Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Trên Cây Liễu
ùa hè năm ấy gốc cây già đó đã chứng kiến nhiều trận cãi nhau và nhiều lời tâm sự. Nó đã trở thành nơi ẩn náu ưa thích của mấy đứa trẻ và những giờ phút yên bình chúng trải qua trong các cành của nó thật ý nghĩa.
Một buổi chiều thứ bảy, đặc biệt có nhiều cuộc viếng thăm: đó là mấy chú chim nhỏ kể lại! Trước tiên là Nan và Daisy đi đến với chậu và xà phòng; đôi khi cả hai muốn sạch sẽ và thế là chúng giặt hết quần áo của búp bê dưới suối. Asia không muốn thấy chúng luẩn quẩn trong bếp, và phòng tắm bị cấm từ khi Nan quên không khoá vòi nước lại.
Daisy bắt tay vào việc; em giặt trước hết những thứ màu trắng, sau đó đến các thứ màu và treo đồ giặt lên một sợi dây chăng giữa hai bụi cây rồi kẹp chúng với mấy cái kẹp quần áo mà Ned đặc biệt làm cho em. Về phần Nan em cho tất cả quần áo vào ngâm một lượt, rồi quên chúng vì bỏ đi nhặt lông tơ để nhồi vào một cái gối dành cho Semirami, nữ hoàng Babylon, một trong các búp bê của em. Khi cô Đầu óc trên mây trở lại để phơi quần áo thì có những vết to màu xanh lá cây trên mọi quần áo… Em đã quên có một chiếc áo măng tô phai màu; màu đã lan ra khắp các áo màu hồng và xanh lơ, trên các áo sơ mi và cả trên chiếc váy lót xinh đẹp.
– Khổ ơi là khổ! Thật hỏng hết! - Nan thở dài.
– Cậu hãy phơi ra trên cỏ để chúng phai đi. - Daisy nói với vẻ sành sỏi.
– Được rồi. Và chúng ta sẽ vào trong tổ của chúng ta để trông chừng không cho gió mang chúng đi.
Cả hai trải quần áo của nữ hoàng Babylon cạnh bờ suối và úp mấy cái chậu xuống cho chúng khô. Rồi hai cô thợ giặt leo lên trên tổ của mình và bắt đầu trò chuyện như những quý bà đang nghỉ ngơi giữa công việc nội trợ.
– Tôi sẽ có một chiếc giường phủ lông để với chiếc gối mới. - Bà Đầu óc trên mây vừa nói vừa lấy mớ lông tơ từ trong túi ra cho vào chiếc khăn tay, một công việc làm cho bà mất đi phân nửa số lông tơ.
– Tôi không thích lông tơ. Dì Jo bảo nó không tốt cho sức khoẻ! Tôi sẽ không bao giờ để các con tôi ngủ trên lông tơ cả. - Bà Shakespeare Smith nói giọng quả quyết.
– Các con của tôi mạnh khoẻ đến nỗi chúng thường ngủ ngay dưới sàn, và chúng không hề quan tâm (điều này không đúng). Tôi không đủ điều kiện để có những chín cái nệm.
– Tommy có thể lo cung cấp lồng.
– Có thể, nhưng tôi sẽ không trả tiền cậu ấy đâu. Hơn nữa đối với cậu ấy cũng không có gì quan trọng. - Bà Đầu óc trên mây nói, và nhắc đến tính hào phóng của Tommy Bangs.
– Tôi nghĩ vết màu hồng sẽ phai đi nhanh hơn vết màu xanh lá cây. - Bà Smith nhận xét từ chỗ ngồi trên cao của bà.
Bà muốn thay đổi đề tài nói chuyện vì những mối quan tâm của hai bà rất khác nhau và bà Smith là một con người khá thận trọng.
– Không quan trọng lắm. Tôi có khá nhiều búp bê và tôi muốn đuổi tất cả chúng đi để chăm lo cho trang trại của tôi. Tôi thích như vậy hơn là ở nhà. - Bà Đầu óc trên mây nói và vô tình đã nói lên ước muốn của rất nhiều phụ nữ không thể sắp xếp ổn thỏa chuyện gia đình.
– Nhưng bà đâu có thể bỏ rơi chúng; chúng sẽ chết mất nếu không có mẹ. - Bà Smith dịu hiền thốt lên.
– Vậy thì cho chúng chết! Tôi chán phải chăm lo cho mấy đứa bé rồi, tôi sẽ đi chơi với các cậu con trai. Chúng cần đến tôi. - Người phụ nữ mạnh mẽ đáp.
Nan, không hề rụt rè, đòi hỏi quyền được làm tất cả những gì các cậu con trai làm. Chúng chế nhạo em và không thích người ta chĩa mũi vào chuyện của chúng. Nhưng em muốn người ta nghe em. Em lấy được tất cả cảm tình của bà Bhaer tuy nhiên bà thường tìm cách hãm ước muốn về tự do quá mạnh của em: bà giải thích cho em hiểu là cần phải chờ đợi và học cách làm chủ bản thân. Đôi khi Nan chấp nhận và không còn muốn trở thành thợ máy hoặc thợ rèn. Nhưng điều này không thỏa mãn em hoàn toàn. Em muốn làm gì đó cho kẻ khác; em luôn hạnh phúc khi mấy đứa bé đến gặp em với ngón tay bị đứt, một cái u trên đầu hoặc một cái chân bị trật để em “sửa chữa”. Bà Jo đề nghị với em nên học cách chăm sóc; thế là Vú Hummel hướng dẫn cho cô học trò có năng khiếu về mặt băng bó. Các cậu con trai gọi em là bác sĩ Đầu óc trên mây. Nhưng em tỏ ra rất có khả năng nên một hôm bà Jo nói với ông giáo sư:
– Fritz, em biết chúng ta có thể làm gì cho cô bé rồi. Ngay từ bây giờ nó cần một mục đích để sống; nó sẽ trở thành một người phụ nữ quàu quạu mất nếu như không tìm ra con đường để đi. Chúng ta không nên để hỏng một con người đầy nghị lực và chúng ta hãy làm hết mình để hướng cô bé về công việc mà nó yêu thích. Sau này chúng ta sẽ cố gắng thuyết phục bố nó để cho nó học ngành y. Nó sẽ là một bác sĩ giỏi: nó gan dạ, vững chắc, dịu dàng và đầy lòng thương đối với những người bị đau đớn.
Ông Bhaer bật cười về ý tưởng đó, nhưng ông hứa sẽ thử. Ông cho Nan một mảnh vườn để trồng các cây thuốc và dạy cho em những đặc tính dược học của chúng. Người ta để cho em thử khả năng trị bệnh trên mấy đứa bé trong các trường hợp nhẹ. Em học thật nhanh và tỏ ra là một học sinh có năng khiếu.
Em nghĩ đến tất cả những điều đó trên cây, khi Daisy nói một cách thật dễ thương:
– Tôi thích trông coi nhà cửa, và ý định sẽ có một ngôi nhà thật xinh cho Demi và chúng tôi sẽ sống trong đó khi tôi trưởng thành.
– Tôi không có anh. - Nan đáp dứt khoát. - Và tôi không muốn chăm sóc một ngôi nhà. Tôi sẽ có một văn phòng với hàng đống chai lọ, ngăn kéo với đủ thứ trong đó. Tôi sẽ có một con ngựa và một chiếc xe và tôi sẽ chăm sóc bệnh nhân. Sẽ rất thích thú đây!
– Phù! Làm sao cậu chịu được các dải băng hôi hám, mấy mớ thuốc ghê tởm, dầu xổ và các loại si rô? - Daisy thốt lên với một cái rùng mình.
– Tớ sẽ không phải uống các thứ đó nên không sao. Vả lại mấy thứ đó chữa trị cho mọi người và tớ thích chữa trị cho họ. Món trà hoa xôn của tớ đã trị được bệnh đau đầu của bà Bhaer và đã làm cho cơn đau răng của Ned biến mất sau năm tiếng đồng hồ!
– Thế cậu có thể đặt ống vác hơi, cưa chân và nhổ răng không? - Daisy hỏi và run sợ khi nghĩ đến tất cả những công việc đó.
– Có, tớ sẽ biết làm tất cả những việc đó. Nếu mọi người bị cắt ra từng miếng nhỏ thì tớ sẽ sửa chữa lại. Ông nội tớ ngày trước là bác sĩ; tớ đã nhìn thấy ông khâu một vết đứt to trên má của một người đàn ông; tớ đã cầm miếng bọt biển và tớ không sợ tí nào. Ông nội nói tớ là một cô bé can đảm.
– Thế cậu làm thế nào vậy? Tớ thương những người bệnh và tớ thích chăm lo cho họ, nhưng chân tớ run khiến tớ bỏ chạy. - Daisy thở dài.
– Thế thì cậu không thể làm y tá và chăm sóc các bệnh nhân sau khi tớ đã cắt chân họ. - Nan nói, và con đường sự nghiệp của em rõ ràng sẽ rất anh hùng.
– Hú! Nan, em đang ở đâu? - Một tiếng gọi từ dưới gốc cây.
– Chúng em đang ở đây!
– Ui da! Ui da! - Tiếng nói tiếp tục.
Emil xuất hiện, một bàn tay bị thương và mặt nhăn nhó vì đau.
– Chuyện gì vậy? - Daisy thốt lên lo lắng.
– Anh bị một cái dằm to ở ngón cái. Em có thể lấy ra cho anh được không?
– Nó đâm vào sâu quá và em không có cái gì ở đây để lấy ra. - Nan vừa nói vừa xem xét ngón cái với vẻ quan tâm.
– Hãy dùng cái kim ghim này. - Emil nói nhanh.
– Không đâu, kim to quá và không có đầu nhọn.
Daisy cho tay vào túi và lấy ra một bộ đồ thêu nhỏ thật xinh với bốn cái kim khâu.
– Em thật là tuyệt: em luôn có thứ cần thiết theo người. - Emil nói.
Nan quyết định trong tương lai em cũng sẽ mang theo một bộ dụng cụ cho những lúc cần thiết. Daisy nhắm mắt lại trong khi Nan thao tác thật mạnh dạn.
– Tôi phải trả công bác sĩ bao nhiêu, thưa bác sĩ? - Emil cười hỏi.
– Không gì cả. Tôi mở một phòng khám cho người nghèo và tôi chữa trị miễn phí. - Nan giải thích.
– Cảm ơn bác sĩ Đầu óc trên mây. Tôi sẽ nhờ đến bà luôn khi tôi bị ốm! - Emil nói và bước đi, nhưng cậu xoay người lại cười: - Quần áo của bà đang bay hết cả rồi, thưa bác sĩ.
Tha thứ cho những lời lẽ thân mật đó, hai bà chạy đi nhặt quần áo phơi của mình rồi trở về nhà để nhóm lò và làm các việc.
Cây liễu vừa mới được nghỉ ngơi sau cuộc chuyện trò trẻ con đó thì Tommy và Nat đi đến.
– Thế nào, Tommy, hãy nói cho tớ nghe bí mật của cậu đi! Nào, hãy nói đi! - Nat nài nỉ.
– Thì đây, tớ có một sáng kiến. Chúng ta muốn tặng Dan một cái gì đó để bồi thường tất cả những điều xấu mà chúng ta đã làm với cậu ấy, một thứ gì đó mà cậu ấy thật sự muốn có. Theo cậu thì đó là thứ gì?
– Một cái lưới bắt bướm? - Nat nói với vẻ thất vọng vì cậu muốn được tặng bạn riêng một mình.
– Không đâu, thưa ngài. Đó là một kính hiển vi! Một cái kính thật, với kính đó ta có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong nước, và tất cả những thứ khác nữa như trứng kiến và các vì sao! Sẽ không là một món quà tuyệt vời à? - Tommy hào hứng nói tuy cậu nhầm lẫn một chút giữa kính hiển vi và kính viễn vọng.
– Chắc chắn rồi!
– Nhưng tất cả chúng ta sẽ tham gia. Tớ sẽ bắt đầu với năm đô-la. Nếu ta tặng một món quà thì món quà đó phải thật đẹp.
– Tớ chưa thấy một cậu bé nào rộng rãi như cậu! - Nat nói vẻ thán phục bạn thật lòng.
– Tớ đã gặp quá nhiều chuyện với số tiền này và tớ đã chán lắm rồi. Tớ không muốn giữ nó nữa. Như vậy, không còn ai ganh tị với tớ nữa và tớ cũng không phải nghi ngờ ai nữa cả. - Tommy nói và cậu đang bị đè nặng bởi những lo âu của một tay triệu phú.
– Thế ông Bhaer có để cho cậu làm như thế không?
– Ông nghĩ đó là một sáng kiến hay và ông nói những người tốt nhất chọn những việc tốt để làm với số tiền họ có, thay vì giữ nó và thiên hạ lại cãi nhau sau khi họ chết.
– Bố cậu giàu có. Thế ông ấy có làm như thế không?
– Tớ không chắc lắm. Ông cho tớ tất cả những gì tớ muốn, tớ biết. Tớ sẽ nói chuyện với ông bao giờ tớ về nhà và tớ sẽ cố gắng làm gương tốt cho ông.
Tommy rất nghiêm túc khiến Nat không hề có ý muốn cười. Trái lại cậu nói giọng nể trọng:
– Cậu có thể làm bao nhiêu thứ với tiền của cậu!
– Ông Bhaer cũng nói như thế, và ông đã cho tớ những lời khuyên để tớ dùng nó một cách có ích. Tớ sẽ bắt đầu với Dan. Lần sau, khi tớ có một số tiền nhỏ thì tớ sẽ làm cái gì đó cho Dick, đó là một chàng trai tốt và cậu ấy chỉ có vài xu một tuần!
– Đây là một dự kiến thật tuyệt! Tớ sẽ không để dành tiền mua một cây đàn nữa. Tớ sẽ tặng Dan một cái lưới bắt bướm, và nếu còn chút đỉnh thì tớ sẽ làm cái gì đó cho Billy đáng thương, cậu ấy thương tớ lắm.
Nat bắt đầu mơ đến tất cả hạnh phúc mà cậu sẽ mang lại nhờ vào ba đô-la của cậu.
– Chúng ta đến xin phép ông Bhaer cho cậu đi cùng tớ ra thành phố chiều thứ hai để mua lưới bắt bướm của cậu trong khi tớ lo vụ kính hiển vi. Franz và Emil cũng sẽ cùng đi và chúng ta sẽ có một thời gian thật tuyệt tại các cửa hàng.
Hai cậu bé tay trong tay bước đi vừa nghĩ đến những dự kiến mới thật trịnh trọng. Chúng có được sự thoả mãn của những kẻ cho một cách rộng rãi mặc dù rất ít ỏi.
– Chúng ta hãy nghỉ để phân loại mấy chiếc lá; trời thật mát và dễ chịu. - Demi bảo Dan lúc cả hai đi dạo trong rừng về.
– Vâng! - Dan đáp và đã leo lên cây.
– Vì sao lá của cây bu lô lại đung đưa nhiều hơn những lá cây khác? - Demi hỏi vì cậu xem Dan như một kho kiến thức.
– Chúng được gắn vào cành một cách đặc biệt.
– Thật là lạ, thế mấy chiếc lá này có giống như thế không?
Demi cầm lấy một cành keo nhỏ mà cậu đã hái ở một cây nhỏ trên bãi cỏ và cậu thấy nó thật xinh.
– Cành cây này thuộc loại lá khép lại khi chúng ta chạm vào nó. Hãy đưa ngón tay lên cành xem: các lá quấn lại. - Dan nói khi cậu đang xem xét một mẩu mi ca.
Demi thử và thấy Dan có lí.
– Hãy kể cho tớ nghe về nhánh cây này. - Demi nói và đưa một nhánh dâu lên cao.
– Nó dùng để nuôi tằm.
– Tớ biết là các bà tiên dùng nó để làm chăn đắp.
– Nếu tớ có một cái kính hiển vi thì tớ sẽ cho cậu xem mấy thứ còn hấp dẫn hơn các chuyện về mấy bà tiên. - Dan nói tiếp vì cậu nghĩ một ngày nào đó cậu sẽ có được báu vật như thế. - Tớ biết một bà cụ dùng nó làm mũ đội lúc ngủ vì bà hay đau đầu và làm như thế giúp bà đỡ đau.
– Bà ngoại của cậu à?
– Tớ chưa bao giờ có bà ngoại. Bà cụ sống một mình trong một túp lều cùng với mười chín con mèo. Người ta bảo cụ là một phù thuỷ, nhưng không đúng. Cụ thật tử tế khi tớ sống ở đó: cụ cho tớ sưởi ở bếp của cụ khi các cậu bé trong trại mồ côi đối đãi không tốt với tớ.
– Cậu đã ở trong trại mồ côi à?
– Một thời gian, phải. Nhưng tớ không muốn nghĩ đến. - Dan ngưng những lời tâm sự.
– Hãy kể cho tớ nghe về mấy con mèo đi, tớ xin cậu. - Demi nói và cảm thấy cậu quá tò mò.
– Không có gì để nói cả. Chỉ có điều cụ có quá nhiều mèo và ban đêm cụ để chúng vào một cái thùng phuy. Thỉnh thoảng tớ nhìn vào trong thùng, và bắt chúng ra. Thế là bà cụ giận dữ la hét và rượt bắt mấy con mèo khắp nơi để nhốt chúng trở lại thùng.
– Bà có tử tế với chúng không? - Demi hỏi với một tiếng cười trẻ con.
– Rất may là có! Bà đã tìm thấy chúng ngoài thành phố và tất cả đều đi lạc hoặc đau ốm. Và bao giờ có ai đó muốn có một con thì họ đến chỗ bà và bà chỉ đòi một vài xu. Bà thật hạnh phúc khi mấy con mèo của bà có được một ngôi nhà tốt!
– Tớ muốn làm quen với bà! Có thể được chứ?
– Bà đã chết rồi. Tất cả những người bạn của tớ đã chết. - Dan nói nhát gừng.
– Tớ lấy làm tiếc.
Demi im lặng một phút, tự hỏi không biết nên nói về cái gì để không khiến Dan đau lòng. Thật là tế nhị khi nói đến bà cụ đã mất, nhưng cậu rất tò mò về mấy con mèo và không thể không hỏi tiếp:
– Thế bà đã chăm sóc những con bị ốm à?
– Đôi khi. Có một con bị gãy chân; bà đã dùng một thanh gỗ để giữ và nó đã bình phục. Một con khác bị thấp khớp, bà cho nó uống lá cây để nó đỡ đau. Nhưng cũng có những con bị chết và bà chôn chúng. Và khi bà không chữa trị cho chúng được thì bà giết chúng.
– Bằng cách nào? - Demi hỏi vì cậu không biết có phải đây là một lời nói đùa không.
– Một bà dễ mến và rất yêu mèo đã chỉ cho bà phải làm thế nào. Bà dùng một miếng bọt biển thấm ê te và cho vào một chiếc ủng cũ. Sau đó bà cho con mèo vào, đầu vô trước. Ê te làm cho mèo ngủ ngay lập tức và thế là bà nhúng nó vào nước sôi trước khi nó tỉnh dậy.
– Tớ hi vọng là mấy con mèo không cảm thấy gì cả. Tớ sẽ kể lại cho Daisy nghe. Cậu biết nhiều chuyện thật hấp dẫn! - Demi nói và nghĩ đến những kinh nghiệm dồi dào của cậu bé đã hơn một lần bỏ trốn và biết cách xoay xở một mình trong một thành phố lớn này.
– Đôi khi tớ muốn là mình không trải qua nhiều thứ như thế!
– Vì sao? Đó không phải là những kỉ niệm tốt hay sao?
– Không!
– Thật lạ lùng là ta rất khó điều khiển những gì trong đầu. - Demi nói rồi vòng tay ôm lấy hai đầu gối và nhìn lên trời như để tìm một câu trả lời cho những nghi vấn của cậu.
– Cực kì khó!
– Thế cậu có thấy buồn khi ở Plumfield không?
– Trái lại! Nhưng tớ rất muốn không nhớ đến những chuyện trong quá khứ.
– Hãy cố quên đi.
– Tớ không thể.
– Nhưng ta có thể mà. Hãy nhìn xem, bây giờ cậu ít nói những lời thô tục hơn ngày trước.
– Cậu đã nhận thấy à? - Dan có một chút phấn khởi.
– Dĩ nhiên, và cả dì Jo nữa. Dì rất vui mừng.
– Thật à?
– Dì bảo cậu đã nhốt các câu chửi thề của cậu trong một ngăn kéo và đã liệng mất chìa khoá rồi. Tớ cũng làm như thế với mấy tật xấu của tớ.
– Cậu nói thế là sao? - Dan hỏi, có vẻ thấy Demi cũng không kém hấp dẫn so với một loài bọ hung mới.
– Thì đây, đó là một trong các trò chơi tớ yêu thích nhất! Để tớ kể cho cậu nghe, nhưng tớ nghĩ cậu sẽ chế nhạo tớ. - Demi bắt đầu nói, dù sao cũng hạnh phúc vì đã nói đến đề tài yêu thích của cậu. - Này nhé, tớ nghĩ là tinh thần của tớ là một mẩu tròn và tâm hồn tớ là một thứ sinh vật bé nhỏ có cánh và nó sống trong một gian phòng. Dọc theo các vách tường đầy những kệ với ngăn kéo, trong các ngăn kéo đó tớ để mấy ý tưởng của tớ, những ý tưởng tốt cũng như xấu. Tớ để những ý tưởng tốt ở những nơi mà tớ có thể nhìn thấy được; mấy ý tưởng xấu thì tớ khóa chúng lại bằng hai vòng khóa; nếu như chúng lại chui ra thì tớ phải đè bẹp chúng, nhưng chúng thật khoẻ. Có những ý tưởng mà tớ đùa với chúng khi tớ ở một mình và tớ có thể làm gì tớ muốn. Mỗi chủ nhật, tớ dọn dẹp lại căn phòng và tớ nói chuyện với tinh thần nhỏ bé đang sống ở đấy và bảo nó nên làm những gì. Nó thật hư, đôi khi, và không hề chăm lo cho tớ, và tớ phải mắng nó rồi đưa nó đến gặp ông ngoại. Ông luôn làm cho nó hối hận. Ông ngoại thích trò chơi này lắm: ông cho tớ nhiều thứ thật hay để bỏ vào các ngăn kéo và dạy cho tớ cách khoá lại thật kĩ những thứ xấu. Cậu phải thử làm như vậy. Đó là một phương pháp tốt.
Trong thế giới hạnh phúc và yên bình nơi Demi sống, sư tử và cừu non chơi với nhau, và mấy đứa trẻ thơ ngây dạy bảo những người lớn tuổi.
– Suỵt! - Dan nói, chỉ về phía ngôi nhà, khi Demi định nói tiếp về cách hay nhất để chống lại các tật xấu của mình.
Bà Jo đang chậm rãi đi dạo và đọc sách, trong khi Teddy chạy lũn cũn phía sau đẩy một chiếc xe nhỏ.
– Hãy chờ đến khi bà trông thấy chúng ta. - Demi nói khẽ.
Cả hai im lặng cho đến khi hai kẻ đi dạo đến gần. Bà Jo đọc chăm chú đến nỗi suýt thì bước vào con suối mà không hề hay biết nếu như Teddy không giữ bà lại khi bảo em muốn câu cá.
Bà Jo bỏ quyển sách hấp dẫn xuống, một quyển sách mà bà đã cố đọc từ một tuần lễ nay và nhìn quanh để tìm một cần câu: bà thường có thói quen làm những món đồ chơi từ những thứ gần như không có giá trị. Trước khi bà tìm được cái cần tìm, một cành cây liễu mảnh rơi ngay dưới chân. Bà ngước mắt lên và trông thấy hai cậu bé đang cười trong cái tổ của chúng.
– Hop! Hop! - Teddy la hét, đưa hai tay ra như thể em sắp bay lên.
– Anh sẽ xuống và em sẽ lên. Anh phải đi tìm Daisy đây.
Demi đi để kể đầy đủ chi tiết cho em gái nghe câu chuyện về mười chín con mèo, không quên đoạn hấp dẫn với chiếc ủng và thùng phuy.
Trong nháy mắt, Teddy đã được đẩy lên tổ. Rồi Dan nói và cười với bà Jo:
– Cả bà nữa hãy lên đây. Có đủ chỗ. Con sẽ đưa tay cho bà.
Bà Jo nhìn qua sau vai. Vì không thấy ai và thích thú với tình thế, bà bật cười:
– Ta đã không còn leo cây từ khi ta lấy chồng. Khi còn bé thì ta rất thích làm điều đó. - Bà nói khôi hài vì sự cả gan của mình.
– Bà có thể ngồi đọc một cách yên tĩnh nếu như bà thích. Con sẽ trông chừng Teddy. - Dan đề nghị và làm cho cậu bé một cần câu.
– Ta nghĩ bây giờ ta không muốn đọc sách. Demi và con đang làm gì trên cây vậy? - Bà Jo hỏi.
– Chúng con nói chuyện về các lá cây và về nhiều thứ khác đại loại như vậy. Còn bạn ấy kể cho con nghe về những trò chơi thật nhộn. Giờ thì, cậu bé, đi câu nào!
Dan làm xong cần câu và mắc một con ruồi xanh to tướng vào một kim ghim bẻ cong để làm lưỡi câu. Teddy leo xuống và chăm chú chờ đợi một con cá cắn câu. Dan trông chừng cậu bé để cậu ta không chúi đầu xuống suối.
– Ta thật vui khi con nói chuyện với Demi. - Bà Jo nói. - Đấy đúng là thứ nó cần. Ta hi vọng con sẽ dạy nó nhiều thứ và đưa nó cùng đi dạo.
– Con cũng rất thích, cậu ấy thật thông minh. Nhưng…
– Nhưng cái gì?
– Con không nghĩ bà sẽ tin tưởng con.
– Vì sao?
– Demi rất tử tế, rất tốt còn con là một tên vô lại. Vì vậy con nghĩ bà muốn cậu ấy tránh xa con.
– Nhưng con đâu phải một tên vô lại. Và ta tin tưởng ở con, Dan à. Ngoài ra con đã tiến bộ nhiều qua mỗi tuần.
– Thật vậy sao? - Dan vừa nói vừa ngước ánh mắt hồ nghi về phía bà.
– Phải. Thế con không nhận thấy à?
– Thưa không.
– Ta đã theo dõi con. Ta đã thử thách con và con đã làm rất tốt. Ta định cho con phần thưởng tốt nhất mà ta có. Ta giao cho con Demi và cả đứa con trai của ta nữa, vì con có thể dạy cho chúng nhiều điều mà ngoài con ra không ai có thể dạy được.
– Thật thế à? - Dan nói ngạc nhiên.
– Demi đã sống với những người già dặn hơn nó; vì vậy nó cần những thứ con có: sự hiểu biết về xung quanh, sức mạnh và lòng can đảm. Nó xem con là cậu bé can đảm nhất trên đời, và nó thán phục cách sống của con. Con biết nhiều thứ về thiên nhiên; con có thể kể cho nó nghe những câu chuyện về cây cỏ và các con vật hay hơn những gì nó đọc trong sách. Vậy con thấy, con có thể giúp đỡ nó như thế nào và vì sao ta lại vui mừng khi nó ở bên con.
Dan rất vui vì cuộc nói chuyện này. Về phần mình, bà Bhaer bằng lòng khi thấy có thể làm thay đổi cuộc sống của một cậu bé đã bị mọi người bỏ rơi, và nhiều khả năng sẽ trở thành tên vô lại.
Tiếng hét của Teddy làm gián đoạn câu chuyện. Trước sự ngạc nhiên của mọi người cậu bé đã câu được một con cá hồi sông ngay chỗ mà không ai nhìn thấy loài cá đó bao giờ. Cậu bé thích thú về thành công của mình và đòi khoe với cả nhà bằng được trước khi bác Asia nấu nó cho bữa ăn tối. Bà Bhaer và mấy cậu bé đi về nhà, cả ba rất bằng lòng về khoảng thời gian họ vừa trải qua…
Ned là kẻ kế tiếp đến tổ chim. Nhưng cậu chỉ dừng lại đó một lúc, trong khi Dick và Dolly bắt mấy con châu chấu cho cậu. Cậu ta định chơi cho Tommy một vố bằng cách để vào giường bạn cả chục con châu chấu. Cuộc săn bắt diễn ra thật nhanh và hai kẻ đi săn được trả công bằng một cái kẹo bạc hà. Ned rút lui để chuẩn bị chiếc giường của nạn nhân…
Suốt một tiếng đồng hồ cây liễu ở một mình, chỉ có con suối làm bạn và bóng chiều tà để ngắm nhìn. Hoàng hôn đã rọi lên các cành của nó khi một cậu bé xuất hiện trên con đường lớn dẫn vào nhà, băng qua bãi cỏ và đến chỗ Billy bên bờ suối, nói với cậu bé giọng đầy bí mật:
– Hãy làm ơn đi nói với ông Bhaer là tớ muốn gặp ông ở đây. Và đừng nói với ai khác cả.
Billy bước đi. Cậu bé đánh đu ở các cành cây và sau cùng ngồi xuống, vẻ lo lắng. Sau năm phút ông Bhaer xuất hiện, đứng tựa vào cây và nói thật từ tốn.
– Ta thật vui gặp lại cháu, Jack. Nhưng tại sao cháu lại không vào nhà?
– Cháu muốn gặp một mình ông.
– Thế thì nói đi, Jack.
– Bác của cháu bảo cháu cần phải trở lại đây, nhưng cháu… cháu biết rõ là mình không xứng đáng. Và cháu sợ các bạn sẽ nghĩ xấu về cháu.
– Chúng không nghĩ xấu về cháu, Jack. Dĩ nhiên ta không thể bảo đảm chúng sẽ yêu mến cháu như lúc trước. Cháu cần phải cố gắng để đạt được điều đó và phải biết hối hận về những việc làm vừa qua.
– Cháu hối hận rồi.
– Thế thì mọi người sẽ đón tiếp cháu tử tế. Có lẽ ban đầu sẽ không dễ dàng, vì Dan và Nat đã đau khổ nhiều.
– Cháu đã trả lại tiền và nói là hối hận. Như thế không đủ để chuộc lỗi sao?
– Ta nghĩ cháu phải xin lỗi ba cậu bé đã chịu đau khổ nhiều nhất một cách công khai. Cháu không thể mong các bạn nể trọng và tin tưởng cháu ngay lập tức, nhưng cháu có thể chờ nếu cháu thật sự muốn. Ta sẽ giúp cháu. Ăn cắp và nói dối là hai tật đáng ghét và ta hi vọng chuyện này sẽ là bài học cho cháu. Hãy chịu đựng một cách nhẫn nại và cố gắng hết mình để có được một thanh danh tốt hơn.
– Để mọi người tha thứ, cháu có thể bán những gì cháu có với một giá thật thấp. - Jack bày tỏ sự hối hận của cậu một cách lạ lùng.
– Ta nghĩ tốt hơn hết cháu nên cho không và bắt đầu lại từ số không. Vào mùa thu tới đây, cả khi cháu không có nhiều tiền, nhưng ta bảo đảm rồi cháu sẽ giàu có một cách thật sự.
– Vậy thì cháu sẽ làm như thế. - Jack nói vẻ cương quyết khiến ông Bhaer hài lòng.
– Tốt lắm! Cháu có thể tin ở ta. Nào hãy đến đây và bắt đầu ngay đi.
Ông Bhaer đưa cậu bé trở lại thế giới bé nhỏ của Plumfield và ban đầu cậu bé được đón tiếp một cách lạnh nhạt. Nhưng dần dần các cậu bé gần gũi cậu hơn, vì cậu đã tỏ ra thật sự hối hận.
Những Chàng Trai Nhỏ Những Chàng Trai Nhỏ - Louisa M. Alcott Những Chàng Trai Nhỏ