Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Thomas Mann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3352 / 137
Cập nhật: 2017-09-15 16:22:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 3 - Ông Albin
goài vườn, lá cờ tưởng tượng với con rắn quấn quanh cây gậy chốc chốc gặp gió tung bay phần phật. Bầu trời lại kéo đầy mây. Mặt trời trốn đâu mất, và không khí lập tức chuyển lạnh. Gian phòng điều dưỡng chung dưới vườn có vẻ đã đầy người; tiếng cười nói lao xao vọng lên cả trên này.
“Ông Albin, tôi xin ông hãy cất con dao đi, gài nó vào bao đi ông, kẻo lại xảy ra chuyện không hay bây giờ!” Có tiếng một người đàn bà the thé run run. Và: “Ông Albin thân mến, lạy Chúa lòng lành, xin ông nghĩ đến hệ thần kinh rệu rã của chúng tôi mà cất cái vật giết người ấy đi!” một giọng thứ hai xen vào, và một người đàn ông tóc vàng còn trẻ, phì phèo điếu thuốc lá trên môi, ngồi quay về một phía trên chiếc ghế nằm đầu dãy cất giọng tưng tửng đáp:
“Còn khuya tôi mới cất! Các quý bà cũng phải cho phép tôi được nghịch con dao của tôi chứ! Đành rằng cũng phải thừa nhận là con dao này sắc như nước. Tôi mua nó ở Calcutta[37] của một tay pháp sư mù… Gã có thể nuốt dao vào bụng, và sau đó sai thằng nhỏ giúp việc đào đất moi lên cách chỗ gã ngồi năm chục thước… Các vị muốn xem không? Sắc hơn lưỡi dao cạo râu. Chỉ cần đụng nhẹ là nó phập vào thịt mềm như cắt bơ. Gượm đã, để tôi đưa lại gần cho các vị xem…” Và ông Albin đứng dậy. Có tiếng rú lên the thé. “Không, có lẽ để tôi lấy khẩu súng lục của tôi cho các vị xem thì hơn!” Ông Albin bảo. “Các vị sẽ thích mê đi ngay. Một vật tinh xảo tuyệt vời. Có sức bắn xuyên cả… Để tôi về phòng lấy.”
“Ông Albin, ông Albin, xin ông đừng làm thế!” Nhiều giọng van vỉ đồng thanh cất lên. Nhưng ông Albin đã ra khỏi gian điều dưỡng chung để về phòng mình - đó là một thanh niên trẻ măng dáng khệnh khạng, gương mặt hồng hào còn bụ sữa với một dải râu quai nón mỏng như kiến bò từ thái dương xuống dọc bên tai.
“Ông Albin”, một bà gọi với theo cố khuyên nhủ, “ông nên về phòng lấy cái áo khoác thì hơn, để mặc thêm vào cho ấm, nghe lời tôi đi ông! Cơn viêm phổi của ông kéo dài tới sáu tuần, ông vừa mới dậy được mà giờ đã ngồi đấy phong phanh không áo không chăn, lại còn hút thuốc lá nữa! Thế là thử thách lòng nhân từ của Chúa đấy ông Albin, tôi xin lấy danh dự ra mà nói!”
Nhưng ông ta chỉ cười nhạo báng quay lưng bỏ đi, và vài phút sau đã trở lại với khẩu súng lục trong tay. Thế là người ta thét lên còn thảm thiết hơn lúc trước, nhiều người tìm cách nhảy xuống khỏi ghế vướng chăn ngã lăn lông lốc.
“Các vị nhìn xem, nó xinh xắn và bóng bẩy nhường nào”, ông Albin bảo, “nhưng nếu tôi ấn vào chỗ này, nó sẽ khạc ra lửa…” Lại có tiếng rú cất lên. “Tất nhiên là nó đã nạp đạn”, ông Albin tiếp tục. “Trong cái ổ tròn này cắm sáu viên đạn, mỗi lần bắn xong một phát nó lại quay đến lỗ tiếp theo…
Thực ra tôi mang theo người vật này không phải chỉ để chơi”, ông ta nói thêm khi thấy ấn tượng thu được đã có phần giảm sút, thong thả để khẩu súng trôi tuột vào túi ngực và lại ngồi xuống ghế vắt chân chữ ngũ, điềm nhiên châm một điếu thuốc mới.
“Để làm gì vậy? Để làm gì?” Nhiều tiếng nói cùng run rẩy cất lên, chứa đầy linh cảm không lành. “Kinh khủng quá!” Bỗng một người buột miệng thét to, và ông Albin gật đầu.
“Tôi thấy là quý vị bắt đầu hiểu ra rồi đấy”, ông ta bảo. “Đúng là để dành cho mục đích ấy”, ông ta tỉnh bơ hít vào một hơi rồi nhả khói thuốc ra mù mịt, bất chấp trận viêm phổi vừa mới hết. “Tôi đeo súng để phòng sẵn cho cái ngày tấn trò đời ở đây trở nên không thể chịu nổi đối với tôi, để tự mình đặt một dấu chấm hết trong danh dự. Thực ra đơn giản lắm… Tôi đã bỏ công nghiên cứu và biết rõ phải làm thế nào cho chắc ăn.” (Nghe đến chữ “chắc ăn” lại có người rú lên.) “Trái tim thì tôi không chọn làm đích… Từ đầu tôi đã thấy vị trí của nó có phần bất tiện… Vả lại tôi muốn giải quyết một cách dứt điểm, để khỏi dằng dai, nói thẳng ra là gửi một viên đạn nhỏ xinh xinh vào cái cơ quan lý thú nhất hạng này…” Và ông Albin đưa ngón tay trỏ chĩa thẳng lên mái đầu tóc vàng cắt ngắn như bàn chải của mình. “Phải đặt vào đây,” ông Albin lại lôi khẩu súng mạ kền sáng loáng ra khỏi túi và kê họng súng lên thái dương, “chỗ này này, phía trên động mạch… Thậm chí chẳng cần gương cũng không thể chệch đi đâu được…”
Một dàn đồng ca vừa phản đối vừa năn nỉ rộn cả lên, thậm chí xen lẫn cả tiếng nức nở.
“Ông Albin, ông Albin, xin ông cất khẩu súng đi, nhấc ngay ra khỏi thái dương đi ông, tôi không thể nào nhìn được cảnh này! Ông Albin, ông còn trẻ lắm, ông sẽ bình phục, sẽ quay trở về với cuộc đời và sẽ được mọi người yêu mến, xin lấy danh dự của tôi ra đảm bảo! Xin ông hãy mặc áo khoác vào, nằm xuống ghế, đắp chăn lên người, và điều dưỡng cho lại sức! Ông đừng đuổi người thợ tẩm quất đi mà hãy để gã dùng rượu xoa bóp cho! Ông đừng hút thuốc nữa, ông Albin, hãy nghe lời chúng tôi, hãy nghĩ đến cuộc đời trẻ trung quý báu của ông!”
Nhưng ông Albin không gì lay chuyển nổi.
“Không, không”, ông ta bảo, “các vị cứ để mặc tôi, không sao đâu, xin cám ơn các vị. Tôi chưa bao giờ từ chối các quý bà một điều gì, nhưng rồi các vị sẽ thấy, không thể thọc gậy ngăn cản bánh xe số phận được đâu. Tôi ở đây đã đến năm thứ ba rồi… tôi chán ngấy tất cả rồi, tôi không muốn nữa, chẳng lẽ các vị nỡ giận tôi? Vô phương cứu chữa, thưa các quý bà, các vị hãy nhìn xem, tôi đây này, tôi ngồi đây nhưng đã vô phương cứu chữa rồi, ông cố vấn cung đình đã nói toạc móng heo không cần úp mở như vậy đấy. Xin các vị hãy cho tôi một chút tự do mà tôi đáng được hưởng nhờ sự thật cay đắng này! Cũng giống như hồi còn đi học, ai đã biết chắc mình sẽ đúp thì chẳng còn lo bị hỏi bài và cũng chẳng cần học bài làm gì nữa. Tôi đang có được cái hạnh phúc ấy đấy. Tôi chẳng cần phải làm gì, chẳng ai thèm đả động đến tôi nữa, tôi cứ việc thây kệ sự đời. Các vị ăn sôcôla nhé? Xin cứ tự nhiên! Không, các vị không bóc lột tôi đâu, tôi còn cả đống trên phòng kia kìa. Trên ấy tôi còn tám hộp kẹo, năm thỏi sôcôla Gala-Peter và bốn pound[38] sôcôla Lind, tất cả đều là quà tặng của các quý bà tốt bụng trong thời gian tôi bị viêm phổi…”
Đâu đó vang lên một giọng trầm trầm gắt gỏng yêu cầu giữ trật tự. Ông Albin cười nhạt, một tiếng cười chập chờn đứt đoạn. Rồi gian phòng điều dưỡng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh một cách ma quái khiến người ta ngỡ cảnh tượng vừa rồi chỉ xảy ra trong mơ hay có ai hóa phép ra; và những lời đối thoại cứ lặp đi lặp lại như tiếng vang trong khung cảnh tĩnh lặng liêu trai. Hans Castorp lắng nghe cho đến khi những tiếng vọng hoàn toàn lắng xuống, và mặc dù chàng e rằng ông Albin chỉ là một tay công tử rởm đời, nhưng chàng vẫn không khỏi cảm thấy ghen tị với ông ta. Cái ví dụ về trường học ông ta nêu ra làm chấn động cảm xúc nơi chàng, vì bản thân chàng đã từng phải ngồi lại năm đệ lục[39], và chàng còn nhớ rõ cái tình cảnh bẽ bàng nhưng cũng khá sung sướng hồi ấy, có thể coi là bị bỏ rơi không người đoái hoài nhưng cũng có thể coi là được tự do không ai dòm ngó tới, suốt nửa cuối học kỳ hai của năm học ấy chàng đã nhởn nhơ rong chơi và “thây kệ sự đời”. Vì những suy ngẫm của chàng mù mờ và rối như mớ bòng bong nên khó lòng phân tích cho cặn kẽ. Chỉ biết rằng, chàng cảm thấy nếu như danh dự có nhiều cái lợi thì xét cho cùng nhục nhã cũng chẳng kém gì, thật vậy, đã cùi thì đâu còn sợ lở, khi chẳng cần giữ gìn danh dự thì ta lại được hưởng tự do vô hạn độ. Và trong lúc chàng thử đặt mình vào địa vị ông Albin, để hình dung tâm trạng một người đã vứt bỏ mọi sức ép của thanh danh, để tự do buông thả tận hưởng mọi lợi thế vô cùng vô tận của nhục nhã, Hans Castorp bỗng cảm thấy một vị ngọt ngào man dại dâng lên tràn ngập trong tâm khảm. Chàng rùng mình kinh sợ, và trái tim chàng bất giác lại lồng lên như ngựa phi nước đại.
Núi Thần Núi Thần - Thomas Mann Núi Thần