Số lần đọc/download: 2325 / 42
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:37 +0700
Chương 15 - Bị Xếp Xó
O
Pháp các cô gái sống một cuộc sống buồn chán cho đến khi lấy chồng, khi câu “Hoan hô Tự do” trở thành khẩu hiệu của họ. Ở Mĩ, trái lại các cô đã kí rất sớm tuyên ngôn độc lập của mình và tận dụng tự do của họ với lòng hăng hái rất cộng hòa cho đến khi sinh đứa con đầu lòng. Lúc bấy giờ họ bước vào một nơi ẩn dật, đóng kín tâm hồn mình như một nữ tu. Dù cho họ có thích việc đó hay không, thì họ vẫn bị xếp xó ngay sau khi các nghi lễ đám cưới kết thúc, và phần lớn các cô thốt lên, như có lần một phụ nữ xinh đẹp đã nói: “Tôi vẫn đẹp như thuở nào, nhưng không ai còn để ý đến tôi nữa vì tôi đã có chồng.”
Vì không phải là một người đẹp hoặc một quý bà thượng lưu, Meg không biết qua nỗi bất hạnh đó trước khi hai đứa con được một tuổi, vì trong thế giới bé nhỏ của cô, cô được yêu thương và ngưỡng mộ hơn bao giờ hết.
Vì cô là một phụ nữ bé nhỏ đầy nữ tính nên bản năng làm mẹ của cô khá mạnh mẽ, cô hoàn toàn bị thu hút bởi các con, không còn bận tâm đến thứ gì khác. Ngày và đêm, cô chăm lo cho chúng thật tận tình, để cho bà giúp việc, một phụ nữ Ái Nhĩ Lan mà cô vừa mượn được, chăm sóc cho John và lo toan công việc bếp núc. Vì là một người đàn ông thích cuộc sống gia đình, nên rõ ràng John thấy rất thiếu vắng sự chăm sóc của vợ mà anh đã quen nhận được. Nhưng, vì anh rất yêu các con, nên anh vui vẻ từ bỏ những tiện nghi của mình một thời gian. Với một sự thiếu hiểu biết rất đàn ông, John hi vọng là sự yên bình sẽ nhanh chóng trở lại. Nhưng ba tháng đã trôi qua mà tình trạng không khá lên. Meg trông có vẻ tiều tụy và dễ cáu, mấy đứa bé lấy hết thời gian của mẹ chúng, ngôi nhà không được chăm chút, và Kitty, người đầu bếp, lại rất nhàn nhã, chỉ lo cho anh suất ăn ít ỏi hằng ngày. Buổi sáng khi đi làm, anh được giao hàng đống thứ phải mua cho bà mẹ bị cột chân ở nhà. Và khi buổi chiều anh trở về nhà vui vẻ, hối hả muốn ôm hôn gia đình mình thì anh được đón tiếp bằng những câu: “Xuỵt! Con vừa mới ngủ sau khi đã la hét suốt cả ngày!”
Nếu anh đề nghị tổ chức một buổi vui chơi nào đó ở nhà thì “Không được, sẽ quấy rầy mấy đứa trẻ”. Nếu anh đề nghị cả hai cùng đi dự một buổi thuyết trình hoặc một buổi hoà nhạc, thì Meg sẽ nhìn anh với một vẻ không tán thành: “Bỏ các con của em ở nhà để đi vui chơi à, không bao giờ!” Giấc ngủ của anh bị gián đoạn bởi tiếng khóc của trẻ con và hình ảnh của một bóng người như bóng ma lặng lẽ đi đi lại lại suốt đêm để trông chừng con cái. Bữa ăn của anh bị gián đoạn vì sự bỏ đi của người chủ tọa, người bỏ rơi anh, nếu có một tiếng líu lô bị ủ kín thoát ra từ cái tổ trên kia. Và khi anh đọc báo vào buổi tối, thì cơn đau bụng của Demi lại xen vào giữa danh sách các hàng hóa phải đưa xuống tàu, và cú ngã của Daisy ảnh hưởng đến giá chứng khoán, vì bà Brooke chỉ quan tâm đến những tin tức liên quan đến gia đình bà.
Người đàn ông đáng thương rất bất hạnh, vì các con của anh đã cướp mất người vợ của anh rồi. Ngôi nhà trở thành một nhà trẻ đơn thuần, và phải giữ im lặng triền miên khiến anh cảm thấy mình như một kẻ không mời mà đến mỗi khi anh bước vào lãnh địa bí mật của vương quốc trẻ con. Anh chịu đựng sáu tháng liền, nhưng không có dấu hiệu khả quan, và anh đã làm những gì mấy ông bố bị ruồng bỏ thường làm: anh đi tìm một chút an ủi ở nơi khác. Scott vừa mới lấy vợ và đến sống ở gần đấy. John có thói quen đến thăm anh ấy buổi tối, một hai tiếng đồng hồ, khi phòng khách của anh không có người và vợ anh đang bận hát những bài ru con bất tận. Bà Scott xinh đẹp, quyến rũ và không có việc gì làm, ngoài việc tỏ ra dễ mến, một bổn phận mà bà thực hiện một cách xuất sắc. Phòng khách lúc nào cũng sáng sủa và hấp dẫn, bàn cờ luôn sẵn sàng, chiếc đàn dương cầm được lên dây, đầy những mẩu chuyện tầm phào vui vẻ, và một bữa ăn tối nhẹ được dọn thật hấp dẫn.
John thích ở nhà hơn, nhưng vì ở đấy anh không có ai trò chuyện nên anh đã tìm và yêu thích việc bầu bạn với những người hàng xóm.
Ban đầu Meg tán thành cách sắp xếp mới đó, và thấy nhẹ nhõm khi biết là John có được những phút giây vui vẻ thay vì ngồi ngủ gà ngủ gật trong phòng khách, hoặc đi lang thang khắp nhà và đánh thức bọn trẻ. Nhưng khi mấy đứa bé đã mọc răng rồi và chúng đi ngủ vào những giờ thuận tiện, để cho bà mẹ có thời giờ nghỉ ngơi, thì cô bắt đầu thấy thiếu vắng anh. Cô thấy bầu bạn với giỏ đồ khâu của cô thật là buồn tẻ khi chồng không ngồi trước mặt cô, mặc chiếc áo choàng cũ của anh, thoải mái hơ đôi giày đi trong nhà của mình trước lò sưởi. Cô không muốn bảo với anh nên ở nhà. Nhưng cô cảm thấy bị tổn thương vì anh không nhận ra là cô muốn có anh mà không cần phải nói ra. Cô hoàn toàn quên những buổi tối anh phải chờ đợi cô một cách vô vọng. Cô đâm ra dễ kích động, mệt mỏi bởi lo lắng và buồn phiền. Và cô ở trong tâm trạng vô lí mà các bà mẹ hoàn hảo nhất cũng trải qua khi những lo toan gia đình đè nặng lên họ. Sự mong muốn vận động đã lấy đi của họ vẻ hoạt bát, và sự tôn sùng quá mức đối với thần tượng của phụ nữ Mĩ, cái bình trà, khiến họ cảm thấy họ chỉ toàn thần kinh mà không có cơ bắp.
– Mình đã già và trở nên xấu xí. – Cô tự nhủ khi nhìn vào gương. – John không còn thấy mình hấp dẫn nữa. Anh ấy bỏ rơi người vợ tàn phai của mình để đến với cô hàng xóm xinh đẹp, người không có việc gì vướng bận. Được rồi, mấy đứa trẻ yêu mình. Chúng không hề quan tâm đến việc mình gầy hay xanh xao, và không có thời giờ để uốn tóc. Chúng là niềm an ủi của mình, và một ngày nào đó John sẽ thấy mình đã vui vẻ hi sinh vì chúng, có phải vậy không, cưng của mẹ?
Trước sự kêu cứu thống thiết đó Daisy đáp lại với một tiếng gừ hoặc Demi với tiếng bi bô. Meg chỉ biết thở dài và càng miệt mài chăm sóc bọn trẻ hơn để dịu đi tâm trạng cô đơn. Nhưng nỗi đau càng tăng khi các vấn đề chính trị lôi cuốn John và anh luôn chạy sang nhà bạn để thảo luận về những điểm đáng quan tâm với Scott, hoàn toàn không ý thức được là Meg thiếu vắng anh. Tuy nhiên cô không hề hé môi, cho đến một hôm mẹ cô bắt gặp cô đang ngồi khóc. Bà gợi chuyện để cô tâm sự. Việc xuống tinh thần của Meg không thoát khỏi cái nhìn của bà.
– Con không muốn kể cho ai biết ngoài mẹ ra cả, nhưng con thật sự cần lời khuyên. Nếu anh John tiếp tục xử sự như thế này thì con không khác gì một bà góa. – Bà Brooke vừa đáp vừa lau nước mắt vào một dải yếm của Daisy, mặt đầy vẻ bị xúc phạm.
– Nếu anh ấy tiếp tục như thế nào, con yêu? – Bà mẹ hỏi lo lắng.
– Anh ấy đi suốt cả ngày, và buổi tối, khi con muốn nhìn thấy anh ấy thì anh ấy bỏ đi đến nhà Scott. Thật là không công bằng: con đã làm hết mọi công việc khó nhọc và con không bao giờ được vui chơi. Đàn ông thật là ích kỉ, cả những người tốt nhất.
– Phụ nữ cũng thế. Con đừng trách John trước khi xem xét những lỗi lầm của chính con.
– Nhưng anh ấy không quan tâm đến con như thế là không tốt!
– Thế con có thiếu quan tâm đến chồng không?
– Kìa mẹ. Con nghĩ là mẹ sẽ đứng về phía con, thưa mẹ!
– Mẹ đứng về phía con, nhưng mẹ nghĩ là con đã gây ra tình trạng này, Meg à.
– Con không thấy con có lỗi gì.
– Hãy để mẹ giải thích vấn đề. John có thiếu quan tâm đến con nếu như con tôn trọng việc ngồi với nó buổi tối, khoảng thời gian thư giãn duy nhất của nó không?
– Thưa không. Nhưng bây giờ con không thể làm điều đó được khi phải chăm sóc hai đứa bé.
– Mẹ nghĩ là con có thể, con yêu, và con có bổn phận phải làm điều đó. Mẹ nói chuyện một cách thoải mái nhé, và con có nhớ rằng chính người mẹ là người chỉ biết trách móc nhưng cũng là người để cảm thông không?
-Dĩ nhiên là con muốn! Mẹ hãy nói với con như khi con vẫn còn là cô Meg bé nhỏ. Con có cảm giác là con cần hơn bao giờ hết những lời khuyên của mẹ. Con phải làm sao bây giờ nếu mấy đứa bé cần con?
Meg kéo chiếc ghế thấp của cô đến cạnh ghế của mẹ và hai người phụ nữ nói chuyện với nhau trong tình thương yêu, cảm thấy rằng sợi dây ràng buộc của tình mẫu tử đã kết nối cả hai hơn bao giờ hết.
– Con chỉ phạm sai lầm mà phần lớn những người vợ trẻ mắc phải: quên bổn phận đối với chồng vì tình yêu con cái. Đó là một lỗi lầm có thể tha thứ được và rất tự nhiên, Meg à, nhưng cần phải sửa sai trước khi cả hai con đi vào những con đường khác nhau. Bọn trẻ lẽ ra phải đưa hai con đến gần nhau hơn chứ không phải tách rời hai con ra. Như thể chúng là của riêng con, và John không cần phải làm gì để chăm lo cho chúng. Cách đây vài tuần mẹ đã nhìn thấy vấn đề của các con, nhưng mẹ không nói gì vì mẹ tin là thời gian sẽ giải quyết mọi chuyện.
– Con e rằng không. Nếu con yêu cầu anh ấy ở nhà với con thì anh sẽ nghĩ là con ghen, và con không muốn lăng nhục anh như vậy. Anh ấy không thấy được là con cần anh ấy biết bao nhiêu, và con không biết nên làm thế nào cho anh ấy biết mà không cần phải dùng lời nói.
– Con hãy làm cho ngôi nhà của con thật là vui thú, rồi chồng con sẽ không còn muốn rời xa nó nữa. Nó sẽ thấy thiếu vắng. Không có gia đình khi không có mặt con ở đó vì con luôn luôn ở trong phòng bọn trẻ.
– Chỗ ấy không phải là chỗ của con hay sao?
– Không phải lúc nào cũng thế. Con trở nên dễ kích động và không còn làm tốt việc gì nữa cả. Hơn nữa, con có bổn phận đối với John không kém gì đối với mấy đứa bé. Đừng có lơ là chồng con vì mấy đứa trẻ. Con đừng để chồng con đứng bên ngoài phòng bọn trẻ, nó cũng có chỗ đứng ở đấy như con vậy. Hãy làm cho nó hiểu là nó cũng có một vai trò ở đấy và nó sẽ vui vẻ làm việc đó. Điều ấy sẽ tốt cho tất cả các con.
– Có thật sự mẹ nghĩ như thế không, thưa mẹ?
– Phải, Meg à. Mẹ biết những gì mẹ nói, vì mẹ đã trải qua việc ấy rồi. Mẹ ít khi cho lời khuyên mà không thử nghiệm trước. Khi con và Jo còn bé, mẹ đã như con, cảm thấy như thể mẹ không làm tròn bổn phận của mình khi mẹ không cống hiến hết mình cho các con. Bố đáng thương đã lao vào sách vở của ông, sau khi mẹ từ chối mọi đề nghị giúp đỡ của ông và ông đã để mẹ thử nghiệm một mình. Mẹ đã vật lộn một mình, nhưng Jo khiến cho mẹ quá mệt mỏi, mẹ suýt nữa làm hỏng nó vì nuông chiều. Con không được khỏe, và mẹ rất lo lắng cho con, cho đến khi chính mẹ cũng ngã bệnh. Rồi bố đến, bình tĩnh sắp xếp mọi chuyện, và mẹ đã nhận ra sự nhầm lẫn của mẹ, và từ đó không bao giờ mẹ có thể tiếp tục chuyện gì mà không có bố giúp. Đó là bí mật của hạnh phúc trong gia đình bố mẹ: bố không bao giờ để cho công việc khiến ông bỏ bê những sự chăm sóc nhỏ và bổn phận có ảnh hưởng đến tất cả chúng ta, và mẹ luôn cố gắng không để cho những lo lắng việc gia đình khiến mẹ thiếu quan tâm đến những gì bố đang làm. Mỗi người đều tự làm phần việc riêng của mình, nhưng bố mẹ luôn luôn làm cùng nhau ở nhà.
– Đúng như thế, mẹ à. Và ước muốn lớn nhất của con là đối với chồng con và các con của con giống như mẹ đối với gia đình của mẹ. Mẹ hãy chỉ cho con biết nên làm thế nào. Con sẽ làm tất cả những gì mẹ dạy.
– Con luôn là đứa con gái biết vâng lời. Được rồi, con yêu, nếu là mẹ, thì mẹ sẽ để cho John bận rộn nhiều hơn với việc quản lí Demi, vì thằng bé cần phải được rèn luyện, và không bao giờ quá sớm để bắt đầu việc đó cả. Rồi thì mẹ cũng sẽ làm việc mà mẹ đã nhiều lần đề nghị, để cho vú Hannah đến giúp đỡ con. Bà ấy là một người giữ trẻ cực kì, và con có thể giao mấy đứa trẻ cho bà trong khi con làm nhiều việc nhà hơn. Con cần vận động, vú Hannah sẽ thích thú được nghỉ ngơi, và John sẽ lại tìm thấy cô vợ của nó. Con hãy đi ra ngoài thường xuyên hơn. Hãy vui vẻ và bận rộn, vì con là người đem tia nắng đến cho gia đình. Nếu như con u sầu thì thời tiết sẽ không tốt. Rồi con hãy quan tâm đến tất cả những gì John thích – con hãy chuyện trò với nó, hãy để nó đọc cho con nghe, hãy trao đổi quan điểm và giúp đỡ nhau bằng cách đó. Đừng tự khép mình trong một chiếc hộp bìa cứng, vì con là một phụ nữ, mà hãy hiểu những gì đang xảy ra, và tự dạy cho mình phải góp phần vào công cuộc chung của thế giới, vì tất cả đều ảnh hưởng đến con và người thân của con.
– Anh John rất khôn ngoan, con sợ là anh ấy sẽ nghĩ con thật ngốc nếu như con đặt những câu hỏi về chính trị và những chuyện khác.
– Mẹ không tin là nó sẽ làm như thế. Tình yêu bao che cho rất nhiều sai phạm, và con có thể hỏi ai một cách thoải mái hơn là hỏi nó nào? Hãy thử đi, và xem nó có thích sự bầu bạn dễ chịu của con hơn là mấy bữa ăn tối của nhà Scott không?
– Con sẽ thử. Anh John tội nghiệp! Con sợ là con đã lơ là anh ấy và khiến cho anh ấy buồn, nhưng lúc đó con nghĩ mình đúng, mà anh ấy thì không bao giờ nói gì với con cả.
– Nó đã cố gắng không trở nên ích kỉ, nhưng nó đã cảm thấy bị bỏ rơi, mẹ nghĩ vậy. Đây là thời điểm tốt, Meg à, khi những người mới xây dựng gia đình có thể trưởng thành một cách độc lập, và là thời điểm thích hợp nhất mà họ có thể gần nhau hơn. Vì tình cảm ban đầu rất chóng phai đi, nếu như ta không làm gì để giữ nó. Không thời điểm nào đẹp và quý báu đối với bố mẹ bằng mấy năm đầu khi phải dạy dỗ các sinh linh bé nhỏ. Con đừng để John trở thành người xa lạ đối với mấy đứa bé vì chúng có thể giữ cho chồng con an toàn và hạnh phúc trong cái xã hội đầy cám dỗ này. Qua chúng, các con sẽ học được cách hiểu và yêu thương nhau. Giờ thì con yêu, chào con. Hãy suy nghĩ về những gì mẹ đã giảng, hãy làm theo nếu thấy chúng tốt, và cầu Chúa phù hộ tất cả các con!
Meg suy nghĩ, thấy những lời khuyên của mẹ thật sáng suốt và quyết định làm theo. Cuộc thử nghiệm đầu tiên không xảy ra đúng như cô chờ đợi. Dĩ nhiên, mấy đứa trẻ hành hạ mẹ chúng. Chúng phát hiện ra rằng những ý thích thất thường và việc la khóc giúp chúng có được những gì chúng muốn. Mẹ là một nô lệ, nhưng bố không để cho khuất phục bởi cái vẻ đáng yêu của chúng một cách dễ dàng như vậy, và thỉnh thoảng anh đã làm cho cô vợ dịu dàng của anh buồn vì muốn thử đưa chúng vào kỉ luật của người bố với cậu con trai bất trị. Vì Demi đã thừa hưởng cái tính cứng rắn của bố cậu – chúng ta không gọi đó là tính bướng bỉnh – và khi cái đầu bé nhỏ của nó muốn gì, thì tất cả bầy kị mã và tất cả quân lính của nhà vua cũng không thể làm thay đổi tính ngoan cố của cái đầu bé nhỏ đó. Bà mẹ nghĩ là cậu bé thân yêu quá nhỏ chưa thể dạy dỗ theo khuôn phép được, nhưng ông bố thì tin rằng không bao giờ là quá sớm để học cách biết vâng lời. Thế là cậu Demi đã phát hiện ra khá sớm là khi cậu “đánh vật” với bố thì y như rằng cậu luôn luôn gặp điều xấu nhất. Tuy nhiên, giống như người Anh, bé con kính nể người đã khuất phục cậu, và thích câu nói nghiêm nghị “không, không được” của ông bố hơn là tất cả những sự vỗ về đầy tình thương của mẹ.
Một vài ngày sau buổi nói chuyện với mẹ, Meg quyết định tổ chức một buổi tối với John. Cô đặt một bữa ăn tối thật ngon, dọn dẹp phòng khách, ăn mặc thật đẹp và cho bọn trẻ đi ngủ sớm để không có gì làm hỏng dự kiến của cô cả. Nhưng chẳng may, một trong các định kiến khó dẹp bỏ của Demi là không thích đi ngủ, và tối hôm đó nó quyết định sẽ nổi xung lên. Meg đáng thương hát và ru, kể chuyện, và thử mọi cách để con ngủ, nhưng đều vô ích. Cặp mắt to không chịu nhắm lại. Thật lâu sau khi cô bé ngoan Daisy đã đi vào giấc ngủ, thì Demi vẫn nằm đó nhìn ngọn đèn tỉnh như sáo.
– Demi có chịu nằm im như là một cậu bé ngoan, trong khi mẹ đi xuống dưới nhà để dọn trà cho bố đáng thương không? – Meg hỏi, khi cánh cửa ngoài sảnh được khép lại nhẹ nhàng và bước chân quen thuộc bước nhón gót vào phòng ăn.
– Coong muống tà! – Demi nói, sẵn sàng tham gia vào bữa tiệc.
– Không được. Nhưng mẹ sẽ để dành cho con một ít bánh ngọt cho bữa điểm tâm, nếu như con đi ngủ giống như Daisy. Con đồng ý chứ, con yêu?
– Vââng!
Và Demi nhắm chặt mắt lại, như để ngủ và chờ mau mau đến ngày mong đợi.
Tranh thủ thời điểm thuận lợi đó, Meg nhẹ nhàng bỏ đi, và chạy xuống nhà để đón John với một nụ cười thật tươi, tóc được trang trí với mẩu ruy băng màu xanh lơ mà chồng rất thích. Anh nhận thấy ngay và nói, vẻ ngạc nhiên một cách thích thú:
– Vì sao mà tối hôm nay bà mẹ trẻ lại vui vẻ như vậy? Chúng ta sẽ có khách hay sao?
– Chỉ có anh thôi, anh yêu.
– Hôm nay là buổi lễ gì, ngày sinh nhật hoặc cái gì đó tương tự à?
– Không đâu. Em chỉ chán ngấy vì sống tẻ nhạt như thế, vì vậy em ăn mặc tử tế một chút để thay đổi. Anh luôn thay quần áo để ngồi vào bàn ăn, cả những lúc anh mệt mỏi. Vậy thì tại sao em lại không làm như thế, trong khi em có thời gian?
– Anh làm thế vì tôn trọng em, em yêu.
– Em cũng thế, em cũng thế, thưa ông Brooke. – Meg nói, trông cô thật trẻ và xinh đẹp như xưa, phía sau bình trà.
– Thật là tuyệt và giống y như ngày trước. Ngon quá. Chúc sức khỏe em, em yêu.
John thích thú uống tách trà của anh, nhưng sự thích thú đó không kéo dài lâu. Vì trong khi anh đặt tách xuống thì nắm đấm cửa bỗng động đậy một cách khó hiểu, và ta có thể nghe thấy một giọng trẻ con nóng nẩy nói:
– Mợ cựa! Coong muống vào!
– Thằng ranh. Em đã bảo nó đi ngủ, vậy mà nó lại đến đây, mò xuống dưới nhà. Nó sẽ bị cảm lạnh mất nếu đi chân đất thế này. – Meg nói, đáp lại tiếng gọi.
– Sáng gồi! - Demi thông báo, giọng vui vẻ, khi cậu bước vào, chiếc váy ngủ dài quấn thật duyên dáng trên tay, và mấy lọn tóc lắc lư nhí nhảnh khi cậu chồm lên bàn, nhìn chăm chăm vào mấy chiếc bánh một cách thích thú.
– Không, bây giờ chưa phải là sáng. Con phải đi ngủ và đừng quấy rầy mẹ đáng thương. Rồi con sẽ có chiếc bánh nhỏ phết đường.
– Coong yêu bố. – Cậu bé tinh ranh nói, chuẩn bị trèo lên đùi bố, để tham dự vào bữa tiệc.
Nhưng John lắc đầu và nói với Meg:
– Nếu như em đã bảo con ở trên phòng, và đi ngủ, thì hãy để cho nó làm điều đó, nếu không thì nó sẽ không bao giờ học được là phải vâng lời em.
– Vâng, dĩ nhiên. Nào Demi đến đây. – Meg dẫn thằng bé đi, cảm thấy rất muốn phát cho cậu bé đang đi lon ton bên cạnh một cái, cứ nghĩ rằng hình phạt sẽ được thực hiện ngay khi cả hai về đến phòng bọn trẻ. Nhưng cậu bé cũng không bị thất vọng; vì người phụ nữ không nhìn xa trông rộng đó liền đưa cho nó một cục đường, cho cậu lên giường, và cấm cậu không được leo ra cho đến sáng.
– Vââng. – Cậu bé Demi không biết giữ lời kia nói, ngậm viên đường một cách thích thú và xem thử thách đầu tiên của cậu như là thành công rõ ràng.
Meg trở về chỗ của cô, và bữa ăn tối đang tiến hành vui vẻ, thì bóng ma nhỏ bé lại đến, và làm lộ tẩy sự mềm yếu của bà mẹ khi cậu đòi:
– Đường nữa, mẹ.
– Không thể như thế này được. – John nổi giận. – Chúng ta sẽ không bao giờ được yên chừng nào thằng bé này không học được thói quen đi ngủ ngoan ngoãn. Từ lâu em đã là nô lệ của các trò này rồi. Hãy cho nó một bài học và để cho chúng ta không phải bực mình nữa. Hãy cho nó vào giường và để nó ở đấy, Meg.
– Nó sẽ không ở đó nếu em không ngồi cạnh nó.
– Anh sẽ lo cho nó. Demi, hãy lên gác và lên giường như mẹ đã bảo con.
– Khôông! – Cậu bé bất trị đáp, vớ lấy bánh và bắt đầu ăn một cách gan lì.
– Con không bao giờ được trả lời như thế với bố! Bố sẽ bế con nếu như con không chịu đi một mình.
– Bố đi đì! Coong hông ều bố!
Và Demi núp trong váy mẹ. Nhưng lần này, chỗ nấp đó không bảo vệ được bé. Meg trao nó lại cho John và nói:
– Anh đừng quá nghiêm khắc với nó.
Khi cậu bé Demi đáng thương thấy là không được ăn bánh và bị một bàn tay cứng rắn kéo đi về chiếc giường đáng ghét, thì cậu không thể kìm nén cơn giận dữ. Cậu không nể nang gì bố, lấy chân đá và la hét cho đến khi lên đến tầng gác.
Vừa được đặt vào giường bên này thì cậu bò qua phía kia. Nhưng bị nắm áo chộp lại, cậu được đặt trở lại chỗ cũ. Sau cùng sức lực của cậu bé không còn nữa, tiếng la hét của cậu cũng nhỏ đi và kết thúc bằng một tiếng rên. Thường thì sự luyện giọng này thắng được Meg. Nhưng John ngồi đấy không nhúc nhích như thể không nghe thấy gì. Không một lời dỗ ngọt, không đường, không tiếng hát ru, không được kể chuyện; cả ngọn đèn cũng đã tắt, chỉ có ánh hồng của lửa là rọi sáng một chút cái màn tối đen mà Demi nhìn thật tò mò hơn là sợ hãi. Cách làm mới này cậu không thích lắm và cậu gào lên khiến cho bà mẹ rất khổ sở, khi cơn giận dữ của cậu giảm xuống, và kẻ chuyên quyền bị cầm giữ nhớ lại sự yếu ớt của người phụ nữ nô lệ. Tiếng rên khóc sau tiếng la hét giận dữ đi thẳng vào tim Meg. Cô chạy vội lên và nói cầu khẩn:
– Anh hãy để em ngồi lại với nó, bây giờ thì nó sẽ ngoan. – Meg nói.
– Không đâu em yêu. Anh đã bảo nó là nó phải đi ngủ, như chính em cũng đã nói với nó, và nó phải ngủ, cả khi anh phải ngồi đây suốt đêm.
– Nhưng nó sẽ phát ốm mất vì khóc la! – Meg than thở vừa tự trách mình đã bỏ rơi cậu con trai.
– Dĩ nhiên là không sao! Nó quá mệt nên sẽ ngủ thiếp ngay và câu chuyện sẽ kết thúc. Nó sẽ hiểu là nó phải biết vâng lời. Em đừng xen vào, để anh lo liệu tất cả.
– Nó là con của em, và em không muốn đầu óc nó bị hỏng đi vì sự nghiêm khắc quá độ!
– Nó là con anh và anh không muốn tính tình của nó bị hỏng đi vì ta quá độ lượng! Em đi xuống dưới nhà đi, em yêu, và hãy để anh ở lại với nó.
Khi John nói với giọng đó thì Meg luôn vâng lời và không bao giờ hối tiếc sự ngoan ngoãn của mình.
– Em van anh, hãy cho phép em hôn nó một lần thôi, John à.
– Dĩ nhiên. Demi, hãy chúc mẹ ngủ ngon đi con rồi để mẹ đi nghỉ. Mẹ rất mệt vì suốt cả ngày lo cho các con.
Meg luôn quả quyết là nhờ chiếc hôn mới có được sự thành công. Demi bình tĩnh dần và nằm trên giường của cậu mà không động đậy nữa.
“Thằng bé tội nghiệp, nó đã mệt lử với việc ngủ và khóc la. Mình đắp chăn cho nó rồi đi đến chỗ Meg để an ủi.” John nghĩ, đi nhẹ đến cạnh giường, hi vọng sẽ nhìn thấy người thừa kế bướng bỉnh của anh đã ngủ.
Nhưng không, vì khi ông bố lén nhìn thì mắt Demi mở ra, chiếc cằm nhỏ bé bắt đầu rung, và cậu đưa tay lên, nói với một tiếng nấc ăn năn:
– Bây giờ coong ngụ.
Ngồi trên bậc thang, bên ngoài, Meg ngạc nhiên trước sự im lặng kéo dài tiếp theo tiếng rên. Sau khi tưởng tượng tất cả những chuyện không hay vô lí nhất, cô đi nhẹ vào phòng, để được an tâm. Demi nằm đấy gần như chìm vào giấc ngủ, không phải trong tư thế của chim đại bàng vỗ cánh thường ngày, mà nằm cuộn tròn khuất phục trong vòng tay của bố cậu và giữ các ngón tay của bố như thể cậu cảm thấy là công lí đã được thực hiện một cách khoan dung. Một cậu bé buồn hơn và ngoan hơn đã đi vào giấc ngủ. Bị giữ chặt như thế, John đã chờ đợi với sự nhẫn nại của phụ nữ cho đến khi bàn tay bé nhỏ thả lỏng ra. Và trong khi chờ đợi, anh chìm vào giấc ngủ, mệt mỏi bởi cuộc vật lộn với cậu con trai hơn là vật lộn với công việc trong ngày.
Khi Meg đứng đấy nhìn hai gương mặt trên chiếc gối, cô mỉm cười rồi bước đi nhẹ nhàng, tự nhủ:
– Mình không cần phải lo lắng là John sẽ quá nghiêm khắc với các con của mình: anh ấy biết rõ nên làm thế nào với chúng, và sẽ là một trợ giúp đắc lực cho mình vì Demi đã trở thành quá nặng nề đối với mình.
Khi John xuống dưới nhà, anh nghĩ là sẽ nhìn thấy một cô vợ tư lự hoặc đầy trách móc, nhưng anh ngạc nhiên một cách dễ chịu khi thấy Meg đang bình thản trang trí một cái mũ, và anh được chào đón với lời yêu cầu đọc cho cô nghe một cái gì đó về cuộc bầu cử, nếu như anh không quá mệt. Ngay lập tức John nhận thấy một cuộc cách mạng đã xảy ra. Nhưng anh khôn ngoan không hỏi vì biết rằng Meg nhỏ bé thường thổ lộ mọi thứ. Cô không thể giữ được bí mật cả khi để cứu lấy mạng mình. Rồi anh sẽ biết sự thật ngay thôi. Anh nhã nhặn đọc một bài xã luận dài rồi giải thích một cách rõ ràng nhất. Trong khi đó Meg cố gắng tỏ ra thật quan tâm, hỏi những câu hỏi thông minh và cố giữ không cho tư tưởng của cô nhảy từ hiện trạng nhà nước sang hiện trạng chiếc mũ của cô. Tuy nhiên, trong thâm tâm, cô kết luận là chính trị cũng tồi tệ như toán học vậy, và nhiệm vụ của các nhà chính trị dường như là để gọi tên nhau. Nhưng cô giữ những ý tưởng đầy tính phụ nữ ấy cho riêng mình. Khi John ngừng đọc, cô lắc đầu, và nói về cái mà cô nghĩ là một sự nhập nhằng ngoại giao:
– Ồ, em thật sự không biết rồi chúng ta sẽ đi về đâu.
John cười. Anh nhìn cô một lúc, khi cô sắp xếp một dải buộc và mấy cành hoa và nhìn nó với vẻ quan tâm thật sự mà bài diễn thuyết của anh đã thất bại không giành được.
“Cô ấy bắt đầu quan tâm đến chính trị vì mình, vì vậy mà mình cần cố gắng thích thú với mấy đồ trang phục phụ nữ, thế mới là công bằng.” – John, người công bằng, nghĩ, và lên tiếng khen thêm:
– Thật là xinh! Có phải đây là cái mà em gọi là một chiếc mũ cho bữa điểm tâm không?
– Ông chồng thân yêu của em, đây là một chiếc mũ! Chiếc mũ đẹp nhất của em để đi nghe hòa nhạc và đi xem kịch.
– Anh xin em thứ lỗi. Nó bé quá, dĩ nhiên là anh nhầm nó với mấy thứ phù phiếm mà em thỉnh thoảng hay dùng. Thế em làm thế nào giữ nó được trên đầu?
– Mấy dải buộc này sẽ được buộc dưới cằm với một nụ hồng hé nở, như thế này này. – Meg đội thử chiếc mũ, và nhìn anh với vẻ bằng lòng bình thản khiến ta không thể cưỡng lại được.
– Đây là một chiếc mũ thật đáng yêu, nhưng anh thích gương mặt ở trong đó, vì trông nó thật trẻ trung và hạnh phúc lại như xưa. – John hôn gương mặt tươi cười đó, gây thiệt hại không ít cho nụ hồng dưới cằm.
– Em thật mừng là anh thích nó, vì em muốn hôm nào anh đưa em đến một buổi hòa nhạc mới. Em thật sự cần một ít nhạc để cảm thấy hứng thú. Anh có thể làm điều đó không?
– Dĩ nhiên là có, rất thật lòng, và đi bất cứ đâu em muốn. Em bị nhốt trong nhà lâu quá rồi. Ra ngoài sẽ rất tốt cho em. Anh vui mừng về chuyện đó. Cái gì đã khiến em có ý tưởng đó, bà mẹ bé nhỏ?
– Em đã nói chuyện với mẹ hôm nọ. Em kể cho mẹ nghe em mất bình tĩnh, hay cáu gắt, bực mình như thế nào. Mẹ bảo em cần phải thay đổi và ít bận rộn hơn. Mẹ sẽ cho vú Hannah đến chăm lo giúp mấy đứa nhỏ. Em có thể chăm lo việc nhà nhiều hơn, và thỉnh thoảng vui chơi một chút, để tránh cho em không trở thành một bà già đứng ngồi không yên, suy nhược trước tuổi. Đây chỉ là một cuộc thử nghiệm, John à. Em muốn thử vì anh cũng như vì em. Thời gian qua em đã bỏ bê anh một cách đáng xấu hổ. Giờ em phải làm cho ngôi nhà của mình trở về nếp cũ. Anh không phản đối chứ, anh yêu?
Những gì John đã nói không quan trọng hoặc suýt nữa thì chiếc mũ xinh xinh bị hỏng hết. Tất cả những gì chúng ta cần biết là John không hề tỏ ra phản đối khi ta nhìn thấy những thay đổi đang từ từ xuất hiện trong nhà và ở từng thành viên của gia đình. Không phải tất cả là thiên đường, nhưng mỗi người đều làm tốt hơn phần việc được phân công, mấy đứa nhỏ được đặt dưới sự điều khiển của bố, vì John đúng mực, kiên định, đã đem lại trật tự và sự biết vâng lời vào vương quốc bọn trẻ. Meg đã dần dần bình tĩnh và thần kinh cô lại vững vàng nhờ những bài tập bổ ích, một chút thư giãn, và nhiều cuộc chuyện trò tâm tình với người chồng biết lẽ phải của cô. Tổ ấm lại trở thành tổ ấm đúng nghĩa của nó, và John không bao giờ muốn rời xa nó, nếu như anh không mang Meg theo. Giờ thì gia đình Scott thường đến chơi gia đình Brooke. Ai cũng thấy ngôi nhà nhỏ này thật vui, hạnh phúc, đầm ấm và tràn đầy tình yêu. Cả Sally Moffat tươi vui cũng thích đến đấy. “Ở đây luôn luôn thật yên bình và vui vẻ. Tôi cảm thấy thật dễ chịu, Meg à.” Cô thường nói với ánh mắt có vẻ thèm muốn, như thể mong muốn tìm thấy điều này trong ngôi nhà lớn sang trọng nhưng hiu quạnh của cô. Ở đấy không có sự ồn ào, không có những gương mặt trẻ con hớn hở, và Ned sống trong thế giới riêng, không có chỗ cho cô.
Hạnh phúc gia đình không tự đến, mà John và Meg đã tìm ra chìa khóa. Và thời gian dạy cho họ cách sử dụng nó, mở ra những kho báu của một tình yêu gia đình và sự giúp đỡ lẫn nhau, mà kẻ nghèo nhất cũng có thể có, và người giàu nhất không thể mua được. Đấy là bến bờ hạnh phúc mà những người vợ và người mẹ luôn muốn dừng chân, an toàn trước những phiền muộn và biến đổi không ngừng của thế giới. Nơi họ có thể tìm thấy tình yêu bất tận từ con cái. Những đứa trẻ ngây thơ luôn dựa dẫm, bấu víu vào họ, không hề bị sự buồn phiền, sự nghèo khó hoặc tuổi tác đe dọa. Họ luôn bước đi qua những ngày bình yên hay giông bão cùng với một người bạn chung thủy, người, theo đúng nghĩa của từ tốt đẹp Saxon cổ xưa, “Houseband” (Trụ cột), và như Meg đã hiểu là vương quốc hạnh phúc nhất đối với một phụ nữ là tổ ấm, vinh dự cao lớn nhất của cô là nghệ thuật điều khiển nó, không phải như là một hoàng hậu, mà là một người vợ và một người mẹ khôn ngoan.