There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15/25
ắt đầu từ buổi nói chuyện đến hôm ấy thì tôi với Ðại đã trở nên dôi bạn thân thiết, giờ rảnh Ð thường đến phòng tôi chơi, đôi khi chàng mang chút thực phẩm cho Tháng 7 và mang bánh sandwich cho tôi, chúng tôi vừa ăn vừa xem TV
Ba và cô Mai vẫn đi chung với nhau, bữa nào tôi cũng đợi cho ba đi phố rồi tôi mới cho Ð vào phòng. Khoảng thời gian này giữa tôi và ba càng xa nhau hơn, tôi cũng tìm cách lánh mặt cô Mai đến mức tối đa, có khi cô vào phòng nói chuyện với tôi thì tôi làm bộ ngủ
Sự hiểu biết của Ð rất rộng rải, vì chàng đi qua nhiều nơi, thấy qua nhiều việc, nên nói chuyện với chàng tôi cảm thấy rất lý thú.
Tiếp xúc với Ð nhiều, dần dà tôi quên đi sầu muộn và quên cả hình bóng của UL. Chính Ð cũng không nhắc tới Thủy Tiên, không nhắc đến ngày CN buồn và những gì của quá khứ nữa
Có 1 đêm Ð gọi fone cho tôi, chàng nói:
- Cô đang làm gì đó HLÐ
Tôi trả lời
- Ðang đùa giỡn với Tháng 7 đây, nó mới rụng 1 cái răng anh ơi
Ðại nói,
- không sao cả, mèo con rụng răng để mọc răng mới đấy
Tôi hỏi
- Anh đang ở đâu?
- Ðang ở dưới lầu, ba và bà Mai có ở trên đó không?
- Ba đi fố rồi
- Tôi sẽ lên ngay
1 lát Ð lên tới, có lẽ Ð chạy bộ lên
Tôi mở cửa fòng rồi hỏi Ð
- Chuyện gì mà lật đật thế? Anh fải hát kia mà
Ð lôi tôi đi
- Anh xin nghỉ hôm nay, mau lên, sang fòng anh chơi
Tôi ngạc nhiên
- Làm gì thế
- Ðến đó sẽ biết
- Thôi được, anh không bắt cóc tôi chứ
Tôi chòang áo ngoài rồi đi theo Ð, fòng của anh ở tuốt trên tầng chót. Chúng tôi đi thang máy lên, Ð đưa 1 ngón tay lên miệng ra dấu bảo tôi đừng nói ồn, tôi không rỏ chàng định làm gì
Ở trong có 3 căn fòngdành riêng cho anh em trong băn nhạc, Ð ở chung với 1 tay trống nhưng tôi chưa từng quen với tay trống đó. Ðứng trước cửa fòng Ð móc chìa khoá ra mở cửa và nói
- Mời cô vào
Ð với tay mở đèn vừa nói tiếp
- Ở đây cấm nv mang bạn gái về fòng
Ðèn vừa bật sáng thì tôi sửng sốt, vì đồ đạc trong fòng bừa bãi, nào là quần áo vở tạp chí đĩa hát bày ngổn ngang. Trong fòng có hai chiếc giường, chiếc nào củng đầy quần áo nhìn căn fòng như cái ổ chuộc, tôi chau may
Ð cười
- Xin cô đừng tưởng tượng quá đẹp với chổ ở của con trai
tôi đóan
- Anh không phải kêu tôi lên để dọn dẹp chứ
Ð vừa lấy chân hất mấy món đồ lặt vặt nằm ngổn ngang đưới thảm sang một bên rồikéo chiếc bàn nhỏ ở góc nhà ra nói
- không tôi mời cô lên để ăn bánh
Trên bàn có 1 hộp tròn, nhìn tháong đã biết ở trong có 1 chiếc bánh bông lan
- Mời tôi ăn bánh bông lan?
Ð mở hộp ra nói
-Ngòai bánh ra còn thứ khác nữa chứ
Quả thực là 1 một ổ bánh bonglan to và xinh, tôi nhìn kỹ thấy fía trên mặt bánh có mấy chử "SN hạnh phúc"
Tôi reo lên
- Bữa nay SN anh mà fải không? Sao không nói cho tôi biết trước?
Ð ra dấu bảo tôi đừng lớn tiếng, tôi hỏi nhỏ
- Sao anh không cho tôi hay?
Ð lắc đầu, đốt cây đèn cầy SN lên
tôi hỏi
- Co cần tôi hát bài SN không?
Ð gật đầu
Tôi ngồi bệch xuống thảm, mắt nhìn mấy ngọn nến SN đang lắc lư
"Chúc anh SN vui tươi..... ngày sinh HP"
Dưới ánh đèn cầy yếu ớt, nhờt nhoà, Ð nhìn tôi đăm đăm, tia mắt của chàng hàm chứa 1 thứ ánh sáng bí ẩn và thứ tình cảm khó giải thích. Mặc dù chúng tôi thường ở bên nhau, nghe ca nhạc, kể chuyện, phơi nắng, nhưng thuở giờ tôi chưa bao giờ tù*ng khám fá ra tình cảm đó
Tôi khẻ hỏi
- Anh không thổi đèn sao?
Ð như chợt tỉnh cười
- Ừ tôi quên nữa
Tôi nói
- Thổi một hơi tắt hết thì anh sẽ có HP
- Ðể tôi thử coi
Ð hít hơi thật nhiều rồi thổi mạnh một cái, mấy ngọn nến kia đều tắt, trừ 1 ngón lắc lư không chịu tắt, Ð ngẩng đầu tròn mắt nói
- Còn 1 ngọn nến không chịu tátnhư vậy thì đời tôi mãi mãi không HP
Tôi cười
- Ðừng mê tín dị đoan, tôi đợi anh cho ăn bánh dấy
Tôi cuối đầu thôi tắt ngọn nên còn lại Ð xắt bánh ra từng miếng nhỏ rồi xấp miếng lớn nhât bỏ vào đĩa đưa cho tôi
Tôi hỏi
- Anh có cafe không?
Ð vội nhấn chuông nói
- Ðể tôi kêu
1 lát sau có người gõ cửa, tôi hoãng hốt nhìn Ð, chàng chỉ ra cửa sau, tôi chuồn vào đó, Ð mở cửa ra thấy anh bồi đứng đó
Ð nói
- Anh cho tôi 1 ly cafe nhé
Anh bồi ngạc nhiên
- 2 ly à
- Vâng 2 ly
Ð khép cửa lại, tôi bước ra gnồixuống cạnh Ð
Ð nói
- Tôi đang đóng film gián điệp
-Cám ơn anh cho tôi ăn bánh SN tôi chúc anh vui vẻ suốt đời
Ð nhìn tôi
- Cám ơn cô
Ð lại nhìn bánh bong lan
Cô đến đây đã là 1 món qua cho tôi rồi, từ ngày TT chết tôi không ăn SN nữa, năm nay ăn trở lại
Tôi kéo tay Ð
- Ðừng nhắc đến TT, tôi với anh ngéo tay hứa với nhau anh chịu không?
-Hứa điều gì?
- Trước mặt tôi anh không nhắc TT, tôi cũng không nhắc đến UL
Ð nhìn tôi
- Ý cô là muốn làm cho tôi vui chứ gì
Tôi nói
- Làm như vậy có lợi cho anh mà cũng có lợi cho tôi nữa, vì anh nhắc TT thì tôi nhớ đến UL
Ð nói
-tôi hứa với cô đó
Tôi và Ð ngéo tay nhau
Ngay khi đó có người gỏ cửa, tôi đứng dậy lánh mặt ra sau., Ð di mở cửa, anh bồi bưng cafe đứng ở fía ngoài
Ð nói
- Anh khỏi bưng vào để tôi bưng
anh bồi hỏi
- Bửa nay cậu không hát sao?
- Tôi nghỉ
anh bồi thắc mắc
- Cậu có bạn trong fòng phải ko?
Ð bưng lấy ly cafe
- Ko tôi thích uống 2 ly một lúc
Anh bồi đứng ngoài dáo dác nhìn vào, Ð đóng cửa lại, tôi rón rén bước ra lượm 1 miếng giấy vụn nhét ổ khoá lại
Tôi nói
- Có lẽ hắn ở ngoài rình chúng mình đấy
- Cô ăn bánh và uống cafe đi
Tôi ngồi xuốngbên cạnh Ð, ngồi ngả đầu lên vai chàng nói:
- SN của tôi vào mùa đông
- Gần lể GS không?
Tôi ngẩm nghỉ 1 lát rồi nói
- Vào tháng 12, SN năm nay tôi sẽ mở dạ hội thật long trọng, anh có đến dự ko? Tôi mời anh đến hát
Ð làm thinh
Tôi ngẩNg đầu lên
- Anh có đê"n không?
Ð khẽ nói
Ðến ngày SN của cô thì tôi đã rời nơi đây rồi
Tôi hơi thất vọng nói
- Anh sẽ đê"n 1 nơi xa fải ko?
Ð đưa tay vuốt tóc tôi, tôi dựa mặt vào vai chàng, lòng cảm thấy ấm cúng và yên ổn dường như có nơi nương tựa
Bất chợt tôi nghĩ tới chổ nương tựa này không bền lâu, nó sẽ qua, vì Ð phải ra đi mà tôi cũng phải về nhà. Nghĩ thế đột nhiên tôi không muốn Ð ra đi, tôi không muốn chàng rời bỏ tôi, tôi không muốn cô đơn nữa
Tôi nói
- Ð, đừng rời bỏ nơi này
Ðại cúi xuống sát mặt tôi nói:
- Tôi phải rời khỏi nơi này.
- Tại sao?
Tôi cảm thấy run rẩy.
Ðại nói thật khẽ:
- Tôi có ký hợp đồng nên tôi phải đi, cô cũng phải về, cô về với ba cô.
Nghĩ tới ba và cô Mai, tôi lắc đầu:
- Không, không! tôi không muốn về. Tôi muốn ở đây, ở gần anh tôi cảm thấy vui.
Ðại đưa tay ra ôm tôi, tôi ngã người vào lòng chàng khóc òa lên. Tôi cảm thấy trên đời này không còn cái gì thuộc về của tôi, ba đã bị cô Mai cướp mất, chú Thắng là người không tốt. Uy Lực thì biến đi biệt tăm, chỉ còn lại với tôi là nỗi cô đơn.
Bây giờ ở bên cạnh Ðại tôi thấy ấm áp, tôi phải ở bên cạnh chàng, chỉ có giây phút này tôi mới hết đơn côi. Nhưng Ðại cũng phải ra đi, đến khi đó tôi sẽ đơn côi trở lại.
Ðại choàng tay ôm ngang vai tôi, bỗng tôi mủi lòng, khóc lên thật lớn tiếng.
Ðại kinh ngạc cúi đầu hỏi:
- Tại sao em khóc?
Ðại đã dổi cách xưng hô một cách đột ngột, chàng ôm chặt tôi hôn và nói:
- Ðừng khóc Hạ Lan Ðài, hôm nay là ngày sinh nhật của anh, đừng khóc trong ngày sinh nhật của anh.
Ðại đưa tay chùi nước mắt cho tôi ròi nhìn vào mặt tôi, trong ánh mắt của chàng chan chứa sự thương hại, kế đó chàng cúi đầu xuống, chầm chậm và hơi chần chừ, rồi sau cùng môi chàng tiếp xúc với môi tôi, thế là chàng hôn tôi. Ðôi môi đó, đôi môi thuộc về Thủy Tiên đó, cùng với đôi môi này, đôi môi thuộc về Uy Lực này tiếp xúc nhau. Nhưng đôi môi đó bây giờ không thuộc về Thủy Tiên nữa, đôi môi này cũng không thuộc về Uy Lực như trước đây. Chúng tôi hôn nhau, hôn một cách mê ly và say đắm. Bây giờ tôi không để ý đến cái gì gọi là Thuỷ Tiên hay Uy Lực nữa. Ở bên cạnh Ðại tôi cảm thấy hết cô đơn, hết buồn, tôi không nghĩ tới ngày hôm qua, tôi không cần biết đến ngày mai, tôi chỉ biết hiện tại chúng tôi đang ở bên nhau mà thôi. Ở bên cạnh Ðại tôi quên cả đời, quên cả đau thương và nước mắt.
Sau cùng tôi ngồi dịch ra, Ðại ngơ ngác nhìn tôi, tôi cũng tròn xoe đôi mắt không dám tin những chiếc hôn vừa rồi, tôi biết Ðại là của Thủy Tiên, con tim của chàng cũng thuộc về Thủy Tiên, còn tôi là của Uy Lực, thuở giờ tôi vẫn yêu Uy Lực, nhưng tại sao? Tôi cũng không biết tại sao. Sự trầm mặc và nỗi bàng hoàng tràn ngập trong tôi và Ðại. Bất chợt chàng nhìn tôi rồi từ từ cúi mặt.
Bỗng dưng có tiếng gõ cửa, tôi ngồi yên không nhúc nhích, Ðại nhìn tôi trừng trừng, nhưng chàng không có ý bảo tôi phải lánh mặt. Tiếng gõ cửa thêm một lần nữa, Ðại đứng dậy lặng lẽ đi mở cửa, cửa vừa mở ra thì ở ngoài ùa vào năm anh nhạc sĩ, anh chàng đánh trống rú lên.
- Làm bộ xin phép để trốn ở trong phòng ăn sinh nhật nghe. Tao đã thấy bánh bông lanh của mày rồi mà.
- Mời khách đi chứ, bia đâu?
- Ha ha! ăn lén một mình hả?
Chỉ phút chốc trong phòng đã tràn ngập tiếng người. Tôi đứng dậy, vừa thấy tôi mọi người đều im thin thít, tôi từ từ lại gần Ðại, năm chàng nhạc sĩ nhìn tôi với cử chỉ ngạc nhiên.
Anh chàng đánh trống nói:
- Anh bạn xấu quá, trốn trong phòng ăn sinh nhật với bạn gái.
Trong phòng lúc này lại ầm lên, tôi khép nép bên cạnh Ðại, chàng nắm chặt tay tôi.
Một chàng ca sĩ la lên:
- Bia đâu, đem bia ra uống chứ?
- Tao uống cà phê.
- Kêu một cây thuốc lá lại đây, bữa nay tụi mình vui chơi suốt đêm.
- Ăn bánh bông lan chứ đâu đem lại đây, mang hết lại đây.
Trong phòng đột nhiên trở thành bữa tiệc, tiếng ồn ào làm điếc cả tai tôi. Ðại cười, nắm tay chàng tôi cũng cười.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt