Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 15
C
ả hai mẹ con đều sung sướng đến rơi nước mắt khi vừa nhận ra nhau.
Quỳnh Như buông chiếc túi xách ôm chầm lấy mẹ, trong lúc bà Hân mếu máo:
-Vậy mà mẹ cứ tưởng...con không về. Sao về trễ quá vậy con?
Quỳnh Như nói dối:
-Con phải sắp xếp công việc xong rồi mới được về. Bác Tâm báo cho con biết hôm trước mẹ bệnh phải không?
-Tại mẹ buồn vì nhớ con chớ có bệnh hoạn gì đâu!-Bà Hân vuốt tóc con. Mẹ đã xin bác Tâm cho con được nghỉ làm ngoài đó rồi.
-Bác nói sao hả mẹ?-Quỳnh Như tò mò.
-Ăn Tết xong rồi sẽ tính. À, Thiên Kim đã bầu bì chưa vậy Như?
-Chưa đâu mẹ!-Quỳnh Như chợt nhìn xuống bụng mình. Nó bảo chưa muốn có con sớm.
-Nghe bảo bên chồng nó đàng hoàng tử tế lắm phải không con?
-Đúng vậy đấy mẹ ạ! Ông bà già cưng con dâu hết cỡ luôn.
-Con nhỏ coi vậy mà có phước -Bà Hân chép miệng. Mẹ cầu mong con sau này cũng gặp được một chỗ tốt như vậy.
Không muốn kéo câu chuyện dang chiều hướng đó nên Quỳnh Như bảo mẹ:
-Để con xuống bếp coi mẹ ăn Tết có lớn không?
Nói rồi, nàng đi nhanh vào trong. Bà Hân cũng đi theo con:
-Thì cũng như mọi năm. Mới đầu, mẹ đã tính không có Tết nhất gì ráo, nhưng nghe tin con có thể về, mẹ mới lo sắm sửa, nấu nướng.
Quỳnh Như lục lọi khắp các xó xỉnh và dở tung mấy cái nắp nồi một cách háo hức. Được ở bên mẹ -quà tặng này của Huy- quả là một hạnh phúc tuyệt trần đối với nàng. Cám ơn anh ngàn vạn lần,người chồng kỳ quặc của em...
-Con làm sao vậy?-Thấy con đang vui chợt buồn, bà Hân lo lắng hỏi:
Quỳnh Như cười chúm chím:
-Con đang tận hưởng hạnh phúc mẹ à.
Thật ra nàng đang nhớ đến Huy. Nhìn đồng hồ nàng biết giờ này chàng đã đến nơi, thui thủi một mình Huy có buồn không?
Điều lo lắng của Quỳnh Như đã không xẩy ra. Huy không buồn nhưng đầu óc lúc nào cũng căng thẳng vì nghĩ ngợi. Tại sao gần một năm trời mà chẳng có tin tức gì của Thiên Kim? Chẳng lẽ ông bà Tâm không biết con gái mình trốn ở đâu? Có lúc chàng đã muốn từ bỏ cuộc tìm kiếm. Nhưng rồi lại thấy ngượng ngùng, mắc cỡ vì lời tuyên bố hùng hồn của mình trước đó. Vả lại, chàng đã đối xử nhẫn tâm với Quỳnh Như. Chắc chắn nàng sẽ không thể nào tin tưởng vào tình yêu của chàng nếu như điều đó xảy ra.
Chiều mùng 2 tết Huy nhận được điện thoại của em gái từ Canada gọi sang cho mình.
-Sao cô biết anh ở đây mà gọi ra?-Chàng vui mừng hỏi:
-Em vừa gọi cho ba mẹ mới biết anh chị đang ở Vũng Tàu -Giọng Linh Đan như nũng nịu. Anh Hai nè! Happy New Year. Lì xì cho em với.
Huy bật cười:
-O.K luôn! Lì xì cho em 20 Cent được không?
-Anh Hai keo kiệt!-Linh Đan phì cười. Cho em nói chuyện với chị Hai đi.
Huy giật mình, vội nói trớ đi:
-Chi Hai em đi...chợ rồi! Để lúc khác nghen. Lúc này em thế nào?
-Anh Hai muốn hỏi về lĩnh vực nào?-Linh Đan hỏi cắc cớ.
-Tình duyên, gia đạo, sự nghiệp, công danh...anh Hai hỏi tuốt hết.
Linh Đan cười khúc khích:
-Anh Hai hỏi bấy nhiêu chắc em trả lời tới tối. Nói chung là có cái tốt có cái chưa... tốt...hì..hi..
-Huề vốn!-Huy phì cười. Này em hứa với ba mẹ Tết sẽ về, sao để ba mẹ trông vậy?
-Em xin lỗi ba mẹ rồi!-Giọng Linh Đan cố làm ra vẻ nghiêm trang. Anh Hai biết không? Suýt chút nữa em phá sản. Cái quán của em tự dưng vắng tanh vắng ngắt. Điều tra mới biết có kẻ hại mình lén bỏ gián vào thức ăn...bây giờ thì tai qua nạn khỏi rồi.
-Chúc mừng em gái của anh. Nè, hay là em dẹp quách cái quán ăn của em đi, về bên này luôn với anh và ba mẹ.
-Chưa đươc đâu. Em còn nhiều kế hoạch chưa thực hiện được nên không thể về với anh Hai. Nè! Cho ba mẹ và em lên chức đi chứ? Mẹ sốt ruột lắm rồi đó.
-Trước sau gì rồi cũng lên, có chi mà gấp -Huy bật cười. Cô cũng cho anh lên chức...anh vợ đi chứ?
-À...Chuyện đó còn lâu!-Linh Đan kêu lên. Thôi, đến giờ em phải ra tiệm rồi. Bye nghen.
Chờ cho em gái gác máy, Huy mới đặt ống nghe xuống. Chàng bỗng bần thần vì lời Linh Đan vừa nói: "Mẹ sốt ruột lắm!". Cũng may là chẳng có gì, bằng không thì sau này tìm được Thiên Kim, mọi chuyện với Quỳnh Như sẽ thêm rắc rối, phức tạp...
Chiều mùng 3 Tết, Huy rời Vũng Tàu lúc 3 giờ chiều. Khi chàng về tới Sài Gòn thì Quỳnh Như cũng đã đúng hẹn. Nàng đang đợi chàng ở nhà ông bà Tâm. Từ lâu, ông bà rất sợ cuộc chạm mặt với thằng con rể của mình. Dù Huy không nói gì nhưng điều đó càng làm cho họ cảm thấy lúng túng, khó xử.
-Hồi sáng này anh chị sui có qua đây chơi -Ông Tâm bảo chàng.
Huy trả lời thật nhẹ nhàng:
-Ba mẹ con không biết chuyện gì đâu. Con muốn khi nào tìm được Thiên Kim rồi mới bảo cho họ biết.
-Cám ơn con lắm, Huy à!-Bà Tâm rươm rướm nước mắt. Nếu biết Thiên Kim ở đâu ba mẹ cũng sẽ đi bắt nó về cho con.
Quỳnh Như vờ cúi xuống săm soi mấy bông hoa nhựa trên bàn để không ai trông thấy nét mặt mình. Nàng không nói gì kể từ lúc Huy bước vào nhà.
-Thôi, mình về đi em!-Huy bỗng quay sang bảo.
Quỳnh Như thông thả đứng lên:
-Con đi!-Nàng chào ông bà Tâm.
Cả hai ông bà đều nghẹn ngào không nói được lời nào. Huy xách gỉo đồ của vợ đi trước ra xe. Thấy vậy, Quỳnh Như hấp tấp ra theo.
-Hôm qua Linh Đan gọi điện thoại đòi nói chuyện với em -Huy nói ngay lúc Quỳnh Như vừa leo lên xe.
-Rồi anh trả lời sao!-Nàng chăm chú nhìn chàng. Mẹ em mừng lắm vì có em về. Thật lòng, em rất biết ơn anh.
-Nè, không được lộ ra với ba mẹ đấy!-Huy cằn nhằn.
-En nhớ rồi!-Quỳnh Như ngoan ngoãn gật đầu.
Trong ba ngày vừa qua, nàng nhớ đến Huy không ít. Vì vậy mà lúc vừa trông thấy chàng, trái tim nàng bỗng rộn ràng đập vội. Gần một năm chung sống bên nhau, Huy đã trở thành người đàn ông duy nhất trong cuộc đời nàng. Phải cố gắng lắm nàng mới tỏ ra bình thản, thậm chí lạnh nhạt khi ở cạnh chàng. Bởi vì nàng biết điều gì đang đợi chờ mình ở phía trước.
-À, may quá, các con đã về!-Bà Hiệp mừng rỡ khi thấy con về tới.
Quỳnh Như chào ba mẹ chồng rồi quay sang bà:
-Ba mẹ ăn tết có vui không?
Ông Hiệp trả lời thay vợ:
-Già rồi, còn gì mà vui nữa hả con? Đi chúc tết loanh quanh rồi về nhà mở tivi xem suốt.
-Dường như ở nhà có chuyện gì phải không ba mẹ -Huy nhìn cha dò xét.
-Không có gì đâu con. Ông Hiệp nói ngay để con yên tâm. Bên bác Phi mời tối nay dự tiệc nhưng mẹ con kêu mệt quá không muốn đi.
Người mà ông Hiệp vừa nói đến là một Việt kiều ở Pháp về. Ông là chủ tịch của hãng thức ăn gia súc lớn nhất Việt Nam hiện tại.
-Các con đi thay ba mẹ vậy!-Bà Hiệp vui vẻ bảo.
-Họ mời mấy giờ vậy mẹ?-Huy nhìn vợ rồi đưa mắt sang mẹ.
-7h30 tối nay. Các con nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị là vừa.
Dường như Huy có điều gì đó chưa thông nên lúc về phòng riêng, Quỳnh Như thấy vẻ mặt chồng đầy đăm chiêu, tư lự. Nàng đến bên cạnh:
-Hay là...anh đi một mình?
-Không được!-Huy lắc đầu.
-Nhưng...em biết là anh không muốn em đi cùng kia mà?-Giọng Quỳnh Như thật bình thản.
Huy trố mắt:
-Sao em biết?
-Sao lại không biết?-Quỳnh Như khẽ lắc đầu. Anh đến rủ người ta đi đi, em sẽ về bên nhà Thiên Kim đợi anh.
-Em nói gì vậy? Người ta nào?-Huy càng ngạc nhiên hơn.
-"Người ta" cùng đi chợ với anh hôm trước đó. Em biết mà.
Huy bỗng phá ra cười và ôm chầnm lấy Quỳnh Như:
-Lạy chúa! Vợ tôi ghen với cô thư ký.
Quỳnh Như nhăn mặt, cố gỡ tay chàng ra:
-Không phải vậy! Em chỉ muốn nói là em không thích hợp với tiệc tùng, dạ hội...Đi với em anh sẽ mất mặt cho mà coi.
Huy đột ngột thôi cười. Vẻ đăm chiêu lại hiện đầy trên gương mặt chàng. Quả tình chàng sợ như thế thật. Về nhan sắc thì chàng không sợ Quỳnh Như thua kém bất cứ ai...Nhưng về cách giao tiếp, nói năng, cư xử ở nơi sang trọng như thế, chắc chắn nàng sẽ trở nên lúng túng, vụng về. Với một cô gái chỉ học đến lớp 3 thì làm sao đòi nhiều hơn ở cô ta? Mà ở buổi tiệc hôm nay chắc chắn có rất nhiều cặp mắt đổ dồn vào chàng và cô vợ của mình. Hay là...đến rủ Thu Hà cùng đi vậy?
-Để anh đến rủ Thu Hà thử xem!-Huy đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhưng chỉ không đầy 5 phút sau đã thấy chàng quay trở lại. Quỳnh Như ngạc nhiên hỏi:
-Sao anh không đi?
-Không được!-Huy lắc đầu. Người ta biết Thu Hà là thư ký chứ không phải là vợ của anh. Đành phải mang em theo vậy. Em sửa soạn đi.
Quỳnh Như miễn cưỡng nghe theo lời chàng.
Trong lúc nàng đi tắm Huy đã lục trong tủ quần áo của vợ để tìm một bộ đồ thích hợp cho những dịp như thế này, nhưng chàng chẳng tìm được một bộ quần áo nào khả dĩ coi đựơc. Ngần ngừ một chút, chàng mở túi quần áo của mình mới mua cho vợ ra. Đây rồi, Quỳnh Như mặc bộ đằm này sẽ đẹp lắm. Sau đó trang điểm lên một chút nàng sẽ rực rỡ chẳng kém ai.
-Anh năn nỉ em đấy Quỳnh Như ạ!
-Thấy nàng không chịu mặc, Huy xuống nước nhỏ. Hôm nay mọi cặp mắt sẽ đổ dồn vào em đấy.
Quỳnh Như thở dài:
-Em sợ quá.
-Anh sẽ không rời em nửa bước.
-Được rồi! Cứ để đó cho em -không chịu nổi sự nài nỉ của chàng, Quỳnh Như đành chấp nhận. Anh lo phần anh đi.
Nhưng Huy vẫn đứng yên một chỗ nhìn Quỳn Như trang điểm một cách thành thạo mà thầm thán phục. Nhưng có lẽ chuyện trang điểm thì bất cứ cô gái nào cũng rành như thế.
Nhìn nàng trong gương Huy mỉm cười hài lòng.
-Vợ anh đẹp lắm! Bây giờ em thay quần áo đi.
Nói rồi chàng quay lưng đi vào phòng tắm
.Lúc quay ra thì Quỳnh Như đã mặc xong quần áo...Nàng đẹp đến độ trong thoáng chốc Huy bỗng quên mất cái điều dốt nát của nàng. Chàng bảo Quỳnh Như đi lấy hộp nữ trang rồi tự tay đeo vào cho nàng.
-Hôm nào có dịp sang Canada anh sẽ lấy về cho em chiếc nhẫn khác đẹp không khác chiếc nhẫn này. Anh mua nó trong một cuộc hôi chợ thời trangở Paris.
Quỳnh Như nhìn chồng:
-Anh quên rằng em không phải Thiên Kim sao?
Huy mất hứng, nét mặt sa sầm:
-Có lẽ anh đã quên thật rồi. Thôi đến giờ rồi, mình tới sớm để không ai chú ý.
Nhưng chàng đã lầm vì vẫn có rất nhiều người tới sớm hơn. Cả thảy đều là những nhà kinh doanh "sừng sỏ" của Sài Gòn và các tỉnh lân cận.
Trái với suy nghĩ của Huy, Quỳnh Như tỏ ra hết sức bình thản, tự tin đến nổi chàng có cảm giác như nàng đang ở nhà của mình vậy. Tuy nhiên, để phòng ngừa những bất trắc có thể xảy ra, chàng chọn cho hai vợ chồng một chỗ ngồi ở tận trong góc phòng. Chàng có biết đâu, khi còn làm ở chỗ gia đình Thiên Kim, cô vợ "dốt nát" của mình đã từng đứng ra để tổ chức những buổi tiệc chiêu đãi linh đình như thế này. Đến ông Tâm còn phải khen ngợi tài tháo vát của nàng.
Suốt buổi tiệc Quỳnh Như nói chuyện rất ít.
Nàng làm đúng theo lời căn dặn của chồng: không nói ra người ta sẽ không biết mình dốt.
-Gay go rồi -Huy bỗng giật minh thốt lên.
Đây là phần mà chàng ngán nhất: Khiêu vũ! Cô vợ của chàng sẽ trở thành trò cười mất thôi.
-Em ra ngoài một chút cho thoáng!-Biết ý chồng, Quỳnh Như tìm cách lánh đi.
-Nhưng đừng đi đâu xa, anh sẽ không biết đường mà tìm. Huy dặn nhỏ.
Dường như chẳng có ai chú ý đến sự vắng mặt của nàng. Các ông các bà còn bận dìu nhau ra sàn nhảy. Cả những ông già đầu bạc cũng tham gia vào trò nhảy nhót đó. Quỳnh Như đứng khuất trong chỗ khuất ngoài hành lang. Ở đây nàng cảm thấy đễ chịu hơn. Tiếng nhạc trong phòng vang đến chỗ nàng không còn đinh tai nhức óc nữa. Nàng khoan khoái hít đầy lồng ngực mùi hương ngọc lan thoang thoảng đâu đây.
-Xin phép...cho tôi được nhảy với cô một bài!-Có tiếng ai đó độ ngột vang lên sau lưng Quỳnh Như.
Nàng giật mình quay lại, đó là một người đàn ông cũng trạc tuổi Huy. Lúcnãy nàng được giới thiệu đấy là con trai của ông chủ hãng xà bông Phương Nam.
-Xin lỗi...tôi không biết nhảy?-Nàng lúng túng trả lời.
-Cô quá khiêm tốn đấy thôi! Giọng người đàn ông thật chân thành. Nếu cô từ chối khiêu vũ thì xin phép cho tôi được đứng đây trò chuyện với cô vậy.
Quỳnh Như hốt hoảng. Đứng nói chuyện ở chỗ này thì còn chết sớm hơn cái trò nhảy nhót kia. Lỡ Huy bắt gặp nghi ngờ này nọ thì càng phiền phức.
-Thôi được. Nhưng tôi sẽ đạp vào chân anh mất -Nàng miễn cưỡng đi theo anh ta trở vào.
Lúc đó, Huy vừa dứt một bản nhạc với cô con gái ông chủ nhà. Họ đang ngồi nghỉ giải lao và trò chuyện thật sôi nổi hào hứng thì bỗng mắt Huy trợn tròn. Chàng thấy Quỳnh Như đang lướt nhẹ nhàng trong tay của con ông chủ hãng Phương Nam. Cùng một lúc có hai thứ tình cảm dậy lên trong lòng chàng. Nửa thích thú, nửa lại bực mình. Tại sao gã kia lại ghì chặt vợ mình đến thế? Bất chợt chàng như nhận ra giá trị của vợ mình. Quỳnh Như đã thấy chồng nên bản nhạc vừa hết, nàng đã rời khỏi sàn nhảy bước đến bên cạnh chàng.
Huy giới thiệu Quỳnh Như với cô gái kia:
-Đây là Quỳnh Như, vợ tôi.
-Rất vui được làm quen với chị -Nàng duyên dáng mỉm cười. Cô gái tự giới thiệu:
-Tôi là Phương Mai. Chị dễ thương quá..
Sau lời khen là một tia nhìn vừa thán phục vừa ganh tỵ. Quỳnh Như ngồi xuống cạnh chồng, nói đùa:
-Được khen thật dễ chịu.
Có người mời Phương Mai nhảy nên nàng đứng dậy, quay sang vợ chồng Huy lịch sự bảo:
-Xin lỗi anh chị
-Cô cứ tự nhiên!-Huy trả lời
Họ nán lại thêm một lát nữa mới ra về. Lúc ấy hãy còn sớm nên Huy cho xe chạy một vòng ra bờ sông trước khi về nhà. Quỳnh Như lấy làm lạ khi nhận ra vẻ căng thẳng trên gương mặt chồng. Nàng tự hỏi đó có phải là dấu hiệu báo truớc rằng những điều tốt đẹp của những ngày xuân sẽ chấm dứt ngay trong đêm nay. Nếu đúng như thế thì...Quỳnh Như nhắm mắt cầu mong cho thời gian hãy lùi lại...lùi lại...để nàng được đắm mình trong đêm giao thừa huyền diệu, ngọt ngào ấy một lần nữa.
Nhưng trên tay Quỳnh Như chiếc kim đồng hồ vẫn nhích cần mẫn đi qua tháng năm trên con đường xuôi chiều của nó...
Chỉ có cuộc đời nàng là sắp sửa dừng lại thôi.