Nguyên tác: Prada Princess
Số lần đọc/download: 1107 / 4
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Chương 15
“L
úc nào cũng việc việc việc, điên quá, thời gian đâu mà chơi không biết!” Sinead than ầm lên. Cô đang vắt kiệt sức lực, không ngủ nghê, nơm nớp lo mình thất bại.
“Này này, hai chị!” Frankie hét. Mặt sàn phòng cô đã bị lớp bản vẽ phác thảo phủ kín. Cô say mê chế tác đồ trang sức nhưng lại ghét cay ghét đắng cái phần lý thuyết mà cô Claudia cứ nhất nhất bắt làm. “Bọn mình còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Hai mươi bốn tiếng. Thầy Tristan muốn tất tật mọi thứ phải đâu vào đấy đúng giờ này ngày mai,” Sinead trả lời. Cô lại phải đối đầu với một ngày nữa trong thư viện. “Bọn mình có mắc sai lầm khủng khiếp nào không Trời?” cô hỏi Frankie. “Có khi nào học thời trang lại là ý tưởng tai hại nhất trong đời bọn mình không?”
“Này này, bà chị, đừng có làm nhụt chí đồng đội vào cái lúc dầu sôi lửa bỏng thế này!” Frankie lồm cồm trên sàn tìm bản phác thảo chiếc vòng cánh tay. “Chẳng mấy nữa mà chị lại ước được khoác lên mình nào là váy ngắn bó căng, váy xa-tanh với lại hoa lụa cho mà xem!”
“Ừ, biết đâu đấy,” Sinead thú nhận.
“Thế thì chán chết đi được!” Frankie bông đùa. Cô chộp đúng tờ giấy cần tìm, bôi keo, dán vào xấp hồ sơ. “Bọn mình phải hàng đẳng cấp cơ, bà chị. Thế đấy!”
“Thế thì nhớ nhắc nhở thường xuyên không tao lại quen béng mất,” Sinead thở dài não nề.
“Đẳng cấp! Đẳng cấp!”
“Biến đây,” Sinead nói, đóng cửa nhốt lại Đứa Con Gái Điên.
Con khỏe không?- Marina đọc tin nhắn của bà Alice Kent.
Con khỏe - cô nhắn lại - Còn mẹ?
Ở nhà vẫn bình thường. Chưa quyết định. xxxx
Bốn nụ hôn! Marina gập điện thoại di động lại và thở dài.
“Ba cô nàng điên hết cả rồi!” Travis bảo với Rob và Lee. “Tôi vừa thấy cả ba bên ngoài thư viện. Frankie thì đeo bộ mặt phát cuồng - cặp mắt hoang dại và kỳ lạ. Sinead thì cứ huyên thuyên mãi về phẩm màu tùng lam với lại nghệ thuật vẽ trên cơ thể của dân Da Đỏ trước giờ xuất trận.”
“Còn Marina thì sao?” Rob hỏi.
“Cứ mơ mơ màng màng như đang trên mây ấy,” Travis thành thật nhận xét. “Trong một màn sương thì đúng hơn.”
“Thế giờ họ đâu rồi?” Lee sốt ruột. Anh vẫn chưa biết phải xử sự thế nào với Frankie sau nụ hôn đêm qua, biết đâu với cô, đó chỉ là cái kiểu “một bước tiến hai bước lùi” như lần trước.
“Frankie đang tới phòng chế tác nữ trang. Sinead đang vùi đầu vào một quyển sách. Marina thì bị thầy Tristan nẫng đi rồi.”
Ba anh chàng cứ lẩn quẩn ở tiền sảnh trên lối vào trường, chẳng biết làm gì. Rob và Travis đã lắp đặt xong hệ thống âm thanh, ánh sáng và màn hình, Lee cũng chẳng còn tờ rơi nào để mà phát.
“Bia nhé?” Rob đề nghị.
“Ý hay đấy,” Lee đồng ý.
“Còn bi-da thì sao?” Travis dẫn đầu cả đám kéo tới Escape. Khi các cô gái đang chìm ngập trong áp lực thì các chàng trai tự biết phải tránh xa.
“Thổ dân Cheyenne, mặt vẽ bằng đất sét trắng trong điệu múa dưới mặt trời,” Sinead chú thích dưới một tấm hình phô-tô rồi nhét vào tập bìa cứng của mình. Trước đó cô đã sưu tầm đầy rẫy những thông tin về lịch sử nghệ thuật vẽ trên mặt và trên cơ thể ở khắp nơi trên thế giới, để nếu cô Claudia có muốn xem cơ sở cho dự án của Sinead thì cô ấy sẽ được thỏa lòng. Bây giờ chỉ còn mỗi một việc là sắp xếp theo trật tự nhất định và trình bày trên giấy viết tay thật bắt mắt, tất cả đem kẹp vào một tập bìa cứng trang trí những hoa văn chủ đạo mà Sinead dùng trong nghệ thuật vẽ trên cơ thể của riêng mình.
Chỉ còn mười tám tiếng nữa! Chẳng còn thời gian mà ăn, cũng chẳng có thời gian mà tìm Frankie hay Marina xem bọn ấy đã làm tới đâu rồi. Ác mộng! Áp lực kinh hoàng! Một đứa con gái có thể xoay thêm được gì nữa?
“Đá lapis lazuli, được tìm thấy lần đầu ở những vùng đồi thấp dưới chân dãy Himalaya,” Frankie ghi bên dưới một mẫu đá thô, chưa đánh bóng. “Rất hiếm. Được sử dụng dưới dạng bột để chế thuốc nhuộm màu xanh dương trong những bức họa thời Trung Cổ.”
Cô đẩy cái kính bảo hộ lên trán rồi chọn thêm những viên đá đã được đánh bóng ở các mức độ khác nhau. Màu sắc đẹp mê hồn. Cô mê mẩn cái bề mặt láng bóng hoàn hảo của đá thành phẩm cũng chẳng kém gì cái bề mặt thô sần của đá nguyên sơ.
Chẳng còn thời gian mà chiêm ngưỡng nữa! Frankie tự nhủ. Mình bị hút vào guồng quay của chiếc cối xay sự kiện này rồi. Mình cấm không được - nhắc lại, cấm không được - làm Sinead tiêu tùng!
©©©
“Lâu lắm rồi tôi mới được thấy những mẫu thiết kế tinh xảo thế này,” thầy Tristan khen Marina. “Dùng da rắn nhuộm màu là ý tưởng rất hiện đại, nhưng vẫn giữ được hơi hướng hoài cổ.”
“Cảm ơn thầy,” Marina lặng lẽ thu gom những bản vẽ rải kín trên mặt bàn kính của giáo viên hướng dẫn. Cô và thầy Tristan đã quyết định xong những mẫu nào để trưng bày và những mẫu nào sẽ đưa vào sử dụng. Sáng mai thầy sẽ giúp cô bày tất cả vào gian triển lãm.
“Thư giãn đi,” thầy khuyên Marina, “và tươi tỉnh lên.”
“Dạ,” cô hứa với thầy. Một lần nữa, thầy Tristan lại trở thành người mà cô hiếm khi thấy - nhạy cảm, biết khen ngợi và tử tế.
“Em làm tốt lắm, ấy là chưa kể em còn phải chịu áp lực nặng nề trong mấy tuần qua. Thầy đánh giá cao điều đó ở em.”
Marina gật đầu. Đừng làm em khóc chứ thầy!
“Hình như bố em đã an toàn và mạnh khỏe trở về đúng không?”
“Vâng, bố em về rồi ạ,” cô xác nhận, cố nuốt ực nước mắt vào trong.
“Vậy thì thể nào ngày mai bố em cũng đến dự triển lãm.”
Marina lắc đầu, “Em nghĩ là không thầy ạ.”
“À, không sao. Chắc bố em vẫn chưa hồi sức sau hành trình vất vả ấy.”
“Dạ, chắc vậy,” Marina lầm xầm. Thôi mà thầy! Thầy không thấy là em đang mấp mé bên bờ vực sao? Nhìn em này - có sung sướng gì đâu khi nhắc tới chuyện đó chứ!
“Marina, sao lại thế?” Frankie tá hỏa.
“Đúng đấy. Tao đã khóc nức nở trước mặt thầy,” Marina đang cuốc bộ trên phố cùng với Frankie và Sinead, tới nhập bọn với Lee, Travis và Rob ở Escape. Cô chẳng tự hào gì về việc vừa xảy ra - nước mắt cứ thế nhận chìm cô mà chẳng thèm báo trước.
“Rồi thầy ấy làm gì?” Sinead hỏi.
“Thầy chỉ lấy cho tao hộp khăn giấy và nói toàn những lời hợp lý hợp tình thôi.”
“Chị dám đem cả nước mắt ra dọa thầy trưởng khoa!” Frankie ngờ rằng Marina đã đóng kịch để “kiếm chác” chút thông cảm của thầy.
“Tao không cố ý!” Marina phản đối. “Chả hiểu sao tự dưng nó cứ rơi lã chã.”
“Tại tuyến lệ của mày nó làm phản đấy,” Sinead bóp chặt cánh tay Marina. “Đây cũng từng bị thế rồi.”
“Đồ hâm!” Frankie châm chích, dẫn đầu đi vào quán Escape.
©©©
“Để anh đưa em về,” Rob bảo Marina ngay khi vừa trông thấy cô - mắt đỏ ngầu.
“Em không sao,” cô dứt khoát.
“Có sao đấy!” Sinead cãi lại.
“Về đi em,” Rob bảo. Anh dìu cô ra khỏi quán, lên đồi, thoát khỏi thành phố.
“Sao em lại khóc?” anh hỏi, vòng tay qua eo cô.
“Chẳng vì sao cả. Vì đủ thứ.” Vì gia đình ngán ngẩm của mình. Vì cuộc sống của mình.
“Ở lại nhà anh nhé?” Rob hỏi.
Marina gật đầu, “Nhưng sáng mai em phải về để còn chuẩn bị các thứ.”
“Duyệt,” anh đồng ý, xoay chìa khóa trong ổ. “Mà này, anh được nhận vào làm ở đài phát thanh rồi đấy,” Rob bảo cô.
Marina choàng tỉnh khỏi trạng thái bải hoải và đưa tay ôm chầm lấy cổ Rob, “Trời ơi! Rob, anh có đùa không đấy?”
“Không. Hôm nay Tim Yorke đã gọi cho anh và xác nhận rồi.”
“Ôi, anh yêu! Ôi, Rob! Tuyệt quá!”
Anh dang khỏi vòng ôm của cô, cố tỏ ra tỉnh bơ, “Có gì to tát đâu,” anh lầm rầm.
“Rob, anh là một DJ đài phát thanh thực thụ! Không thể tin nổi. Thế mà em đã quên bẵng đi mất!” cô đã bị cuốn vào vấn đề riêng suốt cả tuần qua. “Chừng nào anh bắt đầu?”
“Thứ Hai.”
“Nhanh thế! Trời ơi, không thể tin nổi! Phải nhanh nhanh báo cho bọn nó biết mới được!”
“Anh mừng vì vẫn còn khiến em cười được,” Rob cười tít, xong lại ôm ghì lấy cô. “Bọn mình ăn mừng đi.”
Marina hôn anh. “Theo kiểu nào?” cô thì thầm.
Anh không trả lời, chỉ kéo cô lên lầu. Họ vào phòng ngủ của Rob và đóng cửa lại.
Rob là một người không hay nói - Marina biết thế ngay từ lúc hai người mới quen nhau. Anh hành động thế nào mới là điều quan trọng. Nhất là cái cách anh nhìn khi hôn cô thì cứ như thể chẳng bao giờ muốn buông cô ra.
“Chỗ anh hay chỗ em?” Sinead hỏi Travis.
“Tùy em,” Travis trả lời. Sau khi tạm biệt Frankie và Lee ở quán Escape, Sinead một mực đòi đón taxi về quảng trường Walgrave.
“Chỗ em,” cô quyết định, nói địa chỉ cho bác tài, đoạn ngả người ra ghế. “Em mệt rã rời!”
“Em đã xong hết mọi thứ chưa?” Travis rón rén như đang “dẫm trên vỏ trứng” quanh đề tài về cuộc triển lãm ngày mai, phòng trường hợp Sinead lại chao đảo.
“Xong phần nghiên cứu rồi. Giờ em với Frankie chỉ cần bày biện trong gian triển lãm nữa thôi.”
“Tuyệt!” Travis trả tiền taxi và giữ cửa xe cho Sinead xuống. “Em có muốn anh vào nhà không?”
“Em mệt lử rồi, chả còn biết mình muốn gì nữa!” Sinead van vỉ.
“Ừ, thế thì anh về nhà vậy,” Travis nói, nhưng điều anh thật sự muốn làm lúc này là nhấc bổng cô lên, bồng cô vào nhà, choàng cho cô một tấm khăn cotton và chăm sóc cô.
Sinead hướng ánh mắt bất lực vào anh. “Travis...” cô nói.
“Hả, anh đây.”
“... cảm ơn.”
“Vì cái gì?”
Sinead mỉm cười, cầm tay và dẫn anh vào nhà. “Vì tất cả. Vì anh và em. Vì hai đứa mình.”
“Chỉ giùm tôi cái giường với!” Frankie ngáp. Cô và Lee đang đứng lẫn trong tốp khách cuối cùng rời Escape. “Cho tôi ngả cái đầu rũ rượi của tôi xuống gối cái nào!”
Lee dìu thẳng người cô lên khi cô loạng choạng nghiêng qua lắc lại. “Em sao vậy?”
“À, em đùa thôi,” cô toét miệng. “Nhưng Trời ạ, em mệt phờ cả người!”
Hai người tay trong tay đi về phía đường Nugent, tới nhà Lee. “Này, thế mà anh cứ tưởng em đang mời anh đến với em cơ đấy!” anh bông đùa.
“Vớ vẩn!”
“Anh say mất rồi,” Lee thú nhận.
“Thật à?”
“Không. Nói đùa đấy. Vẫn tỉnh như sáo,” Lee trả lời. Đúng ra thì nửa tỉnh nửa say.
“Ơ, đến nhà anh rồi này!” chỉ ngưỡng cửa nhà Lee, Frankie tỏ rõ là cô sẵn sàng về nhà một mình.
“Để anh đưa em về.”
“Không cần.”
“Anh biết là không cần phải làm thế. Nhưng anh muốn.”
“ Woa!” Frankie ngoác miệng tới tận mang tai. “Vậy thì tuyệt!”
Hai người cùng cười phá lên, bước tiếp bên nhau. “Em sẵn sàng cho ngày mai chưa?” Lee hỏi.
“Còn lâu!” Frankie trả lời. Còn phải treo hình, in tài liệu, vẫn còn cả tỉ việc phải làm.
“Hồi hộp à?”
“Sợ chết khiếp,” cô thú thật, thoải mái trong tay anh và sải từng bước dài.
“Trang trọng hay thoải mái đây?” Marina hỏi.
“Quần hay váy?” Frankie xuất hiện ở chiếu nghỉ, quấn mình trong chiếc khăn tắm.
“Prada hay Chloe?” Sinead run rẩy.
“... Trang trọng,” Marina quyết định. Cô sẽ trình làng diện mạo Alexander McQueen, Edward [1] của mình - áo vest lụa trắng ngà có viền đăng ten, kèm với váy lụa. Tóc sẽ chải ngược từ ngọn và đánh cho bồng lên. Cô ra khỏi phòng riêng thêm lần nữa để gõ cửa phòng Sinead, “Cho mượn đôi giày T-bar [2] màu kem của mày đi?”
“... Váy!” đến lượt Frankie quyết định. Váy ngắn đen, điểm thêm mấy cái lông chim trĩ và lông công thật quanh gấu trông rất lạ mắt, được cô cho “sánh bước” cùng áo sơ mi lụa màu cà tím, kèm thêm một chuỗi vòng cổ màu vàng-đen chùng xuống tới eo. “Vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đấy!” cô nói với bóng mình trong gương. “A, biết rồi... vòng xuyến da!”
“... Missoni!” Sinead mãi mới quyết định được, bèn moi ra một tạo tác màu xanh ngọc lam, vàng kim và trắng, được kết từ những sợi dây dích dắc, rủ mềm xuống tới gối. Hàng hiệu chính cống - một món quà mà mẹ đã tặng cô.
“Xong!” cuối cùng Frankie tuyên bố. Đám lông công khẽ phất phơ khi cô bước xuống cầu thang. “Sẵn sàng. Lên đường thôi!”
“Thấy thế nào?” Marina tạo dáng, một tay chống hông, cho Sinead xem.
“Suy đồi!” Sinead gật đầu tán đồng. “Tuyệt!”
“Mau lên!” Frankie hét. Chỉ cần chần chừ một phút nữa thôi, dám cô sẽ quẳng ngay ý định vào trường lắm.
“Ghét cái đầm này quá!” Sinead nói.
“Trông được mà,” Marina bảo.
Quá muộn - Sinead đã phóng về phòng mình. Hai phút sau, cô tái xuất hiện trong chiếc áo nỉ cộc tay ngắn cũn, màu đỏ, với quần lửng trắng, đáy xệ, thắt lưng da rắn bóng loáng, tay cầm chiếc mũ nỉ mềm, màu xám, định sẽ đội lên mớ tóc vàng cắt ngắn của mình.
“Nhanh lên!” Frankie giục. “Đi thôi, em không thể nấn ná thêm một giây nào nữa!”
Thế là cả ba túm tụm ở hành lang, chỉnh trang các thứ cho nhau. Marina dặm lại phấn hồng cho Sinead. Sinead bảo Frankie tháo hai cái lắc chân ra. Marina và Frankie đều công nhận rằng Sinead quá tuyệt, như mọi khi.
“Xuất phát!” Sinead tuyên bố.
Thế đấy - ngày triển lãm. Trông ba cô ai nấy đều lộng lẫy tuyệt trần với Burberry và Miu Miu [3], với những đôi môi tươi tắn.
“Xuất phát!” Marina và Frankie nhất trí.
Cánh cửa mở toang và các cô bước ra đường.
[1] Nhà thiết kế thời trang người Anh, nổi thế giới với nhãn hiệu McQ.
Edward - ND.
[2] Kiểu giày bít mũi, có quai hình chữ T từ đằng trước cột ra quai hậu - ND.
[3] Burberry: cửa hàng thời trang cao cấp xưa nhất nước Anh, từ năm 1856.
Miu Miu: dòng sản phẩm quần áo nổi tiếng của Prada - ND.