Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Arthur Hailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Airport
Dịch giả: Dghien, Thái Hà
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Ii.04
ã gần một giờ đồng hồ từ khi Tanya Livingston chia tay Mel Bakersfeld ở sảnh trung tâm của nhà ga chính. Ngay cả bây giờ, mặc dù các sự cố khác đã được can thiệp, cô vẫn nhớ cách tay họ chạm nhau trong thang máy và giọng ông sử dụng khi nói, “Đó sẽ là một lý do để gặp lại em tối nay”.
Tanya hy vọng rất nhiều rằng Mel cũng nhớ và - mặc dù cô biết rằng ông phải đi vào thành phố - rằng ông sẽ có thời gian để ghé đến chỗ cô trước.
Cái “lý do” Mel nhắc đến - nếu ông cần - là sự tò mò về tin nhắn mà Tanya nhận được khi ở trong quán cà phê. “Có một người đi lậu vé trên chuyến bay 80”, một nhân viên hãng Trans America đã nói với cô. “Người ta đang cho gọi bà”, và “Tôi nghe nói, vị khách lậu vé này hình như rất lão luyện”.
Anh nhân viên đó nói đúng.
Tanya một lần nữa ở trong phòng khách nhỏ, riêng tư phía sau quầy check-in của hãng Trans America, nơi hồi đầu hôm, cô đã an ủi cô nhân viên trẻ quẫn trí, Patsy Smith. Nhưng bây giờ, thay cho Patsy, Tanya phải đối mặt với bà già nhỏ bé ở San Diego.
“Chắc bà đã làm điều này nhiều lần rồi, phải không?” Tanya hỏi.
“Ồ, phải rồi con yêu. Bà đã bay như thế mấy lần rồi”.
Bà lão nhỏ bé ngồi thoải mái thư giãn, hai tay chắp lại nhẹ nhàng trong lòng, cầm một chiếc khăn tay bằng ren. Bà ta mặc quần áo màu đen, với chiếc áo cổ cao lỗi thời, và có thể là bà cố nội của ai đó trên đường đến nhà thờ. Thay vì vậy, bà ta bị bắt quả tang khi bay lậu vé, từ Los Angeles đến New York.
Tanya nhớ lại đã từng đọc ở đâu đó, khoảng năm 700 trước công nguyên, trên những chiếc tàu của người Phoenicia ở phía đông Địa Trung Hải đã có những hành khách lậu vé. Vào thời điểm đó, hình phạt cho những người bị bắt là cái chết ghê gớm - người lớn bị mổ bụng, trong khi những đứa trẻ bị thiêu sống trên hòn đá hiến tế.
Kể từ đó, sự khắc nghiệt của hình phạt đã giảm, nhưng người đi lận vé thì không.
Tanya tự hỏi liệu có ai, ngoài một nhóm hạn chế nhân viên hàng không, kể từ khi máy bay phản lực làm tăng nhịp độ và áp lực của ngành hàng không, nhận ra dịch bệnh lậu vé đã xảy ra như thế nào hay không. Chắc là không. Các hãng hàng không đã cố che dấu bí mật chuyện đó, vì sợ rằng nếu sự thật được công chúng biết đến, đội ngũ những người lậu vé của họ sẽ càng tăng hơn nhiều. Nhưng có những người nhận ra việc đi lậu vé thật hết sức đơn giản, kể cả bà già nhỏ bé ở San Diego.
Tên bà ta là bà Ada Quonsett. Tanya đã kiểm tra thẻ An sinh xã hội và bà Quonsett chắc chắn sẽ đến New York mà không bị phát hiện nếu bà ấy không phạm phải một sai lầm nào. Bà ta đã tâm sự với người bạn đồng hành là mình không có vé, người này đã nói cho một tiếp viên biết. Nữ tiếp viên đã báo cáo với cơ trưởng, người đã gọi điện về cho hãng, và một nhân viên bán vé và một nhân viên bảo vệ đứng chờ để giữ bà già nhỏ bé tại sân bay quốc tế Lincoln. Bà ta được đưa đến gặp Tanya, do một phần công việc của cô là quan hệ hành khách, để đối phó với hành khách lậu vé do hãng hàng không may mắn bắt được.
Tanya vuốt phẳng chiếc váy đồng phục bó sát của cô như một cử chỉ đã trở thành thói quen. “Được rồi”, cô nói, “Tốt hơn là bà hãy kề lại cho tôi biết về mọi chuyện”.
Bàn tay của bà lão xòe ra và chiếc khăn tay ren xê dịch một chút. “Vâng, con thấy đấy, bà là một góa phụ và bà có một con gái đã lấy chồng ở New York. Đôi khi bà thấy cô đơn quá và muốn đến thăm nó. Vì vậy, bà đi đến Los Angeles, leo lên máy bay và bay đi New York”.
“Không có chiếc vé nào, chẳng lẽ đơn giản như thế sao?”
Bà Quonsett có vẻ sốc. “Ồ, con yêu, bà không có khả năng mua vé. Bà chỉ có An sinh xã hội và tiền trợ cấp nhỏ này, người chồng quá cố của bà đã đi rồi. Bà chỉ có thể mua vé xe buýt từ San Diego đến Los Angeles thôi”.
“Bà có trả tiền vé xe buýt?”
“Ô, đúng rồi. Người của xe buýt Greyhound rất nghiêm khắc. Bà đã từng thử mua một vé đến điểm dừng đầu tiên, rồi cứ thế đi tiếp. Nhưng họ kiểm tra tại mỗi thành phố và tài xế phát hiện vé của bà không còn giả trị nữa. Họ rất khó chịu về điều đó. Không giống chút nào với các hãng hàng không”.
“Tôi rất tò mò”, Tanya nói, “Tại sao bà không bay từ sân bay San Diego”.
“Vâng, bà sợ lắm, con yêu. Ở đó người ta biết bà”.
“Có nghĩa là bà đã từng bị bắt tại San Diego?”
Bà lão nhỏ bé sa sầm mặt. “Phải”.
“Thế bà có bay lậu vé ở các hãng hàng không khác ngoài chúng tôi không?”
“Ồ có chứ. Nhưng bà thích hãng Trans America nhất”.
Tanya cố gắng hết sức để ra vẻ nghiêm khắc, mặc dù thật khó khăn khi cuộc trò chuyện nghe như thể họ đang thảo luận về việc đi dạo đến cửa hàng ở góc phố. Nhưng cô vẫn giữ khuôn mặt bướng bỉnh khi hỏi, “Tại sao bà thích hãng Trans America, bà Quonsett?”
“Chà, những người ở New York luôn rất có lý. Khi ở với con gái một hai tuần và đến lúc muốn về nhà, bà đến văn phòng hãng hàng không của con và kể cho họ nghe mọi chuyện”.
“Bà kề cho họ nghe tất cả sự thật? Rằng bà đã bay đến New York không có vé sao?”
“Đúng vậy đó, con yêu. Họ hỏi bà ngày và số hiệu chuyến bay - Bà luôn ghi lại để nhớ. Sau đó, họ tra cứu giấy tờ gì đó”.
“Sổ nhật trình các chuyến bay”, Tanya nói. Cô tự hỏi không biết cuộc trò chuyện này là thật hay là chỉ tưởng tượng.
“Phải rồi con ạ, bà nghĩ nó được gọi như thế”.
“Bà cứ kể tiếp đi”.
Bà cụ nhỏ bé có vẻ ngạc nhiên. “Không có gì nữa. Sau đó, họ gửi bà về nhà. Thường là trong cùng ngày, trên một chiếc máy bay của các con”.
“Có vậy thôi sao? Không có ai nói gì với bà hết sao?”
Bà Quonsett nở một nụ cười dịu dàng, như thể bà đang dự một buổi trà chiều. “Vâng, đôi khi bà bị trách mắng một chút. Bà đã nói rằng bà đã tinh quái, và hứa không làm điều đó lần nữa. Nhưng điều đó thực sự không quan trọng, phải không?”
“Không”, Tanya nói. “Đó hoàn toàn không phải chuyện nhỏ”.
Điều khó tin nhất, Tanya nghĩ, là tất cả những chuyện đó lại là sự thật. Như các hãng hàng không đã biết được, điều đó xảy ra thường xuyên. Một người lậu vé chỉ đơn giản là lên máy bay - có rất nhiều cách có thể được thực hiện được - và ngồi im lặng, chờ đợi cho đến khi khởi hành. Miễn là người lậu vé tránh xa khoang hạng nhất, nơi hành khách có thể được xác định dễ dàng, và trừ khi chuyến bay đầy, việc phát hiện ra họ là không thể. Đúng là các tiếp viên sẽ đếm đầu người, và kiểm đếm của họ có thể không khớp với bảng danh sách hành khách của nhân viên soát vé ở cửa ra máy bay. Tại thời điểm đó, một người lậu vé sẽ bị nghi ngờ, nhưng nhân viên phụ trách soát vé sẽ phải đối mặt với hai sự lựa chọn. Hoặc là anh ta có thể để máy bay đi và ghi vào bảng nhật trình chuyến bay rằng số lượng đầu người và số vé không khớp, hoặc có thể kiểm tra lại vé của mọi người trên máy bay.
Nếu quyết định, một cuộc kiểm tra lại vé sẽ mất gần nửa giờ. Trong khi đó, chi phí để giữ một chiếc máy bay phản lực trị giá sáu triệu dollar trên mặt đất sẽ tăng vọt. Lịch bay của nó và tất cả các chuyến bay của nó sau đó, sẽ bị kéo dài lây. Hành khách còn phải chuyển máy bay ở sân bay đến, hoặc đến các cuộc hẹn, sẽ trở nên thiếu kiên nhẫn, trong khi đó cơ trưởng, nhận thức được hồ sơ đúng giờ của mình đang dần bị thiệt hại, sẽ trút giận lên đầu anh nhân viên soát vé. Các nhân viên soát vé sẽ có lý do rằng anh ta có thể đã phạm sai lầm; hơn nữa, trừ khi anh ta có thể đưa ra lý do chính đáng cho sự chậm trễ, anh ta sẽ bị một lần khiển trách sau đó từ TBVC. Cuối cùng, ngay cả khi một người lậu vé được tìm thấy, sự thiệt hại tính bằng dollar và thần kinh sẽ vượt xa chi phí một chuyến đi miễn phí cho một cá nhân.
Vì vậy, những gì đã xảy ra, hãng hàng không làm điều khôn ngoan duy nhất là đóng cửa máy bay và và cho nó cất cánh.
Thường thì mọi chuyện đến đó là kết thúc. Khi máy bay đang ở trên không, các tiếp viên đã quá bận rộn để kiểm tra vé và ở cuối hành trình, hành khách chắc chắn sẽ không bị chậm trễ và khó chịu của người bị kiểm tra vé. Do đó, kẻ lậu vé cứ thế bỏ đi, không bị nghi ngờ và không bị cản trở.
Những gì bà lão đã nói với Tanya về chuyến trở về là chính xác như vậy. Các hãng hàng không đưa ra quan điểm rằng chuyện đi lậu vé không nên xảy ra và khi có loại khách như thế, đó là do lỗi của chính hãng vì đã không ngăn chặn được chúng. Trên quan điểm cơ sở đó, các hãng hàng không chấp nhận trách nhiệm chở kẻ lậu vé trả về điểm xuất phát ban đầu của họ và vì không còn chỗ ngồi nào khác, những người vi phạm vẫn được một chỗ ngồi bình thường và hưởng sự phục vụ bình thường, kề cả việc ăn uống.
“Con thật tốt bụng”, bà Quonset nói. “Bà luôn có thể nói với những người tốt khi gặp họ. Nhưng con trẻ hơn nhiều so với những người khác trong hãng hàng không - ý bà là những người bà đã từng gặp”.
“Ý bà nghĩa là những người phải đối phó với những kẻ gian lận và đi lậu vé”.
“Đúng vậy”. Người phụ nữ nhỏ bé dường như không hề lúng túng. Đôi mắt bà ngắm nghía. “Bà có thể nói là con chỉ khoảng hai mươi tám tuổi thôi”.
Tanya cắt lời bà ta, “Ba mươi bảy”.
“Chà, con có vẻ ngoài trẻ trung lắm. Có lẽ do con đã có chồng”.
“Đừng ba hoa nữa”, Tanya nói. “Nó không giúp cho bà được gì đâu”.
“Nhưng con đã có chồng”.
“Đã từng có chồng. Bây giờ không có”.
“Thật đáng tiếc. Con có thể có những đứa con xinh đẹp. Với mái tóc đỏ như của con”.
Tóc đỏ có thể được, nhưng không phải với tóc bắt đầu bạc, Tanya nghĩ - tóc bạc mà cô đã nhận thấy lần nữa sáng nay. Còn về những đứa con, cô có thể giải thích rằng cô đã có một đứa con, đang ở nhà và chắc đang ngủ. Thay vì chuyện đó, cô nói với bà Ada Quonsett một cách nghiêm khắc.
“Những gì bà đã làm thật đáng xấu hổ. Bà đã lừa gạt, đã vi phạm pháp luật. Tôi cho rằng bà cũng biết bà có thể bị truy tố”.
Lần đầu tiên, một tia chiến thắng lướt qua khuôn mặt ngây thơ của bà lão. “Nhưng bà thì không, phải không? Họ không bao giờ truy tố bất cứ ai”.
Tiếp tục nói chuyện như vậy rõ ràng chẳng ích gì, Tanya nghĩ. Cô biết rất rõ, và bà Quonsett cũng vậy, rằng các hãng hàng không không bao giờ truy tố những kẻ lậu vé, với quan điểm rằng công khai việc đó sẽ có hại hơn có lợi.
Tuy nhiên, đây là một cơ hội, một vài câu hỏi nữa có thể khai thác được thông tin hữu ích trong tương lai.
“Bà Quonsett”, Tanya hỏi, “Vì bà đã có quá nhiều chuyến đi miễn phí từ Trans America, điều tối thiểu bà có thể làm là giúp chúng tôi một chút”.
“Rất hân hạnh nếu bà giúp được”.
“Tôi muốn biết bà làm cách nào lên được máy bay”.
Bà lão nhỏ bé mỉm cười. “Vâng, con thân mến, có khá nhiều cách. Bà cố gắng sử dụng những cách khác nhau nhiều nhất có thể”.
“Xin bà cứ kể ra”.
“Chẳng hạn, nhiều lần bà cố đến sân bay thật sớm để xin thẻ lên máy bay”.
“Làm như vậy không khó sao?”
“Việc xin thẻ lên máy bay à? Ôi không; dễ lắm. Bây giờ các hãng hàng không thường dùng bao vé thay cho thẻ lên máy bay. Biết thế nên bà đến một cái quầy nào đỏ, nói rằng bà đánh mất cái bao vé, và hỏi họ có thề cho bà cải khác được không. Bà chọn cái quầy nào đông khách và nhân viên đang bận tíu tít. Bao giờ người ta cũng cho bà một cái”.
Họ sẽ cho tự nhiên thôi, Tanya nghĩ. Đó là một yêu cầu bình thường xảy ra thường xuyên. Ngoại trừ một điều, không giống như bà Quonsett, hầu hết mọi người đều muốn có một cái bao vé mới vì một lý do chính đáng là để đựng tấm vé của mình thôi.
“Nhưng nó chỉ là cái bao trống thôi mà”, Tanya chỉ ra. “Nó không có ghi phải ra máy bay cửa nào cả”.
“Bà sẽ vào phòng vệ sinh phụ nữ tự ghi lấy. Lúc nào bà cũng mang theo mấy cái thẻ lên máy bay cũ, vì thế bà biết phải ghi cái gì. Và bà luôn để trong túi xách một cây bút chì đen to”. Đặt chiếc khăn tay ren xuống, bà Quonsett mở chiếc túi xách đính cườm đen. “Thấy chưa?”
“Thấy rồi”, Tanya nói. Cô đưa tay lấy cái bút chì sáp. “Bà có phiền không nếu tôi giữ cái này?”
Bà Quonsett trông có vẻ bực bội. “Nó thực sự là của bà mà. Nhưng nếu con cần nó, bà có thể mua một cái khác”.
“Bà kề tiếp đi”, Tanya nói. “Vậy, bây giờ bà có thẻ lên máy bay rồi. Điều gì xảy ra sau đó?”
“Bà đến chỗ người ta cho hành khách ra máy bay”.
“Đến cửa khởi hành phải không?”
“Đúng rồi. Bà đợi cho đến khi chàng trai trẻ kiểm tra vé bận rộn, anh ta luôn luôn bận rộn khi có nhiều người đến cùng lúc. Sau đó, bà đi ngang qua anh ta, và lên máy bay”.
“Giả sử có người giữ bà lại thì sao?”
“Không ai giữ bà lại, nếu bà có thẻ lên máy bay”.
“Cả các cô tiếp viên cũng không à?”
“Họ chỉ là những cô gái trẻ lắm, con yêu. Thường họ nói chuyện với nhau hoặc chỉ quan tâm đến đàn ông. Những gì họ nhìn là số hiệu chuyến bay và bà luôn ghi đúng”.
“Nhưng bà nỏi rằng không phải lúc nào bà cũng dùng thẻ lên máy bay”.
Bà Quonsett đỏ mặt. “Sau đó, bà sợ, bà phải nói dối một chút. Đôi khi bà nói rằng bà lên máy bay để tiễn con gái - hầu hết các hãng hàng không đều cho phép mọi người làm điều đó, con biết mà. Hoặc, nếu máy bay từ nơi khác đến, bà nói rằng bà quay trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng đã để quên vé trên máy bay. Hoặc, bà nói với họ rằng con trai bà vừa mới vào, nhưng nó đã đánh rơi ví và bà muốn đưa tận tay nó. Bà cầm ví trong tay và đó là cách tốt hơn cả”.
“Phải rồi”, Tanya nỏi. “Tôi có thể hình dung được rồi. Tôi thấy bà đã tỉnh toán rất kỹ lưỡng mọi chuyện”. Cô trầm ngâm, cô đã có đủ tài liệu để viết một bản tin cho tất cả các nhân viên soát vé ở cửa ra và tiếp viên. Mặc dù vậy cô lại phân vân, không biết nó có tác dụng nhiều không.
“Ông chồng quá cố của bà đã dạy bà phải kỹ lưỡng. Ông ấy là giáo viên, môn hình học. Ông ấy luôn nói rằng cần phải tính đến mọi góc cạnh”.
Tanya nhìn chăm chú vào bà Quonsett. Có phải bà ta đang giễu cợt cô chắc?
Khuôn mặt của bà lão nhỏ bé ở San Diego vẫn bình thản. “Có một điều quan trọng bà chưa nói với con”.
Ở cuối phòng có tiếng chưông điện thoại. reo. Tanya đứng lên, đi lại chỗ điện thoại.
“Có phải bà mụ già vẫn ở chỗ chị không?” Tiếng của ông TBVC hỏi. Ban vận chuyển chịu trách nhiệm cho tất cả các công việc vận chuyển của Trans America tại sân bay Lincoln. Bình thường là một người điềm tĩnh, tốt bụng, nhưng tối nay ông ta nghe có vẻ khó chịu. Rõ ràng, đó là hậu quả của các chuyến bay cứ bị hoän đi hoãn lại trong ba ngày đêm, phải giải thích và để nghị chuyển sang các chuyến khác những hành khách không vui vẻ và những yêu cầu cần thiết vô tận từ trụ sở chính của hãng ở Bờ đông.
“Vâng”, Tanya đáp.
“Có moi được thông tin gì bổ ích của mụ ta không?”
“Rất nhiều. Tôi sẽ gửi báo cáo cho ông”.
“Khi làm báo cáo lần này, hãy viết hoa vài chữ chết tiệt nhé, để tôi có thể đọc được”.
“Vâng, thưa ngài”.
Cô nói từ “ngài” nghe sâu cay đến nỗi đầu dây bên kia bổng lặng đi một giây. Rồi ông TBVC càu nhàu. “Xin lỗi, Tanya! Tôi nghĩ tôi đang truyền lại cho chị những gì tôi bị khiển trách từ New York. Giống như cậu bé phục vụ đá con mèo của tàu, chỉ có điều chị không phải là con mèo. Tôi có thể giúp được gì?”
“Tôi cần một vé một chiều đi Los Angeles tối nay cho bà Quonsett”.
“Cho con gà mái già đó à?”
“Phải”.
Ông TBVC nói chua chát, “Tôi cho rằng, chi phí do hãng trả”.
“Tôi e rằng đúng nhrr vậy”.
“Điều tôi ghét về chuyện đó là phải cho mụ ta đi sớm hơn những hành khách trung thực và tốt bụng, những người đã chờ đợi hàng giờ rồi. Nhưng tôi đoán chị đúng; tốt hơn chúng ta nên rũ mụ ấy ra khỏi những rắc rối của mình”.
“Tôi cũng nghĩ thế”.
“Tôi sẽ yêu cầu dành cho chị một vé. Chị có thể lấy tại quầy vé. Nhưng hãy chắc chắn cảnh báo Los Angeles, để họ nhờ cảnh sát sân bay hộ tống bà phù thủy già ra khỏi sân bay”.
Tanya nói khẽ, “Bà ta có thể là mẹ của Whistler đấy” [22].
Ông TBVC lầm bầm. “Thì bảo cái ông Whistler ấy mua vé cho mụ ta”.
Tanya mỉm cười gác ống nghe. Cô quay lại bà Quonsett.
“Bà đã nói có một điều quan trọng về việc lên các chuyến bay, mà bà không nói với tôi”.
Bà lão nhỏ bé ngập ngừng. Khóe miệng bà nhếch lên đáng chú ý khi nghe đến chuyến bay trở về Los Angeles trong cuộc điện thoại của Tanya.
“Bà đã kề cho tôi nghe gần hết”, Tanya nhắc. “Vậy bà kể hết đi. Nếu còn chuyện gì khác”.
“Chắc chắn là còn”. Bà Quonsett gật đầu quả quyết. “Bà muốn nói rằng tốt nhất là đừng chọn những chuyến bay dài - nghĩa là những chuyến bay quan trọng, bay thẳng không dừng, xuyên lục địa. Chúng thường chật ních, và thậm chí trong khoang du lịch người ta cũng ghi số ghế cho hành khách. Lúc đó việc lên được máy bay khó khăn hơn, mặc dù bà đã làm điều đó một lần khi bà không tìm được chuyến nào khác”.
“Vì vậy, bà chọn những chuyến không bay thẳng. Tại các điểm dừng trung gian người ta không phát hiện ra bà sao?”
“Bà giả vờ ngủ. Thường họ không làm phiền bà”.
“Nhưng lần này bà bị phát hiện”.
Bà Quonsett mím đôi môi mỏng tức giận. “Do lão già ngồi kế bên bà. Lão ta thật xấu tính. Bà tâm sự với lão ta, và lão ta đã phản bội bà, kể với tiếp viên. Đó là những gì nhận được khi tin người”.
“Bà Quonsett”, Tanya nói. “Tôi chắc bà đã nghe chúng tôi nói sẽ gửi bà trở lại Los Angeles”.
Có một tia sáng nhỏ nhất lóe lên trong đôi mắt màu xám già nua. “Có, con yêu. Bà sợ điều đó sẽ xảy ra. Nhưng bà muốn lấy một tách trà. Vì vậy, bà có thể đi ngay bây giờ, và con cho bà biết chừng nào quay lại...”
“Ôi, không!” Tanya lắc đầu dứt khoát. “Bà không được đi đâu một mình. Bà có thể có trà, nhưng một nhân viên chúng tôi đi kèm. Tôi sẽ gọi một người ngay bây giờ và anh ấy sẽ ở lại với bà cho đến khi bà lên chuyến bay Los Angeles. Nếu thả lỏng bà trong nhà ga này, tôi biết chính xác điều gì sẽ xảy ra. Bà sẽ lên máy bay tới New York trước khi có người biết”.
Qua ánh mắt căm thù mà bà Quonsett ném cho, Tanya hiều rằng cô đã nói trủng tim đen bà ta.
Mười phút sau, mọi sự sắp xếp đã hoàn tất. Một vé một chiều trên chuyến bay 103 đến Los Angeles, khởi hành trong một tiếng rưỡi nữa. Chuyến bay thẳng không dừng; sẽ không có cơ hội để bà Quonsett trốn thoát và quay trở lại. TBVC ở Los Angeles đã được thông báo bằng điện báo; một bản ghi nhớ đã được gửi tới phi hành đoàn của chuyến bay 103.
Bà lão nhỏ bé người San Diego được giao lại cho một nam nhân viên Trans America - một thanh niên mới được tuyển dụng, đủ trẻ để làm cháu nội của bà lão.
Hướng dẫn của Tanya cho người nhân viên, Peter Coakley, là tỉ mỉ, rõ ràng. “Cậu sẽ ở lại với bà Quonsett cho đến giờ bay. Bà ấy nói rằng muốn uống trà, vì vậy hãy đưa bà ấy đến quán cà phê và cho bà ấy uống trà; cũng có thể ăn nếu bà ấy đòi, mặc dù sẽ có bữa tối trên máy bay. Nhưng bất cứ điều gì bà ấy làm, phải ở kế bên bà ấy. Nếu bà ấy đi vệ sinh, hãy đợi bên ngoài; ngoài điều đó ra đừng để bà ấy rời khỏi tầm mắt của cậu. Đến giờ bay, đưa bà ấy đến cổng khởi hành, dẫn bà ấy lên máy bay và trao bà ấy tận tay tiếp viên trưởng. Hãy nói cho tiếp viên trưởng rõ rằng, bà ấy không được phép rời khỏi máy bay vì bất kỳ lý do gì. Bà ấy có rất nhiều mánh khóe và ranh mãnh, vì vậy hãy thật cẩn thận”.
Trước khi rời phòng, bà cụ nhỏ nắm lấy cánh tay của cậu nhân viên trẻ. “Bà mong con không phiền, chàng trai trẻ. Bây giờ, một người già cần được giúp đỡ, và con làm cho bà nhớ đứa con rể thân yêu của bà. Nó cũng đẹp trai, mặc dù dĩ nhiên nó già hơn con nhiều. Hãng hàng không của con dường như toàn những người tốt bụng”. Bà Quonsett liếc mắt trách móc Tanya. “Ít nhất, phần lớn số họ là người như vậy”.
“Hãy nhớ những gì tôi đã dặn”, Tanya cảnh báo Peter Coakley. “Bà ấy có rất nhiều mánh khóe đấy”.
Bà Quonsett nói lạnh lùng, “Nói như thế không được tử tế. Bà chắc chắn rằng chàng trai trẻ này sẽ có ý kiến của riêng mình”.
Cậu nhân viên mỉm cười bối rối.
Đến ngưỡng cửa, bà Quonsett quay lại. Bà ta nói với Tanya. “Mặc cho cách cư xử của con, con thân mến, bà muốn con biết rằng bà không hận thù gì với con chút nào”.
Vài phút sau, rời phòng khách nhỏ mà cô đã sử dụng cho hai buổi làm việc tối nay, Tanya trở lại văn phòng điều hành Trans America trên tầng lửng. Cô nhận thấy, đã chín giờ kém mười lăm. Tại bàn của cô trong văn phòng lớn bên ngoài, cô nghĩ không biết hãng của chị đã thoát được cái bà Ada Quonsett này chưa. Tanya khá nghi ngờ điều đó. Trên máy đánh chữ không có chữ hoa của mình, cô bắt đầu đánh máy bản ghi nhớ cho TBVC.
gửi tới: tban vchuyển
ng gửi: tanya liv’stn
tđề: bà mẹ của whistler
Cô dừng lại, tự hỏi không biết hiện giờ Mel Bakersfeld đang ở đâu và ông có ghé đến chỗ cô hay không.
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường