Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Chương 14
Nhờ sự tham dự và trù hoạch của ông già bé nhỏ và vị đại gia, phòng trà Độc Tú Cư đã trở thành nơi tập trung tinh túy văn hóa trà, văn hóa cờ bạc và văn hóa dưỡng sinh nhàn hạ truyền thống của Trung Quốc! Phương Thư còn đảm nhiệm thêm cả phần tình dục ngầm nữa. Bên ngoài thì cầm kỳ thi họa đầy đủ mọi thứ, tất cả đều hoa lệ và tao nhã, mỗi gian phòng đều đậm đà phong vị văn hóa cổ truyền của Trung Quốc, vừa cổ điển quý phái, vừa mộc mạc thanh đạm. Mỗi tuần phòng trà đều tổ chức các buổi biểu diễn về nghệ thuật uống trà, cắm hoa, tại đây còn thường xuyên mời các cao thủ cờ tướng, cờ vây đến so tài cao thấp; Độc Tú Cư quả là một nơi rất tốt để những người giàu sang yêu văn hóa ở thành phố C được hưởng thụ sự thoải mái về mặt tinh thần, hoặc đàm phán làm ăn. Nhưng cái cốt tử là những người này đến đây để “chơi năm sáu” hoặc “tìm hoa, hỏi liễu”. Nói trắng ra là họ đến để đánh bạc và mua bán tình dục. Chính vì vậy, nên Lục Thư mới không cho Nhất Ức Lục đến đây làm việc; Lục Thư nói với chủ nhiệm Lưu rằng ở công ty cô có quá nhiều nữ, sợ ảnh hưởng không tốt đến Nhất Ức Lục, nhưng nếu Lưu chủ nhiệm nghĩ kỹ một chút ông sẽ thấy rất vô lý, vì nếu như thế thật thì chắc hẳn Hội Liên hiệp phụ nữ Trung Hoa sẽ chẳng có nam nhân viên nào công tác tại đó cả. Điều Lục Thư sợ là hai “lĩnh vực kinh doanh” của công ty cô ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Nhất Ức Lục. Gọi là “công ty” là vì Độc Tú Cư đăng ký ở Sở Công thương với cái tên Công ty hữu hạn cổ phần văn hóa giải trí Độc Tú Cư. Công ty Độc Tú Cư vừa tổ chức đánh bạc vừa mua bán tình dục ngầm, lại còn có cả một quả núi chống lưng đó là cảnh sát Đào! Bắt đầu từ ngày khai trương công ty, anh chính thức trở thành tình nhân của Lục Thư, hay nói cách khác thì Lục Thư chính thức trở thành nhân ngãi của anh. Một mặt, để ngầm bảo vệ công ty, Đào không để xảy ra bất kỳ sai lầm nào về mọi mặt; mặt khác có được người đẹp là anh đã có được niềm thỏa mãn và hạnh phúc rất lớn, điều này khiến anh không còn mong ước gì hơn. Giờ đây anh đã có điều kiện để theo đuổi lý tưởng thời trai trẻ: vì dân trừ hại, bảo vệ chính nghĩa! Cho nên trong lúc làm việc, anh có thể chính trực không a dua, vô tư, liêm khiết để thi hành công vụ, dám đứng ra bảo vệ đạo lý công bằng; hơn nữa anh còn rất chín chắn, dám nghĩ dám làm, chuyên tâm nghiên cứu nghiệp vụ, thận trọng phá án; tính cách lại khẳng khái, thường giúp đỡ người khác, vì vậy anh có uy tín rất lớn trong bộ máy công an thành phố. Đào quả đã trở thành một người cảnh sát nhân dân chân chính, lại phù hợp với tiêu chuẩn “nghèo hèn không đổi tính, bạo ngược không khuất phục, giàu sang không trác táng” của một người đàn ông như ông già nhỏ bé đã nói. Bên trong anh là người tình lý tưởng của Lục Thư, còn với bên ngoài anh đã nhiều lần lập công lớn, được biểu dương khen thưởng, được vinh dự trao tặng các danh hiệu “Chiến sĩ tiên tiến”, “Công an gương mẫu”, “Cảnh sát nhân dân”. Từ một cảnh sát quèn, anh đã từng bước được đề bạt thành sĩ quan cao cấp, quả thực đúng như người xưa nói: “vin trăng bẻ quế, nhẹ bước lên mây xanh”.
60
Lục Thư thường cảm thấy tủi thân vì mình không có danh phận bởi Đào là một công chức nhà nước, anh không thể có con rơi con vãi với cô, nếu không cuộc đời anh sẽ gặp sóng gió, mọi chức vụ và đảng tịch sẽ mất hết; thế nên Lục Thư luôn ở trong trạng thái bấp bênh, không an toàn. Cô lo rằng, khi đã có chức có quyền một ngày nào đó anh sẽ sực nhớ ra cô từng là tiểu thư và ruồng rẫy cô. Vì vậy cô luôn bắt anh phải thề non hẹn biển với cô, một cô gái xuất thân từ nông thôn, dù xinh đẹp duyên dáng đến mấy cũng khó có thể từ bỏ được cái kiểu thề thốt lâm ly cùng người tình. Nhưng Đào vốn là người rất lý trí, anh đã nhìn thấu những mặt trái của xã hội! Một hôm sau khi quan hệ xong, anh ngồi trên giường, ôm cô, vừa hút thuốc vừa thủ thỉ:
- Em rõ thật ngây thơ, sao cứ bắt anh phải thề thốt cơ chứ? Nếu không thật lòng thì thề thốt đến mấy cũng chẳng để làm gì. Đường Minh Hoàng và Dương quý phi chẳng phải đã từng thề nguyền “trên trời xin nguyện làm chim liền cánh, dưới đất xin nguyện làm cây liền cành”. Kết quả thì thế nào? Chẳng phải là Đường Minh Hoàng đã hạ thánh chỉ xử tội chết Dương quý phi ở gò Mã Ngôi đó sao? Những tên tham quan bị bắt, không biết chúng có thề thốt gì với vợ hay không nhưng chắc chắn là tên nào cũng từng tuyên thệ trước cờ Đảng. Khi tuyên thệ thì rất trang nghiêm, tay giơ cao, ngực ưỡn thẳng, dõng dạc hô to: Toàn tâm, toàn ý vì nhân dân phục vụ! Nhưng sau đó thì chỉ có toàn tâm toàn ý vơ vét tiền của, toàn tâm toàn ý chơi bời trác táng, tình nhân không chỉ một hai cô; có tên đi tới đâu cũng tằng tịu với gái, điều tới bộ phận nào là lăng nhăng ở bộ phận đó! Cho nên khi xét một người có chung thủy, có chân thành hay không, ta chớ nên nghe những lời thề thốt hoa mĩ của anh ta, mà cần xem xét tình hình thực tế và bản chất của anh ta, xem anh ta có làm được như vậy không? Anh nói em nghe, trong xã hội bây giờ những kẻ giầu có lắm tiền, đàn ông thì bao dì Hai dì Ba, thậm chí là cả dì Tư dì Năm; đàn bà thì bao cậu Hai, cậu Ba, cậu Tư, cậu Năm đều được cả! Thích ai thì bao người đó rồi một mình hưởng thụ. Vì sao ư? Vì họ có tiền! Vì họ có điều kiện! Dân trung lưu thì cũng có tiền nhưng chả nhiều nhặn gì, bao không nổi dì Hai thì họ lại chơi gái, nay cô này mai cô khác, so với việc “bao dì” thì tốn ít tiền hơn, lại được đổi vị; còn các bà các cô thì thi nhau tìm vịt. Vì sao ư? Vì khả năng của họ kém một chút, bao dì Hai bao cậu trẻ thì không đủ tiền, có muốn bao thì cũng lực bất tòng tâm. Còn đám công chức ăn lương nhà nước với loại trí thức rởm gì gì đó thì hầu bao lép kẹp lại mắc cái bệnh “khát tình” sau khi đã chán chê mê mỏi với vợ mình thì họ giở trò gì? Bao gái không nổi, chơi gái cũng chẳng xong thế là họ buông thả như chó trong kì động đực, đi khắp nơi tìm “tình một đêm”. Lý tưởng nhất là cố chài một thiếu phụ cô đơn nào đó có kinh tế độc lập, chồng hay vắng nhà hoặc đã ly dị chồng. Phiêu lưu tình ái với loại đàn bà này vừa thú vị lại vừa không phải gánh trách nhiệm, mà cũng không tốn tiền thậm chí có khi còn được cô ta cho tiền nữa cơ đấy. Muốn “lên giường” thì “lên giường”, lại còn có thể công khai xuất đầu lộ diện. Vì những người đàn bà này đều có nghề nghiệp đàng hoàng, họ có thể cùng bạn trai ăn uống chơi bời, không như các tiểu thư khó đưa đi đâu được, mà có đi thì cũng sẽ bị người ta phát hiện và chê cười! Hơn nữa, loại đàn bà này hễ gọi là đi, so với việc tìm tiểu thư vừa đỡ mất tiền vừa đỡ mất công, có thể nói là đôi bên cùng có lợi, đôi bên đều tìm được lạc thú. Tại sao lại thế ư? Là vì khả năng của họ chỉ có thể làm được như vậy. Giữa họ tồn tại mối quan hệ lạ lùng: Các anh giai trẻ không phải không thích những người này nhưng không có tiền bao cô ta, còn “thiếu phụ cô đơn” cũng bao không nổi gã lông bông này. Đàn ông đàn bà cứ xông bừa vào nhau như nhặng không đầu, xông vào đâu thì được chỗ ấy! Ai cũng lượng sức mình mà làm, căn cứ vào điều kiện bản thân mà “tranh thủ”! Kỳ thật, hiện tượng này còn phổ biến trong xã hội hơn cả việc bao dì Hai hay tìm tiểu thư, chỉ có điều người ta chưa chịu công nhận mà thôi! Bởi vậy xã hội bây giờ có thể được gọi là “xã hội nhân tình, nhân ngãi”.
Lục Thư nghe Đào nói thì bật cười! Anh cũng đắc ý về sự phát hiện độc đáo của mình nên cũng cười và hôn cô một cái, gẩy cho rơi tàn thuốc lá, nói tiếp:
- Được, anh phải thú nhận là có được em anh rất mãn nguyện. Thứ nhất, không có mấy cô nào đẹp như em, em lại trẻ hơn anh đến hơn mười tuổi! Thứ hai, anh không phải mất một xu nào mà em cũng không cần anh bao. Nói thì xấu hổ nhưng đôi khi em còn phải “phụ cấp” thêm cho anh nữa. Thứ ba, cấp bậc, địa vị của anh ngày càng cao, mà càng cao thì càng phải cẩn thận, thận trọng. Vì sao vậy? Vì người chú ý đến anh ngày càng nhiều! Có những kẻ chỉ mong anh gặp bất trắc, còn ghê gớm hơn nhiều so với sự theo dõi anh của em! Em thấy đấy, có biết bao nhiêu “kẻ bám đuôi” không lương vây chặt anh, vậy mà em vẫn chưa yên tâm! Nếu anh có tâm địa gì khác thì anh cũng không có điều kiện thực hiện. Thứ tư, chúng ta đã có “hiệp định quân tử” từ lâu, em không sống chết đòi anh phải chính thức kết hôn với em. Thôi được! Thật lòng mà nói, nếu như có một cô không đòi hỏi gì, tình nguyện hiến thân cho anh, lại còn trẻ đẹp hơn cả em và cũng nói không cần kết hôn mà chỉ muốn theo đuổi anh. Nếu như anh nhận lời, thì chắc chắn cô ta sẽ yêu cầu anh giải quyết việc này việc nọ. Nói trắng ra là phải có sự trao đổi giữa quyền lực và sắc đẹp. Điều này em biết là không khi nào anh làm. Họ không cần tiền của anh, mà cần cái mạng của anh kia! Em hãy nhớ lấy, đó là một kinh nghiệm quý báu đấy! Em cũng biết, anh vốn không dễ dàng lên giường với phụ nữ, nếu có thì chỉ vào cái hôm mà chúng ta ở khách sạn thôi! Huống chi, anh đâu phải là thằng ngốc, anh đã hơn bốn mươi tuổi, có cô gái nào chẳng mưu đồ gì, vì thấy anh đẹp trai mà tình nguyện dâng hiến không? Anh là Lưu Đức Hoa ư? Là Lương Triều Vĩ, là Kinh Thành Vũ ư? Em nhìn anh có giống họ không?
Đào quay mặt lại nhìn Lục Thư dò hỏi, hai người nhìn nhau một lát rồi cùng cười.
- Hơn nữa, chúng ta sớm đã yêu thương nhau, không hiểu em thế nào, chứ anh cảm thấy tình cảm của anh đối với em ngày càng sâu nặng. Nói thực là, anh xem em không chỉ là người tình của anh mà còn như người thân thích vậy! Anh đâu phải không biết em từng là tiểu thư? Em quên sao? Chính vì em là tiểu thư nên anh mới thích em! Nếu em không từng là tiểu thư thì làm sao chúng ta gặp được nhau? Em chỉ cần ngăn không cho anh mắc bệnh tâm thần là được rồi. Này! Chỉ khi nào anh mắc bệnh tâm thần hoặc phát điên thì mới bỏ em mà đi tìm người đàn bà khác thôi!
Đào không phát điên nhưng Lục Thư thì có, cô nhất định đòi anh phải “yêu” cô một lần nữa. Cô như phát cuồng trên người anh rồi cuối cùng thét lớn và ngất lịm trên giường! May mà Đào biết cách sơ cứu, nào là ấn mạnh lồng ngực, nào là hô hấp nhân tạo, Lục Thư mới dần dần tỉnh lại.
61
Lục Thư từng hứa với Đào rằng, cô sẽ làm ăn chính đáng. Anh vốn cho rằng Lục Thư chỉ mờ cửa hàng nho nhỏ như để bán quần áo, mỹ phẩm rồi thuê một hai người bán hàng, còn cô sẽ làm bà chủ nhỏ ngồi ở sau quầy hàng. Anh còn giúp cô đi tìm địa điểm cửa hàng, thương lượng về giá thuê nhà, tìm thuê người làm, giới thiệu nguồn hàng; ngoài ra anh còn ngầm bảo vệ cô, không để cho bọn du đãng ngoài phố gây rối. Ngờ đâu chỉ trong một thời gian ngắn, việc kinh doanh của Lục Thư đã lớn đến mức này; cô không những không bỏ nghề tiểu thư mà còn thêm cả chuyện cờ bạc, và không coi như thế là không nên bởi công ty hữu hạn cổ phần văn hóa giải trí Độc Tú Cư vừa khai trương thì đã đứng trước một áp lực lớn là trả nợ. Nhưng Lục Thư không ngờ rằng, ông già bé nhỏ không những đồng ý cách làm của Phương Thư, mà ông còn ủng hộ nhiệt tình công ty bí mật thực hiện cả hai kiểu làm ăn trên.
Ông già có thể vay giúp cho cô nhưng ông vốn chủ trương phải trả nợ đúng hạn hợp đồng, trả cả gốc lẫn lãi, mà còn phải sớm trả hết, càng sớm chừng nào càng hay chừng đó. Ông già nói:
- Một công ty tuyệt đối không thể vay nợ để kinh doanh, nếu vay nợ để kinh doanh thì chẳng khác nào ta làm thuê cho ngân hàng. Thoát khỏi tình trạng vay nợ thì dù trong một ngày chỉ kiếm được một đồng lãi thì một đồng đó vẫn là của ta! Còn nếu cứ tiếp tục vay nợ thì dù trong một ngày ta kiếm được một triệu thì cũng chỉ có thể giương mắt lên mà nhìn số tiền đó bay đi, bởi đó đều là tiền lãi của ngân hàng. Chỉ cần trừ hết số tiền nợ thì số tiền còn lại mới thực sự là tiền của ta. Em có hiểu điều này không?
Nghe Lục Thư nói Đào rất phản đối hai loại hình kinh doanh trên, ông già bé nhỏ liền bảo Lục Thư nói với “anh chàng cảnh sát của em” hôm nào đó đến gặp tôi nói chuyện.
Lục Thư tuy không làm tiểu thư nữa, nhưng mỗi tuần một lần cô với ông già đều “vận động thân thể” ở căn phòng Tổng thống. Việc này đã được sự đồng ý của Đào. Vốn là người biết nghĩ, anh nói đó không phải là mối quan hệ giữa tiểu thư với khách làng chơi, mà giữa họ chỉ là bạn bè thân thiết. Cho nên khi anh nghe Lục Thư nói ông già muốn gặp, anh thản nhiên mặc thường phục cùng Lục Thư đến khách sạn nơi ông ở.
62
Lục Thư và Đào đi vào phòng Tổng thống, cô thấy ông khác hẳn mọi khi, hoàn toàn không giống ông già bé nhỏ trần như nhộng nghịch ngợm chơi trò ú tim với cô, lại còn đòi bú ti cô nữa!
Lúc này, với dáng dấp nho nhã, râu tóc bạc phơ, áo quần trắng tinh, ung dung, nhẹ nhàng bước trên tấm thảm dầy như đi trên mặt nước, trông ông có vẻ như bậc tiên phong đạo cốt. Tuy ở trong phòng Tổng thống sang trong, lộng lẫy nhưng dường như ông không nhuốm chút bụi trần cũng chẳng ăn nhập gì với cảnh vật chung quanh, mà giống như bậc thần tiên tu hành ở nơi thâm sơn cùng cốc. Cảnh sát Đào vốn nghĩ rằng ông già sẽ tươi cười ra đón anh, nay vừa gặp ông, anh đã nẩy sinh cảm giác ngưỡng mộ, tôn kính như đứng trước một ngọn núi cao.
Ông già mời hai người ngồi, ngay lập tức người phục vụ bưng cà phê, trà, bánh điểm tâm và hoa quả đến, bày biện đâu vào đấy rồi rót trà vào chén từng người xong, anh ta liền lui ra ngoài.
Đợi người phục vụ đi khỏi, ông già mới vuốt râu nói với Đào:
- Cảnh sát Đào, tôi nhiều lần được nghe Lục Thư kể anh là một người chính trực thanh liêm, biết bảo vệ công bằng, giúp đỡ kẻ yếu, nâng đỡ người nghèo, quan tâm chăm sóc dân chúng. Tôi cho rằng anh là một người cảnh sát chân chính, hiếm thấy. Tuy đây là lần đầu gặp mặt nhưng tôi mong chúng ta sẽ chuyện trò thân mật với nhau! Tôi nghe nói anh không đồng ý với việc kinh doanh của công ty, nên muốn trực tiếp trao đổi ý kiến với anh về mặt này. Việc anh phản đối là rất tự nhiên thôi. Nếu bị ràng buộc bởi thành kiến thì tôi cũng sẽ như anh cho đó là một hành vi vô liêm sỉ, tổn hại đến thuần phong mỹ tục, đáng để mọi người chê cười, đấy là còn chưa nói đến chuyện làm cho đời sau tiêm nhiễm thói hư tật xấu. Cho nên tôi hoàn toàn hiểu và tôn trọng anh. Nếu anh không hiềm sự đường đột của lão già cổ hủ này, xin hãy nghe một chút ý kiến nhỏ mọn của tôi chăng. Việc gì cũng đều có thể thương lượng, anh thấy như vậy có đúng không?
Trước mặt ông già, Đào chỉ có thể dỏng tai cung kính lắng nghe, cho nên anh vội đứng dậy nói:
- Xin cứ nói, xin cứ nói! Rất mong được nghe lời chỉ giáo của bậc tiền bối!
Đối với Lục Thư mà nói, ông già quả đúng là bậc tiền bối của cô! Thế là ông ung dung, nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế chẳng khác gì Gia Cát Lượng khi chưa ra khỏi lều cỏ mà dự vào chuyện chia ba thiên hạ, sau đó ông đĩnh đạc nói:
- Bây giờ người ta đều nói Trung Quốc hiện đang đứng trước một cơ hội thay đổi lớn chưa từng có trong vòng một trăm năm nay, thật là một cách nhìn nông cạn! Thực ra phải nói là Trung Quốc đang đứng trước một cơ hội thay đổi lớn chưa từng có trong năm nghìn năm nay! Những tinh hoa được hình thành và tích tụ trong năm nghìn năm trở lại đây, bất luận là về mặt tinh thần văn hóa, hay về mặt đời sống vật chất đều chuyển biến mạnh mẽ chỉ trong hai chục năm ngắn ngủi.
Ông già cầm lấy cái bình hoa quả trên bàn úp nhanh xuống, đáy bình hướng lên phía trên, rồi ông đập mạnh tay lên bàn:
- Hãy nhìn đi, hoa quả trong bình đã thay đổi hẳn vị trí ban đầu, có những quả vốn ở phía trên nay chuyển xuống dưới, còn những quả vốn ở phía dưới nay chuyển lên phía trên, những loại quả ở giữa tuy vẫn như cũ, nhưng chúng cũng bị xê dịch chút ít, nói tóm lại tất cả số hoa quả trong bình đều bị xê dịch cả! Hai mươi năm, với chúng ta thì có vẻ như rất lớn, nhưng trong dòng chảy của lịch sử thì giống như Mao Trạch Đông đã nói “chỉ trong một cái búng tay”; tức là chỉ bằng khoảnh khắc tôi lật ngược cái bình thì mỗi người Trung Quốc chúng ta đều thay đổi vị trí. Xin hỏi, như vậy phải chăng mỗi một người Trung Quốc đều bị choáng váng đầu óc, nhất thời không phân biệt nổi đông tây nam bắc? Đương nhiên là vậy! Vì chẳng có ai không cần xem bói mà biết trước được rằng mình sẽ bị đưa đến chỗ nào, sau khi bị đưa đi thì họ sẽ phải làm gì. Có người bị chuyển vị trí khác nhưng vẫn làm việc, vẫn tư duy như cũ, ý thức không hề thay đổi! Đó là do thói quen! Có người vừa thay đổi vị trí, lập tức đã đổi mới luôn cả cách làm việc, cách suy nghĩ, thay đổi cả quan niệm lẫn ý thức, hoàn toàn suy nghĩ và hành động theo vị trí hiện tại.
Ông già nói đến đây, nghiêng người hỏi Đào:
- Xin hỏi cảnh sát Đào, Mao Trạch Đông từng nói: “Các nhân vật phong lưu xưa cần xem lại khái niệm “phong lưu” ngày nay là gì!”. Tiểu Lục nói anh là người ham thích văn chương, vậy tôi xin thỉnh giáo anh vậy!
Đào đâu dám múa rìu qua mắt thợ, anh chỉ khiêm tốn trả lời:
- Đúng vậy, chúng ta vẫn thường nói đến hai chữ “phong lưu”, nhưng ở đây nên cắt nghĩa như thế nào, xin lão tiền bối giảng cho.
Ông già lại ngồi dựa vào ghế, mỉm cười nói:
- Thật ra rất đơn giản! Theo một cách dễ hiểu thì đó có nghĩa là đầu óc linh hoạt. Theo chủ nghĩa Mác thì sự nghiệp cách mạng của giai cấp vô sản bắt đầu từ các cuộc khởi nghĩa của công nhân thành thị, dựa vào giai cấp công nhân để lật đổ sự thống trị của giai cấp tư sản. Nhưng bởi Mao Trạch Đông đầu óc linh hoạt nên đã dùng chiến thuật “nông thôn bao vây thành thị”, dựa vào nông dân mà giành cả thiên hạ, thắng lợi vẻ vang. Trong thời gian nội chiến giữa Quốc dân Đảng và Cộng sản Đảng, Stalin đã dặn Mao Trạch Đông chỉ tiến công vào những vị trí chắc thắng, không tán thành việc quân giải phóng vượt sông. Nhưng Mao Trạch Đông vốn là người phong lưu, linh hoạt nên đã không tuân theo chỉ thị của Quốc tế cộng sản, mà dùng quyền lực tối cao lúc đó để đưa ra chủ trương “thừa thế truy kích quân thù đến cùng”, nhất định phải vượt sông tấn công. Kết quả là đã đánh cho Quốc dân Đảng phải rút chạy đến tận Đài Loan, giải phóng hoàn toàn đất nước! Cho nên Mao Trạch Đông hoàn toàn xứng đáng với hai chữ phong lưu, đầu óc linh hoạt vào bậc nhất. Đó quả là một nhân vật đáng khâm phục! Nhưng vị lãnh tụ này cuối đời lại quá phong lưu, tới mức chỉ làm theo ý mình mà không thèm đếm xỉa đến quy luật tự nhiên, nên có giai đoạn làm cho Trung Quốc rối tung rối mù! Tuy nhiên, tôi không cho rằng ông là người không tốt. Một trong những công tích lịch sử của ông là mãi tới cuối đời mới phạm sai lầm! Ông ta làm chuyện đó giống như việc tôi lộn ngược cái bình đựng hoa quả vậy. Cái bình của Mao Trạch Đông đựng gì? Trong đó là năm nghìn năm lịch sử Trung Quốc và người Trung Quốc chúng ta. Đó là sự vĩ đại cửa Mao Trạch Đông, năm nghìn năm lịch sử Trung Quốc và tám trăm triệu người Trung Quốc được ông nâng lên và lật xuống! Cú lật đó khiến người Trung Quốc biết được “cái lý của việc tạo phản”, người dưới có thể phản đối người trên, nói thật nhé, có khi đó là bước đầu của nền dân chủ đấy! Trong Đại Cách mạng Văn hóa, ngoài Mao Trạch Đông ra thì không còn một tiếng nói quyền uy nào khác. Hôm qua đúng thì hôm nay sai, hôm qua sai thì hôm nay đúng. Ông ta đảo lộn mọi giá trị trong năm ngàn năm của Trung Quốc cho chổng ngược lên. Tất cả những truyền thống, những thứ cổ truyền trước đây đều hỏng bét! Từ đó, ông ta khuấy đảo nhân tâm Trung Quốc và cũng đã gieo mầm hoài nghi vào lòng người Trung Quốc!
Ông già mỉm cười rồi nhấp một ngụm trà. Ông dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa mân mê quai chén, ngón út và ngón đeo nhẫn hơi rướn cao trông rất nhã, chẳng khác gì điệu bộ của diễn viên kinh kịch.
- Vậy thì công trạng lịch sử của Đặng Tiểu Bình là thế nào? Đặng Tiểu Bình không những dằn nó xuống mà còn mạnh dạn mở hẳn cái bình mà Mao Trạch Đòng đã lật ngược, khiến cho hoa quả trong bình văng tung tóe. Nắp bình vốn vặn chặt, như vậy thì sao? Vặn chặt thì không khí không lọt vào được, nó hoàn toàn cách ly với môi trường bên ngoài. Nếu Đặng Tiểu Bình không mở nắp bình rồi từ từ lật lại như cũ, đặt lại nghiêm chỉnh trên bàn thì thật là khốn khổ khốn nạn. Như vậy thì sẽ không có Trung Quốc như ngày nay và chúng ta sẽ vẫn ở trong một xã hội có nền kinh tế bao cấp, mọi người vẫn ăn cơm tập thể, vẫn phải mua mọi thứ bằng tem phiếu, bằng giấy giới thiệu. Tuy không có cách biệt giầu nghèo, nhưng mọi người đều khổ như nhau. Người ta bị chia thành đủ loại giai cấp: công nhân, nông dân, cán bộ cách mạng, địa chủ, phú nông, phản động, tả khuynh, hữu khuynh; mọi thân phận, mọi đẳng cấp đều đâu ra đấy! Nông dân thì ở nông thôn, công nhân thì ở thành phố, thành phố và nông thôn khác nhau một trời một vực, và như vậy thì Tiểu Lục giờ đây vẫn làm ruộng ở quê với bố, còn Trung Quốc vẫn sẽ là một nước nghèo khổ, lạc hậu. Cho nên tôi nói Đặng Tiểu Bình còn vĩ đại hơn Mao Trạch Đông là ở chỗ đó!
Ông già thấy Đào và Lục Thư vẫn chăm chú lắng nghe với vẻ rất hào hứng liền nói tiếp:
- Nào, chúng ta nói tiếp nhé, Mao Trạch Đông lật nhào chiếc bình năm nghìn năm của Trung Quốc, còn Đặng Tiểu Bình lại mở nắp bình để cho các loại quả lăn lông lốc trên mặt đất; từ đấy Trung Quốc được thông thoáng hơn, không còn ở trong trạng thái kín mít nữa, mọi thứ quả đều có thể trực tiếp nhìn ra thế giới bên ngoài và người bên ngoài cũng có thể trực tiếp tiếp xúc với các thứ quả đó. Như vậy năm nghìn năm Trung Quốc đã bị một cú va chạm rất mạnh, mỗi một người chúng ta đều phải chịu sự va chạm đó, và vẫn cứ lăn lông lốc trên mặt đất! Khi mỗi người Trung Quốc chúng ta đang lăn lông lốc thì đều gặp phải những vấn đề mà trước nay chưa từng có, vì chúng ta không ở trong bình nữa mà phải đối mặt với môi trường mới; trong kho kinh nghiệm của năm nghìn năm lịch sử, chúng ta không tìm ra được biện pháp gì để hướng dẫn chúng ta nên làm như thế nào, cho nên Đặng Tiểu Bình mới nói: “dò từng tảng đá để qua sông”. Thực ra mỗi người Trung Quốc chúng ta đều đang “dò đá” đấy thôi! Trong Cách mạng Văn hóa, Mao Trạch Đông từng hùng hồn tuyên bố “Thiên hạ đại loạn rồi sẽ quay về với thời thái bình”. Sai lầm lớn nhất của ông chính là ở chỗ này! Vì sao vậy? Vì cái “loạn” đó do một tay ông gây nên, do ông hô hào thực hiện. Cảnh sát Đào, anh nói xem thời thế bây giờ có loạn không? Tôi nghĩ, các anh là cảnh sát tất rõ điều này hơn tôi, hiện nay xã hội đang loạn không thể tưởng được! Nhưng cái loạn của ngày hôm nay là cái loạn do mỗi người dân chúng ta đang từ trong bình hoa quả thì bị đổ lăn lông lốc trên mặt đất, là cái loạn trong sự biến động cực lớn của lịch sử! Cái loạn này là điều tất nhiên, không loạn mới là điều không bình thường. Hai người nói xem, như vậy có đúng không?
Đào không thể không khâm phục ông già, anh nói:
- Đúng thế, đúng thế! Xã hội chúng ta hiện nay quả thực là rất loạn! Ban đầu tôi nghe không hiểu, nay được lão tiền bối chỉ bảo tôi mới hiểu rõ vấn đề.
Ông già nói:
- Vì người Trung Quốc chúng ta vẫn đang lăn lóc trên đất, chưa được yên ổn mà! Hiện nay cả nước đang thực hiện kinh tế thị trường, người người đều đang chạy đôn chạy đáo để kiếm tiền, cứ rối tung rối mù hết cả lên. Cách đây ít ngày, trên báo có đăng bài viết về cái “tội khởi đầu” của các công ty tư nhân tức là hầu như công ty tư nhân nào cũng vi phạm pháp luật khi mới bắt đầu làm ăn. Vi phạm pháp luật như thế nào? Đất nước gì mà ngay pháp luật cũng không nghiêm thế? Cả nước đều đang “dò đá”, không cho dân “dò đá” có được không? Trong Cách mạng Văn hóa nhân tâm người Trung Quốc đã bị rối loạn, sự sùng bái cá nhân lại ghê gớm quá, không có một quyền uy nào quản nổi dân chúng, nên mới dẫn đến việc vi phạm pháp luật. Chẳng qua là do các công ty trên “dò đá” loạn xị ngậu cả lên, người dò được thì trở thành người “phong lưu” có đầu óc; người không dò được thì coi như tiêu đời, không vào nhà đá thì cũng khuynh gia bại sản, đúng là “được làm vua, thua làm giặc”. Cái loạn này, phải đợi đến khi pháp luật quy định rõ ràng thì mới dần dần đi vào quỹ đạo, và lúc đó mới thực sự là “thái bình”! Kiếm tiền, nhưng phải kiếm tiền một cách hợp lý, nộp thuế đầy đủ thì đồng tiền đó mới là đồng tiền chính đáng!
Ông già ngừng một chút, lại cười, rồi nhìn vào Lục Thư, nói:
- Má mì của Lục Thư nói “ngày nay ở Trung Quốc chỉ có hai nghề dễ kiếm tiền nhất, đó là làm quan và làm tiểu thư”. Câu đó không phải không có lý. Vì các nghề khác đều dần dần được pháp luật đưa vào khuôn khổ, như vậy trong việc cạnh tranh của kinh tế thị trường dần hình thành hiệu suất lợi nhuận hợp lý. Đến lúc ấy thì tình hình mới lắng xuống, không rối loạn nữa. Nhưng riêng hai nghề trên thì không thể nào đưa vào khuôn khổ được: đối với các quan chức thì Nhà nước chưa có quy chế báo cáo định kì tài sản gia đình; còn tiểu thư thì chưa bao giờ được xem là một nghề để đưa vào diện phải nộp thuế. Một khi quan chức đã nổi máu tham thì muốn tham ô bao nhiêu mà chả được, còn cấp trên cấp dưới của y thì chả có vị nào biết gia đình y trước kia có tiền hay không, sau khi thăng chức thì có bao nhiêu tiền, mỗi năm thu nhập như thế nào, số tiền lớn như vậy từ đâu mà có. Thực là mù mờ! Còn các tiểu thư thì Chính phủ luôn lên án, truy quét, các cô liền hò nhau đáp trả theo kiểu “địch tiến ta lui, địch lui ta tiến”, như vậy thì còn nói gì đến thuế thu nhập doanh nghiệp với thuế thu nhập cá nhân của họ nữa? Tiền boa của khách đều thuộc về họ! Tiền hối lộ của quan chức và tiền boa của tiểu thư là hai điểm mù mờ nhất trong pháp chế cũng như trong luật thuế của chúng ta, cho nên có thể nói hai loại người đó là dễ kiếm tiền nhất!
Ông già nhấp một ngụm trà, mời hai người ăn chút điểm tâm rồi ung dung nói tiếp:
- Bây giờ bàn đến việc của công ty. Bề ngoài của công ty là văn hóa trà, văn hóa cờ, văn hóa giải trí, nhưng việc làm ăn thực chất là về cờ bạc và gái điếm. Xin hỏi, kinh doanh cờ bạc cho ai chơi? Chính là các ông chủ lớn, công ty chỉ cung cấp địa điểm tốt mà thôi; tiểu thư là để phục vụ ai? Lại vẫn là các đại gia đó, chẳng qua chúng tôi chỉ giới thiệu cho họ thôi. Công ty của cô Lục không phải là chốn lầu xanh, mà cũng không phải là nơi dụ dỗ, bức hại gái nhà lành làm đĩ điếm. Những người đó vốn là tiểu thư và các ông khách trăng hoa! Vậy thì, nếu công ty không cung cấp địa điểm đánh bạc, không giới thiệu gái điếm cho các đại gia thì các vị đó phải chăng không đánh bạc, không chơi gái nữa, từ nay họ sẽ làm ăn lương thiện? Còn các tiểu thư thì sẽ không hành nghề nữa, họ sẽ hoàn lương sống cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Đương nhiên là không thể như vậy! Họ sẽ lại tìm một nơi khác, mà những nơi như thế thì nhiều vô kể. Cờ bạc và mại dâm vốn có lịch sử từ rất lâu đời, có thể nói từ giai đoạn sau thời kì xã hội nguyên thủy đã xuất hiện rồi. Vì sao lại như thế? Vì đó là bản tính của con người. Ta thấy trong lịch sử, có biết bao nhà lãnh đạo, cầm quyền các nước đều muốn quét sạch nạn cờ bạc và mại dâm, nhưng đều là “lửa đồng thiêu không hết, gió xuân thổi lại sinh”! Vì sao vậy? Vì con người ta có nhu cầu đó! Có cầu tất sẽ có cung, đó là quy luật căn bản của kinh tế thị trường! Có một số quốc gia lợi dụng điều này lập ra các khu ăn chơi như Las Vegas, Monte Carlo, Ma Cao v.v... Nhiều nước khác thì chuyên xây dựng các “khu đèn đỏ”; số thuế thu được từ những nơi này đã khiến nước họ trở nên giàu có.
Có những bang ở nước Mỹ, số tiền thuế thu được của mại dâm và cờ bạc có thể miễn phí cho ngành giáo dục toàn bang! Còn chúng ta là nước Xã hội chủ nghĩa nên phải cấm tiệt hai tệ nạn đó; tuy đã nhiều lần truy quét gái điếm, đánh bạc, ma túy nhưng kết quả thế nào? Anh là cảnh sát chắc rõ hơn tôi.
Ông già liếc nhìn cảnh sát Đào, thấy anh không có ý kiến gì mới nói tiếp:
- Mại dâm và cờ bạc khác với ma túy ở chỗ nó xuất phát từ bản tính con người. Tôi chả nói là từ sau thời kì xã hội nguyên thủy mại dâm và cờ bạc đã xuất hiện còn gì. Gần đây, qua việc quan sát động vật linh trưởng của các nhà khoa học cho thấy có hiện tượng khỉ cái yêu cầu khỉ đực phải đưa thức ăn đến cho nó thì mới được quyền giao phối, hóa ra khỉ cũng biết “mại dâm, chơi gái”, anh xem như vậy có kỳ không? Anh xem chương trình Thế giới động vật của Triệu Trung Tường chưa? Tôi thì tôi rất thích chương trình đó! Ở đó họ nói là vào mùa giao phối, các con đực trong đàn phải đánh nhau giành bạn tình, con nào thắng sẽ chiếm được con cái, đó chính là hình thái ban đầu của trò cờ bạc. Cho nên, tiếng Trung mới gọi đánh bạc là đổ bác, ”bác” ở đây có nghĩa là đánh thắng. Nhưng ma túy thì khác. Ma túy không xuất phát từ bản tính của con người, mà là thứ chống lại con người! Ma túy là loại hành vi phản văn minh chỉ mới xuất hiện ở gần đây, bởi sau khi loài người phát triển tới một trình độ nhất định sẽ xuất hiện hành vi tự làm hại bản thân. Các nước trên thế giới đều thành lập đội cảnh sát phòng chống ma túy nhưng có cảnh sát chống cờ bạc và chống mại dâm không? Ít nhất tôi cũng chưa từng nghe qua! Nước ta cũng muốn thành lập các đơn vị cảnh sát ma túy, nhưng tiếc rằng nhân lực còn quá mỏng! Truy quét mại dâm và phá các ổ cờ bạc là nhiệm vụ giữ gìn an ninh chung của cảnh sát. Như vậy cũng có nghĩa là: chỉ cần mại dâm và cờ bạc không phương hại tới vấn đề trị an của xã hội thì ta cứ việc mắt mở mắt nhắm là được! - Nói đến đây ông già dường như mới nghiêm trang lại, ông ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói với Đào:
- Như vậy có nghĩa là khi chúng ta đang lăn lông lốc thì thật ra không phải là không có kẽ hở để lách. Để trả hết khoản vay ngân hàng thì tất phải như sách Hậu hán thư đã viết “Việc đến lúc cùng đường ắt sẽ thay đổi, việc đến lúc nguy cấp ắt thay đổi kế sách”. Gia cảnh Tiểu Lục đã rất khổ cực, nếu không muốn cô ấy làm tiểu thư thì phải giúp cô ấy mở công ty. Công ty mà “thay đổi” không được, tất phải “thay đổi kế sách”, như vậy thì phải lách, phải có “đầu óc linh hoạt”, phải “phong lưu” một chút! Trong sách Liệt tử có câu: “Trong thiên hạ không có cái gì là đúng hoặc sai mãi. Có thứ ngày trước dùng mà nay thì bỏ đi, có cái nay bỏ đi thì ngày sau lại áp dụng”. Câu “nay bỏ mai dùng” chính là cái ý ấy. Như vậy người nào làm trước tiên, hoặc sẽ theo thời mà phất hoặc sẽ ôm hận suốt đời. Chúng ta không mong “theo thời mà phất”, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi “ôm hận suốt đời”! Nhưng có phải “ôm hận suốt đời” hay không, đều tùy cảnh sát Đào cả.
Ông già chỉ ngón tay trỏ vào Đào, dường như ông quyết định trao cho anh nhiệm vụ đó qua cái chỉ tay ấy.
- Anh đã biết công ty này có ba cổ đông, nhưng thực tế chỉ có một mình cô Lục đảm nhiệm thôi! Muốn thành lập công ty ít nhất phải có ba cổ đông, chúng tôi làm thế là để giúp Tiểu Lục vay vốn ngân hàng! Tôi và vị đại gia kia bỏ tiền túi ra nhưng một xu lợi nhuận cũng không cần. Chúng tôi không cần lợi nhuận, đương nhiên cũng không phải lo việc trả nợ, việc đó Tiểu Lục phải lo. Một khi trả hết nợ thì toàn bộ công ty là của cô ấy cả! Những là trà cháo, đánh cờ, tĩnh dưỡng đều chỉ là trá hình, kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, giữ được vốn là tốt rồi! Anh không đồng ý để công ty kiêm luôn cả hai cách kiếm tiền kia thì Tiểu Lục lấy gì mà trả nợ? Tôi biết anh thật lòng yêu Tiểu Lục, anh chỉ cần báo cho cô ấy biết mỗi khi “giông bão sắp đổ tới”, công ty lập tức cho đóng băng hai hoạt động kinh doanh đó thì sẽ không bị “ôm hận”. Đợi sau khi “giông bão” đi qua thì anh lại cho Tiểu Lục biết, thế là đủ! Việc này cũng giống như việc trước kia anh từng báo động cho cô ấy, chẳng có gì khác hết. Hơn nữa việc này kỳ thực cũng thuộc phạm vi chức trách cảnh sát, anh không thể để cho việc làm ăn của công ty Tiểu Lục phương hại đến việc trị an. Như vậy về mặt nhiệm vụ anh đã làm hết chức trách của một cảnh sát rồi.
Nói rồi, ông già quay sang dặn dò Lục Thư:
- Còn em, đối với kiểu làm ăn như thế này, em phải làm đúng quy định, văn minh, cao cấp; có vậy khách mới văn minh được. Huống chi, khách đến Độc Tú Cư đều là những ông chủ có tiền, họ cũng phải giữ danh dự, thể diện của họ, nên không gây chuyện thị phi làm phương hại đến trị an đâu. Tâm lý của lớp người này là “thêm một việc không bằng bớt đi một việc”. Họ không giống như loại khách hạ đẳng đến những nơi hạ cấp, chỉ vì một việc nhỏ mà cãi lộn, rồi đánh nhau, giết nhau, ngày nào cũng phải gọi cảnh sát 110 đến giải quyết. Thực ra ở nước ngoài, cờ bạc trai gái đều đi vào quy củ, không loạn như chúng ta hiện nay. Chúng ta có thể bồi dưỡng được những ông khách văn minh đấy! Em có thấy như vậy là đúng không?
Ông già nói khiến cho Đào không đáp được lời nào, anh chỉ biết gật đầu tán thưởng. Khi chia tay, anh còn chủ động bảo Lục Thư ở lại với ông già:
- Em ở lại bầu bạn với lão tiền bối, cụ hôm nay mệt đấy! Tôi xin cáo từ trước, thật không phải quá! Sau này nhất định còn phải thỉnh giáo lão tiền bối nhiều, còn phải xin lão tiền bối góp ý kiến về các mặt khác nữa.
Sau khi anh ra về, Lục Thư vội rót trà, đấm lưng cho ông già:
- Ông đã mệt rồi! Uống chút trà rồi mau nằm nghỉ đi.
Còn lão tiền bối đĩnh đạc chẳng khác gì một vị tiên, lập tức biến hóa còn nhanh hơn cả Tôn Ngộ Không, nằm lăn ra sofa, vừa đạp chân vừa hét ầm lên như một đứa trẻ:
- Trời ơi! Vì thuyết phục anh chàng cảnh sát của em, mà tôi phải rát lưỡi bỏng họng đây này! Mau mau cho tôi nhấm nháp trái đào tiên của em đi!