Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 15
“Đi đâu hả anh bạn?”
“Sân bay,” Gabe đáp.
Anh ngồi đằng sau chiếc taxi đang bật điều hòa và không hề ngoái lại cửa sổ nhà Jaydena lấy một lần lúc người tài xế cho xe lăn bánh.
Là thế đấy. Quá nhiều cho một hạnh phúc mãi mãi. Hạnh phúc mãi mãi, thực ra cũng trôi tuột xuống bồn cầu rồi.
Sao không phải ai, mà chính anh lại có thể sai lầm tới mức đó?
“Đó không phải lỗi của anh.” Jaydenna mặt đẫm lệ lúc cô thú nhận. “Anh là một chàng trai tuyệt vời, thực sự tuyệt vời.”
Tôi biết, Gabe nghĩ.
“Và em rất tiếc, chỉ là em không nghĩ rằng chuyện đó lại xảy ra, rằng Paul đổi ý và muốn quay lại với em. Nhưng anh ấy là người em không thể quên, giống như tình yêu lớn của đời em ấy. Ôi Gabe, đây là điều tuyệt vời nhất đối với em. Anh hiểu chứ? Em không muốn làm tổn thương anh nhưng không còn cách nào khác.”
Quả thực may mắn, xét ở một mức nào đó thì anh đã hiểu sao Jaydenna trông như kiến bò chảo nóng từ lúc anh đặt chân tới đây tối hôm qua. Mặt khác, tìm ra sự thật cũng đớn đau khủng khiếp.
“Em đã ngủ với tôi.” Gabe nhíu mày. “Chúng ta đã quan hệ. Nếu em và anh ta quay lại với nhau thì tại sao em lại làm thế?”
“Chúa ơi, vì em cảm thấy mình thật tệ,” Jaydenna hét lên. “Anh đã bay tận sang đây.”
Anh nhìn cô. “Và đó là phần thưởng đền bù cho tôi? Cảm ơn nhiều nhé!”
“Em đã nói là em xin lỗi rồi kia mà!”
“Được.” Gabe quay đi, cầu xin sẽ là việc cuối cùng anh muốn làm. “Tôi chỉ muốn nói là em nên nói điều đó với tôi trước ngày tôi rời London mà thôi.”
“Em biết, nhưng em không thể. Em phải đợi Paul đưa ra quyết định và lúc anh ấy quyết thì anh đã ở trên máy bay rồi.”
“Anh ta suy nghĩ kĩ thật đấy.” Phản ứng lại điều này, Gabe tưởng tượng được lôi Paul đi nghỉ một ngày ở đầm cá sấu. Sâu và kín là tốt nhất.
“Nghe này, em biết thật chẳng ra sao,” Jaydenna van lơn. “Nhưng chúng ta làm bây giờ còn hơn tuần sau hay tuần sau nữa.”
Sau đó cô khóc nhiều hơn, xin lỗi nhiều hơn và kết cục cô còn đề nghị ngủ với anh lần cuối để đền bù cho anh. “ Nên anh sẽ, kiểu là, giữ bí mật ấy, được không?”
“Không, cảm ơn.” Anh cũng ngạc nhiên trước sự ngu ngốc của mình; đây là cô gái khiến anh bỏ nhà, bỏ việc, bỏ cả cuộc sống ở London. Và giờ cô ta, đang đề nghị cho anh một đêm ân huệ.
“Anh chắc chứ? Em không để ý đâu. Paul cũng vậy,” Jaydenna nói. “Em hỏi anh ấy rồi và anh ấy nói anh ấy không sao.”
Thật là anh hùng. Gabe tưởng tượng cảnh tranh mồi khi anh vứt đầu Paul vào bể cá sấu. “Anh ta thật hào phóng nhưng không. Tôi muốn sử dụng máy tính nếu được, rồi sẽ ra sân bay.”
“Tất nhiên là được rồi. Anh cứ tự nhiên.” Jaydenna gật đầu liên tục rồi đáp, “Anh cứ tự nhiên đi.”
Anh đặt được vé máy bay, rồi kiểm tra hòm thư. Có một email của Lola nói: “Anh, mọi chuyện thế nào? Sao chưa thấy anh liên lạc gì thế? Phải rồi, có lẽ em đoán được–quá bận chuẩn bị mọi việc với Jaydenna nhỉ. Trả lời cho em khi nào anh rảnh nhé, ông anh. Và nhớ là cuộc sống còn nhiều điều hơn tình dục đấy!”
Gabe ngưng lại. Nếu cô ấy biết chuyện.
Viết thư cho Lola giờ cũng chẳng ích gì, anh chẳng biết nói gì cả. Dù gì thì cô cũng sớm biết thôi.
Đó quả thật là một đêm chẳng dễ dàng gì. Gabe ngủ chập chờn trên ghế sofa trong phòng khách nhà Jaydenna và tỉnh dậy lúc sáu giờ. Phần lí trí trong anh cảm thấy rằng đã đi cả chặng đường tới đây anh nên ở lại Úc, ít nhất là một khoảng thời gian ngắn để trải nghiệm cuộc sống và khí hậu ở đây, ngắm cảnh và nói chung là làm cho chuyến đi này có giá trị.
Nửa đau buồn còn lại trong anh chỉ muốn thoát ngay khỏi cái chốn địa ngục này, giữ khoảng cách nhất định giữa anh và Jaydenna và về nhà ngay.
Lúc chiếc taxi lăn bánh rời Sydney tiến về phía sân bay, anh nhìn ra đại dương lấp lánh, bầu trời xanh như màu trong hộp vẽ, những người phụ nữ tóc vàng mặc đồ bó trên đường ra bãi biển. Dù muốn thoát khỏi đất nước này nhưng Gabe chợt nghĩ khi về tới London anh hầu như chẳng có bằng chứng gì cho thấy anh đã đến đây cả. Với người mở khóa cái ngăn ngoài balô của mình, anh lấy ra cái máy ảnh, chụp ảnh qua cửa xe.
“Đi nghỉ vui chứ, anh bạn?”
Ông tài xế taxi không hề có lỗi trong việc cuộc đời anh xuống dốc đến thế. Gabe chụp bức ảnh một cô gái mặc bikini màu hồng mâm xôi đang đạp xe dắt theo một chú chó nhỏ rồi đáp: “Rất tuyệt, cảm ơn anh.”
“À, đây là một đất nước tươi đẹp, anh bạn ạ. Không có nơi đâu giống nơi đây đâu. Anh ở đây lâu chưa?”
“Cũng không lâu lắm. Nhưng anh nói đúng, đây quả là một đất nước xinh đẹp.”
“Đẹp nhất đấy.” Người tài xế gật đầu tự hào rồi chỉ tay về phía một cửa hàng dịch vụ phía trước. “Tôi ghé vào chừng vài phút được không hay anh đang vội?”
“Không vội gì đâu.” Máy bay của Gabe phải năm tiếng nữa mới cất cánh nhưng anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi căn hộ đó. “Anh muốn làm gì cứ làm đi.” Tất cả đều muốn.
Người lái xe ghé vào cửa hàng dịch vụ, đỗ xe gần khu vực rửa xe và rồi biến mất sau cửa hàng. Gabe ngồi sau xe, xem lại sáu bảy bức ảnh vừa chụp được rồi xóa đi một cái bị mờ vì lúc đó họ đi qua chỗ xóc. Anh ngẩng lên nhìn thấy một người phụ nữ tóc da màu bước ra từ một cái xe đỗ gần đấy rồi sải bước đi tới một góc của tòa nhà. Trong tích tắc, Gabe nghĩ cô trông rất quen mà chưa nhớ ra là anh đang ở Sydney, Úc. Đâu phải đâm vào người nào đó mà bạn biết trên đường từ siêu thị chứ.
Một lát sau anh lại ngẩng đầu lên khi một người nữa, lần này là đàn ông, bước ra từ chiếc xe thứ hai và cũng đi về cùng hướng với người phụ nữ da màu.
Gabe nhíu mày. Không phải là…? Không, không thể nào.
Nhưng người đàn ông vừa đi khỏi, trí tò mò của Gabe nổi lên. Mở cửa sau của chiếc taxi, anh bước ra ngoài. Cái nóng chín mươi độ phả vào mặt anh. Không hiểu có chuyện gì, Gabe bí mật đi tới rìa khu nhà sơn trắng và nhìn thấy…ồ…vậy là rút cuộc anh không lầm. Chả trách ngay từ đầu anh không nhận ra, đâu phải ngày nào bạn cũng nhìn thấy các ngôi sao hạng A của Hollywood lén tới cái hẻm nhỏ sau một cửa hàng dịch vụ để hôn nhau cuồng dại.
Trừ phi đó là cảnh trong một bộ phim và họ được trả cả triệu đô la để đóng.
Mà tình huống này thì hoàn toàn không phải vậy. Lần này họ đang đóng miễn phí.
Tạch. Gabe không hề có ý định chụp ảnh họ nhưng chẳng hiểu sao camera anh vẫn đưa lên và họ thì nằm trong ống kính, họ dính vào nhau chặt tới mức họ chẳng nhìn thấy anh cũng như chẳng nghe tiếng đóng cửa trập. Gabe chụp thêm tấm nữa, lần này anh chụp rõ mặt người con gái. Rồi anh nhận ra việc mình đang làm – Chúa ơi, anh là gì chứ, kẻ rình mò ư?– anh quay lưng vội vã quay lại xe.
“Mọi việc ổn chứ?” Người tài xế bước từ trong cửa hàng ra tay cầm một chai nướclạnh với một bịch kẹo bơ cứng.
“Ổn cả.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Trong lúc chờ lăn bánh ra đường cái, người đàn ông trong cặp đôi vừa nãy bước ra từ con hẻm. Tom Dutton, diễn viên vừa giành giải Oscar, trong quần jean vải bông chéo cùng áo sơ mi kẻ ca rô màu đỏ. Mái tóc dài màu vàng của anh ta rủ xuống trán lúc anh ta rảo bước trở lại xe. Đơn giản là vì điều này sẽ làm Lola vui, hè năm ngoái cô đã từng lôi anh ra rạp xem phim và khóc ầm lên ở đoạn sướt mướt trong phim mới nhất của Tom Dutton, anh đưa máy ảnh lên chụp một kiểu cuối.
Cá nhân anh nghĩ bộ phim đó thật rác rưởi.