Số lần đọc/download: 923 / 12
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:52 +0700
Chương 13
A
nna, Kristoff, và Sven theo Olaf băng qua một mê cung các cột băng, với hy vọng tìm được Elsa. Nhưng có vẻ như người xây nên con đường này không muốn chào đón vị khách nào. Những lưỡi băng sắc nhọn như dao, găm đầy trên mặt đất. Kristoff sém chút đã bị một lưỡi băng đâm trúng ngực.
“Vậy chính xác thì cô định làm gì để dừng thời tiết này lại?” Chàng hỏi Anna.
“Tôi sẽ nói chuyện với chị tôi.” Nàng trả lời.
“Đó là kế hoạch của cô?” Kristoff hỏi tiếp. “Toàn bộ công việc của tôi là đưa cô đến nói chuyện với chị gái của mình ư?”
Anna tiến về phía trước. “Đúng vậy.”
“Và cô không sợ chút nào?” Kristoff hỏi.
“Sao tôi lại phải sợ?” Anna đáp.
Kristoff nhìn chăm chú vào các cột băng nhọn hoắt chạy dọc lối đi.
“Tôi chỉ suy nghĩ điều tương tự theo nghĩa đen,” Olaf nói. “Tôi cá Elsa là người tốt nhất, dịu dàng và nồng ấm nhất trên đời.” Cậu va trúng ngay một cột băng nhọn và nó đâm xuyên vào phần thân trên của cậu. Phần thân dưới cứ tiếp tục đi về phía trước và đâm sầm vào một gò tuyết. Khi Olaf nhận ra cơ thể của mình đã không còn dính liền nhau, cậu bắt đầu cười. “Ồ, nhìn này.” Cậu nói. “Tôi đã bị xiên qua.”
Anna và Kristoff không trả lời Olaf. Họ còn đang mải nhìn chằm chằm vào một vách đá trước mặt. Họ đã đi vào đường cụt.
“Gì nữa đây?”Anna hỏi.
Kristoff thở dài. “Dốc quá.” Chàng nói. “Tôi chỉ có một sợi dây thừng, còn cô thì không biết leo núi.”
Anna chống tay. “Anh nói ai?” Nàng phản đối, và đi thẳng tới vách đá.
Kristoff và Sven nhìn Anna vật lộn để trèo lên vách núi dốc thẳng đứng.
“Cô đang làm gì vậy?” Kristoff hỏi.
“Tôi đi gặp chị gái tôi”, Anna trả lời, căng thẳng tìm chỗ nắm tay và chỗ đặt chân trên băng.
“Cô đang tự sát đấy.” Kristoff quan sát. “Tôi sẽ không đặt chân lên đó đâu.”
Anna quay lại. “Đừng làm tôi mất tập trung!” Nhưng ngay khi đặt chân xuống, nàng đã bị trượt và suýt ngã nhào. Anna dừng lại và hít một hơi thật sâu. Kristoff đã đúng. Vách núi quá dốc để có thể leo lên, nhưng nàng không muốn bỏ cuộc.
“Sao cô biết được là Elsa cũng muốn gặp cô?” Kristoff hỏi.
“Tôi sẽ không trả lời nữa vì tôi cần tập trung vào đây.” Nàng đáp.
Kristoff khoanh tay trước ngực. “Tôi chỉ muốn nói, hầu hết những người biến mất, muốn ẩn mình trên núi đều muốn ở một mình.”
“Không ai muốn ở một mình.” Anna nói và quay sang nhìn anh chàng. “Ngoại trừ, có thể anh muốn.”
“Tôi không cô đơn.” Kristoff đáp. “Tôi có những người bạn.”
“Ồ, phải, các chuyên gia tình yêu.” Anna chế giễu.
Kristoff không thích thế tẹo nào. “Đúng, họ là các chuyên gia tình yêu!”
Anna quay về phía ngọn núi một lần nữa và bắt đầu leo lên. “Hãy nói là tôi sắp leo tới nơi rồi đi.” Nàng gọi với xuống. Anna cảm thấy không khí dường như loãng hơn, và nàng bắt đầu có cảm giác mệt vì tay cứ phải bám chặt vào đá.
Nhưng, Anna mới chỉ trèo lên được một vài mét mà thôi. Kristoff thở dài, với lấy túi để trèo lên.
“Bám chắc vào.” Chàng nói.
“Không chắc điều này có giúp ích gì không,” Olaf gọi từ phía bên kia của một tảng đá tuyết.
“Nhưng tôi thấy một cái cầu thang dẫn chính xác tới nơi mọi người muốn tới đấy.”
Anna cười khoái chí, rồi thả người xuống và kêu toáng “Bắt lấy!” với Kristoff. Nàng rơi ngay vào vòng tay anh chàng.
“Cảm ơn.” Nàng cười toe toét. “Cũng đáng để thử đấy chứ!”
Cả ba đi vòng quanh một tảng đá lớn, và kia là Olaf, đang đứng cạnh một chiếc cầu thang bằng băng lung linh. Ngước lên, họ thấy nó dẫn tới một cung điện băng nguy nga hùng vĩ. Các cây cột chống khổng lồ bằng băng lấp lánh, được tô điểm một cách tinh tế bởi các bông tuyết kết tinh. Anna và Kristoff đều bị choáng ngợp.
“Hãy nhìn sự tinh xảo, màu sắc và cả sự trong veo này này,” Kristoff trầm trồ, ngưỡng mộ chất lượng băng đá. “Tôi khóc mất.”
“Vậy cứ việc. Tôi sẽ không nói gì đâu.” Anna nói.
Anna tiến đến gần cửa trước và đẩy cửa. Nàng quay sang Kristoff và Olaf, ra hiệu cho họ chờ ở bên ngoài. Nàng không muốn khiến Elsa bối rối. “Lần cuối cùng tôi giới thiệu chị ấy với một chàng trai, chị ấy đã làm đóng băng tất cả mọi thứ.” Nàng giải thích. “Cho tôi một phút thôi.”
Ngay sau khi Anna rời đi, Olaf bắt đầu đếm. “Một, hai, ba, bốn...”