Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: quốc huy vũ
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 35
Cập nhật: 2021-01-29 22:22:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ụ Án Thứ 11 - Cô Dâu Say Ngủ (1)
Tôi càng trốn chạy lại càng đến gần em. Dẫu đã quay lưng đi, tôi vẫn nhìn thấy em. Tôi bắt đầu từ em, kết thúc cũng từ em.
- Emran Salahi -
----------
Đây là kết quả không ngờ được và không thể lý giải. Tôi gọi điện thoại cho Hàn Lượng. Tên nhóc này không biết có phải tối qua lại đi hộp đêm hay không mà vẫn chưa thức dậy, gọi mãi không ai nghe. Tôi chỉ hẹn được Lâm Đào, gọi một chiếc taxi, nổi giận đùng đùng xông vào tổ chuyên án Phòng Cảnh sát Long Phiên.
Tổ chuyên án có một phần ba số người vắng mặt, hai phần ba còn lại đều đang cúi đầu than ngắn thở dài. Tôi thấy tình hình như vậy liền đi thẳng đến phòng làm việc của Phó phòng Triệu Kỳ Quốc.
Phó phòng Triệu đang nghe điện thoại, thấy chúng tôi bước vào liền ngừng nói, vừa ra dấu cho chúng tôi ngồi xuống vừa nói vài câu với đầu dây bên kia rồi gác máy.
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội!" Phó phòng Triệu thấy vẻ mặt hậm hực của chúng tôi đã đoán ra được phần nào. Anh ta đứng dậy pha trà cho chúng tôi, đưa hai điếu thuốc ra, cười hì hì.
"Phó phòng Triệu, tôi thật sự không hiểu được quyết định của các anh." Tôi nói.
Phó phòng Triệu đã biết còn cố ý hỏi, "Chuyện gì đây? Đến hỏi tội tôi đấy à?"
"Cảnh Trình Tường chắc chắn chính là hung thủ của chuỗi vụ án nhóm A, vì sao lại thả hắn ta? Thả hổ về rừng tất có hậu họa, anh không sợ hắn ta tiếp tục gây án à?"
"Nhưng chúng ta là cơ quan chính quyền, không thể lạm dụng hình phạt riêng, sự việc chưa rõ ràng, chứng cứ không đầy đủ, ngoài việc thả người còn có thể làm gì đây?" Phó phòng Triệu biện minh.
"Thế nào là sự việc chưa rõ ràng, chứng cứ không đầy đủ? Sao tôi cảm thấy chứng cứ đã rất chắc chắn?" Tôi không chút nhún nhường, giơ tay lên, chuẩn bị liệt kê chứng cứ ra.
"Đây là quyết định của tỉnh." Phó phòng Triệu nheo mắt cười nói.
Xem ra Phó phòng Triệu không muốn tranh luận với chúng tôi, trực tiếp lôi thầy ra nói. Nhưng chiêu này quả thật hữu dụng, những lý lẽ tôi chuẩn bị từ trước đều bị chặn lại ngay tức thì.
Tôi nghẹn lời, ngẩn người một lúc liền kéo Lâm Đào ra về.
"Thầy, vì sao Tổng cục lại quyết định thả người?" Tôi vừa bước vào phòng làm việc của thầy đã đi thẳng vào vấn đề.
"Sự việc chưa rõ ràng, chứng cứ không đầy đủ." Vẻ mặt cười hì hì của thầy giống hệt Phó phòng Triệu.
"Thế nào là sự việc chưa rõ ràng, chứng cứ không đầy đủ? Vụ án này không thể xảy ra sơ suất gì nữa! Đã chết bảy người rồi!" Tôi nói, "Hơn nữa Lông Vũ bọn họ vẫn còn đang ở tỉnh bên một mình đấy ạ!"
"Thẩm vấn suốt một đêm, tên này vẫn không nhận tội!" Thầy phất tay.
"Không nhận tội thì thả ra sao ạ?" Tôi nói, "Bây giờ có rất nhiều vụ án đều không cần khẩu cung vẫn phán quyết được, vụ này sao lại không thể?"
"Khẩu cung vẫn rất quan trọng." Thầy nói, "Có thể giúp công tố viên và thẩm phán có lòng tin hơn. Bây giờ tuyên án đều phải chịu trách nhiệm cả đời, nếu không đủ lòng tin, thẩm phán sẽ không phán có tội. Phán quyết không cần khẩu cung thì phải có cơ sở chứng cứ vô cùng vững chắc, cần thêm sự quyết tâm của công tố viên và thẩm phán."
"Nhiều chứng cứ thế kia, chúng ta có thể giúp thẩm phán củng cố lòng tin mà." Tôi nói.
"Nhưng chứng cứ vẫn chưa chắc chắn." Thầy nói.
"Con không hiểu." Tôi nói, "Thứ nhất, công cụ gây án của bốn vụ án rất khớp với cây búa mà kẻ tình nghi mang theo bên người."
"Công nhân bảo trì đường sắt có đến mấy nghìn người, chứng cứ này không có tính đặc trưng." Thầy nói.
"Thứ hai, camera giám sát trong hai vụ án đều cho thấy khi gây án, hung thủ thích mặc áo khoác màu xám. Hơn nữa, dáng đi của hung thủ vụ án thứ tư hoàn toàn trùng khớp với dáng đi của kẻ tình nghi."
"Áo khoác lại càng không có tính đặc trưng. Còn về giám định dáng đi, hừm, về mặt pháp luật không được công nhận."
"Thứ ba, dấu vân tay lấy được ở hiện trường chị Bảo bị hại tuy chỉ có thể dùng để sàng lọc, không thể xác định, nhưng Lâm Đào đã xem rất kỹ, không thể loại trừ Cảnh Trình Tường." Nhắc đến chị Bảo, tôi lại cảm thấy nhói lòng.
"Cậu cũng nói rồi đấy, chỉ là không thể loại trừ thôi."
"Vậy... ADN thì sao? ADN có thể xác định đúng không ạ? Trừ phi hắn ta có anh em sinh đôi? Cũng thích mặc áo khoác xám? Cũng là công nhân bảo trì đường sắt?"
"ADN ở hiện trường là lấy được trên chiếc khăn lông che camera." Thầy nói, "Đầu tiên là không có cách nào xác định hành động che camera có liên quan đến hành động giết người. Tiếp theo, dẫu có liên quan cũng không thể xác định ADN trên chiếc khăn lông này là ADN của hung thủ, nếu lỡ chiếc khăn này là nhặt được thì sao?"
"Đâu ra lắm sự trùng hợp thế!" Tôi phản đối, "Kết hợp tất cả các chứng cứ lại với nhau sẽ là một sợi xích chứng cứ hoàn chỉnh, hệ thống chứng cứ đã hoàn chỉnh rồi! Tòa án cũng phải nói lý lẽ chứ! Nếu những thứ này vẫn không thể làm chứng cứ, vậy còn chứng cứ gì có thể chỉ ra kẻ phạm tội đây?"
"Trước đây không lâu tổ của bác sĩ pháp y Tiêu có thụ lý một vụ án." Thầy từ tốn nói, "Một người sau khi giết người dính một lượng máu lớn của nạn nhân trên người, nên sau khi hắn về nhà đã chôn cả bộ quần áo đó xuống ruộng. Khi họ khám nghiệm hiện trường, tìm thấy bộ quần áo dính máu bị chôn đó, xét nghiệm ra đó là dấu máu của nạn nhân, có cả ADN của kẻ tình nghi."
Thầy đột nhiên chuyển đề tài, tôi không biết tiếp lời thế nào.
Thầy nói tiếp, "Vốn cho rằng đây là một vụ chắc như đinh đóng cột, không ngờ đến phút cuối kẻ tình nghi lại không chịu nhận tội giết người. Thậm chí khi tổ điều tra tuyên bố kết quả giám định với kẻ tình nghi, hắn còn cắn ngược lại, nói có người đã trộm quần áo hắn thường mặc để giết người."
"Điều này rõ ràng không hợp lý." Tôi nói, "Ai lại trộm cả một bộ quần áo để đi gây án chứ?"
"Nhưng thẩm phán cho rằng, không thể loại trừ được điểm nghi ngờ hợp lý, thế nên phán hắn vô tội." Thầy nói.
"Vô tội?" Lâm Đào kinh ngạc, "Chứng cứ chắc chắn thế kia cũng có thể phán vô tội? Hắn cũng có thể vô tội sao?"
"Vô tội về mặt pháp luật và vô tội trên thực tế là hai chuyện khác nhau." Thầy nói, "Có rất nhiều kẻ tình nghi sau khi trao đổi với luật sư, lên tòa đều sẽ phản cung, vì luật sư có thể xem hồ sơ, có thể nắm được sai sót và lỗ hổng trong vụ án. Đối với những người từng nhận tội hầu như đều có cùng một cái cớ, chính là cơ quan cảnh sát dùng hình ép cung. Thật ra chuyện này cũng không có gì xấu, những án lệ này buộc chúng ta phải nắm chắc từng chi tiết khi điều tra, phát huy quy trình pháp lý của chúng ta."
"Chết tiệt!" Tôi thầm mắng.
"Tất nhiên, vụ án này chúng ta vẫn đang điều tra, bây giờ lại có thêm một số chứng cứ mới, định dùng để hỗ trợ bên công tố kháng nghị."
"Nhưng", tôi suýt bị thầy đánh lạc hướng, vội vàng chuyển về chủ đề cũ, "con vẫn cho rằng chứng cứ của vụ này đã đủ xâu chuỗi thành hệ thống rồi."
"Làm chuyện gì cũng không thể hấp tấp được, phải biết nhẫn nại." Thầy thấy nói nhiều cũng vô ích, bèn kết thúc cuộc nói chuyện, "Các lãnh đạo và nhân viên tham gia cũng giống các cậu vậy, hy vọng nhanh chóng phá được vụ án này. Nhưng tôi cảm thấy, trước 'nhanh chóng' nhất định phải thêm vào từ 'chắc chắn'. Muốn phá án thì phải cầm chắc, nếu nóng vội sẽ 'xôi hỏng bỏng không'."
Tôi nghe không lọt tai ám thị của thầy, chỉ cúi đầu hậm hực.
"Cứ như vậy đi." Thầy nói, "Công việc kiểm định phòng thí nghiệm cấp quốc gia của các tỉnh, cậu tham gia đi."
Thấy thầy muốn tách tôi ra, đột nhiên tôi không muốn làm nữa, "Con không đi làm mấy việc vô ích đó đâu, con muốn phá án!"
"Sao lại vô ích? Việc này có thể giúp quy chuẩn hóa công việc giám định của chúng ta, đây là công việc nền tảng!" Rõ ràng, thầy đã nổi giận.
Ra khỏi phòng làm việc của thầy, tôi cảm thấy rất hụt hẫng. May mà trước đó tôi không liên lạc được với Đại Bảo, không lập tức báo tin Cảnh Trình Tường bị bắt cho cậu ấy. Nếu để Đại Bảo đang lúc suy sụp trải qua chuyện này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Thầy quyết định như vậy chắc chắn có lý của thầy, tôi thầm an ủi chính mình.
Liên tục hai ngày không suy nghĩ gì khác, tập trung tinh thần hỗ trợ Phòng Quản lý chất lượng tiến hành việc kiểm định phòng thí nghiệm cấp quốc gia khô khan, nhàm chán.
Trong hai ngày này, chỉ có Lâm Đào vẫn lẳng lặng làm cùng tôi. Tên Hàn Lượng kia điện thoại vẫn luôn không có người nghe máy, giống như biến mất khỏi cõi đời vậy.
Đợi đến khi chúng tôi gặp lại Hàn Lượng, cậu ta đã từ một anh chàng đẹp trai phong độ ngời ngời biến thành một ông chú nhếch nhác, râu ria lởm chởm, tóc tai rối bù.
Hơn 4 giờ chiều, Hàn Lượng bị chúng tôi bắt gặp bên dưới tòa nhà phía Đông. Nơi này có rất nhiều phòng ban cơ mật, cả tôi cũng không có thẻ ra vào, không ngờ tên nhóc Hàn Lượng này lại có thể bước ra từ nơi thần bí này.
Tôi tóm lấy Hàn Lượng, không nói gì cả, kéo cậu ta về phòng pháp y. Lâm Đào đang ngồi trong phòng uống trà, thấy chúng tôi lôi kéo nhau bước vào thì vội vàng đứng lên nhường chỗ.
"Anh làm gì vậy hả?" Hàn Lượng kêu lên, "Nhẹ nhàng chút có được không? Suốt đêm tôi chưa hề chợp mắt đâu đấy!"
"Không ngủ? Hai ngày nay cậu làm gì!" Tôi ném Hàn Lượng xuống ghế, tiện tay với lấy con dao phẫu thuật, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hàn Lượng phì cười, vén áo lên nói, "Anh dọa tôi đấy à? Đến đây đi, mổ ra, tôi cũng muốn xem thử vì sao tôi chỉ có thể tập được có sáu múi cơ bụng thôi đây."
Tôi thấy uy hiếp cậu ta không được, lập tức đổi cách, giật lấy ly trà trong tay Lâm Đào, nói, "Người anh em vất vả rồi, uống ly trà đi rồi từ từ nói."
"Bảo mật." Hàn Lượng uống một ngụm trà xong, nói.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta không lên tiếng.
"Số điện thoại của bạn gái trước và trước nữa của cậu tôi có cả đấy. Nếu tôi làm người trung gian, giúp hai người họ trao đổi cách liên lạc, cậu cảm thấy thế nào?" Lâm Đào mở điện thoại lên, đưa đến trước mặt Hàn Lượng.
Hàn Lượng lập tức xìu xuống, "Họ không phải bạn gái, là bạn thôi, hiểu không? Bạn bè!"
"Vậy tôi làm nha." Lâm Đào giành lại ly trà của mình.
"Được rồi, thật ra nói cho các anh biết cũng không tính là vi phạm kỷ luật, đúng không?" Hàn Lượng vội nói.
"Chúng tôi vốn là người nên biết mà!" Tôi phản bác lại.
"Thầy muốn cho các anh một niềm vui bất ngờ thôi."
"Niềm vui bất ngờ?" Tôi chợt thấy có hy vọng, adrenaline lập tức tiết ra, cả người đều khoan khoái, "Nói nhanh."
"Các anh không cho rằng thầy bỏ cuộc thật đấy chứ?" Hàn Lượng ra vẻ thần bí.
"Hả? Có chuyện bỏ thật với bỏ giả cơ à?" Tôi chắc chắn sự việc có cơ hội xoay chuyển, hai mắt sáng lóe lên.
"Tên đó sau khi bị bắt, dù uy hiếp dụ dỗ thế nào cũng không chịu khai nhận." Hàn Lượng nói.
"Vậy kế hoạch của thầy ra sao?" Tôi gặng hỏi.
"Thầy cảm thấy hai tên hung thủ này trước đó vẫn luôn giữ cùng một tần suất gây án, vậy hai người họ nhất định có cách để liên lạc và hẹn nhau." Hàn Lượng uống thêm một ngụm nước, nói, Việc chúng ta cần làm là để hắn ta lơ là cảnh giác, sau đó chủ động liên lạc với đối phương."
"Theo thời gian phát hiện vụ án, bây giờ cách vụ án bị phát hiện gần nhất của chúng cũng gần một tháng rồi, chúng ta chỉ đợi không như vậy à?"
"Tất nhiên, chỉ đợi thôi là không được, chúng ta còn phải tung tin ra, để chúng nhanh chóng liên lạc với nhau."
"Tin gì?"
Hàn Lượng hít một hơi thật sâu, "Tin chị Bảo tỉnh lại... Chị Bảo là người sống sót duy nhất, cũng là sơ hở duy nhất mà Cảnh Trình Tường để lại."
"Đợi đã, chị Bảo tỉnh rồi sao?"
Hàn Lượng lắc đầu, "Vẫn chưa. Đây chỉ là tin tức giả mà chúng tôi tung ra, ép chúng tiếp tục liên lạc, dù sao hắn ta cũng không thể có cơ hội để gây án nữa."
"Sau đó các anh sẽ quan sát toàn bộ?" Tôi chợt hiểu ra tất cả, tôi thật phục sát đất sự liều lĩnh của thầy, tôi nói tiếp, "Nhưng như vậy cũng có mặt rủi ro."
"Rủi ro thì cũng không hẳn, rủi ro duy nhất là có thể lập tức nắm được cách thức liên lạc của chúng hay không. Nếu không thể, bên nhóm B lại tiếp tục xảy ra án thì rắc rối to. Tất nhiên, chúng ta cũng có chuẩn bị, chỉ cần hai bên liên lạc với nhau, người bên Nam Hòa sẽ bất chấp mọi giá để bắt người." Hàn Lượng nói, "Vì có rủi ro nhất định nên chuyện này được xếp vào hàng bảo mật cao."
Tôi nói, "Dùng cách thả dây dài câu cá lớn này để dẫn dụ kẻ tình nghi của vụ án nhóm B. Thầy không giấu chúng tôi, thầy đã nói bây giờ chứng cứ chưa đầy đủ, chuyện không thể thành công được. Thầy cũng biết Cảnh Trình Tường là hung thủ, nhưng thầy cần chứng cứ trực tiếp. Đúng vậy, nếu nắm được cách thức và nội dung liên lạc của chúng trên mạng, vậy mới có chứng cứ chắc chắn, mới có thể xâu chuỗi chứng cứ lại với nhau. Chiêu này không chỉ thu thập được cách thức và nội dung liên lạc của hai hung thủ, còn có thể bắt được hung thủ nhóm B, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích!"
"Vậy là cậu trở thành người trong nhóm cơ mật, chúng tôi lại nằm ngoài cơ mật?" Lâm Đào không phục.
Hàn Lượng mỉm cười, nói, "Trước đây chúng tôi cũng làm rất nhiều việc trên mạng nên hiểu rõ tình hình hơn, lần này chắc chắn sẽ dùng được."
"Vậy bây giờ mọi người đang đợi kết quả như thế nào?" Tôi hỏi.
Hàn Lượng nói, "Là thế này. Sau khi thả Cảnh Trình Tường ra, bên kia đã cử một nhóm người rất tài giỏi chia ra giám sát nhiều hướng. Một nhóm theo dõi hắn, chỉ cần hắn vừa truyền tin ra thì sẽ lập tức bắt người; nhóm khác điều tra quan hệ xã hội; một nhóm giám sát thiết bị thông tin, lắp đặt thiết bị ghi hình, nghe lén tại nơi ở của hắn, đồng thời thâm nhập vào máy tính trong nhà hắn; cuối cùng là các cao thủ máy tính, một khi hắn ra khỏi nhà đến quán Internet hoặc đến nơi khác để lên mạng, những người này sẽ lập tức tiến hành theo dõi hoạt động mạng của hắn. Tôi nằm trong nhóm thứ ba, thâm nhập vào máy tính trong nhà hắn.
Trước đó chúng tôi đã mất rất nhiều công sức điều tra để tìm ra manh mối về cách thức liên lạc giữa hung thủ của hai nhóm A và B nhưng không có chút tiến triển gì. Thế nên, chắc chắn hung thủ đã dùng máy chủ ở nước ngoài, liên lạc qua mạng nước ngoài, thậm chí có khả năng dùng mật mã. Vì vậy, chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng giải mã ngay sau khi lấy được tin tức.
Mấy nhóm người làm việc cùng lúc, trao đổi với nhau. Ngày đầu tiên Cảnh Trình Tường được thả, chỉ ở trong nhà ngủ, không có hành động nào. Tôi nghĩ chắc hắn đang suy nghĩ và lập kế hoạch.
Đêm hôm đó hắn đã quay lại làm việc, về đến nhà thì thường xuyên mở máy tính, thường xuyên lục lọi trong nhà. Tuy hắn đã làm nhiều động tác như thế nhưng trên thực tế lại không hề liên lạc với hung thủ nhóm B. Cho dù các đồng nghiệp đang theo dõi, hay những người đang giám sát máy tính của hắn như chúng tôi đều có cùng một cảm giác: hắn đang thăm dò xem mình có bị theo dõi hay không. Sau cùng, hắn cũng chỉ là con cá nằm trên thớt thôi, chúng tôi tài tình biết mấy chứ! Hắn tuyệt nhiên không phát hiện được gì.
Thăm dò một ngày một đêm, sáng sớm hôm nay hắn lấy một xấp giấy trắng trên kệ sách ra viết gì đó, hoặc là tính toán, so sánh gì đó, lần này chắc không phải giả, đoán chừng trong vài tiếng đồng hồ tới hắn sẽ truyền tin đi. Do tôi mệt quá nên bị yêu cầu lập tức nghỉ ngơi để người khác tạm thay, một khi Cảnh Trình Tường truyền tin đi, tôi lập tức trở về đội ngũ. Ngoài ra, cảnh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm đều đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát rồi."
Tảng đá trong lòng tôi đã buông xuống một nửa, bèn nói, "Tổ điều tra quan hệ xã hội có tra được gì không?"
Hàn Lượng nói, "Cảnh Trình Tường là một sinh viên, sinh ra ở vùng sâu vùng xa, từ nhỏ làm việc gì cũng theo quy củ, học hành nghiêm túc chăm chỉ, à, chính các anh nói hắn có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức nhẹ mà. Sau khi thi đỗ đại học, tương lai tưởng chừng như xán lạn, nhưng hắn lại đi thi hộ người khác để kiếm tiền sinh hoạt và chơi game, một lần bị bắt ngay tại trận, bị nhà trường đuổi học. Sau đó hắn về quê, đối mặt với ánh mắt xem thường và những lời đàm tiếu của hàng xóm, không ngóc đầu lên được.
Hắn có một đồng hương rất thân, làm việc ở Cục đường sắt. Hiểu được nỗi khổ của hắn, người đồng hương này đã giới thiệu hắn vào làm công nhân bảo trì đường sắt. Cảnh Trình Tường bình thường rất siêng năng, làm việc cũng nghiêm túc và có trách nhiệm, không có tật xấu gì, đặc biệt hắn rất thông minh, hiểu việc nhanh, rất được cấp trên xem trọng. Lần này đột nhiên bị bắt, sau khi trở về đơn vị, có rất nhiều người đến hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn tỏ ra bị tổn thương lòng tự trọng, im lặng không lên tiếng, không trả lời câu nào. Nhưng làm vậy cũng không thay đổi được hiện thực đồng nghiệp ở đơn vị vẫn chọc ghẹo hắn."
"Có tài không được trọng dụng, bị xem thường, tâm trạng bị đè ép quá độ, dễ nảy sinh suy nghĩ cực đoan." Tôi gật đầu nói, "Người này đã có nội tâm u ám, nếu có gì đó dụ dỗ sẽ trở thành động cơ để hắn giết người ngay."
Tôi còn chưa dứt lời, điện thoại của Hàn Lượng chợt reo lên.
Có một tin nhắn tới, chỉ vỏn vẹn hai chữ, "Về đội!"
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 11 - Cô Dâu Say Ngủ (2)
Tôi và Lâm Đào ngồi xổm dưới tòa nhà phía Đông trong cơn gió lạnh, chúng tôi không ngừng sụt sùi.
Tuy lạnh đến run lẩy bẩy nhưng tôi và Lâm Đào không hề có ý định rời đi. Chúng tôi biết, nỗ lực trong mấy tháng qua, có thể tối nay sẽ được nhìn thấy thành quả. Chúng tôi là thành viên của tổ chuyên án, không muốn bỏ qua cơ hội chứng kiến thời khắc quan trọng này. Tất nhiên, chúng tôi cũng có lo lắng của mình. Có thuận lợi không? Có chắc sẽ không có thêm người vô tội nào bị hại nữa không? Có thể lấy được chứng cứ liên kết toàn bộ cục diện sự việc không?
Khát vọng đối với những thứ chưa biết này khiến chúng tôi quên đi cơn giá lạnh.
Hơn 7 giờ, trời đã tối hoàn toàn. Điện thoại đột nhiên rung lên, tôi rất không muốn lấy nó ra khỏi túi áo, run run nhìn màn hình... là Đại Bảo.
"Đại Bảo gọi đến, tôi nói thế nào đây?" Tôi hỏi Lâm Đào, "Có nên nói cho cậu ấy biết chuyện tên khốn hại chị Bảo đã bị khống chế rồi không?"
Lâm Đào nhất thời cũng không biết làm sao, điện thoại trong tay tôi rung lên không ngừng.
Tôi căng cứng da đầu, lướt lên màn hình nhận cuộc gọi đến, "Đại Bảo à?"
"Tôi nói ngắn gọn thôi." Giọng Đại Bảo vô cùng gấp gáp, "Lông Vũ kiểm tra camera giám sát, phát hiện mỗi lần trước khi xảy ra vụ án đều có một chiếc xe gắn máy đậu trước cửa quán Internet. Người chạy chiếc xe đó dáng người gầy, cao khoảng 1,73 mét, đội mũ, chúng tôi cảm thấy người này rất đáng nghi. Tiếc là lịch sử duyệt web đã bị hệ thống của quán tự động xóa đi, chỉ có thể xác định hắn đã chơi game của nước ngoài, có khả năng dùng máy chủ nước ngoài. Lông Vũ cảm thấy hắn chính là hung thủ, nhưng xe gắn máy không có biển số, chỉ có thể dựa vào độ mài mòn của yên xe trong băng ghi hình để tìm thôi. Lúc nãy vừa nhận được báo cáo, có một chiếc xe gắn đáng ngờ, có khả năng đi theo đường quốc lộ về phía Long Phiên rồi. Tôi và Lông Vũ lập tức trở về, một là trong lòng tôi cảm thấy không yên, rất muốn gặp Mộng Hàm, hai là định trở về đợi đồng nghiệp của chúng ta lấy băng ghi hình giám sát trên quốc lộ về, xem có thể bắt được hắn trong tỉnh chúng ta không. Chúng tôi đi đường cao tốc, lộ trình ước chừng khoảng ba tiếng rưỡi. Lông Vũ không cho tôi liên lạc với các anh ngay, nói đợi có tin tức rồi mới gặp các anh, về rồi gặp. Chúng tôi phải lên xe rồi, tạm biệt."
"Dọc đường các cậu nhớ chú ý an toàn!" Tôi nói vào điện thoại đã kết nối.
Tôi và Lâm Đào nhìn nhau, trong mắt chứa đầy mong đợi.
Xem ra rất nhiều đầu mối bắt đầu quy tụ lại rồi, hình dáng của hung thủ cũng dần hiện rõ. Chúng tôi có dự cảm, vụ án này sẽ kết thúc ngay trong đêm giá lạnh này.
Chúng tôi lúc thì quay lại phòng làm việc sưởi ấm, lúc lại không yên tâm quay lại tòa nhà phía Đông ngồi đợi. Cứ như thế thời gian đã qua rất lâu, tính ra, Đại Bảo và Trần Thi Vũ chắc đã về đến Long Phiên rồi, nhưng chỗ Hàn Lượng lại không có chút tin tức gì.
Khi chúng tôi đang nóng lòng chờ đợi, chợt thấy đèn hiệu chuyên dùng của cảnh sát đặc nhiệm reo lên. Mười mấy cảnh sát đặc nhiệm có vũ trang đầy đủ lao lên xe, chiếc xe rú còi chạy ra khỏi cổng Sở Cảnh sát tỉnh.
"Chuyện gì vậy?" Tôi đứng bật dậy nhìn.
"Phá giải được rồi! Phá giải được rồi!" Ngay sau đó, Hàn Lượng bước ra khỏi cửa cấm của tòa nhà phía Đông, giơ một xấp giấy trong tay lên, "Tôi báo cho các anh đầu tiên đấy!"
Tôi phát hiện gương mặt Hàn Lượng không mang theo sự hưng phấn đáng có mà đầy vẻ lo lắng.
"Sao vậy?" Tôi hỏi.
Hàn Lượng kéo chúng tôi lên chiếc Audi TT của mình rồi nói, "Mục tiêu của chúng là chị Bảo!"
"Cái gì?" Tôi giật mình, "Nhưng Cảnh Trình Tường chẳng phải sắp bị bắt rồi sao? Hung thủ của vụ án nhóm B đâu thể tìm đến hại chị Bảo được? Chẳng phải chúng gây án song song sao?"
"Lần này chúng có cùng một mục tiêu! Nhân chứng sống sót!"
"Chúng muốn diệt khẩu!" Tôi rùng mình, "Tôi cứ nghĩ chúng đã bất chấp hậu quả! Thì ra chúng vẫn còn muốn thoát khỏi chế tài của pháp luật! Làm sao bây giờ, làm sao đây? Khu ICU của bệnh viện tỉnh không cho người nhà ở lại chăm sóc vào ban đêm, ban đêm cũng không có ai ở đó, chỉ có bác sĩ và y tá, đúng rồi, còn có y tá trực ban sẽ báo cảnh sát, không sao, nhất định sẽ không sao."
Lâm Đào nhìn đồng hồ, nói, "Hai người Đại Bảo chắc đã theo đúng người rồi."
Tôi chợt nhớ ra Đại Bảo hai tiếng trước đã gọi điện thoại cho tôi: "Đúng rồi, Đại Bảo đang đuổi theo một người, chắc là chiếc xe gắn máy khoảng 6 giờ hơn đã vào địa giới tỉnh ta. Xe gắn máy đi đường quốc lộ không thể nhanh thế được, tính ra, khi hắn đến Long Phiên, ít nhất cũng phải 11 giờ, bây giờ mới 10 giờ rưỡi, vẫn còn kịp."
"Bây giờ chắc Đại Bảo đã đến bệnh viện tỉnh rồi nhỉ?" Lâm Đào nói, "Họ chạy xe theo đường cao tốc, báo cho họ biết để đề phòng đi."
Tôi lấy điện thoại ra, còn chưa bấm số thì đã có cuộc gọi đến, là Đại Bảo, "Đến bệnh viện tỉnh ngay! Hung thủ nhóm B đang muốn hại Mộng Hàm! Nhưng bây giờ bị chúng tôi chặn lại trong phòng kho bệnh viện rồi."
"Hắn là nhân vật nguy hiểm đấy! Các cậu cẩn thận nhé! Chị Bảo an toàn không?" Tôi không chỉ rùng mình, lông mao toàn thân đều đã dựng đứng hết lên.
"Yên tâm, giọng tôi lớn, lúc nãy vừa đuổi theo vừa la hét, bây giờ có vài bảo vệ đang chặn trước cửa, hắn chạy không thoát đâu!" Giọng nói của Đại Bảo đầy tự tin, hơn nữa còn mang theo niềm vui không thể đè nén, "Mộng Hàm không sao!"
"Chúng tôi lập tức qua đó, còn mấy chục cảnh sát đặc nhiệm và mấy chục khẩu súng đi cùng nữa." Tảng đá trong lòng tôi đã có thể buông xuống hoàn toàn. Cảnh Trình Tường đã bị bắt trở lại, cùng bị "bắt" chung với hắn còn có cách thức liên lạc mà Hàn Lượng đã "phá giải được". Xem ra, chứng cứ đã đầy đủ. Bây giờ, hung thủ nhóm B cũng đã bị khống chế. Đây chính là một kết cục hoàn mỹ cho vụ án lần này."
"An toàn rồi." Tôi ngắt điện thoại, nói, "Nhắc đến phá giải, cậu giải ra gì vậy?"
Tôi muốn tranh thủ quãng đường mười phút này tìm hiểu cách thức liên lạc giữa hai tên hung thủ đó.
Hàn Lượng nói, "Khoảng 5 giờ hơn, Cảnh Trình Tường lấy một tờ giấy ra, vừa nhìn vừa đánh chữ, trả lời vào một chủ đề thảo luận trên diễn đàn. Bộ chỉ huy vừa thấy liền biết ngay tờ giấy đó chắc chắn có vấn đề, hơn nữa chúng tôi cũng đã nắm được cách liên lạc của chúng, lập tức nắm bắt thời cơ, hạ lệnh bắt người. Nhưng khi chúng tôi lấy được tờ giấy đó, phía trên chỉ là một bảng chữ cái, ngoài hai mươi sáu ký tự tiếng Anh ra thì không có gì khác. Diễn đàn mà hắn tham gia chỉ là diễn đàn của một game online."
"Bảng chữ cái tiếng Anh?" Tôi nhíu mày, nghe đến tiếng Anh là tôi liền đau đầu. Ngày trước học tiếng Anh cấp 4 phải thi mười lần mới qua môn được (1), tôi mù tiếng Anh bẩm sinh.
(1) Không cần nghi ngờ, chú Tần học bảy năm đại học, đã phải thi tiếng Anh cấp 4 mười lần thật đấy.
"Vả lại, những bài viết trả lời của Cảnh Trình Tường trong chủ đề đó đều là những ký tự tiếng Anh loạn xạ, không có lấy một từ có nghĩa, đừng nói là một câu." Hàn Lượng nói.
"Đây chính là mật mã trong truyền thuyết à?" Tôi hỏi.
"Mật mã có rất nhiều loại." Hàn Lượng nói, "Nhưng chỉ cần là mật mã thì sẽ có cách giải. Mọi người nhìn đống chữ cái mất trật tự đó liền lóng ngóng, không biết phải làm sao."
"Cậu là Baidu sống mà cũng không biết nó có ý gì sao?" Tôi cười hỏi.
Hàn Lượng đầy vẻ tự hào nói, "Tôi xem tờ giấy kia, rồi lại xem nội dung bài viết, lập tức hiểu ra đó là gì."
"Là gì?"
"Loại này gọi là mật mã Vigenère." Hàn Lượng nói, "được dùng nhiều nhất vào Thế chiến thứ hai, bây giờ chẳng mấy ai nghiên cứu nó nữa."
"Là sao? Không hiểu!" Lâm Đào nói.
Hàn Lượng bật cười, nói, "Nói trắng ra chính là mật mã dùng các ký tự khác để thay thế cho ký tự thật sự muốn nói. Bảng chữ mà Cảnh Trình Tường cầm chính là bảng đối chiếu. Bảng đối chiếu có quy cách cố định, gồm hai mươi bảy hàng và hai mươi bảy cột, đều là ký tự trong bảng chữ cái tiếng Anh. Một khi có được từ khóa, từ khóa là hàng, chữ cái hiển thị là cột, chữ cái ngay điểm giao nhau của hai cái trên chính là ký tự của mật mã. Cứ làm như thế tìm ra từng chữ cái một, trông qua giống như một đống chữ lộn xộn, nhưng thật ra là một đoạn văn đã được mã hóa."
"Là sao? Vẫn không hiểu!" Lâm Đào nói.
Hàn Lượng nói, "Ý là như vậy, đây là một cách mã hóa khá cổ xưa, tôi biết quy tắc của nó."
"Nên cậu đã giải ra?" Tôi hỏi.
Hàn Lượng lắc đầu, nói, "Thật ra khi vừa bắt đầu, tôi cũng chỉ biết quy tắc, không thể phá giải được. Vì như lúc nãy tôi đã nói, cách duy nhất để phá giải là phải biết từ khóa."
"Từ khóa?" Lâm Đào hỏi.
Hàn Lượng nói, "Cái gọi là từ khóa, chính là một câu tiếng Anh hoặc một từ đơn nào đó. Lấy nó làm từ khóa để tra ngược lại ký tự theo hàng và cột, vậy có thể đọc được đoạn văn mật rồi."
"Nói vậy, từ khóa là do từng người định ra." Tôi nói, "Làm sao cậu phá giải được? Lượng từ rất lớn mà!"
"Bởi vậy tôi mới có cảm giác thành công, vì tôi đã tìm ra được từ khóa!" Hàn Lượng nói, "Trên diễn đàn này, người mở chủ đề tên là King Asura of Nanhe, Tu La Vương Nam Hòa. Cái tên này chắc là của hung thủ chuỗi vụ án nhóm B, từ đây không khó để biết được hắn là người tỉnh Nam Hòa, Trung Quốc. Người trả lời, cũng chính là Cảnh Trình Tường, có tên Rakshasa, dịch ra là La Sát."
"Đều là ngôn ngữ trên mạng à? Tên trong trò chơi?" Tôi hỏi.
Hàn Lượng gật đầu, nói, "Đúng vậy, theo diễn đàn có thể xác định, đó là trò chơi Killer of the final, một trò chơi khá nổi tiếng ở nước ngoài. Vì giao diện quá bạo lực, máu me nên nước ta không nhập về. Tôi nghĩ, nếu để tôi dịch thì sẽ gọi nó là Tuyệt mệnh sát."
"Anh văn của cậu cũng khá thật đấy." Lâm Đào xem như đã nhìn Hàn Lượng bằng một ánh mắt khác.
Hàn Lượng gật đầu nói, "Chúng tôi mất mấy tiếng đồng hồ để nghiên cứu trò chơi này, diễn đàn và những bình luận Cảnh Trình Tường đã phản hồi trong chủ đề kia, muốn nhanh chóng tìm ra từ khóa. Cuối cùng, tôi phát hiện có nhiều người thường dùng một câu nói để làm chữ ký cho mình, trong trò chơi có một BOSS mỗi lần xuất hiện đều nói một câu. No final kill no heaven."
"Không giết sạch tất cả, không thể lên Thiên đàng." Lâm Đào nói.
"Tiếng Anh của anh chẳng phải cũng khá lắm sao?" Hàn Lượng nói.
"Với khẩu hiệu này, không thể vào thị trường nước ta được." Tôi nói.
"Đồng thời, chủ đề mà Cảnh Trình Tường phản hồi chính là: If you..."
"Đừng có 'hót' tiếng chim nữa, cậu cứ dịch thẳng ra cho chúng tôi là được rồi." Tôi hơi mất kiên nhẫn.
"Ý là, bạn có thể đọc hiểu câu này mới có thể thật sự so tài với tôi." Hàn Lượng nói, "Đây là lời tuyên bố của hung thủ nhóm B, kèm theo bên dưới là một đống chữ cái lộn xộn."
"Chính là mật mã Vigenère gì đó mà cậu nói đấy à?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy." Hàn Lượng nói, "Chúng tôi tra hoạt động của hai người trên diễn đàn, ngoài chủ đề này thì không còn cái nào khác. Điều đó cho thấy, chủ đề này chính là nơi đầu tiên họ trao đổi với nhau."
"Nếu là lần đầu tiên trao đổi, sao Cảnh Trình Tường lại có được từ khóa?" Tôi hỏi.
"Mấu chốt chính là ở đây." Hàn Lượng nói, "Vì vậy tôi nhận định, từ khóa nằm ngay trong câu nói xuất hiện trong trò chơi: No final kill no heaven."
"Giỏi!" Tôi càng nghe càng hứng thú.
"Thế là tôi nhanh chóng dịch phản hồi mà Cảnh Trình Tường đăng lên lúc hơn 5 giờ sáng kia và cả tin trả lời của Tu La Vương vào khoảng mười phút sau đó, mục tiêu của chúng là chị Bảo!" Hàn Lượng giơ xấp tài liệu trong tay ra, nói, "May mà chúng ta vẫn còn kịp."
"Tuy vẫn chưa dịch xong hết, nhưng cũng xác định được từ khóa của cậu là đúng!" Tôi nói, "Bây giờ xem ra, người mà Đại Bảo đang đuổi theo chính là hung thủ, thời gian hoàn toàn trùng khớp!"
Hàn Lượng còn chưa kịp gật đầu thì xe đã thắng lại trước cổng khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện tỉnh.
*
Xe Hàn Lượng lái nhanh không thua gì xe cảnh sát đặc nhiệm, gần như đến nơi cùng lúc với họ. Ba người chúng tôi xông vào cùng lúc với nhóm cảnh sát đặc nhiệm mang theo súng đột kích tầng một tòa nhà.
Lúc này đã khuya, tòa nhà này có mười sáu tầng, nhưng chỉ sử dụng từ tầng một đến tầng tám, các tầng phía trên tạm thời dùng làm kho chứa đồ. Khu phòng bệnh trong góc của bệnh viện, bình thường rất ít người ra vào, không cần nói đến lúc nửa đêm nửa hôm thế này.
Trong góc tầng một là một phòng kho, gần như tất cả bảo vệ của bệnh viện và nhân viên y tá đều đang tập trung trước cửa nhà kho đó.
Đại Bảo cầm một chiếc ghế đẩu xem như vũ khí, đứng trước cửa nói lớn, "Đầu... đầu hàng sẽ được khoan hồng! Anh trốn trong đó cả mười phút rồi, có gan thì ra đây... ra đây thử xem?"
"Cậu ấp a ấp úng thế kia mà muốn giả dạng chuyên gia đàm phán?" Tôi đến vỗ vai Đại Bảo đã lâu không gặp, hỏi, "Lông Vũ đâu?"
Lúc nãy bộ đàm trên vai một viên cảnh sát đặc nhiệm vang lên, "Phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện tỉnh có người báo án, nói lúc nãy gặp cướp, bây giờ đã an toàn, nhưng có một cảnh sát đã đuổi theo kẻ tình nghi."
Đội trưởng Đội Cảnh sát đặc nhiệm bật cười, nói vào bộ đàm, "Báo cáo trung tâm chỉ huy, kẻ tình nghi hiện đã bị nhốt lại, chúng tôi lập tức tấn công."
Sau khi ra dấu tay, các cảnh sát đặc nhiệm mang theo súng xông vào phòng kho.
Tôi cứ nghĩ sẽ có một màn giằng co gay cấn như trong phim điện ảnh, nhưng thực tế khiến tôi thật sự thất vọng.
Nhóm cảnh sát đặc nhiệm tiến vào chưa đến hai mươi giây đã tóm được một người đàn ông như tóm một con gà, đám y tá vây quanh vui mừng hoan hô. Chúng tôi cũng vui lây.
Đó là một người đàn ông dáng cao gầy, mặc một chiếc áo blouse trắng không vừa vặn chút nào, mang khẩu trang. Hai bên vai bị hai cảnh sát đặc nhiệm giữ chặt, trên cổ tay là chiếc còng số 8. Toàn thân anh ta đang run rẩy, không thốt ra được câu nào.
Xem ra anh ta đang vô cùng sợ hãi.
"Mày như vậy mà còn muốn giết Mộng Hàm?" Đại Bảo giận dữ, nếu không phải tôi cản lại, chắc cậu ấy đã xông đến đạp hắn một trận rồi.
"Giết?" Hắn ta bị viên cảnh sát đặc nhiệm nhấn cong lưng xuống, nói, "Các... các... các anh, không... không... không phải..."
"Im miệng!" Lâm Đào lấy mực và thẻ vân tay ra, đến sau lưng cảnh sát đặc nhiệm, bắt lấy cổ tay của tên cao gầy, lấy dấu vân tay của hắn.
"Kiểm tra dấu vân tay ngay tại đây à?" Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm cười nói, "Anh cũng gấp gáp quá nhỉ?"
"Đặc điểm dấu vân tay của hung thủ tôi đều ghi nhớ hết vào đây rồi!" Lâm Đào chỉ vào đầu mình nói, "Vì vậy so dấu vân tay ngay tại chỗ thì có thể chứng thực hung thủ tại chỗ này ngay!"
"Hung? Hung gì?" Sắc mặt tên cao gầy lập tức tái mét, trắng bệch, "Tôi... tôi chỉ... tôi chỉ... đi gặp... một người..."
"Hắn không phải hung thủ." Lâm Đào soi dấu vân tay trước ánh đèn, vẻ mặt chùng xuống.
Da gà tôi vừa hết lại lần nữa nổi lên, "Cái gì? Cậu nói gì?"
Trước vẻ mặt hoang mang của mọi người, Đại Bảo điên cuồng lao đến trước thang máy, điên cuồng nhấn nút. Thang máy bắt đầu từ từ đi xuống từ tầng mười một. Đại Bảo quay người chạy vào buồng thang bộ. Chúng tôi vừa lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.
Chạy một mạch đến tầng năm, hành lang vẫn yên tĩnh như cũ, không một bóng người. Dù sao đây cũng là phòng chăm sóc đặc biệt, người ở đây đều không thể chủ động đi lại được. Để đảm bảo phòng bệnh không có vi khuẩn, trong phòng chăm sóc đặc biệt không cho phép kê thêm giường vào ban đêm, nên khi đêm xuống, phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Bình thường, một khi thiết bị giám sát tân tiến phát hiện ra chỉ số sự sống của bệnh nhân khác thường sẽ báo động ngay. Y tá trực ban và bác sĩ sẽ đến ngay lập tức. Ngoài ra, cách một tiếng sẽ có y tá đi kiểm tra các phòng bệnh một lượt, đảm bảo sự an toàn cho bệnh nhân.
Nhưng khi chúng tôi đến phòng bệnh của chị Bảo, chỉ thấy một căn phòng trống, còn đủ loại dây đang lủng lẳng bên giường bệnh và màn hình đen kịt của các thiết bị theo dõi.
Đại Bảo ngồi phịch xuống đất, bật khóc thất thanh.
Tôi không bỏ cuộc, chạy đến quầy trực của y tá ngoài hành lang, thấy có hai y tá đang trò chuyện ở đó. "Bệnh nhân giường số 23 đâu?" Tôi hét lên.
Hiệu quả cách âm của tấm kính thủy tinh rất tốt, tôi lớn tiếng thế mà y tá ở bên trong vẫn không nghe thấy gì.
Tôi tiến đến, gõ lên tấm kính thủy tinh.
Y tá vội đứng lên, mở cửa ra, ngập ngừng nói, "Làm gì vậy? Có chuyện gì?"
"Bệnh nhân giường số 23 không thấy đâu cả!" Tôi nói.
Sắc mặt y tá lập tức thay đổi, vội vàng chạy về phòng bệnh với tôi. Thấy những sợi dây vẫn đang đong đưa, y tá liền ngẩn ra, "Chuyện này... chuyện này là sao? Nửa tiếng trước tôi đi tuần, mọi chuyện vẫn bình thường mà."
"Các người thật vô trách nhiệm!" Lâm Đào quát lên.
"Bình thường thiết bị giám sát làm việc rất tốt, không thể xảy ra chuyện như thế này được." Y tá đầy vẻ ấm ức, "Bao nhiêu năm qua đều thế, chưa từng xảy ra chuyện này!"
"Nhưng bệnh nhân đã bị người khác đưa đi, các cô lại không hay biết gì!" Tôi nói.
"Tắt thiết bị giám sát trước rồi mới đưa bệnh nhân đi, như vậy chuông báo động sẽ không reo." Bác sĩ nghe thấy tiếng động liền chạy ra khỏi phòng trực ban, vẫn còn đang ngái ngủ, chắc chiếc áo blouse trắng, "Nhưng bình thường, ai lại làm thế?"
Đúng vậy. ai lại làm thế? Ai có thể nghĩ đến một kẻ thông minh, nguy hiểm sẽ chạy đến đây để gây án chứ?
"Bây giờ phải làm sao?" Lâm Đào nóng nảy nói, "Lông Vũ đâu?"
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 11 - Cô Dâu Say Ngủ (3)
Hai mươi phút trước.
Trên đường trở về, Trần Thi Vũ đã báo lại phát hiện của mình cho tổ chuyên án, tổ chuyên án cũng tỏ ý sẽ lập tức kiểm tra băng ghi hình, thế nên Trần Thi Vũ định cùng Đại Bảo đến bệnh viện thăm chị Bảo. Đã lâu không gặp, không biết bây giờ chị Bảo đã khôi phục thêm chút nào chưa.
Xe cảnh sát đưa Trần Thi Vũ và Đại Bảo đến trước cửa bệnh viện thì rời đi. Hai người cùng sánh bước về phía phòng chăm sóc đặc biệt tối om.
Đại Bảo cắn chặt môi, im lặng, Trần Thi Vũ cũng không biết nên nói gì. Những ngày qua, Đại Bảo phục tùng theo sự sắp xếp của cô ấy một cách vô điều kiện, thức khuya dậy sớm, không một câu oán trách. Cô ấy nghĩ, nếu tất cả những gì cô ấy làm đều là sai, cô ấy thật sự có lỗi với Đại Bảo.
Không bao lâu sau, họ đã đến dưới khu chăm sóc đặc biệt, Đại Bảo ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà một nửa sáng đèn, một nửa chìm trong bóng đêm, buông một tiếng thở dài.
Trần Thi Vũ giơ tay vỗ vai Đại Bảo tỏ ý an ủi. Ngay lúc đó, Trần Thi Vũ nhìn thấy chiếc xe gắn máy đang đậu tại một góc cạnh cửa tòa nhà khu chăm sóc đặc biệt.
"Sao lại thế này?" Trần Thi Vũ lao đến cạnh chiếc xe còn đang treo chiếc mũ bảo hiểm lủng lẳng trên gương chiếu hậu, quan sát tình trạng của yên xe.
Đại Bảo vẫn chưa kịp phản ứng, ngẩn người tại chỗ.
"Yên xe còn ấm!" Trần Thi Vũ sờ sờ yên xe, nói, "Nhanh! Nhanh!"
Trần Thi Vũ thấy lái xe gắn máy đi theo đường quốc lộ, vượt qua lộ trình hơn 300 cây số, ít nhất cũng phải mất năm, sáu tiếng đồng hồ. Không ngờ, hung thủ chuỗi vụ án nhóm B đã đến Long Phiên trước cả họ! Càng không thể ngờ hơn chính là hắn đã tìm đến khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện tỉnh!
Một dự cảm không lành xộc lên đầu, Trần Thi Vũ đẩy Đại Bảo vẫn còn đang ngơ ngác, lao thẳng lên tầng.
Thang máy chậm chạp nhích lên qua tầng ba.
Phòng chăm sóc đặc biệt của chị Bảo nằm ngay tầng năm.
Lúc này Đại Bảo đã lấy lại tinh thần, hai người liều mạng chạy lên cầu thang bộ. Đến tầng năm, họ vòng qua một y tá đang đẩy chiếc giường bệnh di động, lao vào hành lang.
Hành lang yên tĩnh, không có người qua lại, chỉ có một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đang đi kiểm tra bảng tên trên cửa phòng bệnh. Chiếc áo blouse trắng khoác hờ trên mình người đàn ông cao gầy, trông không thích hợp chút nào.
Trần Thi Vũ kéo Đại Bảo đang muốn xông lên lại, quay đầu ra dấu "im lặng" với y tá đang đứng trước buồng cầu thang.
"Đừng nóng vội, xem tình hình đã." Trần Thi Vũ thấp giọng nói.
Tên mặc áo blouse trắng lén la lén lút đi qua từng phòng một, cuối cùng dừng lại trước phòng bệnh của chị Bảo. Hắn chầm chậm rút tay ra khỏi túi, đẩy tay nắm cửa ra.
"Đứng im, cảnh sát đây!" Trần Thi Vũ hét lên, cùng Đại Bảo chạy qua.
Hắn giật mình, trong lúc sửng sốt suýt vấp ngã, xoay người tìm lối thoát thân.
Đối diện phòng bệnh của chị Bảo là lối thoát hiểm, hắn đẩy cửa ra bỏ trốn. Trần Thi Vũ và Đại Bảo nhìn vào trong phòng bệnh, thấy chị Bảo vẫn đang nằm yên trên giường, máy theo dõi đều bình thường, thế là hai người liền đuổi theo.
*
Y tá vừa đi kiểm tra phòng trở lại, dường như nghe thấy động tĩnh gì đó, vội đứng dậy, mở cửa nhìn ra bên ngoài. Không có gì khác lạ.
*
Người mặc áo blouse trắng hoảng loạn chạy xuống cho đến tầng một. Đại Bảo vừa đuổi theo vừa hét lớn, thu hút sự chú ý của bảo vệ ngoài cửa. Thấy phía trước có vật cản, phía sau có người đuổi theo, không còn đường thoát, hắn chỉ có thể chạy vào kho chứa đồ linh tinh giữa hành lang.
Trần Thi Vũ đạp cửa, lập tức xông vào trong. Đại Bảo kéo Trần Thi Vũ lại, "Tối đen như mực, hắn có thể mang theo hung khí đấy. Cô ngoài sáng, hắn trong tối, quá nguy hiểm. Lại không có cửa sổ, hắn chạy không thoát đâu. Chúng ta đợi tiếp viện."
Dứt lời, Đại Bảo lấy điện thoại ra.
Trần Thi Vũ khoanh tay, dựa vào cửa kho, vừa nghe Đại Bảo gọi điện thoại cho chúng tôi vừa suy nghĩ.
Không chút phòng bị? Không thăm dò trước? Mạo hiểm như vậy không giống một tên hung thủ gây ra bốn vụ án nhưng vẫn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật chút nào. Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Đúng rồi! Chính là chỗ đó!
Trần Thi Vũ bừng tỉnh, chiếc xe gắn máy đó, yên xe vẫn còn ấm, phạm vi còn lớn như vậy! Yên trước và sau hình như đều còn nóng! Chẳng lẽ... chẳng lẽ có hai người? Chẳng lẽ... đây là kế điệu hổ li sơn?"
Trần Thi Vũ không đợi Đại Bảo ngắt điện thoại, tự mình lao vào lối thoát hiểm chạy thẳng lên tầng năm.
Phòng của chị Bảo đang khép hờ, máy theo dõi đã bị ngắt điện, chị Bảo không thấy đâu nữa.
Đầu óc Trần Thi Vũ trống rỗng, cô buộc mình phải bình tĩnh, buộc mình suy nghĩ! Suy nghĩ! Đúng! Phải suy nghĩ!
Đưa đi bằng cách nào? Khiêng đi? Cõng đi? Giường bệnh di động? Giường bệnh di động! Đúng! Y tá đó! Dáng người cao như vậy! Chắc chắn là nam giả nữ! Giường bệnh di động không thể đi thang bộ được, chỉ có thể đi thang máy! Đúng! Đi thang máy!
Trần Thi Vũ lao đến trước thang máy, thấy nó vừa đi qua tầng tám, vẫn tiếp tục đi lên.
*
Trong thang máy, y tá dáng người cao lớn, xoay lưng về phía camera giám sát, nhìn chị Bảo đang nằm trên giường bệnh di động, nghĩ thầm nếu biết bệnh viện này vắng lặng như vậy thì đã không gây chú ý thế rồi. Cô ta chầm chậm tháo bao tay, lấy một sợi dây da, quấn lên cổ chị Bảo, bắt đầu dùng sức. Sợi dây từng chút từng chút siết chặt quanh vùng da trên cổ chị Bảo, sắc mặt cô ấy lập tức trở nên tím tái. Đột nhiên, hai chân vô lực của chị Bảo giãy giụa vài cái, cánh tay dường như cũng muốn nâng lên. Động tác đột ngột của chị Bảo khiến y tá kia giật mình. Ngay lúc này, thang máy chợt dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, một cô bé đi cùng mẹ mình bước vào. Mắt trái cô bé bầm tím, trên trán còn có vài chỗ u lên thấy rõ. Y tá vội nhét sợi dây da trở vào túi, vẫn quay lưng về phía camera giám sát, thầm thở phào.
Người mẹ nói, "Chuyện gì thế này? Không phải nói ở lại tầng tám của khu này để theo dõi sao? Sao cửa lại không mở được vậy? Hay là không phải khu này? À, cô y tá, xin hỏi nhập viện có phải ở khu này không?"
"Không phải, chị đi nhầm rồi, thang máy này đi lên, chị phải đi xuống mới đúng." Y tá nói.
"Vậy chúng tôi đi lên cùng cô rồi mới trở xuống." Người mẹ thấy cửa thang máy đã đóng, khẽ than một câu, "Đúng thật là khổ mà."
Bé gái bĩu môi, thút thít nói, "Mẹ ơi, con sợ..."
Người mẹ lúng túng nhìn bóng lưng của cô y tá, nhưng vẫn dịu dàng an ủi đứa bé, "Bác sĩ đã nói rồi, để phòng ngừa con bị thương bên trong não, phải tiêm thuốc, còn phải nằm viện một đêm. Chỉ cần con ngoan ngoãn tiêm thuốc, mẹ sẽ mua hạt dẻ cho con ăn. Mẹ đảm bảo sau này ba sẽ không đánh con nữa đâu."
Vừa nghe đến đây, ánh mắt của y tá lóe lên.
Vì thang máy dừng ở tầng tám một lúc, Trần Thi Vũ có cơ hội đuổi kịp nó.
Khi Trần Thi Vũ ấn nút thang máy ở tầng mười một, thang máy vừa đi qua tầng mười.
Cửa thang máy vừa mở ra, hành lang thang máy vốn đang tối đen bị ánh đèn bên trong thang máy chiếu sáng thành hình rẻ quạt. Ánh mắt Trần Thi Vũ phản xạ lại với ánh đèn, nhìn thẳng vào bóng lưng của y tá.
"Đứng yên! Cảnh sát đây!" Trần Thi Vũ đưa tay sờ thắt lưng theo phản xạ, không mang theo súng, chỉ có thể lấy thẻ cảnh sát mới tinh từ trong túi ra.
Ba người trong thang máy đều giật mình.
Y tá đột nhiên quay người lại nói, "Lúc nãy các người đang đuổi bắt một người đàn ông đúng không? Anh ta đi lên cùng tôi, bước ra ở tầng tám rồi."
Cô gái trẻ có gương mặt xinh xắn, dường như còn non nớt hơn Trần Thi Vũ.
*
Đây là một cô gái, cô ta không phải hung thủ chứ? Hung thủ chạy ra từ tầng tám rồi sao? Trần Thi Vũ nghĩ.
Trong lúc Trần Thi Vũ thất thần, cô bé chợt nhỏ giọng thắc mắc, "Mẹ ơi, chẳng phải chúng ta đi từ tầng tám lên sao? Đâu có ai đi ra đâu..."
Sắc mặt người mẹ và y tá lập tức thay đổi. Y tá đột nhiên kéo đứa bé qua, rút một cây kéo từ cạnh giường bệnh ra, đưa lên cổ cô bé.
Đứa bé lập tức không dám động đậy, òa lên khóc lớn.
Y tá nói với người mẹ, "Bà đi ra ngoài. Nếu không tôi mà đâm một nhát thì nó chết chắc."
Cho đến giờ phút này, Trần Thi Vũ vẫn không dám tin cô gái xinh xắn trước mặt mình là hung thủ!
Người mẹ sợ thang máy đóng cửa, tựa lưng vào cửa thang, vừa van xin vừa cố trấn an con gái đang bị uy hiếp, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trần Thi Vũ nhìn chị Bảo đang nằm trên giường bệnh, trên giường chỉ có sự yên tĩnh, cô không biết đối phương đã ra tay hay chưa.
Y tá nhìn người mẹ đang đau lòng đến phát khóc bằng ánh mắt khinh miệt, "Bà đừng gạt nó nữa, mọi chuyện không tốt lên được đâu. Con bé sẽ không yên ổn được. Bà nói ba sẽ không đánh nó nữa, nhưng đợi khi vết thương của nó khỏi rồi trở về nhà, nó sẽ càng bị đánh đau hơn! Những gì bà nói đều là dối trá! Các người đều dối trá!"
Trần Thi Vũ không hiểu chuyện gì, không biết làm sao để tiếp lời, chỉ không ngừng lặp lại, "Bỏ vũ khí xuống, hợp tác sẽ được khoan hồng, cô nghĩ mình có thể chạy thoát sao?"
Người mẹ ngắt lời Trần Thi Vũ, nói, "Tôi không nói dối! Tôi đảm bảo ba nó sẽ không bao giờ đánh nó nữa, cũng không đánh tôi được nữa!"
Y tá cười khẩy, nói, "Nói như vậy, bà đã giết ba nó rồi?"
Người mẹ ngẩn người, lắc đầu, "Không, chúng tôi ly hôn rồi!"
Y tá cũng ngẩn người.
Tiếp sau đó, nước mắt của cô ta tuôn ra, bỗng nhiên nức nở, "Bà gạt tôi! Bà chỉ muốn con gái bà yên lòng thôi, thật ra bà chính là một kẻ dối trá! Bà sẽ không rời khỏi người đàn ông đó! Cho dù ông ta ức hiếp con gái bà ra sao, bà vẫn ở bên ông ta! Bà là kẻ dối trá!"
Tâm trạng y tá trở nên kích động, không ngừng huơ cây kéo trong tay.
Trần Thi Vũ liền nhắm chuẩn thời cơ, xông vào trong buồng thang máy, dùng vai đẩy y tá ra, cướp cô bé lại từ tay y tá. Vì dùng lực quá mạnh, mất thăng bằng ngã nhào vào trong thang máy.
Người mẹ hoảng loạn ôm con mình vào lòng, vẫn đang vô cùng sợ hãi.
Lúc này, y tá nhân lúc Trần Thi Vũ ngã, lao ra khỏi thang máy, chạy vào lối thang bộ ở đối diện.
Trần Thi Vũ cảm thấy mình đã sắp kiệt sức rồi, nhưng cô biết mình không thể bỏ cuộc. Cô cố gắng đứng lên, nói với người mẹ và đứa bé, "Làm ơn! Nhất định phải giúp tôi trông chừng bệnh nhân này! Mau báo cảnh sát!"
Dứt lời, Trần Thi Vũ liền đuổi theo hướng y tá kia vừa bỏ chạy, để lại hai mẹ con đang sợ hãi trước thang máy.
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 11 - Cô Dâu Say Ngủ (4)
Lông Vũ đâu?
Theo lời Lâm Đào, tôi vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ nhưng đầu óc trống rỗng, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nước mắt Đại Bảo không ngừng lã chã rơi xuống sàn nhà, chúng tôi gần như có thể nghe thấy.
Mỗi phút mỗi giây trôi qua, chúng tôi vẫn giữ nguyên một tư thế. Khoảng năm phút sau, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Lúc nãy sau khi phát hiện bất thường, đã bấm thang máy. Thang máy dừng ở đâu nhỉ? Tầng mười một? Đúng! Tầng mười một!
"Chúng ta lên tầng mười một mau!" Tôi hét lên với những người phía trước.
Đại Bảo vừa nghe tôi nói, lập tức lại dấy lên hy vọng, là người đầu tiên lao đến ấn thang máy. Tôi, Đại Bảo, Lâm Đào, Hàn Lượng và vài bác sĩ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cùng nhau lao vào thang máy.
Khi thang máy mở ra ở tầng mười một, chúng tôi chưa thể thích nghi với bóng tối đột ngột, nhưng nghe được tiếng khóc của một đứa bé, chúng tôi như nghe thấy âm thanh của hy vọng.
Tôi vội vàng mở chức năng đèn pin của điện thoại lên, chiếu rọi chiếc giường di động đang hơi nghiêng ngả phía trước buồng thang máy, có hai mẹ con đang ngồi trên mặt đất.
"Hai người là ai?" Tôi hỏi.
Đại Bảo vừa nhìn đã thấy ngay chị Bảo đang nằm trên giường, cũng thấy vết thương trên cổ cô ấy. Cậu ấy lao đến phủ người lên giường bệnh gọi, "Mộng Hàm! Mộng Hàm!"
Cổ họng chị Bảo khẽ động, cuối cùng thở hắt ra.
Bác sĩ đến bên giường, kiểm tra tình trạng của chị Bảo và nói, "Không sao, không sao."
Đại Bảo mừng đến phát khóc.
*
"Sao bây giờ các anh mới đến? Tôi báo cảnh sát cả mười phút rồi! Điện thoại gọi nửa chừng thì hết pin nên tôi cứ lo các anh không biết được vị trí cụ thể." Người mẹ thấy tôi và Lâm Đào mặc cảnh phục bèn run rẩy nói.
Tôi chợt nhớ đến mệnh lệnh của trung tâm chỉ huy giao xuống cho Đội Cảnh sát đặc nhiệm trước khi bắt tên áo trắng.
"Vừa khéo tầng dưới cũng có một kẻ tình nghi nên khi trung tâm chỉ huy nói có người bị cướp, chúng tôi đều nhầm lẫn, cho rằng là do người bên dưới làm." Tôi giải thích, "Để mọi người chịu khổ rồi! Nhưng vì sao chị không đi thang máy xuống? Ở đây tối om thế này?"
"Ai mà không muốn chứ!" Người mẹ ai oán nói, "Cô cảnh sát lúc nãy bảo chúng tôi trông chừng bệnh nhân. Tôi sợ thang máy lại bị tên cướp kia ấn lên trên, đành phải một tay dắt con gái, một tay đẩy giường bệnh xuống thang máy. Nhưng vừa xuống đến tầng này thì phát hiện cả tầng không có một bóng người! Hôm nay đúng là xui xẻo, giường bệnh bị rơi mất một bánh xe, tôi thật sự đẩy không nổi! Không cách nào đẩy nó vào trong thang máy được. Nữ cảnh sát kia đã nói phải trông chừng bệnh nhân này, tôi không thể bỏ đi được, đành ở đây đợi các anh đến thôi."
Người mẹ này rất có trách nhiệm, tôi vô cùng cảm động. Nhưng cảm động không ảnh hưởng đến tư duy của tôi.
"Vậy cô cảnh sát đó đâu rồi?" Tôi hỏi.
"Lúc nãy đuổi theo tên cướp vào lối thang bộ, nghe tiếng động, chắc là chạy lên trên." Người mẹ nói.
Lâm Đào cũng mở chức năng đèn pin của điện thoại lên, nhanh chóng lao về phía cầu thang bộ. Tôi vội vàng đuổi theo, hét lên, "Đại Bảo ở lại, gọi cho đội đặc nhiệm."
Men theo cầu thang lên đến tầng mười sáu, bốn bề đều tối đen như mực, không chút tiếng động. Trên bậc thềm lên sân thượng, chúng tôi thấy những vệt máu đỏ tươi.
"Lông Vũ!" Lâm Đào gào lên rồi xông đến đẩy cửa.
*
Chưa từng thấy Lâm Đào phong độ ngời ngời lại thất thần như thế, không mệt mỏi, không bị thương, không sợ hãi, mà trái tim đang bị treo lơ lửng bỗng nhiên được buông lỏng, là một kiểu thoải mái có thể khiến người ta suy sụp.
Giữa sân thượng, một y tá cao gầy đang nằm trên mặt đất, tứ chi mềm nhũn, không thể giãy giụa. Trên lưng y tá là cô gái trẻ có mái tóc ngắn, tóc đang tung bay theo từng cơn gió lạnh, cô gái ấy chính là Trần Thi Vũ.
Trần Thi Vũ đang co gối khóa chặt hai cánh tay của y tá, chóp mũi cô ấy bị lạnh mà ửng hồng.
"Sao giờ mới đến?" Trần Thi Vũ vừa nói vừa đứng dậy. Cảnh sát đặc nhiệm đi cùng chúng tôi liền tiến lên còng tay y tá kia lại. Nhìn thấy đó là một cô gái trẻ, đội trưởng đội đặc nhiệm có chút giật mình.
"Ôi chao, chân tôi tê hết rồi." Trần Thi Vũ nói, "Lạnh quá, chắc tôi sẽ bị cảm mất."
Thấy Trần Thi Vũ không sao, chúng tôi đều bật cười. Lâm Đào đứng dậy, đi đến bên sân thượng, run run lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút.
"Chuyện là thế nào vậy?" Hàn Lượng cởi áo khoác ra, khoác lên vai Trần Thi Vũ.
Trần Thi Vũ giống như một cô bé, nhún nhảy một lúc, "Tôi lợi hại không này, tôi bắt được hung thủ chuỗi vụ án nhóm B rồi."
"Chuyện thế nào vậy?" Tôi hỏi lại lần nữa.
"Chẳng thế nào cả." Trần Thi Vũ nói, "Tóm lại là tôi quá giỏi, phá được kế điệu hổ ly sơn của chúng, sau đó bắt cô ta."
"Gay cấn quá đấy." Tôi dùng chân đá đá cây kéo sắc rơi trên sân thượng, lau mồ hôi trán.
Trần Thi Vũ hất chiếc áo khoác của Hàn Lượng trên người ra, nhìn lỗ thủng trên ngực áo khoác da của mình nói, "Ngay khi đến cửa, tôi đã nhanh chóng bắt cô ta lại, không ngờ cô ta cũng nhanh lắm, quay lại cho tôi một kéo. Tôi vừa né ra liền thừa cơ đấm cô ta, nhưng chiếc áo đẹp đẽ này của tôi hỏng mất rồi, đau lòng quá."
"Bị cô dọa hết hồn! Sao không thấy cô đau lòng cho tôi đi!" Lâm Đào dập tắt thuốc, môi vẫn còn hơi run rẩy, "Trước cửa nhiều máu thế kia!"
"Có gì đáng sợ đâu?" Trần Thi Vũ chỉ vào y tá đang bị còng tay, nói, "Không phải các anh nghĩ đó là máu của tôi đấy chứ? Tôi đâu có phải Đại Bảo, yếu đuối thế sao? Anh hỏi cô ta xem mũi có đau không? Với loại võ mèo ba cào cào của cô ta có thể làm gì được tôi? Tôi chỉ cần ba, hừm, năm chiêu, chỉ trong vòng năm chiêu đã đánh ngã cô ta rồi."
"Sao cô không thông báo cho chúng tôi?" Tôi nói.
"Thông báo bằng cách nào?" Trần Thi Vũ nói, "Tôi chỉ có hai tay để dùng, đè chặt cô ta rồi, lấy gì để gọi điện thoại? Gào thét cả hồi lâu cũng không ai đáp lại. Lúc nãy cô ta giãy giụa ghê lắm, tôi lại không có đồ trang bị cảnh sát, chỉ có thể đè chặt cô ta cho đến khi các anh đến. Với lại, tôi lạnh sắp chết rồi, hiệu suất làm việc của các anh quá kém, chắc tôi phải đợi đến cả hai chục phút ấy nhỉ?"
"Lần này xác định là hung thủ của chuỗi vụ án nhóm B chứ?" Tôi gật đầu, đặt câu hỏi.
"Cô ta cả bé gái cũng tấn công, còn đưa chị Bảo lên giường bệnh di động, cô ta không phải hung thủ thì là ai?"
Trần Thi Vũ nghiêng đầu nói, "Nhưng lúc nãy đợi các anh cũng chán lắm. Lâu thế kia, tôi biết làm gì? Đành trò chuyện với cô ta thôi, nói một hồi cô ta đã lộ chân tướng ra rồi."
"Trò chuyện?" Tôi sa sầm mặt, "Đúng thật là... cô giỏi lắm!"
*
Không biết có phải do chị Bảo bị thương lần nữa, cổ bị siết chặt khiến cho mạch máu ở não thiếu máu và có phản ứng cung cấp máu lên não trở lại hay không mà vết thương của chị Bảo nhờ đó đã có chuyển biến tốt lên. Tuy trên cổ bị siết tạo thành một vết hằn đỏ, nhưng bắt đầu từ tối hôm đó, tứ chi chị Bảo đã có thể tự cử động, mí mắt cũng động đậy theo nhịp hô hấp.
Bác sĩ rất vui mừng. Theo kinh nghiệm, đây có thể chính là dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Quả nhiên, 7 giờ sáng hôm sau, chúng tôi lần lượt nhận được điện thoại, chị Bảo đã khôi phục ý thức hoàn toàn, chỉ là nằm trên giường bệnh lâu ngày, thân thể vẫn còn rất yếu, tứ chi không có sức.
Đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn, mọi người chẳng ai bảo ai mà cùng ngủ đến tận trưa mới cùng nhau mang hoa tươi đến bệnh viện tỉnh.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng năm, chị Bảo đã thay chiếc váy cưới trắng tinh, đang ngồi trên giường bệnh. Màu trắng của váy cưới và chiếc chăn trên giường bệnh hòa vào nhau, mọi thứ đều trắng tinh tươm, đều rất đẹp mắt.
Đại Bảo mặc vest ngồi bên giường, đút từng muỗng cháo cho chị Bảo.
Nhìn thấy cảnh này, nước mắt tôi tựa như chuỗi hạt bị đứt, không ngừng tuôn rơi.
Trần Thi Vũ và Linh Đang đã chạy đến ôm chị Bảo, cũng nhìn ra sự khác thường của tôi.
"Đàn ông con trai mà khóc sướt mướt thế có ngượng không kìa?" Linh Đang lên tiếng trêu tôi.
"Thế này là sao?" Trần Thi Vũ cũng nhìn tôi với vẻ mặt giễu cợt.
Tôi vẫn không khống chế được nước mắt của mình, tôi biết đó là cảm xúc trong lòng tràn ra.
Đại Bảo lúng túng nhìn tôi, nói, "Ở đây chỉ có anh Tần biết quá khứ của tôi, nên chỉ có anh ấy mới hiểu được lòng tôi."
"Quá khứ? Quá khứ gì cơ?" Trần Thi Vũ tò mò hỏi.
"Khi biết Mộng Hàm bị thương, vì sao tôi lại chắc chắn cô ấy bị tấn công sau 9 giờ đêm hôm đó?" Đại Bảo cúi đầu nói, "Có biết lúc trước Mộng Hàm và tôi giận nhau, tôi đã dùng cách gì để dỗ ngọt cô ấy không? Có biết vì sao chúng tôi chụp ảnh cưới, Mộng Hàm chỉ mặc sườn xám chứ không mặc váy cưới không? Nếu tôi không thất hẹn, Mộng Hàm sẽ không gặp kiếp nạn này."
Dứt lời, mắt Đại Bảo cũng đã ngân ngấn nước.
Chị Bảo run run tay, cầm tờ khăn giấy lau nước mắt cho Đại Bảo.
"Đại nạn không chết ắt có hậu phúc." Linh Đan an ủi, "Mộng Hàm đã vượt qua rồi, Đại Bảo, cậu đừng tự trách nữa."
"Đại Bảo từng có một quá khứ oanh liệt." Tôi nói, "Hiện tại hai người thế này, tôi biết, Đại Bảo đã vượt qua được chướng ngại trong lòng. Hạnh phúc thuộc về hai người trong tương lai đã bắt đầu rồi."
"Đánh trống lảng gì đấy?" Trần Thi Vũ truy hỏi, "Quá khứ của anh oanh liệt cỡ nào? Kể tôi nghe với! Còn nữa, còn nữa, anh đã dỗ ngọt chị Bảo thế nào vậy? Hai chuyện còn lại tôi không thấy hứng thú."
"Nhiều chuyện quá." Lâm Đào cười nói, "Nhưng tôi cũng muốn biết."
"Được." Đại Bảo nói, "Đợi Mộng Hàm hồi phục hoàn toàn, hai chúng tôi sẽ cùng nhau kể cho mọi người nghe."
Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót