Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạnh
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Sự Chiếm Hữu Của Anh
Dịch giả: Hạnh
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-08-22 05:43:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hời điểm ra khỏi trường học trời đã tối.
Cố Mãn Nguyệt không cần Tần Giai Oánh đưa về, cô tự bắt một chiếc xe liền rời đi.
Cô có chút mỏi mệt.
Trong đầu cô lúc trống rỗng lúc lại hỗn loạn.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn cảnh vật đang nhanh chóng xẹt qua ngoài cửa sổ.
Thời tiết thay đổi liên tục. Mới vừa rồi còn chỉ là nổi gió, trong chốc lát đã sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã, giọt mưa cuồng loạn đập vào cửa sổ xe, phát ra tiếng vang “tách tách”.
Tài xế không mở nhạc, trong xe rất yên tĩnh, chỉ còn lại có âm thanh nước mưa tí tách.
Cũng không biết hiện tại là mấy giờ.
Cô theo bản năng lấy di động từ trong túi ra, màn hình đã đầy vết nứt, thậm chí còn không thấy rõ cả giờ.
Chậc.
Con kỹ nữ kia xuống tay cũng thật tàn nhẫn.
Lại nghĩ đến chủ nhiệm lớp vì việc xảy ra chiều nay, khăng khăng phải gọi cho ba mẹ cô tới trường học.
Cô lúc ấy liền từ chối: “Ba mẹ em ở nước ngoài, còn chưa về.”
Chủ nhiệm lớp cắt ngang: “Chờ phụ huynh của em trở về, tôi sẽ đến hỏi thăm gia đình em.”
Cố Mãn Nguyệt đỡ trán. Nếu để cho ba mẹ biết cô ở trường học đánh nhau, có khi ngay ngày hôm đó sẽ bắt cô đóng gói hành lý lăn ra nước ngoài mất.
“Xùy.”
Cô đem tóc mái trên trán vén ra, ghé sát vào cửa sổ xe, cẩn thận nhìn xem hình ảnh phản chiếu trên kính.
Khi nào đã bị xước một đường rồi?
Chắc là buổi chiều khi đánh nhau, lúc ấy hiện trường quá mức hỗn loạn, cô cũng không có chú ý. A, Đỗ Nguyệt cái con kỹ nữ này, móng tay để dài như vậy làm gì?
Cố Mãn Nguyệt càng bực bội hơn.
Ngày hôm nay, không một cái gì thoải mái.
Không biết giờ Dương Tử Minh thế nào, cô lại không biết hắn ở đâu. Di động cũng hỏng rồi, không thể liên hệ được với hắn.
Có chút giận dỗi.
Sự việc lớn như vậy, hắn cũng không nói trước cho mình biết, còn để Tần Giai Oánh giúp đỡ cùng nhau gạt mình.
Bỏ đi, nếu hắn không muốn nói, cô cũng liền không hỏi là được.
Nếu hắn nguyện ý nói cho mình, liền sẽ không che giấu đến một giọt nước cũng không lọt như vậy.
Nếu không phải hôm nay mình tự ý chạy đến trường học, muốn cho hắn một cái kinh hỉ thì không biết mình còn phải chờ tới ngày tháng năm nào Dương Tử Minh mới có thể chủ động nói ra chuyện này a.
Taxi không thể đi vào trong tiểu khu, nhưng Cố Mãn Nguyệt cũng không ngại phải đi bộ nhiều thêm vài bước chân.
Bên ngoài vẫn còn mưa nhưng đã ngớt hơn nhiều. Cô đem mũ đội lên bước nhanh chóng về tới nhà.
Đi vào thang máy, nhìn mình ở trong gương, miệng vết thương lớn nhỏ do móng tay lưu lại rất rõ ràng, cô duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào một cái. Thật đau a.
Mắt không thấy thì tâm không phiền, cô vuốt vuốt tóc ra phía trước, che đi miệng vết thương có chút xấu xí.
Cô vỗ rớt mấy giọt nước trên vai, bước ra khỏi thang máy.
Từ thang máy tới cửa nhà còn cách một quãng, ở giữa còn có một cái lối thoát hiểm.
Giày bị nước ngấm ướt, hơi lạnh dâng lên, cô nhón nhón chân, chuẩn bị nhập mật mã mở cửa.
“Phanh”
Từ lối thoát hiểm truyền đến một tiếng vang rất nhỏ.
Cố Mãn Nguyệt quay đầu lại, nhìn thoáng qua, dường như có một thân ảnh đang nấp phía sau cửa thoát hiểm.
Có quỷ?
Đúng lúc, tâm trạng cô đang không tốt.
Lấy quỷ trút giận cũng khá tốt a.
An ninh trong tiểu khu quản lý thập phần tốt, cho nên cô căn bản không nghĩ tới sẽ có ăn trộm hoặc là kẻ xấu ở đây.
Cô qua đi, đẩy cửa thoát hiểm ra.
Dương Tử Minh như thế nào lại ở đây
Hai người nhìn nhau, trong mắt cô tràn ngập nghi vấn, trong mắt Dương Tử Minh lại là đầy kinh ngạc cùng hoảng loạn.
Hai người bước vào phòng, Cố Mãn Nguyệt đem đèn bật lên, lại cởi ra áo khoác ngoài, thay áo bông giữ ấm, đem nhiệt độ trong phòng tăng lên.
Cô xoay người lại nhìn Dương Tử Minh đứng yên như tượng đá. Một đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm thẳng vào cô, tựa hồ như muốn từ trên mặt cô nhìn ra điều gì đó.
Máy sưởi rung lên sột soạt, phòng yên tĩnh như sương mù, hai người đều không chủ động mở miệng nói chuyện.
Giống như đang đánh giá, cũng giống đang giận lẫy.
Cuối cùng vẫn là Dương Tử Minh bại trận trước.
Hắn chủ động tới gần, vươn tay muốn vén lên tóc mái đang che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô, đã lâu rồi hắn chưa nhìn thấy cô.
Cố Mãn Nguyệt sợ hắn phát hiện trên trán cô có vết thương, thân thể lui về phía sau, tránh đi bàn tay đang duỗi lại của hắn.
Thân mình Dương Tử Minh đột nhiên cứng đờ, cái tay ngưng giữa không trung hơi hơi nắm lại, nhưng cái gì cũng không bắt được.
Nguyệt Lượng trốn.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, tự giễu cười.
Hắn biết trước là sẽ như thế này.
Lý trí còn sót lại trong lòng ầm ầm sụp đổ.
Hắn đem đèn tắt đi, trong phòng nhanh chóng chìm vào hắc ám.
Trong bóng đêm thị lực của hắn vô cùng tốt, rất nhanh liền từ trong tối tìm được vị trí của Cố Mãn Nguyệt.
Hắn nắm lấy tay cô, đem cô áp lên bức tường, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Em sợ anh sao?”
Cố Mãn Nguyệt đang định trả lời, hắn lại trực tiếp dùng một cái tay khác che lại miệng cô, đem lời nói của cô chặn lại, chỉ còn lại tiếng thút thít bị bọp nghẹt.
“Em vẫn là đừng nên trả lời anh.”
Hắn đem đầu tựa trên vai cô, không dám nhìn cô, cũng không dám nghe cô trả lời.
“Là anh làm em không thoải mái sao?”
“Lần trước làm đau em, em còn ở tức giận đúng không?”
“Cho nên mới không để ý tới anh, né tránh anh phải không?”
“Lần này sẽ làm cho em thoải mái có được không?”
Hắn lần thứ hai phủ lên xương quai xanh của cô, cắn lên lần dấu răng mờ mờ lần trước để lại. Dương Tử Minh giống như dã thú cắn xé con mồi.
Cố Mãn Nguyệt bị hắn cắn đau, thân thể không ngừng giãy giụa, nhấc chân lên định đá hắn.
Hắn buông ra, dùng thân thể đè lên Cố Mãn Nguyệt, làm cô vô pháp nhúc nhích, bàn tay đang che miệng cô vẫn gắt gao xiết chặt, không dám lơi lỏng.
Hắn liếm đi vết máu nơi khóe miệng, hai mắt đỏ ngầu khát máu, con ngươi đỏ bừng như đang phát sáng lên.
“Đau không? Anh cũng đau quá.”
Bàn tay hắn ôm lấy eo cô, nắm chặt da thịt mềm mại bên hông, lại cởi bỏ khóa quần cô, đem quần cởi ra kéo xuống đầu gối.
Hắn hôn lên đôi mắt ướŧ áŧ của cô: “Đừng khóc.”
Sau đó hắn tiện đà lột ra qυầи ɭóŧ cô, đầu ngón tay ấn lên hoa hạch: “Phía dưới nước chảy ra thì đôi mắt cũng sẽ không khóc.”
Ngón giữa hắn thăm dò vào trong, ngựa quen đường cũ tìm được một khối nhô lên kia, điên cuồng vân vê xoa nắn.
Cố Mãn Nguyệt dường như mơ hồ phát hiện ra, Dương Tử Minh ngày thường ôn nhu săn sóc kia, không phải là toàn bộ của hắn.
Sự thô bạo được cất giấu trong xương tủy của hắn đang ngo ngoe rục rịch. Hắn khát vọng hoàn toàn chinh phục được cô, thậm chí càng muốn dùng phương thức dã man hơn để áp chế chà đạp lên cô.
Cố Mãn Nguyệt có chút khiếp đảm, nhưng đồng thời lại vì hành vi bá đạo cường ngạnh của Dương Tử Minh mà thân thể lại càng không tự chủ phản ứng mãnh liệt hơn với hắn.
Cô thậm chí còn có chút hưởng thụ cảm giác bị hắn làm nhục như vậy.
Hạ thể lại trào ra càng nhiều hoa dịch, đem lòng bàn tay Dương Tử Minh đều làm cho ướt đẫm.
Dương Tử Minh cảm giác được cô động tình, cũng không muốn nhẫn nại nữa.
Hắn ôm cô đẩy trên mặt bàn trà, buông cái tay đang che miệng cô ra, kéo áo sơ mi cô xuống, xé ra một mảnh nhét vào miệng cô.
Hắn cởi bỏ thắt lưng, đem đôi tay cô áp chế lên đỉnh đầu, dùng dây lưng đem cổ tay cô trói chặt lại.
Hắn lại cúi xuống ngậm lấy hai đỉnh vú đang dựng thẳng của Cố Mãn Nguyệt, đỡ lấy quái vật khổng lồ cực nóng của mình, đẩy mạnh eo dùng sức đâm vào, cắm đến sâu tận cùng.
Dương Tử Minh rêи ɾỉ ra tiếng, thật sướng.
Nguyệt Lượng của hắn thật chặt, thật mềm, thật nộn.
Cố Mãn Nguyệt bị hắn bỗng nhiên cắm vào, kêu lên một tiếng.
Tuy rằng không đau bằng lần đầu tiên, nhưng là cảm giác đau đớn khi bị nhét đầy trướng vẫn là tồn tại.
Chờ cô chậm rãi thích ứng, Dương Tử Minh bắt đầu di chuyển. Không giống lần đầu tiên lỗ mãng, hắn cố ý thăm dò.
Hắn thực mau đã tìm được khối thịt mềm mại kia, ngang ngược đâm thẳng tới chỗ đó.
Qυყ đầυ nhẵn nhụi thật lớn va chạm vào điểm kia, mỗi một lần đâm vào là có thể cảm giác được vách tường hoa đang mấp máy co rút lại.
Hắn rốt cuộc cũng dám ngước lên nhìn thẳng vào mắt Cố Mãn Nguyệt, thế nhưng bên trong không có một tia chán ghét đối với hắn, trong mắt tất cả đều là trầm mê trong tìиɦ ɖu͙ƈ.
Hắn biết, cô sẽ thích như vậy.
Hắn cảm giác được Cố Mãn Nguyệt không hề giãy giụa, cũng không hề nức nở.
Hắn đem vải dệt trong miệng cô lấy ra, cởi ra thắt lưng đang giam cầm tay cô, lại vuốt ve cổ tay bị trói lại đến đỏ lên, thay vào đó cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.
Thật sự quá suиɠ sướиɠ.
Hắn hiện tại không chỉ có kɦoáı ƈảʍ về mặt sinh lý, mà còn bởi vì Cố Mãn Nguyệt đối với hắn khuất phục, làm ham muốn chinh phục của hắn tràn đầy và càng sảng khoái hơn về mặt tâm lý.
Động tác dưới háng càng lúc càng nhanh chóng, Cố Mãn Nguyệt sớm đã đánh mất lý trí, hoàn hoàn trầm luân trong bể sâu du͙ƈ vọиɠ.Hắn như muốn khảm cô vào trong thân thể của mình.
Cô rất muốn, muốn hắn lại nhanh hơn nữa, lại dùng lực hơn nữa, hung hăng mà xỏ xuyên qua thân thể cô.
Hai tay cô quàng ôm qua cổ hắn.
Chân cô kẹp chặt vòng eo tinh tráng của hắn.
Cả người bị va chạm đến lên xuống phập phồng, làn da non mịn phía sau lưng chịu không được mặt bàn cọ xát, trên lưng truyền đến đau đớn. Đau đớn cùng kɦoáı ƈảʍ đan chéo lẫn nhau, ý thức của cô đã không còn chịu chính cô khống chế.
Hiện tại, cô chỉ có thể bám trụ vào Dương Tử Minh đang thẳng lưng đảo lộng ở giữa hai chân mình.
“Tử Minh aaa… Em thật là khó chịu, anh mau một chút được không… Ân… Lại dùng lực một chút…”
Dương Tử Minh cắm vào tốc độ càng nhanh,càng sâu hơn, lực đạo lại nặng, nhiều lần đều làm cho cô sướng đến liên tục thét chói tai.
Cố Mãn Nguyệt rêи ɾỉ đến ngọt ngào mê người, hắn ở bên cạnh lại bắt đầu bồi hồi mất khống chế.
Hắn cúi người hôn lên miệng cô, nuốt hết tiếng rêи ɾỉ của cô vào trong miệng. Hắn bắt được cái lưỡi đinh hương, nuốt vào trong miệng mình, cố sức mút vào.
Tay lại nắm lấy vú của cô, mạnh mẽ qua lại vuốt ve, dưới thân mãnh liệt đâm thọc.
Cố Mãn Nguyệt hai chân gắt gao bám lấy eo hắn, hoa huyệt kịch liệt mấp máy, gắt gao hấp thụ côn ŧɦịŧ nóng bỏng trong cơ thể.
Cô tới cao trào, toàn thân đều run rẩy.
Dương Tử Minh cười một tiếng, dán sát vào bên tai cô hỏi: “Thoải mái?”
Cố Mãn Nguyệt quay đầu đi, không để ý tới hắn.
“Đến lượt anh.” Nói xong hắn liền nâng hai chân Cố Mãn Nguyệt lên gác lên trên vai mình, hơi đem thứ cực nóng rút ra một ít, rồi lại toàn bộ rốt cuộc cắm vào thật mạnh.
“Ân hừ…” Cố Mãn Nguyệt bị dùng lực mạnh bức ra tiếng rêи ɾỉ.
Dương Tử Minh mỗi một lần đều hoàn toàn tiến vào, nhiều lần đều đảo lộng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ tận hứng, đem Cố Mãn Nguyệt lật người lại, lấy gối ôm trên sô pha lót dưới eo cô.
Hắn nâng cao cánh mông mềm mại của cô lên, bàn tay dùng sức vỗ một cái, một dấu vết đỏ ửng lập tức hiện ra. Cô thật sự quá mềm mại.
Cố Mãn Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, trách móc: “Anh làm gì đánh…” Lời còn chưa nói xong, đã bị Dương Tử Minh đột nhiên tiến vào cắt đứt.
Dương Tử Minh một tay bóp chặt eo cô, một tay vuốt ve vệt đỏ trên lưng mới vừa nãy bị thảm ma sát ra, phía dưới động tác càng thêm mãnh liệt.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên vệt đỏ, thanh âm khàn khàn tràn ngập tìиɦ ɖu͙ƈ gọi tên cô: “Nguyệt Nguyệt.”
Cố Mãn Nguyệt khóc đến đôi mắt đều sưng lên, giọng nói đều nghẹn ngào.
Cô cầu xin tha rất nhiều lần, Dương Tử Minh lại giống như là không nghe thấy, chỉ biết vùi đầu cố sức làm, hung hăng mà lăn lộn chính mình.
Sau đó, cô rốt cuộc là chịu không nổi tình triều lặp lại hết lần này đến lần khác, cả người đều ngất đi.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng thật có chút chói mắt.
Cố Mãn Nguyệt nâng lên cánh tay bủn rủn, muốn che khuất ánh sáng.
Cánh tay ấm áp từ trong chăn chui ra, hơi lạnh không khí trong phòng khiến lông tơ cô dựng đứng lên.
Thong thả mở mắt ra, từ ánh sáng nhìn thấy cơ thể chính mình đầy vệt đỏ ở cánh tay, ý thức chợt bừng tỉnh.
Nghĩ đến tối hôm qua chính mình ngất xỉu ở phía trước, Dương Tử Minh đem hai chân mình lên cánh tay hắn làm điên cuồng không ngừng,cự vật nóng bỏng ở chính giữa hai chân mình hung ác thọc vào rút ra, bụng nhỏ bị vật nóng bỏng của hắn làm nhô lên, hoa huyệt đều dính đầy tinh dịch của Dương Tử Minh khi bắn vào, cảm giác dính nhớp thật khó chịu a.
Cố Mãn Nguyệt không được tự nhiên giật giật thân mình, hai chân cọ xát vào nhau cảm giác từ chân truyền đến hoa huyệt nóng rát rất là đau đớn, khó chịu đến “Tê” một tiếng hút không khí.
Tay Dương Tử Minh đặt ở bên hông cô ôm, ôm chặt đem cô dán sát vào cơ thể, cổ đầu bắt đầu ngọ nguậy, cắn nhẹ một chút thịt non mềm sau cổ.
Dương Tử Minh thanh âm khàn khàn, giọng tràn đầy tình dục:
“Như thế nào tỉnh sớm như vậy?”
Cố Mãn Nguyệt rụt rụt cổ, không chịu nổi ngứa, đẩy đẩy hắn quấy rối đầu, hờn dỗi nói:
“Trời sáng rồi a. Anh đừng sờ, thật là ngứa a.”
Dương Tử Minh đem cô chuyển qua tới đối mặt với chính mình, bàn tay vén tóc khẽ cài qua tai, làm khuôn mặt cô hoàn toàn lộ ra, nhẹ nhàng hôn môi, thấy vết sẹo trên trán cô, liền dò hỏi:
“Vết sẹo này từ đâu ra?”
Nguyệt Lượng nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu:
“Em không cẩn thận bị ngã.”
Hừ, cô mới sẽ không làm Dương Tử Minh biết chính mình ngày hôm qua vì hắn, đã cùng người khác vung tay đánh nhau. Cô chỉ muốn duy trì hình tượng ôn nhu dịu dàng của mình thôi a. Ngày hôm qua thật kinh khủng a,thật giống như người đàn bà đanh đá chảnh chọe đánh nhau, đánh tới mức không buông ra nữ sinh mới không phải chính mình đâu a.
Dương Tử Minh cười nhẹ một tiếng, nhéo nhéo trên mặt cô miếng thịt mềm, ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
Tối hôm qua rửa sạch sẽ, sau đó nàng ngủ, hắn liền tra được ngày hôm qua phát sinh sự tình. Kỳ thật cũng không cần như thế nào dấu diếm, cô cùng Đỗ Nguyệt đánh nhau video đã sớm truyền khắp trường học các diễn đàn.
Không đúng, không nên nói là đánh nhau.
Phải nói là Nguyệt Lượng đơn phương ức hiếp Đỗ Nguyệt.
Nguyệt Lượng bộ dáng khi tức giận nghĩ đến cô cũng thật là đáng yêu.
Nghĩ đến trong video cô cùng Đỗ Nguyệt đã bị kéo ra khoảng cách, Đỗ Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, gương mặt sưng đỏ, đầu tóc hỗn độn một mớ. Cố Mãn Nguyệt đứng thẳng ở một bên, cả người nhưng thật ra hoàn hảo không bị thương, cô ngẩng đầu liếc xem Đỗ Nguyệt, không kiềm chế được một bộ dáng cao ngạo,đắc ý.
Video quay lại rất kém cỏi, thấy không rõ khuôn mặt biểu tình của cô, chỉ nghe thấy cô thanh lãnh kiêu căng thanh âm nói: “Tôi nói cho cậu biết, nói tôi có thể, nói Dương Tử Minh liền không được. Tôi thấy một lần, tôi liền đánh người một lần.”
“Hắn có cái gì phải xin lỗi các người? Các người nói hắn như vậy chính là vũ nhục hắn? Là hắn giết ba mẹ các người? Hay là cầm đao kề cổ buộc các người chết?”
“Ngày thường,chính các người cầu xin hắn giúp các người giải đáp mọi vấn đề, lấy lòng hắn,bây giờ hiện tại muốn có thái độ?”
“Các người bàn luận chuyện nhà người khác thật không có ý tứ sao? Các người bất quá là bởi vì ghen ghét hắn, không chiếm được hắn, nhìn hắn từ thần đàn ngã xuống, trở thành phổ phổ thông thông, có máu có thịt người, làm cho các người trong lòng được đến biến thái thỏa mãn cảm mà thôi.”
Mặt sau video hắn không dám tiếp tục xem xuống, bởi vì trong lòng có cô che chở chính mình mà trở nên mềm mại, lại cũng bởi vì cô bị ủy khuất mà cảm giác chua xót.
Nguyệt Lượng của hắn thật thiện lương.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một việc khiến hắn sinh ra một ý nghĩ, cô như vậy bảo vệ mình, có phải hay không bởi vì đồng tình cùng với hắn?
Trở lại trước mắt trong căn phòng, không có ánh sáng mặt trời chiếu chói mắt, cô tựa hồ lại đã ngủ.
Hắn lẳng lặng nhìn mặt cô, đột nhiên muốn đem cô hôn tỉnh.
Cố Mãn Nguyệt nhíu nhíu mày, mở mắt ra, giọng nói hơi tức giận chất vấn hắn:
“Anh đừng có hôn em, em buồn ngủ lắm rồi a.”
“Em thương hại anh sao?” Hỏi ra chính mình nghẹn ở trong lòng đã lâu vấn đề.
“Nếu đúng như lời anh nói, hiện tại anh sẽ không được nằm cùng em ở trên giường.”
Có được đáp án mong muốn, hắn cũng không hề trêu cợt cô nhẹ nhàng vỗ về du cô ngủ.
Cố Mãn Nguyệt từ Tần Giai Oánh cho chính mình xem chụp hình trung, nhìn thấy rất nhiều bình luận với từ ngữ tiêu cực khó đọc.
Người làm việc ác không ngừng bành trướng, bên trong rất nhiều lời lẽ đều bắt đầu âm mưu luận, bắt đầu khuếch đại sự thật, thậm chí vặn vẹo sự thật.
Hắn là rõ ràng như vậy ôn hòa, còn từng là đại gia trong mắt không thể khinh nhờn cao lãnh chi hoa người người không thể với tới.
Mà hiện tại lại là bị hình dung thành có khuynh hướng bạo lực, yêu sớm, âm u, tự bế người.
Chắc trong lòng hắn đau lắm. Hắn rõ ràng mới là người bị thương kia một cái.
Cố Mãn Nguyệt cọ trán vào ngực hắn, cầm lấy cánh tay hắn, mở lòng bàn tay hắn ra, giọng điệu thương tiếc: “Em thích anh, chính là thích toàn bộ con người của anh.”
Sự Chiếm Hữu Của Anh Sự Chiếm Hữu Của Anh - Hạnh