Americans like fat books and thin women.

Russell Baker

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 1973年のピンボール – 1973–Nen No Pinbouru
Dịch giả: Lapillus
Biên tập: 清宮如月
Upload bìa: 清宮如月
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 90
Cập nhật: 2023-08-05 09:48:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ào bất kỳ ngày nào, sẽ có thứ gì đó thu hút sự chú ý của chúng ta. Bất kỳ thứ gì, những thứ tủn mủn. Một nụ hồng, một cái mũ để sai chỗ, cái áo len mà hồi bé chúng ta thích, một đĩa nhạc cũ của Gene Pitney. Hàng tràng những điều lặt vặt vô địa chỉ. Những thứ bay nhảy khắp nơi trong tâm trí chúng ta suốt hai ba ngày, để rồi quay trở về nơi xuất phát của chúng trong bóng tối. Chúng ta luôn luôn đào những cái giếng trong đầu. Trong khi đó trên miệng giếng, những con chim liệng qua liệng lại.
Tối chủ nhật mùa thu hôm đó, pinball chính là thứ đã chiếm lấy sự chú ý của tôi. Cặp song sinh và tôi đang ở trên sân gôn ngắm hoàng hôn từ bãi cỏ của lỗ thứ tám. Đó là một lỗ gôn 5 gậy dài không có chướng ngại vật và không có dốc. Chỉ là một đường thẳng tắp như hành lang của một trường tiểu học. Ở lỗ thứ bảy, một sinh viên sống trong khu lân cận đang tập thổi sáo. Mặt trời lặn về sau những ngọn đồi trên nền của một bản nhạc cao hai quãng tám đau nhói lòng. Tại sao, đúng vào thời khắc đó, tôi lại chú tâm vào những chiếc máy pinball, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được.
Không chỉ có vậy, khoảng khắc này nối tiếp khoảnh khắc khác, hình ảnh của pinball hớt hải phình ra trong tâm trí tôi. Khi khép mắt lại, bên tai tôi vang lên tiếng bóng đập vào những thanh gạt, tiếng điểm số lạch cạch tăng lên.
* * *
Năm 1970, khi Chuột và tôi vẫn còn có những chầu uống bia tại Jay’s Bar, lúc đó chúng tôi không hẳn là tay chơi pinball sành sỏi nhất xung quanh. Chiếc máy trong quán bar là một mẫu “Phi thuyền” ba thanh gạt loại hiếm. Mặt máy được chia thành hai khu trên và dưới, khu trên có một thanh gạt và khu dưới có hai. Một mẫu máy thuộc về một thời đẹp đẽ, thanh bình trước khi mạch bán dẫn làm thế giới của trò pinball phát phình. Có một tấm ảnh của Chuột và chiếc máy, chụp vào thời điểm say xưa nhất của hắn với pinball để kỷ niệm cho điểm số cao nhất của hắn: 92.500. Kia là Chuột đang nhe răng cười, đứng tựa vào chiếc máy, cũng đang nhe ra điểm số 92.500 vẫn còn nguyên ở đó. Bức ảnh ấm lòng duy nhất mà tôi chụp bằng chiếc máy Kodak Instamatic của mình. Chuột trông như một tay phi công cự phách của Thế Chiến 2. Còn chiếc máy pinball trông như một chiếc máy bay chiến đấu lão luyện. Loại máy bay chiến đấu mà người công binh phải xoay cánh quạt bằng tay, buồng lái phải được phi công đóng chặt khi máy đã nổ. Con số 92.500 tạo nên một mối quan hệ mật thiết giữa Chuột và chiếc máy, thậm chí như thể ruột thịt.
Mỗi lần một tuần, người thu-tiền-kiêm-thợ-sửa-chữa từ công ty pinball sẽ gọi một cuộc điện thoại tới Jay’s Bar. Y là một người gầy phi lý khoảng chừng ba mươi không bao giờ nói năng gì với bất cứ ai. Tay này sẽ đi vào quán, thậm chí không liếc nửa con mắt về phía Jay, mở khóa cái nắp dẫn đến bộ phận ở bên dưới chiếc máy pinball và để cho đống đồng xu trào ra một chiếc bao thắt dây bằng vải bạt. Rồi để kiểm tra, y sẽ lấy một đồng xu trong đó, nhét nó vào cái máy, kiểm tra hoạt động của thoi đẩy hai ba lần, cuối cùng để cho quả bóng bay đi không chút hứng thú. Tiếp đến y sẽ nhắm quả bóng vào mấy trụ nảy để quan sát tình trạng của các lõi nam châm, đưa quả bóng đi xuống mọi làn trượt, bắn vào mọi loại mục tiêu. Bia sập, lỗ phóng bóng, điểm quay số. Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, đèn điểm thưởng, và với một gương mặt như được trút hết gánh nặng, y thả quả bóng xuống làn bóng chết để kết thúc trò chơi. Xong cái đó, y quay sang Jay, tặng cho lão một cái gật thản nhiên kiểu, không có vấn đề gì cả, rồi bỏ đi. Tất cả tốn chưa đến nửa điếu thuốc.
Tôi quên béng mất phải gạt tàn, còn Chuột thì vẫn để lửng cốc bia ở đó. Việc nhìn thấy màn trình diễn kỹ năng choáng ngợp ấy luôn luôn khiến chúng tôi phải nín thở.
“Chắc tớ đang mơ mất,” Chuột nói. “Với cái kỹ năng đó, cậu có thể dễ dàng ghi được một trăm năm chục nghìn điểm. À không, hai trăm nghìn ấy chứ.”
“Tay đó là dân chuyên rồi, sao so được,” tôi an ủi Chuột. Mặc dù vậy, không có cách nào cứu vãn nổi niềm kiêu hãnh của người phi công cừ khôi nữa.
“So với tay đó, trình của tớ mạnh như ngón út của một bé gái vậy,” Chuột bĩu môi, chìm vào một cơn giận dỗi trong im lặng, mơ màng cảnh tượng điểm số vượt qua sáu ký tự.
“Với tay đó đây chỉ là một công việc,” tôi tiếp tục màn thuyết phục của mình. “Lúc đầu có thể cũng vui, nhưng cứ thử làm thế ngày này qua ngày khác từ sáng đến tối xem. Ai mà không ngán lên tận cổ chứ?”
“Tớ thì không,” Chuột lắc đầu. “Cậu sẽ không bao giờ thấy tớ chán.”
Pinball Năm 1973 Pinball Năm 1973 - Haruki Murakami Pinball Năm 1973