Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Chương 15
- C
hị Thục Linh, hôm nay chị có thư nhiều lắm, tha hồ mà đọc nghe.
Linh mỉm cười vẫy tay với cô phụ trách văn thư:
- Em mang để trong phòng cho chị, 1 lát chị sẽ xem.
- Dạ.
Họp phòng xong Linh thong thả đi về phòng mình. Cô nôn nao muốn báo tin với Đinh Bằng. Quay điện thoại Linh hồi hộp đợi.
- A lô, đây là văn phòng làm việc của ông Bằng.
- Làm ơn cho tôi gặp ông ấy.
- Xin lỗi, hôm nay ông Bằng bận việc ở công ty nên vắng mặt buổi sáng. Cô có nhắn lại gì không?
- Cám ơn, chiều tôi sẽ gọi lại.
Chẳng lẽ đi ăn giỗ ngày hôm qua sáng nay cũng chưa về nhà. Thục Linh ngã đầu lên chiếc ghế rộng êm ái. Sực nhớ đến chồng thư của văn thư Linh ngồi ngay lại cầm lấy phong thư. Thư của công ty xây dựng Thiền Phong, của vận tải Bách Hoa... Một bì thư màu đỏ với chữ song hỷ to tướng Linh cau mày cầm lên xé bì thư.
Trân trọng báo tin lễ thành hôn của con tôi Tôn Thất Đinh Bằng và ái nữ Văn Thanh Thủy, hôn lễ sẽ cử hành tại tư gia số...
Thục Linh điếng người mở to mắt trừng trừng nhìn tờ thiệp hồn g. Thế này là thế nào? Bỏ tấm thiệp vào ví Linh hấp tấp lao ra ngoài. Cô cần phải gặp Bằng. Đẩy chiếc xe mà Linh gần như không đẩy nổi. Bỏ chiếc xe lại Linh đi như chạy ra đường, vẫy chiếc taxi trờ tới.
Lễ Tân Hôn. Ba chữ đỏ chói đặt trang trọng trên cánh cổng sắt, đèn hoa lộng lẫy. Linh tưởng mình có thể ngất đi được. không được, cần phải gặp Bằng, sao anh có thể lừa dối cô?
- Chị 2, mình về đi.
Sơn hớt hãi nhảy xuống xe, Liêm cũng không kém, anh giữ chặt Linh:
- Về đi Thục Linh.
- không, tôi không về.
Nước mắt đầm đìa Linh cố vùng dậy khỏi tay Liêm và Sơn.
- Buông tôi ra đi, để cho tôi vào gặp Bằng.
- Cô gặp con trai tôi làm gì? Chẳng lẽ cô muốn làm dữ khi cô và con trai tôi đã ly hôn?
Nhận ra mẹ chồng Linh khóc oà:
- Mẹ, mẹ bảo anh Bằng đừng cưới vợ, con và anh BẰng sắp có con rồi, đừng bắt anh Bằng cưới vợ mẹ ơi.
Lạnh lùng bà phẩy tay:
- Buồn cười thật, khi xưa tôi định cưới vợ cho con trai tôi cô cũNg bảo có mang, bây giờ lại giở ra cái sách cũ. Con trai tôi không bao giờ để cho cô lừa gạt nó lần thứ 2 đâu. Cút đi, tôi chưa thấy ai dày mặt như cô.
Sơn nắm chặt hai tay lại, nếu như người vừa nói ra câu thóa mạ là đàn ông chắc chắn cái miệng hẳn sẽ bể ra thôi, tiếc rằng đây là 1 người đàn bà khắc nghiệt vô tình. Sơn giận dữ bế thốc Linh lên, bất chấp Linh phản kháng, anh ném chị mình vào xe hét Liêm:
- Chạy xe đi.
Linh vùng lên cấu vào người em trai:
- Tại sao em không để chị gặp anh Bằng chứ?
0 còn dằn được Sơn gạt mạnh tay chị ra quá tướng lên:
- Chị có nghe không hả, người ta không muốn gặp chị, không hề muốn gặp chị, người ta bỏ chị rồi. Chị không nhục khi người ta mắng mình mặt dày hay sao?
- Chị không nghe, chị không nghe, anh Bằng yêu chị, anh ấy bị mẹ ép thôi.
- Chị nghe cho rõ đây, hôm em đi sắm đồ cưới với Hạnh Dung, em đã gặp anh Bằng đi thử áo cưới.
Linh sững sờ buông rơi hai bàn tay, cô ngã người vào Sơn khóc ngất lên:
- Chị không tin, chị không tin.
- Chị tin hay không cũng được, nhưng chắc chắn 1 điều hôm nay Bằng cưới vợ, hắn dối chị đưa mẹ về quê ăn giỗ, chị biết chưa? Chị tỉnh lại đi, thật sự anh Bằng không yêu chị như chị tưởng đâu, anh chỉ nghe lời mẹ mình thôi.
- Trung Sơn, đừng.
Liêm xua tay ngăn không cho Sơn nói nữa:
- Cậu không nên như vậy, chị của cậu đã khổ lắm rồi, cậu đừng làm cho chị cậu đau khổ hơn nữa.
Sơn giận dữ:
- Cần chứ, cần fải mở con mắt chị Linh ra, bao nhiêu người đều muốn tốt cho chị, nhưng trái lại chị cứ muốn ôm cái khổ, yêu người không ra gì cả.
Linh khóc rấm rứt, cô khóc như ngày Bằng nghe lời mẹ ly hôn với mình. Cô đã yêu Bằng bằng tất cả trái tim mình, đổi lại là thứ hạnh phúc phù du ngắn ngủi.
Đưa Linh vào nhà, Liêm không dám rời xa, hơn lúc nào hết anh hiểu chỉ có người thân bên cạnh mới giúp Linh qua được cú sốc quá lớn trong đời cô. Sự phản bội của người chồng mà cô hết mực yêu thương.
- Em không sao đâu, anh về đi.
Liêm lắc đầu kiên nhẫn:
- Em ăn chút cháo đi, em không quan tâm đến em, nhưng cũng fải nghĩ đến con Linh ạ.
Linh thẫn thờ:
- Bằng đâu cần đứa con trong bụng em đâu, cho nên anh ấy đã bỏ em.
Linh ôm choàng Liêm mà khóc, Liêm chớp mắt, chính anh cũng muốn khóc vì sự đau khổ của người con gái mình yêu, anh vỗ nhè nhẹ lên đầu Linh:
- Hắn không cần nhưng anh nghĩ đứa con sẽ giúp em vui, em ăn chút cháo đi Linh, thịt gà ngon lắm.
Linh vẫn lắc đầu. Đau khổ làm cô không còn tha thiết gì nữa:
- Em không ăn, anh sẽ ngồi hoài không về cho đến khi nào em chịu ăn mới thôi, em buồn làm mẹ em không vui, ba em cũng không vui nữa.
Linh sụt sùi:
- Em đâu muốn để mọi người khổ theo em đâu.
- Nếu em không muốn thì ăn đi Linh.
Linh ăn mà nước mắt cháy ròng ròng. Liêm lau nước mắt cho Linh xót xa:
- Em ăn mà khổ quá thôi thì đừng ăn, uống miếng sữa rồi ngủ.
Linh nhắm mắt uống hết nửa ly sữa. Liêm kéo cái gối cho Linh nằm xuống, anh vỗ về cô:
- Em ngủ đi khi thức dậy em sẽ bình tĩnh lại.
- Cám ơn anh.
Liêm quên mất Nhã Uyên đang chờ anh ở nhà, ghen và đau khổ làm cô chỉ muốn khóc òa lên mà không dám.
- Em chưa ngủ sao Uyên?
Uyên sà vào vòng tay chồng nghẹn ngào:
- Em không ngủ được nếu như anh chưa về.
Liêm cau mày gắt khẽ:
- Anh chưa về nhưng sẽ về, có khi nào anh không về nhà ban đêm đâu?
Lạ thật, những giọt nước mắt của Linh làm đau đớn Liêm nhưng những giọt nước mắt của Uyên lại làm Liêm bực mình, anh cau có:
- Linh khóc rồi em cũng khóc, bực mình quá đi mất.
Uyên sợ hãi nhìn chồng. Thì ra anh vừa ở nhà Linh đúng như cô nghĩ. Uyên nín khóc:
- Em dọn cơm cho anh ăn?
- Anh không ăn, anh muốn đi ngủ.
Thay quần áo máng lên móc Liêm nằm dài ra, nhìn thấy Uyên còn đứng nhìn mình Liêm cáu kỉnh:
- Còn không tắt đèn đi ngủ nữa?
Uyên bấm công tắc lên nằm cạnh Liêm, trong bóng tối nước mắt của cô lặng lẽ rơi. Xấu có phải là cái tội không? Sơn không yêu cô và cả Liêm nữa, anh đã là chồng của cô, cô chỉ gần gũi được anh mà không nắm được linh hồn anh. Đặt bàn tay lên bụng Uyên thở dài. Cô muốn nói với anh cô đã có mang, nhưng rồi lại thôi. Tiếng ngáy của anh thật đều, trong lúc cô không sao ngủ được, bởi bao nhiêu tủi hờn duyên phận.
o O o
- Anh, ăn sáng rồi hãy đi làm nghe?
Liêm xỏ vội chân vào đôi giày lắc đầu:
- 1 lát em đi làm sau, anh có việc cần phải đi trước.
Liêm hấp tấp đứng dậy đi nhanh ra ngoài, Uyên sững sờ buông rơi chiếc muỗng trên tay. Uổng công cô dậy từ lúc sáng sớm để nấu món cháo trứng mà anh thích ăn. Nhìn chén cháo bốc khói, mùi hành tiêu thơm lừng Uyên bỗng nỗi giận, cô hắt hết vào thùng rác. Ai ăn mà nấu chứ, người ta đâu cần mình, người ta chỉ quan tâm đến Thục Linh thôi.
- Uyên à, sao chưa đi làm?
Uyên giật mình quẹt nhanh nước mắt, không quay lại cô cố giữ giọng thản nhiên:
- Con đi làm ngay đây thưa mẹ.
- Liêm đâu?
- Dạ, đã đi làm.
- Sao nó không đợi con cùng đi?
Nhìn sau lưng con dâu bà Thu chép miệng:
- Thằng Liêm làm con khóc phải không, cái thằng này không la không được mà, ban đêm về khuya lơ khuya lắc, sáng thì đi sớm, con đã nói với nó chuyện con có thai chưa?
- Dạ... chưa.
- Sao không nói? Được rồi để mẹ la nó.
Uyên sợ hãi:
- Mẹ... đừng nói gì hết, anh ấy lại hiểu lầm con.
- Hiểu lầm cái gì? Có vợ rồi mà như chưa có vợ, suốt ngày cứ đi lo cho Linh, người cần nó lắm sao, đã có chồng của người ta lo.
Uyên u sầu, vậy mà Liêm vẫn quan tâm lo lắng cho Linh, chưa bao giờ anh quan tâm như vậy đến cô, hay chìu chuộng cô, anh gần gũi cô như 1 bổn phận. Uyên không ân hận vì mình đã lấy anh, nhưng cô vẫn không sao tự nhủ mình đừng đau khổ, ngày nào đó anh sẽ lo cho mình như lo cho Linh.
Cửa phòng Liêm đóng kín, nghĩa là anh chưa đến công ty làm việc. Tim Uyên se lại. Giờ này chắc anh đang ở nhà Linh, phải chi anh quan tâm tới mình bằng 1/2 lo lắng cho Linh thôi cũng làm cho cô vui.
- Hôm nay anh Liêm không đi làm, chị Linh cũng không đi làm... khỏe.
Ba bốn cô gái tụm lại tán dóc, vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm mà. Uyên không buồn góp chuyện, ngồi thu vào 1 góc buồn hiu.
- Uyên.
Một cô ném trái táo trên bàn rơn trúng vào Uyên, cô gái cười nhăn răng:
- Sao hôm nay ngồi cú xụ vậy, gây với ông Liêm fải không?
Cô tóc dài kéo dài giọng nhừa nhựa:
- Gây là phải, suốt ngày ông ấy chỉ biết bám bà Linh, còn vợ mình thì bỏ cù bơ cù bất.
Uyên cau mày:
- Đừng nói bậy được không?
- Nói bậy? Người ta nói trúng chứ bậy, không tin đến nhà bà Linh xem có ông Liêm không biết, chịu cái gì tao cũng cá.
- Cá cái gì?
Sơn đứng trước cửa từ bao giờ, 4 cô gái nãy giờ oang oang bây giờ hoảng hồn chạy về chỗ mình lấm lét. Sơn gằn giọng:
- Làm việc đi. Chị Uyên vào phòng tôi nhờ chút.
Uyên đứng lên lặng lẽ đi theo Sơn. Sơn chỉ chiếc ghế đối diện:
- Chị ngồi đi.
Mắt Uyên đỏ hoe, Sơn ngạc nhiên:
- Chị khóc à?
- Không có.
- Nếu chị buồn anh Liêm thì tôi sẽ không cho anh ấy đến nhà.
Uyên hốt hoảng:
- Không fải đâu anh Sơn.
- Tôi biết chị buồn, nhưng anh Liêm lo cho chị Linh chẳng qua do thói quen có từ lâu thôi, chị đừng buồn.
- Không có đâu.
Uyên đi ra, cô trả lời Sơn như thế nhưng làm sao không buồn, có người đàn bà nào khi chồng mình đi lo cho người đàn bà khác mà không buồn huống chi giữa Liêm và Linh từng có tình cảm với nhau. Mang tâm sự không biết chia sẻ cùng ai, Uyên như muốn bệnh. Buổi trưa hôm ấy chỉ có mình cô trên đường về. Liêm không về nhà, anh gần như quên mình có vợ. Nước mắt Uyên rơi nhiều hơn, 1 nỗi sợ hãi mất Liêm chiếm lĩnh cô. Uyên đóng cửa lại giam mình trong phòng tối để mặc cho đau khổ nước mắt dày vò mình.
Thật khuya Liêm mới về nhà, anh đi rón rén như kẻ trộm rồi nằm lên giường. Chiếc gối ôm chắn giữa hai vợ chồng. Uyên nằm lặng im cô không muốn Liêm biết cô đang khóc và lúc này đây cũng không còn sức để khóc.
Điếu thuốc lấp lóe trên môi Liêm, không chịu được, Uyên nức lên. Lilêm ngạc nhiên:
- Em chưa ngủ?
Uyên khóc òa lên:
- Sao anh lạnh nhạt với em, tại sao anh khó ngủ?
Liêm ném điếu thuốc quay sang:
- Em than vãn với Sơn anh lo cho Linh phải không?
Uyên hoảng sợ nín khóc:
- Em không có.
Mắt Liêm tóe lửa:
- Còn không nữa, lúc nãy anh về mẹ chờ anh ở phòng khách lên lớp anh, mẹ nói em khóc vì anh lo cho Linh, còn Sơn thì cứ đuổi anh về. Cậu ấy bảo sáng nay em khóc ở công ty. Anh không ngờ em có thể làm xấu hổ anh như vậy. Khi em chưa làm vợ anh, em thừa biết anh luôn quan tâm và lo lắng cho Linh, không ai có thể làm anh thay đổi được đâu, ngay cả mẹ anh, em đừng bao giờ vọng tưởng.
Uyên run rẩy đến rụng rời, không thanh minh nỗi 1 lời nào cho mình. Nước mắt cô cứ tuôn xối xả. Nước mắt của cô càng làm Lilêm thêm giận dữ, anh cáu kỉnh ôm gối mền lao lại cửa:
- Cô khóc đi, khóc cho đã đi rồi ngày mai đừng khóc trước mọi người bêu xấu tôi.
Uyên ngã vật xuống nệm, cô không còn đủ sức để nói với anh cô không hề làm như lời anh nói. Cái thai và đau khổ đánh gục cô không chút nương nhẹ...
Bà Thu giật mình. Trên bộ sa lông trong phòng khách Liêm nằm trùm chăm kín mít. Bà tức mình đến tốc tấm chăn ra:
- Thì ra suốt đêm qua con ngủ ở đây. HÓa ra những lời mẹ cảnh cáo con là vô hiệu, tại sao vậy Liêm?
Bị mất giấc ngủ Liêm đưa tay dụi mắt:
- Mẹ làm gì vậy, hôm nay ngày chủ nhật mẹ cho ngủ được không?
- Không được, chỗ của cậu ngủ không fải ở đây. Trong phòng vợ cậu kia kìa. Vào trong.
Liêm ngồi dậy bực dọc:
- Khóc, khóc, cô ấy chỉ biết khóc thôi. Nếu như con biết mau nước mắt vậy con không cưới, khi chưa cưới suốt ngày cứ bô lô ba la, chưa nghe tiếng đã cười, còn bây giờ, chán chưa?
Bà Thu giận dữ:
- Cũng tại cậu làm sao người ta mới khóc thôi.
- Con không làm gì hết, tại cô ấy thích khóc thì khóc.
Liêm đi luôn vào phòng, không thấy Uyên đâu, Liêm vớ vội áo quần trên móc mặc vào rồi nhanh chân ra phòng ngoài. Ngày chủ nhật không cho ngủ thì đi kiếm chỗ mà ngủ, làm như người ta không kiếm được chỗ, Liêm lủi vào công ty. Nằm cả nửa giờ, giấc ngủ không sao đến được. Liêm tức mình vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi đến nhà Linh, chỉ có nơi đó mới khiến anh thấy dễ chịu.
- Trời đất, ngày chủ nhật không ở nhà với vợ?
Liêm sầm mặt:
- Gương mặt cô ấy không có mùa xuân, cậu biểu tôi ở nhà, còn cậu?
- Em đang định đến nhà Dung, anh ở nhà nói chuyện với chị 2 nha.
- Linh đỡ chút nào chưa?
- Cứ nằm mắt mở lên trần nhà không nói tới ai hết.
- Tôi vào gặp chị của cậu.
Sơn trêu:
- Nói lẹ lẹ về với vợ không thôi bà mập lại khóc.
- Biết rồi.
Liêm đi vào trong, anh gõ cửa phòng Linh nhè nhẹ:
- Linh, Liêm đây.
- Anh vào đi.
Liêm bước vào mở rộng cửa sổ cho ánh sáng hắt vào, anh nhìn Linh xót xa:
- Em không nên suốt ngày giam mình trong phòng Linh ạ, ra ngoài em sẽ thấy đỡ hơn. Tội tình gì em phải hành hạ mình như vậy.
- Hôm nay nữa là 7 ngày Bằng cưới vợ rồi fải không anh Liêm?
Liêm buồn rầu gật đầu:
- Ừ, 7 ngày rồi.
- Anh nghĩ... họ đi Đà Lạt về chưa?
- Tại sao em cứ nghĩ như vậy để đau khổ hả Linh?
Linh nghẹn ngào:
- Em cần fải biết, em muốn gặp anh Bằng, anh đi tìm anh Bằng giùm em đi. Tại sao anh Bằng sắp ly hôn với em anh nối em và anh Bằng lại với nhau được, còn bây giờ thì không?
Liêm nghe ngực mình nghẹn ngang, anh vỗ nhẹ lên đầu Linh:
- Vì khi ấy Bằng không thuộc về người đàn bà khác, còn bây giờ Bằng chịu dưới quyền của 2 người đàn bà, mẹ và vợ.
Linh gục xuống, lời thật của Liêm nhưng lại làm cô đau.
- Thục Linh.
Linh ôm choàng Liêm khóc, Liêm kéo Linh đứng dậy:
- Như thế này hoài em sẽ giếc chết đứa con của em em biết không, anh đưa em đi tìm Bằng, thay quần áo, chải lại tóc mau lên.
Đậu xe xa xa, Liêm để Linh ngồi trong xe, anh dặn dò;
- Đừng đi đâu, để anh lại hỏi xem Bằng về chưa đã.
- Dạ.
Hình như biết Liêm, gã người làm lạnh nhạt:
- Cậu Bằng đi hưởng tuần trăng mật chưa về đâu.
- Anh biết chừng nào về không?
- không.
Cánh cửa sắt đóng ập lại như muốn đuổI người khách không mời mà đến. Liêm mím môi nhìn vào trong mắt anh sáng lên. Chiếc xe màu trắng của Bằng nằm trong sân. Chứng tỏ Bằng đã về. Được. Liêm quay lại xe mình, Linh hỏi dồn:
- Sao anh Liêm?
- Hắn đã về nhưng người làm bảo chưa, hắn sợ chúng ta tìm. Ngày mai em đến công ty của hắn, xem hắn trốn em chỗ nào cho biết.
Linh thất vọng nhìn ra xa. Lòng cô quặn lên, Bằng đã thực sự xa cô.