An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Diêm Liên Khoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 66
Cập nhật: 2020-11-03 00:36:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ất cả đều đó kết thỳc trọn vẹn.
Trọn vẹn đến mức ngay đến trưởng phũng quản lý cũng núi nhỏ với đại đội trưởng và chính trị viên với vẻ lo buồn: Ngô Đại Vượng đó rời khỏi đơn vị một cách suôn sẻ, tới đây sẽ đến lượt mỡnh. Mỡnh vẫn chưa đến bốn mươi tuổi, trên hứa sẽ đưa xuống đơn vị làm trung đoàn trưởng, nhưng bây giờ nghe nói có thể sẽ bố trí chuyển ngành. Anh bảo anh vẫn muốn tiếp tục phục vụ quân đội, không muốn chuyển ngành. Anh bảo anh phải lên văn phũng sư trưởng van xin để sư trưởng giữ anh lại. Nói đến đây, với vẻ đáng thương, anh nhỡn đại đội trưởng và chính trị viên. Đại đội trưởng và chính trị viên cũng có vẻ ngạc nhiên nhỡn anh. Im lặng một lỏt, anh nhỡn đại đội trưởng và chính trị viên mỉm cười nói:
- Thôi, các anh tự đi, tôi không thân chinh ra bến xe tiễn Ngô Đại Vượngnữa, hai anh đại diện tiễn chân là được rồi.
Trưởng phũng quản lý núi xong, nhỡn chiếc xe com măng ca đi ra khỏi đại đội, rôỡ đi thẳng lên nhà văn phũng. Chiếc xe com măng ca cũng bật đèn đêm, đi ra cổng lớn doanh trại, y như chiếc ca nô rời khỏi bến, lao trong sóng nước ban đêm. Trăng đầu tháng trong trẻo đó từ ngoài doanh trại đi vào trên không doanh trại. Rừng cây trong đêm thu có vẻ trơ trụi hoang lạnh, không có tiếng oanh hót ban đêm, cũng không có dế mèn ca vui trong tĩnh mịch. Kèn tắt đèn trong doanh trại cũng đó thổi. Cỏc đại đội đều hy vọng với biểu hiện tốt nhất của mỡnh sẽ được các thủ trưởng tín nhiệm, trông chờ trong đợt chấn chỉnh biên chế này đại đội mỡnh được giữ lại, đại đội khác sẽ giải tán. Cho nên với bước đi im ắng, chỉnh tề, đại đội nào cũng đi vào cừi mộng trong tõm trạng lo lắng khụng yờn.Rất ớt người biết, trên mảnh đất này, trong doanh trại này, có một câu truyện không bỡnh thường cuối cùng đó đi vào kết thúc của nó. Ngay đến những vai chính và người biết lơ mơ về câu truyện, như đại đội trưởng và chính trị viên của Ngô Đại Vượng, dù biết câu truyện đó sắp kết thỳc cũng khụng ngờ. Một vở kịch lớn cuộc đời sau khi đóng màn, từ trong khe tấm phông khố tải vá áo vóc, lại diễn dịch một kết thúc ngoài kế hoạch, làm cho cỏi kết im lỡm đẹp đẽ, tăng thêm nhiều dư vị và buồn đau, bi tráng và thê thảm.
Trong doanh trại, chiếc xe com măng ca vẫn lăn bánh dưới đèn đường, ánh đèn lờ mờ toả xuống mặt đường như nước đục, cũn đèn xe com măng ca sáng chói, dọi đè lên ánh lờ mờ, giống như hai ngọn đèn pha. Qua hết dóy nhà nọ đến dóy nhà kia, từng cõy cối, từng cột điện bên đường lần lượt đổ về phía sau xe, giống như bị ánh sáng đèn sắc như dao phạt phăng phăng nhổ cả rễ. Ngô Đại Vượng ngồi trên ghế bên trái. Đại đội trưởng và chính trị viên ngồi trước mặt anh. Họ bắt đầu nói mấy câu, xem lại vé tàu đem theo chưa, ra ngoài đường xe đi nhanh hơn, đến ga làm thủ tục gửi hàng chậm kinh khủng, sau đó không ai nói gỡ thờm. Một nỗi buồn chia tay và nặng nề đang đè lên đầu họ. Ngay đến khi chiếc xe com măng ca đi qua đường trước nhà thủ trưởng, cả ba người đều không ai nói một câu, cũng không ai liếc mắt nhỡn vào đó. Nhưng khi xe com măng ca sắp đến cổng lớn doanh traị, tất cả sắp kết thúc, ánh đèn vốn tối om trên gác hai của ngôi nhà số một đột nhiên sáng bừng. Cửa sổ sáng đèn ấy cũng chính là buồng ngủ của Lưu Liên. Ngô Đại Vượng đó đi qua trước nhà gác.Thấy đèn bừng sáng, niềm rung động vốn dấu kín trong lũng, lỳc này giống như con đê to đột nhiên bị vỡ, nước lũ tràn vào. Lúc đầu, sắc mặt anh xám ngoét như gỗ như đất, như một tấm phản trơ lỡ, nhưng bây giờ ánh đèn ửng vào khoé mắt anh, biến sắc mặt màu thổ mộc thành ửng đỏ. Cặp môi vốn nửa kín nửa hở đột nhiên căng thành một đường thẳng.Anh liếc nhỡn ỏnh đèn ấy một cái, lại một cái. Khi chiếc xe com măng ca sắp đi xa khỏi ánh đèn, anh đột nhiên hét một tiếng:
- Dừng lại.
Lái xe phanh gấp đỗ giữa đường.
Gỡ thế?
Ngụ Đại Vượng không trả lời, tiện tay móc từ gói hành lý lấy ra một thứ, nhảy khỏi xe, quay người đi về phía ngôi nhà số một.
Chính trị viên và đại đội trưởng đều biết anh đi đâu, anh định làm gỡ. Đại đội trưởng gọi theo bóng sau lưng anh:
Ngô Đại Vượng, cậu đứng lại!
Ngô Đại Vượng không đứng, nhưng bước chân đó chậm lại. Đại đội trưởng quát tiếp:
- Cậu cũn dỏm vào ngụi nhà số một, tôi dám thi hành kỷ luật cậu ngay lập tức. Đừng tưởng bây giờ cậu đó cởi quõn phục, hồ sơ của cậu ngày mai mới có thể gửi đi.
Ngô Đại Vượng đứng lại ngay.
Nhưng chính trị viên lại mỉm cười nói với đại đội trưởng một cách diụ ngọt, nhân tính:
- Sư trưởng cũn ở phũng làm việc, cứ để cậu ấy đi chia tay, đây là lẽ thường tỡnh của con người.
Nghe vậy, đại đội trưởng im lặng. Chính trị viên nhảy xuống xe, cùng Ngô Đại Vượng đi đến nhà sư trưởng.
Từ cổng lớn doanh trại đến cổng ngôi nhà gác của thủ trưởng kể ra cũng phải hai trăm mét. ánh sáng đèn của đoạn đường này sáng hơn nhiều ánh đèn của đường cái chính trong doanh trại, có thể nhỡn rừ mặt Ngụ Đại Vượng màu xanh nhạt, nhỡn thấy vẻ tức giận trờn mặt anh. Khụng biết vẻ tức giận ấy đối với tiếng quát nạt vừa rồi của đại đội trưởng, hay là đối với tỡnh yờu hỗn tạp Lưu Liên dành cho anh. Chính trị viên đi sóng vai với anh, vừa đi vừa khe khẽ làm công tác tư tưởng tinh tế tỉ tê như mưa xuân ngấm đất. Chính trị viên nói:
Trên cuộc họp mỡnh thường hay nói suông và nói đại, nói sáo và nói dối anh em. Hôm nay Ngô Đại Vượng sắp xa quân đội, mỡnh phải núi với cậu vài cõu thực lũng. Con người ở đời, nói nghỡn núi vạn, thỡ mục đích cuối cùng chính là phải sống tốt hơn. Người nào đi lính, nếu xuất thân từ gia đỡnh cụng nhõn, muốn biến gia đỡnh cụng nhõn thành gia đỡnh cỏn bộ, nếu xuất thõn từ gia đỡnh cỏn bộ thụng thường, muốn biến gia đỡnh cỏn bộ thụng thường thành gia đỡnh cỏn bộ trung cấp hoặc cao cấp, nếu xuất thõn từ gia đỡnh nụng dõn, tự nhiờn muốn biến mỡnh và người ruột thịt trong gia đỡnh đều trở thành người thành phố. Có lẽ lý tưởng này không phù hợp tiêu chuẩn của một người lính cách mạng chí công vô tư, nhưng sát hợp thực tế, thực sự cầu thị. Đối với một con người, những mục tiêu cuộc sống này không lớn, nhưng có lúc trong khi thực hiện, lại phảỉ trả giá bằng tinh lực cả đời. Đại Vượng này, sư đoàn giải tán đó gấp gỏp lắm rồi. Nghe đâu chỉ giữ lại một số rất ít, phần đông là giải tán về nhà. Trong tỡnh hỡnh ấy, cho dự thế nào, cú đến tám mươi phần trăm cán bộ trong sư đoàn chưa thực hiện được mục tiêu đó khụng cũn cơ hội thực hiện nữa. Nhưng chỉ trong hai ba hôm, cậu đều đó thực hiện được. Chỉ riêng điều này, đến nhà sư trưởng cậu nên lịch sự lễ phép, nói năng hoà nhó, và để lại cho Lưu Liên một ấn tượng tốt. Núi không chuyển nước chuyển, bao nhiêu năm sau này, có lẽ cậu lại có khó khăn, vẫn cần sư trưởng và Lưu Liên giúp đỡ giải quyết. Này, có nghe thấy không? Lời mỡnh núi.
Cú nghe thấy, chớnh trị viờn cứ yờn tõm.
Đó đến khu nhà các thủ trưởng.
Chú lính gác giơ tay chào hai người. Họ cùng chào lại. Lát sau họ đến ngôi nhà số một. Trong nhà thủ trưởng không cần phải tắt đèn theo đúng thời gian. Các đại đội trong doanh trại đều đó tắt đèn đi ngủ, cho dù không ngủ được cũng giả vờ đó đi vào cừi mộng. Cũn tại đây, nhà nào cũng vẫn đang sáng đèn, có tiếng hát từ ra đi ô trong nhà ai vọng ra. Nghe tiếng hát, hai người đó đến trước cửa sắt của ngôi nhà số một quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa. Ngô Đại Vượng nhỡn thấy giàn nho mựa thu vẫn cũn một nửa lá vàng bám trên giàn, đang lác đác rụng xuống dưới sáng trăng mờ nhạt, y như lụa trắng ai xé vụn rơi trước sân. Khỏi cần nói, nho chín đó hết từ lõu, nhưng vẫn cũn mựi nho hơi chua chua từ trên giàn toả xuống. Ngửi mùi này, Ngô Đại Vượng có vẻ thèm thèm hít thật sâu. Giữa lúc này, khi anh đang định đẩy cánh cửa nhỏ chưa khoá trên cổng sắt, chính trị viên đó kộo Ngụ Đại Vượng lại bảo:
Đại Vượng à, mỡnh cú một việc cuối cựng muốn nhờ cậu.
Dưới ánh trăng, Ngô Đại Vượng nhỡn nột mặt chớnh trị viờn cú vẻ ngượng ngập, cứ thuỗn ra rất khó nói.
Chính trị viên, cứ nói đi.
Cậu nhất định phải giúp đấy.
Em giúp được gỡ?
Việc này chỉ cú cậu mới làm được.
Chỉ cần em giúp được.
- Mỡnh thấy quan hệ giữa Lưu Liên với cậu không bỡnh thường. Cậu sắp đi rồi, cuối cùng nói với Lưu Liên một tiếng, bảo chị ấy nói với sư trưởng, hôm nay mỡnh nghe tin, tổ chức đó bố trớ mỡnh chuyển ngành, đề nghị Lưu Liên nể tỡnh núi với sư trưởng giúp, mỡnh khụng sai phạm gỡ, năm nào cũng được bầu là chính trị viên gương mẫu, người làm công tác chính trị tư tưởng ưu tú. Không nói đề nghị sư trưởng nâng mỡnh lờn một cấp, hay điều về cơ quan, mà tối thiểu cũng giữ mỡnh ở bộ đội một hai năm. Nếu đại đội cảnh vệ giải tán, sẽ điều mỡnh về đại đội khác. Đến cuối sang năm mỡnh trũn mười lăm năm tuổi quân, cho dù không lên được tiểu đoàn phó, vợ cũng được đi theo chồng có công tác trong quân đội. Nói thật, bố vợ mỡnh là trưởng ban chỉ huy quân sự công xó, ụng ấy thấy mỡnh cú khả năng bố trí công tác cho con gái ông theo quân đội, ông ấy mới gả con gỏi cho mỡnh, mới đưa mỡnh đi bộ đội. Khi mỡnh lấy con gỏi người ta, có viết một tờ giấy cam đoan, nói mặc dù thế nào cũng phải để con gái người ta đi theo chồng trong quân đội. Đại Vượng giúp mỡnh nhộ, cậu và Lưu Liên có quan hệ mật thiết, cậu bảo Lưu Liên nói với sư trưởng một tiếng.
Ngô Đại Vượng hết sức ngạc nhiên nhỡn chớnh trị viờn, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Anh ngạc nhiên bởi cuộc hôn nhân và số phận của chính trị viên giống hệt mỡnh, như anh em sinh đôi vậy.
Chính trị viên nhỡn anh đứng chết dí như trời trồng, có vẻ lúng túng cười:
Mỡnh biết lỳc này khụng nờn bắt cậu núi chuyện ấy, nhưng cậu sắp đi rồi, không nói sẽ không cũn dịp nào khỏc. Đi, cứ vào đi, tuỳ cơ ứng biến. Nếu trong nhà sư trưởng cũn cú người nào khác, cậu đừng nói gỡ hết. Nếu không có ai, cậu nói với Lưu Liên một tiếng.
Hai người đẩy cửa đi vào nhà, khi đi qua vườn nho, Ngô Đại Vượng liếc nhỡn vườn hoa bên cạnh, thấy một vài cây hoa sang thu đáng lẽ phải cắt tỉa vẫn cũn nguyờn, vớ dụ hoa cỳc lỳc này phải xộn từ gốc, để giữ chất dinh dưỡng qua mùa đông, sang xuân lại mọc tiếp. Nhưng hiện giờ, hoa cúc, hoa thược dược đều vẫn cũn, trụng cú vẻ hoang tàn. Anh rất muốn núi với chớnh trị viờn những thường thức cơ bản về trồng hoa, để chính trị viên nói lại với công vụ mới. Nhưng chưa kịp nói, đó đến trước nhà. Chính trị viên đó lờn trước một bước, chắn Ngô Đại Vượng ở đằng sau, giọng vừa phải, nói hai tiếng báo cáo. Nghe thấy Lưu Liên ở trên gác hỏi vọng xuống một tiếng:
Ai đó?
Chính trị viên đáp:
Tôi, chính trị viên đại đội cảnh vệ.
Tiếng bước chân của Lưu Liên dẫm rất nhẹ rất êm trên từng bậc cầu thang.
Rất hiển nhiên, sư trưởng đi vắng, chỉ có một mỡnh Lưu Liên trong nhà gác. Chính trị viên nghĩ, xét cho cùng mỡnh là chớnh trị viờn, biết tế nhị, hiểu tỡnh lý, làm việc gỡ cũng nhanh nhậy chu đáo, y như trận mưa kịp thời bao giờ cũng rơi trên mảnh đất khô cằn. Chính trị viên lùi lại, đẩy Ngô Đại Vượng lên trước, sau đó anh đứng trong bóng tối ngoài sân.
Cửa đó mở. Lưu Liên mặc bộ quần áo ngủ giữ ấm dệt kim màu hồng tươi như áo choàng, xuất hiện trước cửa. Có lẽ chị hoàn toàn bất ngờ Ngô Đại Vượng đến thăm mỡnh trong giờ phỳt cuối cựng trước khi đi. Mái tóc chị hơi rối, mặt hơi vàng, hỡnh như có vẻ mệt mỏi. Quan trọng hơn cả là chị có thai thật, bụng to ra rừ rệt. Khi nhận ra mỡnh bụng to đứng trước mặt Ngô Đại Vượng không đúng lúc, chị buồn buồn, nhỡn chớnh trị viờn đằng sau Ngô Đại Vượng. Chính trị viên giả vờ nhỡn ra ngoài như không nhỡn thấy chị. Vậy là cú giõy lỏt, cả chị lẫn Ngụ Đại Vượng đều sững sờ đứng chết lặng dưới ánh đèn ở cửa, một ở trong, một ở ngoài, im lặng, hỡnh như đang đợi nhau xem ai nói trước. Nhỡn thấy bụng Lưu Liên to ra, đầu tiên Ngô Đại Vượng choáng váng như đang đi đâm vào tường, đầu óc bỗng trống rỗng, không biết chuyện gỡ sảy ra, cứ đứng trơ như phỗng trước cửa, mói đến lúc chính trị viên thúc ngón tay vào sau lưng một cái, anh mới tỉnh táo đôi chút trong u u mê mê, khẽ nói một câu:
Tôi đi nhé!
Biết rồi, chuyến tàu mười hai giờ ba mươi phút.
Trước khi đi, đến thăm Liên lần cuối cùng.
Nói rồi, anh đưa cho chị một gói được bọc bằng giấy sáng bóng cầm trong tay, giống như vật chị đánh mất anh lại tỡm về. Nhưng chị không nhận ngay, mà liếc nhỡn gúi đồ hỏi:
Gỡ thế?
Hạt thụng, tụi đích thân đem từ nhà quê lên.
Chị nhận hạt thông xem, cũn giở ra lấy một hạt nếm thử, vừa ăn vừa quay người, im lặng đi lên gác.
Chính là gói hạt thông đó phỏ tan sự im lặng ngỡ ngàng của họ, làm cho cõu chuyện phỏt triển từng bước theo dự kiến, khiến đoạn kết có thêm ý vị mới. Nhõn thời cơ tốt đẹp trời cho khi chị lên gác, Ngô Đại Vượng bước vào phũng khỏch gỏc một, nhỡn sơ sơ bố trí và bày đặt trong phũng khỏch, vẫn y như lúc anh cũn ở đây, chỉ khác là tấm biển trích lời dạy của lónh tụ “phỏt huy truyền thống cỏch mạng, giành vinh quang lớn hơn”trong khung kính vốn treo ở cửa cầu thang, sau khị bị hai người đánh vỡ, nay khung kính vẫn to như cũ, nhưng nội dung đó đổi thành “ không có một quân đội của nhân dân, sẽ không có tất cả của nhân dân”. Ngô Đại Vượng vẫn cũn định vào bếp xem xem. Đó là nơi anh đó từng cụng tỏc và chiến đấu, là bước ngoặt và khởi điểm của tất cả cuộc đời anh. Nhất là anh muốn xem một lượt buồng ăn bên phũng khỏch lớn, xem trờn bàn ăn có gỡ thay đổi, tấm biển vỡ nhõn dõn phục vụ cũn hay mất. Nếu vẫn cũn, anh sẽ xin Lưu Liên tặng lại mỡnh, khụng cú hàm ý nào khỏc, chỉ là một kỷ niệm cuộc đời mà thôi.
Nhưng khi anh sắp sửa đi vào phũng ăn và nhà bếp, Lưu liên đó thoăn thoắt xuống gác.
Tay chị cầm một gói bọc vải lụa, dày nửa tấc,rộng vài tấc,dài khoảng hơn một gang. Chị bước đến lặng lẽ đưa gói cho Ngô Đại Vượng. Anh hỏi:
- Cỏi gỡ vậy?
Cỏi Vượng muốn lấy.
Ngô Đại Vương giở một góc ra xem. Nét mặt lập tức đỏ ửng, vội gói lại, ngẩng lên, hai mắt sáng bừng chằm chằm nhỡn mặt Lưu Liên, khẽ thốt lên hai tiếng Lưu Liên rất thân mật, có từ tính rung rung và cặp môi run rẩy trong giọng núi. Chị nhỡn ra ngoài cửa, giơ tay vuốt mặt anh một cái và nói:
- Chính trị viên của Vượng đến tỡm Liờn, cú phải nhờ Vượng xin Liên giữ anh ấy ở lại quân đội không?
Ngô Đại Vượng nhỡn Lưu Liên gật gật đầu. Vành mắt Lưu Liên đỏ hoe. Chị nói:
- Trên đường đi, Vượng chuyển lời Liên xin lỗi chính trị viên và đại đội trưởng, bảo với các anh ấy Liên có lỗi với các anh. Lưu Liên không có năng lực giúp họ. Cấp trên đó phờ chuẩn bỏo cỏo cuối cựng của sư trưởng, đồng ý bộ đội đang ở trong doanh trại hiện nay sẽ giải tán toàn bộ, không giữ một ai, người nào cũng phải hạ sao cởi bỏ quân phục, ai về quê người ấy.
Lưu Liên cũn núi:
Lưu Liên có lỗi với đại đội của Vượng. Vượng mau mau đi đi, bảo đại đội trưởng và chính trị viên sau khi chuyển ngành có việc đến tỡm Liên.
Ngô Đại Vượng đứng yên không nhúc nhích. Lưu Liên giục:
Đi đi, Đại Vượng, sư trưởng sắp sửa từ văn phũng về.
Ngụ Đại Vượng vẫn đứng nguyên không động đậy. Nét mặt trắng bệch, mờ mịt.
Lưu Liên nhỡn anh cười gượng, lại cầm tay anh xoa xoa lên bụng mỡnh hơi phồng phồng, giục tiếp:
Mau đi đi.
Quay ra sân, chị gọi to chính trị viên đang đứng trong bóng tối:
- Chính trị viên, các anh tranh thủ thời gian, khẩn trưởng ra ga kẻo lỡ tàu.
Vậy là không thể không đi.
Họ ra đi. Lưu Liên tiễn Ngô Đại Vượng ra cổng ngôi nhà gác số một, đứng tại chỗ. Dưới ánh trăng, trên người chị vẫn toả ra mùi táo tầu chín thấu, giống như một mùi thơm đậm đà chưa bao giờ gián đoạn quán xuyến suốt từ đầu chí cuối trong câu truyện.
Ba hôm sau, sư đoàn tuyên bố giải tán. Những ai biết cõu truyện tỡnh dục tỡnh yờu giữa Lưu Liên và Ngô Đại Vượng đều ra đi, những ai không biết cũng đi hết. Một bí mật được chôn sâu trong lóng quờn của mọi người, giống như một thỏi vàng bị vứt ra biển lớn.
Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng - Diêm Liên Khoa Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng