Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ũ Nam khẽ gọi tên Mộng Nghi. Mộng Nghi! Giờ em ở miền cát trắng xa xôi, thảnh thơi vui đùa hay buồn thảm nhớ anh? Đêm nay anh nhớ em hơn bao giờ hết. Anh đâu thể bình yên hưởng hạnh phúc khi em đã vì anh phiêu bạt trên xứ lạ mây ngàn.
Dung Nghi có yêu anh, lo cho anh như em đâu. Một hình phạt chua xót cho anh. Anh đã gieo cho em giờ anh phải chịu cơn đau từng đêm lặng lẽ đi qua. Dung Nghi vui chơi nơi hí trường để lại trong anh khoảng trống thênh thang, chán ngán!
Tiếng gõ cửa dồn dập. Vũ Nam bỏ điếu thuốc bước đến bên cửa. Đình Nghi xuất hiện với bộ đồ veste tươm tất. Vũ Nam cười chưa kịp hỏi, Đình Nghi đã lên tiếng:
- Anh sửa soạn cho đẹp, tôi dẫn đi ăn tiệc nhanh lên.
- Đâu có ai mời tôi mà đi. Tiệc ở đâu?
Đình Nghi nheo mắt:
- Một thằng bạn mới kết, nó mở nhà hàng nay khai trương cho tôi hai vé... tôi mới đủ điều kiện mời anh chứ. Ông đi không thì nói!
Vũ Nam cười:
- Chị em mày muốn là phải cho bằng được.
- Vũ Nam! Mày muốn tao mời hay phải kéo mày đi. Tội gì rút trong vỏ sò hiu hắt này mãi chứ. Đi nhanh lên!
- Tao chả thích chỗ ồn ào... Ở những nơi ấy, tao càng thấy mình lạc lõng hơn nữa.
- Vậy thì mày ngâm câu: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" cho đủ ý nghĩa luôn.
Đình Nghi cười khi bắt gặp nét nhăn nhó trên mặt Vũ Nam.
- Mày khép kín đời như Mộng Nghi.
Vũ Nam vừa thay đồ vừa đáp:
- Nhớ quá còn gì. Nhiều lúc muốn bay ra Nha Trang ôm bà ấy vào lòng cho thỏa nhớ thương, rồi việc gì xảy ra mặc cần... ai muốn làm gì cũng được.
- Bộ mi không yêu Dung Nghi nữa sao?
- Tao có yêu lúc nào mà còn với hết. Chuyện nhầm lẫn phải đóng cho trọn vai vậy thôi. Dung Nghi biết được nên mới sống bung khởi thác loạn đó.
- Rồi ông im lặng nhìn vợ mình giao du bừa bãi như thế sao?
- Vậy chứ tao có thì giờ đâu đi theo từng bước, đến từng nơi để kéo nàng về. Mày biết tính Dung Nghi mà, mẹ nói còn chưa nghe, ở đó mà tao khuyên.
Đình Nghi buồn bã:
- Dung Nghi cô đơn rồi buông thả cuộc đời. Vũ Nam! Mày cũng có một phần trách nhiệm lớn trong đó.
- Dĩ nhiên, tao khổ, tao chịu đựng với nàng bao lâu nay, chỉ vì muốn tạo lại những gì mà Dung Nghi cần đến. Thế mà sự cố gắng của tao thấp hơn tự ái và kiêu ngạo của nàng nên tao đành bỏ cuộc. Đình Nghi! Nếu mày ở trong tình trạng của tao, mày mới hiểu nỗi đau khổ, nhục nhã của tao như thế nào.
Đình Nghi gật đầu:
- Tao hiểu chứ. Thôi, mình đi. Ai da! Mày đẹp quá chứ. Vũ Nam! Mày vẫn còn phong độ lắm. Chắc chắn đêm nay mày sẽ có một "em" thật dễ thương.
Vũ Nam rụt cổ:
- Dễ thương nhưng thương không dễ. Đình Nghi! Tao sợ loại "em" thứ xịn ấy quá rồi. Mi còn đủ tiêu chuẩn để chọn lựa, hy vọng mi không nếm mùi bi đát như tao.
- Tao muốn nếm đủ mùi để biết hương vị cay đắng ngọt bùi như thế nào? Nhưng sợ Huệ Hương em của mày buồn chứ.
- Bộ mày yêu nó à? Đình Nghi! Hãy tha cho Huệ Hương. Nó không đáng đứng hàng đối thủ của mày. Em tao khờ lắm mày tha cho nó. Tội nghiệp!
- Hiền như Mộng Nghi không? Vậy mà mày đành cho bà ấy cú "sốc" đau điếng phải bỏ xứ, có ai tội nghiệp đâu?
Vũ Nam ngồi vào xe, mắt trũng buồn:
- Sao mày biết tao không thương, không buồn? Tao muốn quỳ lạy để xin nàng tha thứ, nhưng có cơ hội gặp nàng đâu. Nhiều đêm tao cảm thấy cô đơn ghê lắm.
- Tao đưa mày lên thiên thai cho bỏ cái trống vắng cô đơn ấy.
Đình Nghi đưa Vũ Nam vào nhà hàng Thanh Đa. Khu vực này nhà hàng mọc lên như nấm, chỗ ăn chơi đầy đủ tiện nghi. Quang cảnh đầy màu sắc, những màu áo kiểu cọ thời trang được in rõ trên những thân hình tuyệt mỹ, khiến Vũ Nam vui vui khi nhìn cảnh trí nơi đây.
Thái Hòa, bạn Đình Nghi đón chàng bằng nụ cười và cái bắt tay xã giao.
Thái Hòa nhìn Đình Nghi vui vẻ:
- Mày đến đúng lúc. Chút tao khai mạc có mấy cô đào đẹp lắm. Mày mời người ta nhảy để tao chụp vài "pô" làm kỷ niệm, nghe Đình Nghi?
- Được nhảy với người đẹp mày chọn lựa sẵn, có thằng khùng mới từ chối. Nè, Thái Hòa! Tao giới thiệu một cây về Tango đây, Vũ Nam ông anh tao, suya lắm đó!
Thái Hòa nhìn Vũ Nam cười:
- Hy vọng anh sẽ vui trong bữa tiệc đầu tiên của tôi.
Vũ Nam lịch sự:
- Không ngờ anh chuẩn bị cho buổi đầu tiên chu đáo quá. Phần thiết kế cũng như trang trí thật đẹp. Mừng anh làm chủ nhà hàng đắt giá quá.
Thái Hòa vui vẻ như hài lòng với lời ngưỡng mộ ấy của Vũ Nam. Chàng đưa hai người vào trong để chuẩn bị cắt băng khai mạc.
Giọng đầy trầm ấm của Thái Hòa vang đều trên máy thông báo và hướng dẫn khách qua từng phòng tham quan. Chàng dịu dàng:
- Mời quý khách vào trong piste để xem hai bạn Triệu Mỹ - Dung Nghi biểu diễn bản nhạc mở đầu cho buổi tiệc hôm nay.
Vũ Nam đứng tựa người vào bờ tường, để trấn áp nỗi bực dọc đang dâng trào trong lòng mình. Đình Nghi im lặng như chia sẻ, tôn trọng nỗi đau của bạn, của ông anh rể mình.
Giọng Thái Hòa đều đều:
- Dung Nghi là hoa khôi công ty du lịch cùng với người tình là Triệu Mỹ từng biểu diễn ở các vũ trường thành phố của chúng ta. Hôm nay, hân hạnh ra mắt quý vị với nhạc phẩm "Chiều tàn trong mắt em" của Ngọc Bích và Mai Trung Tình với điệu Tango. Xin quý vị cho một tràng pháo tay để cổ vũ đôi tình nhân ấy.
Tiếng vỗ tay vang dội như xoáy mạnh vào lòng Vũ Nam, từng tế bào như rung chuyển theo nhịp đập của trái tim khô héo ấy... Đình Nghi rít giọng:
- Chồng con không lo... tối ngày đi du hí, thật nhục nhã làm sao vậy.
Vũ Nam nhỏ giọng:
- Thôi về nhà hãy nói, đừng làm mất mặt nàng và phiền đến Thái Hòa. Bình tĩnh đi Đình Nghi!
Đình Nghi thở dài:
- Đáng lý câu ấy tao nói với mày đúng hơn Vũ Nam. Thật đau khổ cho mày. Không ngờ Dung Nghi và Triệu Mỹ quan hệ với nhau tình đến thế.
Vũ Nam ngập ngừng bảo:
- Hay là bé Đông Nghi... là con của hắn? Đình Nghi! Mày có nghĩ như thế không?
Đình Nghi lưỡng lự:
- Có thể đúng và cũng có thể sai. Vì bà ấy đâu chỉ duy nhất quen với hắn. Nhưng mày có thấy Đông Nghi giống hắn không?
- Dung Nghi thân thiết với ai, tao không cần biết. Đông Nghi có phải là con Triệu Mỹ không, tao vẫn thương nó. Tao chỉ muốn biết một cách chính xác xem cha nó là ai thôi.
Từ bên trong màn nhung đỏ, Dung Nghi mặc chiếc áo trắng hở hang khêu gợi, nàng được Triệu Mỹ dìu ra chào quan khách. Những tràng pháo tay liên tục nổ giòn, Vũ Nam nghe như tiếng đạn xé gió ghim thẳng vào tim óc mình vậy.
Đình Nghi nắm tay Vũ Nam như truyền cho chàng hơi ấm để giữ nét tự nhiên như mọi người xung quanh. Trên sàn nhảy, từng bước chân Dung Nghi uyển chuyển theo tiếng nhạc xập xình. Nàng cùng Triệu Mỹ thật đẹp đôi trong âm thanh quyến rũ huyền hoặc như ru lòng người. Nàng lả mình trong tay Triệu Mỹ thật tình tứ, khêu gợi. Lòng tự ái của một người chồng bị bỏ rơi khiến chàng chóng mặt. Chứ thật ra chàng chưa yêu nàng như từng yêu Mộng Nghi.
Đêm nay, nhìn vợ mình trong vòng tay ôm ấp của kẻ khác, Vũ Nam bật cười cho mình. Chàng bỏ Mộng Nghi để chạy theo ảo ảnh... để giờ đây, nỗi đau xoáy mạnh vào tim.
Dung Nghi cùng Triệu Mỹ cúi đầu chào khán giả giữa tiếng hoan hô vang dậy. Vũ Nam bước ra trước mặt Dung Nghi, chàng đưa tay mời nàng... Thái độ đột ngột ấy của chàng khiến Đình Nghi bối r ối lẫn lo sợ. Nhưng Vũ Nam giữ nét điềm tĩnh trên gương mặt, phong thái lịch sự của chàng gây sự bỡ ngỡ trên ánh mắt Triệu Mỹ và nỗi bàng hoàng đến với Dung Nghi.
Chàng nắm bàn tay khẽ run của nàng dìu theo tiếng nhạc rời rạc... Nỗi buồn chán dâng lên mắt khi chàng nghiêng đầu nhìn nàng. Dung Nghi quay đi tránh ánh mắt soi mói như trách móc thái độ buông thả của nàng trong vòng tay Triệu Mỹ hôm nay.
Lời thì thầm của Vũ Nam bên tai nàng:
- Bây giờ em giải thích cho anh nghe thế nào, khi người ta khẳng định em là tình nhân của Triệu Mỹ, Dung Nghi! Em đủ ngôn từ để diễn tả chứ?
Dung Nghi mím môi thẳng thừng đáp:
- Em là người yêu của Triệu Mỹ hay ai đó, điều ấy hình như không cần thiết đối với anh... Vì anh có bao giờ yêu em, xem em là vợ của anh đâu. Anh chưa yêu em như một người chồng, thì anh đừng nhận là chồng em, để lấy tư cách hạch hỏi về mọi trường hợp giao tế của em.
Vũ Nam đặt vấn đề trong tức giận:
- Nếu thế chúng ta đặt thẳng vấn đề liên hệ trên pháp lý, trong gia đình dứt khoát hẳn, không có ai có trách nhiệm đối với hành động kẻ khác. Và anh khỏi phải nghe bạn bè khen vợ mày nhảy đẹp quá.
Dung Nghi cười nửa môi:
- Chứ không phải họ bảo rằng: "Mày đẹp, có địa vị lại có con vợ chỉ đẹp trên sàn nhảy sao?" Điều ấy không thể kéo dài, em sẽ cho anh chữ ký khi anh làm xong thủ tục. Không có gì phải lo lắng khi em sẵn lòng.
Vũ Nam cười buồn:
- Em không tội nghiệp cho tương lai của Đông Nghi sao? Tự do quá trớn của em, ảnh hưởng không ít đến cuộc đời con, Dung Nghi à. Em không tội nghiệp tương lai con sao?
Dung Nghi chép môi:
- Đời em có ai tội nghiệp cho em đâu mà em phải lo cho tương lai của đứa con bất đắc dĩ ấy chứ?
Vũ Nam lắc đầu:
- Anh đưa em về. Em dự hôm nay như thế quá đủ rồi. Về nhà bàn tiếp chuyện mình.
- Sao anh không bảo quá nhục rồi. Đó mới đúng ý tưởng anh đang nghĩ phải không?
- Nếu anh nói thế cũng chẳng sai nghĩa chút nào. Em vẫn chưa bỏ tính bướng bỉnh ấy.
- Bướng nên chồng mới đòi ly dị đó.
- Nếu em đóng vai ông chồng ấy, khi nhìn người vợ mình là người trong vòng tay người khác, em có thái độ gì?
- Em sẽ nghĩ đến nguyên nhân buông thả của người vợ bất hạnh đó.
Vũ Nam cười nửa môi:
- Ý em nói rằng người chồng ấy tệ quá, không biết cưng chiều, yêu mến vợ, nên vợ mới buồn bực muốn tìm quên trong không khí sôi động này phải không? Như vậy là người chồng kia có phước không hay... Tóm lại, em muốn tự do bay nhảy đó là quyền của em. Anh trả quyền làm chồng và em cũng trả thiên chức đang mang ấy cho anh chứ?
Dung Nghi cười cay đắng:
- Xem như mình không còn gì liên hệ gì nhau sau khi bản nhạc này kết thúc, phải không?
- Em muốn sao tùy em.
- Anh đồng ý chứ?
- Anh đề nghị tức nhiên anh bằng lòng.
Vũ Nam đưa nàng ra xe. Vừa đi, Dung Nghi vừa bảo:
- Bằng lòng ư? Bằng lòng xa em để tạo nhiều cơ hội đến với người ấy, phải không?
- Đường về người ấy không đơn giản như em nghĩ. Nhưng đó là chuyện của anh, em cũng bận tâm về điều ấy nữa sao?
- Không phải bận tâm mà là cố tâm... Nhưng thôi, anh có quyền ấy, vì đàn ông các anh được xã hội dành cho ngàn lần làm lại cuộc đời. Chỉ có em thôi...
Giọng nàng buồn thấp, gây xúc động không nhỏ đến lòng Vũ Nam. Nhất là thái độ chán nản và nét buồn trên màu mắt đó.
Vũ Nam trầm giọng:
- Nếu em biết thế sao em không chịu thu mình trong vòng tay anh?
- Nằm trong vòng tay anh nhưng tâm hồn anh có dành cho em chút nào không? Hay ôm em vào lòng... mà anh cứ ngỡ ôm ai đó.
- Ngày trước, anh yêu người ta... nhưng bây giờ anh thuộc về em rồi... từ từ anh sẽ quên. Nếu em chịu đựng trong vai vợ hiền, anh cũng cố gắng đóng vai người chồng tốt.
Dung Nghi cương quyết:
- Em không cần một ông chồng tốt. Em cần một người yêu hiểu và yêu em trọn vẹn.
Đình Nghi ngồi lái xe. Chàng nhìn Dung Nghi bằng ánh mắt khó chịu:
- Nếu cần một người yêu như thế, chắc chắn Vũ Nam không đáp ứng đủ những điều kiện đó bằng anh chàng Triệu Mỹ đâu. Chị và hắn nhảy đẹp và xứng đôi lắm. Người ta vỗ tay khen ngợi... chắc chắn chị vui lắm?
Dung Nghi cười gằn:
- Triệu Mỹ xứng với ta trên sàn nhảy hay trong lòng đời, nhưng trong lòng ta hắn không là gì cả. Mà thôi, hắn có là gì của ta đâu ảnh hưởng gì đến mi, Đình Nghi?
Đình Nghi cau có đáp:
- Ảnh hưởng chứ, vì tôi lỡ mang tên và họ giống chị. Chị quên điều đó thật sao? Tôi có nên sung sướng hãnh diện khi có người chị là nhân vật chính trong khung cảnh này không? Chị thích tự do bay nhảy bên Triệu Mỹ, vậy chị còn mang danh vợ Vũ Nam làm gì?
Dung Nghi cười nhẹ:
- Mộng Nghi sai mi... làm việc ấy à. Ngày mai ta sẽ xóa tên mình trong cuộc đời Vũ Nam, để mi tùy tiện điền tên Mộng Nghi vào. Mi vui chứ?
Đình Nghi trừng mắt:
- Khi chị tự ý rút chân ra khỏi trái tim Vũ Nam, anh ấy muốn điền tên, lấy ảnh ai vào là quyền của anh ấy. Đối với tôi điều ấy chẳng vui buồn. Tôi chỉ đau khi danh dự gia đình được chị trải theo từng bước trên sàn nhảy. Chị đừng vì tình cảm nhỏ của mình... mà quên đi danh dự to lớn của gia tộc.
Dung Nghi thở dài:
- Tình cảm cả cuộc đời ta, mi cho là nhỏ à. Vậy sao mi lại quan trọng tình yêu của Mộng Nghi? Nỗi đau trong lòng ta không ai thèm lưu tâm... họ cho đó là chuyện của riêng ta. Còn Mộng Nghi, nàng là tất cả. Nụ cười của nàng là niềm vui của mẹ. Nước mắt nàng nhỏ giọt là nỗi buồn lắng của em. Tại sao vậy chứ?... Nhưng thôi, đời ta là thế, ta đâu thể bắt mọi người lưu tâm đến mình khi người ta không bao giờ để ý đến.
Đình Nghi gắt giọng:
- Chị tưởng không ai theo dõi sự diễn biến trong đời chị ư? Có những điều chị chưa hề thổ lộ hay nói cách khác chị tìm cách chôn vùi nó, thế mà tôi vẫn biết, biết tận tường là khác.
Dung Nghi nhón người hỏi:
- Chuyện gì? Sao lại ấp úng? Mi là kẻ thích vạch lưng ta lắm mà. Sự sát phạt đều dành riêng cho ta không thiếu một lời nào. Sao không nói đi để vui lòng hớn hở?
Đình Nghi nhìn Vũ Nam để hỏi ý, nhưng ánh mắt đăm chiêu thở dài theo bánh xe lăn ngoài khung cửa... Vũ Nam quay lại nhìn Đình Nghi, lắc đầu:
- Chuyện đó của tao, mày không được nói. Đình Nghi! Hãy dành cho tao... tao sẽ hỏi khi nào có dịp thuận tiện.
- Tao không thể chịu đựng trước thái độ ngoan cố của Dung Nghi được. Vũ Nam! Mày im mãi hay sao.
Dung Nghi thách thức:
- Sao lại âm thầm chịu đựng như thế? Hẹp hòi cho anh lắm. Vũ Nam! Tánh em rất sòng phẳng, anh đừng ngại gì cả. Em đủ sức chịu đựng nếu đó là nỗi đau khổ đến với em.
Dung Nghi nhìn nét căng thẳng hiện trên mặt Vũ Nam. Vũ Nam nhếch môi:
- Đình Nghi lái nhanh về nhà. Dung Nghi đừng nôn nóng! Tất cả sự việc, anh sẽ cùng em giải tỏa đêm nay tại phòng mình.
- Đâu dám nôn nóng khi phạm nhân đang chờ giờ xử án... Anh phải bảo là: "Dung Nghi, mi phải chuẩn bị tinh thần để đối phó với tội trạng mà luật sư và chánh án đã định sẵn".
Vũ Nam hừ:
- Em lúc nào cũng nghĩ xấu về người khác.
- Sao em không biết mình xấu phải không?
- Chắc là vậy! - Vũ Nam gật đầu đáp trả.
Dung Nghi đi thẳng vào phòng Vũ Nam ngay sau khi xe ngừng trước cổng. Thái độ ương ngạnh đó khiến Đình Nghi lắc đầu.
- Vũ Nam! Mày đừng ngại. Tình cảm, hãy thẳng thắn đừng tội nghiệp... Khổ sở kéo dài mãi không biết đến bao giờ.
- Tùy Dung Nghi. Nàng chịu sửa chữa, tao sẽ có cách giúp nàng. Ngược lại, đành chịu Đình Nghi ạ.
Vũ Nam bước vào phòng. Chàng ngồi đối diện với nàng, giọng trầm trầm dịu dàng hỏi:
- Dung Nghi! Em "có yêu" anh không?
Nhướng mắt nhìn anh, nàng hỏi lại:
- Sao anh không hỏi "còn yêu" mà lại hỏi "có yêu" không?
- Anh chỉ hỏi có hay không thôi. Còn hay hết đó là chuyện sau.
- Dĩ nhiên là có. Anh tin không?
- Nếu có tại sao em gạt anh?
Dung Nghi ngạc nhiên:
- Gạt anh? Gạt anh chuyện gì? Để làm chi?
Vũ Nam nhìn nàng trân trối như muốn biết tận đáy mắt ấy có hiện lên sự giả dối không.
- Về con bé Đông Nghi, nó là con của ai? Suy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Sự thành thật cần phải có lúc này, vì anh không chấp nhận sự lừa dối lần thứ hai.
Dung Nghi gằn giọng:
- Anh dựa vào đâu mà đòi hỏi em câu đó?
- Bây giờ anh không phải là người để em hỏi. Mà anh là kẻ đang bị thắc mắc về em, em hiểu không?
- Anh nghĩ Đông Nghi không phải là con anh?
- Không phải nghĩ, mà là chắc chắn.
- Chứng minh điều ấy đi chứ.
- Trước khi chứng minh, anh muốn em tự nguyện.
Dung Nghi cúi đầu buồn bã. Vũ Nam gợi chuyện cho nàng vì chàng biết nàng tự ái và rất ngoan cố:
- Ai đến với em trước ngày em gần gũi anh?
Dung Nghi buông thõng:
- Triệu Mỹ.
- Sao, Triệu Mỹ à? Em yêu hắn, cho hắn cả cuộc đời trong trắng, thế sao em không cùng hắn kết hôn?
Dung Nghi trừng mắt vào mặt Vũ Nam:
- Ai nói với anh là tôi yêu hắn. Hắn là kẻ tôi thù nhất đời. Tôi có mù đâu để dâng đời con gái ngây thơ cho hắn hưởng thụ 1 cách điên rồ như thế. Anh biết tại sao không? Anh muốn biết nguyên nhân đưa đến nỗi đau ấy, phải không?
Vũ Nam thúc giục:
- Em nói đi. Nguyên nhân ấy thế nào?
Dung Nghi đưa ánh mắt giận dữ hướng về Vũ Nam.
- Tôi yêu anh. Anh nghe rõ chưa, tôi cố đè nến cho tình cảm ấy bay đi nhưng càng muốn xóa thì hình ảnh anh càng rõ hơn. Tôi không đủ can đảm tranh đoạt anh trên tay Mộng Nghi. Vì mẹ và Đình Nghi là vòng đai kiên cố ngăn kín đường tiến về anh... Tôi đau khổ, bởi anh vô tình với tình yêu nồng đậm của tôi. Anh hờ hững vì Mộng Nghi trong mắt anh tươi đẹp, dịu dàng, cho đường vào tim anh khép kín. Tôi buồn chán! Triệu Mỹ sẵn sàng đưa tôi đi chơi để giải nỗi đau trong lòng. Hắn không biết tôi yêu anh. Đến khi tôi say bên ly rượu cuối cùng, hắn cưỡng bức tôi trên phòng trọ... tôi đau khổ, ngậm ngùi cho mình. Nhưng hối hận không đem lại mảnh đời trong trắng... đành câm lặng!
Vũ Nam thở dài. Chàng định an ủi nhưng gương mặt không giọt lệ đọng trên mi, ánh mắt nhìn chàng càng to hơn.
Vũ Nam dịu giọng:
- Rồi em tìm đến anh để chiếm đoạt, vừa được anh vừa trả thù Mộng Nghi, vì em nghĩ rằng nàng đã quyến rũ anh?
- Tôi đến với anh không do 1 kế sách dọn sẵn (bà này xạo wá). Tôi đến vì tôi muốn nằm trong tay anh để biết nụ hôn của 2 kẻ yêu nhau như thế nào thôi, bằng chứng là tôi mời anh ở lại hòa âm. Chứ to6i đâu đề nghị anh đưa tôi đi phố hay về nhà anh ân ái. Tất cả diễn biến trong đêm đó đều do anh.
Vũ Nam gắt gỏng:
- Nếu anh biết em là Dung Nghi anh đâu dám sàm sỡ như thế. Em bảo rằng em muốn biết hôn như thế nào, thì lúc anh đưa em về nhà, em đã từ chối, nếu em thật sự là người em đứng đắn.
- Tình cảm như con suối làm sao ngăn được khi có kẻ đồng tình? - Dung Nghi chống chế.
Vũ Nam buộc tội:
- Em có thai với Triệu Mỹ rồi em áp đặt cho anh. Tình yêu anh và Mộng Nghi tan vỡ là vì ai? Thế mà anh buồn vì xa Mộng Nghi, em lại bắt bẻ. Em hạ nhục nàng không tiếc lời.
Dung Nghi ngượng ngập rồi hỏi:
- Tại sao anh biết Đông Nghi là con của Triệu Mỹ, khi em chưa hề biết điều ấy?
- Chưa hề biết à? Em không hổ thẹn khi thốt ra điều ấy chứ?
- Tại sao hổ thẹn chứ? Tôi bị hắn cưỡng bức, được 1 tuần tôi đến với anh. Tôi là con gái học văn làm sao tôi biết tôi thụ thai lúc nào mà áp đặt cho anh. Tôi đến với anh vì tình yêu, anh biết không? - Dung Nghi sừng sộ lại.
Vũ Nam bước đến tủ lấy bức thư nặc danh và tờ xét nghiệm đưa cho Dung Nghi, gằn giọng:
- 1 cái thư nặc danh gởi với ý muốn xác minh Đông Nghi. Hãy xem cho kỹ để thấy sức chịu đựng của anh như thế nào đối với em...
Dung Nghi hỏi giọng nhỏ lại:
- Anh nhận thư này bao giờ?
- Hơn 3 tháng nay, em nghe rõ chưa? 3 tháng. - Vũ Nam gằn mạnh.
Dung Nghi lướt nhanh cánh thư và phiếu xét nghiệm mắt nàng giận dữ mím môi:
- Xác minh xong, biết Đông Nghi không phải là con anh, giờ anh tính sao?
- Tùy em.
Dung Nghi trầm ngâm rồi đáp:
- Thật ra, em cũng không biết nó là con anh hay con hắn. Em không gạt anh vì em không biết cách xác minh như anh và Đình Nghi đã thực hiện. Em xin lỗi vì đây là sự vô tình, dù em chiếm đoạt anh trên tay Mộng Nghi đó là sự cố ý. Từ đây, anh khỏi bận lòng vì em và Đông Nghi, em có bổn phận với con em. Hắn đưa thư, cố tình giúp anh xa em vì có lý do chính đáng để anh thực hiện ý muốn đó. Em sẽ cho hắn toại ý, bằng cách em về với hắn. Vì hắn còn nợ em món nợ lớn phải trả thôi. Anh yên tâm đi, bắt đầu ngày mai, Dung Nghi không còn vướng víu trong cuộc đời của Vũ Nam nữa.
- Em muốn trở thành vợ chính thức của hắn à? Làm gì có chuyện ấy! Hắn có hằng lố tình nhân. Nếu hắn chưa có ai và muốn lấy em làm vợ thật sự, và em cũng từ chối tình yêu chân thật của hắn nếu có.
Vũ Nam nhìn Dung Nghi như dò xét. Dung Nghi bật hỏi:
- Triệu Mỹ viết bức thư này, anh cho em giữ được hôn? Hay anh giữ để lấy chứng từ nộp vào hồ sơ ly hôn coh hợp lệ?
Vũ Nam gằn giọng:
- Em lúc nào cũng châm chích anh. Sao em không nghĩ lại, nếu anh nóng nảy, em đã không yên với anh từ 3 tháng nay.
Dung Nghi cười buồn:
- Khi người ta yêu nhau thật sự, người chồng sẽ nắm đầu vợ đập 1 trận cho với sự căm tức, bởi vì họ quá yêu, họ tức giận vì sự lừa dối trắng trợn ấy. Nếu là người vợ, em rất mùng khi chồng em tái mặt giận run rẩy vì sợ mất em. Ngược lại, tình yêu không có, họ bình thản khi vợ mình ngoại tình hay có tình nhân trước khi về với mình, nếu không muốn nói là mừng để lấy cớ sự hẳn hòi làm lý do chính đáng đáp ứng đúng điều kiện để chia tay. Anh xét lại 2 trường hợp đó đúng không?
- Nếu em muốn, chúng ta sẽ làm lại từ đầu với sự cố gắng để chúng mình có tương lai tốt đẹp và Đông Nghi khỏi phải lẻ loi.
Dung Nghi nuốt buồn vào lòng:
- Đông Nghi sinh ra trong sự lạnh lùng giữa chúng mình. Bởi thế em mới lấy chữ Đông lót cho con em, để nó nhớ sự bất hạnh của đời nó.
- Nếu em biết nó bất hạnh lẻ loi, sao em không đem tình thương nồng ấm nhất của 1 người mẹ ấp ủ thương yêu chăm sóc cho tương lai của nó. Nếu em chịu thực hiện, anh sẽ đứng bên em, mình lo cho con.
Vũ Nam dịu giọng.
- Cám ơn anh có nhã ý đó. Nhưng tình yêu của chúng mình khó hòa hợp. Vì trong anh chỉ có sự thương hại và chán nản xen lẫn. Còn em tuy 1 thời đã yêu anh tha thiết nhưng tình cảm tuyệt vọng ấy đã chết từ lâu. Dù bây giờ anh cố tình trở lại bước đầu, em cố gắng để hòa hợp xây dựng, đó chỉ là hình thức gượng ép không bao giờ tồn tại, rồi bi kịch lại tái diễn. Con đê vỡ sẽ gây nên tai họa. Kinh nghiệm ấy em đã đổi cả khoảng đời. Em không đủ nghị lực để tái diễn vai ấy. Em sẽ lui về hậu trường chờ vai diễn thích hợp hơn.
- Em nhất định à? Anh không thể để em buông thả như thế mãi. Anh thương tương lai Đông Nghi ảnh hưởng về hiện tại của em.
Dung Nghi thở dài:
- Đời em không có gì đẹp thì em đâu bắt ai diễn đạt tốt về em. Anh xa em là đúng. Em không thể để yên cho Triệu Mỹ vì hắn đã phá hoại đời em và chà đạp lên đanh dự của anh. Em không trở lại với anh vì hình ảnh Mộng Nghi làm em bực tức ghen hờn. Vũ Nam! Mình chia tay không có gì thiệt thòi cho anh và cũng không có gì hối hận cho em. Vậy là tốt. Chúc anh vui.
Nàng lặng lẽ trở về phòng, để lại trong lòng Vũ Nam tình cảm khó phân tích.
Vũ Nam công nhận Dung Nghi dám nhận khuyết điểm của mình. Nàng chấp nhận xa chàng, vì không chiếm được trái tim trong lòng Vũ Nam, thà xa nhau chứ không thèm tình cảm thương hại của chàng. Nàng can đảm và đáng phục!
Lối Mòn Rêu Phủ Lối Mòn Rêu Phủ - Nguyễn Thị Phi Oanh Lối Mòn Rêu Phủ