Số lần đọc/download: 1627 / 24
Cập nhật: 2016-06-18 07:57:36 +0700
Chương 15
C
amille chậm rãi lái xe vào đường chính.
— Bắt buộc phải mang con chó theo sao? cô hỏi.
— Cô đừng lo, ông Canh Đêm trả lời, nó là chó chăn cừu. Nó tấn công sói, cáo, mọi thứ bẩn thỉu các loại và lũ ma sói, nhưng nó không động đến phụ nữ đâu. - Interlock kẻ tôn trọng phụ nữ.
— Tôi không lo, Camille nhẹ nhàng trả lời. Chỉ có điều nó hơi nặng mùi.
— Nó có mùi chó.
— Ý tôi là thế.
— Ta không thể cấm một con chó có mùi chó được. Interlock sẽ canh chừng cho chúng ta. Cứ tin rằng nó sẽ báo cho chúng ta về con ma sói ác nghiệt từ xa năm dặm. Không ai buộc phải biết chuyện răng nó bị mài.
— Bị mài ư?
— Đó là một con chó chăn cừu. Không được để nó làm hư hại đến bầy súc vật. Cũng không được để nó quen mùi máu, nếu không sẽ phải giết nó. Nhưng mà Interlock rất thính. Nó đã được ngửi hơi nhà của Massart và sẽ tìm ra hắn.
Camille gật đầu, không quên quan sát con đường. Cô đã cài xe số ba, và hiện tại thì cô làm chủ cái xe. Khi chạy cái xe kêu ầm ĩ. Những thanh chấn song sắt mỗi khi xóc lại rung lên bần bật. Phải cao giọng thì người khác mới nghe được. Họ đã hạ kính xuống và nâng miếng bạt lên cho thoáng khí.
— Interlock? Tên nó là vậy à? cô hỏi.
— Tôi tình cờ chọn trong cuốn từ điển khi nó sinh, Soliman giải thích. "Interlock. Danh từ giống đực. Máy dệt vải lưới. Đồ mặc bên trong được tạo ra từ máy này."
— Vậy hả, Camille nói. Mấy giờ rồi?
— Hơn sáu giờ rồi.
— Phát biểu ý kiến của cậu đi, Sol.
— Đó cũng là ý kiến của ông Canh Đêm.
Chiếc cam nhông đi vào con đường liên tỉnh và họ đi dọc theo con sông về hướng Bắc. Camille không gắng sức lái xe, dành thời gian để làm quen với bộ phận điều khiển. Những khúc ngoặt không dễ dàng cho lắm.
— Massart để ô tô hòm nhỏ của hắn lại Vence, Soliman lên tiếng. Phải thế thôi, nếu như hắn muốn mọi người tin rằng hắn bị lạc trong núi. Trong khi chờ đợi, tên ma cà rồng đó đi bộ.
— Và đi xe đạp, ông Canh Đêm thêm vào.
— Bảo ông ấy nói to lên Soliman, ầm như thế này tôi không nghe thấy gì cả.
— Ông nói to lên, Soliman nói với ông lão chăn cừu.
— Đi xe đạp, ông Canh Đêm cất cao cái giọng trầm của mình.
— Anh ta có xe đạp ư?
— Ừ, ông Canh Đêm dáp. Dù sao thì cách đây vài năm hắn cũng có một cái. Hắn để nó trong lều của con chó. Đêm rồi tôi qua đó nhưng không thấy cái xe đạp nữa.
— Massart đi dạo bằng xe đạp, với một con chó dogue và một con sói đi kèm ư?
— Hắn không đi dạo, cô gái trẻ ạ, ông Canh Đêm nói. Hắn di chuyển và tàn sát.
— Lộ liễu quá, Camille phản đối. Anh ta sẽ bị phát hiện một trăm lần trước khi đến được gần một chuồng cừu.
— Chính vì vậy mà hắn chỉ đi vào ban đêm, Soliman nói. Ban ngày hắn trốn đi, ban đêm hắn di chuyển cùng với mấy con thú.
— Kể cả là vậy, Camille nói. Anh ta cũng không thể đi xa được với một ê kíp như thế.
— Hắn không đi xa, cô gái ạ. Hắn đi đến Loubas, cạnh Jausiers.
— Tôi không nghe thấy gì, Camille nói.
— Loubas, ông Canh Đêm hét lên. Phía bên kia Mercantour tám mươi dặm. Hắn đi đến đó.
— Có gì đặc biệt ở Loubas?
— Có chứ.
Ông Canh Đêm nghiêng người qua cửa sổ khạc nhổ ầm ĩ. Camille chợt liên tưởng đến Lawrence.
— Có anh họ hắn, ông nói tiếp. Sol, giải thích đi.
— Hắn cần một cái ô tô, Soliman nói. Hắn không thể đi lại ngang nhiên với những con thú dữ của mình được.
Nếu hắn để lại cái xe hòm nhỏ nghĩa là hắn có một kế hoạch. Massart có một người anh họ ở Loubas, một gă bại hoại có một xưởng sửa xe bại hoại và chuyên bán xe cũ. Chắc chắn tên anh họ sẽ giúp hắn.
— Được rồi, Camille nói, tập trung vào đoạn ngoặt gấp trên con đường hẹp. Massart sẽ đi tìm một cái ô tô ở Loubas. Tốt thôi. Sao anh ta lại không chỉ đơn giản thuê một cái nhỉ?
— Để không bị phát hiện.
— Mẹ kiếp, anh ta đâu có bị truy nã. Không ai ngăn cản anh ta đi đến nơi anh ta muốn.
— Giờ hắn không bị truy nã nhưng có thể sẽ sớm bị thôi. Và nhất là, Massart muốn tung tin hắn đã chết.
— Để được yên thân làm ma sói, ông Canh Đêm nói.
— Chính xác, Sol đáp.
— Nếu quả vậy, Camille nói, anh ta sẽ cần đến giấy tờ giả.
— Tên anh họ bại hoại, ông Canh Đêm nói. Cái xưởng sửa xe chỉ để che mắt.
— Ai cũng nói vậy, Soliman khẳng định.
— Tên anh họ cung cấp giấy tờ giả ư?
— Hắn có thể có.
— Bằng cách nào?
— Bằng tiền.
Camille giảm tốc độ, đỗ xe vào một chỗ bên lề đường.
— Ta đã dừng lại sao? ông Canh Đêm hỏi.
— Tôi duỗi tay, Camille vừa nói vừa xuống xe. Hướng đi rất khó lái còn đường thì xấu.
— Phải, Soliman nói. Tôi cũng nhận thấy vậy.
— Tôi sẽ chỉ cho cậu một cái bản đồ, cô nói. Bọn tôi tìm thấy nó ở nhà Massart, cùng với một hành trình. Cậu sẽ chỉ cho tôi xem Loubas ở đâu.
— Cạnh Jausiers.
— Vậy cậu sẽ chỉ cho tôi cái Jausiers ấy ở đâu.
— Chị không biết Jausiers ở đâu ư? Soliman ngạc nhiên.
— Không, Camille trả lời, tựa người vào cửa xe. Tôi không biết Jausiers ở đâu. Trước năm nay tôi chưa từng đến cái vùng nóng rẫy này, tôi chưa từng lái một chiếc xe ba tấn trên một con đường núi vừa xấu vừa hẹp, tôi không biết Mercantour có hình dạng ra sao. Tôi chỉ biết biển Địa Trung Hải nằm phía dưới và biển đó không lấn đất cũng không lùi ra xa.
— Thôi được, Soliman nói, choáng ngợp. Chị sống ở đâu mà không biết đến những điều đó vậy?
Camille đi lục lọi trong ngăn kéo của mình rồi đóng cửa xe cam nhông lại và lại nhích lên ngồi bên cạnh Soliman, tay cầm tấm bản đồ.
— Nghe này Sol, Camille nói, liệu cậu có biết có những nơi, đến hàng nghìn nơi trên thế giới này, không có ve sầu không?
— Tôi có nghe nói đến, Soliman bĩu môi nghi ngờ.
— À, vậy thì đó chính là nơi tôi từng ở.
Soliman lắc đầu, nửa ngưỡng mộ, nửa thương hại.
— Vậy nên, Camille tiếp tục nói, tay giở tấm bản đồ của Massart ra, chỉ cho tôi xem cái Loubas đó ở đâu đi.
Soliman chỉ một ngón tay lên bản đồ.
— Vệt đỏ này là gì vậy? cậu hỏi.
— Là cái mà tôi đã nói với cậu rồi đấy, hành trình của Massart. Tất cả những dấu đỏ tương ứng với những trại cừu nơi Massart đã giết hại, trừ ở Andelle và Anélias là không có chuyện gì xảy ra. Theo ý tôi thì anh ta đã bỏ trốn trước khi kịp đến tấn công các trại đó. Nơi đó quá thiên về hướng Đông. Hiện giờ thì anh ta đi theo đường này về hướng Bắc. Anh ta sẽ đi dọc theo Tinée, vượt qua Mercantour và đến Loubas.
— Sau đó thì sao? Soliman hỏi, mày nhíu lại.
— Cậu xem đây. Anh ta đi zíc zắc theo các con đường mòn đến tận Calais rồi đi sang Anh.
— Có lợi ích gì?
— Anh ta có một người anh cùng cha khác mẹ ở Manchester.
Soliman lắc mạnh đầu.
— Không, cậu nói. Massart không tìm cách làm lại cuộc đời như những kẻ chạy trốn khác. Massart đã tự tách ra khỏi cuộc sống. Hắn tự tách ra khỏi ban ngày và đi vào bóng đêm. Đối với cảnh sát, đối với dân làng Saint-Victor, đối với tất cả mọi người, hắn đã chết, đối với cả chính hắn nữa. Hắn không muốn một cuộc sống khác, hắn muốn một trạng thái khác.
— Cậu biết nhiều chuyện đấy chứ, Camille nói.
— Hắn còn muốn một bộ da mới nữa, Soliman thêm vào.
— Với lông bên trong, ông Canh Đêm nói.
— Chính thế, Soliman nói. Giờ người đàn ông đã chết, con sói được thỏa sức giết chóc. Tôi không nghĩ hắn sẽ kiếm một công việc tốt ở Manchester.
— Vậy tại sao lại đi qua biển Manche? Tại sao lại lập nên một hành trình nếu không muốn đi đâu cả?
Soliman gục đầu vào bàn tay, suy nghĩ, một mắt nhìn bản đồ.
— Đó là đường bỏ chạy. Hắn phải đi, hắn không thể ở mãi một chỗ. Hắn sẽ đi sang Anh, có thể hắn tìm sự trợ giúp bên đó. Nhưng rồi sang đến đó, hắn cũng sẽ tiếp tục đi, vòng quanh trái đất. Chị có biết thế nào là một con ma sói không?
— Lawrence nói rằng tôi không hiểu biết gì nhiều về chuyên này.
— Đó là một con sói lang thang. Massart sẽ không trốn trong một cái hang, hắn sẽ di chuyển không ngừng, nay đây mai đó. Hắn hiểu rõ những con đường mòn như trên đầu nanh vuốt của hắn. Hắn biết phải trốn ở đâu.
— Nhưng Massart không phải là một con ma sói, Camille nói.
Có một quãng lặng ngắn trong cabin xe. Camille cảm thấy ông Canh Đêm cố nén để không trả lời.
— Hắn tin rằng hắn là một con sói, ít ra là thế, Soliman nói. Như vậy cũng đủ rồi.
— Có thể.
— Kẻ đánh bẫy có cho cảnh sát xem cái bản đồ không?
— Tất nhiên. Họ chỉ nghĩ rằng đó là một chuyến du lịch bình thường sang Manchester.
— Thế còn những chỗ đánh dấu?
— Đơn giản là công việc, theo họ là vậy. Việc đó có lý, nếu như cậu tin rằng Suzanne chỉ bị một con chó sói tấn công. Và cảnh sát tin như vậy.
— Bọn ngu xuẩn, ông Canh Đêm nói bằng giọng chắc nịch. Một con sói không tấn công người.
Lại im lặng. Hình ảnh Suzanne bị cứa cổ lại hiện ra trước mắt Camille.
— Đúng vậy, Camille thì thầm.
— Ta bám sát đít hắn, ông Canh Đêm nói.
Camille bật công tắc lên rồi lái xe ra khỏi chỗ đậu.
Cô im lặng lái một lúc, tay căng ra trên vô lăng.
— Tôi tính rồi, Soliman nói. Massart có thể đi từ mười lăm đến hai mươi dặm một đêm để không làm lũ thú bị mệt. Hiện giờ hắn hẳn đang ở phía Bắc Mercantour, cứ cho là ở ngang đèo Bonette. Đêm nay, hắn sẽ để mình đi đến Jausiers, cách khoảng hai mươi lăm kilômét. Ta sẽ đợi hắn ở đó vào bình minh, trừ khi ta gặp hắn trên núi.
— Cậu muốn ta chạy cả đêm qua Mercantour ư?
— Tôi đề nghị đơn giản là bỏ neo ở đỉnh đèo. Tối nay ta sẽ thay nhau giám sát đường nhưng tôi không chờ đợi gì nhiều. Hắn quen các đường tắt và những lối mòn. Vào năm giờ rưỡi sáng ta đi xuống Loubas và sẽ tóm hắn ở đó.
— Theo cậu tóm nghĩa là thế nào? Camille hỏi. Cậu đã thử tóm một tên như Massart vốn có một con chó dogue và một con sói bao quanh?
— Ta sẽ chuẩn bị cho việc đó. Ta sẽ phát hiện ra xe hắn theo dõi hắn cho đến khi hắn tàn sát một bầy đàn khác. Bắt quả tang tại trận. Lúc đó, ta sẽ siết hắn.
— Bằng cái gì hả Sol?
— Lúc đó ta sẽ tính. Chị không biết Jausiers thì khá phiền đấy.
— Tại sao vậy?
— Tại vì như vậy có nghĩa là chị không biết đường xá thế nào. Đường chạy dọc hình chữ chi ngang sườn núi, lên cao đến gần ba ngàn mét. Hẹp như cánh tay tôi thôi, với một bên là khe suối và một bên là tường bảo hiểm cứ hai mét lại bị húc đổ. So với nó thì chặng đường ta vừa đi qua chỉ là trò đùa.
— Thôi được, Camille nói, vẻ trầm ngâm. Tôi không nghĩ Mercantour lại như vậy.
— Chị nghĩ nó thế nào?
— Tôi nghĩ nó phải nóng, ít nhiều hiểm trở. Với những cây ô liu. Đại loại như vậy.
— Vậy mà nó lại lạnh lẽo và cực kỳ hiểm trở. Có thông hai bên đường, khi nào lên cao quá, thông không mọc được nữa, thì sẽ không có gì hết, chỉ còn có ba chúng ta, cùng với cái cam nhông.
— Vui đấy, Camille nói.
— Chị không biết rằng ô liu dừng lại ở sáu trăm mét ư?
— Sáu trăm mét cái gì?
— Sáu trăm mét độ cao chứ còn cái quái gì nữa. Cây ô liu dừng lại ở độ cao sáu trăm mét, ai cũng biết điều đó.
— Những vùng nơi tôi ở không có ô liu.
— Ừ, thế thì bọn chị ăn gì hả?
— Củ cải đường. Củ cải đường rất dũng cảm. Chúng không dừng lại ở đâu cả. Chúng đi vòng quanh thế giới.
— Nếu chị trồng củ cải đường ở vùng cao của Mercantour, thể nào nó cũng chết.
— Thôi được. Dù sao thì đó cũng không phải là điều tôi muốn làm. Phải mất bao nhiêu kilômét mới đến được cái đèo chết tiệt đó?
— Chừng năm mươi. Hai mươi kilômét cuối là chặng đường kinh khủng nhất.
Chị tin là sẽ làm được chứ?
— Không thể biết được.
— Tay chị mỏi không?
— Có, tôi thấy mỏi tay.
— Chị tin rằng chị sẽ ổn chứ?
— Cứ để kệ cô ấy, ông Canh Đêm gầm lên. Để cho cô ấy yên.
Lúc này là bảy giờ tối, sức nóng từ từ giảm xuống. Tay bám chặt vào vô lăng của chiếc 508, Camille không rời mắt khỏi con đường. Ở đây để tránh một cái xe thì không khó lắm nhưng những đoạn ngoặt nguy hiểm bất tận khiến tay cô rã ra. Vấn đề là không thể “lái tạm thế cũng được".
Đường lên dốc. Camille không nói chuyện nữa, Soliman và ông Canh Đêm im lặng theo cô, mắt dán chặt vào núi. Họ đã đi qua rặng lá yên lành của những cây phỉ và cây sồi. Những cây thông rừng ủ rũ mọc sát nhau đến ngút tầm mắt bên bờ dốc đá. Camille cảm thấy chúng hiểm ác, đáng lo ngại như những đội lính mặc quân phục đen. Thấp thoáng phía xa là rặng thông trụi lá, hơi sáng màu hơn một chút, cũng vẫn đều đặn và mang dáng dấp võ trang như vậy, rồi đến màu xanh xám của núi non vùng Mercantour và, cao hơn nữa, là những mỏm đá trơ trụi. Họ đang đi tới sự khắc khổ. Cô khẽ thở phào khi đi xuống Saint-Étienne, ngôi làng cuối cùng trước khi rời thung lũng và đi lên khu vực Rặng núi lớn. Điểm cuối cùng có người ở, nơi đáng nhẽ họ phải nằm vùng lại, Camille nghĩ vậy. Phải leo lên hai ngàn mét với cái xe thùng chở súc vật trong vòng hai mươi lăm kilômét, việc ấy sẽ chẳng mang lại vui thú gì.
Camille dừng lại ở lối ra Saint-Étienne, cô với lấy chai nước, chậm rãi uống rồi thả lỏng tay để chúng nghỉ ngơi. Cô không chắc có thể lái được cái xe cam nhông trong những điều kiện tương tự như vậy. Cô không hứng thú với những vực thẳm lắm và cảm thấy đang ở ngưỡng giới hạn thể trạng cho phép.
Cả Soliman và ông Canh Đêm đều không nói gì. Họ rình rập núi rừng, cô không biết liệu đang tìm kiếm cái lưng trần của con ma sói hay họ đang lo ngại cảnh cái xe thùng sẽ rơi xuống đó. Nom họ có vẻ tự tin nhiều hơn nên cô suy ra là họ đang canh chừng Massart.
Cô ném một cái nhìn sang Soliman, cậu nhìn cô mỉm cười.
— "Ngoan cố", cậu nói. "Hành động dai dẳng bám vào một điều gì đó. Bướng bỉnh”
Camille nổ máy và chiếc xe rời ngôi làng. Một tấm biển cho biết họ đang đi trên con đường cao nhất châu Âu, một tấm biển khác đề nghị thận trọng. Camille thở thật sâu. Không khí hôi mùi chó, mùi cừu và mùi mồ hôi, nhưng sự trộn lẫn của những mùi phát buồn nôn đó lại trấn an cô.
Hai cây số sau, chiếc xe đi vào khu vực Mercantour. Đường đi gần giống với những gì Camille lo ngại, hẹp và ngoằn ngoèo, hình chữ chi bám vào sườn núi như những vết sẹo mờ. Cái xe thùng vừa từ từ trượt trên sườn vách dựng đứng vừa thở phì phò vào những đoạn ngoặt hình chữ chi cùng với tiếng ầm ầm của sắt bị va dập. Camille chạm sát sạt cánh xe bên phải vào bờ đá gần như dựng đứng, phía cánh bên kia, cô ở bên lề một sườn dốc dựng đứng. Cô đưa mắt khỏi khoảng trống, canh chừng những cột mốc chỉ độ cao bên lề đường. Ở độ cao hai ngàn mét, cây cối thưa thớt dần còn động cơ máy thì càng lúc càng nóng lên vì thiếu khí. Camille, hàm nghiến chặt vì gắng sức, canh chừng đồng hồ chỉ nhiệt độ. Không ai từng nói là cái xe cam nhông này sẽ chịu đựng được cuộc hành trình. Nó rất khỏe, Buteil có nói vậy, nhưng là khi anh ta dễ dàng lái nó từ đồng cỏ này sang đồng cỏ khác. Cô hẳn sẽ không từ chối sự giúp đỡ của anh ta để kết thúc đoạn leo dốc cho đến con đèo kia.
Hai ngàn hai trăm mét, hàng thông còi biến mất, bắt đầu những bãi chăn thả gia súc trải dài như tấm thảm bên sườn dốc màu xám. Tất nhiên là vẻ đẹp thô ráp, nhưng lại là thế giới hoang vu của những thứ khổng lồ và sự im lặng, nơi con người, tệ hơn cả lũ cừu, dường như ở ngoài những gì gọi là cân xứng. Từ phía xa xa hiện lên những chuồng cừu mái bằng tôn màu xám, tách biệt ra khỏi sườn núi phủ cỏ. Camille liếc nhìn sang ông Canh Đêm. Ông gần như đang thiu thiu ngủ, dưới vành cái mũ sáng màu của ông, yên bình như một anh thủy thủ trên cầu tàu. Cô cảm phục ông. Cô thật sự kinh ngạc khi nghĩ ông có thể sống ở những nơi vô cùng trống trải này, trong suốt năm mươi năm, không hơn một con rận trên lưng con voi ma mút, mà cũng không lấy làm phiền lòng vì điều ấy. Người ta luôn ác mồm ác miệng nói rằng Massart không có đàn bà, nhưng ông Canh Đêm cũng chẳng có ai, và không ai nói về điều này cả. Suốt ngày ở một mình trên núi. Hai ngàn sáu trăm hai mươi hai mét. Camille nhẹ nhàng vượt qua hai người đi xe đạp thở hổn hển, có ai bắt họ làm thế đâu, cô cài số một để vượt nốt chỗ ngoặt cuối cùng trước khi lên đến con đèo. Cơ bắp thiêu đốt lồng ngực cô.
— "Đỉnh", Soliman lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng. "Phần trên, phần cao nhất. Mức tối cao, hoàn chỉnh, điểm cao nhất." Đỗ xe ở đỉnh đèo đi, Camille, cậu nói thêm. Ở đó có một bãi đỗ.
Camille gật đầu.
Cô lái chiếc cam nhông đến chỗ râm, tắt máy, buông thõng tay, nhắm mắt lại.
— "Sự thả lỏng", Soliman nói với ông Canh Đêm. "Sự đứt đoạn trong một công việc, sự luyện tập. Nghỉ ngơi, nghỉ giữa chừng. Tạm ngưng chốc lát buổi diễn” Xuống xe thôi, ta sẽ làm cái gì đó ăn trong khi chị ấy thở một chút.
Ra khỏi xe cam nhông không phải là việc dễ dàng và Soliman phải giúp ông chăn cừu một tay, cậu gần như cõng ông trên vai để giúp ông xuống hai bậc thềm xe.
— Đừng có coi tôi như một lão già bỏ đi, ông Canh Đêm nói bằng giọng khô khan.
— Ông không phải là đồ bỏ đi. Ông là một người rất già, cứng nhắc và không kém phần ẩu đoảng nên nếu tôi không giúp thì ông sẽ ngã vỡ mặt. Sau đó thì phải chịu đựng ông suốt cả cuộc hành trình.
— Sol, cậu làm tôi bực mình đấy. Giờ thì bỏ tôi xuống.
Một giờ sau, Camille nhập hội với hai người đàn ông đang ăn tối bên ngoài, trên ghế gấp, phía hai bên hòm gỗ. Ngày tắt dần. Cô đưa mắt nhìn ra xung quanh, đỉnh núi và thông trùm kín đến tận chóp những điểm tụ. Không một xóm nhỏ, không một mái nhà, không một bóng người di chuyển trong cái lãnh thổ của sói này. Đúng lúc ấy hai người đi xe đạp đạp qua con đường đèo.
— Thế đó, cô nói, chỉ có chúng ta thôi.
— Chúng ta có ba người, Soliman nói, tay chìa cho cô một cái đĩa.
— Cộng thêm Ingerbold, Camille nói.
— Interlock, Soliman chỉnh lại. Máy may vải sợi.
— Phải, Camille nói. Tôi xin lỗi.
— Chúng ta có bốn người, ông Canh Đêm sửa.
Ngồi thẳng lưng trên ghế đẩu, ông vươn cánh tay về phía núi rừng.
— Chúng ta, và hắn, ông nói. Hắn ở phía kia. Hắn tự chôn vùi, hắn chờ đợi. Một giờ nữa, ngay khi trời tối, hắn sẽ lên đường, cùng lũ thú vật của hắn. Hắn đi kiếm thịt, cho lũ thú và cho hắn.
— Ông cho rằng hắn ăn cả thịt cừu bị giết ư? Soliman hỏi.
— Chắc chắn là ít nhất hắn cũng uống máu, ông Canh Đêm khẳng định. Ta quên lấy rượu rồi, ông nói thêm ngay sau đó. Sol, lấy rượu ra đây. Tôi chuẩn bị sẵn cả thùng, sau cái bạt che nhà vệ sinh ấy.
Soliman quay lại cùng một chai rượu trắng không có nhãn. Ông Canh Đêm giơ nó ra trước mắt Camille.
— Rượu làng, ông vừa giải thích vừa lôi cái mở rượu ra khỏi túi, rượu trắng làng Saint-Victor. Không thể mang đi đâu. Nó giữ ta sống, như một phép màu. Tốt chân, tốt mông, tốt mắt. Ta không cần gì khác ngoài nó cả.
Ông Canh Đêm đưa cái chai lên môi.
— Ở đây, ông không còn là một ông lão chăn cừu già cô độc, Sol vừa nói vừa chìa tay cho ông. Ông có bạn đồng hành. Đừng có uống một cách tởm lợm như vậy. Kể từ tối nay, ta uống vào cốc.
— Dù sao thì tôi cũng sẽ cho mọi người uống cùng mà, ông Canh Đêm nói.
— Vấn đề không phải vậy, Soliman nói. Ta uống vào cốc.
Chàng thanh niên đưa một cái cốc cho Camille, cô chìa cốc cho ông lão.
— Cẩn thận đấy, ông Canh Đêm vừa nói vừa rót rượu, nó bẫy người đấy!
Loại rượu đó có vị khác thường, ngòn ngọt, hơi nổi bọt vì bị hâm nóng trong xe cam nhông. Camille không thể xác định được liệu nó sẽ làm cho họ tươi tỉnh lại trên suốt chặng đường hay nó sẽ hạ gục họ trong vòng ba ngày tới. Cô chìa cốc ra để xin thêm đợt hai.
— Bẫy người, ông Canh Đêm vừa nhắc lại vừa giơ một ngón tay lên.
— Chúng ta sẽ thay nhau gác, Soliman vừa nói vừa lấy tay chỉ một đỉnh núi lởm chởm bên phải họ. Ta canh hết cả dãy núi. Camille canh đợt đầu cho đến mười hai rưỡi đêm, rồi đến tôi. Tôi sẽ đánh thức mọi người dậy vào năm giờ kém mười lăm.
— Cô gái trẻ cần được ngủ, ông Canh Đêm nói. Ngày mai cô ấy phải đi xuống hết ngọn núi.
— Đúng vậy, Soliman nói.
— Không sao đâu, Camille trả lời.
— Ta không có súng, ông Canh Đêm vừa nói vừa ném cái nhìn hiềm thù về phía Camille. Ta sẽ làm gì nếu thấy hắn?
— Hắn sẽ không đi đường đèo, Soliman nói. Hắn sẽ đi một con đường mòn tách biệt. Ta chỉ có thể hy vọng sẽ thoáng nhận ra hoặc nghe thấy hắn. Trong trường hợp đó, khoảng một tiếng sau đến Loubas đợi hắn ta sẽ biết.
Ông Canh Đêm dựa vào cây gậy to lớn của mình để đứng dậy và gập cái ghế gấp bằng vải lại rồi kẹp nó vào nách.
— Tôi để con chó lại cho cô, cô gái trẻ ạ, ông nói với Camiỉle. Interlock bảo vệ phụ nữ.
Ông bắt tay cô, người thẳng dơ, như những đối tác rời nhau sau trận đấu, rồi trèo lên cam nhông. Soliman liếc nhìn nghi ngờ và đi theo ông.
— Này, cậu vừa trèo lên xe sau ông vừa nói. Đừng có ở truồng mà ngủ nhé.
Ông đã nghĩ đến chuyện đó chưa? Đừng có ngủ truồng.
— Sol, giường tôi tôi muốn làm gì thì làm chứ. Mẹ kiếp.
— Ông không phải sẽ nằm đắp chăn, mà sẽ tơ hơ ra trên giường, ở trong cái xe thùng này nóng đến phát ngốt.
— Thế thì sao?
— Rồi chị ấy sẽ phải đi qua chỗ ông để vào ngủ. Chị ấy không bị buộc phải nhìn thấy ông ở truồng.
— Còn cậu thì sao? ông Canh Đêm nghi ngờ hỏi.
— Tôi cũng vậy, Soliman trịnh trọng nói. Tôi sẽ mặc cái gì đó.
Ông Canh Đêm thở dài, ngồi lên cạnh giường.
— Nếu cậu thích vậy, ông nói. Cậu là một gã khá phức tạp hóa vấn đề, Sol ạ. - Không biết cậu học được những cách thức đó ở đâu.
— "Văn minh", Sol nói.
Ông Canh Đêm làm một động tác ngắt lời.
— Ngậm miệng cậu và cái từ điển chết tiệt lại hai phút đi.
Soliman xuống xe. Cách đó vài mét, Camille, đứng thẳng, chăm chú nhìn chân trời đang tối dần. Dáng cô đứng nghiêng, tay thọc trong túi quần sau. Đường nét mặt cô trong suốt, cằm rõ nét, cổ thanh thoát, tóc thẫm màu xén ngang gáy. Cậu luôn thấy cô tinh tế, thuần khiết, gần như hoàn hảo. Ý nghĩ ngủ gần cô làm cậu xao động. Trước khi đi cậu không nghĩ đến điều đó. Camille là người lái xe, và Soliman không giây phút nào nghĩ sẽ ngủ với người lái xe. Nhưng khi xe dừng, Camille chấm dứt việc là người lái xe để trở thành một phụ nữ ngủ cách ta hai mét, đơn giản cách ta qua một tấm bạt, và một tấm bạt, nó không là gì cả. Nhưng việc một phụ nữ như Camille ngủ cách ta hai mét thì quả là to lớn.
Camille quay đầu lại.
— Cậu có biết quanh đây có nước hoặc cái gì đại loại như thế không? cô hỏi.
— Chị muốn bao nhiêu cũng có. Cách đây năm mươi mét về phía bên trái có một con suối và một hồ nước. Trong khi chị ngủ thì chúng tôi tắm ở đó. Chị ra đó đi trước khi trời trở lạnh.
Ý nghĩ bất chợt về việc Camille có thể cởi áo vest, quần bò và đôi ủng khiến bụng cậu quặn lại. Cậu hình dung ra cô tắm rửa trong con suối, chỉ cách đó năm mươi mét, nhợt nhạt trong bóng đêm, yếu đuối hơn vì ở trần. Không có ủng, không có áo vest, không có áo phông và không có xe cam nhông, đối với cậu, Camille trở nên dễ bị tổn thương như thể tảng đá bảo vệ cô đột ngột chuyển chỗ. Tước vũ khí, nghĩa là có thể lại gần. Đâu có nhiều nhặn gì đâu, năm mươi mét.
Gần như có thể lại gần. Tất cả, và luôn luôn là vậy, nằm trong cái gần như đó. Nếu ta đi qua cái khoảng cách năm mươi mét ngăn cách ta với cô gái ở trần trên con suối mà không phải lo nghĩ gì, và cô gái ở trần vui mừng khi gặp ta, thì không ít vấn đề trên trái đất này sẽ được đơn giản hóa. Nhưng sự việc đâu có diễn ra như vậy. Không bao giờ. Cái khoảng cách năm mươi mét cuối cùng đó là cả một sự phức tạp không thể tưởng tượng nổi, vào lúc khởi hành, khi đến đích, ở cả quãng giữa. Không có gì ổn cả.
Camille đi qua trước mặt cậu, khăn tắm vắt vai. Soliman, quần áo nghiêm chỉnh ngồi dưới đất, tay bó quanh gối.
Gần như có thể lại gần. Năm mươi mét phức tạp nhất trên thế gian này.