Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 14
K
atti đặt miếng vải đang khâu dở sang một bên và liếc nhìn đồng hồ. Đã gần mười một giờ khuya. Bà nhấc mình khỏi chiếc ghế bành và bước đến bên cửa sổ. Đêm tháng tám ngột ngạt oi bức. Mệt mỏi bà lau mồ hôi trên mặt bằng cái khăn quàng cổ. Chợt bà thấy lưng mình đau nhói lên rồi đầu óc choáng váng. Bà bắt đầu loạng choạng, vội đưa tay lên nắm lấy mép bàn và giữ chặt lấy nó cho đến khi cơn đau đột phát qua đi. Bác sĩ đã báo cho bà biết trước những cơn đau đột ngột như thế này. Ông ta đã khuyên bà giành phần lớn thời gian nằm nghỉ trên giường và không được làm việc. Trong thời gian thai nghén, tim bà sẽ bị tác động rất mạnh. Cảm giác choáng váng đã hết, bà quay vào bếp và dọn đồ khâu vá vào một chỗ. Bà muốn đi nằm một chút để nghỉ ngơi.
Trong nhà hoàn toàn im lặng và trong bóng tối của căn buồng bà nghe thấy rõ mọi tiếng động. Thông thường bà mới chợp mắt một tí khi Maria về đến nhà, nhưng hôm nay bà cảm thấy không yên tâm như mọi bữa. Peter đi đâu từ ngay sau bữa tối và vẫn chưa về. Bà biết như thế là cái gì sẽ xảy ra. Khi lão trở về là đã say mềm, rất hùng hổ và thích gây sự. Bà phải tách lão xa Maria ra nếu không sẽ xảy ra cãi lộn.
Một lúc sau bà cảm thấy dễ chịu hơn nhưng vẫn chưa chợp mắt được. Trong phòng quá nóng. Bà dậy và đi sang phòng Maria. Trên chiếc giường con chú bé đang ngủ chập chờn. Người thằng bé đỏ ửng vì rôm. Trong khi bà đang nhìn nó thì đứa trẻ thức giấc và bắt đầu khóc.
Bà bế nó vào bếp và lấy một chai nước lạnh. Chú bé mút chùn chụt hết chai nước, sau đó bà lại đặt nó xuống giường. Ở cửa bếp bà nghe thấy một tiếng động và quay người lại. Chắc là Peter vì Maria không thể về sớm thế được. Liếc qua khuôn mặt đỏ nhừ của lão bà biết ngay lão đã ở đâu cả tối. Lão đóng cửa rồi nhìn bà. Đôi mắt lão đỏ ngầu, mi mắt hùm hụp.
- Còn thức à? - Lão hỏi.
- Như anh thấy đấy - Bà trả lời và bước qua chỗ lão đi về phòng ngủ - Đi ngủ đi.
- Nóng quá - Lão bước đến bên tủ lạnh và mở nó ra. Tôi còn uống một cốc bia cái đã.
- Anh uống vẫn chưa đủ à? - Bà thấp giọng hỏi lão không trả lời, tay mở lon bia. Một ít bia chảy qua cằm nhỏ xuống chiếc áo sơ mi lão đang mặc. Lão đặt lon bia xuống, nhìn bà chòng chọc.
- Cô cứ lo việc của cô đi - Lão gầm gừ.
Bà nhìn lão một lúc rồi quay người đi và phòng khách. Bà nhoài người ra cửa sổ lo lắng quan sát dọc dãy phố. Maria có thể về nhà trong phút chốc.
- Cô làm gì thế? - Lão hỏi khiêu khích.
Bà không trả lời. Lão cũng biết rõ bà làm gì. Bà định bước qua chỗ lão. Lão tóm lấy tay bà và giữ lại.
- Định tìm cô con gái chứ gì? - Lão cáu tiết hỏi.
- Vâng - Bà đáp lại và buột miệng nói bằng tiếng Ba Lan - Anh có điều gì phản đối chăng.
Lão trả lời cũng bằng thứ tiếng đó.
- Cô không phải lo cho nó. Có thể trong hành lang nó còn kiếm thêm được vài dollar ở cái thằng nhóc đêm nào cũng đưa nó về đấy.
- Đi ngủ đi - Bà gắt - Anh say rồi đấy.
Vòng tay lão càng siết chặt hơn.
- Cô tưởng tôi không biết tôi nói gì ư? Lão hỏi giọng rình rập.
- Tôi không chỉ tưởng mà còn biết rõ điều đó - Bà đáp lại, giật tay ra khỏi bàn tay lão rồi trở lại bên cửa sổ. Bà nhìn ra ngoài, Maria và Mike đang đi dọc phố về nhà. Trong phút chốc bà cảm thấy vui mừng. Cái anh chàng Mike này rất dễ thương. Hai đứa rất đẹp đôi. Có thể một ngày nào đó... Nhưng từ đây đến đó còn xa lắm. Thỉnh thoảng bà phải ép mình nhớ rằng Maria hãy còn là một đứa trẻ. Bà quay người khỏi khung cửa sổ, vẻ vui mừng vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt.
- Em đi ngủ đây - Bà nói - Tốt hơn hết là anh cũng đi ngủ đi.
Lão không hề động đậy.
- Chưa vội, nóng lắm. Tôi uống thêm ít bia nữa đã.
Bà đi vào phòng ngủ và bắt đầu cởi quần áo, bà thấy lão loạng quạng trong bếp rồi sau đó tiếng tủ lạnh sập lại và tiếng nổ khô của lon bia bị bật nắp. Bà choàng một cái áo khoác nhẹ, mỏng ra ngoài áo ngủ rồi đi vào bếp để rửa ráy. Lão Peter ngồi trên bàn trong tay cầm lon bia cạn đến nửa và đôi mắt nhìn đăm đăm vào cánh cửa.
- Anh còn chờ gì nữa? - Bà hỏi - Đi ngủ đi thôi.
Lão vẫn ương ngạnh lắc đầu.
- Tôi sẽ cho cô thấy ai là người biết mình nói gì. Cứ đợi cho con bé vào đây.
Bà gắng gượng nở một nụ cười.
- Thôi đừng làm cái trò ngốc ấy nữa, anh Peter - Bà nói với lão - Mặc kệ con bé vào đi ngủ đi.
- Nó là một con đĩ - Lão lẩm bẩm.
Cái tát nẩy lửa mà bà giáng vào mặt lão để một vệt trắng trên má lão. Lão ngước nhìn bà với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Khuôn mặt bà Katti tái đi vì tức giận. Chưa bao giờ lão nhìn thấy bà như thế này.
- Im đi! - Bà quát lên giận dữ - Maria còn biết điều hơn là anh. Không có nó thì cả lũ đã chết đói rồi.
Bà đi về phía phòng ngủ. ở ngang cửa bà còn quay đầu nhìn lão.
- Anh chắc quên rằng chính con Maria đi tìm lấy việc làm khi chúng ta túng quẫn - Giọng bà đầy vẻ khinh bỉ - Nó giống cha nó. Anh không bằng một nửa cha nó. Tôi chỉ cầu mong con anh cũng giống anh ấy chứ đừng có như anh. Nếu không chỉ có trời mới giúp được chúng nó.
Lão bật dậy và xăm xăm đi ra cửa bếp.
- Tôi sẽ cho sô biết ai là người đàn ông ở cái nhà này - Lão gầm lên và mở cửa - Trong nhà này sẽ không có đứa con gái nào được đi đánh đĩ.
Bà nắm lấy tay lão định lôi vào nhà. Để cho con bé được yên, đồ con lợn bê tha kia! - Bà thét lên - Nó là con gái tôi chứ không phải con anh!
Lão thô bạo đẩy bà ra. Bà lảo đảo va vào cạnh bàn. Một cơn đau đột ngột lan khắp cơ thể bà, bà nhìn lão, tất cả như nhoè đi nhảy múa trước mặt bà. Lão rút cái thắt lưng ra và vung vẩy trước mặt bà.
- Câm ngay, đồ già mồm! Lão gào lên bằng một giọng khàn khàn - Hay là mày muốn nhận phần của nó. Để tao trị nó xong rồi mày sẽ thấy nó là đứa như thế nào - Lão bước ra ngoài hành lang.
Katti hít một hơi thất sâu rồi chạy theo lão. Người đàn ông bị điên rồi. Maria đã nói đúng. Giá mà nghe lời nó.
Một cơn đau đột phát làm bà lảo đảo, nhưng bà cố gượng nén nó xuống. Lúc này lão đã đứng ở đầu cầu thang. Bà ôm lấy hai tay lão.
- Để cho nó được yên! - Bà thều thào và tìm cách giữ lão lại. Cố gắng hết sức mình bà xoay người lão lại. Đôi mắt bà như phát ra những tia lửa rọi vào mặt lão - Nếu anh đụng đến nó thì anh sẽ không bao giờ được bước vào cái nhà này nữa.
Câu nói như một gáo nước lạn dội vào người lão. Đột nhiên lý trí trở lại trong đôi mắt lão. Lão vung tay đẩy bà ra. Bà vội nắm lấy lan can cầu thang để khỏi bị ngã. Lão bước qua chỗ bà đi vào bếp và ở ngưỡng cửa lão quay lại nhìn bà.
- Nó là con gái cô - Lão lạnh lùng nói - Tất cả tội lỗi của nó sẽ đổ lên đầu cô.
Cơn chóng mặt lại che phủ đôi mắt bà. Bà buông tay khỏi lan can. Bà lảo đảo bước về phòng, nhưng cơn đau hai bên thái dương đã ngăn bà với hiện tại.
- Maria! Tiếng kêu của bà chìm xuống vực thẳm vô tận. Rồi bà ngã nhào xuống cầu thang.
Họ nghe thấy tiếng ồn ào. Trước khi Mike kịp bước lên thì Maria đã lao lên được nửa cầu thang. Anh chạy theo cô, tim đập thình thịch, kinh hoàng vì tiếng kêu thất thanh. Anh đến bên cô sau bước nhảy thứ ba.
-! Giọng Maria như của một đứa trẻ quá sợ hãi. Anh nhìn cô đang Mama quỳ xuống bên người đàn bà co quắp trên sàn. Anh đứng đực ra.
- Mama! Tiếng gọi mẹ của cô chỉ còn là một tiếng kêu phát ra nghẹn đầy nước mắt. Mái tóc vàng của cô xoã ra lấp lánh khi cô cúi xuống áp đôi môi vào khuôn mặt bất động.
- Katti!
Mike ngước nhìn lên. Khuôn mặt người đàn ông đang đứng phía trên họ và đang nhìn xuống, tái nhợt đi.
- Maria, cái gì thế này?
Maria lắc đầu tỏ vẻ không biết. Cô quay sang nhìn Mike đôi mắt đờ đẫn vì kinh hoàng.
Anh chìa tay ra nắm lấy vai cô. Lúc này anh nận thấy cơ thể cô run bắn lên.
- Trong nhà này có điện thoại ở chỗ nào không? - Anh hỏi.
Maria không trả lời. Anh nhận ra cô không hề nghe thấy câu hỏi. Anh nhìn xuống dưới cầu thang. Người đàn ông từ từ bước xuống hai tay ôm chặt lan can như thẻ sợ bị ngã. Một cánh cửa bật mở và một người đàn ông thò đầu ra quan sát.
Ở đây có người bị tai nạn - Mike nói vội - Ngài có thể cho tôi gọi điện thoại nhờ chút không?
Người đàn ông gật đầu và bước hẳn ra ngoài hành lang. Đằng sau ông ta Mike nhìn thấy một người đàn bà đang kéo kín cái áo choàng mỏng. Mike bước vào nhà. Người đàn bà lặng lẽ chỉ vào cái điện thoại. Anh nhấc ống nghe lên định nói thì tiếng thổn thức khe khẻ vang bên tai anh.
Đó là lần duy nhất trong đời anh nghe thấy Maria khóc.