Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Chương 13 - Rừng Pendleton
K
hi cuộc họp kết thúc, Pollyanna không về nhà ngay mà đi về phía đồi Pendleton. Cô bé đã có một ngày vất vả, dù đáng lẽ phải là “ngày nghỉ” mới đúng vì hiếm hoi lắm em mới không có lớp học khâu vá và nấu nướng. Thế nên Pollyanna tin rằng chẳng gì có thể dễ chịu hơn bằng việc đi dạo trong rừng Pendleton tĩnh mịch, giữa bạt ngàn màu xanh mát mắt. Mặc dù nắng chiếu rọi xuống lưng, cô bé vẫn bước từng bước chậm rãi lên đồi.
Pollyanna tự nhủ: “Năm rưỡi mình mói phải về, nên chiều nay tha hồ dạo chơi trong rừng. Có phải leo đồi một chút cũng không sao. Cảnh vật nơi đây sao mà tươi đẹp quá!”
Khu rừng Pendleton bỗng có sức lôi cuốn Pollyanna hơn mọi khi. Nỗi buồn của cô bé sau cuộc họp cũng đã nguôi dần. Ngày mai, em sẽ có đủ dũng khí kể cho Jimmy nghe về câu chuyện hôm nay.
“Không biết Hội bảo trợ ồn ào ấy đã tới khu rừng này chưa nhỉ? Nếu tới rồi, nhất định họ sẽ thay đổi cách nghĩ và đón nhận Jimmy. Mình tin thế!” Pollyanna thở dài tự nhủ, mắt cô bé bỗng sáng lên trước ánh nắng rực rỡ tỏa xuống những ngọn cây. Bản thân em cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng chắc chắn thế.
Đột nhiên, Pollyanna vểnh tai lắng nghe. Xa xa, có tiếng chó sủa. Lúc sau, cô bé thấy một con chó đang lao về phía mình. Nó vừa chạy, vừa sủa vang.
“Chào em. Rất vui được gặp em ở đây.” Pollyanna vừa nói, vừa âu yếm vuốt bộ lông mượt của chú chó. Em đã nhìn thấy nó một lần. Đấy là con chó của ông John Pendleton. Dõi mắt về phía đường mòn, Pollyanna đang chờ gặp ông đi tới. Nhưng năm phút trôi qua mà vẫn chẳng thấy bóng dáng ông đâu. Lúc bấy giờ, em mới quay về phía chú chó.
Chú ta vẫn sủa, tiếng nhỏ và đứt quãng như đang sợ hãi. Rồi nó chạy tới, chạy lui và lao xuống con dốc phía trước. Dường như nó đang cầu cứu Pollyanna. Cô bé rảo bước chạy theo chú chó tới con đường trước mặt và cười bảo: “Đây không phải là đường về nhà đâu em ạ.”
Nhưng chú chó vẫn lao nhanh tới góc đường và sủa to hơn. Nhìn thân hình nhỏ bé đang run lên sợ hãi và ánh mắt cầu khẩn, Pollyanna đã hiểu. Chắc chủ nó đang gặp nạn. Cô bé tiếp tục chạy theo chú chó.
Gần tới lối rẽ, chú ta càng sủa to. Chẳng bao lâu, sự việc đã hiện ra trước mắt Pollyanna. Một người đàn ông đang nằm bất động cạnh khối đá lớn đổ xuống chân dốc, cách rìa đường vài mét.
Một cành cây gãy rơi trước mặt Pollyanna. Tiếng động ấy làm người đàn ông ngoái đầu lại. Pollyanna bật ra một tiếng kêu sợ hãi và chạy vội về phía ông. Em hoảng sợ kêu lên: “Ôi, bác bị thương ạ, bác Pendleton?”
Ông cáu kỉnh nói: “Hiển nhiên không phải ta ra đây nằm nghỉ trưa rồi! Cháu không tự nhìn được sao? Nhưng thôi, cháu cũng chẳng giúp gì được!”
Nghe ông nói vậy, Pollyanna thở hổn hển rồi trả lời một cách rành rọt: “Thưa bác, mặc dù cháu chưa thể giúp bác những việc lớn, nhưng cháu có thể giúp được những việc nhỏ. Đa số các thành viên Hội bảo trợ, trừ bà Rawson, đều nhận thấy cháu có khả năng nhìn nhận mọi vấn đề. Cháu thấy họ nói với nhau như vậy, nhưng chắc họ không biết là cháu nghe được đâu.”
Khóe môi ông Pendleton nhấc lên tạo thành nụ cười trên gương mặt căng thẳng: “Ta xin lỗi vì đã thiếu tin tưởng cháu. Cái chân làm bác không nghĩ được việc gì ra hồn nữa. Bây giờ cháu giúp ta một việc được không?” Với cử động khó khăn, ông đút tay vào túi quần và lôi ra chùm chìa khóa. Ông lấy ra một chiếc, đưa cho Pollyanna rồi bảo: “Cháu hãy đi thẳng theo con đường này, chừng 5 phút sẽ tới nhà ta. Dưới mái hiên có một cửa ra vào. Cháu dùng chìa này mở cửa vào phòng. Đi hết gian phòng lớn, qua đại sảnh, cháu sẽ tới một cánh cửa nữa. Cửa này không khóa, cháu chỉ cần đẩy nhẹ là vào được. Giữa phòng kê một cái bàn to. Trên bàn để một máy điện thoại. Cháu biết sử dụng điện thoại chứ?”
“Vâng ạ. Một lần cháu đã để ý dì cháu gọi điện bác ạ.”
“Chúng ta sẽ cùng nói về dì cháu sau nhé.” - Người đàn ông càu nhàu, cố gắng cử động. - “Cháu hãy tìm số điện thoại của bác sĩ Thomas Chilton trên tấm các đâu đó quanh đấy - chắc là treo ở cái móc cạnh bàn. Cháu biết tấm các điện thoại phải không?”
“Ôi, vâng. Cháu thích những tấm các điện thoại của Dì Polly lắm. Trên đó nhiều khi có những cái tên rất kì quặc, và...”
“Cháu báo cho bác sĩ Chilton biết John Pendleton bị gãy chân, hiện đang nằm cạnh mỏm đá Đại Bàng trong rừng Pendleton. Nói với ông ấy mang theo cáng và hai người nữa. Ông ấy sẽ hiểu. Ông ấy biết con đường tắt tới đây.”
Pollyanna sợ hãi kêu lên: “Bác bị gãy chân ư? Ôi, khủng khiếp quá. Cháu thấy vui vì được giúp bác lúc này. Bác cứ yên tâm bác nhé.”
“Cảm ơn cháu.” Ông Pendleton thều thào trong cơn đau dữ dội. “Giờ thì mau đi đi.”
Pollyanna vội vàng rời khỏi chân núi. Trong lúc đi vội, em phải chú ý nhìn đường để khỏi vấp phải những hòn đá.
Chẳng bao lâu, ngôi nhà của ông Pendleton đã hiện ra trước mắt. Mặc dù Pollyanna đã trông thấy ngôi nhà này nhiều lần, nhưng khi tới gần, cô bé bỗng cảm thấy sợ hãi trước một khối đá xám khổng lồ, những hành lang có cột chống bằng đá và cổng vào đồ sộ. Ngập ngừng một lúc, em băng qua bãi cỏ khô úa, đi một vòng quanh nhà và dừng lại trước cổng dưới mái vòm. Pollyanna tra chìa khóa vào ổ và xoay một cách vất vả. Cô bé dùng sức đẩy, cánh cổng nặng nề từ từ dịch chuyển.
Pollyanna thở ra một hơi nhẹ nhõm khi mở xong cánh cổng. Ngập ngừng giây lát, em can đảm bước vào gian phòng đầu tiên. Pollyanna đưa mắt nhìn quanh phòng, căng mắt nhìn đại sảnh tối om. Cảnh vật ảm đạm của ngôi biệt thự làm em lo lắng. Ngoài ông chủ, trong nhà chẳng còn ai. Dân trong vùng còn đồn đại rằng ông Pendleton giấu một bộ xương khô đâu đó trong nhà. Mặc dù sợ hãi, Polllyanna vẫn quyết tâm giúp ông Pendleton trong lúc khó khăn.
Nhớ lời dặn, em chạy một mạch qua phòng lớn và mở cửa ra vào ở cuối phòng. Một căn phòng rộng hiện ra trước mặt Pollyanna, cũng ảm đạm như vòng ngoài. Qua cửa sổ hướng Tây, mặt trời chiếu xuống sàn một vệt nắng vàng rực, lấp lánh trên chiếc vỉ lò bằng đồng đã ngả màu thời gian đặt ở lò sưởi và chiếu vào chiếc điện thoại mạ kền trên bàn giấy giữa phòng. Pollyanna vội chạy tới bên bàn giấy.
Các điện thoại không treo trên móc mà nằm trên sàn. Pollyanna nhặt tấm các lên. Ngón tay trỏ run rẩy của cô bé rà xuống chữ “C” và thấy ngay số điện thoại của bác sĩ Chilton. Em quay số và chờ đợi. Một lúc sau, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của bác sĩ Chilton. Pollyanna báo tin: “Thưa bác, bác Pendleton đang bị thương nặng ở chân. Mong bác cứu bác ấy.” Giọng cô bé run lên vì sợ hãi. Sau khi đã hỏi địa điểm cụ thể, bác sĩ trấn an Pollyanna rồi gác máy. Cô bé cũng đặt ống nghe xuống và hít một hơi thật sâu.
Pollyanna liếc nhìn căn phòng bừa bộn và bẩn thỉu. Những tấm rèm đỏ thẫm, giá sách ốp tường bám đầy bụi; mặt sàn ngổn ngang những đồ vật, còn trên bàn lộn xộn giấy tờ. Cửa phòng nào cũng đóng kín mít (khiến Pollyanna lo sợ đâu đó sau một cánh cửa là bộ xương trắng hếu đang bị che giấu). Mọi nơi trong nhà đều bẩn. Pollyanna vội rút lui. Tới cánh cổng chạm trổ vẫn đang hé mở, cô bé chạy vội ra ngoài.
Chỉ một lúc sau, em đã quay lại mỏm đá Đại Bàng với ông Pendleton. Trông thấy Pollyanna, ông ngạc nhiên hỏi: “Cháu không vào được nhà ta hay sao mà quay lại đây nhanh thế?”
Pollyanna vui vẻ đáp lời: “Thưa bác, cháu đã vào và gọi điện báo tin cho bác sĩ Chilton biết rồi ạ. Bác ấy và hai người trong nhóm sẽ đem cáng và đồ cứu thương đến ngay. Bác sĩ bảo rằng đã biết bác ở đâu, nên cháu không chần chừ, chạy ngay ra đây với bác. Bác cứ yên tâm, bác nhé.”
“Cháu làm bác ngạc nhiên đấy.” - Ông mỉm cười. “Nếu ta là cháu, ta sẽ tìm đến những người bạn tính tình dễ chịu hơn.”
“Ý bác là... tính bác không dễ chịu?”
“Cháu thật là thẳng thắn đó. Ý ta đúng là vậy.”
Pollyanna mỉm cười: “Nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi. Bên trong, bác đâu phải con người cáu kỉnh như vậy.”
“Đúng thế. Sao cháu biết?” Người đàn ông quay đầu về phía Pollyanna, ngạc nhiên hỏi.
“Có nhiều cách để biết lắm ạ. Ví dụ như cách bác đối xử với động vật,” - Pollyanna hướng mắt về phía những ngón tay dài và xương của ông Pendleton đang khẽ vuốt dọc theo cổ chú chó nhỏ. - “Đôi lúc, cháu thấy thật kì lạ vì có vẻ như chó mèo lại hiểu con người hơn là đồng loại của họ hiểu nhau. Bác để cháu nâng đầu cho ạ.” Cô bé đột ngột ngừng lời.
Người đàn ông nhăn mặt vì đau trong lúc thay đổi tư thế. Cổ họng ông phát ra tiếng rên khe khẽ. Song, tựa đầu lên chân Pollyanna quả dễ chịu hơn nhiều so với việc ngả trên một hố đất trũng đầy sỏi đá. Ông thì thào: “Ta thấy đỡ hơn một chút rồi.” Rồi ông chìm vào im lặng. Pollyanna nhìn khuôn mặt ông, tự hỏi có phải ông đã ngủ mất rồi không. Đôi môi ông khép chặt như đang cố nén những tiếng kêu rên đau đớn. Trong lòng em trào dâng một tình thương vô bờ bến trước thân hình to lớn, bất động đang gặp nạn.
Tay phải của ông không cử động được, những ngón tay siết chặt lại. Còn bàn tay trái, ông đặt lên đầu chú chó. Cũng nằm bất động như chủ với vẻ chờ đợi, chú chó hướng ánh mắt về phía ông.
Thời gian chậm chạp trôi. Mặt trời đang lặn dần, bóng tối bắt đầu bao phủ khu rừng. Ngồi yên trong sự im lặng kéo dài, Pollyanna cảm thấy nóng ruột. Một chú chim nhỏ sà xuống ngay cạnh chỗ cô ngồi. Trên cành cây gần đó, một chú sóc đang thoăn thoắt chuyền cành. Với cặp mắt nhỏ tinh tường, nó đã phát hiện thấy con chó đang nằm bất động bên cạnh chủ.
Đột nhiên, chú chó dỏng tai nghe ngóng và sủa lên một tiếng thật to. Sau tiếng sủa, Pollyanna nghe thấy tiếng người nói phía xa. Chẳng mấy chốc, ba người đàn ông đã xuất hiện. Họ mang đồ cứu thương và một chiếc cáng.
Pollyanna nhận ngay ra bác sĩ Chilton. Ông dong dỏng cao, không để râu, đôi mắt sáng và hiền hậu. Trông thấy Pollyanna, ông nhẹ nhàng hỏi vui: “Tiểu thư bé nhỏ đang chơi trò làm y tá đấy ư?”
“Ôi, không ạ.” - Pollyanna mỉm cười. - “Cháu chỉ làm chỗ tựa cho bác Pendleton đỡ đau đầu thôi ạ. Cháu chẳng giúp được gì mấy cho bác ấy, nhưng cháu thấy vui vì đã có mặt đúng lúc ạ.”
“Ta cũng mừng vì có cháu ở đây với ông Pendleton.” Bác sĩ Chilton hài lòng nói, rồi dồn toàn bộ tập trung vào người bệnh.