Số lần đọc/download: 1661 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:35:07 +0700
Chương 15
D
ứng nhìn theo chiếc xe lùi ra tới đường xong Nhịn mới quay trở vào. Ngôi nhà im vắng. Tuần nào cũng vậy. Chiêm rủ hai con đi câu cá có khi chiều tối mới trở về. Thích đi câu với lại muốn cho vợ có thời giờ nghỉ ngơi và làm chuyện riêng, anh thường rủ hai đứa con đi câu cá, cắm trại hoặc đi thăm viếng thắng cảnh các vùng lận cận. Giặt quần áo, dọn dẹp và lau chùi nhà cửa xong Nhịn mới pha tách trà nóng mang ra ngoài sân. Gió thu man mát. Thời tiết năm nay hơi lạ. Giữa tháng 10 rồi mà vẫn còn ấm thay vì mát vào ban ngày và lạnh hơn vào ban đêm với lúc gần sáng. Cô ngước nhìn lên trời khi nghe tiếng ngỗng kêu. Loài chim thiên di này mỗi năm cứ đúng mùa là trở về ở hồ nước bao la trong vùng để sống qua mùa đông cho tới xuân mới đi về vùng nào cô không biết. Tiếng chim kêu lạc lõng buồn. Cô chợt nghĩ tới Nhẫn. Ông này cũng tựa như cánh chim ở phương trời xa lạ nào đó bay qua trùng dương tới đây để tạm dung mà vẫn nhớ tới chốn cũ. Mắt nhìn cánh chim tuốt trên cao cô uống ngụm trà nóng. Trái với nhiều người quen biết cô thích uống trà hơn cà phê mà phải trà nóng và loại trà xanh mới ngon. Cô thích hương trà xanh bốc lên thấm vào mũi của mình. Minh hay cười khi thấy cô đưa tách trà nóng mới vừa pha lên hít một hơi dài rồi à tiếng nhỏ. Chồng cô thường giỡn lúc đó cô giống như bà cụ non dù tuổi chỉ bốn mươi ngoài. Nghĩ ngợi giây lát cô cầm lấy điện thoại bấm số của Nhẫn. Sau ba tiếng reo cô nghe giọng khàn và trầm vang lên.
- Hello…
- Dạ bác. Sáng nay bác mạnh hông bác…
Cô nghe tiếng cười khẽ của Nhẫn.
- Cám ơn cháu… Bác mạnh… Cháu đang đi làm hả?
- Dạ hông… Cháu lấy một tuần nghỉ hè… Hôm nay là ngày đầu tiên… Cháu đang ở nhà…
- Vậy à… Cháu có định đi chơi đâu hông?
- Dạ hông… Cháu chỉ muốn ở nhà thôi… Bác ơi… Bác có bận gì không bác?
Nghe câu hỏi Nhẫn ngầm hiểu Nhịn muốn cái gì ở mình.
- Bác không có làm gì hết…
- Vậy hả bác… Cháu xuống nhà chở bác lên nhà cháu chơi…
- Có gì phiền không. Cháu nghỉ hè thì phải dùng thời giờ đó để vui chơi với gia đình…
Nói xong Nhẫn nghe tiếng của Nhịn cười hăng hắc.
- Dạ cám ơn bác… Mỗi năm cháu có tới ba tuần nghỉ hè. Hai tuần thì cháu đi đây đi đó với chồng con. Như vậy đủ rồi bác. Còn một tuần cháu dành riêng cho mình. Bởi vậy cháu tính xuống chỗ bác ở mua hoa về trồng…
- Vậy à… Ừ cháu xuống đây đi… Bác sẽ đi với cháu lên một chỗ bán bông hoa cây cỏ ở trên núi. Họ bán nhiều thứ hoa lạ lắm…
- Dạ bác chờ nghen… Cháu xuống liền bây giờ…
Tắt máy, Nhịn hối hả vào nhà. Tính thay quần áo khác song dụ dự giây lát cô lắc đầu cầm lấy cái xắc tay rồi đi thẳng ra nhà xe. Thật ra thì cô chỉ kiếm cái cớ để gặp Nhẫn và gần gụi bên ông ta thôi. Cô không hiểu lý do nào càng ngày cô càng thêm quan hoài tới người bệnh đặc biệt này. Dường như giữa cô và ông ta có mối liên hệ gì trong quá khứ mà cô không biết. Dường như mối liên hệ mơ hồ thúc đẩy khiến cho cô phải lo lắng và nghĩ ngợi về ông ta. Dường như ngoài một đời sống tầm thường giản dị của ông ta có chứa bên trong một điều gì và chính điều này đã toát ra sức hút cô lại gần. Có một điều làm cho cô vui là Nhẫn, hình như vui hơn, cười vui hơn và bệnh cũng thuyên giảm nhanh hơn khi có cô bên cạnh.
Xe quẹo vào nhà Nhịn thấy Nhẫn đứng chờ trước cửa. Ông ta hơi ngạc nhiên khi thấy Nhịn lái chiếc Ford Pickup lớn. Đợi cho Nhẫn ngồi xuống và cài dây an toàn xong Nhịn mới cười nói.
- Bác chỉ đường nghen…
Nhẫn gật đầu.
- Mình đi lên Signal Mountain. Cháu biết đường đi lên đó mà…
- Dạ biết… Hồi trước làm cho nhà thương ở dưới phố hai vợ chồng cháu tính mua nhà ở trên đó…
- Cháu tính mua cái gì dzậy?
- Dạ cháu đi coi cây phong. Con lộ từ đường lớn đi vào nhà cháu xa chừng năm chục thước. Cháu muốn trồng cây phong dọc hai bên đường…
- Cháu muốn trồng loại cây phong nào?
- Dạ… Cháu muốn trồng ba loại cây phong là Autumn Blaze Red Maple, October Glory Red Maple và American Red Maple…
Chỉ cho Nhịn quẹo mặt vào con đường lớn Nhẫn cười gật đầu.
- Chà… Ba thứ đó mà hợp lại thì mùa thu đường vào nhà cháu sẽ nổi cộm lên liền…
Nhịn cười hắc hắc vì được khen.
- Dậy hả bác… Thu năm tới cháu sẽ mời bác lên nhà chơi. Mình đặt bàn ngoài sân, uống trà ngắm lá rơi nghen bác…
- Bác nhận lời với một điều kiện là cháu phải để cho bác phụ một tay trong cái vụ trồng cây này. Bác muốn làm dù bác biết bác không đủ sức để làm nhiều…
- Cháu cũng có ý đó mà cháu chưa nói ra… Một hồi nữa mua cây xong rồi cháu ghé nhà cho bác lấy quần áo rồi bác lên nhà cháu ở một tuần luôn…
- Có tiện không?
- Dạ có gì đâu mà hổng tiện bác. Nhà cháu có tới 4 phòng ngủ nên bác có phòng riêng mà bác…
Nhẫn quay sang nhìn Nhịn đang chớp đèn đưa xe vào ngã rẽ để lên xa lộ.
- Bác muốn nói là chồng con cháu kìa… Sợ bác làm họ mất vui…
- Hổng có đâu bác ơi… Anh Minh thì cháu có nói chuyện với ảnh rồi… Ảnh biết cháu coi bác như cha chú nên hổng có phiền đâu bác… Phải có bác phụ thì cháu mới trồng được bác ơi…
Nhẫn cười khà khà.
- Coi bộ cháu nhất quyết là bác phải ở trọ nhà cháu tuần lễ hả?
- Dạ… Bác sẽ là người khách đặc biệt của cháu…
- Cám ơn cháu… Hi vọng hai bác cháu sẽ có những ngày vui bên nhau…
Trầm ngâm giây lát Nhẫn mới nhẹ lên tiếng.
- Bác ước gì mình có được đứa con gái như cháu. Có con dù sao cũng đỡ cô lẻ hơn…
Nhịn cảm thấy mắt mình cay cay vì câu nói mà cô nghĩ là rất thành thật của Nhẫn. Ông bác già của cô suốt đời đơn chiếc thì khi già lại càng cảm thấy hiu quạnh và lẻ loi. Mong ước có đứa con cũng là chuyện thường tình.
- Cháu coi bác như ba của cháu… Khi ba cháu mất đi thì cháu mới cảm thấy cần tình thương của ông…
Không đợi Nhẫn chỉ đường, Nhịn rẽ vào ngã rẽ có tên Signal Moutain Boulevard rộng và đông đúc xe cộ. Chạy chừng vài dặm con đường hẹp lại thành hai đường xe chạy và cũng bắt đầu leo dốc. Không khí mát hơn vì gió nhiều và ở trên cao. Theo lời Nhẫn chỉ, cuối cùng xe dừng lại trước tấm bảng lớn Signal Mountain Nursery. Trong lúc Nhịn hỏi han nhân viên bán hàng thì Nhẫn đi dài dài nhìn ngắm cây cảnh. Những chậu '' mum '' vàng tươi tròn trịa và xinh xắn. Anh tự hỏi làm cách nào mà người ta trồng cho hoa nở đều đặn và có hình dáng giống nhau. Bước sang khu bên cạnh anh ngẩn người đứng ngắm những chậu Goldenrod màu vàng rực rỡ vá bên cạnh các chậu hoa Helianthus '' Lemon Queen '', một loại hướng dương nở hoa vào cuối hạ hay đầu mùa thu.
- Hoa này đẹp nè bác…
Nhẫn quay lại cười khi thấy Nhịn chỉ vào một chậu có hoa màu đỏ. Hai bác cháu nhìn ngắm rồi sau đó Nhịn mới cầm miếng giấy ghi tên Red Spider Lily.
- Chắc cháu phải trở lại đây lần nữa. Họ có nhiều loại cây mà cháu thích…
- Cháu chọn được cây chưa?
- Dạ rồi… Họ đang đem ra xe cho mình…
Nhẫn trợn mắt khi thấy chiếc pickup đầy nhóc cây phong. Nhìn Nhịn, anh cười đùa.
- Bộ cháu tính mở xưởng làm '' maple syrup '' hay sao mà mua nhiều dzậy?
Nhịn cười hăng hắc trong lúc leo lên xe.
- Cháu mua đủ cây cho cháu với bác trồng một tháng cũng chưa hết…
- Chà… chà… điệu này chắc bác phải làm khách nhà cháu hơi lâu à nghen… Nội đào lỗ cũng mệt rồi…
Nhịn cười chúm chiếm.
- Nhà cháu có cái máy khoan cũ dùng đào lỗ. Cháu sẽ khoan lỗ trước rồi hai bác mình bỏ cây xuống lấp đất lại thôi… Còn nếu bác muốn ở nhà cháu lâu hơn thì mình đào bằng tay…
Nhẫn lắc đầu quầy quậy.
- Một tuần đủ rồi… Ở lâu quá chồng cháu dám lôi cổ bác bỏ lên xe chở về…
Nhịn cười hắc hắc.
- Bác nói là cháu chơi với bác mà bỏ bê chồng hả…
- Đâu đó…
Nhẫn nói gọn hai tiếng. Nhịn nói trong tiếng cười.
- Hổng có đâu bác ơi… Tụi này xa nhau hoài. Anh Minh đi công tác cho hãng có khi hai ba tuần lễ mới về…
- Vậy à… Bác coi cháu như con của bác nên bác mới hỏi câu này… Hai cháu lập gia đình vì lý do gì?
Mỉm cười rồi quay sang nhìn người ngồi bên cạnh, lát sau Nhịn mới từ từ lên tiếng.
- Dạ để cháu kể cho bác nghe chuyện của cháu với anh Minh xong rồi bác mới biết. Anh Minh hơn cháu một tuổi, là con út trong một gia đình có hai chị gái. Khi ảnh vừa học xong đại học 4 năm thì ba má ảnh muốn ảnh lấy vợ để ổng bả có cháu nội. Mới đầu ảnh hổng chịu viện cớ muốn học lên cao nhưng ba má năn nỉ ỉ ôi riết rồi anh xiêu lòng. Ảnh nói với ba má bằng lòng lấy vợ với hai điều kiện…
Nói tới đây Nhịn bật cười hăng hắc có lẽ vì nhớ lại chuyện cũ. Nhẫn thì buột miệng nói.
- Ý chà… Chồng của cháu bảnh à nghen… Lấy vợ mà phải có điều kiện…
Nhịn nói trong tiếng cười ròn rả.
- Hai điều kiện của ảnh đặt ra cho ba má là đầu tiên ảnh phải gặp người ảnh thương và thứ nhì là nếu gặp người con gái nào mà ảnh thương thì cũng chỉ hứa hôn rồi chờ tới khi ảnh học xong mới cưới. Thế là ba má ảnh lo chuyện tìm vợ cho con. Họ có bạn bè đông, quen biết khắp các tiểu bang trong nước giới thiệu cho anh Minh hàng chục cô trẻ đẹp, học thức, có job thơm. Tuy nhiên cô nào ảnh cũng chê. Cô thì ảnh nói lùn quá. Cô thì ảnh bảo cao quá. Cô thì ảnh nói nhiều trọng lượng…
Người kể thì phá ra cười rũ rượi còn người nghe cũng cười ha hả vì thích thú. Lát sau Nhịn mới lên tiếng kể tiếp.
- Có người nói với cháu đời sống là một trường thiên tiểu thuyết thì chuyện của cháu với anh Minh là một truyện ngắn lãng mạn. Khi mời về nhà, lúc được mời tới nhà coi mắt mà thằng con gặp ai cũng chê, cũng chẳng động lòng, ba má ảnh buồn lắm…
- Lúc đó Minh có quen biết với cô nào chưa?
- Dạ chắc có… Theo như lời anh nói với cháu thì anh cũng có quen biết nhiều cô bạn Việt có mà Mỹ cũng có nữa. Nhưng chưa có ai có cái lực hút đủ mạnh để làm ảnh thay đổi ý định là phải học thêm. Trong một lần đi qua Cali chơi thì ba má anh Minh gặp ba má cháu. Họ quen nhau ở trong trại tị nạn lúc vượt biên. Ba má cháu mời ba má anh Minh về nhà chơi. Cháu, lúc đó đang học ở Long Beach nên cũng có gặp ổng bả. Họ gặp cháu thì rất thân thiện, quí trọng cháu lắm. Trước ngày về ba má cháu làm tiệc và cháu cũng có mặt. Hai gia đình có chụp hình lưu niệm nữa. Rồi cháu cũng không để tâm và quên luôn chuyện gặp ba má của ảnh. Cho tới một hôm khoảng chiều đi học về thì thấy má đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Khi thấy cháu thì mẹ cháu nói: '' Nó dìa tới rồi nè… Bác để cháu nói chuyện với nó nghen…'' Thế là má cháu đưa điện thoại cho cháu kèm theo câu: Minh, con của bác Đằng… Nó muốn nói chuyện với con…''. Vừa mới nói Hello là cháu nghe bên kia đầu dây một giọng con trai vang lên: '' Thưa cô Nhịn… Tôi tên Minh. Cách đây chừng tuần lễ tôi có về thăm nhà và được ba má của tôi cho coi hình của Nhịn chụp chung với ba má tôi khi họ qua Cali… ''. Nghe Minh nói tới đây cháu cười thầm. '' Thú thật tôi rất thích Nhịn dù chưa thấy người thật và cũng chưa chuyện trò gì hết. Bởi vậy mà tôi muốn trò chuyện với Nhịn để hai đứa mình biết nhau… ''. Đã được mẹ nói sơ qua về chuyện cưới vợ của Minh, cháu bèn nói đùa: '' A… Vậy anh Minh là người chịu lấy vợ với hai điều kiện đó hả…'' '' Chính là tôi…'' '' Nhịn cũng thấy hai điều kiện đó rất thích hợp với Nhịn… Nếu anh Minh bằng lòng hai điều kiện đó thì mình nói chuyện tiếp…''. Thế là Minh gọi điện thoại nói chuyện với cháu. Thoạt đầu thì một tháng, sau nửa tháng, sau tuần lễ rồi hầu như mỗi ngày. Một bữa gần Giáng Sinh, cháu trở về nhà thì thấy ảnh ngồi lù lù trong nhà nói chuyện với ba má. Đã coi hình của ảnh nên cháu nhận ra liền. Mới gặp mặt ảnh cháu có cái cảm giác thật thân quen và gần gụi và rung động. Chúng cháu có một tuần lễ để vui chơi và thực sự biết nhau. Đó cũng chính là quãng thời gian đẵ làm thay đổi cuộc đời của tụi cháu. Chừng bốn tháng sau, anh Minh gọi điện thoại qua báo cho cháu biết là sẽ bay qua Cali thăm cháu. Lúc đó cháu mới biết là ảnh đã mua nhẫn cưới và ngõ lời cầu hôn với cháu. Anh nói chỉ hứa hôn thôi rồi chờ khi nào cháu ra trường xong sẽ làm đám cưới. Cháu nhận lời vì ảnh có đủ hai điều kiện mà cháu đã nêu ra khi mới biết nhau. Anh Minh rất thương cháu… Phải nói là ảnh mê cháu…
Nói tới đây Nhịn bật cười hăng hắc. Nhẫn cũng cười lớn rồi lát sau lên tiếng.
- Cháu với Minh là những cặp vợ chồng rất may mắn. Hôn nhân mà không có tình yêu thì chỉ tạm bợ. Phải có tình yêu thì vợ chồng mới sống đời với nhau được, tha thứ lỗi lầm cho nhau, chịu đựng và hi sinh cho nhau. Ngày xưa bác cũng yêu một cô gái và cô ta cũng yêu bác nhiều lắm. Bác chỉ chờ cô ấy ra trường là sẽ cưới nhau. Tuy nhiên…
Nhẫn ngừng ở đó. Nhịn cảm thấy buồn vì tiếng thở dài của ông bác già. Yêu là một chuyện mà hạnh phúc là một chuyện. Cô tự hỏi tình yêu so với hạnh phúc, cái nào khó tìm hơn. Có những người sống mà không có hạnh phúc như người đang ngồi bên cạnh. Thế mà họ vẫn sống, bắt buộc phải sống vì không thể chết. Đó là sống dễ mà chết khó.
- Tối nay bác thèm ăn cái gì cháu nấu cho bác?
Nhịn lên tiếng hỏi như muốn phá đi sự im lặng. Nhẫn cười với nụ cười gượng gạo.
- Nói thèm thì bác hổng có thèm. Cháu lo cho chồng con của cháu trước đi đã… Đừng để ý tới bác…
- Hổng được đâu… Cháu muốn mà…
Nhịn kêu nhỏ rồi sau đó mới à tiếng nhỏ.
- Aaaa… Cháu nhớ rồi… Anh Minh với hai đứa nhỏ đi câu được mấy con cá rô còn tươi để trong tủ lạnh. Vậy là mình nấu canh chua cá rô nghen bác…
Nhẫn cười gật đầu.
- Bác cũng thích ăn cá hơn thịt… Ít mỡ mòng hơn… Chỉ sợ cực cháu…
- Có gì đâu mà cực bác… Cá đã làm sẵn rồi… Cháu dặn anh Minh hễ câu được cá là phải làm cho sạch sẽ thì cháu mới nấu cho ăn. Từ đó cha con đi câu là đánh vãy, cắt đầu, mổ bụng và rửa sạch sẽ… Ba cha con người nào cũng mê ăn cá nhất là cá chiên giằm nước mắm gừng…
Nhẫn cười hà hà.
- Vậy là đúng '' gu '' của bác rồi. Cô gái mà bác quen hồi nẫm đó, cô nấu canh chua với chiên cá ngon hết biết luôn. Tới bây giờ bác vẫn còn nhớ…
- Vậy hả bác… Tối nay cháu sẽ nấu canh chua với cá chiên giằm nước mắm gừng cho bác ăn để bác nhớ cháu hoài hoài nghen bác…
Cả hai bác cháu đều phá ra cười thoả thuê. Chiếc pickup chở nặng từ từ quẹo vào con đường vào nhà.
- Cháu tính trồng hai bên luôn hả?
- Dạ trồng hai bên và từ từ cháu sẽ trồng thành khu rừng phong luôn để tới mùa thu bác với cháu có thể ngồi nơi băng đá nhìn '' rừng phong thu đã nhuốm màu quan san…''.
Nói xong Nhịn lại cười hắc hắc. Nhẫn cũng cười thốt trong lúc ngắm cảnh đồng không mông quạnh lúc xế chiều.
- Chà coi bộ cháu học mau dữ a…
- Dạ… Má cháu thường khen cháu có cái óc mẫn tiệp của văn chương… Nếu cháu hổng làm ngành y thì cháu sẽ viết văn… có nhiều tiền mà ít cực nhọc hơn làm y tá…
- Lấy được tiền của thiên hạ hổng dễ đâu cháu ơi… Phải suy nghĩ bạc đầu đó… Bác…
Nói tới đó Nhẫn ngưng ngang. Điều đó gây sự tò mò ở Nhịn. Quay sang người đang ngồi bên cạnh, cô hỏi liền.
- Sao bác biết… bộ bác có viết văn à?
Mỉm cười Nhẫn mở cửa xe bước xuống. Như muốn tránh trả lời câu hỏi của Nhịn, ông ta nói chậm.
- Chữ hổng đầy lá mít như bác mà viết văn gì. Bác có quen một người viết văn và ông ta nói như vậy…
Tuy không bằng lòng với câu trả lời đó song Nhịn làm thinh không hỏi nữa. Cô định bụng khi nào có dịp cô sẽ hỏi tới. '' Bác này có nhiều điều mình chưa biết…''. Cô lẩm bẩm trong lúc xuống xe.
Bữa cơm tối diễn ra trong bầu không khí thân mật và vui vẻ. Ngoài Nhịn, Minh và hai con đối xử với Nhẫn như một người thân của gia đình họ. Ăn xong, Minh mời Nhẫn ra sân uống trà trong lúc chờ Nhịn rửa chén và dọn dẹp nhà bếp.
- Đi bác…
- Đi đâu?
Nhịn giơ cây thước dây lên.
- Đi đo con đường coi nó dài bao nhiêu xong mình chia khoảng cách mỗi cái cây cho đều với nhau rồi mình làm dấu để sáng mai đào lỗ.
Thấy Nhẫn dụ dự chưa chịu đứng lên Nhịn biết ông bác già ngại vì mình không rủ chồng đi theo vì vậy cô nháy mắt với chồng. Hiểu ý Minh đứng dậy cười nói với Nhẫn.
- Dạ bác đi với Nhịn cho vui bác. Cháu có chút chuyện riêng trong sở cần phải làm.
Lúc đó Nhẫn mới chịu đứng dậy đi với Nhịn ra đường. Nhìn theo Minh nghĩ hai người giống như cha con.