This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Cartland
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Gió
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
14
iana chống tay, nghển đầu lên. Tựa đầu lên một cánh tay, Diana lắng nghe.
Xung quanh hoàn toàn im ắng. Chỉ có tiếng gió rú xung quanh tòa lâu đài và tiếng rì rào của sóng biển.
Từ lúc xảy ra sự kiện khủng khiếp, nàng không dám suy nghĩ gì hết. Nàng ở trong phòng, từ chối thức ăn gia nhân của Ian mang lên và rất sợ đến lúc đêm xuống, Ian sẽ vào đây. Lúc này đã gần một giờ khuya. Vậy là Ian không đến. Mọi người trong nhà đã ngủ cả rồi.
Cảm thấy cần phải hành động gì đó, nàng quyết định vạch ra một kế hoạch chạy trốn, một kế hoạch hết sức táo tợn, nhưng lúc này trong tâm trạng điên cuồng nàng không biết sợ là gì.
Từ buổi chiều đặt chân lên đảo Ronsa này, Diana chưa nhìn thấy chiếc máy bay. Nàng hỏi Ian nhưng chàng cam đoan máy bay bị cất giữ nơi an toàn và viên thợ máy bay vẫn trông nó cẩn thận.
Từ hôm đó lúc nào Ian cũng bên cạnh nàng, cho nên nàng không có điều kiện để đích thân kiểm tra xem sao. Bây giờ giữa đêm khuya này Diana quyết định bỏ trốn, bằng máy bay riêng của nàng, hoặc máy bay của Ian cũng cất trong nhà kho ấy.
Ý định của Diana đúng là điên rồ. Không một phi công nào trí óc lành mạnh lại quyết định một chuyến bay táo tợn đến như vậy. Trong khi đó nàng chưa có kinh nghiệm lái máy bay ban đêm. Xác suất thành công của nàng được là bao, trong điều kiện như thế này.
Diana mường tượng ra tòa nhà mái tôn rất lớn, trong chứa hai máy bay của nàng và của Ian. Đột nhiên nàng sực nhớ, cỏ trên đường băng chưa được xén. Mới cách đây vài tiếng đồng hồ, lúc xảy ra tai nạn với con Starlight, nàng đã kịp nhận xét thấy nếu cỏ chưa cắt thì chúng mọc rất cao và như thế lúc máy bay chạy lấy đà để cất cánh sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nhưng Diana quyết định không băn khoăn những chi tiết vụn vặt ấy. Nàng phải trốn đi bằng bất cứ giá nào. Nàng vùng dậy, nhìn ra cửa sổ để thăm dò đêm khuya.
Mây rất cao trên bầu trời và chúng di chyển rất nhanh. Liệu gió này có thuận lợi cho việc bay hay không? Trong lúc nàng tự hỏi như vậy thì trăng ló ra giữa hai đám mây, chiếu làn ánh sáng óng ánh bạc xuống mặt biển. Chỉ cần đêm nay sáng trăng là kế hoạch của nàng sẽ thành công.
Diana phụ thuộc vào mặt trăng về phương diện ánh sáng. Nàng chợt nghĩ tên nàng là mặt trăng: Diana! Vậy là số phận sẽ thuận lợi cho nàng.
Lúc này Diana chỉ có một ý nghĩ ra khỏi tòa lâu đài trước khi Ian nhìn thấy. Cho dù kế hoạch có nguy hiểm đến đâu đi nữa, nàng cũng phải quyết tâm thực hiện.
Đồng hồ gõ một giờ. Lửa trong lò sưởi đã tàn, chỉ còn leo lét, nhưng nàng khơi lửa cháy to lên để tìm quần áo mặc. Nàng mặc rất nhanh. Nàng thấy vai đau nhói nhưng nỗi đau không làm nàng chậm lại, trái lại càng thúc đẩy nàng nhanh tay.
Diana đã mặc áo măng tô da, nhét mũ phi công vào túi áo, tay cầm sẵn giày. Nàng mở chửa hết sức khẽ. Ngoài hành lang tối om và im ắng. Nàng dò dẫm bước, lần theo tường, ra đến đầu thang gác. Trong lúc nàng bước xuống, các bậc thang kêu khẽ. Và mỗi lần tim đập quá mạnh, nàng phải đứng lại để trấn tĩnh.
Diana quyết định không ra lối cửa chính, mà vào phòng thư viện rồi leo qua lối cửa sổ. Phòng bên trên thư viện không có ai ngủ nên không đáng lo.
Diana vất vả cố mở cánh chớp ở cửa sổ phòng thư viện. Lát sau, nàng đã trèo qua thành cửa sổ, tụt xuống bậc thềm bao quanh lâu đài.
Lúc này rất ít khả năng có ai nhìn xuống vườn, nhưng Diana quyết định cẩn thận hơn, không nên để một nguy cơ nào đe dọa dù nhỏ. Nàng bước nhanh ra khỏi tòa nhà, rồi chạy trên bãi cỏ đến hàng rào gang lần theo hàng rào này sẽ đến nhà để máy bay.
Diana đẩy cánh cửa nặng nề, bản lề đã han rỉ kêu cót két rồi lao vào tòa nhà mái tôn to lớn đang hiện ra trước mắt.
Diana thầm nghĩ: phải trốn! Tuy rất sợ nhưng trí óc nàng vẫn tỉnh táo. Nàng chợt nhớ chưa bao giờ cửa trước của nhà để máy bay mở, có nghĩa là nhân viên trông coi ở đây vào bằng lối cửa phụ. Đúng vậy, lúc lần ra phía sau, nàng thấy một cửa ra vào nhỏ, bên trên là cửa to có bốn ô kính.
Cửa đóng, điều này Diana không lấy gì làm lạ, nhưng cửa sổ thì chỉ cài đơn giản. Nàng bê mấy khúc gỗ to kê để trèo lên, dùng dao nhíp nậy cửa sổ. Nàng khéo léo lách lưỡi dao vào khe giữa hai cánh, đẩy then cài trong. Cửa sổ mở toang.
Nàng trèo lên đến tận khung cửa mở rộng, ánh sáng trong nhà để máy bay yếu ớt, nhưng cũng đủ cho nàng nhìn thấy bóng đen xì của hai chiếc máy bay đỗ hướng về phía cửa chính đằng trước. Chỉ một vết xước nhỏ ở cổ tay và tất bị rách, nàng tụt vào trong nhà để máy bay.
Việc đầu tiên là kiểm tra các cửa ra vào. Đúng như Diana dự đoán, cánh cửa phía trước chốt rất cẩn thận bên ngoài và mở phía trong thì không thể được. Diana đi vòng quanh nhà để máy bay và cuối cùng phát hiện thấy chiếc chìa khóa rất to treo ngay bên cạnh bộ y phục phi công và giầy lái. Nàng dùng chìa khóa vặn và chỉ vài phút sau đã mở xong cửa.
Không có đèn pin, nhưng ánh sáng trăng bên ngoài hắt vào giúp nàng nhìn thấy lờ mờ.
Diana biết rằng các bình chứa xăng trong máy bay đều cạn, cần phải nạp xăng. Đây là công việc nàng chưa từng làm lấy một mình bao giờ. Nàng lần mò, thấy ở góc nhà để máy bay một số can xăng, bên cạnh đó là chiếc thang nhỏ. Không chần chừ, nàng xách can xăng đến chiếc máy bay Moth của nàng. Sau khi khuân đủ tám can, nàng bắc thang để leo lên, đổ dần từng can xăng vào bình chứa xăng trong máy bay.
Lúc nàng đổ xong can đầu tiên leo xuống thang để đặt nó xuống đất, nàng vô ý gây ra một tiếng động khá to, nhưng may thay không thấy động tĩnh gì. Xung quanh vẫn im ắng.
Can thứ hai, nàng lúng túng đổ xăng ra sàn nhà, nhưng nàng nghĩ, mặc nó và nàng cũng không cần đi lấy can xăng khác. Nàng tính, về đến đất liền, nàng sẽ mua xăng đổ đầy vào bình chứa. Lúc này nàng chỉ nghĩ đến chuyện trước mắt, chưa cần tính hậu quả ra sao.
Máy bay quá nặng, rất khó đẩy được nó. Nhưng rồi nàng cũng vẫn đẩy được, do hai bên máy bay vẫn còn trống khoảng vài centimet, để nàng xoay chuyển và đẩy nó ra khỏi cửa.
Diana chưa bao giờ khởi động máy bay hoặc quay maniven bằng tay. Bây giờ nàng phải làm việc đó, nhưng mãi máy không nổ. Nàng mở ga mấy lần nhưng vẫn vô hiệu. Cho đến khi hai cánh tay mỏi nhừ, nàng đành phải nghỉ và nghĩ xem có cách nào khác không.
Diana cố suy nghĩ vấn đề một cách lôgic. Tại sao động cơ không nổ? Tỷ lệ xăng cộng với khí có đúng độ không, quá cao hay quá thấp? Trong nhà kho này ánh sáng quá yếu ớt khiến nàng không thể nhìn vào động cơ máy bay, chỉ có thể phỏng đoán thông qua mùi xăng bốc lên. Nếu tỷ lệ quá thấp, nàng phải tăng bộ chế hòa khí và quay cánh quạt bằng tay một số vòng để máy nóng lên. Nhưng liệu nàng có nổ máy bằng cách đó được không?
Vấn đề quá phức tạp và đầu nàng nóng lên, không có bình tĩnh và suy xét được nữa.
Đột nhiên một ý nghĩ mới nẩy sinh ra trong đầu Diana. Tại sao cứ nhất thiết phải dùng máy bay của nàng? Nếu như nó không chịu nổ? Máy bay của Ian chắc đã sẵn sàng hơn, bởi thợ máy của chàng thường xuyên chăm sóc nó. Ý nghĩ đó làm Diana phấn chấn và lấy lại được lòng hăng hái ban đầu.
Diana quay sang máy bay của Ian. Đấy là một kiểu máy bay khép kín hãng Puss Moth. Nàng chưa bao giờ lái loại máy bay này nhưng nàng tin có thể điều khiển nó. Dù sao thì nàng cũng phải liều. Và nàng bật một que diêm để quan sát.
Diana thấy bình xăng bố trí dưới cánh của nó hầu như đầy. Lần này rõ ràng may mắn đã đến với nàng.
Ngày càng phấn chấn, Diana điều chỉnh bộ chế hòa khí và quay thử cánh quạt ba vòng. Rồi nàng bật công tắc và máy bay bắt đầu nổ. Vậy là cuối cùng nàng đã thành công.
Diana nhanh nhẹn mở nắp máy bay, rồi tuy trong lòng rất hồi hộp nàng vẫn thấy phần nào tin tưởng. Nàng mặc tấm áo bay rồi leo lên ngồi vào ghế phi công. Nàng vào số rồi mở ga rất từ từ thận trọng. Máy bay bắt đầu chuyển bánh.
Nàng thận trọng lái chiếc Puss Moth để khỏi đụng vào chiếc Moth của nàng, đồng thời khéo léo đưa máy bay ra cửa. Bây giờ máy bay đã ra đến bãi. Nàng mở thêm ga cho máy bay chạy nhanh trên đường băng. Nhưng máy bay vẫn chỉ bám mặt đất.
Diana hoảng hốt nhìn thấy trước mắt là bức tường đá cao và máy bay đang lao về phía đó. Nàng luống cuống và đúng lúc máy bay chỉ cách bức tường vài mét nàng kịp lái nó quặt sang một bên. Hú vía suýt nữa máy bay đâm vào bức tường thì mất mạng.
Nàng tắt công tắc. Tại sao máy bay không cất cánh lên được? Không có nguyên nhân nào hẳn hoi. Diana thử thêm một lần nữa.
Đã mất khá nhiều thời gian. Mỗi lúc Diana một thêm sốt ruột. Nàng dỏng tai nghe: hình như có người. Nhưng không thấy gì, nàng thở phào tiếp tục. Nàng thò đầu ra khỏi buồng lái ngó xung quanh. Người nàng hơi run rẩy. Trán và hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ôi, giá lúc nãy có được một ly Brandy! Nàng ân hận không chuẩn bị sẵn sàng trong túi đựng đồ rửa mặt.
Nhưng lúc này không được quyền đòi hỏi. Nàng mặc bộ đồ bay rất nhanh, bởi lúc này nàng mới thấy tấm áo nàng mặc để ra đây quá mỏng và gió lạnh đêm khuya lọt vào da thịt. Tất không đủ giữ ấm đôi chân và nàng thấy hơi lạnh lọt vào, râm râm như bị những con côn trùng nhỏ xíu cắn.
Diana không được phép chần chừ, thời gian quá gấp. Nỗi sợ tuy thế vẫn cứ tăng lên. Nhìn bức tường đá trước mặt, nàng rùng mình nghĩ đến mỗi nguy hiểm lúc nãy suýt xảy ra. Nàng tự nhủ từ này phải thận trọng hơn. Mối nguy hiểm vừa qua, nàng thoát được là do may mắn. Không thể hi vọng ở may mắn lần nữa.
Lo lắng đã biến thành cảm giác tuyệt vọng. Diana tiếp tục bật công tắc, cho nổ máy. Nàng cho máy bay chạy ngược chiều gió và cố cất cánh. Máy bay lao đến gần bức tường đá bao quanh bãi nhưng lần này Diana xử lý hơi chậm. Tuy không đâm thẳng vào bức tường nhưng một bên cánh máy bay bị bẹp. Nàng vội vã tắt máy. Máy bay đứng dừng lại. Diana nhảy ra khỏi buồng lái, xuống đất, đau đớn nhìn hi vọng của nàng tan vỡ. Nàng ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc nức nở một lúc lâu.
Cỏ đẫm sương và mùi đất ẩm thấp bốc lên. Đấy cũng là một thứ trấn tĩnh tinh thần nàng. Nàng thọc một ngón tay xuống lớp đất ẩm ướt. Chưa bao giờ nàng thấy cô đơn và hiu quạnh như thế này.
Diana ao ước lúc này biến thành một đứa trẻ nhỏ, được nhấc bổng lên bằng hai cánh tay ấm áp rồi đặt vào nơi ấm cúng, an toàn, thoát xa mọi hiểm nguy đang rình đón. Tại sao nàng lại lớn lên để rồi phải lo lắng cho tương lai như thế này? Đứa trẻ nhỏ chỉ sống cho ngày hôm nay, cho lúc này, không phải lo lắng cho ngày mai. Cho dù ngày hôm nay sung sướng hay khỏ sở thì ít nhất nó cũng không bị dằn vặt bởi nỗi lo cho tương lai.
Cơn tủi thân dần dần dịu xuống. Nàng đã ngừng khóc nhưng nằm dài trên mặt đất, giữa đám cỏ cao che khuất. Gió vẫn thổi, làm lay động những ngọn cỏ bên trên nàng. Cuối cùng nàng trấn tĩnh được, từ từ ngồi dậy, đi chầm chậm.
Chỉ còn một chút hi vọng về chiếc máy bay của nàng. Nàng lục túi, thấy một mẩu nến. Nàng bèn vào nhà xe, châm ngọn nến lên rồi lần đến chiếc Moth của nàng.
Nhờ ánh sáng ngọn nến, nàng xem xét động cơ máy bay. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng chân người. Ngoảnh đầu ra, nàng thấy Ian đứng trên ngưỡng cửa nhà để máy bay.
Bất chấp mọi thứ, Diana quắc mắt nhìn chàng, cặp mắt sưng lên vì khóc và vẫn còn ướt đẫm. Ian ăn mặc đầy đủ và nàng nhận thấy chàng thở một cách khó khăn. Hai bên chàng là hai con chó to đang thở hồng hộc, rõ ràng là cả người và chó đều vừa phải chạy một quãng đường dài.
Có vẻ Ian vừa qua một cuộc dạo chơi ban đêm và chàng chưa hề lên giường ngủ. Chắc nghe thấy tiếng động cơ máy bay, chàng vội vã chạy đến đây xem có chuyện gì.
- Cô em,- chàng nói bằng giọng khinh bỉ, kèm theo nụ cười giễu cợt. - Cô tưởng tôi để máy bay của cô trong tư thế sẵn sàng để bay sao?Bây giờ muốn nó cất cánh được, cần phải chuẩn bị khá lâu, không phải chỉ một tiếng đồng hồ.
Lúc này Ian mới ngó vào nhà để máy bay và không thấy máy bay của chàng trong đó nữa. Chàng đưa cặp mắt nhìn vào Diana rồi lại nhìn vào nhà chứa máy bay. Diana mệt mỏi thổi ngọn nến rồi buông tay cho nó rơi xuống đất.
- Tôi làm gãy cánh máy bay của anh rồi,- nàng nói bằng giọng thảm hại.
Vậy là riêng trong ngày hôm nay, Diana đã hai lần phá hủy vật thân thiết, quý giá của Ian Carstairs. Nàng tự hỏi, lần này phản ứng của chàng sẽ ra sao? Nhưng vì quá mệt, nàng phó mặc cho mọi thứ.
- Gãy? - Ian hỏi lại.
Diana trỏ ra chỗ bãi.
Ian vội vã đi về phía đó. Diana mệt mỏi chờ Ian quay lại. Bây giờ nàng không còn coi thứ gì là quan trọng nữa. Nàng thản nhiên với mọi khả năng có thể xảy ra. Niềm phấn hứng nửa giờ trước đây đã làm nàng kiệt sức, một thứ kiệt sức nàng chưa trải nghiệm bao giờ.
Lúc này Diana chỉ thèm một thứ duy nhất: ngủ. Nàng cảm thấy toàn thân tê liệt, đầu óc trống rỗng.
Vài phút sau, Ian quay trở lại. Chàng thấy Diana vẫn đứng đó, đúng chỗ nàng đứng lúc nãy. Nàng chỉ hơi ngửng đầu, như để đón sự trừng phạt khủng khiếp chàng sắp giáng lên nàng.
Nhưng Ian nhấc bổng Diana lên, đỡ trên hai cánh tay vạm vỡ của chàng, đem đi. Diana áp má vào lần vải tuýt áo măng tô của Ian. Nàng cảm thấy cặp môi của Ian áp lên làn tóc nàng, rồi lên trán nàng, và nàng nghe thấy giọng nói rất nghiêm khắc của chàng:
- Cô đúng là kẻ mất trí. Suýt nữa thì cô mất mạng rồi.
Ngọn Tháp Hạnh Phúc Ngọn Tháp Hạnh Phúc - Barbara Cartland Ngọn Tháp Hạnh Phúc