Nguyên tác: The Chamber (1994)
Số lần đọc/download: 934 / 34
Cập nhật: 2018-06-11 22:49:43 +0700
Chương 15
C
uộc điện đàm với luật sư Goodman diễn ra ngắn và gọn. Với giọng nói kiêu hãnh vừa phải, Adam cho Goodman biết Sam Cayhall đã ký giấy cho công ty Kravitz & Bane làm đại diện pháp luật và chàng với ông Sam Cayhall đã có hai cuộc nói chuyện dài đến bốn tiếng đồng hồ.
Goodman khen khá lắm. Ông hứa sẽ duyệt lại toàn bộ hồ sơ truy tố Sam Cayhall để tìm tài liệu giúp chàng. Adam cho biết số điện thoại nhà cô Lee và hứa sẽ gọi về Chicago báo cáo tình hình mỗi ngày.
Có hai lời nhắn được ghi để lại trên bàn. Phóng viên nhật báo Memphis Press và phóng viên đài truyền hình Jackson gọi đến yêu cầu được gặp luật sư Adam Hall. Dường như giới truyền thông đã đánh hơi được chuyện luật sư Adam Hall là cháu của tử tù Sam Cayhall.
Lúc này là 5 giờ chiều. Nhân viên văn phòng sửa soạn ra về. Adam nhấc điện thoại lên gọi cho Todd Marks, phóng viên báo Memphis Press.
Vừa nghe Adam xưng tên, Todd Marks tỏ ra thân mật ngay:
– Chào luật sư. Cảm ơn đã gọi lại. Tôi nghe nói ông phụ trách việc đại diện và biện hộ cho Sam Cayhall? Chuyện đó có đúng không?
Adam trả lời, rõ ràng và thận trọng:
– Tôi đại diện cho ông Sam Cayhall.
– Ông từ Chicago đến?
– Vâng. Tôi từ Chicago đến.
– Luật sư là nhân viên nhà Kravitz & Bane?
– Vâng.
– Dường như trước đây ông Sam Cayhall đã chấm dứt việc công ty Kravitz & Bane đại diện cho ông ấy rồi mà?
– Ông Sam Cayhall mới ký giấy ủy quyền cho công ty chúng tôi.
– Luật sư Hall… tôi được nghe… một tin đồn… nên cần gặp ông để hỏi cho rõ. Tin đồn ông Sam Cayhall là ông nội hay ông ngoại của ông…
– Ai nói với ông chuyện đó? Ông nghe được ở đâu?
– Tôi nghe được thôi. Đã nói là tin đồn mà. Ông chỉ cần trả lời là đúng hay sai.
Adam im lặng vài giây để ký giả Todd Marks hồi hộp chơi.
– Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu được?
Todd sốt sắng:
– Tôi đến văn phòng ông. Đến ngay…
– Không tiện. Ta hẹn gặp nhau ở chỗ khác. Chỗ nào gần văn phòng tôi vì tôi mới đến, chưa biết nhiều đường phố Memphis.
– Ông đến bar Mallard trong khách sạn Peabody cùng đường với văn phòng ông, chỉ cách ba khu phố.
– Mười lăm phút nữa tôi có mặt ở đó. Chỉ có ông và tôi thôi. Đồng ý không?
– Đồng ý.
Adam đặt ống nghe xuống. Trong bản hợp đồng về việc ủy quyền đại diện, Sam Cayhall có viết thêm điều khoản cấm ngặt luật sư không được gặp, được nói bất cứ chuyện gì với giới truyền thông. Điều khoản này thoạt nghe thì có vẻ gay gắt, khó khăn nhưng thực ra lại có cả chục lỗ hổng mà bất cứ luật sư nào cũng có thể dễ dàng lợi dụng và vi phạm. Nhưng Adam không muốn làm mất lòng ông nội chàng. Sau hai lần gặp mặt và trò chuyện, tuy giữa hai ông cháu đã có sự thân mật và tin cẩn cần thiết nhưng chàng vẫn chưa hiểu rõ con người và cá tính ông nội chàng ra sao. Chàng cần phải thận trọng. Có điều Adam biết chắc là ông nội chàng không ưa giới luật sư và ông sẵn sàng đá đít luật sư dù người luật sư ấy có là cháu nội của ông đi nữa.
Bar Mallard đông khách vào giờ tan sở. Đa số nhân viên của những văn phòng trong trung tâm thành phố đều có nhà ở vùng ngoại thành. Sau tám giờ làm việc mệt mỏi, họ tụ họp lại trong những tiệm rượu như bar Mallard để uống một hai ly lấy sức lái xe về nhà. Khách uống bia đông hơn số khách uống rượu. Người ta nhấm nháp bia với cánh gà chiên bơ, gan bò nướng.
Adam nói tên Todd Marks với người hầu bàn và được đưa tới bàn Marks đang ngồi chờ. Chàng thấy anh phóng viên này cũng trạc tuổi mình, mang kính cận, tóc dài đến vai. Hai người bắt tay nhau, cả hai cùng uống bia Heineken.
Marks để sổ tay, bút trên bàn, sẵn sàng ghi chép. Adam làm chủ ngay tình hình:
– Có đôi điều cần thoả thuận trước. Tất cả những gì tôi nói đều không được ghi lại. Anh không được viết là do chính tôi nói. Anh có thể sử dụng những gì anh hỏi được ở tôi nhưng không được viết là anh đã gặp tôi và do chính tôi nói. Đồng ý?
Marks nhún vai tỏ ý không coi đó là chuyện quan trọng mặc dầu anh không thích. Anh ta bỏ quyển sổ và cây bút vào túi.
– OK.
– Tôi sẽ trả lời anh, nhưng tôi sẽ không trả lời tất cả những câu anh hỏi. Tôi chỉ cốt tới gặp anh để nói cho anh biết rõ tôi yêu cầu gì ở anh.
– Được thôi. Sam Cayhall có phải là ông nội của anh không?
– Sam Cayhall là thân chủ của tôi. Ông ấy ra lệnh cho tôi không được tiếp xúc với nhà báo. Đó là lý do tại sao tôi không thể để anh viết là anh đã gặp tôi và chính tôi nói với anh những gì anh đăng. Anh hiểu chứ?
– Tôi hiểu. Nhưng mà… Sam Cayhall có phải là ông nội của anh không?
Adam gật đầu:
– Phải.
Ánh mắt anh ký giả sáng lên. Lời xác nhận vừa nghe đủ giúp anh ta có đề tài viết một bài báo hấp dẫn. Những vụ án tử hình thì có nhiều nhưng đây là vụ đầu tiên ông nội là tử tù, cháu nội là luật sư.
– Bố anh tên là gì?
– Bố tôi mất rồi.
– Vậy… Sam Cayhall là ông ngoại của anh ư?
– Không. Ông nội.
– Sao họ của anh lại khác họ ông ấy?
– Bố tôi đổi họ.
– Tại sao?
– Tôi không muốn trả lời câu hỏi này. Tôi cũng không muốn anh khai thác quá sâu vào gia đình tôi. Vừa thôi.
– Anh ra đời và lớn lên ở đâu? Clanton ư?
– Tôi ra đời ở Clanton. Năm tôi ba tuổi, bố mẹ tôi đưa tôi qua California.
– Như vậy trước đây anh có sống gần ông Sam Cayhall?
– Chẳng bao giờ ông cháu tôi sống gần nhau. Tôi có gặp ông tôi những năm tôi hai, ba tuổi nhưng tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi mới gặp lại ông tôi lần thứ nhất sáng hôm qua. Trong nhà tù.
– Anh làm việc cho nhà Kravitz & Bane bao lâu rồi?
– Gần một năm.
– Anh phụ trách vụ Sam Cayhall từ lúc nào?
– Hai ngày rưỡi.
Hai người cùng uống bia. Ký giả Todd Marks tiếp tục hỏi:
– Anh đến khu Tử hình lần thứ nhất lúc nào?
– Sáng hôm qua.
– Ông Sam Cayhall có biết trước là anh đến gặp ông ấy không? Tôi muốn hỏi ông ấy có biết luật sư đến gặp là cháu nội của ông ấy không?
– Miễn trả lời.
– Tại sao?
– Đó là chuyện riêng giữa thân chủ của tôi và tôi. Tôi không thể kể cho anh nghe chuyện tôi đến khu Tử hình. Anh chỉ hỏi và tôi chỉ xác nhận hay lắc đầu thôi.
– Ngoài bố anh ra, ông Sam Cayhall có người con nào khác không?
– Đó là chuyện riêng của gia đình thân chủ tôi.
– Anh nghĩ sao về lệnh thi hành án ngày 8 tháng 8 tới?
– Khó nói.
– Anh có hy vọng lại xin được lệnh đình hoãn thi hành án không?
– Tất nhiên là có.
– Theo anh, liệu ông Thống đốc có ân xá không?
– Việc đó anh phải hỏi ông Thống đốc.
– Ông Cayhall có chịu cho giới truyền thông phỏng vấn không?
– Chắc là không.
Adam nhìn đồng hồ tay như chàng có hẹn cần phải đi. Marks hỏi vội:
– Anh có thể cho tôi gặp lại anh không?
Adam trả lời lửng lơ:
– Còn tùy.
– Tùy cái gì?
– Tùy việc anh viết bài ra sao. Nếu anh moi móc quá bạo vào chuyện riêng của gia đình thân chủ tôi thì miễn gặp lại.
Marks mỉm cười:
– Bộ trong tủ nhà anh có giấu nhiều bộ xương người lắm sao?
– Chắc cũng không nhiều hơn số những bộ xương trong tủ nhà anh đâu! – Adam cũng mỉm cười. Chàng đưa tay ra bắt – Chào!