Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Chương 14
C
ó một tiếng gõ mạnh lên cửa. Nó bật mở ra trước khi ai đó kịp nói gì. Đó là Al Neri, đi theo là những vệ sĩ khác.
Khi bữa tráng miệng được chuẩn bị - những đĩa đầy bánh ngọt, lê, và rượu nho là đặc sản của đầu bếp trưởng, chưa kể cà phê và rượu Amaretto và khi những người hầu đi khỏi, Carlo Tramonti cuối cùng cũng đứng lên, nói:
- Tôi đã đi một quãng đường dài đến đây để đọc bài phát biểu ngắn, vài người trong số các anh là những diễn giả tài ba. - Ông ta nhìn về phía Michael rồi Altobello - Nhưng tôi đến từ nơi có nền giáo dục tầm thường nên tôi chẳng giỏi được ở bất kỳ lĩnh vực gì. Các anh đều biết những khó khăn tôi mới gặp phải. Tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Vài người trong số này chắc hẳn cũng biết được những câu chuyện rồi, vậy nên tôi không cần phải kể ra nữa, phải không?
Câu này của Carlo nhận được sự rì rầm hưởng ứng.
- Vậy nên nếu có thể, tôi sẽ kể câu chuyện khác. Thứ lỗi cho tôi nếu các anh đã nghe nó rồi. Tổ chức của tôi có vài luật lệ khác so với một số' nơi, vì đơn giản chúng tôi có thâm niên hơn họ. Một trăm năm trước, khi những người da đen được tự do, chủ đồn điền bắt những nông dân Ý làm việc. Họ bắt chúng tôi làm những việc như thể nô lệ. Một trong số những người đó là ông nội tôi. Ông làm việc rất chăm chỉ, giống như mọi người. Rất lâu trước khi người Ý xuất hiện ở đây, không phải với vai trò thợ hàn hay thợ sửa giày mà là trong những thuyền chất đầy hoa quả và thậm chí cả những con thuyền chở đầy cá và hàu.
Tramonti rời khỏi chỗ của mình và bắt đầu bước đi, như một luật sư kết thúc phần biện hộ của mình. Bản thân Carlo Tramonti đã đến tòa quá nhiều lần. Tramonti nói tiếp:
- Những gì xảy ra sau đó, những người Canada đã giết cảnh sát trưởng, người rất nổi tiếng với công chúng nhưng tính tình thì luồn lách như rễ cây bách vậy. Rồi chúng đổ tội cho chúng tôi, những người Italia. Một doanh nhân người Ý thành đạt lúc bấy giờ, người làm chủ nhà máy đóng hộp cà chua lớn nhất bang, bị bắn vào mắt bởi một tên sát thủ. Người Ý bị bắt và tống vào tù. Họ buộc tội chúng tôi là Mafia, một từ mà thậm chí trước đây tôi còn chưa từng nghe đến. Những lãnh đạo chính thống được bầu ra nhưng họ làm việc như những Mafia, hoặc ít nhất giống cách mà những bộ phim hoạt hình về Mafia diễn tả. Họ trả thù phần lớn các tầng lớp, trong đó có ông nội tôi. Khi nhóm phân biệt chủng tộc được lập ra, cảnh sát bắt những người vô tội vào tù, treo cổ họ. Những người đó tập trung ở một góc, bị trói lại. Những gã Canada - chủ cửa hàng, luật sư, thậm chí cả linh mục - những gì họ làm, họ đứng xa mười feet và khai hỏa. Súng trường, súng săn, đủ các loại. Ông nội tôi vẫn sống, thật là một phép màu. Rồi ai đó nói, đợi đã, có thằng chưa chết. Một tên tiến lên, dẫm lên ngực ông, bắn nát đầu ông. Những tên sát nhân cười hỉ hả. Điều này được đưa lên tất cả trang báo. Tổng thống Theodore Roosevelt đọc được và tỏ rõ sự đồng tình. Tôi cắt những bài báo này và treo lên tường để không bao giờ quên những người điều hành đất nước này nghĩ gì về chúng tôi. Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ quên.
Hagen thì thầm vào tai Michael:
- Bất kỳ ai nói rằng sẽ nói ngắn thôi thì thường đưa ra một bài lâm ly bi đát. Tramonti liếc nhìn về phía Hagen:
- Hầu hết trong số các anh đều là người Sicily. Các anh hiểu từ trong huyết quản của mình, những người điều hành đất nước này đã đối xử với đồng bào chúng ta ra sao trong những năm qua. Chúng ta không hề ngạc nhiên khi thấy vị trí mà chúng ta ban cho nhà Shea, phải không? Tôi không buộc tội anh, Corleone ạ, vì giúp đỡ bạn anh thành Tổng thống.
Bởi vì tôi hiểu gia đình anh và gia đình ông ta có mối quan hệ thân thiết từ lâu. Michael đằng hắng một tiếng.
Tramonti mỉm cười:
- Tôi đồng ý, Corleone ạ. Giờ không phải là lúc chơi trò chơi AI ĐÃ BẮN JOHN. Leo Cuneo buột miệng:
- Jimmy Shea không phải là John. Tramonti mệt mỏi quay mặt về phía Leo:
- Tôi biết cái gã Tổng thống chó má, đây chỉ là một cách nói thôi, mẹ kiếp!
Người cố vấn của Leo Cuneo nghiêng người và thì thầm điều gì đó với ông chủ của mình. Ông trùm Cuneo trông bối rối:
- Vậy thì John là gã quái nào? Tramonti nói:
- Tôi đã nói đấy chỉ là một cách nói thôi. Tôi chỉ cố nhấn mạnh rằng, chúng ta không nên phí thời gian để chỉ ra ai là người phải chịu trách nhiệm mọi chuyện, vấn đề đã được giải quyết, ông ta đã chễm chệ trong Nhà Trắng. Hết chuyên. Bất kỳ ai vào được Nhà Trắng, không có nghĩa ông ta không phải là bạn của người Ý. Chúng ta đều biết điều này.
Họ cũng biết rằng Tramonti đã chi hàng triệu đô tiền bẩn cho chiến dịch của đối thủ của nhà Shea, chống lại quyết định Hội đồng ủng hộ gia đình Shea
- Không thể nào nghĩ rằng, những ứng cử viên không phải người Ý sẽ quá khích với người Ý. Tramonti nói tiếp:
- Thứ mà chúng ta cần nói ở đây là chúng ta sẽ phải làm gì, bằng cách nào để cho thằng khốn Danny Shea khuất khỏi mắt chúng ta. Phải không? Hoặc ít nhất để hắn không gây tổn hại gì đến chúng ta. Đây chính là lý do tôi kể các anh nghe câu chuyên này. Đây là điều cốt lõi, hầu hết các anh đều là dân thành phố. Chúng ta đều biết rằng để giết một con rắn, chúng ta không thể chặt đuôi nó. - Ông ta dừng một lúc, tay đưa lên trời - Hoặc là những gì đã xảy ra với Danny Shea, nhìn xemể Tất cả những điều này làm cho con rắn phát điên. Nếu Danny Shea bị tổn hại, điều đó củng đồng nghĩa với sự kết thúc của tổ chức. Anh ông ta sẽ gọi cho lực lượng cảnh vệ quốc gia. Nếu các anh muốn tiêu diệt một
con rắn, các anh phải làm thế nào? - Ông ta bước lên phía chiếc bàn đối diện Michael Corleone, dừng một lúc, giơ tay như thể đang cầm con dao xẻ thịt - Anh phải chặt đầu nó!
- Tramonti đập mạnh tay lên bàn, làm chiếc ly của Michael và Hagen bắn nước tung tóe. Cả Michael và Hagen đều không chớp mắt.
Hagen thì thầm với Michael:
- Nếu lịch sử dạy ta điều gì đó, phải không?
Trong một thời khắc mà kéo dài như cả tiếng đồng hồ, Michael nhìn thấy Fredo trong chiếc mũ câu cá, ngồi ở cầu cảng, dạy Anthony cách câu cá, điều mà Michael quá bận nên không thể làm. Cách văn phòng Michael vài feet, Tom nói rằng nhờ Roth là bất khả thi, như thể việc giết Tổng thông vậy. Michael liếc nhìn Fredo rồi trêu Tom: Nếu lịch sử dạy ta điều gì thì đó chính là anh có thể giết bất kỳ ai.
Michael cảm thấy choáng váng và uống nốt phần còn lại của ly nước. Tramonti nói tiếp:
- Jimmy Shea, nếu ông ta tham gia vào việc này, nó sẽ dẫn tới đâu? Nó sẽ là sự chấm dứt những vân đề tồi tệ nhất của chúng ta. Payton sẽ lên làm Tổng thống. Và ông ta ghét Danny Shea giống chúng ta ghét hắn vậy. Sam Drago có thể chứng thực giúp tôi điều này.
Sam Drago gật đầu đồng tình. Tramonti tiếp tục:
- Bud Payton sẽ không đưa chúng ta vào Nhà Trắng để giết Tổng thống hay gì đó. Nhưng ông ta sẽ làm cho Danny Shea không thể kiếm được tiền nữa. Và quên FBI đi, giám đốc FBI ghét Danny Shea còn hơn cả chúng ta. Mọi người biết rằng Danny Shea muôn đi vào lịch sử như thế nào. Những tên FBI mà chúng ta thấy sẽ làm mọi cách để giúp Danny. Nhưng còn sếp chúng thì sao, quên đi. Ông ta không muốn điều đó, chẳng khác gì chúng ta. Vậy nên như tôi nói đó...
Tramonti thò tay vào túi áo khoác như thể trong đó giấu một khẩu súng. Một vài người trẻ hơn phản ứng nhanh nhạy, liền sờ tay vào bao súng, nhưng trước khi mọi người kịp làm gì thì tia sáng kim loại lóe lên, một con dao xẻ thịt nho nhỏ và còn mới. Tramonti nhìn xuống chiếc đĩa trên bàn và giơ cao con dao, lẩm bẩm điều gì đó, đập mạnh xuống và con dao bị kẹt trong miếng thịt.
Rồi ông ta giơ tay ra để chứng tỏ rằng ông ta không mang theo súng, và quay trở lại ghế của
mình.
Agostino Tramonti vỗ lên vai anh mình giống như tên phụ tá hơn là cố vấn.
Sự im lặng lan tỏa trong phòng. Làm sao mà ông ta lại nói ra những điều này ở đây. Tại sao ông
ta lại cần phải làm những điều kinh khủng như vậy? Có thể nào một ông trùm xuất thân từ Gia đình ít bạo lực nhất nước Mỹ lại đề xuất một ý tưởng điên rồ như vậy. Neri mở cửa. Michael lắc đầu.
Neri gật đầu và đóng cửa lại.
Các ông trùm nhìn nhau rồi lại nhìn con dao xẻ thịt. Cuối cùng mọi người dồn ánh mắt về phía
Michael. Michael Corleone đứng dậy, cố’ gắng không nghĩ về Fredo nữa. Ông trùm cũng cố gắng để không dán chặt đôi mắt vào con dao xẻ thịt. Ông ta gật đầu về phía ly nước. Tom nhanh nhẹn rót nước vào ly.
Như cha mình, Michael có thói quen đợi một lúc lâu trước khi nói. Lần này Michael, mặc dù mặt vẫn không lộ cảm xúc, khá bối rối khi tìm từ cần thiết để nói. Michael uống một ngụm nước, lắc đầu tỏ rõ sự thất vọng:
- Bạn của tôi, với tất cả sự kính trọng dành cho ngài và cho tổ chức, tôi tin rằng ông đã nói hộ cho tất cả những người trong phòng này rằng những lời mà ông vừa nói thật sự là một điều điên rồ. Tôi biết là ông sẽ tức giận, nổi điên lên, nhưng trong vấn đề này, tất cả chúng tôi đều như vậy. Nhưng ông phải hiểu rằng, những điều ông đề xuất có thể giết toàn bộ chúng ta. Tôi không cần phải nhắc nhở ông rằng, hay bất kỳ ai khác, điều đó là không được phép để giết một sĩ quan cảnh sát mà không nhận được sự đồng ý từ chính anh ta. Đây là tội ác mà chính quyền sẽ không buông xuôi cho đến khi tìm ra thủ phạm. Chúng tôi không thể bảo vệ những người có liên quan, và thứ mà ông...
Tramonti đứng bật dậy. Con dao rung rung.
- Vớ vẩn! Tôi cũng nói bằng tất cả sự tôn trọng của mình. Bạn của tôi ạ. Chính anh đã giết một sĩ quan cảnh sát.
Paul Fortunato ngửa chiếc đầu vĩ đại của mình lên, nói:
- Ngồi xuống! Ông không biết mình đang nói gì đâu.
Người cuối cùng trong phòng mà Michael mong đợi sẽ đứng về phía hắn là ông trùm nhà Barzini - một biểu hiện rõ ràng cho thấy Cario Tramonti đã đi xa quá giới hạn đến mức nào.
- Xin phép ngài, ông trùm Corleone.
Michael dang rộng cánh tay về phía ông trùm Fortunato, nhường lại sân khấu. Tramonti cũng ngồi xuống.
Fortunato vẫn ngồi trên ghế, không nghi ngờ gì nếu ông ta đứng dậy sẽ khiến ông ta kiệt sức. Ông ta nói:
- Quay trở lại vấn đề, gần hai mươi năm trước, Mike còn là một công dân tốt, phải không? Anh ta hồi đó không liền quan đến tất cả những gì của chúng ta. Anh ta chỉ là sinh viên đại học, ở Havarad hay ở đâu đó, đại loại thế.
Dartmouth, nhưng không cần thiết phải sửa cho ông ta. Fortunato lau cằm bằng chiếc khăn:
- Những gì mà ông đang đề cập tới, ông Tramonti, là việc mà những người khác thừa nhận, phải không? Kể cả nếu nó xảy ra theo cách mà ông nói, điều này được thực hiện để trả thù cho một phát bắn lên Bố già, điều đáng lẽ không bao giờ được xảy ra - một phát bắn lên ông trùm của mọi Gia đình - mặc dù nó không được chính Bố già đồng ý. Trong tình thế mà ông đang nói đến, không có bất kỳ cái gì được đồng tình cả, tin tôi đi.
- Những gì xảy ra sau đó, theo như những gì ông nói, là có hai kẻ định giết Vito Corlcone. Một người là một cảnh sát biến chất, người kia là một kẻ buôn lậu vô đạo đức. Bây giờ khi vụ việc này xảy ra, nó rất dễ hiểu và quan trọng hơn, nộ là điều cá nhân. Điều đó có nghĩa là nó không liên quan đến chúng ta. - Fortunato mỉm cười, một con ác quỷ như ông ta phải khó khăn lắm mới nở được một nụ cười hiền hậu - Vậy nên lời khuyên của tôi là, anh bạn ạ, anh nên cẩn trọng lời nói của mình. Được chứ?
Fortunato cuộn tròn khăn ăn và vứt nó sang một bên. Carlo Tramonti quay sang người em, họ thì thào bàn bạc.
Vài giây sau có tiếng động lớn như tiếng súng dằng xa. Michael Corleone chỉ ngón tay cái về phía cầu cảng Red Hook, nói:
- Pháo hoa đây!
Carlo Tramonti trông có vẻ bối rối:
- Pháo hoa ư?
Ông trùm Altobello nói:
- Pháo hoa, đúng vậy. Michael giải thích:
- Có một buổi trình diễn pháo hoa ở sông Đông để kỷ niệm ngày Columbus.
Tramonti lẩm bẩm giống như lời chửi thề trước nghi lễ có từ lâu đời của người Genoa rồi ông ta cảm ơn Hội đồng vì sự chú ý lắng nghe của họ.
Nhưng vấn đề vẫn còn tồn tại. Không dễ dàng giải quyết được. Chưa kể những giải pháp cuồng tín và vô lý của Carlo Tramonti. vẫn còn quá nhiều điều cần phải bàn bạc.
Khi pháo hoa đang bắn, những ông trùm biết rằng mọi người ở đây đều bị kiểm tra sổ sách bởi IRS trên khắp đất nước. Thời gian tù dành cho những người của tổ chức đã tăng lên đáng kể. Sau sự trục xuất Carlo Tramonti là một vài nhân vật bị xét xử nghiêm minh. Hầu như mọi Gia đình đều mất người trong chuyện này. Ngoài ra còn những vấn dề khác. Tất cả mọi người đều đồng ý rằng, nếu không ra tay, điều tồi tệ nhất sẽ đến.
Michael Corleone và Tom Hagen lắng nghe chăm chú. Họ dường như chia sẻ mọi mối bận tâm. Sự hỗ trợ của Corleone dành cho nhà Shea có thể coi là lòng trung thành, chưa kể mối làm ăn của cha Bố già với Micky Shea. Nhưng quan trọng hơn, khao khát quyền lực - theo quan điểm của Michael Corleone - là hợp pháp. Ngoài ra còn những lý do khác nữa. Ví dụ Jimmy Shea có quan điểm cứng rắn về Cuba hơn những người tranh cử khác. Michael cho rằng về lâu về dài, lợi ích của ông ta vẫn được duy trì và chông lại được những đòi hỏi quá đáng của Danny.
Nhưng âm mưu ám sát ở Cuba vẫn còn là điều bí ẩn với mọi người trong phòng. Có lẽ nó chỉ là lời đồn đoán không hơn không kém. Như một con át chủ bài, Michael Corleone và Tom Hagen đã coi quân bài này không thể chơi được. Họ có những con át chủ bài khác quan trọng hơn. Anh em nhà Shea
đều là những kẻ háo sắc. Johnny Fontane không lâu trước đó, thực sự đóng vai trò ma cô cho bọn họ, cung cấp cho nhà Shea những cô gái trẻ, những ngôi sao đang lên, có những lợi ích đích thực, và nhà Corleone đang âm thầm nhưng mạnh mẽ mở rộng cổ phần của mình ở Hollywood. Anh em nhà Shea có thể ngăn chặn Bố già khỏi bất kỳ ai họ muốn. Nhưng lợi ích của nhà Corleone vẫn gắn chặt với lợi ích của hai tên khốn đó.
Cuộc bàn bạc vẫn tiếp tục. Michael nhận ra rằng tham vọng điên rồ của Tramonti là giết Tổng thống sẽ đặt nhà Corleone vào một tình huống khó xử.
Hội đồng tất nhiên sẽ không đồng ý. Nhưng nếu Tramonti vẫn kiên quyết và cố thực hiện, mọi người ở đây sẽ chỉ là những con tốt thí. Chỉ có cách là làm Tramonti bị khuất phục hoặc từ bỏ ý định. Nhưng từ lâu, Bố già đã biết thói quen trong suy nghĩ theo kiểu Sicily lạc hậu, Michael không lấy gì làm lạc quan. Thậm chí nếu Hội đồng chỉ trích Tramonti, thì sao? Michael không có đủ nguồn lực để giám sát Tramonti, để chắc chắn rằng nhà Tramonti không kêu gọi ai khác tham gia vụ việc và che giấu hành tung.
Giết Tramonti thì không được và có thể gây ra nhiều biến cố hơn là dập tắt nó.
Cảnh báo cho nhà Shea cũng không phải là một giải pháp. Không thể nào phản bội lòng tin của những ông trùm khác. Đặc biệt là rất nhiều điều đã được bàn bạc ở cuộc gặp này.
Giải pháp duy nhất là làm sao để nhà Shea không tiếp tục công kích. Để dừng lại việc buộc tội những người trong nhà Michael Corleone. Những thông tin dơ bẩn mà nhà Corleone có từ nhà Shea có thể là thứ vũ khí lợi hại, nhưng làm sao Michael có thể sử dụng thứ vũ khí này? Tiết lộ cho báo giới cũng không phải ý kiến hay. Không ai muốn chiến tranh hạt nhân. Nhưng một quốc gia không thể chế tạo bom hạt nhân thì chỉ có thể tự trang bị bằng đá và chông. Michael không muốn scandal, Bố già muốn gặt hái những thành công từ nỗi sợ scandal.
Để làm điều này, Bố già cần một phái viên, một người mà Tổng thống tin tưởng. Điều đó không phải là yêu cầu quá cao. Người đó cũng phải là người vừa khéo léo vừa đáng tin cậy để cho Tổng thống biết những gì nhà Corleone biết và những gì họ chuẩn bị. Ai có thể làm được điều này? Vài cái tên hiện ra, nhưng không ai lý tưởng hết.
Nhưng sẽ có một ai đó, chắc chắn sẽ có một ai đó phù hợp. Michael cần thời gian để suy nghĩ.
Ông ta không cần quá gấp gáp. Nhưng phải càng sớm càng tốt. Lời khẳng định của Tramonti có nghĩa là không được phép đợi đến lần gặp năm sau. Michael quyết định sẽ đi trước một bước và đưa ra một bản đã sửa đổi lời nói của Tramonti.
Khi Michael đứng dậy, những màn pháo hoa đã kết thúc. Michael nói:
- Anh em Tổng thống là những người được thiên phú khả năng khuấy động người khác. Họ là những lãnh đạo thực sự. Họ có thể là những người lãnh đạo tốt, nhưng phải thú nhận rằng, không được như chúng ta mong muốn. Họ là những chính trị gia, nên không thể quá ngây thơ được. Như những chính trị gia khác, có một thứ mà họ muôn nhất.
Hagen lẩm bẩm, đủ nhỏ để không ai nghe thấy: “Gái đẹp”.
Michael nói:
- Đó là được tái đắc cử. Nhà Shea cần được đắc cử vào năm sau. Họ làm điều này với chúng ta để được trúng cử, để có thể bước chân vào Nhà Trắng mà không cần sự trợ giúp của chúng ta. Nhà Shea không phải là những thằng ngốc, chúng biết rằng chúng đang cắn tay người đang cho chúng ăn. Không nghi ngờ gì, chúng đã đi đến kết luận rằng, một khi cắn đứt tay ta, sẽ có hàng triệu bàn tay khác vỗ tay hưởng ứng. Hàng triệu đôi tay sẽ quyên tiền vào bóp chúng. Rồi hàng triệu đôi tay khác sẽ giúp chúng tái đắc cử.
Carlo Tramonti nhìn vào con dao xẻ thịt, nhăn nhó. Michael nói tiếp:
- Bộ trưởng Tư pháp Mỹ đã tuyên chiến với chúng ta, trong quá khứ, chúng ta cũng tuyên chiến với những tổ chức khác. Chúng ta cũng cố gắng để bước vào những căn phòng thế này. Thông qua nỗ lực của rất nhiều người, cuối cùng chúng ta dành được hòa bình. Sự khác biệt của chúng ta giờ đã là điều dĩ vãng. Những kẻ thù trước đây giờ là bạn bè. Nếu anh em Tổng thống, những kẻ trước đây là bạn bè giờ muốn tuyên chiến với ta, cứ kệ nó đi. Ta không thể nào chối bỏ truyền thông của tổ chức được. Chiến tranh, thật không may, đã là một phần của truyền thống, một phần chúng ta đã hiểu quá rõ.
Bố già liếc nhìn Carlo Tramonti, người chưa từng được kiểm chứng bởi một cuộc chiến thật sự nào, cũng như Michael chưa từng bị một cuộc vây ráp nào mà những Bố già khác đã chiến đấu và tồn tại đến tận bây giờ. Bố già New Orleans lấy tay ôm mặt và không nhìn lên.
- Chúng ta là những kẻ sành sỏi trong chiến tranh và có người đã từng nói, dành được một trăm trận thắng trong một trăm trận chiến không đòi hỏi nhiều kỹ năng bằng việc thuyết phục kẻ thù. Chúng ta có khả năng này. Việc đề xuất của ngài Tramonti sẽ có tác dụng hay hủy hoại chúng ta vẫn còn là một dấu hỏi, nhưng chúng ta là những người thích hành động để tìm ra giải pháp. Vì vậy, hãy hành động. Nhưng hãy làm cái cách mà không có “đòn hồi mã thương” tới chúng ta. Hãy dùng chính hệ thống sẵn có để chống lại nó, đó không phải là hệ thống của chúng ta, nhưng chúng ta kiểm soát đủ nhiều để giải quyết mọi chuyện. Chúng ta có bạn bè trong đảng của Tổng thống, những người có thể gây cho hắn một đống rắc rối. Chúng ta có bạn bè ở cả những đảng khác, những kẻ thù khó chơi với Tổng thống nhưng lại là bạn chúng ta. Cuộc bầu cử Tổng thống không phải cuộc bầu cử toàn quốc. Nó chiến thắng bởi từng bang một. Không có người nào trong căn phòng này không có hàng tá những nhân viên liên bang quan trọng có thể yêu cầu một điều gì đó. Không có bất kỳ ai ngồi đây không quan tâm tới báo chí, radio, thậm chí có người ở đây còn là một tên nghiên cờ bạc hoặc là một tên buôn lậu. Cách gì dễ dàng nhất để thu phục một đốĩ thủ mà không phải chiến đấu? Và còn một điều nữa quan trọng hơn, một nguồn lực khủng khiếp mà chúng ta có thể tung ra.
Rõ ràng, Bố già không đề cập tới việc khủng bố. Ông ta vẫn giấu những con át chủ bài của mình.
Michael cười:
- Đảng lao động của chúng ta. Hàng triệu người Mỹ bầu cho người mà đảng đó ứng cử. Nếu không có lá phiếu này, Jimmy Shea đã thua. Và nếu không có những người ứng cử, ông ta cũng thua, vấn đề không phải tiêu diệt ông ta mà là kiểm soát những đơn đề cử cho tới khi ta có những gì ta muốn. Quyền lực của chúng ta xuất phát từ khả năng...
Có một tiếng gõ mạnh lên cửa. Nó bật mở ra trước khi ai đó kịp nói gì. Đó là Al Neri, đi theo là những vệ sĩ khác. Bên ngoài có tiếng cánh cửa ô tô đóng sầm lại. Neri nói:
- Được rồi, có ba điều. Trước hết hãy bình tĩnh, thật bình tĩnh và tập trung một chỗ, được chứ? - Hắn ta đi về phía bàn của Tramonti gỡ con dao xẻ thịt và đưa nó cho Carlo Cá Voi - Nó sẽ không như những gì các ông tưởng tượng đâu, không có gì hết. Vậy nên đừng làm gì hết, hãy ngồi yên. - Neri đi nhanh về phía cửa - Thứ hai, thứ lỗi nếu tôi ngắt lời các ông. Thứ ba, Tom? Anh có thể giúp tôi ở đây được không?
Đằng sau Al Neri là vài cảnh sát và hai thám tử.
Ánh sáng nhấp nháy đến từ những chiếc xe cảnh sát. Pháo hoa ngoài kia kết thúc cùng với ánh
đèn.
Hầu hết ông trùm đều liếc nhìn vệ sĩ của mình ở trong căn phòng. Nhưng không có gã vệ sĩ nào
trông có vẻ lo lắng hoặc quan tâm. Một vài người cố gắng diễn tả điệu bộ rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Trái với sự ngạc nhiên của mọi người, mấy tên cảnh sát đến bên Tom Hagen.
- Ngài có phải là Thomas Feargal Hagen?
Tên thám tử phát âm tên đệm của Hagen rất chính xác. Hắn có vẻ là người Ailen.
- Thì làm sao? Thám tử thứ hai nói:
- Ông cần đi theo chúng tôi. Tom nói:
- Tôi cần gặp luật sư của mình.
Hắn không có luật sư nào cả. Tom là một luật sư. Tom sẽ giúp mọi người thoát khỏi tình huống này. Thám tử thứ hai nói:
- Chúng tôi nhận được cuộc điện thoại từ một căn nhà, vừa mới đây thôi, chúng tôi sẽ cho ông thông tin chi tiết sau.
Những người đàn ông đứng ở bàn cúi xuống, che khuất khuôn mặt mình. Mặc dù vậy, rõ ràng những tay cảnh sát này không biết chuyên gì đang xảy ra ở đây, hoặc cố tình không biết. Michael băn khoăn không biết có phải Neri làm ra trò này không, vì nó là một trong những việc mà Neri hay làm, như Michael từng chứng kiến trước đây. Hagen nói:
- Chuyên gì đây? Thám tử đầu tiên nói:
- Ngài có biết một phụ nữ tên Judy Buchanan không? Hagen biến sắc:
- Ai cơ?
- Tôi cần ông đi theo chúng tôi.
- Chúng tôi cần hỏi ông một số câu hỏi liên quan tới vụ giết cô Judith Epstein Buchanan.