What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
aelen vừa khóc vừa quỳ dưới trời tuyết. Làm sao kế hoạch giải cứu lại có thể thất bại đến mức này? Cậu nguyền rủa chính mình đã không đem Emily và Pegasus theo. Lẽ ra cô bé đã có thể sử dụng năng lượng của mình. Joel chắc sẽ không phải chết.
Nước mắt của cậu cứ thế lăn dài trên gò má trong nỗi đau đớn vì mất đi người bạn thân nhất của mình. Trước khi Emily và Joel bước vào cuộc sống của mình, Paelen đã luôn sống cô đơn, đi bới rác và ăn trộm, sống cuộc đời tách biệt khỏi những người dân vùng núi Olympus khác. Luôn sống bên lề, chưa bao giờ là một phần của ai đó hay việc gì đó. Nhưng Joel và Emily đã thay đổi toàn bộ cuộc sống ấy. Họ đem đến niềm vui và sự phiêu lưu cho cuộc sống của cậu. Hơn thế nữa, họ đã trở thành gia đình của cậu.
Giờ đây Joel đã mất và cha của Emily thì bị thương. Cậu đã từng nói những gì với cô lúc lập ra kế hoạch này chứ? Cậu đã thất bại hoàn toàn.
“Paelen”, thần Cupid gọi. Thần đang đứng ở cửa ra vào của tòa nhà đỡ lấy cha cua Emily. Đặc vụ T đang đứng bên cạnh thần. “Hãy ra khởi động xe đi,” thần Cupid vừa ra lệnh vừa đỡ ông Steve sát vào mình. “Paelen, người đàn ông này bị thương rất nặng đó. Chúng ta phải giúp đỡ ông ấy.”
Paelen đứng dậy và nhìn cha của Emily. Đôi mắt của ông nhắm nghiền và khuôn mặt thì nhợt nhạt nhưng ông vẫn còn thở. Cậu cảm nhận được mạch đập trên cổ của ông Steve. Nó vẫn đang đập mạnh mẽ. Nhưng liệu được bao lâu? Hít thật sâu, cậu buộc phải bỏ lại dấu vết của bọn Nirad rồi miễn cưỡng đi theo thần Cupid và đặc vụ T.
Paelen ngồi ở ghế sau, đỡ lấy cha của Emily và tiếp tục ấn vào vết đạn bắn của ông. Vết máu phía trước cái áo bệnh nhân của ông đang dần loang ra. Ông đang mất rất nhiều máu.
Thần Cupid ngồi ở ghế phụ đằng trước cùng với đặc vụ T. “Đưa bọn ta quay về nhà hàng Táo Đỏ,” người xứ Olympus có cánh lặng lẽ ra lệnh. “Và nhanh lên.”
Trong khi đặc vụ T lái xe đưa họ rời khỏi cơ sở của CRU, Paelen lắc đầu. “Tại sao lại là Joel và chú Steve chứ?” Cậu suy nghĩ thành tiếng. “Bọn Nirad chỉ đuổi theo Joel và chú Steve thôi.”
Thần Cupid quay lại nhìn. “Không, bọn chúng đuổi theo tất cả chúng ta.”
Paelen lắc đầu. “Ngươi sai rồi. Con vật đó lẽ ra đã giết chết ta. Nhưng nó cứ như thể đã không hề nhìn thấy ta vậy. Nó hất ta ra xa cứ như ta chả có ý nghĩa gì và chỉ tập trung vào chú Steve mà thôi. Tại sao lại thế chứ?”
Thần Cupid quay về trước. “Và tại sao tên Nirad lại đưa Joel đi chứ?” Cậu đăm chiêu. “Lẽ ra hắn đơn giản chỉ giết cậu ta rồi bỏ cậu ta lại. Nhưng hắn lại đưa xác của Joel đi cùng.”
Paelen rùng mình. Thần Cupid đã nói lên nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu. Rằng Joel đã thực sự chết rồi. “Chúng ta sẽ nói với Emily thế nào đây?”
“Rằng Joel đã chết một cách dũng cảm để bảo vệ cha của cô bé,” thần Cupid đáp. Người xứ Olympus có cánh nghiêng về trước y nhìn bầu trời phía trên qua cửa kính xe. “Tuyết ngày càng rơi nhiều hơn. Chúng ta phải tập hợp Emily và Pegasus lại rồi rời khỏi thế giới này thật nhanh.”
Họ im lặng khi đi trên những con đường lấm láp xuyên qua Tuxedo và tới trạm dừng chân. Tất cả đều nhận thấy có rất nhiều xe tải cứu hỏa và xe tuần tra của cảnh sát trên đường đi. Paelen cũng nhìn thấy một vài chiếc xe quân sự đi vượt qua.
“Chắc hẳn họ đang tìm bọn Nirad,” đặc vụ T phán đoán.
Thần Cupid lắc đầu. “Sao thế được? Bọn Nirad đi theo hướng khác mà. Đám người này hình như đang đến...”
Thần Cupid ngừng nói và quay lại nhìn Paelen rồi họ cũng đồng thanh, “Nhà hàng Táo Đỏ!” Họ quay sang nhìn đặc vụ T. “Nhanh nữa lên nào.”
Chiếc xe tăng tốc hướng về nơi trú ẩn của họ. Khi họ lái xe dọc con đường phía trước trạm dừng chân, họ nhìn thấy những ánh đèn chớp từ xe cứu hỏa, xe tuần tra cảnh sát và xe quân sự đỗ đầy trong khu đậu xe. Toàn bộ ta nhà đã sụp đổ. Một phần mái nhà vẫn đang cháy trong lúc lính cứu hỏa đang cố gắng dập tắt đám lửa. Chỗ nào họ cũng nhìn thấy sự tàn phá. Không một chỗ nào tại trạm dừng chân còn nguyên vẹn.
“Emily!” Paelen gào lên.
Lúc đặc vụ T chuẩn bị rẽ vào khu đậu xe đông đúc, thần Cupid ra lệnh cho hắn chuyển hướng. “Tiếp tục đi dọc con đường.”
“Cupid, ngươi đang làm gì thế?” Paelen hỏi.
“Chúng ta không được để bọn họ nhìn thấy. Emily và Pegasus đã mất tích. Tại sao chúng ta lại nộp mạng dễ dàng như thế được?”
Nỗi lo lắng của Paelen bỗng chuyển thành cơn giận dữ. “Emily không mất tích!” Cậu quát ầm lên. “Chúng ta phải quay lại và tìm họ!”
“Paelen, bình tĩnh đi,” thần Cupid ra lệnh. “Chúng ta sẽ tìm. Nhưng chúng ta không được để bị phát hiện. Giờ là lúc chúng ta phải kín đáo. Một lần trong đời thôi, hãy tin ta. Ta nhiều tuổi hơn ngươi và ta biết mình đang làm gì.”
Paelen quá sợ hãi để biết phải làm gì. Ông Steve đang bị thương, Joel đã chết và giờ lại chuyện này nữa. Nó vượt ra khỏi tất cả những gì cậu đã từng đối mặt.
Chiếc xe tiếp tục đi qua nhà hàng Táo Đỏ và dọc theo con đường. Thần Cupid ra lệnh cho đặc vụ T đi vào bãi đậu xe để không của một trạm xăng đã đóng cửa. Paelen nhẹ nhàng đặt đầu ông Steve xuống ghế sau rồi thận trọng bước xuống xe.
“Được rồi,” thần Cupid nói. “Chúng ta có hai lựa chọn. Ta có thể quay về Olympus tìm sự giúp đỡ...”
“Không!” Paelen vừa ngắt lời vừa đẩy thần Cupid một cách thô bạo. “Ngươi không được bỏ về Olympus, đồ hèn nhát kia! Emily và Pegasus đang bị chôn vùi. Họ cần chúng ta giúp họ thoát ra khỏi đó trước khi bọn CRU tìm được họ.”
Đôi cánh phía dưới chiếc áo choàng động đậy khi thần đứng thẳng lên và bước tới gần Paelen. Rướn người lên cao, đôi mắt ánh lên sự giận dữ. “Ta không phải là kẻ hèn nhát!” Thần quát “Ngươi không thể tin là ta có thể quan tâm đến Emily và Pegasus đến thế sao? Rằng ta sẽ bỏ rơi họ lúc họ đang cần giúp đỡ à? Ta thực sự quan tâm đấy Paelen. Và ta sẽ không bỏ mặc họ cho bọn CRU định đoạt đâu. Ta đang nói rằng ta có thể bay về Olympus nhờ sự giúp đỡ, hoặc cả hai chúng ta ra kia để tự tìm Emily. Ta đang định gợi ý rằng chúng ta ở lại và tự làm việc đó.”
Paelen ngạc nhiên đến im lặng trước sự bùng nổ của thần Cupid. Suốt những năm biết thần, cậu chưa bao giờ thấy thần giận dữ như vậy cả. “Tôi xin lỗi, Cupid. Tôi đã không công bằng. Anh không phải kẻ hèn nhát. Anh đã làm tất cả những gì mà bọn tôi yêu cầu, thậm chí việc đó khiến anh bị tổn thương, Paelen nhìn sang đặc vụ T và thấy đôi mắt đờ đẫn đang dõi theo thần Cupid. “Chúng tôi đã không thể vượt qua đến tận lúc này nếu không có anh. Nhưng mất đi Joel và giờ nhìn thấy nhà hàng Táo Đỏ rồi biết rằng Emily và Pegasus đang ở trong đó, tôi thực sự không nghĩ được gì sáng suốt cả.”
Thần Cupid điềm tĩnh nói. “Ta biết ta đã luôn không thể hiện được bản thân với cậu và những người khác. Và đúng, có thể ta đã đến đây vì mục đích thoát khỏi bọn Nirad cũng như để giúp đỡ Emily. Nhưng hãy tin ta, Paelen, ta thực sự muốn giúp. Giờ thì hãy chắc chắn rằng chú Steve được an toàn, và rồi chúng ta sẽ đi bộ trở lại nhà hàng Táo Đỏ để tìm Emily và Pegasus.”
Họ xem xét tình hình của ông Steve trên ghế sau. Ông vẫn bất tỉnh nhưng máu đã ngừng chảy và ông đang thở bình thường. Khi đã đặt cho ông nằm thoải mái nhất có thể, họ bắt đầu quay trở lại nhà hàng Táo Đỏ.
Lúc này tuyết đang rơi rất nhiều. Những bông tuyết dày đặc bám trên tóc và vai họ, che khuất tầm nhìn khiến họ chỉ thấy được phía trước vài mét. Men theo rặng cây san sát nhau phía sau trạm dừng chân rộng lớn, họ vào khu vực trạm dừng chân.
Một trong những điều đầu tiên họ chú ý là đặc vụ O đang giám sát cuộc tìm kiếm. Hắn đang bước đi bằng hai chiếc nạng và đôi chân quấn đầy những miếng băng dày. Nhưng cho dù bị thương và rõ ràng là đau đớn, hẳn vẫn đủ khỏe mạnh để quát tháo ra lệnh cho những người đang làm việc trong khu vực - yêu cầu họ không được ngừng lại cho đến khi tìm thấy Emily.
“Bọn chúng vẫn chưa tìm được cô ấy,” Paelen nói một cách nhẹ lòng. “Vẫn còn hy vọng.”
Đôi mắt cậu rà quét khắp nơi. Đây là một sự phá hủy hoàn toàn. “Có chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?” Cậu hỏi với giọng thì thầm. “Có khi nào lại do nước mắt của Emily không?”
Họ im lặng quan sát trong sự choáng váng khi một số người xuất hiện từ đống đổ nát. Bọn họ đang gắng sức khiêng một cái cáng nặng nề. Một tấm vải che phủ toàn bộ cái xác. Nhưng khi những người đàn ông di chuyển để đưa cái cáng lên xe, một cánh tay từ trong lớp vải phủ rơi xuống. Nó màu cẩm thạch xám.
“Bọn Nirad!” Thần Cupid thì thầm. “Trong lúc chúng ta ra ngoài, bọn Nirad đã tấn công nơi trú ẩn của chúng ta!”
“Sao lại có thể như thế?” Paelen hỏi. “Những dấu vết của bọn Nirad tại cơ sở của CRU cho thấy chúng đang tiến sâu vào trong rừng. Làm cách nào mà chúng có thể đến đây trước chúng ta chứ?”
Thần Cupid nhún vai. “Chúng không thể. Nhưng nếu đó không phải là bọn Nirad tại cơ sở thì...”
“Vậy là còn có nhiều bọn hơn nữa ở thế giới này,” Paelen kết luận.
Tập trung vào đống đổ nát, Paelen, thần Cupid và đặc vụ T rón rén tiến đến gần hơn để tìm bất cứ dấu vết nào của Emily hoặc Pegasus. Nhóm đặc vụ CRU và người của quân đội tỏa ra khắp khu vực và tìm kiếm trong đống đổ nát. Nhưng không hề có bất cứ dấu vết nào những người bạn thân của họ cả.
Một lát sau một chiếc cáng khác được khiêng ra khỏi đống gạch đang âm ỉ cháy. Qua khổ người, Paelen và thần Cupid có thể thấy đó là một tên Nirad nữa. Nhưng nó khác. Cái xác nằm dưới tấm vải phủ cụt đến hông. Rồi lại một cái cáng thứ ba nữa xuất hiện, với hình dạng khác thường tương tự. Mấy người khiêng chiếc cáng bị trượt chân trên nền tuyết và ngã ra. Lúc họ lăn ra đất, cái xác rơi khỏi cáng, lộ ra đôi chân và phần dưới của cơ thể.
Paelen chỉ. “Nhìn vết cắt kìa. Nó đốt cháy.”
“Emily có thể đã giết bọn Nirad,” thần Cupid đăm chiêu. “Không nghi ngờ gì nữa bọn chúng đuổi theo cô bé. Nếu chúng biết cô ấy và Pegasus có thể giết được mình, chúng sẽ phải bắt được họ trước rồi mới hoàn thành việc tấn công Olympus.”
“Hoặc tấn công thế giới này,” Paelen nói thêm. Khi cậu nhìn quanh đống gạch vụn, cậu lắc đầu. “Chúng ta đã thấy những tên Nirad được lôi ra khỏi đó, nhưng những người khác đâu rồi?”
“Biết đâu hắn có thể nói cho chúng ta biết?”
Đặc vụ T vừa gợi ý giúp vừa chỉ về phía một cái cáng khác được đưa ra. Không giống những tên trước đó, người nằm trên cáng không bị che hết toàn bộ. Người ấy được bọc trong một cái chăn. Khuôn mặt bị bỏng nặng, nhưng vẫn còn sống và kêu gào ầm ĩ.
“Earl!” Paelen nói. “Chúng ta phải có được ông ta. Ông ấy có thể nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.”
Họ thấy Earl được đưa vào trong một chiếc xe cứu thương. Thần Cupid quay lại bảo đặc vụ T. “Họ sẽ đưa ông ta đi đâu?”
Đặc vụ T mỉm cười rạng rỡ, biết ơn vì được góp phần. “Họ không thể đưa ông ta quay lại căn cứ được sau những gì bọn Nirad đã làm ở đó. Nếu là tôi, tôi sẽ cho bảo vệ một bệnh viện nào đó, rồi đưa ông ta đến.”
Paelen hiểu rằng nếu CRU mà đưa được Earl đi thì họ sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra với Emily và Pegasus. Cậu nhìn thần Cupid. “Chúng ta phải ngăn chúng lại.”
“Bằng cách nào?” Thần Cupid hỏi. “Cả khu vực này đều bị phong tỏa bởi bọn đặc vụ. Chúng ta sẽ bị bắt trước khi đến được gần ông ấy.”
“Nếu việc đó khiến ngài hài lòng, tôi có thể làm được,” Đặc vụ T đề nghị. “Họ biết tôi và sẽ không nghi ngờ rằng tôi đang làm việc đó cho ngài. Tôi có thể lấy chiếc xe cứu thương và chúng ta sẽ đi từ đây.”
Paelen nhìn thần Cupid. “Chúng ta không được lựa chọn. Nếu hắn muốn làm thế, hãy để hắn thử xem.”
Thần Cupid quay lại tên tù nhân. “Được, nếu ngươi có thể làm việc đó thì ta sẽ rất hài lòng. Hãy đi bảo vệ chiếc xe đi. Khi nào lấy được nó, hãy đến chỗ chúng ta đã để xe lại. Paelen và ta sẽ đợi ngươi ở đó.”
Khuôn mặt của đặc vụ T rạng rỡ hẳn, hắn đứng đó sốt sắng nghe lệnh của thần Cupid. “Tôi sẽ làm mọi điều vì ngài, thưa thần Cupid.”
Thần Cupid lùi lại khi tên đặc vụ thể hiện sự tôn sùng bất diệt của mình. Từ chỗ nấp, họ quan sát sự thay đổi cử chỉ của đặc vụ T. Hắn đứng thẳng lưng và bước đi một cách ngạo mạn đúng kiểu trước đây họ đã từng thấy. Hắn lớn tiếng ra lệnh khi đến cho đám đặc vụ đang đứng bên cạnh chiếc xe cứu thương chở Earl.
Họ có thể nghe thấy hắn yêu cầu chúng báo cáo đầy đủ. Cả Paelen và thần Cupid đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy những tên kia báo cáo rằng không có dấu vết gì của cô gái hay con ngựa trong đống đổ nát cả. Chỉ có mấy cái xác của bọn Nirad, hai đặc vụ CRU bị chết và một người đàn ông còn sống sót.
Đặc vụ T ra lệnh cho chúng quay trở lại làm nhiệm vụ tại căn nhà bị sập. Một mình với chiếc xe cứu thương, hắn đóng cửa sau và lao về phía trước rồi trèo vào ghế lái. Một lát sau, chiếc xe cứu thương khởi động. Đặc vụ T vào số và bắt đầu lái chiếc xe ra khỏi khu vực.
“Chúng ta phải đi thôi,” thần Cupid vừa nói vừa đứng dậy và kéo tay áo của Paelen. “Chúng ta không nên để đặc vụ T đợi ở đó lâu. Hắn có thể cố quay lại để tìm ta đấy.”
Xe cứu thương đang đợi họ bên cạnh chiếc xe đen khi họ rời khỏi rặng cây. Đặc vụ T đang đứng ở cửa sau nhún nhảy một cách thích thú.
“Tôi đã nói với ngài là tôi có thể làm được mà!” Hắn nói như thể một đứa trẻ tràn đầy hy vọng đang chờ đợi được khen ngợi. “Tôi đã làm tốt chứ ạ?”
“Đúng,” thần Cupid đáp. “Ngươi đã làm rất tốt.”
Họ mở cửa xe cứu thương và ngay lập tức ngửi thấy mùi khói bốc lên từ người của Earl. Khuôn mặt trầy lên những vết bỏng và ông ấy rên lên khe khẽ.
“Earl,” Paelen khẽ gọi khi cậu trèo vào trong xe và đến bên cạnh cáng, “bọn tôi đây, Paelen và Cupid. Ông có nghe thấy tôi nói không?”
Đôi mắt của Earl hấp hé mở và ông quay lại nhìn Paelen. “Tạ ơn Chúa, đúng là cậu rồi,” ông nói yếu ớt.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Bọn quái vật đến. Bọn chúng có bốn cánh tay to lớn, bọn Nirad gì đó. Chúng tấn công chúng tôi.”
“Emily và Pegasus còn ở trong căn nhà bị sập đó không?” Thần Cupid hỏi.
Earl khẽ lắc đầu và rên lên vì cử động. “Không,” ông nuốt khan. “Tôi nhìn thấy chúng đưa họ đi ngay sau khi trần nhà sụp xuống.”
Paelen rủa một tiếng. Rồi cậu ngập ngừng hỏi, “Emily còn sống không?”
Earl ngừng lại lấy hơi. Ông lắc đầu. “Không. Lúc đầu thì không. Khi mái nhà bốc cháy sập xuống, cô bé đã bị vùi sâu trong đó. Tên Nirad màu cam đã đào bới để lôi cô ấy ra. Nó bắt đầu rống lên điên dại khi đưa được cô ấy ra ngoài, như thể nó đang khóc thương hay thế nào đó. Tôi nói cho cậu nghe, Emily so với nó chẳng đáng kể gì, chỉ như một con búp bê bằng vải nhỏ bé trong cánh tay to lớn của nó mà thôi, toàn thân bốc cháy và giập nát. Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã chết. Nhưng rồi cô ấy bắt đầu sáng rực lên - cậu biết không, giống hệt lúc tôi bắn cô ấy. Ngay tại đó, tận tay của tên Nirad. Sau vài phút, cô ấy cử động. Rồi những tên khác tìm thấy Pegasus và giúp nó di chuyển. Chúng bỏ mặc tôi chết ở đó.”
Paelen nhìn thần Cupid. “Một tên Nirad màu cam ư? Chúng tôi chỉ mới nhìn thấy những tên màu xám thôi.” Cậu nhìn Earl. “Tên Nirad màu cam này, có phải là thủ lĩnh của chúng không?”
Earl ho và nhăn mặt lại vì đau đớn. “Không chắc. Khi chúng mới đến đây, có một con lợn lòi to lớn với đôi cánh...”
“Một con lợn lòi có cánh hả? Ông chắc chứ?” Paelen hỏi.
Khi Earl gật đầu, thần Cupid rủa thầm. “Đó là Chrysaor! Hắn đang làm gì ở đây vậy?”
“Không thể như thế,” Paelen đáp. “Hắn sẽ không phản bội chúng ta. Không thể đi theo bọn Nirad được.” Cậu hướng về Earl. “Đôi cánh của con lợn đó cũng màu nâu như toàn bộ có thể nó phải không? Chúng kéo dài qua mông của nó phải không?”
Earl gật đầu. “Đúng là nó đấy. Cho dù nó là gì thì Pegasus không thích nó một chút nào cả. Bọn chúng bắt đầu đánh nhau bằng tất cả sức lực mình có. Tôi không thể nhìn thấy nhiều vì một tên Nirad giữ chặt lấy tôi. Tên khốn đó gần như bẻ gãy hết xương của tôi và suýt nữa thì siết tôi đến chết. Emily đã cố gắng giúp, nhưng cô ấy mất kiểm soát ngọn lửa. Rồi mái nhà sập xuống.” Earl bắt đầu ho. Khi cơn ho chấm dứt, ông hỏi, “Các cậu biết con lợn lòi đó sao?”
“Chrysaor là anh em sinh đôi của Pegasus,” Paelen thì thầm, chìm đắm trong suy nghĩ.
Đôi mí mắt cháy sém của Earl bật mở. “Pegasus có anh em sinh đôi là một con lợn lòi ư?”
Paelen gật đầu. “Bọn họ đã đánh nhau gần như suốt cả cuộc đời. Bây giờ có vẻ như Chrysaor đã về phe bọn Nirad để chống lại Olympus.”
“Nhưng hắn muốn gì ở Emily chứ?” Thần Cupid lớn tiếng hỏi.
Paelen nhún vai. “Tôi không biết chắc, nhưng nó làm tôi thấy lo sợ. Emily là nguồn năng lượng của tất cả chúng ta. Bất kể ai nắm giữ được cô ấy đều có thể điều khiển được Olympus.”
Earl lại bắt đầu ho.
“Ông cần giúp đỡ,” Paelen đáp. “Cả chú Steve cũng vậy.”
Đặc vụ T cuối cùng lên tiếng. “Nếu các người không muốn bị bắt, các người không thể đưa bất cứ ai trong hai người họ vào bệnh viện được. Một khi họ nhận ra Earl đã biến mất, bọn họ sẽ tìm kiếm bệnh viện đầu tiên.”
“Vậy chúng ta có thể làm gì được đây?” Paelen hỏi.
“Cứ kệ tôi,” Earl yếu ớt nói. “Hãy đuổi theo Emily và Pegasus đi.”
“Ông sẽ chết nếu bọn tôi đứng lại đây,” thần Cupid nói. “Thường thì, nếu ông là con người, ta sẽ chẳng bận tâm. Nhưng Emily thì có đấy. Thế nên bỏ mặc ông và cha cô ấy lại đây không phải là sự lựa chọn.”
Họ đưa Steve vào xe cứu thương bên cạnh Earl. Đặc vụ T chứng tỏ khả năng sơ cứu quý giá của mình. Với bộ dụng cụ cứu thương, hắn có theo chữa trị cho hai người đàn ông kia. Earl vẫn còn đủ tỉnh táo để chỉ cho họ một nơi ẩn nấp an toàn.
Ông và mấy người bạn có một căn nhà gỗ nhỏ để đi săn trên núi.
Đặc vụ T tắt thiết bị theo dõi trong xe cứu thương để đảm bảo rằng họ không bị bám theo rồi lái xe lên núi.
Đúng như Earl đã hứa, họ tìm thấy một căn nhà nhỏ để đi săn nằm ẩn sâu dưới những rặng cây. Nó được bao phủ bởi lớp tuyết nguyên vẹn và là nơi hẻo lánh giúp bảo vệ họ khỏi đám CRU phía dưới Tuxedo.
Khi họ đã đưa Steve và Earl vào trong nhà một cách an toàn, thần Cupid và Paelen nhóm một đống lửa lớn để sưởi ấm. Earl vẫn nằm trên cáng, khẽ rên rỉ.
“Ông ấy thế nào rồi”, thần Cupid hỏi.
Đặc vụ T cười toe toét rồi nói, “Không tốt lắm. Ông ấy cần bác sĩ. Ông Jacob nằm trên ghế sofa đằng kia cũng vậy. Viên đạn bắn xuyên qua người ông ấy nhưng tôi không biết nó đã làm tổn thương bộ phận nào. Ông ấy có thể đang bị chảy máu trong.”
“Nếu ông ấy cần bác sĩ, ông ấy sẽ có,” Paelen tự tin đáp. Sau đó cậu cau mày. “Bác sĩ gì và tôi có thể tìm thấy một người ở đâu?”
Earl cố gắng nói cho họ rằng ông biết một vị bác sĩ mà họ có thể tin tưởng. Ông đưa cho đặc vụ T số điện thoại trước khi lại rơi vào hôn mê.
Paelen đứng thẳng lên rồi nhìn quanh căn nhà nhỏ và hai người đàn ông đang bị thương. Trong đời cậu chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng đến thế. Cậu đang ở trong một thế giới xa lạ, đầy thù địch mà không biết mọi thứ vận hành ra sao. Một trong hai người bạn thân nhất của cậu đã chết, người kia thì đang mất tích. Đám đặc vụ CRU một lần nữa lại săn đuổi họ và mọi việc đều đã thất bại.
Cậu nhìn thần Cupid. Người xứ Olympus có cánh không thể hiện nỗi sợ hay bận tâm này như cậu đang cảm thấy lúc này. Thần bình tĩnh và biết kiềm chế khi chú tâm lắng nghe những chỉ dẫn của đặc vụ T về việc làm thế nào để liên lạc với vị bác sĩ. Bất chấp mọi điều trước đây cậu đã từng cảm nhận về thần Cupid, Paelen đã bắt đầu thấy tôn trọng vị thần này.
“Vậy chúng ta có thể tìm thấy cái thứ mà gọi là điện thoại ấy ở chỗ nào?” Thần Cupid hỏi.
Tên đặc vụ CRU nhún vai tỏ ra rất lấy làm tiếc. “Quanh đây không còn nhiều điện thoại bàn như trước nữa. Ngày nay ai cũng có một chiếc điện thoại di động. Tôi rất xin lỗi, thần Cupid, nhưng điện thoại của tôi đã bỏ lại nhà hàng Táo Đỏ rồi.”
Tên đặc vụ nhìn như thể sắp khóc đến nơi. Cuối cùng hắn nói. “Tuy nhiên chúng ta có thể có một cái ở trong thị trấn. Vấn đề là, lúc này nhóm đặc vụ kia đã tỏa ra để tìm tôi và chiếc xe cứu thương rồi.”
Thần Cupid gật đầu. “Ngươi sẽ không quay về thị trấn. Ta sẽ làm việc đó.”
“Không phải đi một mình,” Paelen nói. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ của căn nhà gỗ. “Trời sắp tối rồi. Nếu anh có thể đưa tôi đi thì chúng ta có thể bay về cùng nhau. Đôi xăng đan của tôi cũng để lại nhà hàng Táo Đỏ rồi. Tôi muốn xem có lấy lại được không nếu bọn chúng chưa phát hiện ra. Sau đó chúng ta có thể sử dụng điện thoại để gọi bác sĩ.”
Thần Cupid nhìn như thể thần đang chuẩn bị phản đối nhưng sau đó lại im lặng. “Ta sẽ mang cậu theo,” thần khẽ nói. “Khi trời tối, chúng ta sẽ đi.”
Trong lúc đợi mặt trời lặn, Paelen xem xét căn nhà nhỏ bé dùng để đi săn. Trong bếp, Paelen tìm được một ít đồ ăn khô và đóng hộp, nhưng có rất ít đường hay những thức ăn khác cho người xứ Olympus. Cả cậu và thần Cupid từ sáng hôm qua đến giờ đều chưa ăn gì và cậu đang cảm thấy sức lực của mình bắt đầu suy giảm.
Trong phòng ngủ có một chiếc tủ nhỏ với quần áo rét có thể giúp họ trà trộn vào những người dân địa phương. Paelen mang một bộ quay trở lại gian chính. Cậu bắt đầu kiểm tra kỹ các túi trên bộ comple của tên đặc vụ CRU cậu đang mặc và cả những chiếc áo khác. Cậu chẳng tìm thấy thứ gì cả. Cậu nhìn thần Cupid và đặc vụ T. “Hai người có tiền không?”
Thần Cupid chẳng tìm được xu nào. Nhưng đặc vụ T vẫn đang mặc bộ quần áo của Joel từ sáng hôm qua và tìm được gần năm mươi đô la còn lại từ phần thưởng chiến thắng cuộc thi hóa trang. Hắn hăm hở đưa nó cho thần Cupid.
Paelen đáp, “Tôi tin là chúng ta cũng nên mua thêm một ít thức ăn nữa. Ở đây có rất nhiều đồ cho những con người kia, nhưng chẳng có gì cho chúng ta cả. Tôi không biết anh thế nào chứ tôi thì sắp chết đói rồi và đang yếu dần đi đây.”
Thần Cupid gật đầu. “Ta cũng vậy.” Thần bước đến bên cửa sổ. “Bên ngoài tối rồi. Chúng ta nên thay quần áo và đi thôi.”
Cuối cùng tuyết cũng thưa dần và những đám mây đã tan đi khi bầu trời đêm lạnh lẽo đầy ánh sao trong trẻo xuất hiện. Lúc họ chuẩn bị rời đi họ phát hiện ra việc yêu cầu đặc vụ T ở lại hóa ra lại khó khăn hơn nhiều so với mong đợi của mình. Hắn theo họ ra ngoài trời tuyết và van xin thần Cupid đưa hắn đi cùng. Nước mắt dâng đầy trong đôi mắt của tên đặc vụ khi họ từ chối hắn.
Paelen thấy thông cảm hơn cho đặc vụ T. Hắn không còn chút phong độ nào nữa. Giờ Paelen đã hiểu tại sao thần Cupid trước đây lại miễn cưỡng dùng năng lượng với bọn họ đến thế.
“Bọn ta sẽ không đi lâu đâu, ta hứa đấy,” Paelen nhẹ nhàng trấn an hắn. “Và ta chắc rằng nếu ngươi ở lại đây với chú Steve và Earl và hết sức giúp đỡ họ thì Cupid sẽ vô cùng hài lòng đấy.”
Paelen nhìn thần Cupid. “Điều đó sẽ làm anh vui lòng, phải không nào?”
Thần Cupid thở dài và cúi đầu. “Đúng vậy, ta sẽ rất hạnh phúc nếu ngươi làm điều đó vì ta.”
Câu nói đó dường như đã xoa dịu được tên đặc vụ mau nước mắt. Hắn sụt sịt và mỉm cười buồn bã. “Tôi sẽ làm, chỉ vì ngài thôi. Ngài sẽ rất tự hào về tôi. Chỉ cần ngài hứa sẽ trở về an toàn.”
“Chúng ta sẽ về,” Paelen hứa.
Sau khi tên đặc vụ quay trở và nhà, thần Cupid lắc đầu. “Ta đã hủy hoại hắn. Tra tấn những tên đặc vụ có lẽ còn nhân đạo hơn là sử dụng bùa mê của ta. Hắn chẳng còn lại gì nữa cả.”
“Anh làm điều đó là vì Emily mà,” Paelen nói. “Cô ấy sẽ không bao giờ cho phép chúng ta làm đau bọn họ đâu. Tôi chắc rằng sau khi xong việc, chúng ta sẽ tìm ra cách để hắn phục hồi.”
Thần Cupid tỏ ra nghi ngại khi ra khỏi căn nhà. Tuyết ngập đến mắt cá chân và đông cứng lại. Họ cần phải tìm một chỗ trống đủ để thần Cupid có thể xoải cánh và lấy đà vì thần phải mang theo sức nặng của Paelen nữa.
Rốt cuộc thì họ cũng tìm được một chỗ hoàn hảo không xa căn nhà. Thần Cupid nâng Paelen lên bằng hai cánh tay của mình và bay vào bầu trời đêm giá lạnh.
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus