Số lần đọc/download: 2962 / 30
Cập nhật: 2016-06-30 18:40:35 +0700
Chương 15 : Truy Tìm Dấu Vết
H
oàng Kim Độ thấy Lâm Đoàn Nghĩa đã chạy đi liền gọi điếm gia tập trung lại nói rõ biến cố vừa xảy ra, lại còn chứng minh cho chúng thấy rượu bị đánh độc, hỏi xem trong điếm vừa sai kẻ nào đi mua rượu và đồ nhấm.
Bọn điếm gia thấy vậy đều biến sắc, biết rằng tên vừa được sai đi hoặc đã bị bắt hoặc đồng mưu với địch nhân.
Lại nói Lâm Đoàn Nghĩa ra khỏi khách điếm tìm xung quanh trấn một vòng, chợt thấy có người nằm bên một gốc cây liền dừng lại quan sát xung quanh, khi yên chí không có ai ẩn phục mới bước lại gần.
Theo y phục thì đó là tên tiểu nhị trong khách điếm bị trúng độc chưởng, người lạnh ngắt nhưng chưa tuyệt khí.
Chàng đứng lên đang định giải cứu cho nạn nhân thì chợt nghe thấy âm thanh xé gió bay tới, lập tức phát chưởng đối phó.
May mà chàng đã cảnh giác đề phòng nên kịp thời đánh rơi chùm ám khí mảng như tơ do địch nhân ám toán.
Chàng lao về phía ám khí phát ra, xuất liền ba chưởng làm bụi cây tơi tả nhưng kẻ ám toán đã kịp thời chạy vào rừng. Từ xa nói vọng lại:
– Lâm Đoàn Nghĩa, rồi sẽ có ngày ngươi bỏ mạng bởi Quỷ Quốc Thập Hùng chúng ta.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy hắn đã đi xa, hơn nữa trong rừng tối om, có đuổi theo cũng không bắt được trái lại có thể bị ám toán, liền cúi xuống điểm liền mấy chổ huyệt đạo trên người tên tiểu nhị rồi cắp hắn quay về khách điếm.
Không lâu sau tên tiểu nhị được cứu tỉnh.
Hắn kể rằng mình đi mua rượu thịt mới được nửa đường thì người tê đi sau đó không biết gì nữa.
Hoàng Phủ Hạo đưa cho Lâm Đoàn Nghĩa một cây ngân kim thử độc nói:
– Trên giang hồ hiểm ác khôn lường, loại kim này có thể thử được bách độc hiền điệt hãy giữ lấy một chiếc đề phòng.
Lâm Đoàn Nghĩa cảm tạ nhận lấy.
Tên tiểu nhị rối rít cảm tạ ân cứu mạng rồi nói:
– Tiểu nhân gọi thêm người đi mua rượu thịt cho các vị đại gia.
Hoa Thiên Lý cười hỏi:
– Ngươi không sợ lại bị giết nữa à?
Tên tiểu nhị quả quyết nói:
– Đó là việc của tiểu nhân dù nguy hiểm cũng phải làm. Hơn nữa có thêm người đi chúng chắc cũng không dám …
Hoa Thiên Lý gật đầu nói:
– Vậy thì đi đi, tin rằng tên kia không dám quay lại nữa đâu.
Tên tiểu nhị dạ một tiếng lui ra.
Bốn người lại tiếp tục câu chuyện bị bỏ dở.
Hoàng Kim Độ nói:
– Về Long Hổ Thập Tam Tôn không biết do ai đứng đầu cũng không biết địa bàn của chúng ở đâu, chỉ biết chúng có thế lực rất lớn chia làm hai phái Long và Hổ nhưng mỗi bên còn chia thành nhiều tiểu phái. Về Long Môn có Kim Long, Mộc Long, Thuỷ Long, Hoả Long, Thổ Long, Hoàng Long, Thanh Long, Hắc Long, Xích Long, Hồng Long, Độc Long, Phi Long, Bạch long …
Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên nói:
– Nếu không biết người đứng đầu thì ai biết được danh mục các tiểu phái cụ thể như vậy?
Hoàng Kim Độ lắc đầu nói:
– Ngu bá chỉ nghe thế mà thôi không biết vì sao?
Hoa Thiên Lý cười nói:
– Đại ca quên rằng những tiểu phái này ba mươi năm trước kế tiếp nhau xuất hiện trong giang hồ hay sao?
Hoàng Kim Độ à một tiếng nói:
– Đúng đúng tam đệ nhắc ta mới nhớ ra. Hồi đó thì trong hai phái Long và Hổ thì đệ tử của Long Môn đều có võ công rất cao cường.
Lâm Đoàn Nghĩa vội hỏi:
– Còn đệ tử của Hổ môn thì sao?
Hoàng Kim Độ đáp:
– Bọn này hành tung ẩn mật hơn, chỉ biết Hổ môn chia làm bốn tiểu phái là Hắc Hổ, Bạch Hổ, Hoàng Hổ và Phi Hổ.
Nói chuyện một lúc thì có đến ba tên tiểu nhị bưng bàn rượu thịt đến.
Hoa Thiên Lý lấy ra một đỉnh bạc nói:
– Thưởng cho các ngươi phải chịu vất vả, mua thêm vài bình uống cho đỡ sợ.
Tên tiểu nhị nhận tiền cảm tạ lui ra.
Chờ cho chúng đi khỏi Lâm Đoàn Nghĩa mới nói:
– Tiểu điệt muốn biết Long Hổ Thập Tam Tôn này có liên quan gì đến Hồi Long Bang không, bởi vì Long Hổ Thập Tam Tôn chưa khai sơn lập phái ở Trung Nguyên, chúng lại không muốn võ lâm biết về mình nhưng lại có ý đối địch lại cửu đại môn phái, việc đó đâu có dễ dàng? Biết đâu chúng đang thao túng Hồi Long Bang lấy tổng đàn của Khâu Tam Uý làm địa bàn để ám toán các cao thủ võ lâm rồi dần dần thâu tóm hết quyền hành. Khi các phái suy yếu thì việc chúng xưng làm bá chủ võ lâm chẳng phải là điều không thể …
Hoàng Phủ Hạo vỗ bàn nói:
– Hiền điệt nhận định như thế là rất có lý. Mấy chục năm nay không ai nghĩ đến điều này. Nếu không Khâu Tam Uý chỉ là một tên bất tài, thuộc hạ đều là thứ chẳng ra gì, đâu dám gây nên những chuyện độg trời như vậy?
Hoàng Kim Độ nhíu mày nói:
– Nếu chúng hành động giống như Lâm hiền điệt nói thì đó sẽ là một hiểm hoạ rất lớn.
Vừa rồi trên võ lâm đã xảy ra rất nhiều vụ huyết án hàng chục cao thủ kiệt xuất bị giết, đến cả Thần Châu Nhất Cái Hoa Hoằng tiền bối cũng không thoát. Nhưng chúng ta chưa từng nghe nói đến Quỷ Quốc Thập Hùng bao giờ, hiền điệt biết gì về chúng hãy nói rõ hơn xem.
Lâm Đoàn Nghĩa kể lại từ thảm án Tùng Vân Sơn Trang liên tiếp sư phụ chàng là Phục Ma kiếm khách và Long Oải Bà Bà bị giết, tiếp đến là Tề Đông Nhị Tẩu nhưng lúc đầu nghi can nhắm vào Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Mi Cổ Thương.
Sau khi Tề Đông Nhị Tẩu bị giết thì mới phát giác hung thủ có đến bốn tên như vậy là không phải Mi Cổ Thương.
Chàng còn kể lược qua chuyện mình bị truy đuổi mà rơi xuống địa động do vậy gặp được kỳ duyên luyện thành võ công tuyệt thế của Phương Bất Bình, sư thúc Thạch Lục và Thần Châu Nhất Cái Hoa Hoằng bị giết, cuối cùng là vụ thảm án xảy ra hôm trước ở Thanh Linh phái …
Chàng kể xong nói thêm:
– Trước đây ở gần tổng đàn Hồi Long Bang tiểu điệt đã giết ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng, hôm nay giết thêm Dực Long Phùng Duệ thấy võ công của chúng rất giống nhau, đang nghĩ xem độc chưởng của chúng có liên quan gì với Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Mi Cổ Thương không?
Không ai giải đáp được vấn đề đó.
Ngồi thêm một lúc mọi người giải tán về nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau cả bốn người cùng rời khách điếm.
Ra khỏi trấn thành Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
– Ba vị bá bá định đi đâu? Nếu tiện đường tiểu điệt xin đi cùng.
Hoàng Phủ Hạo cười hô hô nói:
– Hiền điệt sợ Quỷ Quốc Thập Hùng bám theo chúng ta chớ gì? Đừng lo anh hùng chết giữa trận tiền là tốt. Cho dù gặp điều bất hạnh thế nào chúng ta cũng nên dựa vào bản lĩnh của mình để hành khứ giang hồ, chẳng lẽ cứ để hiền điệt theo bảo vệ suốt đời hay sao?
Lâm Đoàn Nghĩa đỏ mặt nói:
– Nếu vậy thì tiểu điệt xin cáo lỗi đi trước một bước vậy.
Dứt lời chắp tay bái biệt tam lão rồi thi triển Cửu Dã Thần Công lướt đi.
Ngô Thiên Tam Lão cũng được liệt vào hạng nhất lưu cao thủ trên giang hồ nhưng thấy Lâm Đoàn Nghĩa thần công cái thế như vậy trong lòng vô cùng cảm phục.
Nào ngờ ba người chỉ vừa đi được mấy chục dặm chợt nghe từ khu rừng bên đường vang lên một tràn cười rùng rợn.
Tiếng cười thâm trầm dường như toát ra hàn khí khiến người ta không lạnh mà run.
Ngô Thiên Tam Lão nhớ tới lờ Lâm Đoàn Nghĩa kể về tiếng cười rùng rợn vang lên trước khi xảy ra thảm án liền dừng lại.
Hoàng Kim Độ nói:
– Kẻ nào muốn gặp chúng ta thì bước ra đây, Ngô Thiên Tam Lão chỉ coi những kẻ giấu đầu hở đuôi là hạng chuột.
Lờ vừa dứt ba nhân ảnh lướt ra dàn hàng chữ nhất đứng chặn đường Ngô Thiên Tam Lão.
Cả ba cùng bịt kín mặt chỉ chừa có hai hố mắt.
Hoàng Kim Độ cười nhạt nói:
– Thì ra thuộc hạ của Long Hổ Thập Tam Tôn đều là thứ không dám lộ mặt nhìn người.
Ba tên chỉ cười hắc hắc mấy tiếng thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tên đứng bên hữu phát chưởng đánh ra.
Tam lão liền cảm thấy luồng hàn khí rất mạnh ập tới.
Nếu không gặp sự cố hôm qua thì chắc chỉ có một người trong Ngô Thiên Tam Lão xuất thủ đối địch.
Nhưng nay đã biết hàn âm chưởng của đối phương không thể khinh thị, vì thế cả ba cùng hợp lực đối phó.
Hoàng Kim Độ xuất Thiên Phong chưởng, Hoàng Phủ Hạo thi triển Thiên Lôi chưởng còn Hoa Thiên Lý với Thiên Bao chưởng, cả ba người sáu chưởng cùng đánh ra.
Chưởng kình tiếp nhau nổ rầm một tiếng làm chấn động cả rừng núi, làm cành rơi là rụng ào ào.
Tên vừa phát chưởng không ngờ đối phương tiếp được một chưởng của mình cười hắc hắc nói:
– Ngô Thiên Tam Lão quả không phải là hạng vô danh …
Tên đứng giữa xua tay bảo đồng bọn:
– Ha người lui lại đi để ta thu nhặt ba thi hài này cho.
Dứt lờ vung song chưởng đánh ra.
Ngô Thiên Tam Lão cảm thấy kình lực so với tên trước đây mạnh hơn mấy lần, biết lực không địch nổi đồng thời tung mình nhảy lên ba trượng tránh chiêu từ trên không vung chưởng đánh xuống.
Nào ngờ chưởng của địch nhân quá mạnh đánh bại hợp chưởng của tam lão đồng thời đẩy họ lên cao ba trượng nữa.
Giá lúc này mà ba tên đứng dưới đừng chờ khi họ rơi xuống mà phát độc chưởng đánh lên thì chỉ e không ai còn toàn mạng.
Chính lúc ấy thì chợt nghe dưới đất vang lên hai tiếng rú thảm, sau đó là tiếng quát của Lâm Đoàn Nghĩa:
– Bọn chuột trùm đầu giấu mặt kia, mau khai rõ lai lịch mà chịu chết.
Tên vừa phát chưởng đánh Ngô Thiên Tam Lão vội phất tay đẩy tới một luồng khói màu lục.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ rằng tất đó là khói độc lập tức nhảy lùi ba bước tránh.
Tên kia thừa cơ lao vút vào rừng.
Khi chàng kịp trấn tĩnh lại thì đã không thấy bóng dáng địch nhân đâu nữa, từ giữa rừng sâu vang lên giọng nói lạnh lùng:
– Tiểu tử ngu ngốc họ Lâm kia, đần độn như thế thì làm gì được chúng ta chứ? Thế nào cũng có ngày rơi vào tay thiếu gia.
Lâm Đoàn Nghĩa giận đến nỗi máu sôi lên nhưng nhất thời sơ suất để địch nhân trốn thoát mất còn biết làm thế nào?
Nghe tiếng đối phương đã xa tới cả dặm chàng giẫm chân tự rủa:
– Mình đúng là đồ ngốc. Cứ xuất thủ đánh ngã hắn trước thì có hơn không? Thật là …
Bấy giờ Ngô Thiên Tam Lão đã đáp xuống đất bước tới gần.
Thấy chàng sầu não như vậy Hoàng Kim Độ nói:
– Một tên chạy thoát chưa phải là tai hoạ. Cứ cứu hai tên kia tỉnh dậy cho nếm một chút đâu khổ lo gì chúng chẳng khai ra?
Lâm Đoàn Nghĩa cười hổ nói:
– Tiểu điệt sợ chúng thoát mất nghĩ rằng cứ giết đi hai tên đã nhất định sẽ bắt được tên còn lại ngờ đâu bị hắn lừa trốn mất.
Hoàng Phủ Hạo nói:
– Lần sau xuất thủ hiền điệt nên khống chế tên lợi hại nhất những tên yếu hơn sẽ không chạy thoát, hơn nữa có giao thủ cũng đỡ hơn.
Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu đáp:
– Tiểu điệt xin nguyện làm theo.
Hoàng Kim Độ nói:
– Chúng ta hãy đến tìm trên người hai tên vừa bị giết xem có tìm được gì nói lên lai lịch của chúng không?
Bốn người đến tìm trên hai tử thi lấy được mấy chục mũi ám khí đủ thứ mê dược và độc dược nhưng đáng giá nhất là hai tấm thiết bài khắc hình Phi Long một tấm ghi Thất Hiệu một tấm ghi Bát Hiệu.
Cởi khăn trùm mặt chúng mọi người nhận ngay được tên đệ tử họ An của Tống Hữu Nhất, còn tên kia lạ mặt.
Hoàng Kim Độ thở dài nói:
– Bọn này đều trẻ tuổi võ công không kém. Nếu theo chính phái thì sẽ rất có tiền đồ, tiếc rằng đầu nhập vào ma đạo đến nổi chết không chổ táng thân.
Lâm Đoàn Nghĩa lấy ra tấm thiết bài của Dực Long Phùng Duệ mà mình lấy được, thấy cả ba chiếc hoàn toàn giống hệt nhau, chỉ là của Phùng Duệ khắc hai chữ Tam Hiệu.
Chàng xem một lúc rồi trầm ngâm nói:
– Bọn này phân biệt theo tự hiệu như vậy là Dực Long Phùng Duệ đứng hàng thứ ba trong tiểu phái Phi Long. Tiếc rằng không lấy được thiết bài của Tống Hữu Nhất để xem tự hiệu của hắn thế nào?
Hoa Thiên Lý giao hai tấm thiết bài cho Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Hiền điệt hãy cất hết đi, khi cần có thể giả mạo chúng hoặc đưa ra mà hù doạ Hồi Long Bang có khi được việc đấy.
Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:
– Ý của Hoa bá bá rất hay, tiểu điệt còn cởi lấy tấm áo đặc biệt của Dực Long Phùng Duệ để học cách bay như hắn. Nhưng chỉ sợ không biết mật khẩu Hồi Long Bang sẽ phát hiện ra.
Hoa Thiên Lý nói:
– Việc đó lo gì? Chỉ cần bắt một tên đầu mục của chúng mà tra khảo lo gì hắn chẳng khai ra?
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Tiểu điệt có việc cần đến ngay Lao Sơn xin ba vị bá bá hãy đi trước một quãng bọn ma đầu kia sẽ không dám đuổi theo.
Ngô Thiên Tam Lão gật đầu.
Ba người lưu luyến từ biệt Lâm Đoàn Nghĩa hành trình lên phương bắc.
Lâm Đoàn Nghĩa trèo lên một ngọn cây cao nhìn theo cho đến khi Ngô Thiên Tam Lão đi xa hơn hai mươi dặm khuất không thấy nữa mới thôi.
Sực nhớ lại chiếc áo bằng tơ thiên tằm lấy được của Dực Long Phùng Duệ, chàng mặc thử vào xem.
Quả là chiếc áo được tinh chế rất đặc biệt từ bên dưới nách đính thêm hai tấm tơ rộng và bền như hai cánh chim lớn, đôi gọng thép lần trước bị Lâm Đoàn Nghĩa chém đứt Phùng Duệ đã thay bằng đô gọng khác.
Lâm Đoàn Nghĩa tới một thung lũng rộng tung thử đôi cánh thấy cứ mỗi lần thử là người bay vút đi xa mấy chục trượng.
Việc này khiến chàng rất thích thú ban đầu chưa điều khiển được như ý muốn nhưng việc tập nó không khó khăn gì lắm đến trưa thì chàng có thể lướt đi cả dặm, từ trên không có thể chao lượn tuỳ thích.
Quả là một phương tiện di chuyển nhanh và thuận tiện không thứ nào sánh kịp.
Chiều hôm đó chàng cứ mặc như thế mà lướt đi bất kể phương hướng cho đến tối thì đi xa ước tới bốn năm trăm dặm.
Khi xác định lại chàng chợt nhận ra nơi mình đang đến chính là tiểu trấn ven biển mà mình lần đầu tiên gặp Thạch sư thúc.
Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên nghĩ thầm:
– Thiên hạ bao la làm sao mình lại về chổ này chớ?
Ghé vào một nơi kín đáo chàng cất bộ thiên tằm đi rồi vào một ngôi khách điếm ăn tối và nghỉ đêm.
So với lần trước bây giờ tiểu trấn hoang vắng đến đáng thương, trong khách điếm chỉ lèo tèo vài thực khách.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng sau lần bị Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng và Thanh Linh Tứ Vân tàn sát cả trăm đệ tử và mình giết đi ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng Hồi Long Bang một phần tán lạc đi nơi khác một phần co cụm lại không dám hoành hành như trước.
Chàng gọi một bình rượu vài thứ thức nhắm vừa ngồi uống một mình vừa bắt chuyện với một tên tiểu nhị:
– Tiểu nhị ca, thị trấn này từ trước đến nay đều vắng vẻ như thế này sao?
Tên tiểu nhị thở dài đáp:
– Tiểu trấn này gọi là Vương Ca Trang, trước đây há náo nhiệt sầm uất chỉ mấy ngày gần đây mới trở nên thê lương như thế.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi sang chuyện khác:
– Từ đây đến Lao Sơn có xa không?
Tên tiểu nhị hỏi lại:
– Không biết công tử muốn đi bộ hay đi thuyền?
– Đi thuyền thì sao? Đi bộ thì sao ngươi nói rõ xem.
– Nếu theo đường thuỷ thì từ đây đáp xe ngựa tới Tiết Gia đảo rồi lên thuyền ngược sông qua Sa Tử khẩu thì tớ Lao Sơn. Đi chừng hai ngày rưỡi thì tới. Còn nếu theo đường bộ thì cứ theo quan lộ tới Vương Đài, qua Lý Gia trang, Lam thôn, Thành Dương thì tới địa giới Lao Sơn. Đi xe ngựa so với đường thuỷ giảm được một ngày đường. Nhưng đi thuyền an nhàn hơn lại mặc sức ngắm cảnh nên phần lớn đều đi đường thuỷ.
Lâm Đoàn Nghĩa quyết định sẽ đi đường bộ để tiết kiệm thời gian.
Tên tiểu nhị thấy khách trầm ngâm liền nói:
– Công tử gia nếu muốn đi thì tiểu nhân có thể thuê xe giúp ngài nhưng hôm nay đã muộn không còn thuyền nữa đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:
– Ta chỉ tiện miệng mà hỏi thế thôi chưa có ý định đi tới Lao Sơn. Chưa chừng còn ở lại đây nghỉ ngơi mấy bữa.
Chàng thay đổi đề tài giả bộ bàn về phong cảnh cố đô hỏi về tình hình Hồi Long Bang.
Đang nói chuyện thì nghe ngoài phố vang lên tiếng vó ngựa rồi thấy có kỵ sĩ phóng ngựa ngang qua khách điếm.
Lâm Đoàn Nghĩa ngồi gần cửa bất giác đưa mắt nhìn ra.
Vừa thấy hai kỵ sĩ chàng bỗng giật mình chấn động.
Kỵ sĩ đi trước là Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng, người kia là Thái Vân tứ muội trong Thanh Linh Tứ Vân.
Vừa nhận ra hai người nhất là Thái Vân Lâm Đoàn Nghĩa sửng sốt nghĩ thầm:
– Làm sao cô ta còn sống chứ?
Quả là đều kỳ quái.
Rõ ràng là đêm hôm đó chàng đến Thanh Linh am vừa bị đốt cháy, thấy rõ có một ngôi mộ có bia khắc là mộ của Thanh Linh Tứ Vân. Ngoà ra còn ba ngôi mộ khác của Thanh Linh đạo cô, hai vị tiền bối Thôi Ngoạ Long, Điền Thiên Lại và một ngôi là môn hạ của Thanh Linh phái kia mà?
Làm sao bây giờ Thái Vân xuất hiện ở đây?
Chàng định đuổi theo để tra rõ nhưng vì mới uống vài chén rượu mà chưa ăn gì lạ chưa trả tiền, tất sẽ bị người ta chê cười là đồ háo sắc nên mới ghìm lại.
Tên tiểu nhị nói:
– Hai vị tiểu thư đó đi ngựa cực giỏi lại đeo kiếm tất là người võ lâm.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
– Tiểu ca biết hai vị nữ hiệp đó có trú ở trong trấn này không?
Tiểu nhị lắc đầu:
– Hình như họ từ xa đến, phi nhanh như thế chắc rằng hai vị nữ hiệp đó không có ý định dừng lại tại trấn này. Theo phương hướng thì họ định tới Vương Đài.
Lâm Đoàn Nghĩa ăn vội cơm trả tiền rồi ra khỏi khách điếm.
Tới cửa thành chàng hỏi thăm đường tới Vương Đài rồi thi triển Cửu Dã Thần Công lao đi như chạy.
Vương Đài cách Vương Ca Trang chỉ sáu mươi dạm đường đi chưa hết một canh giờ đã tới.
Nhưng dọc đường Lâm Đoàn Nghĩa không thấy hai kỵ sĩ kia đâu mà tới Vương Đài tìm cũng không có.
Chàng ngạc nhiên tự hỏi:
– Không biết hai cô nương đó cưỡi ngựa gì mà đi nhanh đến thế? Hay không phải họ tới Vương Đài?
Lúc này chàng mới ân hận là đã đi quá vội vàng không chịu hỏi rõ xem có đúng là hai thiếu nữ đi tới đây không?
Nhưng đã tới đây dù có quay lại cũng không tìm được nữa Lâm Đoàn Nghĩa đành chiếu theo kế hoạch hành trình hỏi đường tới Tiết Gia đảo, chuẩn bị đi đường thuỷ tới Lao Sơn.
Bấy giờ đã cúi canh đầu, chàng vừa ăn xong cũng không có ý định trọ lại, đi ra bờ xong để tìm thuyền tới Tiết Gia đảo.
Đang đi chợt thấy hai người thi triển thân pháp lướt đi vô cùng huyền diệu liền kêu lên:
– Biến Thiên Chi Dã thân pháp?
Thân pháp này cũng là một trong Cửu Dã Thần Công nên Lâm Đoàn Nghĩa vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Hơn nữa cứ nhìn thân pháp của hai người còn có thể khẳng định thân thủ hai người đó không hề thua kém chàng, làm sao mà không kinh dị?
Đứng ngẩn ra một lúc Lâm Đoàn Nghĩa mới nảy ý định đuổi theo nhưng hai người kia đã mất hút vào bóng đêm.
Chàng nhớ lại hôm trước vị tiền bối bịt mặt thi triển Kình Thiên Chi Dã, nay hai người này lại thi xuất Biến Thiên Chi Dã, như thế chí ít ở trong vùng này có tới ba người luyện Cửu Dã Thần Công, nên giải thích đều đó thế nào?
Chàng chợt nhớ trước huynh rời khỏi Cấm La Điện sư phụ đã có di tự lại rằng ‘Mạc khi Lãnh Diện bà bà, chỉ phòng Hàn Sơn Hữu, đông hành Hải Thâm Tân tầm như phủ nhất thân thủ’.
Trong câu khó hiểu đó có ít nhất nói tới hai người trong đó Lãnh Diện bà bà thì chàng đã biết còn Hàn Sơn Hữu là ai? Và câu sau có ý gì? Chẳng lẽ cũng là một người nào đó mà chàng phải tìm?
Có một điều có thể khẳng định rằng Hàn Sơn Hữu là người gian trá sư phụ lưu ý chàng phải đề phòng.
Bến sông vắng hoe không một bóng người.
Lâm Đoàn Nghĩa biết lúc này không thể tìm được thuyền nữa đành quay về Vương Đà thuê phòng trọ lại.
Chưa ngủ được ngay Lâm Đoàn Nghĩa ngôi lên vận công đột nhiên phát hiện có tiếng hô sung sát truyền đến.
Thính lực của Lâm Đoàn Nghĩa cực nhạy, chàng biết rằng âm thanh đó phát ra cách đây ít nhất là năm sáu dặm.
Lúc này đã nửa canh hai, tiếng hô sung sát đương nhiên là của nhân vật võ lâm chứ còn ai nữa?
Lâm Đoàn Nghĩa nghe ngóng thêm một lần nữa để xác định phương hướng rồi mặc thêm áo thiên tằm vào để lại một ít bạc rồi đeo túi hành lý lên vai rời khỏi phòng bước ra ngoài.
Chỉ mấy cái vỗ cánh, chàng đã lướt đi xa bốn năm dặm, tới một trang viện có tường rất cao nằm bên bờ sông.
Trong trang viện đèn đuốc sáng trưng.
Đám đông vây quanh mấy người đang giao chiến.
Lâm Đoàn Nghĩa đang mang bộ quái y của Dực Long Phùng Duệ không muốn lộ mặt nên lượn lờ trên cao nhìn xem những người đang giao thủ là ai.
Mới thoáng nhìn qua chàng đã xác định được giữa vòng vây Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng và Thái Vân đang đấu với mấy cao thủ.
Ngoài ra có bốn lão nhân và một phụ nhân đứng cách ba bốn trượng quan sát với hàng chục tên khác vừa giương cao đuốc vừa hò hét trợ uy.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
– Cần làm sao cho họ dừng tay rồi sẽ tìm cách giải quyết.
Chàng hiểu rằng nếu bây giờ mình xuất hiện để buộc đôi bên dừng tay là đều không có khả năng.
Chàng nghĩ ra một kế vẫy cánh bay chao qua chao lại ẩn hiện trong vùng đuốc sáng miệng phát ra tiếng cười huyền bí.
Quả nhiên tiếng cười vừa phát Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng đã kinh hãi nhảy lùi lại kêu lên:
– Cường địch đã đến, dừng tay.
Giao thủ với cô ta là một thiếu niên thấy đối phương lùi lại liền chỉ kiếm quát:
– Phải bắt ngươi về giam lại trong Thạch thất, dừng tay gì?
Dứt lời vung kiếm tiếp tục tấn công.
Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng nói:
– Thứ ngươi mà cũng xứng.
Nói xong vung kiếm phản công.
Thái Vân nói:
– Hồng thư cần gì phải phí lời với chúng, dù chết chúng ta cũng bắt thêm mấy tên đổi mạng là được.
Bốn lão nhân đưa mắt nhìn quanh để tìm xem tiếng cười phát ra từ đâu. Cuối cùng một lão nhân nhìn lên không kinh dị nói:
– Người kia có thể bay được, để lão phu mời người đó xuống đây.
Dứt lời phất tay áo lên không phát ra một luồng hàn khí thẳng tới Lâm Đoàn Nghĩa.
Quan sát cuộc chiến Lâm Đoàn Nghĩa đã nhận ra Hồng Phong Nương Tử và Thá Vân đã kiệt sức, không đủ khả năng duy trì được lâu liền lấy ra một tấm thiết bài.
Khi lão nhân phất tay phát kình tới chàng xuất chưởng đánh bạt đi sau đó ném thiết bài vào thanh kiếm của thiếu niên đang đấu với Thái Vân.
Koong một tiếng, thanh kiếm của tên này bị chấn rơi xuống.
Tự nhiên từ trên trời rơi xuống một Thần Ma thiết bài đủ sức đánh bật kiếm của thiếu niên không những làm tên này kinh hoảng nhảy lùi hai trượng mặt tái mét mà cả Thái Vân cũng biến sắc nhảy lùi lại.
Bốn lão nhân thấy có biến vội quát:
– Dừng tay.
Đồng thời phát ra một luồng kình phong đẩy lùi Hồng Phong Nương Tử và thiếu niên tách nhau ra.
Một lão nhân bước tới cầm thiết bài lên xem ngạc nhiên hỏi:
– Làm sao mà người của Phi Long Tôn lại đối địch với chúng ta chứ?
Giữa lúc ấy từ trên không đáp xuống một người bịt mặt mặc bộ y phục quái dị có đôi cánh như cánh dơ nhưng rất lớn.
Lúc ấy trên bãi đã dừng cuộc đấu.
Một lão nhân bước lên nói:
– Bổn đảo xưa nay với Phi Long Tôn không có xung khắc gì, các hạ là ai mà đêm khuya tới đây làm phiền?
Lâm Đoàn Nghĩa bết lão nhân đó thân phận thế nào, càng không biết đối phương có quan hệ với Phi Long Tôn, nghe hỏi cười đáp:
– Bổn nhân đi đường ngang qua đây nghe có có người đánh nhau chỉ vì hiếu ỳ mà tới xem, nhưng có người mời xuống sao lại bảo là làm phiền?
Lão nhân kia tức giận nói:
– Đào Chân không nói gì với ngươi cả sao? Trúc Luận Đảo đâu thể là nơi để các ngươi đến gây sự?
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói Phi Long Khách Đào Chân mà theo Ngô Thiên Tam Lão suy đoán thì rất có thể là sư phụ của Tống Hữu Nhất liền quyết định tìm mọ cách điều tra.
Chàng nghĩ ra một kế cười đáp:
– Nói thì có nói qua nhưng bổn nhân mỗi ngày đi mấy ngàn dặm làm sao biết được đây là đảo nào? Các hạ đã có ý mời bổn nhân xuống đây tưởng rằng có gì muốn nói chứ, sao lại làm rộn lên như thế?
Một lão phụ nhân từ sau bước lên tức giận quát:
– Tiểu tử nghe đây, cho dù đích thân Đào Chân tới đảo cũng không dám đối với Giao Châu Tứ Kiệt vô lễ như thế kia, tiểu tử cuồng ngạo kia hãy nếm một trượng của lão bà bà.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
– Giao Châu Tứ Kiệt đầu có cứng hơn Tề Đông Nhị Tẩu không?
Nhưng chàng chưa biết Giao Châu Tứ Kiệt là những nhân vật như thế nào nên không dám tuỳ tiện xuất thủ, cười nói:
– Khoan đã chiếu theo lệ thì Phi Long Tôn chỉ giết người mà không cứu người. Nhưng hôm nay bổn nhân phá lệ, nếu các vị thả hai vị cô nương này ra thì chúng ta sẽ giữ mối hoà hiếu bấy lâu nay. Trái lại không nghe bổn nhân sẽ thử thi triển Âm Phách Sưu Hồn xem trong đảo có ảnh hửơng gì không?
Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân nghe giọng nói đã ngờ ngợ rằng có thể đây là Lâm Đoàn Nghĩa, nay nghe chàng đòi đối phương thả mình thì càng tin điều mình suy đoán không sai.