Số lần đọc/download: 7107 / 430
Cập nhật: 2015-06-23 16:25:23 +0700
Chương 15 - Oxford thương yêu
F
ernando vẫn thường gửi sách về nhà cho Kim và nghiêm khắc bảo cô ráng đọc hết, anh đã bỏ công chọn rất kỹ về những kiến thức cần thiết mà cô cần trau dồi. Kim hay tỏ vẻ trách Fernando quá lý trí, lẽ ra “chồng chưa cưới” nên tặng cô nữ trang hay đồ lót thì hợp lý hơn. “Em tưởng em giỏi rồi sao?- Fernando luôn nhắc đi nhắc lại- Phải luôn đọc sách để cập nhật kiến thức. Em đọc xong cuốn sách nào phải tóm tắt lại còn hai mươi trang rồi gửi email báo cáo cho anh!”. Bao nhiêu thời gian rỗi Kim phải cắm cúi toàn đọc sách để “trả bài” cho Fernando theo một thời gian nhất định anh đề ra. Cô trêu anh bày ra cái trò này để làm cô không còn thời giờ “ăn chơi” nữa. tuy không còn sợ Fernando đến mức run rẩy như hổi mới qua Oxford học, Kim vẫn cố tôn trọng những “luật lệ” anh đề ra, cô nghĩ anh cũng chỉ muốn tốt cho sự nghiệp của mình. Và Kim biết, Fernando luôn có một cái “uy” nào đó khiến cô không thể không nghe theo. Kim cố tự động viên mình vượt tiếp những ngày tháng ở Oxford chờ Fernando quay lại. Dần dần cô thấy công việc ở văn phòng giáo sư Portlock đã trở nên quen thuộc và rồi với kinh nghiệm có được, tất cả sẽ trở nên nhàm chán. David Wilson đã bảo vệ thành công luận án Tiến sĩ. Anh thôi không làm trợ lý chính cho giáo sư Portlock nữa. Một anh chàng cao ráo, trông thân thiện đến từ Bỉ thế chỗ David. Kim vừa buồn vì xa anh vừa thấy thoải mái không phải đối diện “người đến sau” mỗi ngày. Hôm David tạm biệt Kim để lên Luân Đôn làm quản lý cho một tổ chức tài chính quốc tế, anh chân thành chúc cô sớm quay về Việt Nam để có điều kiện làm việc trong doanh nghiệp “Dĩ nhiên là điều đó không làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của em- David lúng túng- Anh luôn mong em được hạnh phúc”. Kim cũng nhìn vào mắt David, cầu chúc anh luôn giữ được nụ cười trên môi và sẽ gặp được một nửa của mình. Cô để tay mình thật lâu trong đôi bàn tay mềm mại và ấm nóng của anh.
So với thời học Cao học với những áp lực nặng nề về điểm số và khối lượng kiến thức nhận được dồn dập, thời gian này Kim thấy công việc rất nhẹ nhàng, không một chút thử thách. Cô biết một người nước ngoài như mình dù tốt nghiệp Cao học ở Oxford cũng không dễ dàng xin được một việc quan trọng trong doanh nghiệp lớn bên đây. Cô sẽ không đủ kinh nghiệm đê được làm manager, còn làm nhân viên thường chẳng ai dại mướn Thạc sĩ. Fernando đôi khi dò hỏi: “Em có muốn sang Mỹ học một khoá ngắn hạn nào đó để thay đổi không khí và ở gần anh không?”. Ngại cái ồn ào của New York, Kim từ chối: “Em quyến luyến Oxford quá, ở đây yên tĩnh và cổ kính quen rồi. Tuy công việc có nhàm chán nhưng em được lãnh lương. Qua Mỹ, em ở không cho anh nuôi sao? Vả lại ở Oxford em có nhiều kỷ niệm vơi anh hơn!”. Fernando không thích năn nỉ nhưng anh có vẻ dỗi: “Em thích sống ở nơi có nhiều kỷ niệm với anh hơn là sống chung với anh hả? Chắc em muốn nói kỷ niệm với David hay Mauricio chứ gì?”
Có lần Kim tình cờ thấy Mauricio ở khu phố cổ. Anh thoáng trộm nhìn cô nhưng rồi lại lơ đi không chào. Kim vui mừng muốn đến trò chuyện nhưng thái độ “gặp nhau làm ngơ” của Mauricio làm cô cụt hứng. Kim biết Mauricio đã hoàn thành khoá học Cao học và xin ở lại Anh đi làm thay vì quay về Chile. Anh lên Luân Đôn rồi thỉnh thoảng thấy xuất hiện ở Oxford. Kim nghe mấy người quen trong khu học xá cho hay hình như hiện nay Mauricio đang yêu một cô châu Á. Kim tự hỏi lẽ nào anh cố tình tìm cho mình một cô da vàng.
Fernando không muốn Kim sang New York thăm mình nữa với lý do: “Em mà qua nhà anh rồi lúc về anh chỉ thấy toàn hình ảnh của em ở khắp nơi, nhớ không chịu nổi!”. Những kỳ nghỉ trong năm anh bay về Oxford với cô, hai người thường cùng nhau đi lang thang trong những con đường cổ kính rồi âu yếm chăm sóc nhau bằng những màn nấu ăn của mình. Kim giờ đã tiến bộ trong chuyện bếp núc đến mức Fernando tưởng mình nằm mơ khi nhớ lại thời cô đầu bù tóc rối đứng chiên khoai tây rồi chấm mút với cả hộp sốt cà trong khu học xá mà cô gọi là “fish and chips”.
Thỉnh thoảng họ tranh thủ về Lisbon thăm gia đình Fernando. Con mèo Lousiana hình như biết Kim hăm lột da nên đang lúc Fernando nựng nịu mà thấy cô đến, tự động nó nhảy ra khỏi đùi anh bỏ đi. Những lần như vậy, Kim thấy ngượng ngùng, nghĩ mình nhỏ nhen đến mức ghen với con mèo làm nó còn cảm nhận được. Fernando phải vừa an ủi, vừa trêu chọc cô: “Ở nhà này nó chỉ thích mình anh, tại anh là người đem nó về nuôi. Nó bị bỏ rơi trong cái thùng để tên Lousiana ở góc đường. Thôi em đừng ghét nó nữa!”.
Đôi khi nằm trong căn phòng nhỏ treo đầy hình ảnh của Fernando cùng bạn bè ở Lisbon ngày trước, Kim vẫn thường dò hỏi anh về những mối tình cũ. Fernando cười ngất: “Mấy cô đó không ghen vơi em thì thôi! Em là mối tình cuối của anh rồi còn muốn gì nữa?”. Cha Fernando giờ đã chịu nói chuyện với Kim, tuy không liến thoắng như mẹ anh nhưng cũng đủ làm Kim cảm động với những cử chỉ chăm sóc thân thương. Fernando nói ngày trước cha anh cũng nói vừa đủ như anh bây giờ, về sau chắc oải mẹ anh nói nhiều quá nên ông “cấm khẩu” được chừng nào tốt chừng đó. “Em coi chừng mai mốt anh cũng như vậy nếu em làm anh chán nghe em nói!”. Kim có vẻ sợ lời đe doạ này của Fernando nên cô không dám đề nghị anh lại về Việt Nam với mình. Thậm chí khi Fernando gần hết thời hạn công tác bên New York và đã bắt đầu hồi hộp bàn đến chuyện đám cưới, anh cũng chỉ nói sẽ tổ chức ở Oxford, nơi hai người yêu nhau và ở Lisbon, nơi sinh sống của gia đình chú rể. Kim do dự mãi cũng không dám mở lời gợi ý với Fernando sẽ làm đám cưới ở Việt Nam, cho đến khi mẹ cô gọi điện sang nhắc nhở: “Chừng nào tụi con về để mẹ còn đặt nhà hàng và lo mời khách khứa?”. Kim mới phát hoảng, e ngại báo cho Fernando biết lúc anh đã dọn nhà ở New York về Oxford chuẩn bị giai đoạn báo cáo kết thúc dự án hợp tác.
- Sao!- Fernando nhìn Kim cười giễu cợt- Mẹ em hết xấu hổ vì con gái yêu lấy phải quái vật rồi hả? Mẹ em dám mời khách khứa nữa sao? Anh tưởng giấu được chừng nào tốt chừng đó chứ! - Mẹ em đòi mời đến bốn trăm khách đó!- Kim nhăn mặt trước để khỏi phải nghe Fernando la lên kinh ngạc.
- Trời ơi! Lúc thì không thèm mời lấy một người, giờ tự nhiên khoe khoang chi dữ vậy? Anh không chịu xuất hiện trước từng đó người đâu! Anh vẫn còn mặc cảm lắm! “Cóc nhái” mà đòi ăn thịt “thiên nga”! Kim khổ sở:
- Thôi mà! Tại khi đó mẹ em “sốc” quá! Em tên Thiên Kim, là đứa con của sự hiền thục đoan trang, của lễ giáo gia phong, con vàng con bạc của mẹ em. Đâu có ngờ tưởng em ngoan vậy mà dám có bồ Tây, lại còn dám dẫn về đòi cưới nữa!
- Chồng Tây thì có gì khác chồng Việt Nam?- Cho mãi đến giờ Fernando vẫn không ngừng thắc mắc- Sao người Việt Nam “phân biệt chủng tộc” quá vậy? - Vì có chồng Tây thì cầm chắc… đã quan hệ trước hôn nhân rồi. Đối với gia đình nghiêm khắc như em thì chuyện này khó chấp nhận. Rồi nếu lấy chồng Tây, chắc mẹ em sợ- Kim ngập ngừng- sợ rằng….. chồng Tây sẽ đòi hỏi “chuyện đó” nhiều lắm, e con gái mình chịu không nổi!
Fernando ôm bụng cười:
- Lạy Chúa tôi! Ai mà đồn ẩu quá vậy nè! Sao em không nói cho mẹ biết toàn là em rượt anh thôi!
Trêu xong biết chắc thế nào Kim cũng rượt mình đập cho một phát, Fernando bỏ chạy trước. Nhà Kim vốn không lớn, lại đang chứa bao nhiêu thùng đồ của Fernando dọn từ New York về nên hai người rượt nhau vướng đồ té lăn ra. Fernando nhăn mặt để Kim đấm mình mấy cái rồi ôm ghì cô vào lòng thì thầm: “Không phải sao?”. Kim đang ngượng vùi mặt vào ngực anh không đáp. Fernando hiếm khi chủ động đề nghị chuyện ân ái. Nhưng cái vẻ tận tình chăm sóc, những nụ hôn âu yếm, ánh mắt dịu dàng và cả những câu trêu chọc đầy thương yêu của anh luôn làm Kim không chờ đợi nổi, đến mức phải luôn ở vào thế chủ động. Fernando biết kiên nhẫn và hạnh phúc đón nhận cô đang đến với mình một cách cuồng nhiệt để rồi đáp trả lại cũng cuồng nhiệt không kém. Đôi lúc anh còn đùa, để Kim phải “quyến rũ” mình một lúc rồi mới chịu “thuận tình” cho cô lôi vào cuộc. Thậm chí quá quắt hơn, thỉnh thoảng Kim phải “rượt” ông chồng sắp cưới của mình theo đúng nghĩa đen làm Fernando tự hào nhận mình quá sức gợi tình. Những lúc như thế, Kim hay đỏ mặt nhớ thời Mauricio nhận xét trông cô e dè nhưng “máu lửa” dù khi đó quả thật cô “chưa biết gì”.
Kim biết đối với phụ nữ Việt Nam thế hệ như mẹ cô thật khó có được những giây phút hoàn toàn hạnh phúc trong quan hệ vợ chồng. Ba cô luôn có vẻ rất gia trưởng và mẹ cô hẳn chỉ xem chuyện ân ái là một nghĩa vụ, thậm chí là một nghĩa vụ rất ngại thực hiện. Mẹ cô không thể tưởng tượng nổi phụ nữ được quyền chủ động trong chốn phòng thư. Càng nghĩ Kim càng thương mẹ và biết khó mà giải thích cho bà hiểu cô hạnh phúc ra sao bên Fernando. Hẳn bà nghĩ cô yêu anh chỉ vì anh hơn cô một cái đầu, có học vị và chức tước như bà đã từng yêu ba cô trước kia, để rồi nhiều lần Kim bắt gặp mẹ cô đang khóc thầm và chịu đựng sự ích kỷ từ người chồng danh giá của mình.
- Anh ráng chiều mẹ em đi!- Kim nhỏ giọng năn nỉ- Mẹ em chỉ sống vì niềm tự hào con cái. Về Việt Nam lần nữa làm đám cưới cho mẹ em cũng được khoe với mọi người em có chồng cưới hỏi đàng hoàng.
Fernando thẳng thắn:
- Nhưng lần này cha mẹ anh không về được đâu! Ấn tượng lần trước không được hay lắm!
- Không sao, miễn có chú rể là được!- Kim dễ dãi- Anh thu xếp công việc về với em nhé!
- Thôi được rồi- Fernando nhìn vẻ mặt nài nỉ của Kim, nhượng bộ- Anh chịu về Việt Nam làm đám cưới, nhưng nếu anh còn nhìn thấy một giọt nước mắt nào của mẹ em nữa thì anh bỏ về đây liền, không thèm ở lại Việt Nam làm việc đâu!
Kim ngơ ngác nhìn Fernando đang tỉnh bơ nhìn cô cười rất cao ngạo:
- Sao? Anh sẽ sang Việt Nam làm việc hả?
- Anh xin được việc làm rồi- Fernando thông báo tiếp- trong tập đoàn máy tính I của Mỹ có chi nhánh ở Sài Gòn! Anh làm giám đốc tài chính, nhiệm kỳ ba năm!
Kim bán tín bán nghi:
- Thật sao? Anh có thể bỏ những nơi phát triển như Mỹ và Anh để làm việc ở Việt Nam? Anh không thấy là phí phạm lắm sao? Vì cái gì mới được chứ?
Fernando nhún vai:
- Vì cái gì hả? Anh tưởng em thông minh lắm, sao hôm này nhìn tối hù. Vì em! Vì muốn cho em có dịp chứng minh với bà mẹ "phân biệt chủng tộc" của em thấy anh không phải "loại thường"! Vì muốn cho em được làm việc trong môi trường kinh tế đang phát triển ở đó để em thỏa sức vùng vẫy. Được chưa?
Fernando nhìn Kim vẫn đang mở to mắt ra ngơ ngác. Anh phì cười vuốt tóc cô dịu dàng, nói vẫn biết cô mong về nhà và được sống ở đó như cá về với nước. Chỉ có ở Việt Nam, Kim mới có thể vào làm trong doanh nghiệp lớn và vận dụng những gì học hỏi được trong suốt bốn năm ở Oxford. Anh thì đi đâu cũng được, mỗi nước vài năm để học hỏi kinh nghiệm cũng chảng sao. "Thật ra Việt Nam đang là môi trường đầu tư hấp dẫn- Fernando kéo Kim nằm xuống gối đầu lên đùi mình- Thị trường cổ phiếu sắp nóng lên rồi, em không chịu đọc báo kinh tế gì hết! Làm giám đốc tài chính chỉ là bước đầu để anh tìm hiểu môi trường ở đó thôi. Nói chung người như anh có thể làm được nhiều chuyện "kỳ diệu" ở Việt Nam. Sắp tới anh sẽ rất cần em!". Kim nằm im không biết nói gì. Chưa bao giờ cô hỏi Fernando về công việc của anh bên Mỹ, luận án Tiến sĩ anh đã abỏ vệ nói về điều gì cô cũng không quan tâm, chảng khi nào cô đả động đến con đường sự nghiệp của anh và không nghĩ anh cần bất cứ sự hỗ trợ nào của mình. "Anh cần em làm chuyện gì chứ!- Kim nhíu mày thắc mắc- Em có biết gì đâu mà giúp anh?". Fernando lắc đầu cười: "Em sao không bỏ được cái tật tự ti của mình vậy? Anh cần............. em cho anh một khoảng không khí gia đình đầm ấm, một căn nhà chung được chăm sóc cẩn thận, và...... và những đứa con ngộ nghĩnh..... giống mẹ nó. Có như vậy anh mới không cảm thấy lạc lõng ở một đất nước xa lạ và gia đình vợ "phân biệt chủng tộc" của mình!". Kim lặng người, cô nhìn Fernando đang trông chờ ở cô một lời hứa. Kim ngồi dậy ôm chầm lấy anh rồi thì thầm trả lời: "Em nghĩ nếu muốn trả thù anh ngày xưa "đàn áp em dã man", thì đây là thời điểm thích hợp nhất! Nhưng thôi, không thể đối xử tệ với cha của con mình".
Kim và Fernando dự đính đám cưới của mình là một cuộc hành trình từ Oxford đến Lisbon rồi kết thúc tại Sài Gòn. Hai người thường nhịn cười, chép miệng than chuyện tình của mình làm giàu cho ngành hàng không rồi tự hỏi không lẽ hàng năm phải kỷ niệm ngày cưới đến ba lần. Fernando đã xin kết thúc hợp đồng ở trường Đại học Oxford, chuẩn bị về Việt Nam làm việc. Nhưng Kim còn vướng vài dự án phải hoàn thành chỗ văn phòng giáo sư Portlock nên Ferrnando phải chờ. Một tháng trời từ sáu giờ sáng cô đã phải đeo laptop ra bến xe, lên Luân Đôn làm việc trong một doanh nghiệp nhỏ. Đến tám giờ tối Kim mới mệt mỏi về đến Oxford. Sợ Fernando ở nhà một mình buồn, cô khuyên anh về Lisbon thăm gia đình. Fernando từ chối, nói không muốn xa Kim, không muốn để cô đi về một mình nữa. Anh hứa từ giờ đi đâu cũng phải hai người, bất đắc dĩ sau này phải đi công tác vài ngày thì thôi, nhưng phải cố gắng cho người kia theo "tháp tùng". Kim nhún vai có vẻ không tin vì biết Fernando luôn xem trọng sự nghiệp, tuy cô nhận ra dạo này anh tỏ thái độ nôn nóng chờ ngày đám cưới và thường nhắc đến mong muốn hai người sớm có con để tạo dựng một gia đình đầm ấm. Kim vẫn thường bật cười, trêu Fernando già mất rồi. Cô thủng thẳng nói "Em vẫn còn ham vui, anh biết mà!" rồi khoái chí nhìn anh thất vọng mà không thèm năn nỉ. Nhưng mỗi khi đi làm về đến nhà, được Fernando đón chờ cùng những nụ hôn dịu dàng, thấy anh pha sẵn nước nóng trong bồn cho cô tắm và dọn cơm tối ngồi chờ ăn chung dù đã trẽ. Kim biết mình cũng khao khát một gia đình bên nhau đề huề. Đôi khi cô đùa trông Fernando giống một ông chồng thất nghiệp ở nhà làm nội trợ, chờ vợ đi làm đem tiền về. Fernando đang rửa chén, nhún vai lạnh lùng: "Anh lam sao thất nghiệp được, không làm việc trí óc thì cũng kiếm được việc tay chân, tệ lắm thì cũng xin đi...... giúp việc nhà cho người ta. Chỉ có ở Việt Nam của em đàn ông mới bày đặt tự ái hão, bao nhiều việc nhà bắt phụ nữ gánh hết". Kim thường im lặng khi anh lên án chuyện này. Lần sang Việt Nam làm lễ đính hôn, Fernando rất lấy làm bất bình thấy đàn ông ngồi đầy trong quán nhậu còn phụ nữ hùng hục làm bao nhiêu là việc trong ngoài.
- Đáng lý mẹ em thấy em lấy anh phải mừng mới đúng chứ!- Fernando giễu cợt- Anh có để em làm gì đâu, bất quá chỉ nhờ em ủi dùm mấy cái áo cho ra vẻ đàn ông có vợ rồi!
Kim nhún vai cười:
- Ở nước em đàn ông mà làm chuyện nhà thì kỳ lắm, không ra dáng đàn ông. Đàn ông phải làm chuyện đại sự!
Fernando lại giễu cợt:
- Vậy ai làm việc nhà nếu cưới phải cô vợ như em? À, mẹ em có gửi áo dài cho em kìa, em mặc thử đi! Sao lần này quan tâm đến đám cưới của "người đẹp" và "quái vật" quá không biết!
Kim vui vẻ đi thử áo, cô bảo Fernando cũng mặc đồ Veste vào đàng hoàng đứng gần xem có xứng đôi không. Hai người mỉm cười nhìn nhau trong gương, chợt Fernando kinh ngạc kêu lên: "Sao em cao quá vậy? Anh nhớ hồi gặp lần đầu, em nhỏ xíu, đứng mới tới cổ anh thôi mà!". Kim bật cười, trêu anh chắc cả ngày ở nhà buồn quá nên không còn tỉnh táo nữa. Lúc nào cô cũng cao như vậy thôi. Fernando nhất quyết Kim đã cao lên khá nhiều, anh hỏi chiều cao của cô bao nhiêu. Kim nhún vai: "Một mét năm mươi bảy, bằng diễn viên Rees Whiterspoon, đóng phim Luật sư tóc vàng đó!". Fernando tức tốc đẩy Kim đến sát tường, làm dấu cẩn thận rồi lấy thước dây ra đo. Lần này đến phiên Kim kinh ngạc, cô thực sự đã cao đến một mét sáu mươi bốn. "Em thấy chưa!- Fernando đắc thắng kêu lên- Em cao hơn hồi mới qua Anh. Chắc tại nhờ anh bắt ăn nhiều, uống sữa mỗi ngày, tập thể thao, đi bơi thường xuyên. Thời tiết lạnh cũng là một yếu tố quan trọng làm người ta cao lên đó!". Kim bần thần không biết nói gì, cô không tin nổi mình có thể cao lên vào lúc tuổi đã hai mươi lăm. Bảy centimét đâu phải ít! Quần áo hồi mới đem qua Kim không mặc từ lâu, phần cô tròn ra, phần nhìn kiểu dáng khá "nhà quê". Có lẽ vì thế mà cô không nhận ra mình đã dần cao lên.
Fernando nhìn vẻ ngơ ngẩn của Kim, mỉm cười tự hào: "Nhờ anh hết thấy chưa! Không những anh làm em giỏi hơn mà còn đẹp ra nữa!" Rồi Fernando nháy mắt trêu: "Hèn gì dạo sau này hôn em không phải cúi xuống nhiều, đỡ mỏi cổ!". Kim không biết nói gì, đã từ lâu cô không còn tự ái vì chiều cao của mình khi Mauricio thuyết phục dù thấp vẫn có nét quyến rũ riêng và thực tế cho thấy nhiều chàng trai cao ráo vẫn dành cho Kim những ánh mắt thân thiện. Bên đây cô gặp mọi người đến từ khắp nơi, cao lớn rất nhiều mà thấp bé cũng không hiếm. Dân châu Âu chính gốc nhiều người cũng không cao, nhất là ở các nước miền Nam. Kim cũng chưa từng quan tâm bên cạnh Fernando cao một mét tám trông cô có nhỏ bé không. Cô luôn tự ti về kiến thức của mình trước anh nhưng hoàn toàn thoải nái về mặt hình thức. Nhưng dù sao giờ đột ngột nhận ra mình cao hơn đến bảy centimet, Kim vẫn thấy đây là một lợi thế từ trên trời rơi xuống. Ít ra không cảm thấy phải nhìn lên khi nói chuyện với tụi Tây như dạo mới bên Việt Nam sang. Kim nhìn Fernando đang mỉm cười tự đắc, nghĩ thật lố bịch nếu phải cảm ơn anh có công biến cô từ "vịt con xấu xí" thành "thiên nga kiều diễm" dù đó là sự thật. Fernando biết Kim đang ngượng, anh làm bộ tính, kéo cô đứng lên soi gương tiếp.
- Sao hồi làm lễ đính hôn mẹ em không sửa soạn áo dài cho em?- Fernando vuốt ve tà áo bằng thứ vải mềm mại- Lần đó em mặc đồ bình thường nhìn "bệ rạc" dễ sợ!
Kim rụt rè kêu lên:
- Ủa! Sao màu mắt của em nhìn giống anh quá!
- Ừ! Mắt em màu nâu!- Fernando thốt xong cũng giật mình vì bất ngờ- Anh nhớ hồi đó màu đen mà! Lúc em tức giận nhìn em "căm thù", mắt em đen lay láy! Còn "ám ảnh" anh đến bây giờ!
Hai người kinh ngạc hết nhìn nhau lại nhìn vào gương. Kim còn nhận ra mắt mình trở nên sâu hơn, "hai mí" rõ rệt như người phương Tây, lông mi dài ra, cong vút lên. Trông cô vẫn còn là người Việt Nam một trăm phần trăm nhưng không hiểu sao đứng bên Fernando, cô trở nên hao hao giống anh. Fernando có vẻ trẻ ra, mặt anh bầu bĩnh hơn, không góc cạnh, nhìn nghiêm trang như trước nữa. Fernando nhìn vẻ ngơ ngác của Kim, bật cười nhận xét: "Người ta nói hai người yêu nhau quá sẽ có chiều hướng giống nhau đó. Giờ anh mới thấy đúng dù cũng khó tin! Một người châu Âu và một người châu Á mà "tự điều chỉnh" cho giống nhau cũng lạ!". Rồi Fernando nhìn vào mắt Kim trêu chọc: "May mà em yêu anh, chứ nếu yêu Daviđ Wilson thì không ổn. Mắt anh ta màu xanh. Em tóc đen mà mắt lại xanh biếc chắc nhìn kỳ cục lắm!". Đột nhiên Kim nhảy dựng lên, cô lắc đầu chối bỏ: "Không! Không được! Tại sao em lại bị "Fernando hóa" chứ! Tại sao anh không thấp xuống, tại sao mắt anh không trở nên màu đen, tại sao anh không giống người Việt Nam?". Fernando mỉm cười nhìn Kim đang mất bình tĩnh, anh kéo cô vào lòng vỗ về: "Thôi được rồi! Tại em đang ở châu Âu, có thể em ngủ ít nên mắt em sâu hơn, em ít nhìn ánh nắng mặt trời nên mắt em nhạt màu đi. Thật ra bình thường mắt em vốn cũng rất to. Mà sao em sợ giống anh dữ vậy? Giống anh thì.....đẹp chứ sao!". Kim vẫn thấy chuyện này "khó tiêu hóa", phản khoa học, cô hăm chừng về Việt Nam sẽ cho Fernando ăn......nước mắm mỗi ngày, khi đó mắt anh sẽ phải đen như cô ngày xưa. Fernando vẫn cười, tỉnh bơ nói không có gì là phản khoa học hết. Trên đời này có thiếu gì chuyện không lý giải được. Chuyện yêu đương của hai người đến từ hai nơi khác nhau và phải mượn ngôn ngữ thứ ba để giao tiếp không phải đã là một chuyện không bình thường rồi sao? "Sẽ còn nhiều chuyện kỳ lạ nữa- Fernando nháy mắt tiên đoán- Anh chắc là mai mốt em có bầu anh sẽ ốm nghén, em sanh con thì anh bị đau đẻ! Sợ lúc đó sao anh vẫn tỉnh bơ mà Mauricio bị đau bụng mới khổ!". Fernando trêu xong cắn răng để Kim tha hồ thụi anh cật lực. Lúc cô kiệt sức thì "bao cát" vẫn còn cười, anh ôm cô thì thầm: "Cả ngày ở nhà một mình anh buồn lắm. Chọc em một chút thấy vui dễ sợ. Mà nè, dạo này em đánh đau lắm rồi đó nhe. Thật không ai như anh, đi đào tạo cho người sẽ "giết" mình! Từ hồi quen em đến giờ bị em đấm, tát, cào cấu, phang đồ vô người. "Dã man" kinh khủng! Vậy sao ai nói phụ nữ Việt Nam nổi tiếng hiền dịu?"