Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hật không có hành động nào ty tiện và bỉ ổi bằng hành động vu khống!
Dì Năm mặt mày tái mét rồi đỏ ửng ngồi phịch xuống ghế giọng nghẹn lại nhưng không khóc. Nhìn dì Năm, Doanh tức mà phát run. Thật là hết chỗ nói, cô chưa kịp mở miệng bênh vực dì Năm thì bà Lam Tuyền đã đong đỏng:
-Nè, nè, tôi báo cho mấy người biết, đừng có vừa ăn cướp vừa la làng. Vu khống à! Tôi vu khống kẻ ăn người ở trong nhà để làm gì cơ chứ!
-Mợ nói hơi quá đó mợ Hai, dì Năm không phải là kẻ ăn người ở trong nhà này đâu, cũng như chuyện cái nhẫn hột xoàn gia bảo gì đó của dòng họ mợ không thể nào mà mất một cách kỳ cục, rồi nằm trong đáy lu gạo một cách kỳ cục để rồi người đánh mất lẫn kẻ tìm ra lại chính là mợ. Từ xưa đến lúc mợ tới ở đến giờ, nhà này chưa hề bị mất món gì cả.
Bà Lam Tuyền mím đôi môi mỏng:
-Nè Doanh! Con nói vậy nghĩa là sao chứ! Bộ từ lúc mợ Hai vào đây ở tới nay nhà hay mất đồ lắm hay sao?
-Ý con không phải vậy, đó là do mợ nghĩ ra.
-Hừ! Không lẽ mất của cứ im mãi. Tôi nói cho mà biết, mẹ con tôi lần nào vào chơi trở về Đà Lạt cũng bị mất đồ, từ cái lớn cho tới cái nhỏ. Nói ra thì mích lòng mẹ chồng nàng dâu, chị em mợ cháu, rồi cả người ở đợ. Bây giờ phải làm ra lẽ thôi, cái nhẫn mẹ tôi để quên trong phòng tắm không phải mụ Năm hiền thì.. ai.. vào đây để lấy nó giấu vào lu gạo chứ.
Nhìn Ngọc Uyển đãi môi keó dài tiếng "ai" một cách láo xược mà Doanh nóng hơ, nó muốn động rào tới cô rồi đấy! Bình tĩnh nào Doanh.
-Kìa chị Uyển! Mât'' của thì cứ nghi, hôm qua mợ Hai để quên nhẫn ngoài cậu Luân không ở nhà ra còn 4 người, hai mẹ con chị, tôi và dì Năm. Nếu như tôi hoặc dì Năm lấy, chắc đã đem bán mất rồi, chẳng ai dại gì đem giấu đâu đó. Tuy nhiên tôi bị nghi tôi cũng có quyền nghi lại. Mẹ con chị giấu nó vào khạp gạo để vu khống kẻ khác, vì có ai như mợ Hai, cái nhẫn đeo dính trong tay, để quên cả ngày mới hay rồi la hoảng lên và đổ trút là dì Năm lấy.
Bà Lam Tuyền đập tay xuống bàn:
-Tôi vu khống để làm gì cơ chứ! Tôi là chủ tôi muốn mướn ai ở cho tôi không được.
Doanh đứng dậy:
-Con đi mời công an tới xét vụ này!
Dì Năm keó tay cô lại:
-không được nóng Doanh Doanh.
Quay lại nhìn bà Lam Tuyền, dì Năm lạnh lùng:
-Mợ Hai à! Tôi hiểu mợ từ hồi Vũ đưa mợ về nhà này chơi lần đầu. Tính ra tới bây giờ cũng hai mươi mấy năm. Trong nhà này mợ ưa ai, sợ ai, ganh ghét ai tôi biết hết. Lẽ ra tôi sẽ đi vì mợ muốn vậy, nhưng tôi ở lại vì con bé Doanh và cậu Luân. Tôi nói như vầy! Nếu mợ cho rằng tôi dấu nhẫn của mợ thì mớ cứ đi thưa công an. Đó là việc tồi tệ nhất mà gia đình này chưa bao giờ phải làm.
Khinh bỉ nhìn Ngọc Uyển, dì Năm nói tiếp:
-Tôi ở đây vì tấm lòng nhân chớ đâu vì tiền bạc, mợ và Ngọc Uyển đừng nghĩ rằng tôi chết đói ngay khi rời khỏi nhà này. Sẵn dịp tôi xin nói rõ, tiền ngân hàng mỗi tháng bà đốc giao cho tôi đi rút tiền lời tôi sẽ nấu cơm, chi phí riêng cho con Doanh và cậu Luân. Còn mẹ con mợ tự nấu lấy mà ăn. Tôi không là con ở của ai hết!
Bà Lam Tuyền đanh mặt lại:
-Chị quên chị là ai rồi đó! Để rồi tôi sẽ gởi thư nói đầu đuôi với bà nội bé Uyển, hừ! Trưa mai chú Luân về tôi cũng sẽ trình bày sự việc. Đừng có kiểu vắng nhà gà quậy niêu tôm.
Dứt lời bà keó tay Ngọc Uyển hầm hầm bỏ đi lên phòng khách.
Doanh Doanh chán nản thả người xuống ghế bố, cô mệt mỏi thật sự vì chuyện vừa xảy ra, rõ ràng bà ta muốn "tống bổ dì Năm đi cho khuất mắt", bà ta cũng muốn tống khứ cả cô nữa ấy chứ! Doanh đọc được tia nhìn gần như thù ghét của mợ Hai, khi cô cương quyết từ chối không đổi phòng của cô cho Ngọc Uyển, cũng như không chịu cho bà ta đem chiếc đàn dương cầm xuống dưới nhà. Bà ta muốn biến biệt thự này thành cái gì kia! Doanh lắc đầu không đóan được. Cậu Luân thì đi thực tập ròng suốt cả tháng nay, tha hồ cho bà ta thao túng.
-Khỏe không Doanh Doanh!
Cô chồm người dậy. Nụ cười mỉa mai nở ngay trên môi:
-Cám ơn anh! Tôi vẫn khỏe và có lẽ khỏe hơn lúc còn được anh trân trọng là "món qùa vô giá của riêng anh" nữa.
Nụ cười lúm đồng tiền đểu giả hiện ra duyên dáng trên gương mặt điển trai của Viễn:
-Anh thấy em heó rõ thì có! Anh chàng môtô đâu rồi! Đừng để bị dạt ra nữa, buồn lắm!
Doanh nổi sùng:
-Anh đúng là người yêu kiêm sư phụ của Ngọc Uyển, mồm mép rắn độc y như đệ tử của mình. Mà chẳng biết ai truyền nọc độc cho ai đây nữa.
-Hề! Hề! Muốn rủa gì thì rủa, ai đi giận kẻ đang hận tình. Có điều em dở lắm Doanh ạ! Lẽ ra anh vẫn là của em nếu em thực tế tý xíu. Em vẫn thấy đó! Biệt thự này đang chuyển mình, chỉ nhờ những bàn tay khối ốc thông minh biết đi trước kẻ khác thì mọi thứ mới như sống lại.
Bĩu môi Doanh chua ngoa:
-Vậy không lẽ trước giờ mọi thứ ở đây chết?
-không chết nhưng chẳng sinh tài, nẩy lọc, cũng như chết.
Sinh tài nẩy lộc à! Doanh nhíu mày, cô chợt nhìn Viễn chăm chú, anh ta cũng nhìn cô miệng mỉm cười tươi rói, Doanh chớp chớp đôi mắt, phải vờ vĩnh ngọt ngào moi tin tức từ anh ta, xem chừng Viễn biết nhiều thứ hơn cô tưởng.
-Viễn này! Cô dịu dàng gọi nhỏ.
Viễn hơi ngạc nhiên trước cách gọi của cô, anh ta hỏi:
-Có chuyện gì không Doanh Doanh?
Doanh tròn mắt ngây thơ và giọng rất thật thà:
-Em phải thực tế như thế nào cho vừa lòng anh?
-À! Cũng đơn giản thôi, anh có đòi hỏi gì cao đâu, em khác Ngọc Uyển.. Ờ không, em khác các cô gái thức thời khác ở chỗ mơ mộng quá.
-Nhưng anh từng bảo mơ mộng, tưởng tượng là chất liệu tuyện vời nhất cho sáng tạo mà.
Đdúng! Đúng! Nhưng mơ mộng như em là mơ mộng viễn vông, không làm ra tiền, cũng chẳng hề sáng tạo.
Doanh liếc Viễn giọng nũng nịu:
-Em hiểu ý anh.
Phác một cử chỉ bất lực Viễn nhíu mày:
-Anh ví dụ nhã
Nhìn quanh một vòng anh cao giọng giảng giải:
-Chẳng hạn ngôi biệt thự to lớn có địa thế tại trung tâm rất thuận lợi này, ông bà bác sĩ Phú chỉ biết dùng để ở, trong khi với người khác họ sẽ dùng làm việc khác. Em giống ông bà ngoại ở điểm bảo thủ và không thực tế. Ông ngoại em năm nay về hưu, ngoài ngôi nhà được đời trước để lại ra thì tiền bạc chẳng có bao nhiêu.
Vừa cười Viễn vừa nói:
-Ông cũng thuột tuýp người mơ mộng không thực tế, cống hiến suốt cả đời và không có gì cho mình.
Doanh cố nén khó chịu:
-Anh đi xa câu hỏi của em rồi! Nhưng em nghĩ, ông ngoại hành động đúng vì lý tưởng mà ông đã theo.
Hóm hỉnh Viễn bảo:
-Anh có phủ nhận điều đó đâu. Nhưng Doanh nè! Lý tưởng cũng như chân lý, chỉ tương đối thôi! Nó có thể đúng với người này nhưng sai với người kia. Vì vậy nên em và anh mới không thể là của nhau.
Doanh từ tốn buông câu mình chờ đợi:
-Nếu là anh một người thực tế khác sẽ làm gì với ngôi biệt thự này?
Mặt Viễn bừng lên một ham muốn lạ kỳ, anh háo hức nói:
-Anh sẽ thu hẹp chỗ ở lại, cho mướn mặt bằng, đó là mức tệ nhất vì mình không có vốn, nếu có vốn thiếu gì cách làm ăn.
Doanh vờ vĩnh:
-Cho mướn mặt bằng cũng đâu bao nhiêu tiền, lại bị gò bó, tù tùng không thoải mái tâm trí.
Nhìn Doanh với vẻ thương hại, Viễn lắc đầu:
-Khờ quá cưng ạ! Ai dại cho người mình mướn, ngôi nhà này phải cho ngoại kiều mướn mới có lợi chứ.
Hồ hởi anh bàn tới:
-Này nhé, chỉ cần sửa sang vài nơi, quét vôi, đặt máy lạnh, nếu "xịn" nữa trang bị một máy điện mini, phòng khi cúp điện là hết ý, chỉ thu vào chớ chẳng bỏ vốn ra bao nhiêu. Ngoại kiều bao giờ cũng hợp đồng thuê dài hạn lại đặt tiền thuê trước ít nhất sáu tháng.
Nhìn đôi mắt đang "mơ mộng thực tế" của Viễn, Doanh chợt hiểu rằng. Hẳn là từ chức vụ gia sư anh ta đang phấn đấu làm quân sư cho mẹ con Ngọc Uyển. Hay thật! Như vậy mọi chuyện dời đổi trong nhà, lấy phòng của cô, tống khứ dì Năm đi đều có lý do của nó.
-Làm ăn với người nước ngoài bao giờ cũng có lợi hơn với dân mình.
Doanh chua xót:
-Em hiểu anh, Viễn ạ! Qủa nhiên anh rất thực tế và nhìn xa trông rộng, bao giờ anh cũng đúng trời ta trông tuốt bên trời tây, không đi được thì ở lại làm ăn với họ cũng đỡ...
Chẳng nghĩ là cô mai mỉa, Viễn gật đầu:
-Cuộc sống dạy người ta khôn ra, như anh chẳng hạn bao giờ anh cũng mê hội hoạ, nhưng phải làm việc khác để nuôi nghề mình đeo đuổi.
-Em có nghe anh nói nhiều lần rồi. Cám ơn anh đã dạy em thế nào là thực tế, bắt đầu từ thực tế của tình yêu đến cuộc sống.
-Em không giận anh chứ Doanh!
-Cho em miễn trả lời! Em muốn biết tất cả những đổi dời trong nhà này có phải là do anh đạo diễn không?
Gượng cười Viễn kêu đầy giả tạo:
-Kìa Doanh, anh dâu có quyền hành gì đâu mà đạo diễn.
Cười nhạt cô tiếp:
-Có quyền hành thì anh đã tự phong chức cho mình rồi chớ có thèm làm quân sư hay đạo diễn! Mọi người hình như cố tình quên rằng ông bà ngoại không có ở nhà hay sao ấy. Ai muốn làm gì thì làm hà!
Viễn nhún vai phân trần:
- Đúng ra anh chỉ là người trung gian đứng lo giúp mẹ Ngọc Uyển trong việc làm hợp đồng cho thuê nhà. Còn mọi thứ khác do bà ta hết.
Không giấu được sự căm ghét, Doanh xách mé:
-Bà Lam Tuyền là một người rất ư thực tế phải không anh!
-...
-Vậy anh gọi bà ấy là chị.. hay bác vậy?
- Doanh! Đừng móc ngoéo anh nữa mà! bao giờ em cũng độc miệng. Lẽ ra người mơ mộng như em lời lẽ thốt ra phải nhẹ như đọc thơ chứ!
Doanh nghênh nghênh mặt:
-Nếu anh muốn, em vẫn có thể đọc thơ cho anh nghe đỡ buồn.
-chiều nay Doanh rảnh rỗi hở?
-Không phải là rảnh, em đang bực.. và muốn nói nhiều cho vơi bớt.
Viễn tỏ vẻ ân cần:
-Vậy Doanh đọc thơ đi! Anh sẵn sàng nghe.
Giọng Doanh lạnh lùng đầy ác ý:
"Người như thế ta còn chi tiết nữa
Tình còn chi mà ta phải điên cuồng
Ta giận ta không thể lấy lại hồn
Không thể chuộc lại tình ta đã hiến
Không thể bỉ khinh người ta ca tụng
Không thể bôi nhọ chính mặt ta hôn.."
- Đủ rồi Doanh! Thơ em đọc giống như lời em nói. Cay làm sao ấy.
Chống cằm nhìn Doanh, Viễn ỡm ờ:
-Chiều nay sao em tử tế đến mức chịu ngồi nói chuyện với anh vậy?
Thản nhiên Doanh nói:
-Có nói chuyện mới sáng ra nhiều vấn đề. Nhất là vấn đề của "chúng mình". Lạ là em không còn ghét hay còn.. gì.. gì với anh cả. Với anh, em chỉ chờ đợi xem kết cuộc. Kết cuộc của một tình yêu thực tế của hai người thực tế:
- Doanh Doanh! Doanh Doanh ơi!
Giọng Uyển đả đớt vang lên làm Viễn giật mình đứng bật dậy, nhìn thấy thái độ của anh, tự dưng Doanh cười ròn rã. Ngọc Uyển hơi khựng lại khi phát hiện có Viễn ở đây, xụ mặt xuống cô trống không:
-Có khách!
-Thưa.. ai có khách ạ!
Khó chịu Uyển dằn dỗi:
-Em chứ ai! Gớm! Bạn bè gì trông mà phát khiếp. Bộ dạng như tướng cướp.
Mặt Doanh tư nhiên tái lại, cô bối rối:
-Ai vậy?
-không biết, còn ở ngoài sân, nhìn bộ vó ai dám mời vô nhà.
Doanh làm thinh, cô không còn tâm trí đâu để "đốp chát" khi nghe cách tiếp đón khách của Ngọc Uyển. Doanh đứng ngần ngừ nhìn gương mặt khinh khỉnh của cô ta.
-Kìa! Sao đứng ngẩn ra đó vậy?
Ngọc Uyển dài giọng ghen tuông:
-Hay còn tiếc.. nơi đây!
Chẳng thèm đáp lại, Doanh đi vòng lối vườn cây để ra sân trước. Cô đi chậm chạp từng bước, trái với sự hối hả, nôn nóng của trái tim.
1 bước, hai bước, 3 bước, Doanh thấy dáng Khánh chống tay tựa vào gốc nhãn sừng sững, dữ dằn trong chiếc quần jean xanh bạc phếch và chiếc áo màu da trời không cài nút ở ngực. Đúng là trông anh chẳng khác nào tướng cứơp với bộ tóc đen rậm rì, đôi mắt rực lửa và bộ râu cắt ngang miệng dễ ghét mà lần đầu tiên đêm nào Doanh đã dành trọn ác cảm khi nhìn thấy anh.
Tự nhiên đôi chân Doanh như ríu lại, tất cả những lời chanh chua, cay đắng nãy giờ cô nói với Viễn bỗng dưng bay đâu mất hết.
Luống cuống Doanh vô hồn bước tới và vấp phải vào chiếc rễ cây ngã chúi về phía trước, cô không té xuống đất mà té vào vòng tay mở rộng kịp thời của Khánh, anh ôm cô vào lòng, miệng nhếch lên thích thú:
-Trời có gầm anh cũng dứt khoát không buôn em ra.
Doanh cũng không cưỡng được tình cảm dồn nén bấy lâu nay, cô vùi mặt vào ngực Khánh, cô nhớ tới tiếng rơi rổn rẻng của những đồng token, thái độ kênh kiệu, lối ăn nói vô học, hạ cấp của Mỹ Nhân.. Vòng tay ra sau ôm tấm lưng rắn chắc của Khánh cô nhủ với lòng: "Xét cho cùng chúng ta yêu nhau không gì tội lỗi cả! Em yêu anh mất rồi, và chỉ cầu mong rằng tình anh đối với em không phải là giây phút đam mê nhất thời."
- Doanh Doanh!
- Dạ!
-Suốt khoảng thời gian dài lẩn tránh anh em có sung sướng không?
Doanh im lặng cô khẽ hít mũi, mùi da thịt đàn ông làm cô bâng khuâng, đẩy nhẹ anh ra Doanh ngước mắt lên nhìn, đôi mắt Khánh đang cúi xuống âu yếm. Anh lắc lắc đầu như xót xa, như xua đuổi những muộn phiền nào đó rồi gấp rút hỏi tiếp:
-Yêu anh không? Trả lời đi!
Doanh vẫn im lặng, Khánh trầm giọng:
-Cứ trả lời thật lòng, đừng sợ anh buồn, hôm nay anh đến đây anh nhất quyết phải gặp được em, để nghe em bảo rằng "không" và anh chẳng bao giờ tìm em nữa. Trả lời đi Doanh! Yêu anh không!
Tránh đôi mắt dữ dội của Khánh, Doanh dụi mặt vào ngực anh, mặt đỏ lừng run rẩy:
-Em thương.. hà!
Siết chặt cô hơn, Khánh thở phào nhẹ nhõm, anh chẳng ngờ mình lại bấn loạn khi chờ đợi nghe con sáo nhỏ thú thật tâm tình như vậy, Doanh thỏ thẻ:
-Anh có giận vì em cứ trốn anh hoài không?
-Không! Anh chỉ khổ chớ không giận, càng khổ càng yêu điên lên.
Cô khẽ cựa mình rướn người lên, hơi thở Doanh nóng bỏng và tinh khiết như hơi thở trẻ phả vào cổ Khánh, anh nhột nhạt cúi xuống, hai đôi môi gắn chặt vào nhau, Doanh cảm nhận được hết nỗi ngọt ngào, mê đắm lẫn một chút ngỡ ngàng đầy xúc động từ nụ hôn Khánh đang từ tốn trao cho cô. Nụ hôn này không giống nụ hôn vồ vập khao khát của Viễn, cũng không giống nụ hôn chiếm đoạt của chính Khánh trước đây, nó nhẹ nhàng đắm thắm nhưng sâu lắng tận đáy hồn của cả hai người. Chút gì bùi ngùi, chút gì đau đớn, chút gì tức tưởi cứ theo môi hôn len nhẹ vào lòng cô.
- Dạo này em làm gì hở Doanh?
Tựa đầu vào vai anh, cô nhỏ nhẹ:
-Học, học và nhớ, nhớ..
-Nhưng học với nhớ cái nào nhiều hơn?
-Chắc nhớ nhiều hơn vì em nhớ nhiều thứ và nhớ nhiều ng lắm kia.
-Em nhớ ai vậy?
Khánh quằm mặt hỏi.
Doanh cười cười, lơ lửng trêu anh:
-Thiếu gì người để nhớ! Ông bà ngoại, ba nè..
-Hừ! Chắc là không nhớ gã lúm đồng tiền. Vì gã đã ra khỏi.. bộ nhớ của em lâu rồi.
Doanh ngớ ra:
-Sao anh biết?
Khánh lầu bầu:
-Sao lại không biết! Anh đậu xe bên kia đường, rình mò như ăn trộm ngày này qua tuần nọ, không gặp em mà cứ gặp anh chàng Viễn chở cô bé gì lúc nãy ra mở cổng cho anh. Nhìn họ âu yếm chở nhau, anh biết Viễn không còn chỗ nào trong tim em cả, anh càng khổ vì tại sao em cứ cố tình trốn tránh anh...
-Vì em có quen người khác.
-Hừ! Tên chạy môtô đầu đinh chứ gì? Anh cũng gặp rồi. Doanh này! Đừng trêu anh đấy nhé! Anh ghen kinh hồn lắm đấy!
Doanh phụng phịu môi, giọng ấm ức:
-Sao anh không ghen chị Mỹ Nhân..
Khánh dửng dưng:
-Anh không yêu, cô ta làm gì mặc cô ta, anh không hề biết ghen là gì dầu có lúc cô ta cố ý trêu anh. Mà đừng nhắc đến Mỹ Nhân nữa. Anh đã làm đơn ly hôn rồi!
Kinh ngạc cô hỏi:
- Dễ dàng vậy sao Khánh! Em không hiểu nổi tình cảm của anh, lấy vợ rồi ly hôn. Em sợ sau này..
Khánh trầm ngâm:
-Không phải gặp em, yêu em rồi anh tỏ thái độ xa lánh chê bai vợ mình để dẫn tới ly dị đâu Doanh. Nếu không gặp em, anh và Mỹ Nhân cũng không thể tiếp tục sống với nhau được nữa. Anh biết trong tâm hồn trong sáng của em, chuyện anh bỏ bê vợ để yêu em làm em ray rứt khổ sở khi nghĩ tới anh, chính vì nghĩ mình tội lỗi mà em cứ trốn tránh anh, trốn tránh chính tình yêu của mình. Bây giờ chấp nhận yêu anh rồi, em lại sợ tính anh đam mê nông nỗi, yêu vội yêu cuồng một thời gian rồi lại bỏ em chứ gì?
Vuốt tóc Doanh, Khánh thở dài:
- Đừng nghĩ vậy tội cho anh! Trong yêu đương, một lần lầm lỡ là một lần chết. Anh đã một lần lầm lỡ anh đâu muốn mình sẽ ngã lần thứ hai. Anh yêu em, anh sẽ chờ em học hết dại học, chờ em lớn tý nữa anh mới tính tới hôn nhân. Chúng ta thời gian tìm hiểu nhau, em đừng sợ anh nông nổi.
Doanh Doanh ngập ngừng:
-Chị ấy bằng lòng ký đơn li dị à?
- Dĩ nhiên kèm theo yêu sách rất nhiều.
Thở dài anh nhìn ra xa:
-Bất cứ yêu sách gì anh cũng nhất định vượt qua. Nói thật, anh không đủ sức cung phụng cho cô ta lao vào cờ bạc. Một ngày Mỹ Nhân có thể vứt đi mấy triệu đồng, em tin điều đó không Doanh?
-Em hiểu anh, em tin anh.
Cụng đầu vào trán cô, anh nói nhỏ:
- Đi một vòng với anh.
Ngần ngừ Doanh hỏi:
-Mà đi đâu hở anh?
- Đi đâu cũng được, miễn chỉ có em với anh muốn, hôm nay em là của riêng anh, mình anh chứ không ai có quyền chen vào phá đám. Anh ngán nhất bà dì Năm. Doanh này! Em nói sao mà mỗi lần anh đến tìm, dì Năm sắt đá dễ sợ với đôi mắt dửng dưng, giọng nói lạnh lùng thuộc nằm lòng năm tiếng:
- Doanh không có ở nhà.
Dứt lời là biết mất, dì chẳng nán lại một giây cho anh hỏi thêm bất cứ chút gì. Ác thật!
Doanh cắn ngón tay, tủm tỉm cười:
-Anh đừng giận em mới nói tại sao.
- Dĩ nhiên anh không giận, dì Năm kỹ vậy anh đỡ lo.. Mà em kể đi, em làm cách gì nào?
Ngập ngừng một chút Doanh lại cười:
-Em nói với dì Năm: "hắn ta là con nuôi của cô Hai, hắn xấu tính, xấu nết lắm, không biết lo chí thú làm ăn, chỉ lo nhậu nhẹt bê tha.
Len lén nhìn Khánh, cô nói tiếp:
-Hễ nhậu vào là lại thêm tật bài bạc, hắn đến tìm con là để vay.. tiền, mà mình thì tiền ở đâu cho thứ ấy mượn cơ chứ? Nghe em nói, dì Năm xua tay lắc đầu. Ngữ ấy dứt khoát không được vào nhà này lần thứ 2". Thế là dì dứt khoát thực hiện lời của mình.
Đưa tay lên rờ cằm, Khánh lắc đầu:
-Ác vừa thôi! Em có biết anh thù nhất là thói cờ bạc và vay mượn không?
Nhìn đôi mắt trách móc của anh, cô bối rối:
-Chỉ có cách nói ác về anh như vậy em mới dối lòng mình và trốn tránh anh được.
Nhéo nhẹ chót mũi Doanh, anh xa xót:
-Ngốc ơi là ngốc! Nhắm em trốn được anh mãi không?
-Trốn anh thì được, nhưng trốn chính em thì không được.
-Câu trả lời hay đấy, đáng thưởng một cái..
Đỏ mặt Doanh đẩy Khánh ra, cô kêu lên:
- Dì Năm kìa Khánh ơi!
Khựng lại Khánh dáo dác:
- Đâu!
Doanh cười khúc khích:
-Trong nhà bếp chứ đâu.
Hầm hừ anh hăm he:
-Nhớ nhé! Anh cho thiếu nợ đấy! Một cái thưởng, một cái phạt. Còn bây giờ đi với anh. Mau..
Phịu mặt xuống Doanh nói:
-Ra lệnh là em không đi đâu hết.
-Anh đâu dám ra lệnh. Năn nỉ thì có, đi đi mà.. Doanh.
Liếc Khánh một cái, cô dọa:
-Chờ em, nhưng phải coi chừng dì Năm.
- Đừng lo, anh sẽ chờ em ngoài xe, ra ngay nhé!
Gật đầu một cái, Doanh đã chạy biến vào nhà nhanh như một chú sói nâu xinh xắn. Khánh thong thả cho tay vào túi đi ngược trở ra, lòng anh lâng lâng khó tả, anh muốn huýt gió, nhảy cỡn lên như trẻ con vì sung sướng, vì được đáp lại tình yêu.
Bất giác anh cười một mình. Yêu và được yêu là hạnh phúc là lẽ sống của người và cũng là của riên anh mà từ xưa đến giờ anh chưa hề có được.
Mở cửa xe, ngả người trên ghế anh háo hức chờ Doanh. Chỉ với em, với mỗi riêng em anh mới thấy mình thật sự sống lại tháng ngày trẻ trai hồn nhiên đã bị mất cắp, em có hiểu điều đó không con sóc nâu lém lỉnh của anh?
Doanh Doanh đã ra khỏi cổng nhà, cô ngơ ngác tìm Khánh, anh vội nhấn nhẹ còi và mở cửa xe chờ cô.
Thấy Doanh lóng ngóng, loay hoay anh chồm người qua đóng cửa hộ và lợi dụng cơ hội hôn phớt lên má Doanh. Giọng anh đầy yêu mến:
-Sao thương em đến thế! Em thua thiệt so với người ta nhiếu quá. Từ giờ trở đi anh sẽ lo cho em tất cả.
Doanh nhìn đoạn đường trước mắt và tự nhiên thấy mặc cảm. Cô không nghĩ rằng mỗi lần đến tìm cô, Khánh đi bằng chiếc xe du lịch bóng loáng thế này. Rồi lời nói chân tình của anh làm cô thấy tủi, từ khi biết nghĩ đến giờ Doanh rất ghét bị thương hại. Có lẽ vừa rồi "người ta" trong câu nói của là Mỹ Nhân người vợ chính thức, kẻ quen tay ném tiền qua cửa sổ của anh.
-Nói gì đi em, tự nhiên hiền lành vậy?
-Em hơi khớp khi ngồi kế ông giám đốc, lẽ ra chỗ này đâu phải của em.
k bật cười sảng khoái, anh đưa tay keó Doanh tựa vào vai mình, giọng hả hê rất trẻ con:
-Ghen phải không cưng? Ít ra phải biết yêu anh cỡ đó chứ. Nhưng nè, chiếc xe này ngoài em ra chưa người đàn bà nào được ngồi với anh đâu.
Doanh vờ vĩnh ngạc nhiên:
-Cứ mỗi người đàn bà là một chiếc xe à!
-Anh đâu phải là tỷ phú, với cũng chẳng có người đàn bà nào ngoài em trong trái tim anh. Duy nhất và mãi mãi chỉ một mình Doanh Doanh.
Chớp chớp mắt, Doanh chồm người nói vào tai Khánh:
-Em cũng vậy. Anh là duy nhất và mãi mãi ở trong ngăn tim em. Nhưng Khánh ơi!
Nghe có tiếng "nhưng" anh cảnh giác:
-Chuyện gì hả Doanh? Nghe em "nhưng" anh ớn quá.
-Anh cũng từng nói với người ta như vừa nói với em phải khôn g?
-Không
Khánh buồn buồn:
-Chỉ với riêng em, anh mới khổ thật sự khi bị chối từ, với Mỹ Nhân anh chưa ngỏ ý thì cô ta đã cố tình cho anh hiểu rằng cô rất bằng lòng, anh không phải tốn lấy một lời như người đời thường gọi là tán. Anh chưa hề biết tán ai cả Doanh à! Chỉ với em, tự dưng anh mới nói nhiều và nói thật tự nhiên như cúng ta đã quen nhau, đã là của nhau từ đời kiếp nào. Anh chưa hề nói với ai về anh như anh từng nói với em, anh chưa bao giờ được sống những phút giây trọn vẹn như những giây phút ngắn ngủi ta có với nhau ở Nha Trang và ở lần đầu anh đến tìm em ở nhà. Để rồi anh ngẩn ngơ. Kho6ng có em đời anh chẳng còn gì hạnh phúc, phải, đời sẽ chẳng còn hạnh phúc nếu anh mất em.
Doanh Doanh lặng lẽ nép đầu bên vai Khánh, cô không hình dung được ngoài lúc bận bịu vì công việc, khi về đến nhà, bên người đàn bà kia anh sẽ làm gì.
Thở dài cô tấm tức hỏi:
-Thường anh làm gì lúc rảnh rỗi?
Mắt nhìn về phiá trước, Khánh thoáng mỉm cười:
-Trước đây anh lao vào việc học, bây giờ cũng học, nhưng thêm phần nhớ em.
-Ủa! Anh học gì vậy?
-Học đại học, nhưng tại chức Doanh à! Một cách nâng cấp kiến thức, giết thời gian và thực hiện mơ ước thời trai trẻ.
-Thời trai trẻ..hoài! Anh làm như mình già lắm rồi không bằng. Em ghét.. nhất là bộ râu, trông hắc ám làm sao! Tại bộ râu này mà lần đầu trong chuyến xe đêm, em không muốn nói chuyện với anh.
Khánh hiền lành:
-Anh luông thấy mình già, nên chẳng bao giờ chú ý đến bề ngoài. Buổi sáng thức dậy tập thể dục xong anh chải tóc bằng năm ngón tay, lựa một bộ quần áo sạch mặc vào, thế là xong. Râu ria mọc vô trật tự kệ nó, vì chẳng phiền đến ai.
-Có chứ
Doanh vừa cười vừa nói.
Khánh ngạc nhiên:
-Ủa! Phiền ai! Sao lại phiền?
Đỏ cả mặt Doanh làm thinh, Khánh càng hỏi tới:
-Sao lại phiền hở Doanh!
Cười khúc khích khi đã giấu mặt vào tóc, Doanh nói rất nhỏ:
-Nhột thấy mồ!
Cô nghe tiếng Khánh cười hùn rồi giọng anh âu yếm bên tai cô cũng rất nhỏ:
-Anh sẽ cạo và chỉ để râu khi không có em. Được chưa?
Doanh mơ mộng lim dim mắt tựa vai Khánh anh mở máy cassette, tiếng piano vang lên từng note thánh thót làm cô thích thú.
-Em thích nghe nhạc hoà tấu không Doanh?
-Thích chứ! Nhạc không lời cho người ta sự tưởng tượng phong phú hơn.
-Vậy em đang mơ gì hả bé?
-Em ao ước được bên anh như vầy hoài, nhạc cứ êm êm như vầy hoài, xe cứ chạy như vầy hoài, nhưng thời gian thì ngừng lại.
Khánh cúi xuống hôn nhanh lên bờ mi khép hờ của Doanh, cô mở mắt ra:
-Ôi! Lái xe như anh ghê quá!
-Có gì đâu mà em sợ. Khi yêu nhau người ta trở thành bất tử. Với lại anh có hôn em bằng mắt.. đâu mà không nhìn thấy đường.
-Miệng lưỡi anh thật dễ sơ... Vậy mà trước đây em tưởng anh như tảng đá im lìm chẳng biết nói những lời như vậy.
-Khi đã yêu thật sự người ta còn làm được nhiều điều kỳ diệu khác chớ đâu chỉ nói nhiều như anh. Mà anh chỉ nói nhiều với mình em thôi.
-Em biết rồi mà.. Khánh ơi!
-Ơi! Sao anh thích nghe em gọi đến thế!
-Chở em đi đâu vậy?
-Về nhà anh cho biết.
Tái mặt, Doanh nhỏm người lên:
-Em không về đó đâu. Em không muốn.
-Trẻ con vừa thôi! Không thương anh sao hả? Về chỗ anh ở chứ đâu phải về nhà có Mỹ Nhân! Chờ anh một chút!
Khánh ngừng xe ở cửa chợ. Anh nhanh nhẹn sải bước thật dài vào trong, thoáng chốc Doanh không thấy anh đâu giữa muôn lượt người náo nhiệt. Mắt cô lơ đãng nhìn thiên hạ đông vui với quần áo đủ mốt, đủ màu, đủ sắc. Nhìn lại Doanh tự an ủi "Đơn giản như vầy chắc Khánh thích hơn!"
Doanh chợt sững sờ, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc lưng khi cô nhận ra Mỹ Nhân. Đúng là Mỹ Nhân chớ không phải là ai khác đang hất mặt kênh kiệu tiến về phía đầu xe. Chắc chắn là cô ta đã nhận ra đây là xe của chồng mình.
Nuốt nước bọt vào cổ khô rát Doanh ngồi chết cứng trên ghế. Khánh ơi! Anh đâu mất rồi.
Trên gương mặt đẹp của Mỹ Nhân. Doanh nhận ra nụ cười như chế riễu rất độc, mà hôm nào cô đã nhìn thấy khi Nhân hất hàm khiêu khích Vĩnh Tùng.
Cô cảm nhận được mồ hôi mình rịn ra ướt áo khi cánh tay Mỹ Nhân vươn dài chụp vào cửa xe, đôi môi tô son hơi đậm của Mỹ Nhân mím lại ngạo nghễ như sẵn sàng bật tung mọi thứ.
Vừa lúc ấy một cánh tay khác khỏe mạnh, quyết liệt giữ tay Mỹ Nhân lại:
-Hừ! Xe này không phải dành cho cô.
Mặt vẫn khinh khỉnh Mỹ Nhân nói:
-Vậy thì dành cho điếm à! Ghê nhỉ? Định qúa giang một đoạn vì tưởng xe không. Bận chở gái thì thôi, đây cũng chẳng thèm. Nhưng coi chừng đấy, thấy một lần nữa thì biết.
Giọng Khánh gầm gừ:
- Đủ rồi! Đi gìum tôi!
Anh hối hả vòng qua đầu xe trở vào vôlăng. Thảy bọc đồ kỉnh gì đó và bó hoa tươi ra băng sau Khánh xoay người Doanh lại, cô nghẹn ngào tức tưởi.
Gương mặt anh lầm lì dễ sợ, đôi môi bặm lại nằm dưới bộ ria mép làm anh trở nên dữ dằn. Khánh lao xe đi ào ào không một lời nói. một thoáng đắng cay chua xót hằn lên vầng trán nhíu lại của anh. Không muốn làm Khánh khổ hơn, Doanh cắn môi ngăn mình đừng khóc, càng ngăn nỗi uất càng trào, cuối cùng nỗi đau vỡ òa thành tiếng nức nở:
- Đưa em về đi Khánh! Em muốn về hà..
Khánh thở dài tấp xe vô lề, anh dỗ dành:
-Vào nhà với anh.
-Không, em về nhà em. Nhất định là về.
- Đừng làm khổ nhau nữa Doanh. Chuyện xảy ra vừa rồi ngoài ý muốn của anh. Em thấy đó Mỹ Nhân là như vậy.
-Chỉ có quyền ghen chứ!
Gằn giọng, Khánh cộc lốc:
-Có yêu đâu mà ghen. Anh và Mỹ Nhân đã ly thân hơn năm nay, giấy tờ ly dị cũng đã chuyển hết qua tòa án, cô ta nói là nói vậy thôi. Thời gian này anh vẫn còn chu cấp tiền cho Nhân, nhưng đâu đủ cho ba trò cá ngựa, cờ bạc. Cô ta có nhiều cách kiếm tiền khác. Moi túi anh không xong, Nhân hăm he thậm chí chửi rủa. Anh sợ mình không nhịn được vì nóng nảy nên bỏ nhà luôn.
Âu yếm chùi nước mắt cho Doanh, Khánh nhỏ nhẹ:
-Vào nhà đi Doanh. Anh chuẩn bị đón em rồi, đừng làm anh thất vọng.
Nhìn đôi mắt và gương mặt Khánh, cô chùn lòng, Doanh gượng cười:
-Anh đưa mấy túi xách em mang cho.
Khánh thở hắt ra khi thấy Doanh cười:
- Đâu được! Em chỉ đi không thôi! Bao nhiêu vật linh kỉnh ấy để anh.
Dứt lời anh cua xe vào sân khách sạn. Một tay ôm ba mớ linh tinh, một tay Khánh ôm lưng Doanh bước vào trong.
Nhà của Khánh là một căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn anh có phần hùn.
Bắt Doanh đứng đợi ngoài cửa phòng, Khánh mang mọi thứ vào rồi trở ra:
-Nhắm mắt lại đi bé của anh.
Thấy Khánh cười, cô dè dặt:
-Anh định làm gì mà chưa cho em vào!
-Hôn em chớ có làm gì đâu!
Dứt lời Khánh bế Doanh lên, vừa cúi xuống hôn, anh vừa mang cô vào phòng. Bất ngờ và sợ té, Doanh chỉ biết nhắm mắt ôm choàng lấy cổ Khánh. Khi môi hai người rời ra thì Doanh đã thấy mình nằm trên tấm nệm phủ ra hồng đặt trên sàn nhà. Ngồi vội dậy nhìn quanh, Doanh kinh ngạc hốt lên:
-Ôi! Nhà anh dễ thương qúa!
-Em thích không?
-Thích!
-Của em đó! Đây là tổ sóc của hai con sóc nâu cô đơn trong cuộc đời.
Co chân lại để tháo hai chiếc giầy ra. Doanh bước nhè nhẹ trên sàn nhà phủ thảm bằng cói. Trong phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ một tủ cá nhân nhỏ, một chiếc bàn đầy sách vở, vài cái ghế xếp, một cây đàn ghitar dựng hờ sát vách, và tấm nệm thay cho chiếc giường, trên nệm là một máy cassette và lăn lóc nhiều băng nhạc.
Doanh thích nhất là tường màu nâu nhạt như màu cà phê sữa thơm ngon, và bất ngờ đến mức Doanh muốn chạy đến hôn Khánh là bức ảnh cô chụp với gương mặt rất lém, tóc xõa dài theo gió, đầu đội chiếc mũ rơm bụi đời. Bức ảnh màu độc nhất trong phòng được phóng khá to treo choán một mặt tường...
-Ở đâu anh có hình con nhỏ dễ ghét này vậy K?
Vừa ngắm nghía mình, Doanh vừa hỏi anh bằng giọng cảm động.
-Anh ăn cắp của.. ba đó. Cách đây hai tuần, anh có về Nha Trang để lo việc xây dựng một khách sạn Đại Lãnh, ghé nhà thấy ba dang sắp xếp vô số là ảnh vào các album, anh phụ và nhanh tay cho vào túi áo nàng tiên của mình.
Doanh chạy tới bên Khánh nhõng nhẽo:
-Em không phải là tiên. Em là con bé lọ lem của anh.
Choàng tay ôm Doanh, Khánh trầm tư:
-Em là con sóng nhỏ của anh.
-Thôi! Em không chịu làm sóng để dìm anh xuống biển đâu.
Khánh vẫn nói tiếp giọng trang nghiêm:
-Em là con sóng biển dâu.
-Nghĩa là sao hả anh?
-Nghĩa là dù đời có đổi thay dâu biển thì em vẫn là của anh. Bây giờ dọn cơm với anh. Mau!
Khánh bày mấy món thịt nguội, bánh mì ra dĩa, Doanh loay hoay cắm hoa vào chiếc ly thủy tinh rồi bưng ra chiếc bàn thấy sát sàn, hai người ngồi trên hai chiếc nệm nhỏ màu cà phê nhìn nhau xúc động trong tiếng đàn từ máy cassettẹ Trang trọng rót rượu ra chiếc cốc chân nhỏ xíu, anh nói:
-Có em, có hoa, có nhạc, có rượu mừng. Cuộc đời anh bắt đầu có ý nghĩa. Anh mong chúng ta mãi hạnh phúc bên nhau.
Anh uống phân nửa rồi đưa cho Doanh, cô nhìn anh bằng ánh mắt tin tưởng yêu thương và hé môi uống từng ngụm nhỏ như muốn những lời chúc về Khánh sẽ ngấm vào máu thịt mình và biến thành hiện thực.
-Anh ở tít trên thượng tầng này không bị ai quấy rầy, Mỹ Nhân không tìm ra anh, cô ta chỉ đến văn phòng anh làm việc để quậy để đòi tiền. Dạo này cô ta xuống dốc lắm rồi.
-Chị ấy đòi điều kiện gì để ly dị hả anh?
Giọng Khánh tránh né:
-Cũng không gì nhiều, chủ yếu là một số tiền kha khá mà cô ta bảo là cần làm vốn.
Thấy Khánh không muốn nói đến chuyện này, Doanh không hỏi nữa, nhưng trong lòng cô tự nhiên có điều gì đó bất an.
-Em biết không? Ở đây thú nhất là lúc hoàng hôn và đêm có trăng. Anh chui tuốt lên sân thượng, ôm đàn một mình. Ngẫm nghĩ sự đời, nhìn xuống đường, thấy bao nhiêu con người tí ti bên dưới, và thấy mình thật nhỏ bé trước cái siêu nhiên của vũ trụ.
-Nhưng sống như vầy buồn lắm. Em chịu không nổi đâu nếu quanh em vắng người.
-Lúc bằng tuổi em bây giờ anh cũng không thể sống thiếu tiếng người. Anh có thể ngủ trên vô lăng ngay bến xe ồn ào như vỡ chợ. Đùa, hát với đủ hạng người rồi lúc một mình anh chẳng nhớ mình đã nói gì. Với ai. Rồi anh cũng dễ dàng "bộp" vào mặt một kẻ khác vì một câu khích bác tầm thường. Anh háo thắng, dữ dằn và cô đơn vô cùng với quá khứ, với bản thân không được cuộc đời chấp nhận. Đến khi cuộc đời bắt đầu dễ dãi, yêu chiều anh thì anh lại đâm hư.
-Ư! Em có thấy anh hư lúc nào đâu.
-Có em rồi anh mới ngoan đó chứ! Thật ra trước khi gặp em anh hư lắm.
Cong môi lên Doanh hỏi:
-Như thế nào gọi là hư?
Ngần ngừ Khánh thú.. tội:
-Người ta bảo "Ông ăn chả, bà ăn nem" Mỹ Nhân khoái cờ bạc, cá ngựa, anh cũng vô độ bên quán rượu bia. Anh hư thật mà!
Doanh Doanh bỏ miếng bánh mì ăn dở xuống, giọng cô van xin:
- Đừng kể tội mình nữa Khánh. Em sợ phải khổ lắm! Em thích nghe chuyện anh ngoan hà!
Anh kể chuyện anh đi học cho em nghe đi!
-Gần thi tốt nghiệp rồi Doanh à! Anh hứa chắc sẽ cố đậu cao vì em đã chịu yêu anh.
Nghiêng đầu Doanh trêu:
-Nếu.. em không yêu anh, anh sẽ trợt vỏ chuối à?
-Chắc là vậy!
Doanh phấn khỏi tính tóan:
-Mình học đua đi, còn một tháng hơn nữa là em thi đại học rồi, anh tới chừng nào thi tốt nghiệp?
-Nửa tháng nữa!
-Vậy thì mỗi tuần mình gặp nhau một lần, khoảng một tiếng đồng hồ thôi. Thời gian còn lại lo học. Em sợ rớt lắm!
Mặt Khánh dài thuỗn ra rầu rĩ:
-Chắc chết!
Doanh Doanh ngạc nhiên:
-Sao vậy anh?
-Nhớ em anh điên luôn, khỏi học, khỏi thi! Khỏi sợ rớt!
Doanh hạ chỉ tiêu:
-Thôi thì năm ngày.
Khánh lắc đầu, Doanh chớp mắt nhân nhượng:
-Ba ngày vậy!
Chẳng nói chẳng rằng Khánh nhoài người sang phía Doanh, anh siết cô vào lòng:
-Ngày nào cũng gặp, cũng hôn hết. Hôn như vầy nè! Cho nhột chết luôn.
Buông môi Doanh ra, Khánh ngây thơ.. thắc mắc:
-Kỳ ghê! Anh uống rượu không biết say, vậy mà hôn môi em, anh say ngất ngư.
Vuốt những sợi tóc dài vương trên mặt cô, Khánh thở than:
-Anh nghĩ đến lúc em về rồi, căn phòng này còn lại mình anh, làm sao anh chịu nổi hở sóc nâu.
-Thì cầm vở lên học, học mãi. Em cũng vậy. Nhớ anh em sẽ cầm vở lên đọc thần chú! Ém xì bùa.. không nhớ anh! Ém xì bùa.. anh nhớ em.
Phì cười trước vẻ mặt vờ trang nghiêm rất láo của Doanh, anh góp vào trêu cô:
-Ém xì bùa ta nhớ nhau! Sóc nâu! Ráng đợi anh một thời gian nữa. Anh không bao giờ muốn em phải chịu tai tiếng, mặc cảm vì anh đâu. Sau khi thi xong, anh sẽ đi du lịch, đi thăm anh chị ruột của anh ở nước ngoài, đó cũng là một dịp học hỏi cung cách làm ăn xứ người...
Tự dưng tim Doanh nhoi nhói lên, một linh cảm kỳ lạ vụt nhanh qua. Cô hốt hoảng ngắt lời:
-Anh đi bao lâu? Đi với ai?
Ôm cô trong tay Khánh nhỏ nhẹ:
-Khoảng 3 tháng, và dĩ nhiên đi một mình. giấy tờ xong hết rồi.
Ngớ ngẩn Doanh Doanh hỏi lại:
-Xong hết rồi! Em lại đơn độc mình em những 3 tháng. Ai mà biết trước trong 3 tháng đó chuyện gì sẽ xảy ra.
-Kìa Doanh! 3 tháng có là bao, khi anh về anh là người tự do vì lúc ấy giấy tờ li dị cũng đã xong. Anh nghiễm nhiên là của riêng em. Phải chịu nhớ nhau một thời gian Doanh à!
Giọng Doanh xa xót:
-Vậy là hiện giờ anh vẫn là của người ta, dù anh sát bên em, ôm em trong tay.
- Đừng cay đắng sóc nâu! Anh yêu em.
im lặng, mãi lúc sau Doanh mới thở dài.
-Em vẫn mong anh đừng yêu em.
Nhíu mày Khánh sửng sốt:
-Sao em lại nhắc câu nói này vậy Doanh.
-Vì em lo một ngày nào đó anh có thể làm em khổ, hoặc ngược lại, em sẽ làm anh dau lòng.
-Anh không lo gì cả. Vì anh yêu thật!
-Có đúng là anh không lo không?
Khánh chẳng trả lời, anh lại siết chặt cô vào lòng. Mặc cho tiếng nhạc buồn buồn vang lên hiu quạnh. Doanh đắm mình đơn côi trong cảm giác có nhau mà như xa. Cô thì thầm với riêng mình. Phải thế không anh? Có nhau mà như xa vì giữa chúng ta vẫn còn tồn tại một kẻ thứ ba.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng