lại chắp hai tay thật chặt như đang cầu nguyện. Một lúc sau, chợt nghe liên tiếp mấy tiếng động lớn, ba cửa lớn ở mặt nam Nghiệp Thành là Phượng Dương, Trung Dương, Quảng Dương đồng loạt mở toang. Quân Tào đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng chưa kịp bắn tên thì tất cả đều đứng chết trân: Những người chạy ra không phải là Lý Phu, cũng không phải là Viên quân, mà là rất đông dân chúng.
Thành trì bị vây khốn hơn năm tháng, lương thực đã hết từ lâu, đám dân chúng này bị đói đến độ hóa điên, tất cả đều vàng võ gầy còm, thân hình như que củi, ra khỏi cửa thành là coi như sống lại từ chỗ chết, tựa như ba dòng nước lũ chen nhau tràn ra ngoài. Có kẻ giơ cao cờ trắng kêu to xin hàng, có kẻ cầm theo đuốc soi đường, có kẻ chẳng cần cái gì, chỉ mong thoát khỏi nơi chiến trường. Quân Tào trước tiên là kinh ngạc, lại nghĩ ra quân lệnh chưa có gì thay đổi, liền lập tức bắn tên ra như mưa.
Viên, Tào đánh nhau, lê dân có tội gì? Đáng thương cho những người dân đang dồn lại như sóng trước mặt phải trở thành hồn ma dưới mũi tên. Nhưng những người phía sau vẫn không ngừng chạy ra, mà phần lớn đều là những kẻ già yếu, bệnh tật, trong lúc chen chúc chợt lại nghe tiếng động lớn - ba cửa thành đóng lại, vậy là mấy ngàn người vô tội bị ném ra chiến trường.
Phía trước có hùng binh, phía sau không đường rút, đám dân chúng ấy bị dồn vào đường cùng. Những kẻ biết bơi liền nhảy xuống hào liều chết bơi sang bên kia, nhưng vừa bám được vào bờ liền bị đại đao quân Tào chặt tay. Đông hơn cả là số chen chúc nhau lên cầu phao thì lại bị quân Tào giáo đâm, tên bắn, xác chết nối nhau rơi xuống dưới hào. Tiếng gào thét thê thảm, tiếng kêu xin cứu mạng, tiếng nguyền rủa, tiếng kêu cha khác mẹ váng đất ầm trời, trong chớp mắt đã có mấy trăm người phải bỏ mạng dưới tay quân Tào, nước trong hào đều đã nhuộm thành màu đỏ.
Tào Tháo không thể ngờ rằng lại có sự việc như vậy, bị cảnh tượng tàn khốc ấy làm cho kinh hãi, đứng im bất động. Tuân Du chạy lại kéo áo Tào Tháo khuyên bảo:
— Chúa Công mau mau để một lối đi cho họ thôi! Nếu như tàn sát người vô tội thì uy tín của quân triều đình còn đâu nữa?
— Ôi! - Tào Tháo nhìn cảnh tượng giết chóc trước mắt, ngập ngừng nói, - Lý Phu tất là ẩn mình trong đó, nếu như không giết hết đám dân này, hắn sẽ nhân lúc rối loạn thoát ra ngoài về đưa tin cho Viên Thượng. Nhưng nếu giết hết số dân chúng kia, chẳng những lão phu không còn mặt mũi nào mà quân dân Nghiệp Thành sẽ trông vào đó mà oán hận, càng ra sức đánh trả quân ta. Thực là tiến thoái lưỡng nan... Thôi được! Công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách, trong lúc này không thể kết oán với dân. Mau mau truyền lệnh, quân ta không được ngăn cản, tránh một đường đi cho bách tính ra khỏi thành!
Quân sĩ dần dừng tay cung, rẽ ra một lối đi, Tào Tháo cũng lui về đại doanh trung quân. Nhưng mệnh lệnh làm sao có thể nhanh chóng truyền đi hết bốn chục dặm hào cơ được? Không biết vẫn còn bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng! Tiếng gào thét thảm thiết của bách tính như bao phủ lên cả một khu đồn trại, doanh trướng nào cũng nghe thấy rõ mồn một. Tào Hồng chen ngược lại phía dòng người chạy ra, đến trướng trung quân:
— Chúa công hãy mau chóng ra lệnh tra xét, Lý Phu tất là ở trong số những người này.
Quách Gia lắc đầu vẻ bất lực:
— Trời tối rồi, đáy bể mò kim liệu có được không? Cho hắn ta đi đi...
Tào Tháo nhắm hờ hai mắt, nhíu chặt đôi mày nói:
— Ta thực coi nhẹ kẻ sĩ ở Hà Bắc. Viên Bản Sơ ngồi trấn Ký Châu gần mười năm, dưới tay có không biết bao nhiêu cao nhân. Lý Tử Hiến ra vào doanh trại của ta mà dễ như trở bàn tay, lại không biết Viên Thượng rốt cuộc hạ trại ở chỗ nào nữa? - Đó mới là điều Tào Tháo quan tâm nhất hiện nay. Bách tính đào vong hầu hết bị thất lạc tan tác, mẹ tìm con, em tìm anh, khóc lóc kêu gọi ầm ĩ gần nửa canh giờ mới tạm lắng xuống. Trên đường mã đạo giữa các doanh, khắp nơi đều thấy vết máu, xác người, tay nải hành lý. Tào Tháo nhìn thấy cảnh tượng thê lương đó càng thêm lo lắng, mắt đăm đăm nhìn ra phía ngoài doanh. Chúng tướng trước nay chưa từng thấy Tào Tháo căng thẳng đến độ đôi bàn tay run lên bần bật như thế.
Không biết trông ngóng như vậy bao lâu, trời đã tối mịt, chợt thấy tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc, bóng dáng tên xích hậu kia đã dần hiện rõ trong ánh lửa. Tào Tháo thực sự không nén nổi nỗi lo lắng của mình, chẳng quan tâm đến thân phận bèn chạy ra đón, túm ngay lấy dây cương ngựa của y, lạnh lùng hỏi:
— Viên Thượng đóng trại ở đường lớn hay ở sườn núi?
Tên lính bị Tào Tháo làm cho sợ hết hồn, hoảng hốt nói:
— Đóng trại men... men theo núi Tây Sơn.
Tào Tháo dường như không tin, giọng hơi run run:
— Ngươi nói lại xem, ở đâu?
Tên lính đã lấy lại được bình tĩnh, vội nhảy xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất nói dõng dạc:
— Khải bẩm chúa công Viên Thượng đóng trại bên sườn núi ở Dương Bình đình!
Tào Tháo hít một hơi dài, lui lại hai bước, tựa hồ như trút được gánh nặng, xua tay ra hiệu cho tên xích hậu đi ra. Tào Hồng thấy Tào Tháo vẫn thong thả như thường, lo lắng kêu lên:
— Chúng ta hãy mau chóng giải vây đi. Đại quân của Viên Thượng đã hạ trại, Lý Phu cũng đã chuồn mất rồi, còn không lui sẽ bị chúng giáp kích đó!
— Đúng vậy! - Chúng tướng theo nhau phụ họa.
Vu Cấm xưa nay vẫn được Tào Tháo coi trọng, cũng lo lắng khuyên giải:
— Binh pháp có câu: “Quy sư hốt ác.”(*) Quân ta bao vây Nghiệp Thành, binh lực không thể tập trung được, nếu Viên Thượng dồn toàn lực đánh vào một điểm của chúng ta, Thẩm Phối ở trong thành đánh ra tiếp ứng, bọn chúng trong ứng ngoài hợp thì công lao chinh chiến mấy tháng nay của chúng ta có thể bị hủy trong một buổi.
— Ha ha ha!... - Tào Tháo cứ cười mãi, mới đầu là cười mỉm, đến khi nghe các tướng nói thì ngửa mặt lên trời cười lớn hơn. - Việc của ta thành rồi! Chuyện Viên Thượng bị tiêu diệt coi như đã được định đoạt, lão phu thắng rồi! Tào mỗ ta đã lấy được Ký Châu rồi! Ha ha ha!... Các ngươi không tin ư?
Vu Cấm, Tào Hồng quay sang nhìn nhau, không hiểu vì sao Tào Tháo có thể quả quyết như vậy. Tuân Du, Lâu Khuê, Hứa Du đều mỉm cười lộ vẻ đã hiểu, Quách Gia càng hứng thú:
— Cung hỷ chúa công! Chúc mừng chúa công! Ký Châu đã về tay, quét sạch họ Viên đã gần ngay trước mắt.
Tào Tháo thấy các tướng vẫn còn ngơ ngác, chắp tay sau lưng cười ha hả nói:
— Các ngươi cứ đợi xem, sẽ ứng nghiệm ngay thôi. - Nói đến đó ông lại thở dài một tiếng, - Bản Sơ ơi Bản Sơ, hai đứa con của ông đều không ra sao cả! Dù trong tay có Thẩm Phối, Lý Phu mà không thể dùng hết tài của họ thì có tác dụng gì? Lại dễ dàng đem mảnh đất mà ông phải vất vả mới giành được nhường cho người khác như vậy... Phá gia chi tử, thật đáng giận thay...
Tào Hồng đứng lặng nhìn Tào Tháo hồi lâu mới hỏi:
— Vậy quân ta bây giờ ứng phó thế nào?
— Ngày đêm chăm chú theo dõi Nghiệp Thành cho ta. Không đến ba ngày quân địch tất sẽ dốc toàn lực đột phá vòng vây. Thẩm Phối kia chó cùng dứt giậu, phải thật cẩn thận.
— Nếu như Viên Thượng...
— Không cần để tâm đến tên phá gia chi tử ấy! - Tào Tháo bực dọc gạt ngay đi, rồi đủng đỉnh quay về đại trướng.
Đánh tan Viên Thượng
Lúc nửa đêm ngày thứ hai sau khi Viên Thượng đóng quân ở Tây Sơn, quân giữ Nghiệp Thành dưới sự chỉ huy của Thẩm Phối đã chuẩn bị sẵn sàng để dốc toàn lực trong ứng ngoài hợp, quyết đánh một trận.
Mấy ngàn binh lính tập trung ở khoảng đất trống phía nam thành, nhất loạt dùng vải trắng quấn đầu để tiện phân biệt địch ta. Mấy hàng đầu là quân cảm tử, mình mặc áo giáp, đẩy viên xa, đột xa, bình bản xa nhằm lấp bằng hào cừ và bắc cầu tạm. Để chuẩn bị những vật liệu này, họ đã phải dỡ hết nhà dân trong thành, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận sống mái. Đứng ở giữa là những tay cung thủ do Thẩm Phối rèn giũa kỹ càng. Bọn họ đã lắp tên lên cung, tập trung hết sức lực, chỉ cần xông ra khỏi cửa thành là sẽ cho quân Tào thấy rõ uy phong. Đại quân phía sau ngoài đội quân của Viên Thượng lưu lại, còn có bộ hạ và gia binh của Thẩm Phối, thậm chí còn có không ít dân chúng tự nguyện tham gia. Bất kể là thương mâu qua kích, cuốc xẻng gậy gộc, búa rìu dao liềm, chỉ cần là vật có thể giết được kẻ khác đều được lôi ra.
Tất cả mọi người đều đứng yên lặng. Dưới ánh lửa đuốc bập bùng, các loại vũ khí phản chiếu lên một thứ ánh sáng yếu ớt, u ám. Cuộc chiến còn chưa bắt đầu, nhưng tướng sĩ đều đã đồng lòng giết giặc, toát lên một luồng sát khí có phần hoang mang và bi tráng. Thẩm Phối đứng tít trên tường thành, ông ta cũng mặc giáp nhẹ, đầu quấn vải trắng, tay nắm chắc bội kiếm. Vì trận đánh này, ông ta đã đem hết của cải, tài vật, thậm chí cả tỳ thiếp để ban thưởng cho tướng sĩ. Thân là hào tộc bậc nhất ở Ký Châu, ông ta thề chết cũng phải bảo vệ sự thống trị của họ Viên. Đêm thu gió lạnh thổi buốt giá, khuôn mặt của ông ta đỏ lựng dưới ánh lửa bập bùng khi mờ khi tỏ, nhưng vẫn đứng bất động chăm chú nhìn ra ngoài thành.
Dãy doanh trại quân Tào tối đen yên ắng, toát lên một vẻ trầm tích, thâm u khó lường, tựa hồ Tào Tháo với đám tướng lĩnh của mình đều đã ngủ say, chỉ còn mấy tên lính đang tuần tiễn ở cửa viên môn bên bờ hào. Những bó đuốc cắm bên tường trại cứ cách mười mấy bước mới có một cây, nối nhau men theo bờ hào một vòng tròn lớn hơn bốn mươi dặm quanh thành, y hệt một con rồng lửa cuốn khoanh đầu rồi cắn vào đuôi, từ trên thành lâu nhìn ra vẫn thấy rất ấm. Nhưng trong lòng Thẩm Phối rất rõ, tất cả đều là giả dối, với một kẻ mưu kế sâu xa như Tào Tháo, tuyệt nhiên không thể lơi lỏng như vậy được, trong màn đêm đen yên tĩnh ấy, không biết ẩn chứa bao nhiêu phục binh! Trận đánh sắp tới tất sẽ là một trận đánh gay go... Bỗng nhiên, trong bóng núi thấp thoáng cao vút có mấy đốm lửa lóe lên, trong nháy mắt lại hết ngay, một lúc sau, những đốm lửa lẻ tẻ ấy dần trở nên rõ ràng hơn, rồi càng ngày chúng càng tụ lại lớn hơn thành một vùng lửa cháy sáng cả bầu trời. Thẩm Phối đã chờ đợi giờ khắc này suốt hơn năm tháng qua, việc đã đến lúc cấp bách, ông ta không có bất cứ lời hào hùng nào nữa, chỉ quay đầu lại nói nhỏ một câu với các thân binh:
— Đến lúc rồi, hành động thôi.
Rầm!... Tiếng mở cổng thành nghe như tiếng sấm rền xé tan màn đêm yên tĩnh. Tiếp ngay sau đó, tiếng hò hét của quân Hà Bắc ào ạt vang lên như thác đổ, những tên lính cảm tử cùng các cung thủ tràn ra từ phía cửa nam, điên cuồng lao tới tuyến phòng ngự của quân Tào. Nhưng đúng như dự liệu của Thẩm Phối, dãy doanh trại tối đen phía đối diện nhanh chóng sôi sục lên, chớp mắt vô số đuốc lửa giơ cao rọi cả bầu trời, cả bốn phía Nghiệp Thành sáng như ban ngày, trống trận cùng vang rền khí thế như ngựa chạy, quân sĩ ở khắp các đường mà đạo giữa các doanh trại đều tràn lên bờ hào, qua lại không ngừng như một đàn kiến.
Các tay cung tiễn Hà Bắc nhất tề bắn ra, tên bay như châu chấu nhắm thẳng về phía tường trại của Tào quân, khiến cho quân giữ cửa liên tục thoái lui, cung tên của hậu đội quân Tào lập tức bắn trả lại. Quân cảm tử chẳng cần biết trước mặt có bao nhiêu quân địch, chỉ ra sức cắm đầu đẩy xe xông lên, một số người cứ kêu lên thật to, cả người lẫn xe đều lao xuống dưới hào để làm đường đi cho người phía sau. Đại đội quân binh lập tức theo sau dồn lên, nhưng chỉ có một số ít vượt qua được cầu tạm, còn những người khác biết bơi hay không biết bơi cũng đều nhảy xuống nước hết, dẫm được lên thứ gì thì dẫm, kể cả xác người dưới hào để tiến sang.
— Giữ chặt! Giữ chặt! - Tiếng quát đanh thép của các đốc tướng quân Tào thúc giục từ phía sau, binh lính dưới sự yểm trợ của cung tên cầm trường mâu, đại kích tựa vào tường trại, chỉ thấy ánh lửa chói lòa, tiếng nước bì bõm trước mặt, rối hết cả mắt không còn nhìn rõ gì nữa, cứ vung binh khí lên mà đâm bừa qua lan can rào, chẳng bao lâu liền bị tên của quân Viên trên thành bời bời bắn xuống mà chết. Những tên lính hàng sau lập tức cầm lấy binh khí từ tay người chết, dẫm lên xác mà tiếp tục đánh. Bất kể là đột phá vòng vây hay là phòng thủ thì giờ đây cũng đều trở nên điên cuồng.
Tào Tháo đã ra khỏi đại doanh trung quân từ lâu, đến chỗ cách vài trượng bên ngoài chiến trường quan sát. Dù cự ly gần nhưng vẫn không nhìn thấy rõ, chỉ nghe thấy tiếng tên bay vù vù xen lẫn tiếng hò hét. Trải qua bài học từ lần trước, Tào Tháo đã biết rõ quân cung tiễn của Thẩm Phối lợi hại thế nào, không dám bất cẩn bước lên trước nửa bước, chỉ ở tại chỗ nghe thân binh qua lại báo tin do thám được. Dù vậy, các tướng vẫn rất lo lắng cho sự an toàn của Tào Tháo, vòng ngoài thì Tào Thuần đốc thúc quân hổ báo kỵ vây thành một vòng lớn, bên trong lại có bọn Hứa Chử, Đặng Triển mang khiên che chắn trước mặt. Tuân Du, Quách Gia cũng đều mặc áo giáp, tự mình cầm khiên, bàn tay ai nấy đều túa mồ hôi.
Đang lúc lo lắng thì có bộ hạ của Trương Tú là giám quân Vương Tuyển dẫn thân binh chạy tới:
— Quân Viên Thượng từ phía nam tấn công doanh mạt tướng.
Tào Tháo không ngoảnh đầu lại:
— Cứ để cho hắn đánh đi, hắn không nhằn được khúc xương cứng Trương Tú đâu.
— Chúa công không điều quân đến chặn đánh ư? - Vương Tuyển hơi ngạc nhiên.
— Yên tâm đi, quân Viên Thượng quân tâm bất ổn, không đánh vào được đâu. - Tào Tháo vừa nói vừa ló đầu nhìn, - Ngươi hãy thay lão phu đi truyền lệnh các nơi, trừ những trại vòng ngoài giữ nguyên vị trí, còn lại điều hết đến đây phòng thủ. Đêm nay không cần để tâm đến Viên Thượng, chỉ đánh Thẩm Phối mà thôi!
Vương Tuyển ngây ra:
— Thế... thế có phải là quá mạo hiểm không?
Quách Gia lừ mắt nhìn ông ta:
— Bảo người đi thì ngươi cứ đi đi, nhiều chuyện làm gì?
Vương Tuyển buồn bực lui ra, mọi người tiếp tục chăm chú theo dõi chiến trường. Đánh nhau ước non nửa canh giờ, quân Thẩm Phối vẫn rất dũng mãnh, quân Tào có tường trại làm chỗ dựa, các tay cung thủ Nghiệp Thành cũng dựng viên xa làm lá chắn, nấp ở đằng sau bắn tên. Quân sĩ xung phong liều sống cố chết, lớp trước lao lên lớp sau kế tiếp, mặc tên bay giao chiến với quân Tào. Bỗng nhiên lại nghe những tiếng động ầm ầm, tòa cổng trại phía nam đã bị quân Hà Bắc xô đổ, quân Tào bị đánh bật lại phía sau. Quân lính phía sau không hiểu nguyên do gì quay mình chực chạy, thành ra tự giẫm đạp lên nhau.
Thấy chiến sự nguy cấp, Tào Tháo rút bội kiếm quát to:
— Kẻ nào lùi bước, chém!
Quan truyền lệnh lập tức hét lên theo, các tướng sĩ lại ra sức đánh, lớp trước lớp sau chống cự, cuối cùng cũng đã đẩy lui được quân địch. Nhưng chiến sự vẫn rất gay go, số quân Viên vượt được qua hào đã đánh giáp lá cà với quân Tào, giáo phi mác đâm, máu tuôn xối xả, đại đao vung lên, tay chân rụng rơi. Quân Tào sợ bắn phải đồng đội nên không dám bắn tên nữa, nhưng quân từ Nghiệp Thành đột phá vòng vây xông ra đều xác định tất sẽ chết, nên những tay cung thủ trên thành không cần biết địch hay ta, vẫn ra sức bắn.
Một thân binh chạy về bẩm báo, tường trại phía nam đã hoàn toàn đổ sập. Tào Tháo chặc lưỡi mãi không thôi:
— Thẩm Chính Nam giỏi lắm! Đúng là muốn liều mạng với lão phu đây!
Tuân Du nhắc bảo:
— Lấy công làm thủ, bắt giặc tự lui!
— Được! Hơn nữa trận này đánh dữ dội như vậy, ta liệu rằng hắn cũng không còn sức để đánh một lần nữa. - Tào Tháo lớn giọng truyền lệnh, - Lệnh cho toàn quân tướng sĩ, xô đổ tường trại nhất loạt công thành!
Quan truyền lệnh một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng bao lâu bốn mươi dặm tường trại xung quanh Nghiệp Thành đều bị quân Tào tự xô đổ hết, các tướng sĩ đem hết tường ấy ra làm cầu vượt qua hào nước xông vào trong. Những kẻ nhanh tay nhanh mắt đã dựng được thang mây trèo lên, tuy công thành thế này không hề dễ dàng bởi lực lượng phân tán, nhưng đã làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch đột phá vòng vây của Thẩm Phối. Quân canh trên thành vội vàng bỏ cung tên chuyển đá tảng đến để ném xuống. Nhất thời ba mặt đông, tây, bắc đều cáo cấp, duy có mặt nam là còn giằng co.
Lúc ấy lại thấy từ mặt phía tây, một cánh quân nhỏ xông tới, dẫn đầu là Giám quân Hạo Châu:
— Khải bẩm chúa công, quân Viên Thượng đánh Trương Tú không được, đã chuyển sang phía tây đánh doanh trại của tướng quân Vu Cấm.
— Hừ! - Tào Tháo cười nhạt. - Ngươi nói với Vu Cấm giữ vững cửa trại, đứng chắc đánh chắc. Để cho Viên Thượng cứ chạy đi chạy lại vòng vòng ở bên ngoài, khắp đông tây nam bắc không có phía nào hắn có thể vào được.
— Dạ. - Hạo Châu lĩnh mệnh đi ra.
Cục thế trên chiến trường dần dần có sự thay đổi, chiến thuật lấy công làm thủ của Tào Tháo khiến quân Hà Bắc buộc phải lui về. Quân Tào hai mặt đông tây đã vượt qua hào nước, chạy tới phía nam để tăng viện. Quân Hà Bắc tuy ba mặt giáp địch nhưng tinh thần chiến đấu không hề giảm sút, tiếc thay đã không còn sức để thay đổi cục diện. Tướng sĩ hai bên đâm chém loạn xạ, dưới ánh lửa bập bùng, kẻ nào kẻ nấy đều trở nên vô cùng đáng sợ với máu me bê bết. Bỗng từ trên cao vang lên một hồi thanh la lanh lảnh - Thẩm Phối cuối cùng đã buộc phải gióng chiêng thu quân.
Nhưng đã đánh đến lúc này, đâu phải muốn thu quân là có thể thu được? Dường như đã có một bó đuốc cháy bén vào viên xa, một cột khói đen bốc lên cuồn cuộn trên cửa Phượng Dương, trong lúc rối loạn, quân sĩ chỉ biết vung bừa đao kiếm để tự bảo vệ mình, bất kể là kẻ địch hay đồng đội đều gục ngã trong vũng máu, tất cả mọi người đều chém giết đến đỏ mắt, dồn lại thành một đống, cuộn lại thành một đoàn... Lại có tiếng ầm ầm vang lên, cửa Phượng Dương đã bị đóng chặt. Quân Tào không đánh vào được nữa, nhưng vẫn còn hơn trăm dũng sĩ Hà Bắc cũng bị chặn lại bên ngoài, ngay sau đó lại nghe một loạt tiếng mõ vang lên, gỗ đá lăn ù ù từ trên thành xuống không thể đếm xuể, bụi bốc lên mù mịt rồi tất cả im ắng trở lại - tướng sĩ hai bên đang ra sức đánh nhau dưới cổng thành không còn một ai sống sót.
Tào Tháo đưa mắt nhìn chiến trường khốc liệt, cuộc chiến công thành ở hai mặt đông tây vẫn đang rất gay cấn. Ông bóp bóp vai nói:
— Đến đây dừng lại thôi, không cần phải đánh nữa...
— Cấp báo! - Lại thấy Giám quân Vũ Châu hầm hầm chạy tới, - Viên Thượng đánh doanh trại Vu Cấm không được, chuyển sang đánh doanh của mạt tướng Trương Liêu. Trương Liêu không nghe lệnh chúa công, đã mở cửa trại ra ngoài ứng chiến với giặc rồi!
— Khà khà khà... - Tào Tháo chỉ cười. - Bá Nam, lần này thì ngươi sai rồi. Có câu rằng: “Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.”(*) Quân Viên Thượng hai lần đánh doanh trại không được, còn có thể gây được bao nhiêu sóng gió đây? Ngươi hãy đợi xem, một lát nữa nhất định sẽ có tin tốt từ chỗ Văn Viễn.
Những âm thanh huyên náo trên chiến trường đã dần lắng xuống. Những người bảo vệ Tào Tháo vô cùng thận trọng, bước lại phía trước bức tường trại đã bị xô đổ. Thi thể của quân sĩ hai bên nhiều không kể xiết, đã lấp đầy cả hào nước sâu. Cảnh tượng thê thảm trước cổng Nghiệp Thành càng khiến người ta phải động lòng. Thi thể của binh lính bị bắn chết, ném chết, đánh nhau chết đều bị gỗ lăn đá hộc đè nát, tay chân gãy rời, máu me tim óc tràn ngập trên mặt đất, dưới ánh lửa bập bùng u ám tựa hồ như nơi địa ngục dưới âm ty.
Tào Tháo đang định dặn dò thu dọn xác chết, chợt nghe tiếng mõ vang lên, trên thành lại bắn tên xuống, bèn vội lui về doanh trại:
— Thẩm Phối quả nhiên là tên cứng đầu, việc đã đến nước này mà vẫn còn muốn kháng cự. Đáng tiếc là chủ nhân của ông ta là kẻ không ra gì, ngay cả trại của lão phu cũng không xông vào được, khiến ông ta uổng phí một đêm dốc sức chiến đấu.
Quả đúng như dự liệu, Vũ Châu mặt mày hớn hở chạy lại:
— Khải bẩm chúa công, Viên Thượng đã lui quân. Bọn chúng thoạt nhìn người đông thế mạnh, nhưng vừa thấy Trương Liêu ra đánh đã vội vàng lui quân ngay!
Tào Tháo vui mừng gật đầu:
— Viên Thượng cứu viện bất lực, từ giờ lòng quân dao động, có muốn đánh cũng không thể đánh tiếp được nữa. Truyền lệnh toàn quân tướng sĩ về doanh nghỉ ngơi, đợi sau khi trời sáng chia quân lấy một nửa theo ta đi đánh Viên Thượng, lão phu phải đánh thật đau con chó ngã ao này!
Viên Thượng vốn muốn trong ứng ngoài hợp, kết quả là trong ngoài đều tan vỡ, đành phải lếch thếch chạy về đình Dương Bình. Lại sợ bị quân Tào truy kích, ngay trong đêm lập tức nhổ trại, lui quân về đóng trại ven sông Chương Hà để bàn định đối sách tiếp theo. Nào ngờ, Tào Tháo được đà truy bức, không cho Viên Thượng được nghỉ ngơi chút nào, giờ ngọ ngày hôm sau lại dẫn quân đuổi đến bên sông Chương Hà, lập trại dàn trận khiêu chiến.
Quân Viên Thượng loanh quanh công phá Tào doanh cả đêm mà không thể đánh vào được, đành phải lui quân hạ trại, đến lúc này đâu còn lấy lại được sĩ khí nữa. Nhưng Tào Tháo quả là kẻ đánh cũng không lại, trốn cũng không xong với ông ta. Viên Thượng không dám trực tiếp ló mặt ra, chỉ hạ lệnh toàn quân tiến đánh. Quân Tào đang hăng hái, ai nấy đều vung thương bắn tên đánh vào khiến Viên Thượng chỉ có thể chống đỡ mà không thể đánh trả. Từ giờ ngọ quần nhau tới gần tối, Tào Tháo còn mang theo mấy chục chiếc trống trận gõ mãi không thôi, lại rêu rao rằng muốn bao vây đại doanh của Viên Thượng, khiến quân Hà Bắc ai nấy đều sợ hãi, cứ tiếp tục như vậy đến thủ cũng không thể thủ được. Viên Thượng giờ đây bị Tào Tháo bức bách, chẳng những không thể cứu nổi Nghiệp Thành mà những địa bàn khác lại bị Viên Đàm đánh chiếm, không làm thế nào được, chỉ còn cách khẩn cầu đình chiến, sai Âm Quỳ, Trần Lâm làm sứ giả đến Tào doanh xin đầu hàng, coi như một cách quyền biến.
— Lần trước là Viên Đàm, giờ đến lượt Viên Thượng xin hàng, các ngươi bảo lão phu làm sao tin được chứ? - Tào Tháo nheo mắt nhìn hai người đến doanh trại thỉnh hàng.
Âm Quỳ là người nhu nhược, thấy Tào Tháo chẳng thèm nói hết câu, chỉ biết đứng run cầm cập. Còn Trần Lâm bản lĩnh hơn nhiều, hai tay dâng một cuốn thẻ tre:
— Đây là hàng thư chính tay chúa công chúng tôi viết, xin Tào công tiếp nhận.
Hứa Chử giật lấy hàng thư đưa lên trước soái án, nào hay Tào Tháo nhận rồi nhưng chẳng thèm đọc, đưa tay ném luôn vào trong chậu than:
— Không cần đọc đâu. Không cho hắn hàng.
Trần Lâm hốt hoảng giậm chân:
— Đó là chính tay tướng quân chúng tôi...
— Chính tay? - Tào Tháo cười ha hả, - Hịch văn của Viên Thiệu chinh thảo ta năm xưa cũng là chính tay hắn ta viết?
Trần Lâm sợ điếng người - khi xảy ra trận Quan Độ, ông ta phụng mệnh Viên Thiệu thảo hịch chinh phạt Tào Tháo, đã chửi rủa thậm tệ ba đời nhà họ Tào: Rằng Tào Đằng - tổ phụ của Tào Tháo là hoạn quan gian tà, cùng một giuộc với bọn ngũ hầu bức hại người trung lương nào là Tào Tung - cha Tào Tháo là đứa con hoang ăn mày được mang về nuôi, cấu kết với hoạn quan, phẩm đức tệ bạc, rồi Tào Tháo là gian tặc giống Vương Mãng, Đổng Trác, đào mồ cuốc mả, không việc ác gì không làm... Mối hận ấy có thể nói là không thể trả hết được.
Trần Lâm từng là duyện thuộc trong phủ Hà Tiến, cũng có thể coi là chỗ quen biết cũ với Tào Tháo, ít nhiều cũng biết tính khí của ông, càng quỵ lụy, nhu nhược càng không có kết cục tốt, bèn cứ quỳ xuống đất nói lớn:
— Ân oán giữa tại hạ với Tào công xin bàn luận sau, lần này đến là vì việc quân quốc đại sự. Xin Tào công mở đức khoan dung tha cho chúa công chúng tôi.
— Ta dựa vào cái gì mà tha cho hắn? - Tào Tháo nhìn chăm chăm Trần Lâm nói, tựa như một con mèo vờn chuột.
— Viên gia chiếm cứ Hà Bắc mười năm, rất được lòng sĩ nhân. Nếu Tào công có thể bỏ qua hiềm cũ tha thứ cho chúa công chúng tôi, kẻ sĩ Hà Bắc tất không ai không cảm kích, các thế lực cát cứ trong thiên hạ sẽ lũ lượt học theo, đại nghiệp thống nhất có thể thành công vậy. - Câu này của Trần Lâm chỉ thuần túy là cách nói rào đón, thống nhất thiên hạ há có thể dễ dàng như vậy? Nếu thực sự chỉ dựa vào nhân nghĩa mà có thể được thiên hạ, bao nhiêu anh hùng xưa nay đều sống thừa hết.
Tào Tháo chỉ muốn đùa bỡn với ông ta, bèn nói vẻ thâm trầm:
— Viên gia vô tình vô nghĩa, giữa huynh đệ với nhau còn không thể hòa thuận, làm sao có thể thành tâm thành ý với lão phu? Hôm nay cho hàng, ngày mai trở mặt lúc nào không hay.
Trần Lâm chắp tay nói:
— Chúa công chúng tôi chẳng phải đã bị ngài đánh bại rồi ư?
— Nhìn cách Viên Thượng dựa vào núi hạ trại, ta đã biết hắn tất sẽ thất bại. - Tào Tháo bỗng nhiên đổi sắc, - Nếu hắn đóng trại trên đường lớn, tất sẽ thực tâm mong mỏi đến cứu viện, thống soái không màng sống chết, tướng sĩ tự nhiên sẽ tận lực. Nhưng Viên Thượng lại theo đường núi mà đến, còn chưa xông vào trận đã nghĩ đến việc dựa vào nơi hiểm trở để tự bảo vệ mình, hắn mà thắng được mới là sự lạ vậy! Viên Thiệu để lại cho hắn cả một Ký Châu to lớn như vậy, đến lúc nguy nan quan trọng, hắn cũng không thể cổ vũ sĩ tốt liều mình cùng đánh. Kẻ vô dụng như vậy, ta cần hắn làm gì? Ta thực buồn lòng thay cho Thẩm Phối, cho các tướng sĩ liều chết uổng mạng phá vòng vây đêm qua, có thứ chủ bất tài như vậy!
Bản thân Trần Lâm há lại không buồn lòng? Nghe những lời ấy thốt ra từ chính miệng kẻ địch, thật chỉ muốn tìm lỗ nẻ mà chui xuống. Nhưng ông ta thân mang trọng trách, chỉ có thể cầu xin thêm lần nữa:
— Chẳng phải tướng quân chúng tôi không muốn gắng sức đánh, mà là không thể cố kết được lòng quân, cho nên...
— Cho nên mới định bày thế trận để dọa lão phu, khiến ta thấy khó khăn mà lui ư? - Tào Tháo cười nhạt một hồi, - Đáng tiếc Tào mỗ ta không phải kẻ nhát chết, mà đã lăn lộn trên đầu mũi kiếm từ xưa tới nay rồi! Lòng quân tan rã là do hắn tự gây ra thì phải tự chịu lấy, huynh đệ trong nhà quay giáo đánh nhau, kẻ làm lính còn ai bằng lòng liều mạng vì hắn nữa?
Trần Lâm than thở mãi không thôi, liên tục dập đầu nói:
— Xin minh công hãy mở cho một đường sống, cho phép tướng quân của chúng tôi được đầu hàng, cũng coi như là nể mặt tiên chủ của chúng tôi vậy.
— Không được! - Tào Tháo gằn giọng nói, - Năm xưa, khi Trần Khổng Chương ngươi thảo hịch văn, có nghĩ đến việc nể mặt ta không?
Câu hỏi ấy khiến Trần Lâm không thể trả lời lại được.
— Hãy về nói với Viên Thượng, bảo hắn rửa cổ cho sạch sẽ mà đợi chém. Ta sẽ thay cha hắn trừng trị đứa con không ra gì ấy, đó chính là sự nể mặt lớn nhất đó! - Tào Tháo phất tay áo, - Khắp trong thiên hạ này chỉ có thể nghe theo lời nói của ta, huynh đệ họ Viên tuyệt không thể để tồn tại, ta muốn chúng chết, chúng sẽ phải chết! Không có gì để nói nữa cả, ngươi về đi! - Đó rõ ràng là cạn tàu ráo máng rồi, không thể vãn hồi được nữa.
Âm Quỳ phủ phục dưới đất, nước mắt nước mũi đầm đìa:
— Viên Bản Sơ! Tiên chủ Đại tướng quân ơi... Thuộc hạ bất tài không bảo toàn được ấu chúa, đã phụ lời ủy thác của ngài lúc lâm chung... Hu hu hu...
Tào Tháo thấy ông ta khóc lóc thê thảm, cũng thấy động lòng:
— Tuy là nhu nhược, nhưng cũng là kẻ trung thần, niệm chút lòng trung này của các ngươi, lão phu cũng không làm hại các ngươi, ta sẽ sai người đưa các ngươi về đại doanh an toàn. Nhưng sáng sớm mai chúng ta vẫn tiếp tục đánh, đao thương không có mắt, các ngươi hãy tự bảo trọng! - Nói rồi ông phất tay, có thân binh chạy vào đỡ hai người kia dậy đưa ra ngoài.
— Hãy khoan! - Vu Cấm bước ra nói, - Họ Âm kia có thể thả, nhưng Trần Lâm thì không. Xưa kia hắn thảo hịch nhục mạ tổ phụ ba đời chúa công, há có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn?
— Đúng! Đúng! Hãy phanh thây hắn đi! - Chúng tướng đều kêu to.
Tào Tháo giơ tay lên ngăn lại:
— Hai quân đánh nhau không được chém sứ giả, huống chi hôm nay hắn ta là kẻ đến xin hàng. Hãy đợi đấy xem, Viên Thượng đã tan vỡ đến nơi, lão phu sẽ còn gặp lại hắn ta, đến khi đó ta sẽ tính món nợ hịch văn ấy.
Trần Lâm nghe mà sợ dựng tóc gáy, còn chưa kịp nói gì đã bị đẩy ra ngoài cùng với Âm Quỳ.
Hai người họ vừa đi khỏi, Tào Tháo vội dặn dò:
— Thông báo tới tướng sĩ tiền quân, chỉ cần đợi hai người bọn họ vào doanh xong là tiếp tục đánh, đánh cả đêm cho ta. Phải dọa cho tên cẩu tặc Viên Thượng ấy sợ vỡ mật thì thôi!
Lúc này Hoa Đà đã đun xong bát thuốc, tự tay bưng đến trước mặt Tào Tháo:
— Chúa công mấy hôm nay đều không uống thuốc đầy đủ, bây giờ đã thắng trận rồi, xin mau uống thuốc cho nóng.
Tào Tháo không hề để tâm, vẫn tự hào khoe với chúng tướng:
— Lần này bị dọa bởi uy của lão phu, Viên Thượng xin hàng không được tất sẽ bỏ trốn ngay trong đêm, chỉ cần hắn bỏ chạy, nhân tâm sẽ tan vỡ, kẻ nào cũng lo trốn chạy giữ mạng mình, sau này muốn tụ tập quân sĩ cũng không thể tụ tập lại nữa. - Vừa nói Tào Tháo vừa vỗ vai Hoa Đà, - Đó có thể nói là bệnh đã ở trong xương tủy rồi, đã nguy hiểm tới tính mạng, không thể xoay chuyển được nữa.
Hoa Đà run rẩy, cái bát tuột khỏi tay rơi xuống đất vỡ tan, tâm huyết suốt nửa ngày trời thế là công cốc. Tào Tháo đang chìm đắm trong niềm vui của mình, đâu cần biết người khác đã bỏ ra bao tâm huyết, ông nhìn bộ dạng bối rối của Hoa Đà, cất tiếng cười vang...
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 6 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 6 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 6